Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 243
Ngày hôm sau, trước khi rạng đông, Hàn Diệp đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn chiếc xe ngựa màu đen không ký hiệu chở Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây hôn mê biến mất dưới tia nắng đầu tiên của buổi sáng.
Ngày Đế Tử Nguyên rời kinh, mưa xuân kéo dài mấy tháng cuối cùng cũng ngừng.
"Xem ra Tử Nguyên không thể tham gia cuộc săn mùa thu ở núi Phù Lăng rồi."
Giọng nói có chút tiếc nuối của Hàn Diệp vang lên, Cát Lợi bên cạnh lộ ra vẻ khó hiểu, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn chợt hoàn hồn, cảm khái nói "Đúng vậy, lại đến lúc đi săn mùa thu ở núi Phù Lăng rồi, nô tài vẫn còn nhớ năm đầu tiên Nhiếp chính vương vào kinh bị công chúa Thiều Hoa mời trổ tài, nhất tiễn tam điêu tặng cho Điện hạ!" Cát Lợi chậc lưỡi hai tiếng "Phong thái đó, nam nhi thế gia cả kinh thành, không ai sánh bằng."
Hồi ức thoáng qua trong mắt Hàn Diệp, hắn nhìn con đường lớn trống trải, ánh mắt xa xăm, không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên ban chiếu thư đi tuần tra Tây Bắc, đợi triều thần định thần lại, kinh thành sớm đã không còn bóng dáng của Nhiếp chính vương. Đế Tử Nguyên xưa nay luôn hành động bất ngờ, triều thần sớm đã quen, chỉ là tuần tra Tây Bắc có thể nửa năm không về được, tháng sau đã sắp đại hôn rồi, Nhiếp chính vương có kịp về không? Triều thần nghi hoặc, trong lòng suy tư, nhìn Chiêu vương điện hạ sắc mặt khó đoán trên Ngự tọa, không ai có gan dám hỏi.
Lạc Minh Tây hôn mê nhiều ngày, đêm đến thành Hoài An dưới chân Thái sơn cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Tâm Vũ vui mừng, vội bẩm báo với Đế Tử Nguyên đang đọc y thư trên xe ngựa bên cạnh. Nhóm người vốn định đi thẳng lên núi, nghe thấy Lạc Minh Tây tỉnh lại, Đế Tử Nguyên đã vẫy tay, để đoàn xe dừng lại.
Lạc Minh Tây trong xe ngựa mở mắt, tay chạm trúng ngọc bội thắt quanh eo, hắn nhìn chằm chằm vào nó, ý thức có phần mơ hồ đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Tâm Vũ không dám thắt ngọc bội này cho hắn, Tử Nguyên biết rồi.
Bí mật vốn dĩ được hắn giấu kín đột nhiên bị người đó biết được, Lạc Minh Tây không biết là lo sợ hay giải thoát, ngơ ngác nhìn ngọc bội trên eo mình.
"Tỉnh rồi?" giọng nữ nhanh nhẹn đột nhiên vang lên, Đế Tử Nguyên vén rèm, nhướng mày nhìn Lạc Minh Tây đang ngẩn người "Tỉnh rồi thì tốt, để Tâm Vũ hầu hạ huynh thay y phục, chúng ta xuống xe đi dạo."
Nói xong Đế Tử Nguyên dứt khoát lui ra ngoài. Lạc Minh Tây bị nàng cắt ngang, cũng không ngây ngốc hay đau lòng, chỉ cười cười lắc đầu. Xem ra dù là lúc nào, vị Nhiếp chính vương của Đế gia bọn họ vẫn là tính tình bất cần như vậy.
Hắn vén rèm lên, nhìn đường phố bên ngoài xe ngựa, tay khẽ ngừng.
Thành Hoài An? Thức dậy sau một giấc ngủ, hắn đã từ tướng phủ trong kinh đến dưới chân Thái sơn.
Sau khi chỉnh trang, Lạc Minh Tây trông như công tử hào hoa, xanh xao ốm yếu trên khuôn mặt không làm tổn hại đến khí chất của hắn, đi dạo trong thành Hoài An đã thu hút không ít ánh mắt của các tiểu cô nương.
"Tể tướng một triều, huynh cũng không biết khiêm tốn một chút, ta phái người ở kinh thành giả làm huynh, nếu để mấy lão ngoan cố kia biết huynh đang ở thành Hoài An, không biết sẽ luận tội huynh thế nào."
Tuy nhìn Lạc Minh Tây có vẻ hòa khí, nhưng lại là Tướng gia thủ đoạn sắt đá, tuổi còn trẻ đã vào Nội các, chắc chắn sẽ có người ghen ghét, hơn nữa những năm qua vì để ổn định vương quyền của Đế Tử Nguyên, hắn hầu như làm mất lòng các thế tộc ở đế đô, nếu không phải Đế Tử Nguyên mạnh mẽ bảo vệ bao che, không biết hắn đã bị luận tội bao nhiêu lần.
"Dáng vẻ ta thế này, trên đời hiếm có người thứ hai, mặc cẩm bào hoa lệ hay áo vải bình thường, đều không có gì khác nhau, cần gì phải bận tâm." Lạc Minh Tây phe phẩy quạt, dáng vẻ công tử thế gia cà lơ phất phơ như trước khi bước vào triều đình.
Đế Tử Nguyên hừ một tiếng "Ở trong triều mấy năm rồi, da mặt của huynh ngày càng dày. Cô nương Tấn Nam chúng ta phải chọn phu quân khác rồi ......"
