-
Chương 21-23
Chương 21: Cậu út Hứa Đào
Ngày hôm sau.
“Tô Thanh Phong, bây giờ cậu đã ở nhà họ Hứa của tôi thì phải phát huy tác dụng của mình!”
“Từ giờ trở đi, nấu cơm rửa bát đều do cậu làm!”
“Hôm nay Tiểu Đào sẽ về, cậu ra chợ mua ít đồ ăn, nấu mấy món thằng bé thích!”
Sáng sớm Lưu Lan đã gọi Tô Thanh Phong ra giao một đống việc.
Tô Thanh Phong không phản đối việc này.
Anh là chồng Hứa Uyển Đình, là thành thân của nhà họ Hứa, nấu cơm rửa bát cho người nhà cũng không có gì to tát.
Tiểu Đào mà Lưu Lan nói tên là Hứa Đào, em trai của Hứa Uyển Đình.
Cậu út này được Lưu Lan cưng chiều, đúng kiểu con trai cưng của mẹ.
Cậu ta bằng tuổi em gái Tô Định Tây của anh, bây giờ cũng đang học đại học, nhưng là một trường đại học hạng xoàng chẳng ra sao.
Bình thường ở trường học, mỗi tuần về một lần vào cuối tuần.
Sau đó, Tô Thanh Phong ra ngoài mua đồ ăn.
Chớp mắt đã tới buổi tối, Tô Thanh Phong bận rộn trong bếp cả chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Cậu chủ nhà họ Hứa về mà không ai ra đón à?”
Ngay sau đó, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cậu ta nhuộm tóc màu vàng, mặc quần bò rách, trông rất cà lơ phất phơ.
Người này chính là Hứa Đào.
“Không có chào đón, nhưng bạt tai thì có hai cái đấy, muốn không?”
Hứa Uyển Đình lạnh lùng nói.
Hứa Đào sợ ngay, cười ngượng bảo: “Em chỉ đùa thôi mà chị!”
Trong nhà họ Hứa, cậu ta không sợ ai, chỉ sợ chị gái, sợ từ nhỏ đến lớn.
“Uyển Đình, em trai chỉ đùa thôi mà, con đừng làm nó sợ!”
Lưu Lan lập tức lên tiếng bảo vệ.
“Về rồi thì mau vào bàn đi, cả nhà chờ mỗi em thôi đấy”.
Hứa Uyển Đình nhàn nhạt nói.
“Tuân lệnh chị!”
Hứa Đào mau chóng đi về phía bàn, nhìn thấy Tô Thanh Phong, cậu ta bỗng sững sờ.
“Yo, người anh em, ra tù rồi đấy à?”
Hứa Đào cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Thanh Phong: “Mẹ nó chứ, vì anh mà tôi suýt bị bạn bè coi là trò cười đấy! Loại như anh mà cũng dám đi hiếp người khác, to gan lắm!”
Tô Thanh Phong hờ hững nhìn Hứa Đào, không thèm để ý.
Tuy anh là anh rể của Hứa Đào, nhưng cậu ta chưa bao giờ coi anh là anh rể, mà càng giống giúp việc của nhà họ Hứa hơn.
Trước đây anh còn phản bác lại vài câu.
Nhưng đi theo chín sư phụ ba năm, tâm tính của anh đã cao lên rất nhiều.
Trong mắt anh, Hứa Đào chỉ như một đứa trẻ.
“Nói chuyện với anh rể kiểu gì thế hả?”
Hứa Uyển Đình hơi bất mãn quát lại.
Hứa Đào ngẩn ra, kích động nói: “Chị, anh ta làm ra chuyện như vậy sao chị còn bênh vực anh ta?”
“Còn nữa, sao chị vẫn để anh ta ở nhà họ Hứa, không đuổi anh ta đi?”
Cậu ta không hiểu, loại chồng kiểu này không mau đuổi đi, chẳng lẽ còn giữ lại đón Tết?
“Hừ! Chị gái con tốt bụng từ bi!”
Lúc này Lưu Lan quái gở khịa một câu, kể lại đầu đuôi câu chuyện về vụ tai nạn xe cộ và cuộc hẹn bảy ngày.
Hứa Đào nghe xong thì hiểu ra, không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng lại nghĩ tạm thời cứ để tên vô dụng này ở lại nhà họ Hứa thêm vài ngày nữa.
“Hứa Đào, bây giờ Tô Thanh Phong vẫn đang ở nhà họ Hứa, anh ấy vẫn là anh rể của em, thể hiện thái độ mà em nên có đi!”
Hứa Uyển Đình dặn dò.
“Em biết rồi!”
Hứa Đào nói một cách chiếu lệ.
Sau đó mọi người bắt đầu ăn.
Trong suốt bữa cơm, Lưu Lan liên tục hỏi thăm Hứa Đào, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu ta.
Đứa con trai này là con cưng của bà ấy.
Sau bữa tối, Hứa Đào bỗng nói: “Mẹ à, thời gian này con lại quen được với mấy cậu chủ giàu nữa, gia đình họ đều rất có điều kiện”.
“Chuyện tốt đó!”
Lưu Lan lập tức cười khen: “Con trai mẹ thật có triển vọng!”
Từ nhỏ bà ấy đã dạy Hứa Đào nhất định phải làm quen với bạn bè gia đình có điều kiện, sau này có thể dựa vào những mối quan hệ này để làm việc lớn!
“Đương nhiên rồi, con là con trai mẹ mà!”
Hứa Đào nịnh nọt rồi lại nói: “Tuần sau con định mời mấy người bạn này đi ăn, mẹ tài trợ cho con một chút nhé!”
“Chuyện này chắc chắn mẹ sẽ ủng hộ!”
Lưu Lan hào phóng hỏi: “Muốn bao nhiêu? Hai nghìn đủ không?”
“Hai trăm nghìn”.
Câu nói bất chợt của Hứa Đào khiến Lưu Lan suýt thì sợ chết khiếp.
Đến Hứa Chí Quốc cũng ngạc nhiên há hốc mồm.
Bây giờ Hứa Đào dám đòi cả hai trăm nghìn luôn?
Hứa Chí Quốc biết tất cả đều do Lưu Lan chiều hư.
Trước đây ông ta đã từng nói với Lưu Lan vấn đề này, nhưng bà ấy chẳng những không nghe mà còn mắng ngược lại, vậy nên ông ta không dám nhắc đến vấn đề này nữa.
“Hai trăm nghìn? Một bữa cơm những hai trăm nghìn?”
Lưu Lan trợn to mắt.
“Đương nhiên rồi! Những người con mời đều có địa vị, chắc chắn phải đến nhà hàng cao cấp rồi, ăn một bữa đơn giản thôi cũng hết mấy trăm nghìn!”
Hứa Đào thản nhiên nói.
Lưu Lan có vẻ do dự.
Bà ấy tưởng một bữa cơm một hai nghìn thôi là đủ, không ngờ lại đắt đến thế.
Bà ấy có mấy trăm nghìn tiền tiết kiệm, nhưng đó là tiền dưỡng lão, bà không nỡ bỏ ra hai trăm nghìn chỉ trong một lần.
“Hứa Đào, em chỉ thích so sánh thôi, gia cảnh nhà mình thế nào em không biết à?”
Hứa Uyển Đình bất mãn nói: “Mẹ đừng chiều nó nữa”.
“Mẹ, vừa nãy mẹ đã đồng ý sẽ ủng hộ con cơ mà! Chẳng lẽ bây giờ mẹ định đổi ý?”
Hứa Đào lập tức nói: “Nếu bây giờ con có thể lôi kéo được những người này thì sau khi tốt nghiệp dựa vào những mối quan hệ này, làm vài dự án là có thể kiếm được mấy triệu rồi, đến lúc đó chắc chắn không thiếu phần của mẹ!”
