Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
- Dung Đình?
Hàn Băng Di hơi ngạc nhiên, tại sao Dung Đình lại tới đây?
- ừm, Băng Di cô vẫn khoẻ
Dung đình đi đến ghế bên cạnh cô, để túi xách sang một bên rồi ngồi xuống
- sao cô lại tới đây?
- thì đến để hưởng không khí bận rộn thôi ấy mà
- ...
- đang làm giấy tờ gì sao?!
- ừm
Hàn Băng Di cũng không để ý nữa, tiếp tục cuối xuống nhìn tài liệu, giấy tờ, Dung Đình hiếu kì cầm lên vài hồ sơ, nhìn sơ qua rồi giúp cô phân loại
- cô cũng biết kinh doanh sao?
Tay và mắt vẫn nhìn vào đống giấy, miệng thì hỏi Dung Đình.
- ừm, chút ít, mà này người ta lớn hơn hai tuổi đấy, mau gọi chị
Hàn Băng Di bất giác ngước lên nhìn, chẳng phải lần trước còn kêu cô thôi việc sao? Lần này lại có ý tốt giúp cô phân loại,lại còn bảo kêu một tiếng chị
- lần trước chẳng phải còn kêu tôi thôi việc sao?
- chỉ là muốn xem cô và Vũ Uy rốt cục có quan hệ gì? Ganh tỵ đôi chút về công việc, Giờ thì biết rồi, giúp đỡ cũng đâu phải cái tội, vả lại Băng Di đây đã là bạn gái tổng tài Lâm Thương còn gì?
Hàn Băng Di khẽ cười lắc đầu nhưng chợt nhận ra có gì đó không ổn... Làm sao Dung Đình biết cô và Lâm Vũ Uy...?
Thấy ánh mắt khó hiểu của Hàn Băng Di, Dung Đình cười mỉm, tiếp tục
- lần trước trog buổi tiệc tôi đã nghe cả rồi, sợi dây chuyền đó vốn rất quý, Vũ Uy cũng không dễ gì đưa cho người ngoài, suy đoán cũng không sai đâu nhỉ?
- ừm
Cô phì cười, người nổi tiếng đều nhạy như vậy sao? Tiếp tục sử lý đống hồ sơ, có Dung Đình giúp, rất nhanh lát sau đã phân loại xong, nhìn đồng hồ thì cũng đã quá buổi trưa sắp đến giờ họp, Dung Đình cũng ra về, ít nhất thì bây giờ có lẻ cả hai đều có thiện cảm với nhau
Nhanh chóng ôm tất cả bỏ vào thùng giấy, chạy nhanh vào thang máy "keng" loạt soạt loạt soạt...
Thùng giấy trong tay cô va phải vai một người khác, mắt nhắm măt smowr đi vào thang máy, tính nào tật ấy, ẩu đến không thể tả được
- aww xin lỗi, anh có sao không?!
-....
Cậu thanh niên trước mắt nhìn cô lạnh lùng, không trả lời mà nhìn đi hướng khác, cùng cô gái đứng phía sau trò chuyện gì đó. Hàn Băng Di cũng không để tâm nữa, đi đến chỗ số tầng thì tầng cao nhất đã có người bấm, quay lại nhìn bọn họ rồi suy nghĩ "có lẽ đám người đó cũng đến để gặp Uy chăng?!"
Keng...
Cửa thang máy vừa mở, cô lại nhào đầu chạy đến phòng làm việc của Lâm Vũ Uy, mở cửa, hắn ngồi ở bàn làm việc cũng phải khó hiểu, công việc của cô nhiều lắm sao?! Định đi lại, trêu cô vài câu thì lại bị gạt tay ra, cô chỉ tay vào thùng giấy
- giấy tờ, hồ sơ đều trong đó cả, anh tự mò lấy, à có người ở ngoài tìm anh đấy
Rồi lại mở cửa đi ra ngoài, hắn nhìn theo, cơ mặt giật giật, thật sự đã giao cho cô nhiều việc đến độ khôg chào hắn được một câu như trước sao?