Giọng Đế Tử Nguyên chợt dừng lại, trên mặt lộ ra chút áy náy hiếm thấy. Nàng luôn coi Lạc Minh Tây như huynh trưởng, trước giờ đều luôn đùa giỡn, cảm thấy không có chuyện gì, nhưng bây giờ nói sai một câu lại cảm thấy lúng túng bất lực.
Ngược lại, Lạc Minh Tây vẫn như thường, như không thấy vẻ mặt của Đế Tử Nguyên, gấp quạt đập vào trán nàng một cái "Chỉ có muội là nói nhiều, với dung mạo huynh trưởng này của muội, nữ tử trong thiên hạ đều nườm nượp lao tới, còn sợ không cưới được thê tử."
Sự thản nhiên của hắn khiến Đế Tử Nguyên càng áy náy, Đế Tử Nguyên thu lại vẻ lúng túng và áy náy trong mắt, thần sắc trở lại bình thường "Chậc chậc, đường đường là tể tướng một nước, dựa vào dung mạo cưới thê tử, lời này truyền ra ngoài, huynh cũng không sợ Lạc lão tướng quân đánh gãy chân huynh."
"Muội còn dám nói ta, cả Tẫn Ngôn cũng có khuê nữ rồi, muội còn không gả cho Hàn Diệp, lại còn bay nhảy ở chỗ ta, vi huynh sẽ nhìn muội bị Đế gia chủ đánh gãy chân trước."
Tâm Vũ theo sau hai người, cảm thấy đau lòng khi nghe những lời cà lơ phất phơ của Lạc Minh Tây.
Đế Tử Nguyên dừng lại, nhìn Lạc Minh Tây, nghiêm túc nói "Đợi bệnh của huynh được chữa khỏi, ta sẽ quay về."
Nụ cười trên mặt Lạc Minh Tây ngưng trệ, trong mắt lộ ra chút bất lực "Tử Nguyên ......"
Hắn trời sinh đã có hàn chứng, thuốc thang vô hiệu, hiện giờ chỉ đang kéo dài ngày tháng mà thôi.
"Được rồi, được rồi, phong cảnh ở đây rất đẹp, tốt hơn với kinh thành mưa xuân liên tục."
Hai người đi mãi đi mãi, đi đến cầu Nguyên sầm uất nhất thành Hoài An. Thành Hoài An dưới chân Thái sơn, phong tục dân gian xưa nay đơn giản chất phác. Lúc này trời còn sớm, ánh đèn được thắp sáng rực rỡ bên cầu Nguyên, người đông như mắc cửi, ven sông bày gian hàng bán đồ chơi dân gian, rất sinh động.
Nhìn cảnh tượng này, như nhớ lại điều gì đó, Đế Tử Nguyên xúc động nói "Lúc còn nhỏ, lần đầu tiên ta đến thành Hoài An, cũng là huynh đi cùng ta. Cầu Nguyên này, chúng ta cũng đã đến một lần."
Mười bảy năm trước, cả Đế gia bị trảm, Đế Tử Nguyên quỳ trước từ đường Đế gia ba ngày ba đêm, chịu đả kích sau đó bệnh nặng khó chữa. Khi đó, Lạc Minh Tây mới chỉ là thiếu niên chưa bao lớn, hắn một đường khó khăn, lặng lẽ đưa Đế Tử Nguyên đến Thái sơn, nhờ Tịnh Huyền đại sư xuất quan cứu người. Tịnh Huyền thương cảm Đế gia oan khuất, không chỉ cứu sống Đế Tử Nguyên, còn nhận nàng làm đệ tử nhập thất, truyền cho nàng tâm pháp võ công.
"Đúng vậy." Lạc Minh Tây cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước, cười nói "Lúc đó, muội bệnh đến mức không xuống giường được, ta lo lắng gấp gáp, một lòng muốn đưa muội lên Thái sơn trị bệnh, muội lại ầm ĩ đòi ăn kẹo hồ lô, còn muốn tự đi mua. Ta không lay chuyển được muội, chỉ đành cõng muội đi khắp thành Hoài An này tìm người bán kẹo hồ lô."
"Ta không muốn ăn kẹo hồ lô." Đế Tử Nguyên cười cười, giọng nói có chút thấp, Lạc Minh Tây nhìn nàng.
"Ta sợ mình sẽ chết trên Thái sơn, không về thành Đế Bắc được nữa. Ta chỉ muốn xem thành Hoài An trông như thế nào, nếm thử mùi vị của kẹo hồ lô, nếu chết cũng phải làm một con ma no chứ ......" Đế Tử Nguyên nhìn dòng người vội vã trên phố "Nếu không phải huynh vẫn luôn bên cạnh ta, năm ta tám tuổi có lẽ đã không sống được nữa."
"Nói bậy bạ gì đó!" Lạc Minh Tây không hề khách khí gõ lên đầu Đế Tử Nguyên, cau mày nói "Muội bây giờ không phải còn sống khỏe mạnh đó sao, đừng nói mấy lời xui xẻo này!"
"Huynh cũng vậy." Đế Tử Nguyên nhìn Lạc Minh Tây, hai mắt sáng rực, trong mắt như có lửa "Minh Tây, năm đó huynh cứu mạng ta khỏi tay ông trời, lần này ta nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho huynh, huynh nhất định không được từ bỏ."
Đế Tử Nguyên một đời kiên quyết quả đoán, rất hiếm khi cứu người, lúc này nàng chỉ hi vọng Lạc Minh Tây có thể sống, bình an khỏe mạnh tiếp tục sống. Nàng nhìn Lạc Minh Tây, cố chấp đòi một lời hứa.