Lưu Lan nghe vậy cuối cùng cũng gật đầu, đi vào phòng ngủ, lấy ra hai mươi nghìn tệ, đặt trước mặt Hứa Đào: “Đào à, mẹ thật sự không có hai trăm nghìn. Đây là hai mươi nghìn, con cân đối lại một chút nhé”.
Hứa Đào không cam lòng nhưng cũng không nói gì thêm nữa, đút tiền vào túi.
…
Buổi tối.
Trước khi Lưu Lan vào phòng ngủ, một bóng người đã lặng lẽ lẻn vào phòng bà ấy.
Chính là Hứa Đào.
Khi bước ra, trên môi cậu ta nở nụ cười mãn nguyện.
Trong tay cậu ta có thêm một chiếc túi, bên trong có hai mươi xấp tiền, vừa đủ hai trăm nghìn tệ.
Cậu ta nghĩ kỹ rồi, mẹ mất tiền chắc chắn sẽ nghi ngờ Tô Thanh Phong chứ không phải cậu ta.
Dù sao đến chuyện hiếp dâm Tô Thanh Phong còn làm được, trộm tiền có là gì?
Ngày hôm sau.
Hứa Đào ra khỏi nhà họ Hứa từ sáng sớm, vui vẻ đến trường.
Không lâu sau, Lưu Lan cũng dậy.
Việc đầu tiên bà ấy làm mỗi khi thức dậy là nhìn kho báu nhỏ của mình.
“Á!”
Lập tức có tiếng hét vang lên từ phòng ngủ của Lưu Lan.
Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong đều giật mình, đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Hứa Uyển Đình đứng trước cửa phòng ngủ Lưu Lan hỏi.
“Mẹ mất tiền rồi! Thiếu đúng hai trăm nghìn tệ!”
Lưu Lan ngồi dưới đất, gào thét: “Là tên mất dạy nào làm hả? Đó là tiền dưỡng lão của tôi! Tôi trù cậu cả nhà chết hết, sinh con trai không có lỗ đít!”
Sau đó bà ấy lại nhìn Tô Thanh Phong bên cạnh Hứa Uyển Đình, rảo bước đi tới chỗ anh: “Tên kia, có phải cậu trộm không? Cậu có tiền án đi tù, nhân phẩm bại hoại, chắc chắn là cậu làm!”
Giờ phút này gần như bà ấy đã tin chắc là Tô Thanh Phong trộm tiền của mình.
Chương 22: Hứa Đào bị bắt
Tô Thanh Phong cực kỳ cạn lời, hờ hững nói: “Con trộm tiền của mẹ làm gì?”
“Không có chứng cứ, mẹ đừng nói linh tinh”.
Hứa Uyển Đình bỗng nhớ tới điều gì: “Liệu có phải là Hứa Đào không?”
Cô nhớ hôm qua Hứa Đào đòi hai trăm nghìn nhưng mẹ không cho, sau đó mẹ lại mất hai trăm nghìn, chẳng phải quá trùng hợp sao?
“Vớ vẩn!”
Lưu Lan phẫn nộ: “Con trai mẹ phẩm chất ưu tú, sao có thể trộm tiền được? Con cho rằng nó giống thằng vô dụng Tô Thanh Phong này à?”
Hứa Uyển Đình không nhịn được nói: “Hồi nhỏ Hứa Đào thường xuyên trộm tiền của mẹ, mẹ quên rồi sao?”
Lưu Lan nhất thời không nói nên lời, lạnh mặt nói: “Đó là chuyện hồi nhỏ, khi ấy thằng bé không hiểu chuyện, sao có thể so sánh với bây giờ được?”
Sau đó bà ấy lại đổ lỗi cho Tô Thanh Phong: “Chắc chắn là cậu trộm! Mau mang ra đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát cho cậu tiếp tục ngồi tù!”
Tô Thanh Phong xòe tay nhún vai: “Tùy mẹ!”
“Vẫn giả vờ bình tĩnh với tôi phải không? Cậu tưởng tôi không dám báo cảnh sát chắc?”
Thấy thái độ thờ ơ của Tô Thanh Phong, Lưu Lan nổi giận đùng đùng, định đến đồn cảnh sát.
“Mẹ đừng báo cảnh sát! Chuyện này hỏi Hứa Đào trước đã rồi tính tiếp!”
Hứa Uyển Đình đuổi theo.
Cô không tin Tô Thanh Phong sẽ làm chuyện này, mà từ thái độ hiện tại của anh, cũng không nhìn ra dáng vẻ trộm tiền.
Nhưng em trai cô lại có thói quen ăn cắp vặt.
Vì vậy cô cảm thấy rất có thể là Hứa Đào trộm.
Nếu bị cảnh sát tìm ra, Hứa Đào sẽ phải ngồi tù!
“Bà xã, hỏi rõ trước đã rồi tính sau!”
Hứa Chí Quốc cũng khuyên nhủ.
Tính ông ta là không muốn làm lớn chuyện.
“Con vẫn nghi ngờ em trai con phải không? Chắc chắn Hứa Đào không trộm tiền của mẹ, khẳng định là Tô Thanh Phong làm”.
Nhưng Lưu Lan lại mặc kệ sự ngăn cản của Hứa Uyển Đình, đi thẳng đến đồn cảnh sát.
…
Sau khi Lưu Lan ghi chép ở đồn cảnh sát xong thì về nhà họ Hứa.
Mà đồn cảnh sát cũng nhanh chóng hành động, đầu tiên là trích xuất camera giám sát của chung cư nơi nhà họ Hứa sống, xác định từ hôm qua đến hôm nay không có người lạ nào ra vào nhà họ Hứa.
Vậy chỉ có một khả năng, kẻ trộm ở trong nhà họ Hứa!
Cuối cùng, sau nhiều bước điều tra, họ phát hiện sáng nay thẻ ngân hàng của Hứa Đào có thêm một khoản tiền lớn, hai trăm hai mươi nghìn tệ.
Điều tra tới đây, Hứa Đào đã trở thành nghi phạm lớn nhất.
Chỉ cần chứng minh được tiền của Hứa Đào đúng là số tiền Lưu Lan mất thì hoàn toàn có thể chứng minh được hành vi trộm cắp của cậu ta.
Vì vậy các nhân viên của đồn cảnh sát điều tra ra vị trí hiện tại của Hứa Đào, lập tức hành động, chuẩn bị bắt giữ thẩm vấn.
Cùng lúc đó.
Trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp.
“Cậu chủ Trác, cậu chủ Tiền, cậu chủ Ngô, nào, để tôi rót rượu cho mọi ngươi!”
Hứa Đào cầm chai Lafite trên bàn lên rót cho mấy cậu thanh niên, hào sảng nói.
Chai Lafite đó trị giá một trăm hai mươi nghìn tệ, tính cả đồ ăn trên bàn cũng đã gần hai trăm nghìn.
“Cậu chủ Hứa đừng khách sáo như vậy, lần này cậu phải tốn kém nhiều đấy!”
Một cậu thanh niên trong đó khẽ mỉm cười.
Họ biết nhà Hứa Đào không có điều kiện lắm, cậu ta hào phóng với họ thế này cũng là điều rất đáng quý.
“Tốn kém với không tốn kém cái gì! Các cậu đều là bạn của tôi, bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, có thể mua được tình cảm của chúng ta không?”
Hứa Đào cười.
“Nói hay lắm, chúng ta uống một ly đi nào!”
Mọi người đều nâng ly chúc Hứa Đào, một ngụm uống hết.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra.
Mấy cảnh sát bước vào.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Mấy người của đồn cảnh sát đến đây làm gì?