Xoa xoa hai bên thái dương, hắn đi đến bàn làm việc, mở chiếc laptop trên bàn, tay vuốt vuốt càem suy tư
Cốc cốc
- vào đi
- tôi đại diện Chủ tịch Tần đến bàn công việc cùng anh
Một cậu thanh niên bước vào, dáng người tang nhã, đôi mắt đen sâu, lạnh băng, miệng hiện lên vệt cười nhìn hắn, cô gái đi phía sau cũng tựa vậy, không cười nói, chỉ đơn giản đứng nhìn hắn và cậu ta
- mời
Hắn đi đến, cười lịch thiệp mời bọn họ ngồi xuống ghế, đi đến cửa khép lại, ngồi xuống ghế tiếp tục nói chuyện
____
Ở sảnh, một thân hình nhỏ nhắn nhưng nhanh nhảu đi từ bên này đến bên kia làm việc, từ vấn đề thức ăn đên sphonfg ngủ trong khách sạn, cô đều hỏi kĩ từng người để nắm được vấn đề hiện tại ở công ty
Vương Hạo Phong thấy cô làm việc nhiều thì khuyên nghỉ ngơi, Hàn Băng Di gạt tay cười qua chuyện rồi tiếp tục đi vòng vòng nói chuyện với nhân viên... Anh cũng cười thở dài, lại đi đến thang máy lên phòng làm việc
Làm thế mà cũng đã gần 2 giờ chiều, lúc này cô mới để ý, bọn họ hình như vẫn chưa bàn việc xong thì phải, Hàn Băng Di ngồi ở phòng chờ, tay mỏi nhừ xoa xoa, đấm đấm ở chân
"Keng"
Tiếng thang máy mở cửa, cậu thanh niên vừa sáng cô gặp bước ra, hắn đi bên cạnh, miệng vẫn cười nói cùng cậu ta, tên kia cũng không lạnh băng như vừa sáng mà lại cười vui vẻ với hắn, quả thật " Thái độ quyết định tất cả"...
Cô cũng chẳng để tâm, tiếp tục cầm tài liệu trên tay, đi đến quầy tiếp tân
- cô ta là...
- à đó là trợ lý của tôi, Tần tổng cũng có hứng thú
Tần tổng cười, hắn nhìn qua cô, trông cô không được khoẻ thì phải?!
- có được nhân viên tích cực như vậy, Lâm Thương thật sự quá biết trọng nhân tài
- ...
Hắn nhếch môi, đi đến chỗ nhân viên phòng nhân sự nói gì đó, khi trở lại thì quả nhiên, tên Tần tổng kia đang đứng nói chuyện với cô, mặt cô không được tự nhiên cho lắm, hắn hiếu kì đi đến..
- đó làm một lời mời đấy, nếu cô đến, thật sự lương sẽ gấp đôi
- à không cảm ơn
Hàn Băng Di cười gượng, toan xoay đi thì tên Tần tổng nắm lại
- này đừng coi thường người khác như vậy chứ?!
- tôi không..
- hình như nhân viên của tôi làm phiền anh sao Tần tổng?!
Lâm Vũ Uy vuốt lại áo bước đến, nhìn qua cô rồi lại nhìn Tần tổng
- không có chuyện đó, Lâm tổng nghĩ nhiều rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước, phải rồi, trợ lý Hàn, mong cô suy nghĩ về đề nghị này
Tần tổng cười cho qua, cùng thư kí đi ra cửa, cô nhìn theo, mồ hôi hột cũng bớt nhưng sao lại cảm thấy lạnh sống lưng... Hắn đang trừng mắt nhìn cô, cái ánh mắt nghi ngờ đó, thật làm cô không thoải mái...
_____
- em nói gì với tên họ Tần đó vậy bảo bối?!
- em chẳng nói gì cả, tên đó đột nhiên đi đến hỏi có muốn đến làm việc ở công ty hắn
- tên Tần Lạc Dương này..
Hắn cười, xoa xoa trán, rồi lại nhìn cô
- vậy em đã đồng ý rồi sao bảo bối?!
Hàn Băng Di xua tay, cố gắng biện minh
- không có, em thích tiền nhưng chưa nghĩ đến sẽ qua công ty đó làm... Vả lại em cũng không thích tên đó, hắn vừa xấu lại lạnh lùng như vô cảm, và...
Khoan đã... Tại sao cô phải giải thích với hắn?! Mở to hai mắt nhìn Lâm Vũ Uy, cô chưa phải lòng hắn đâu, chỉ là ... Chỉ là... Đôi mắt chợt chạm phải khuôn mặt đó, dần chuyển xuống môi hắn, cái cảm giác mềm mềm ướt ướt lại tràn ngập đầu cô, Hàn Băng Di nuốt nước bọt, cô chỉ là có một chút thích hắn thôi =,= mặt bắt đầu đỏ, lấy hai tay vỗ nhẹ vào mặt
- nói chung là không đồng ý
- em chắc chứ?! Không được đồng ý đâu đấy
Hắn ngồi ở ghế đứng dậy, đi đến phía cô, nắm lấy tay kéo ngã nằm lên ghế, nhếch môi áp sát lại mặt cô
Hàn Băng Di trừng mắt nhìn hắn, từng đợt điện chạy qua khi tay hắn chạm vào người cô, ấm nhưng sao có cảm giác sẽ mất bất cứ lúc nào vậy...