Lạc Minh Tây cuối cùng cũng thở dài dưới ánh nhìn của nàng "Muội lớn rồi, học được cách dạy lại cả huynh trưởng rồi. Tử Nguyên, sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh khỏi, muội đừng quá cố chấp."
Ánh mắt Đế Tử Nguyên từng chút tối sầm lại.
Lạc Minh Tây khẽ cười, cuối cùng thu lại dáng vẻ đùa cợt của mình, nhìn Đế Tử Nguyên rồi nghiêm túc nói "Nhưng ta hứa với muội, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình."
"Đi thôi, chúng ta lên núi." không đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng, Lạc Minh Tây đã duỗi eo, nháy mắt với mấy tiểu cô nương đang ngượng ngùng nhìn hắn trên thuyền dưới cầu, đi về hướng Thái sơn "Nhân lúc trời còn sớm, đưa lão hòa thượng ra khỏi động. Ông ấy lớn tuổi rồi, trễ quá sợ lão nhân gia sẽ tức giận giậm chân với chúng ta."
"Ông ấy dám?" Đế Tử Nguyên lầm bầm theo bước chân của Lạc Minh Tây "Nếu ông ấy không có cách, xem ta có bứt hết râu của ông ấy không!"
Vách núi sau Thái sơn, dưới cây thông rũ mình. Lão hòa thượng mặc áo bào cũ kỹ ngồi xếp bằng trên tảng đá, tay cầm vò rượu không nỡ buông, uống một cách vui vẻ.
Không ai ngờ lão hòa thượng lôi thôi lếch thếch yêu rượu như mạng này, lại là đệ nhất võ lâm trên đại lục trong một trăm năm qua, Tịnh Huyền đạo trưởng của Quốc tự Thái sơn.
"Ta còn tưởng chuyện Đế gia nhà ngươi được giải quyết, thì ngươi sẽ chu du khắp thiên hạ, không ngờ trong những năm tháng lão hòa thượng ta còn sống có thể gặp lại cô nhóc nhà ngươi!"
Không xa bên trái Tịnh Huyền, Đế Thịnh Thiên mặc bạch y dựa vào gốc cây thông, trên tay cầm một vò rượu.
Tịnh Huyền đã trăm tuổi, khi Đế Thịnh Thiên lần đầu tiên vào Thái sơn so tài võ nghệ với Tịnh Huyền cũng chỉ mới mười tám tuổi, trước mặt Tịnh Huyền, Đế Thịnh Thiên với võ đạo tông sư lập công khai quốc trong mắt người đời, quả thật chỉ là một cô nhóc.
"Oan của Đế gia đã rửa, ân của Đế gia vẫn chưa báo. Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm của Tống gia ở Cảnh Đông, lão hòa thượng, đón lấy!" Đế Thịnh Thiên ném vò rượu trong tay về phía Tịnh Huyền, Tịnh Huyền vội đón lấy, vì sợ rơi rớt mất giọt nào.
Nếu không phải hương rượu trong vò trên người Đế Thịnh Thiên cám dỗ, ông sao có thể bị dẫn dụ ra khỏi sơn động bế quan một cách dễ dàng như vậy.
"Gọi ai đó? Nha đầu đó của nhà ngươi cũng không tôn trọng lão nhân gia ta như vậy!" Tịnh Huyền nhẹ nhàng đặt vò rượu trong tay xuống, cầm lấy Nữ Nhi Hồng được Đế Thịnh Thiên ném tới, đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt hưởng thụ, hai mắt híp lại thành một đường "Nhưng cũng chỉ có hai ngươi là hợp ý với lão hòa thượng ta, mỗi lần đến gặp ta đều mang rượu tới."
Tịnh Huyền híp mắt cười "Nói đi, đến ngươi cũng tới đây, lần này có chuyện gì?"
"Trưởng tử Minh Tây của Lạc gia ở Tấn Nam, từ nhỏ mắc hàn chứng, hôm kia Tử Nguyên có phái người đưa tin, sợ là đã đến cực hạn."
Tịnh Huyền sửng sốt "Là hắn à ......" ông lắc đầu, lưu luyến bất đắc dĩ đặt vò rượu xuống "Lão hòa thượng ta sợ là không có phúc hưởng thụ vò Nữ Nhi Hồng này của ngươi rồi!"
"Đại sư!" Đế Thịnh Thiên hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc "Đứa trẻ này có ân lớn với Đế gia ta, vẫn mong đại sư ......"
"Ta biết." Tịnh Huyền xua tay "Mười bảy năm trước, tiểu tử này đưa nha đầu của nhà ngươi lên Thái sơn cầu y bái sư. Tính tình tiểu tử này cố chấp, quỳ ba ngày ba đêm ngoài chùa mới được Tùng Thạch dẫn đến hậu sơn gặp ta ......"
Thấy Đế Thịnh Thiên nhíu mày, Tịnh Huyền nhanh chóng nói "Đừng có bày sắc mặt với ta, lão hòa thượng ta cũng đã trăm tuổi rồi, ngày nào cũng ở trong động này qua ngày, không thể cứ có ai đến cầu chữa bệnh thì Tùng Thạch đều đưa đến động của ta. Nha đầu đó của nhà ngươi chỉ là nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi nửa tháng thì có thể tung tăng nhảy nhót lại rồi, ta thấy con bé tư chất thông minh, Đế gia cũng chỉ còn lại hậu nhân duy nhất, nên đã thu nhận làm đệ tử, cũng xem như báo đáp tình nghĩa năm đó ngươi tặng ta rượu ngon. Còn tiểu tử Lạc gia đó ......"