“Hứa Đào, cậu bị nghi trộm hai trăm nghìn tệ của người khác, mời theo chúng tôi về điều tra!”
Một cảnh sát đi đầu lên tiếng.
Hứa Đào lập tức sửng sốt.
Cậu ta biết chắc chắn là mẹ đã phát hiện mất tiền, nhưng cậu ta không ngờ lại báo cảnh sát.
Lúc này cậu ta vô cùng hận Lưu Lan!
Quá mất mặt!
Cậu ta giải thích: “Mấy anh cảnh sát, các anh nhầm rồi! Tôi không trộm, tôi lấy từ mẹ tôi, chỉ là không nói với bà ấy thôi!”
Mấy cảnh sát không muốn nghe cậu ta giải thích mà nói luôn: “Đến đồn cảnh sát rồi giải thích!”
Nói xong anh ta còng Hứa Đào lại, cưỡng ép đưa đi.
Ba người nhóm cậu chủ Trác trong phòng riêng, vẻ mặt âm trầm như nước.
Trước đây họ đã khá công nhận Hứa Đào, là một người có thể kết bạn.
Không phải vì bữa ăn đắt tiền Hứa Đào mời, bữa ăn khoảng hai trăm nghìn với họ không có là gì.
Nhưng gia đình Hứa Đào không có điều kiện, cậu ta hào phóng với họ như vậy có thể thấy cậu ta rất thật lòng.
Nhưng họ không ngờ Hứa Đào lại trộm tiền của người nhà để mời họ ăn.
Đúng là xui xẻo!
Nếu biết sớm hơn thì họ đã không đồng ý đến ăn bữa này.
Quan trọng hơn là bây giờ Hứa Đào đã bị bắt, họ chỉ có thể tự trả tiền.
…
Buổi chiều.
Bốn người nhà họ Hứa chờ ở nhà, đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Lưu Lan vẫn luôn khó chịu với Tô Thanh Phong, nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Dù sao hai trăm nghìn tệ đó cũng là tiền dưỡng lão của bà ấy.
Đến khi có kết quả điều tra, chứng minh là Tô Thanh Phong trộm tiền, bà ấy chẳng những muốn anh trả lại tiền mà còn muốn tống anh vào tù.
Tô Thanh Phong lại tỏ ra thờ ơ, hoàn toàn không để ý đến Lưu Lan.
Theo anh thấy, số tiền này rất có thể là Hứa Đào trộm.
Đến khi chuyện này được cảnh sát chứng minh, anh rất muốn xem Lưu Lan tự tay đưa con trai vào tù sẽ có vẻ mặt thế nào?
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu Lan đi mở cửa, phát hiện người đứng ở cửa là Lý Lăng Phong.
“Dì à, cháu đến để xin lỗi về chuyện ngày hôm qua”.
“Để cứu nhà họ Hứa và Tô Thanh Phong, đúng là cháu đã phải trả cái giá rất đắt, nhưng cháu không ngờ nhà họ Tống lại nuốt lời!”
“Vậy nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy! Xin lỗi dì!”
Lý Lăng Phong vội nói.
Lưu Lan vốn đã có ấn tượng tốt với Lý Lăng Phong, nghe xong những lời này, lòng bà ấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Lý Lăng Phong, cháu nói gì vậy, dì không trách cháu!”
Lưu Lan tươi cười đón Lý Lăng Phong vào.
“Còn một việc nữa, cháu không biết có nên nói không”.
Lý Lăng Phong cố ý ra vẻ khó xử.
“Lăng Phong, cháu nói gì thế? Cháu có phải người ngoài đâu, có chuyện gì cứ nói”.
Lưu Lan mỉm cười.
Hứa Uyển Đình cũng tò mò nhìn Lý Lăng Phong.
“Nếu vậy thì cháu nói nhé”.
Lý Lăng Phong lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lưu Lan: “Cháu thấy vụ tai nạn xe của Uyển Đình có vấn đề nên đã điều tra, kết quả phát hiện ra vài điều”.
Lưu Lan nhìn vào ống bên trong tài liệu, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Nội dung của tài liệu rất đơn giản, chỉ có một tờ giấy chứng nhận thời gian, địa điểm người lái xe gây ra vụ tai nạn vào tù rồi ra tù.
Còn có một tờ biên bản chuyển tiền từ thẻ ngân hàng của người nhà tài xế gây tai nạn.
“Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?”
Lưu Lan phẫn nộ ném tài liệu lên bàn, nhìn Tô Thanh Phong: “Tô Thanh Phong, lần này cậu còn gì để nói nữa không?”
Tô Thanh Phong khó hiểu, cầm tài liệu lên xem, khó hiểu hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến con?”
Không chỉ Tô Thanh Phong mà phía Hứa Uyển Đình cũng rất khó hiểu.
“Giả vờ, giả vờ tiếp đi!”
Lưu Lan cười khẩy: “Nếu cậu không thừa nhận thì tôi sẽ nói cho cậu nghe”.
“Bây giờ xem ra cậu không chỉ trộm tiền mà đến vụ tai nạn xe cũng là do cậu sắp xếp”.
“Cậu và tài xế gây tai nạn ở cùng một nhà tù, chắc là hai người đã có quen biết từ trước đúng không? Người đó ra tù trước cậu, vậy nên cậu đã bảo người đó gây ra vụ tai nạn này và hứa cho người đó hai trăm nghìn tệ!”
“Sau khi ra tù, cậu không có tiền để trả nên đã trộm tiền của tôi! Biên bản chuyển tiền ghi rõ thời gian chuyển tiền là nửa đêm hôm qua. Khớp với thời gian tôi bị mất tiền!”
Lúc này Lưu Lan như hóa thân thành Sherlock Holmes, suy luận ra toàn bộ sự việc.
Sau đó bà ấy tự tin ngẩng đầu, nhìn mọi người một lượt: “Bây giờ mọi người đã rõ chưa, đã hiểu chưa?”
Chương 23: Lưu Lan ngớ người
Nghe thấy lời Lưu Lan nói, Tô Thanh Phong hơi cạn lời.
Thế này mà cũng kết hợp với nhau được?
Anh cũng hơi khâm phục khả năng tưởng tượng của Lưu Lan.
Lý Lăng Phong cũng ngơ ngác.
Tô Thanh Phong còn trộm tiền nữa ư? Lại còn vừa vặn hai trăm nghìn?
Chuyện này…
Anh ta không ngờ số tiền mình chuyển cho đối phương lại vừa khớp với số tiền Lưu Lan bị mất, đúng là trời cũng giúp anh ta!
Bây giờ Tô Thanh Phong có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!
Sau đó anh ta lại nói: “Dì à, cháu chỉ điều tra ra hai chuyện này, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cháu thắc mắc, Tô Thanh Phong tự gây ra tai nạn xe để làm gì?”
Anh ta tự biết đạo lý trong việc này, dù sao trước khi đưa tài liệu cho Lưu Lan, anh ta đã đoán được chắc chắn bà ấy sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta lại giả vờ không nghĩ được sâu xa hơn, đương nhiên là muốn nói cho Hứa Uyển Đình, anh ta không cố ý nhắm vào Tô Thanh Phong, tất cả đều là Lưu Lan nghĩ.
“Để làm gì? Hỏi hay lắm!”
Lưu Lan tỏ vẻ cao thâm: “Rất đơn giản! Tô Thanh Phong biết sau khi ra tù, Uyển Đình sẽ đuổi cậu ta khỏi nhà họ Hứa, vậy nên tự biên tự diễn vụ tai nạn này, còn cứu Uyển Đình trong vụ tai nạn. Như vậy Uyển Đình sẽ cảm kích cậu ta, không đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Hứa!”