_____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hàn Băng Di hơi ngạc nhiên, tại sao Dung Đình lại tới đây?
- ừm, Băng Di cô vẫn khoẻ
Dung đình đi đến ghế bên cạnh cô, để túi xách sang một bên rồi ngồi xuống
- sao cô lại tới đây?
- thì đến để hưởng không khí bận rộn thôi ấy mà
- ...
- đang làm giấy tờ gì sao?!
- ừm
Hàn Băng Di cũng không để ý nữa, tiếp tục cuối xuống nhìn tài liệu, giấy tờ, Dung Đình hiếu kì cầm lên vài hồ sơ, nhìn sơ qua rồi giúp cô phân loại
- cô cũng biết kinh doanh sao?
Tay và mắt vẫn nhìn vào đống giấy, miệng thì hỏi Dung Đình.
- ừm, chút ít, mà này người ta lớn hơn hai tuổi đấy, mau gọi chị
Hàn Băng Di bất giác ngước lên nhìn, chẳng phải lần trước còn kêu cô thôi việc sao? Lần này lại có ý tốt giúp cô phân loại,lại còn bảo kêu một tiếng chị
- lần trước chẳng phải còn kêu tôi thôi việc sao?
- chỉ là muốn xem cô và Vũ Uy rốt cục có quan hệ gì? Ganh tỵ đôi chút về công việc, Giờ thì biết rồi, giúp đỡ cũng đâu phải cái tội, vả lại Băng Di đây đã là bạn gái tổng tài Lâm Thương còn gì?
Hàn Băng Di khẽ cười lắc đầu nhưng chợt nhận ra có gì đó không ổn... Làm sao Dung Đình biết cô và Lâm Vũ Uy...?
Thấy ánh mắt khó hiểu của Hàn Băng Di, Dung Đình cười mỉm, tiếp tục
- lần trước trog buổi tiệc tôi đã nghe cả rồi, sợi dây chuyền đó vốn rất quý, Vũ Uy cũng không dễ gì đưa cho người ngoài, suy đoán cũng không sai đâu nhỉ?
- ừm
Cô phì cười, người nổi tiếng đều nhạy như vậy sao? Tiếp tục sử lý đống hồ sơ, có Dung Đình giúp, rất nhanh lát sau đã phân loại xong, nhìn đồng hồ thì cũng đã quá buổi trưa sắp đến giờ họp, Dung Đình cũng ra về, ít nhất thì bây giờ có lẻ cả hai đều có thiện cảm với nhau
Nhanh chóng ôm tất cả bỏ vào thùng giấy, chạy nhanh vào thang máy "keng" loạt soạt loạt soạt...
Thùng giấy trong tay cô va phải vai một người khác, mắt nhắm măt smowr đi vào thang máy, tính nào tật ấy, ẩu đến không thể tả được
- aww xin lỗi, anh có sao không?!
-....
Cậu thanh niên trước mắt nhìn cô lạnh lùng, không trả lời mà nhìn đi hướng khác, cùng cô gái đứng phía sau trò chuyện gì đó. Hàn Băng Di cũng không để tâm nữa, đi đến chỗ số tầng thì tầng cao nhất đã có người bấm, quay lại nhìn bọn họ rồi suy nghĩ "có lẽ đám người đó cũng đến để gặp Uy chăng?!"
Keng...
Cửa thang máy vừa mở, cô lại nhào đầu chạy đến phòng làm việc của Lâm Vũ Uy, mở cửa, hắn ngồi ở bàn làm việc cũng phải khó hiểu, công việc của cô nhiều lắm sao?! Định đi lại, trêu cô vài câu thì lại bị gạt tay ra, cô chỉ tay vào thùng giấy
- giấy tờ, hồ sơ đều trong đó cả, anh tự mò lấy, à có người ở ngoài tìm anh đấy
Rồi lại mở cửa đi ra ngoài, hắn nhìn theo, cơ mặt giật giật, thật sự đã giao cho cô nhiều việc đến độ khôg chào hắn được một câu như trước sao?