Vẻ mặt Tịnh Huyền có chút tiếc nuối "Năm đó ta đã nhìn ra trên người hắn mắc hàn chứng, những ngày tháng nha đầu đó của nhà ngươi luyện võ trên Thái sơn, ta đã giúp hắn điều dưỡng thân thể, vốn đã có chút khởi sắc, chỉ cần hắn ở lại Thái sơn ba năm, tịnh tâm tu hành tâm pháp Hỗn Nguyên của ta, hàn chứng này chưa hẳn đã không trị khỏi. Đáng tiếc ......" Tịnh Huyền nhìn Đế Thịnh Thiên "Chỉ sau một tháng, hắn nhất quyết xuống núi, không muốn ở lại Thái sơn chữa bệnh, lúc đó ta đã cảnh báo hắn, nếu niên thiếu mà để lại bệnh căn không dứt, sau này muốn chữa trị càng phiền phức, một khi hàn khí vào tim sẽ không có thuốc nào chữa khỏi, chỉ có thể sống tạm qua ngày. Những năm qua ta nghe nói hắn vào triều đình Đại Tĩnh, còn là tể tướng, sợ là càng hao tâm tổn sức, thân thể này ......"
Tịnh Huyền không nói thêm nữa, ánh mắt Đế Thịnh Thiên cũng trầm đi, trong con ngươi hiếm thấy dao động.
Năm đó nàng trọng thương, ẩn cư ngoài biển tu dưỡng, Đế gia bị tàn sát, Tử Nguyên chỉ là đứa trẻ tám tuổi, nếu không có Lạc gia và Lạc Minh Tây âm thầm bảo vệ thế lực Đế gia, nào có Đế Tử Nguyên trở thành đế vương mười năm sau. Năm đó Lạc Minh Tây cố chấp xuống núi, cũng là vì Đế gia.
"Lão hòa thượng, ông không có cách nào thật sao?"
Tịnh Huyền lắc đầu "Ài, thời cơ duyên số, suy cho cùng ta chỉ luyện võ đạo, không phải y đạo. Năm đó hắn có lẽ còn một cơ hội sống, nhưng hiện giờ đã quá muộn, dù là ta, có thể giúp hắn tiếp tục sống thêm ba tháng đã là cực hạn."
Tiếng chuông chùa vang lên, cơn gió bất chợt trên đỉnh núi khiến chim bay trên không chấn động. Hai người khẽ thở dài nhìn đoàn người chậm rãi đi lên thang đá trong núi.
"Nếu lão ngoan cố ở Bắc Tần vẫn còn, có lẽ tiểu tử Lạc gia vẫn còn một tia hi vọng, đáng tiếc ......" Tịnh Huyền sờ sờ râu, hiếm khi buồn bã.
Võ công trong thiên hạ có thể sánh với ông, cũng chỉ có hai người Tịnh Thiện và Đế Thịnh Thiên, Đế Thịnh Thiên xuất thế muộn, ông và tên lão đạo thối ở Bắc Tần đó lúc trẻ không ai phục ai, đánh nhau mấy chục năm. Không ngờ cuối cùng một Quốc sư Bắc Tần như hắn lại đánh đổi mạng sống của mình đổi lấy đôi mắt của Thái tử Đại Tĩnh, quả thật là tạo hóa trêu ngươi.
"Y thuật vang dội cổ kim của hắn, phải thất truyền rồi, thật đáng tiếc." Tịnh Huyền lẩm bẩm vài câu, lặng lẽ mở vò Nữ Nhi Hồng mà Đế Thịnh Thiên mang đến, hớp một ngụm vào miệng "Dù sao ngươi cũng đã đưa đến rồi, lão hòa thượng ta cứu được hay không cứu được, có một lớn một nhỏ hai nha đầu Đế gia ngươi ở đây, ba tháng mạng sống nhất định phải cho tiểu tử này, lại lãng phí chân lực không dễ gì có của ta, ài, đám người trẻ các ngươi cứ thích bắt nạt lão nhân gia ta, Nữ Nhi Hồng này, cớ sao lại không uống."
Tiếng lải nhải không ngừng của Tịnh Huyền biến mất trên đỉnh Thái sơn, không theo gió lọt vào tai của Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây đang từng bước đi lên thang đá.
Đế Tử Nguyên liếc nhìn đỉnh núi sáng choang cách đó không xa, chỉnh lại áo choàng cho Lạc Minh Tây "Minh Tây, sắp tới rồi."
Lạc Minh Tây gật đầu, nhìn lên đỉnh núi. Trong đêm đen, Đế Tử Nguyên nhìn không thấy vẻ mặt và thần sắc nhất thời xuất thần của hắn.
"Nếu ngươi không ở lại dưỡng bệnh, cùng lắm chưa đầy ba mươi tuổi, hàn khí vào tim, bạo bệnh mà chết. Tiểu tử! Ngươi phải nghĩ kỹ."
Mười bảy năm trước, Tịnh Huyền ngồi xổm trên đỉnh Thái sơn, cầm vò rượu cảnh báo hắn.
Hắn nhớ hắn chỉ đáp lại một câu.
"Oan khuất của Đế gia và Tử Nguyên, còn quan trọng hơn mạng của ta. Đa tạ tiền bối, cáo từ ở đây."
Hắn đứng dậy bước đi, mười bảy năm sau đó, chưa từng quay lại.
Bây giờ hắn trở lại, chỉ là vì đời này của hắn, dù chết, cũng không còn tiếc nuối.
Bóng lưng của Đế Tử Nguyên từ từ biến thành cô gái nhỏ năm nào trước mắt hắn.
Năm đó, hắn ôm Đế Tử Nguyên vẫn còn nhỏ, leo lên các bậc thang của Thái sơn, cũng để tìm một cơ hội sống.