“Vậy sao anh ta lại biết Uyển Đình sẽ đến đón anh ta ra tù?”
Lý Lăng Phong lại hỏi.
“Đương nhiên là tên này biết Uyển Đình niệm tình cũ, chắc chắn sẽ đến đón mình rồi”.
Lưu Lan không cần suy nghĩ nhiều, sau đó nhìn Tô Thanh Phong: “Tô Thanh Phong, để được ở lại nhà họ Hứa, cậu phải hao tổn nhiều tâm sức thật!”
“Tiếc là cậu không thoát khỏi tầm mắt của tôi được đâu!”
Hai người một người tung một người hứng, sắp xếp cho Tô Thanh Phong rõ ràng.
Hứa Uyển Đình và Hứa Chí Quốc nghe xong đều sửng sốt.
Sau đó nghĩ lại, họ thấy tuy Lưu Lan nói hơi quá nhưng hình như cũng rất có lý.
Dù sao logic của bà ấy cũng phù hợp.
Hứa Chí Quốc không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lưu Lan.
Bây giờ ông ta mới phát hiện người vợ này của mình vẫn có ưu điểm.
Nếu dịu dàng với ông ta hơn một chút thì càng tốt.
Vẻ mặt Hứa Uyển Đình cũng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tô Thanh Phong hơi nghi ngờ.
Chắc Tô Thanh Phong sẽ không làm vậy đâu.
Bây giờ cô vẫn nhớ hôm đó Tô Thanh Phong đã hy sinh thân mình để cứu cô trong vụ tai nạn xe.
Nếu chuyện này là thật thì cô không biết mình sẽ thất vọng đến mức nào!
Cô nhất định sẽ vạch rõ ranh giới với Tô Thanh Phong ngay.
“Không ngờ anh lại là người như vậy đấy! Đúng là phụ lòng tốt của Uyển Đình đối với anh!”
Lý Lăng Phong nhìn Tô Thanh Phong, thở dài.
“Tô Thanh Phong, cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Lưu Lan ngạo nghễ nói với Tô Thanh Phong.
“Mọi người đều nói hết rồi, còn muốn con nói gì nữa?”
Tô Thanh Phong xòe tay, bình tĩnh nói: “Chờ kết quả điều tra của cảnh sát đi”.
Mặc dù suy luận của Lưu Lan rất có lý, nhưng chỉ cần một suy đoán nào đó bị sai thì toàn bộ lập luận sẽ không được thành lập.
Nói cách khác, chỉ cần cảnh sát chứng minh được anh không trộm tiền thì mọi lời Lưu Lan nói đều không đáng tin.
Vì vậy anh không có gì phải lo lắng cả.
“Đã đến nước này rồi còn không thừa nhận. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Lưu Lan tức giận nói: “Vậy chờ kết quả điều tra của cảnh sát cho cậu tâm phục khẩu phục đi!”
Bà ấy vừa dứt lời, cửa nhà họ Hứa lập tức có tiếng gõ vang lên.
“Chắc chắn là người của đồn cảnh sát đến thông báo kết quả đấy!”
Lưu Lan vội đi mở cửa.
Quả nhiên có hai cảnh sát đứng ở cửa: “Bà Lưu, đã điều tra ra người trộm tiền của bà rồi!”
Lưu Lan nghe vậy thì hưng phấn nói: “Có phải Tô Thanh Phong không? Mau đưa hắn đi tuyên án đi!”
Cảnh sát hơi cạn lời.
Nếu là Tô Thanh Phong thì bây giờ đã uống trà ở đồn cảnh sát của họ rồi.
Hai người lắc đầu bảo: “Người trộm tiền của bà là người khác!”
Những lời này khiến Lưu Lan ngớ người.
Sao có thể như vậy? Không phải là Tô Thanh Phong ư?
Vậy thì lý luận của bà ấy không được thành lập!
Đến cả Lý Lăng Phong cũng sững sờ.
Tô Thanh Phong không trộm tiền! Vậy những điều mình làm chẳng phải đều là vô ích sao?
Còn Hứa Uyển Đình thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thanh Phong không làm cô thất vọng!
Nhưng sau đó cô lại lo lắng, nếu không phải Tô Thanh Phong, vậy không phải là Hứa Đào đấy chứ?
“Không thể nào! Không phải Tô Thanh Phong trộm thì còn có thể là ai? Có phải các cậu nhầm lẫn gì không?”
Lưu Lan vẫn không thể tin được.
Vẻ mặt hai cảnh sát hơi phức tạp, họ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bảo: “Là con trai Hứa Đào của bà làm, bây giờ cậu ấy đã bị chúng tôi tạm giam”.
Những lời này vừa thốt ra, mọi người đều biến sắc.
“Sao có thể là Hứa Đào được? Con trai tôi không thể nào làm chuyện này!”
Trước mắt Lưu Lan tối đen, suýt thì ngất đi.
…
Một tiếng sau.
Cả nhà họ Hứa và Lý Lăng Phong đều đến đồn cảnh sát.
Lưu Lan cuối cùng cũng được thấy Hứa Đào ở phòng tạm giam của đồn cảnh sát.
Lúc này Hứa Đào bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn, trông rất thảm hại.
Bằng chứng của đồn cảnh sát vốn rất đầy đủ, toàn bộ quá trình thẩm vấn lẽ ra nên diễn ra rất suôn sẻ, nhưng Hứa Đào luôn nói mình không trộm mà chỉ lấy, khiến cảnh sát cứ phải dây dưa với cậu ta mãi.
Cuối cùng sau năm tiếng, cảnh sát không ngừng gây áp lực, Hứa Đào mới chịu thừa nhận mình trộm tiền chứ không phải lấy, ký tên và lăn dấu vân tay trên kết quả thẩm vấn.
Điều này cũng khiến Hứa Đào suy sụp tinh thần.
“Tiểu Đào, con thế nào rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Đào, Lưu Lan rất đau lòng.
Trước đó dù người của đồn cảnh sát đã nói Hứa Đào là người trộm tiền, bà ấy cũng vẫn không tin.
Nhưng khi cảnh sát đưa ra bằng chứng đầy đủ về việc Hứa Đào trộm tiền và tờ kết quả thẩm vấn có chữ ký của cậu ta, bà ấy mới không thể không tin.
Bây giờ trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng hối hận.
Chính bà ấy đã tự tay đưa con trai cưng của mình vào tù!
Hứa Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Lan, vẻ mặt cậu ta lập tức trở nên hung dữ.
“Không phải con chỉ lấy của mẹ hai trăm nghìn tệ thôi sao? Thế mà mẹ còn phải báo cảnh sát bắt con!”
“Mẹ biết con mất mặt thế nào trước mặt nhóm bạn không? Sau này họ sẽ nghĩ về con thế nào?”
“Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ có còn là mẹ của con không? Con muốn làm giám định quan hệ mẹ con với mẹ!”
Hứa Đào kích động nói.
“Tiểu Đào, không phải như vậy, con nghe mẹ giải thích đã!”
“Mẹ tưởng là Tô Thanh Phong trộm nên muốn bắt cậu ta vào tù!”
“Nếu mẹ biết là con thì sao có thể báo cảnh sát được?”
Lưu Lan luôn miệng giải thích.
“Con không nghe, con không nghe, mẹ đi đi, con không muốn nhìn thấy mẹ nữa!”
Hứa Đào thô lỗ nói, giọng điệu đầy căm hận.
“Bà Lưu Lan, con trai bà đã bị kết tội trộm cắp, hơn nữa số tiền còn rất lớn nên sẽ phải đối mặt với hình phạt ba năm tù giam”.
Lúc này một viên cảnh sát mang tài liệu đi tới.