Xoa xoa hai bên thái dương, hắn đi đến bàn làm việc, mở chiếc laptop trên bàn, tay vuốt vuốt càem suy tư
Cốc cốc
- vào đi
- tôi đại diện Chủ tịch Tần đến bàn công việc cùng anh
Một cậu thanh niên bước vào, dáng người tang nhã, đôi mắt đen sâu, lạnh băng, miệng hiện lên vệt cười nhìn hắn, cô gái đi phía sau cũng tựa vậy, không cười nói, chỉ đơn giản đứng nhìn hắn và cậu ta
- mời
Hắn đi đến, cười lịch thiệp mời bọn họ ngồi xuống ghế, đi đến cửa khép lại, ngồi xuống ghế tiếp tục nói chuyện
____
Ở sảnh, một thân hình nhỏ nhắn nhưng nhanh nhảu đi từ bên này đến bên kia làm việc, từ vấn đề thức ăn đên sphonfg ngủ trong khách sạn, cô đều hỏi kĩ từng người để nắm được vấn đề hiện tại ở công ty
Vương Hạo Phong thấy cô làm việc nhiều thì khuyên nghỉ ngơi, Hàn Băng Di gạt tay cười qua chuyện rồi tiếp tục đi vòng vòng nói chuyện với nhân viên... Anh cũng cười thở dài, lại đi đến thang máy lên phòng làm việc
Làm thế mà cũng đã gần 2 giờ chiều, lúc này cô mới để ý, bọn họ hình như vẫn chưa bàn việc xong thì phải, Hàn Băng Di ngồi ở phòng chờ, tay mỏi nhừ xoa xoa, đấm đấm ở chân
"Keng"
Tiếng thang máy mở cửa, cậu thanh niên vừa sáng cô gặp bước ra, hắn đi bên cạnh, miệng vẫn cười nói cùng cậu ta, tên kia cũng không lạnh băng như vừa sáng mà lại cười vui vẻ với hắn, quả thật " Thái độ quyết định tất cả"...
Cô cũng chẳng để tâm, tiếp tục cầm tài liệu trên tay, đi đến quầy tiếp tân
- cô ta là...
- à đó là trợ lý của tôi, Tần tổng cũng có hứng thú
Tần tổng cười, hắn nhìn qua cô, trông cô không được khoẻ thì phải?!
- có được nhân viên tích cực như vậy, Lâm Thương thật sự quá biết trọng nhân tài
- ...
Hắn nhếch môi, đi đến chỗ nhân viên phòng nhân sự nói gì đó, khi trở lại thì quả nhiên, tên Tần tổng kia đang đứng nói chuyện với cô, mặt cô không được tự nhiên cho lắm, hắn hiếu kì đi đến..
- đó làm một lời mời đấy, nếu cô đến, thật sự lương sẽ gấp đôi
- à không cảm ơn
Hàn Băng Di cười gượng, toan xoay đi thì tên Tần tổng nắm lại
- này đừng coi thường người khác như vậy chứ?!
- tôi không..
- hình như nhân viên của tôi làm phiền anh sao Tần tổng?!
Lâm Vũ Uy vuốt lại áo bước đến, nhìn qua cô rồi lại nhìn Tần tổng
- không có chuyện đó, Lâm tổng nghĩ nhiều rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước, phải rồi, trợ lý Hàn, mong cô suy nghĩ về đề nghị này
Tần tổng cười cho qua, cùng thư kí đi ra cửa, cô nhìn theo, mồ hôi hột cũng bớt nhưng sao lại cảm thấy lạnh sống lưng... Hắn đang trừng mắt nhìn cô, cái ánh mắt nghi ngờ đó, thật làm cô không thoải mái...
_____
- em nói gì với tên họ Tần đó vậy bảo bối?!
- em chẳng nói gì cả, tên đó đột nhiên đi đến hỏi có muốn đến làm việc ở công ty hắn
- tên Tần Lạc Dương này..
Hắn cười, xoa xoa trán, rồi lại nhìn cô
- vậy em đã đồng ý rồi sao bảo bối?!
Hàn Băng Di xua tay, cố gắng biện minh
- không có, em thích tiền nhưng chưa nghĩ đến sẽ qua công ty đó làm... Vả lại em cũng không thích tên đó, hắn vừa xấu lại lạnh lùng như vô cảm, và...
Khoan đã... Tại sao cô phải giải thích với hắn?! Mở to hai mắt nhìn Lâm Vũ Uy, cô chưa phải lòng hắn đâu, chỉ là ... Chỉ là... Đôi mắt chợt chạm phải khuôn mặt đó, dần chuyển xuống môi hắn, cái cảm giác mềm mềm ướt ướt lại tràn ngập đầu cô, Hàn Băng Di nuốt nước bọt, cô chỉ là có một chút thích hắn thôi =,= mặt bắt đầu đỏ, lấy hai tay vỗ nhẹ vào mặt
- nói chung là không đồng ý
- em chắc chứ?! Không được đồng ý đâu đấy
Hắn ngồi ở ghế đứng dậy, đi đến phía cô, nắm lấy tay kéo ngã nằm lên ghế, nhếch môi áp sát lại mặt cô
Hàn Băng Di trừng mắt nhìn hắn, từng đợt điện chạy qua khi tay hắn chạm vào người cô, ấm nhưng sao có cảm giác sẽ mất bất cứ lúc nào vậy...
_____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com