Quanh đi quẩn lại, mười bảy năm thời gian, như một vòng luân hồi.
Ngày Đế Tử Nguyên rời kinh, mưa xuân kéo dài mấy tháng cuối cùng cũng ngừng.
"Xem ra Tử Nguyên không thể tham gia cuộc săn mùa thu ở núi Phù Lăng rồi."
Giọng nói có chút tiếc nuối của Hàn Diệp vang lên, Cát Lợi bên cạnh lộ ra vẻ khó hiểu, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn chợt hoàn hồn, cảm khái nói "Đúng vậy, lại đến lúc đi săn mùa thu ở núi Phù Lăng rồi, nô tài vẫn còn nhớ năm đầu tiên Nhiếp chính vương vào kinh bị công chúa Thiều Hoa mời trổ tài, nhất tiễn tam điêu tặng cho Điện hạ!" Cát Lợi chậc lưỡi hai tiếng "Phong thái đó, nam nhi thế gia cả kinh thành, không ai sánh bằng."
Hồi ức thoáng qua trong mắt Hàn Diệp, hắn nhìn con đường lớn trống trải, ánh mắt xa xăm, không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên ban chiếu thư đi tuần tra Tây Bắc, đợi triều thần định thần lại, kinh thành sớm đã không còn bóng dáng của Nhiếp chính vương. Đế Tử Nguyên xưa nay luôn hành động bất ngờ, triều thần sớm đã quen, chỉ là tuần tra Tây Bắc có thể nửa năm không về được, tháng sau đã sắp đại hôn rồi, Nhiếp chính vương có kịp về không? Triều thần nghi hoặc, trong lòng suy tư, nhìn Chiêu vương điện hạ sắc mặt khó đoán trên Ngự tọa, không ai có gan dám hỏi.
Lạc Minh Tây hôn mê nhiều ngày, đêm đến thành Hoài An dưới chân Thái sơn cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Tâm Vũ vui mừng, vội bẩm báo với Đế Tử Nguyên đang đọc y thư trên xe ngựa bên cạnh. Nhóm người vốn định đi thẳng lên núi, nghe thấy Lạc Minh Tây tỉnh lại, Đế Tử Nguyên đã vẫy tay, để đoàn xe dừng lại.
Lạc Minh Tây trong xe ngựa mở mắt, tay chạm trúng ngọc bội thắt quanh eo, hắn nhìn chằm chằm vào nó, ý thức có phần mơ hồ đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Tâm Vũ không dám thắt ngọc bội này cho hắn, Tử Nguyên biết rồi.
Bí mật vốn dĩ được hắn giấu kín đột nhiên bị người đó biết được, Lạc Minh Tây không biết là lo sợ hay giải thoát, ngơ ngác nhìn ngọc bội trên eo mình.
"Tỉnh rồi?" giọng nữ nhanh nhẹn đột nhiên vang lên, Đế Tử Nguyên vén rèm, nhướng mày nhìn Lạc Minh Tây đang ngẩn người "Tỉnh rồi thì tốt, để Tâm Vũ hầu hạ huynh thay y phục, chúng ta xuống xe đi dạo."
Nói xong Đế Tử Nguyên dứt khoát lui ra ngoài. Lạc Minh Tây bị nàng cắt ngang, cũng không ngây ngốc hay đau lòng, chỉ cười cười lắc đầu. Xem ra dù là lúc nào, vị Nhiếp chính vương của Đế gia bọn họ vẫn là tính tình bất cần như vậy.
Hắn vén rèm lên, nhìn đường phố bên ngoài xe ngựa, tay khẽ ngừng.
Thành Hoài An? Thức dậy sau một giấc ngủ, hắn đã từ tướng phủ trong kinh đến dưới chân Thái sơn.
Sau khi chỉnh trang, Lạc Minh Tây trông như công tử hào hoa, xanh xao ốm yếu trên khuôn mặt không làm tổn hại đến khí chất của hắn, đi dạo trong thành Hoài An đã thu hút không ít ánh mắt của các tiểu cô nương.
"Tể tướng một triều, huynh cũng không biết khiêm tốn một chút, ta phái người ở kinh thành giả làm huynh, nếu để mấy lão ngoan cố kia biết huynh đang ở thành Hoài An, không biết sẽ luận tội huynh thế nào."
Tuy nhìn Lạc Minh Tây có vẻ hòa khí, nhưng lại là Tướng gia thủ đoạn sắt đá, tuổi còn trẻ đã vào Nội các, chắc chắn sẽ có người ghen ghét, hơn nữa những năm qua vì để ổn định vương quyền của Đế Tử Nguyên, hắn hầu như làm mất lòng các thế tộc ở đế đô, nếu không phải Đế Tử Nguyên mạnh mẽ bảo vệ bao che, không biết hắn đã bị luận tội bao nhiêu lần.
"Dáng vẻ ta thế này, trên đời hiếm có người thứ hai, mặc cẩm bào hoa lệ hay áo vải bình thường, đều không có gì khác nhau, cần gì phải bận tâm." Lạc Minh Tây phe phẩy quạt, dáng vẻ công tử thế gia cà lơ phất phơ như trước khi bước vào triều đình.
Đế Tử Nguyên hừ một tiếng "Ở trong triều mấy năm rồi, da mặt của huynh ngày càng dày. Cô nương Tấn Nam chúng ta phải chọn phu quân khác rồi ......"
Giọng Đế Tử Nguyên chợt dừng lại, trên mặt lộ ra chút áy náy hiếm thấy. Nàng luôn coi Lạc Minh Tây như huynh trưởng, trước giờ đều luôn đùa giỡn, cảm thấy không có chuyện gì, nhưng bây giờ nói sai một câu lại cảm thấy lúng túng bất lực.