Ngày hôm sau.
“Tô Thanh Phong, bây giờ cậu đã ở nhà họ Hứa của tôi thì phải phát huy tác dụng của mình!”
“Từ giờ trở đi, nấu cơm rửa bát đều do cậu làm!”
“Hôm nay Tiểu Đào sẽ về, cậu ra chợ mua ít đồ ăn, nấu mấy món thằng bé thích!”
Sáng sớm Lưu Lan đã gọi Tô Thanh Phong ra giao một đống việc.
Tô Thanh Phong không phản đối việc này.
Anh là chồng Hứa Uyển Đình, là thành thân của nhà họ Hứa, nấu cơm rửa bát cho người nhà cũng không có gì to tát.
Tiểu Đào mà Lưu Lan nói tên là Hứa Đào, em trai của Hứa Uyển Đình.
Cậu út này được Lưu Lan cưng chiều, đúng kiểu con trai cưng của mẹ.
Cậu ta bằng tuổi em gái Tô Định Tây của anh, bây giờ cũng đang học đại học, nhưng là một trường đại học hạng xoàng chẳng ra sao.
Bình thường ở trường học, mỗi tuần về một lần vào cuối tuần.
Sau đó, Tô Thanh Phong ra ngoài mua đồ ăn.
Chớp mắt đã tới buổi tối, Tô Thanh Phong bận rộn trong bếp cả chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Cậu chủ nhà họ Hứa về mà không ai ra đón à?”
Ngay sau đó, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cậu ta nhuộm tóc màu vàng, mặc quần bò rách, trông rất cà lơ phất phơ.
Người này chính là Hứa Đào.
“Không có chào đón, nhưng bạt tai thì có hai cái đấy, muốn không?”
Hứa Uyển Đình lạnh lùng nói.
Hứa Đào sợ ngay, cười ngượng bảo: “Em chỉ đùa thôi mà chị!”
Trong nhà họ Hứa, cậu ta không sợ ai, chỉ sợ chị gái, sợ từ nhỏ đến lớn.
“Uyển Đình, em trai chỉ đùa thôi mà, con đừng làm nó sợ!”
Lưu Lan lập tức lên tiếng bảo vệ.
“Về rồi thì mau vào bàn đi, cả nhà chờ mỗi em thôi đấy”.
Hứa Uyển Đình nhàn nhạt nói.
“Tuân lệnh chị!”
Hứa Đào mau chóng đi về phía bàn, nhìn thấy Tô Thanh Phong, cậu ta bỗng sững sờ.
“Yo, người anh em, ra tù rồi đấy à?”
Hứa Đào cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Thanh Phong: “Mẹ nó chứ, vì anh mà tôi suýt bị bạn bè coi là trò cười đấy! Loại như anh mà cũng dám đi hiếp người khác, to gan lắm!”
Tô Thanh Phong hờ hững nhìn Hứa Đào, không thèm để ý.
Tuy anh là anh rể của Hứa Đào, nhưng cậu ta chưa bao giờ coi anh là anh rể, mà càng giống giúp việc của nhà họ Hứa hơn.
Trước đây anh còn phản bác lại vài câu.
Nhưng đi theo chín sư phụ ba năm, tâm tính của anh đã cao lên rất nhiều.
Trong mắt anh, Hứa Đào chỉ như một đứa trẻ.
“Nói chuyện với anh rể kiểu gì thế hả?”
Hứa Uyển Đình hơi bất mãn quát lại.
Hứa Đào ngẩn ra, kích động nói: “Chị, anh ta làm ra chuyện như vậy sao chị còn bênh vực anh ta?”
“Còn nữa, sao chị vẫn để anh ta ở nhà họ Hứa, không đuổi anh ta đi?”
Cậu ta không hiểu, loại chồng kiểu này không mau đuổi đi, chẳng lẽ còn giữ lại đón Tết?
“Hừ! Chị gái con tốt bụng từ bi!”
Lúc này Lưu Lan quái gở khịa một câu, kể lại đầu đuôi câu chuyện về vụ tai nạn xe cộ và cuộc hẹn bảy ngày.
Hứa Đào nghe xong thì hiểu ra, không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng lại nghĩ tạm thời cứ để tên vô dụng này ở lại nhà họ Hứa thêm vài ngày nữa.
“Hứa Đào, bây giờ Tô Thanh Phong vẫn đang ở nhà họ Hứa, anh ấy vẫn là anh rể của em, thể hiện thái độ mà em nên có đi!”
Hứa Uyển Đình dặn dò.
“Em biết rồi!”
Hứa Đào nói một cách chiếu lệ.
Sau đó mọi người bắt đầu ăn.
Trong suốt bữa cơm, Lưu Lan liên tục hỏi thăm Hứa Đào, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu ta.
Đứa con trai này là con cưng của bà ấy.
Sau bữa tối, Hứa Đào bỗng nói: “Mẹ à, thời gian này con lại quen được với mấy cậu chủ giàu nữa, gia đình họ đều rất có điều kiện”.
“Chuyện tốt đó!”
Lưu Lan lập tức cười khen: “Con trai mẹ thật có triển vọng!”
Từ nhỏ bà ấy đã dạy Hứa Đào nhất định phải làm quen với bạn bè gia đình có điều kiện, sau này có thể dựa vào những mối quan hệ này để làm việc lớn!
“Đương nhiên rồi, con là con trai mẹ mà!”
Hứa Đào nịnh nọt rồi lại nói: “Tuần sau con định mời mấy người bạn này đi ăn, mẹ tài trợ cho con một chút nhé!”
“Chuyện này chắc chắn mẹ sẽ ủng hộ!”
Lưu Lan hào phóng hỏi: “Muốn bao nhiêu? Hai nghìn đủ không?”
“Hai trăm nghìn”.
Câu nói bất chợt của Hứa Đào khiến Lưu Lan suýt thì sợ chết khiếp.
Đến Hứa Chí Quốc cũng ngạc nhiên há hốc mồm.
Bây giờ Hứa Đào dám đòi cả hai trăm nghìn luôn?
Hứa Chí Quốc biết tất cả đều do Lưu Lan chiều hư.
Trước đây ông ta đã từng nói với Lưu Lan vấn đề này, nhưng bà ấy chẳng những không nghe mà còn mắng ngược lại, vậy nên ông ta không dám nhắc đến vấn đề này nữa.
“Hai trăm nghìn? Một bữa cơm những hai trăm nghìn?”
Lưu Lan trợn to mắt.
“Đương nhiên rồi! Những người con mời đều có địa vị, chắc chắn phải đến nhà hàng cao cấp rồi, ăn một bữa đơn giản thôi cũng hết mấy trăm nghìn!”
Hứa Đào thản nhiên nói.
Lưu Lan có vẻ do dự.
Bà ấy tưởng một bữa cơm một hai nghìn thôi là đủ, không ngờ lại đắt đến thế.
Bà ấy có mấy trăm nghìn tiền tiết kiệm, nhưng đó là tiền dưỡng lão, bà không nỡ bỏ ra hai trăm nghìn chỉ trong một lần.
“Hứa Đào, em chỉ thích so sánh thôi, gia cảnh nhà mình thế nào em không biết à?”
Hứa Uyển Đình bất mãn nói: “Mẹ đừng chiều nó nữa”.
“Mẹ, vừa nãy mẹ đã đồng ý sẽ ủng hộ con cơ mà! Chẳng lẽ bây giờ mẹ định đổi ý?”
Hứa Đào lập tức nói: “Nếu bây giờ con có thể lôi kéo được những người này thì sau khi tốt nghiệp dựa vào những mối quan hệ này, làm vài dự án là có thể kiếm được mấy triệu rồi, đến lúc đó chắc chắn không thiếu phần của mẹ!”
Lưu Lan nghe vậy cuối cùng cũng gật đầu, đi vào phòng ngủ, lấy ra hai mươi nghìn tệ, đặt trước mặt Hứa Đào: “Đào à, mẹ thật sự không có hai trăm nghìn. Đây là hai mươi nghìn, con cân đối lại một chút nhé”.
Hứa Đào không cam lòng nhưng cũng không nói gì thêm nữa, đút tiền vào túi.
…
Buổi tối.
Trước khi Lưu Lan vào phòng ngủ, một bóng người đã lặng lẽ lẻn vào phòng bà ấy.
Chính là Hứa Đào.
Khi bước ra, trên môi cậu ta nở nụ cười mãn nguyện.
Trong tay cậu ta có thêm một chiếc túi, bên trong có hai mươi xấp tiền, vừa đủ hai trăm nghìn tệ.
Cậu ta nghĩ kỹ rồi, mẹ mất tiền chắc chắn sẽ nghi ngờ Tô Thanh Phong chứ không phải cậu ta.
Dù sao đến chuyện hiếp dâm Tô Thanh Phong còn làm được, trộm tiền có là gì?
Ngày hôm sau.
Hứa Đào ra khỏi nhà họ Hứa từ sáng sớm, vui vẻ đến trường.
Không lâu sau, Lưu Lan cũng dậy.
Việc đầu tiên bà ấy làm mỗi khi thức dậy là nhìn kho báu nhỏ của mình.
“Á!”
Lập tức có tiếng hét vang lên từ phòng ngủ của Lưu Lan.
Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong đều giật mình, đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Hứa Uyển Đình đứng trước cửa phòng ngủ Lưu Lan hỏi.
“Mẹ mất tiền rồi! Thiếu đúng hai trăm nghìn tệ!”
Lưu Lan ngồi dưới đất, gào thét: “Là tên mất dạy nào làm hả? Đó là tiền dưỡng lão của tôi! Tôi trù cậu cả nhà chết hết, sinh con trai không có lỗ đít!”
Sau đó bà ấy lại nhìn Tô Thanh Phong bên cạnh Hứa Uyển Đình, rảo bước đi tới chỗ anh: “Tên kia, có phải cậu trộm không? Cậu có tiền án đi tù, nhân phẩm bại hoại, chắc chắn là cậu làm!”
Giờ phút này gần như bà ấy đã tin chắc là Tô Thanh Phong trộm tiền của mình.
Chương 22: Hứa Đào bị bắt
Tô Thanh Phong cực kỳ cạn lời, hờ hững nói: “Con trộm tiền của mẹ làm gì?”
“Không có chứng cứ, mẹ đừng nói linh tinh”.
Hứa Uyển Đình bỗng nhớ tới điều gì: “Liệu có phải là Hứa Đào không?”
Cô nhớ hôm qua Hứa Đào đòi hai trăm nghìn nhưng mẹ không cho, sau đó mẹ lại mất hai trăm nghìn, chẳng phải quá trùng hợp sao?
“Vớ vẩn!”
Lưu Lan phẫn nộ: “Con trai mẹ phẩm chất ưu tú, sao có thể trộm tiền được? Con cho rằng nó giống thằng vô dụng Tô Thanh Phong này à?”
Hứa Uyển Đình không nhịn được nói: “Hồi nhỏ Hứa Đào thường xuyên trộm tiền của mẹ, mẹ quên rồi sao?”
Lưu Lan nhất thời không nói nên lời, lạnh mặt nói: “Đó là chuyện hồi nhỏ, khi ấy thằng bé không hiểu chuyện, sao có thể so sánh với bây giờ được?”
Sau đó bà ấy lại đổ lỗi cho Tô Thanh Phong: “Chắc chắn là cậu trộm! Mau mang ra đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát cho cậu tiếp tục ngồi tù!”
Tô Thanh Phong xòe tay nhún vai: “Tùy mẹ!”
“Vẫn giả vờ bình tĩnh với tôi phải không? Cậu tưởng tôi không dám báo cảnh sát chắc?”
Thấy thái độ thờ ơ của Tô Thanh Phong, Lưu Lan nổi giận đùng đùng, định đến đồn cảnh sát.
“Mẹ đừng báo cảnh sát! Chuyện này hỏi Hứa Đào trước đã rồi tính tiếp!”
Hứa Uyển Đình đuổi theo.
Cô không tin Tô Thanh Phong sẽ làm chuyện này, mà từ thái độ hiện tại của anh, cũng không nhìn ra dáng vẻ trộm tiền.
Nhưng em trai cô lại có thói quen ăn cắp vặt.
Vì vậy cô cảm thấy rất có thể là Hứa Đào trộm.
Nếu bị cảnh sát tìm ra, Hứa Đào sẽ phải ngồi tù!
“Bà xã, hỏi rõ trước đã rồi tính sau!”
Hứa Chí Quốc cũng khuyên nhủ.
Tính ông ta là không muốn làm lớn chuyện.
“Con vẫn nghi ngờ em trai con phải không? Chắc chắn Hứa Đào không trộm tiền của mẹ, khẳng định là Tô Thanh Phong làm”.
Nhưng Lưu Lan lại mặc kệ sự ngăn cản của Hứa Uyển Đình, đi thẳng đến đồn cảnh sát.
…
Sau khi Lưu Lan ghi chép ở đồn cảnh sát xong thì về nhà họ Hứa.
Mà đồn cảnh sát cũng nhanh chóng hành động, đầu tiên là trích xuất camera giám sát của chung cư nơi nhà họ Hứa sống, xác định từ hôm qua đến hôm nay không có người lạ nào ra vào nhà họ Hứa.
Vậy chỉ có một khả năng, kẻ trộm ở trong nhà họ Hứa!
Cuối cùng, sau nhiều bước điều tra, họ phát hiện sáng nay thẻ ngân hàng của Hứa Đào có thêm một khoản tiền lớn, hai trăm hai mươi nghìn tệ.
Điều tra tới đây, Hứa Đào đã trở thành nghi phạm lớn nhất.
Chỉ cần chứng minh được tiền của Hứa Đào đúng là số tiền Lưu Lan mất thì hoàn toàn có thể chứng minh được hành vi trộm cắp của cậu ta.
Vì vậy các nhân viên của đồn cảnh sát điều tra ra vị trí hiện tại của Hứa Đào, lập tức hành động, chuẩn bị bắt giữ thẩm vấn.
Cùng lúc đó.
Trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp.
“Cậu chủ Trác, cậu chủ Tiền, cậu chủ Ngô, nào, để tôi rót rượu cho mọi ngươi!”
Hứa Đào cầm chai Lafite trên bàn lên rót cho mấy cậu thanh niên, hào sảng nói.
Chai Lafite đó trị giá một trăm hai mươi nghìn tệ, tính cả đồ ăn trên bàn cũng đã gần hai trăm nghìn.
“Cậu chủ Hứa đừng khách sáo như vậy, lần này cậu phải tốn kém nhiều đấy!”
Một cậu thanh niên trong đó khẽ mỉm cười.
Họ biết nhà Hứa Đào không có điều kiện lắm, cậu ta hào phóng với họ thế này cũng là điều rất đáng quý.
“Tốn kém với không tốn kém cái gì! Các cậu đều là bạn của tôi, bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, có thể mua được tình cảm của chúng ta không?”
Hứa Đào cười.
“Nói hay lắm, chúng ta uống một ly đi nào!”
Mọi người đều nâng ly chúc Hứa Đào, một ngụm uống hết.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra.
Mấy cảnh sát bước vào.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Mấy người của đồn cảnh sát đến đây làm gì?