Ngược lại, Lạc Minh Tây vẫn như thường, như không thấy vẻ mặt của Đế Tử Nguyên, gấp quạt đập vào trán nàng một cái "Chỉ có muội là nói nhiều, với dung mạo huynh trưởng này của muội, nữ tử trong thiên hạ đều nườm nượp lao tới, còn sợ không cưới được thê tử."
Sự thản nhiên của hắn khiến Đế Tử Nguyên càng áy náy, Đế Tử Nguyên thu lại vẻ lúng túng và áy náy trong mắt, thần sắc trở lại bình thường "Chậc chậc, đường đường là tể tướng một nước, dựa vào dung mạo cưới thê tử, lời này truyền ra ngoài, huynh cũng không sợ Lạc lão tướng quân đánh gãy chân huynh."
"Muội còn dám nói ta, cả Tẫn Ngôn cũng có khuê nữ rồi, muội còn không gả cho Hàn Diệp, lại còn bay nhảy ở chỗ ta, vi huynh sẽ nhìn muội bị Đế gia chủ đánh gãy chân trước."
Tâm Vũ theo sau hai người, cảm thấy đau lòng khi nghe những lời cà lơ phất phơ của Lạc Minh Tây.
Đế Tử Nguyên dừng lại, nhìn Lạc Minh Tây, nghiêm túc nói "Đợi bệnh của huynh được chữa khỏi, ta sẽ quay về."
Nụ cười trên mặt Lạc Minh Tây ngưng trệ, trong mắt lộ ra chút bất lực "Tử Nguyên ......"
Hắn trời sinh đã có hàn chứng, thuốc thang vô hiệu, hiện giờ chỉ đang kéo dài ngày tháng mà thôi.
"Được rồi, được rồi, phong cảnh ở đây rất đẹp, tốt hơn với kinh thành mưa xuân liên tục."
Hai người đi mãi đi mãi, đi đến cầu Nguyên sầm uất nhất thành Hoài An. Thành Hoài An dưới chân Thái sơn, phong tục dân gian xưa nay đơn giản chất phác. Lúc này trời còn sớm, ánh đèn được thắp sáng rực rỡ bên cầu Nguyên, người đông như mắc cửi, ven sông bày gian hàng bán đồ chơi dân gian, rất sinh động.
Nhìn cảnh tượng này, như nhớ lại điều gì đó, Đế Tử Nguyên xúc động nói "Lúc còn nhỏ, lần đầu tiên ta đến thành Hoài An, cũng là huynh đi cùng ta. Cầu Nguyên này, chúng ta cũng đã đến một lần."
Mười bảy năm trước, cả Đế gia bị trảm, Đế Tử Nguyên quỳ trước từ đường Đế gia ba ngày ba đêm, chịu đả kích sau đó bệnh nặng khó chữa. Khi đó, Lạc Minh Tây mới chỉ là thiếu niên chưa bao lớn, hắn một đường khó khăn, lặng lẽ đưa Đế Tử Nguyên đến Thái sơn, nhờ Tịnh Huyền đại sư xuất quan cứu người. Tịnh Huyền thương cảm Đế gia oan khuất, không chỉ cứu sống Đế Tử Nguyên, còn nhận nàng làm đệ tử nhập thất, truyền cho nàng tâm pháp võ công.
"Đúng vậy." Lạc Minh Tây cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước, cười nói "Lúc đó, muội bệnh đến mức không xuống giường được, ta lo lắng gấp gáp, một lòng muốn đưa muội lên Thái sơn trị bệnh, muội lại ầm ĩ đòi ăn kẹo hồ lô, còn muốn tự đi mua. Ta không lay chuyển được muội, chỉ đành cõng muội đi khắp thành Hoài An này tìm người bán kẹo hồ lô."
"Ta không muốn ăn kẹo hồ lô." Đế Tử Nguyên cười cười, giọng nói có chút thấp, Lạc Minh Tây nhìn nàng.
"Ta sợ mình sẽ chết trên Thái sơn, không về thành Đế Bắc được nữa. Ta chỉ muốn xem thành Hoài An trông như thế nào, nếm thử mùi vị của kẹo hồ lô, nếu chết cũng phải làm một con ma no chứ ......" Đế Tử Nguyên nhìn dòng người vội vã trên phố "Nếu không phải huynh vẫn luôn bên cạnh ta, năm ta tám tuổi có lẽ đã không sống được nữa."
"Nói bậy bạ gì đó!" Lạc Minh Tây không hề khách khí gõ lên đầu Đế Tử Nguyên, cau mày nói "Muội bây giờ không phải còn sống khỏe mạnh đó sao, đừng nói mấy lời xui xẻo này!"
"Huynh cũng vậy." Đế Tử Nguyên nhìn Lạc Minh Tây, hai mắt sáng rực, trong mắt như có lửa "Minh Tây, năm đó huynh cứu mạng ta khỏi tay ông trời, lần này ta nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho huynh, huynh nhất định không được từ bỏ."
Đế Tử Nguyên một đời kiên quyết quả đoán, rất hiếm khi cứu người, lúc này nàng chỉ hi vọng Lạc Minh Tây có thể sống, bình an khỏe mạnh tiếp tục sống. Nàng nhìn Lạc Minh Tây, cố chấp đòi một lời hứa.
Lạc Minh Tây cuối cùng cũng thở dài dưới ánh nhìn của nàng "Muội lớn rồi, học được cách dạy lại cả huynh trưởng rồi. Tử Nguyên, sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh khỏi, muội đừng quá cố chấp."