“Hứa Đào, cậu bị nghi trộm hai trăm nghìn tệ của người khác, mời theo chúng tôi về điều tra!”
Một cảnh sát đi đầu lên tiếng.
Hứa Đào lập tức sửng sốt.
Cậu ta biết chắc chắn là mẹ đã phát hiện mất tiền, nhưng cậu ta không ngờ lại báo cảnh sát.
Lúc này cậu ta vô cùng hận Lưu Lan!
Quá mất mặt!
Cậu ta giải thích: “Mấy anh cảnh sát, các anh nhầm rồi! Tôi không trộm, tôi lấy từ mẹ tôi, chỉ là không nói với bà ấy thôi!”
Mấy cảnh sát không muốn nghe cậu ta giải thích mà nói luôn: “Đến đồn cảnh sát rồi giải thích!”
Nói xong anh ta còng Hứa Đào lại, cưỡng ép đưa đi.
Ba người nhóm cậu chủ Trác trong phòng riêng, vẻ mặt âm trầm như nước.
Trước đây họ đã khá công nhận Hứa Đào, là một người có thể kết bạn.
Không phải vì bữa ăn đắt tiền Hứa Đào mời, bữa ăn khoảng hai trăm nghìn với họ không có là gì.
Nhưng gia đình Hứa Đào không có điều kiện, cậu ta hào phóng với họ như vậy có thể thấy cậu ta rất thật lòng.
Nhưng họ không ngờ Hứa Đào lại trộm tiền của người nhà để mời họ ăn.
Đúng là xui xẻo!
Nếu biết sớm hơn thì họ đã không đồng ý đến ăn bữa này.
Quan trọng hơn là bây giờ Hứa Đào đã bị bắt, họ chỉ có thể tự trả tiền.
…
Buổi chiều.
Bốn người nhà họ Hứa chờ ở nhà, đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Lưu Lan vẫn luôn khó chịu với Tô Thanh Phong, nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Dù sao hai trăm nghìn tệ đó cũng là tiền dưỡng lão của bà ấy.
Đến khi có kết quả điều tra, chứng minh là Tô Thanh Phong trộm tiền, bà ấy chẳng những muốn anh trả lại tiền mà còn muốn tống anh vào tù.
Tô Thanh Phong lại tỏ ra thờ ơ, hoàn toàn không để ý đến Lưu Lan.
Theo anh thấy, số tiền này rất có thể là Hứa Đào trộm.
Đến khi chuyện này được cảnh sát chứng minh, anh rất muốn xem Lưu Lan tự tay đưa con trai vào tù sẽ có vẻ mặt thế nào?
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu Lan đi mở cửa, phát hiện người đứng ở cửa là Lý Lăng Phong.
“Dì à, cháu đến để xin lỗi về chuyện ngày hôm qua”.
“Để cứu nhà họ Hứa và Tô Thanh Phong, đúng là cháu đã phải trả cái giá rất đắt, nhưng cháu không ngờ nhà họ Tống lại nuốt lời!”
“Vậy nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy! Xin lỗi dì!”
Lý Lăng Phong vội nói.
Lưu Lan vốn đã có ấn tượng tốt với Lý Lăng Phong, nghe xong những lời này, lòng bà ấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Lý Lăng Phong, cháu nói gì vậy, dì không trách cháu!”
Lưu Lan tươi cười đón Lý Lăng Phong vào.
“Còn một việc nữa, cháu không biết có nên nói không”.
Lý Lăng Phong cố ý ra vẻ khó xử.
“Lăng Phong, cháu nói gì thế? Cháu có phải người ngoài đâu, có chuyện gì cứ nói”.
Lưu Lan mỉm cười.
Hứa Uyển Đình cũng tò mò nhìn Lý Lăng Phong.
“Nếu vậy thì cháu nói nhé”.
Lý Lăng Phong lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lưu Lan: “Cháu thấy vụ tai nạn xe của Uyển Đình có vấn đề nên đã điều tra, kết quả phát hiện ra vài điều”.
Lưu Lan nhìn vào ống bên trong tài liệu, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Nội dung của tài liệu rất đơn giản, chỉ có một tờ giấy chứng nhận thời gian, địa điểm người lái xe gây ra vụ tai nạn vào tù rồi ra tù.
Còn có một tờ biên bản chuyển tiền từ thẻ ngân hàng của người nhà tài xế gây tai nạn.
“Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?”
Lưu Lan phẫn nộ ném tài liệu lên bàn, nhìn Tô Thanh Phong: “Tô Thanh Phong, lần này cậu còn gì để nói nữa không?”
Tô Thanh Phong khó hiểu, cầm tài liệu lên xem, khó hiểu hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến con?”
Không chỉ Tô Thanh Phong mà phía Hứa Uyển Đình cũng rất khó hiểu.
“Giả vờ, giả vờ tiếp đi!”
Lưu Lan cười khẩy: “Nếu cậu không thừa nhận thì tôi sẽ nói cho cậu nghe”.
“Bây giờ xem ra cậu không chỉ trộm tiền mà đến vụ tai nạn xe cũng là do cậu sắp xếp”.
“Cậu và tài xế gây tai nạn ở cùng một nhà tù, chắc là hai người đã có quen biết từ trước đúng không? Người đó ra tù trước cậu, vậy nên cậu đã bảo người đó gây ra vụ tai nạn này và hứa cho người đó hai trăm nghìn tệ!”
“Sau khi ra tù, cậu không có tiền để trả nên đã trộm tiền của tôi! Biên bản chuyển tiền ghi rõ thời gian chuyển tiền là nửa đêm hôm qua. Khớp với thời gian tôi bị mất tiền!”
Lúc này Lưu Lan như hóa thân thành Sherlock Holmes, suy luận ra toàn bộ sự việc.
Sau đó bà ấy tự tin ngẩng đầu, nhìn mọi người một lượt: “Bây giờ mọi người đã rõ chưa, đã hiểu chưa?”
Chương 23: Lưu Lan ngớ người
Nghe thấy lời Lưu Lan nói, Tô Thanh Phong hơi cạn lời.
Thế này mà cũng kết hợp với nhau được?
Anh cũng hơi khâm phục khả năng tưởng tượng của Lưu Lan.
Lý Lăng Phong cũng ngơ ngác.
Tô Thanh Phong còn trộm tiền nữa ư? Lại còn vừa vặn hai trăm nghìn?
Chuyện này…
Anh ta không ngờ số tiền mình chuyển cho đối phương lại vừa khớp với số tiền Lưu Lan bị mất, đúng là trời cũng giúp anh ta!
Bây giờ Tô Thanh Phong có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!
Sau đó anh ta lại nói: “Dì à, cháu chỉ điều tra ra hai chuyện này, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cháu thắc mắc, Tô Thanh Phong tự gây ra tai nạn xe để làm gì?”
Anh ta tự biết đạo lý trong việc này, dù sao trước khi đưa tài liệu cho Lưu Lan, anh ta đã đoán được chắc chắn bà ấy sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta lại giả vờ không nghĩ được sâu xa hơn, đương nhiên là muốn nói cho Hứa Uyển Đình, anh ta không cố ý nhắm vào Tô Thanh Phong, tất cả đều là Lưu Lan nghĩ.
“Để làm gì? Hỏi hay lắm!”
Lưu Lan tỏ vẻ cao thâm: “Rất đơn giản! Tô Thanh Phong biết sau khi ra tù, Uyển Đình sẽ đuổi cậu ta khỏi nhà họ Hứa, vậy nên tự biên tự diễn vụ tai nạn này, còn cứu Uyển Đình trong vụ tai nạn. Như vậy Uyển Đình sẽ cảm kích cậu ta, không đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Hứa!”
“Vậy sao anh ta lại biết Uyển Đình sẽ đến đón anh ta ra tù?”
Lý Lăng Phong lại hỏi.
“Đương nhiên là tên này biết Uyển Đình niệm tình cũ, chắc chắn sẽ đến đón mình rồi”.
Lưu Lan không cần suy nghĩ nhiều, sau đó nhìn Tô Thanh Phong: “Tô Thanh Phong, để được ở lại nhà họ Hứa, cậu phải hao tổn nhiều tâm sức thật!”
“Tiếc là cậu không thoát khỏi tầm mắt của tôi được đâu!”
Hai người một người tung một người hứng, sắp xếp cho Tô Thanh Phong rõ ràng.
Hứa Uyển Đình và Hứa Chí Quốc nghe xong đều sửng sốt.
Sau đó nghĩ lại, họ thấy tuy Lưu Lan nói hơi quá nhưng hình như cũng rất có lý.
Dù sao logic của bà ấy cũng phù hợp.
Hứa Chí Quốc không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lưu Lan.
Bây giờ ông ta mới phát hiện người vợ này của mình vẫn có ưu điểm.
Nếu dịu dàng với ông ta hơn một chút thì càng tốt.
Vẻ mặt Hứa Uyển Đình cũng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tô Thanh Phong hơi nghi ngờ.
Chắc Tô Thanh Phong sẽ không làm vậy đâu.
Bây giờ cô vẫn nhớ hôm đó Tô Thanh Phong đã hy sinh thân mình để cứu cô trong vụ tai nạn xe.
Nếu chuyện này là thật thì cô không biết mình sẽ thất vọng đến mức nào!
Cô nhất định sẽ vạch rõ ranh giới với Tô Thanh Phong ngay.
“Không ngờ anh lại là người như vậy đấy! Đúng là phụ lòng tốt của Uyển Đình đối với anh!”
Lý Lăng Phong nhìn Tô Thanh Phong, thở dài.
“Tô Thanh Phong, cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Lưu Lan ngạo nghễ nói với Tô Thanh Phong.
“Mọi người đều nói hết rồi, còn muốn con nói gì nữa?”
Tô Thanh Phong xòe tay, bình tĩnh nói: “Chờ kết quả điều tra của cảnh sát đi”.
Mặc dù suy luận của Lưu Lan rất có lý, nhưng chỉ cần một suy đoán nào đó bị sai thì toàn bộ lập luận sẽ không được thành lập.
Nói cách khác, chỉ cần cảnh sát chứng minh được anh không trộm tiền thì mọi lời Lưu Lan nói đều không đáng tin.
Vì vậy anh không có gì phải lo lắng cả.
“Đã đến nước này rồi còn không thừa nhận. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Lưu Lan tức giận nói: “Vậy chờ kết quả điều tra của cảnh sát cho cậu tâm phục khẩu phục đi!”
Bà ấy vừa dứt lời, cửa nhà họ Hứa lập tức có tiếng gõ vang lên.
“Chắc chắn là người của đồn cảnh sát đến thông báo kết quả đấy!”
Lưu Lan vội đi mở cửa.
Quả nhiên có hai cảnh sát đứng ở cửa: “Bà Lưu, đã điều tra ra người trộm tiền của bà rồi!”
Lưu Lan nghe vậy thì hưng phấn nói: “Có phải Tô Thanh Phong không? Mau đưa hắn đi tuyên án đi!”
Cảnh sát hơi cạn lời.
Nếu là Tô Thanh Phong thì bây giờ đã uống trà ở đồn cảnh sát của họ rồi.
Hai người lắc đầu bảo: “Người trộm tiền của bà là người khác!”
Những lời này khiến Lưu Lan ngớ người.
Sao có thể như vậy? Không phải là Tô Thanh Phong ư?
Vậy thì lý luận của bà ấy không được thành lập!
Đến cả Lý Lăng Phong cũng sững sờ.
Tô Thanh Phong không trộm tiền! Vậy những điều mình làm chẳng phải đều là vô ích sao?
Còn Hứa Uyển Đình thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thanh Phong không làm cô thất vọng!
Nhưng sau đó cô lại lo lắng, nếu không phải Tô Thanh Phong, vậy không phải là Hứa Đào đấy chứ?
“Không thể nào! Không phải Tô Thanh Phong trộm thì còn có thể là ai? Có phải các cậu nhầm lẫn gì không?”
Lưu Lan vẫn không thể tin được.
Vẻ mặt hai cảnh sát hơi phức tạp, họ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bảo: “Là con trai Hứa Đào của bà làm, bây giờ cậu ấy đã bị chúng tôi tạm giam”.
Những lời này vừa thốt ra, mọi người đều biến sắc.
“Sao có thể là Hứa Đào được? Con trai tôi không thể nào làm chuyện này!”
Trước mắt Lưu Lan tối đen, suýt thì ngất đi.
…
Một tiếng sau.
Cả nhà họ Hứa và Lý Lăng Phong đều đến đồn cảnh sát.
Lưu Lan cuối cùng cũng được thấy Hứa Đào ở phòng tạm giam của đồn cảnh sát.
Lúc này Hứa Đào bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn, trông rất thảm hại.
Bằng chứng của đồn cảnh sát vốn rất đầy đủ, toàn bộ quá trình thẩm vấn lẽ ra nên diễn ra rất suôn sẻ, nhưng Hứa Đào luôn nói mình không trộm mà chỉ lấy, khiến cảnh sát cứ phải dây dưa với cậu ta mãi.
Cuối cùng sau năm tiếng, cảnh sát không ngừng gây áp lực, Hứa Đào mới chịu thừa nhận mình trộm tiền chứ không phải lấy, ký tên và lăn dấu vân tay trên kết quả thẩm vấn.
Điều này cũng khiến Hứa Đào suy sụp tinh thần.
“Tiểu Đào, con thế nào rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Đào, Lưu Lan rất đau lòng.
Trước đó dù người của đồn cảnh sát đã nói Hứa Đào là người trộm tiền, bà ấy cũng vẫn không tin.
Nhưng khi cảnh sát đưa ra bằng chứng đầy đủ về việc Hứa Đào trộm tiền và tờ kết quả thẩm vấn có chữ ký của cậu ta, bà ấy mới không thể không tin.
Bây giờ trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng hối hận.
Chính bà ấy đã tự tay đưa con trai cưng của mình vào tù!
Hứa Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Lan, vẻ mặt cậu ta lập tức trở nên hung dữ.
“Không phải con chỉ lấy của mẹ hai trăm nghìn tệ thôi sao? Thế mà mẹ còn phải báo cảnh sát bắt con!”
“Mẹ biết con mất mặt thế nào trước mặt nhóm bạn không? Sau này họ sẽ nghĩ về con thế nào?”
“Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ có còn là mẹ của con không? Con muốn làm giám định quan hệ mẹ con với mẹ!”
Hứa Đào kích động nói.
“Tiểu Đào, không phải như vậy, con nghe mẹ giải thích đã!”
“Mẹ tưởng là Tô Thanh Phong trộm nên muốn bắt cậu ta vào tù!”
“Nếu mẹ biết là con thì sao có thể báo cảnh sát được?”
Lưu Lan luôn miệng giải thích.
“Con không nghe, con không nghe, mẹ đi đi, con không muốn nhìn thấy mẹ nữa!”
Hứa Đào thô lỗ nói, giọng điệu đầy căm hận.
“Bà Lưu Lan, con trai bà đã bị kết tội trộm cắp, hơn nữa số tiền còn rất lớn nên sẽ phải đối mặt với hình phạt ba năm tù giam”.
Lúc này một viên cảnh sát mang tài liệu đi tới.
Bình luận facebook