Ánh mắt Đế Tử Nguyên từng chút tối sầm lại.
Lạc Minh Tây khẽ cười, cuối cùng thu lại dáng vẻ đùa cợt của mình, nhìn Đế Tử Nguyên rồi nghiêm túc nói "Nhưng ta hứa với muội, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình."
"Đi thôi, chúng ta lên núi." không đợi Đế Tử Nguyên lên tiếng, Lạc Minh Tây đã duỗi eo, nháy mắt với mấy tiểu cô nương đang ngượng ngùng nhìn hắn trên thuyền dưới cầu, đi về hướng Thái sơn "Nhân lúc trời còn sớm, đưa lão hòa thượng ra khỏi động. Ông ấy lớn tuổi rồi, trễ quá sợ lão nhân gia sẽ tức giận giậm chân với chúng ta."
"Ông ấy dám?" Đế Tử Nguyên lầm bầm theo bước chân của Lạc Minh Tây "Nếu ông ấy không có cách, xem ta có bứt hết râu của ông ấy không!"
Vách núi sau Thái sơn, dưới cây thông rũ mình. Lão hòa thượng mặc áo bào cũ kỹ ngồi xếp bằng trên tảng đá, tay cầm vò rượu không nỡ buông, uống một cách vui vẻ.
Không ai ngờ lão hòa thượng lôi thôi lếch thếch yêu rượu như mạng này, lại là đệ nhất võ lâm trên đại lục trong một trăm năm qua, Tịnh Huyền đạo trưởng của Quốc tự Thái sơn.
"Ta còn tưởng chuyện Đế gia nhà ngươi được giải quyết, thì ngươi sẽ chu du khắp thiên hạ, không ngờ trong những năm tháng lão hòa thượng ta còn sống có thể gặp lại cô nhóc nhà ngươi!"
Không xa bên trái Tịnh Huyền, Đế Thịnh Thiên mặc bạch y dựa vào gốc cây thông, trên tay cầm một vò rượu.
Tịnh Huyền đã trăm tuổi, khi Đế Thịnh Thiên lần đầu tiên vào Thái sơn so tài võ nghệ với Tịnh Huyền cũng chỉ mới mười tám tuổi, trước mặt Tịnh Huyền, Đế Thịnh Thiên với võ đạo tông sư lập công khai quốc trong mắt người đời, quả thật chỉ là một cô nhóc.
"Oan của Đế gia đã rửa, ân của Đế gia vẫn chưa báo. Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm của Tống gia ở Cảnh Đông, lão hòa thượng, đón lấy!" Đế Thịnh Thiên ném vò rượu trong tay về phía Tịnh Huyền, Tịnh Huyền vội đón lấy, vì sợ rơi rớt mất giọt nào.
Nếu không phải hương rượu trong vò trên người Đế Thịnh Thiên cám dỗ, ông sao có thể bị dẫn dụ ra khỏi sơn động bế quan một cách dễ dàng như vậy.
"Gọi ai đó? Nha đầu đó của nhà ngươi cũng không tôn trọng lão nhân gia ta như vậy!" Tịnh Huyền nhẹ nhàng đặt vò rượu trong tay xuống, cầm lấy Nữ Nhi Hồng được Đế Thịnh Thiên ném tới, đưa lên mũi ngửi, vẻ mặt hưởng thụ, hai mắt híp lại thành một đường "Nhưng cũng chỉ có hai ngươi là hợp ý với lão hòa thượng ta, mỗi lần đến gặp ta đều mang rượu tới."
Tịnh Huyền híp mắt cười "Nói đi, đến ngươi cũng tới đây, lần này có chuyện gì?"
"Trưởng tử Minh Tây của Lạc gia ở Tấn Nam, từ nhỏ mắc hàn chứng, hôm kia Tử Nguyên có phái người đưa tin, sợ là đã đến cực hạn."
Tịnh Huyền sửng sốt "Là hắn à ......" ông lắc đầu, lưu luyến bất đắc dĩ đặt vò rượu xuống "Lão hòa thượng ta sợ là không có phúc hưởng thụ vò Nữ Nhi Hồng này của ngươi rồi!"
"Đại sư!" Đế Thịnh Thiên hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc "Đứa trẻ này có ân lớn với Đế gia ta, vẫn mong đại sư ......"
"Ta biết." Tịnh Huyền xua tay "Mười bảy năm trước, tiểu tử này đưa nha đầu của nhà ngươi lên Thái sơn cầu y bái sư. Tính tình tiểu tử này cố chấp, quỳ ba ngày ba đêm ngoài chùa mới được Tùng Thạch dẫn đến hậu sơn gặp ta ......"
Thấy Đế Thịnh Thiên nhíu mày, Tịnh Huyền nhanh chóng nói "Đừng có bày sắc mặt với ta, lão hòa thượng ta cũng đã trăm tuổi rồi, ngày nào cũng ở trong động này qua ngày, không thể cứ có ai đến cầu chữa bệnh thì Tùng Thạch đều đưa đến động của ta. Nha đầu đó của nhà ngươi chỉ là nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi nửa tháng thì có thể tung tăng nhảy nhót lại rồi, ta thấy con bé tư chất thông minh, Đế gia cũng chỉ còn lại hậu nhân duy nhất, nên đã thu nhận làm đệ tử, cũng xem như báo đáp tình nghĩa năm đó ngươi tặng ta rượu ngon. Còn tiểu tử Lạc gia đó ......"
Vẻ mặt Tịnh Huyền có chút tiếc nuối "Năm đó ta đã nhìn ra trên người hắn mắc hàn chứng, những ngày tháng nha đầu đó của nhà ngươi luyện võ trên Thái sơn, ta đã giúp hắn điều dưỡng thân thể, vốn đã có chút khởi sắc, chỉ cần hắn ở lại Thái sơn ba năm, tịnh tâm tu hành tâm pháp Hỗn Nguyên của ta, hàn chứng này chưa hẳn đã không trị khỏi. Đáng tiếc ......" Tịnh Huyền nhìn Đế Thịnh Thiên "Chỉ sau một tháng, hắn nhất quyết xuống núi, không muốn ở lại Thái sơn chữa bệnh, lúc đó ta đã cảnh báo hắn, nếu niên thiếu mà để lại bệnh căn không dứt, sau này muốn chữa trị càng phiền phức, một khi hàn khí vào tim sẽ không có thuốc nào chữa khỏi, chỉ có thể sống tạm qua ngày. Những năm qua ta nghe nói hắn vào triều đình Đại Tĩnh, còn là tể tướng, sợ là càng hao tâm tổn sức, thân thể này ......"
Tịnh Huyền không nói thêm nữa, ánh mắt Đế Thịnh Thiên cũng trầm đi, trong con ngươi hiếm thấy dao động.
Năm đó nàng trọng thương, ẩn cư ngoài biển tu dưỡng, Đế gia bị tàn sát, Tử Nguyên chỉ là đứa trẻ tám tuổi, nếu không có Lạc gia và Lạc Minh Tây âm thầm bảo vệ thế lực Đế gia, nào có Đế Tử Nguyên trở thành đế vương mười năm sau. Năm đó Lạc Minh Tây cố chấp xuống núi, cũng là vì Đế gia.
"Lão hòa thượng, ông không có cách nào thật sao?"
Tịnh Huyền lắc đầu "Ài, thời cơ duyên số, suy cho cùng ta chỉ luyện võ đạo, không phải y đạo. Năm đó hắn có lẽ còn một cơ hội sống, nhưng hiện giờ đã quá muộn, dù là ta, có thể giúp hắn tiếp tục sống thêm ba tháng đã là cực hạn."
Tiếng chuông chùa vang lên, cơn gió bất chợt trên đỉnh núi khiến chim bay trên không chấn động. Hai người khẽ thở dài nhìn đoàn người chậm rãi đi lên thang đá trong núi.
"Nếu lão ngoan cố ở Bắc Tần vẫn còn, có lẽ tiểu tử Lạc gia vẫn còn một tia hi vọng, đáng tiếc ......" Tịnh Huyền sờ sờ râu, hiếm khi buồn bã.
Võ công trong thiên hạ có thể sánh với ông, cũng chỉ có hai người Tịnh Thiện và Đế Thịnh Thiên, Đế Thịnh Thiên xuất thế muộn, ông và tên lão đạo thối ở Bắc Tần đó lúc trẻ không ai phục ai, đánh nhau mấy chục năm. Không ngờ cuối cùng một Quốc sư Bắc Tần như hắn lại đánh đổi mạng sống của mình đổi lấy đôi mắt của Thái tử Đại Tĩnh, quả thật là tạo hóa trêu ngươi.
"Y thuật vang dội cổ kim của hắn, phải thất truyền rồi, thật đáng tiếc." Tịnh Huyền lẩm bẩm vài câu, lặng lẽ mở vò Nữ Nhi Hồng mà Đế Thịnh Thiên mang đến, hớp một ngụm vào miệng "Dù sao ngươi cũng đã đưa đến rồi, lão hòa thượng ta cứu được hay không cứu được, có một lớn một nhỏ hai nha đầu Đế gia ngươi ở đây, ba tháng mạng sống nhất định phải cho tiểu tử này, lại lãng phí chân lực không dễ gì có của ta, ài, đám người trẻ các ngươi cứ thích bắt nạt lão nhân gia ta, Nữ Nhi Hồng này, cớ sao lại không uống."
Tiếng lải nhải không ngừng của Tịnh Huyền biến mất trên đỉnh Thái sơn, không theo gió lọt vào tai của Đế Tử Nguyên và Lạc Minh Tây đang từng bước đi lên thang đá.
Đế Tử Nguyên liếc nhìn đỉnh núi sáng choang cách đó không xa, chỉnh lại áo choàng cho Lạc Minh Tây "Minh Tây, sắp tới rồi."
Lạc Minh Tây gật đầu, nhìn lên đỉnh núi. Trong đêm đen, Đế Tử Nguyên nhìn không thấy vẻ mặt và thần sắc nhất thời xuất thần của hắn.
"Nếu ngươi không ở lại dưỡng bệnh, cùng lắm chưa đầy ba mươi tuổi, hàn khí vào tim, bạo bệnh mà chết. Tiểu tử! Ngươi phải nghĩ kỹ."
Mười bảy năm trước, Tịnh Huyền ngồi xổm trên đỉnh Thái sơn, cầm vò rượu cảnh báo hắn.
Hắn nhớ hắn chỉ đáp lại một câu.
"Oan khuất của Đế gia và Tử Nguyên, còn quan trọng hơn mạng của ta. Đa tạ tiền bối, cáo từ ở đây."
Hắn đứng dậy bước đi, mười bảy năm sau đó, chưa từng quay lại.
Bây giờ hắn trở lại, chỉ là vì đời này của hắn, dù chết, cũng không còn tiếc nuối.
Bóng lưng của Đế Tử Nguyên từ từ biến thành cô gái nhỏ năm nào trước mắt hắn.
Năm đó, hắn ôm Đế Tử Nguyên vẫn còn nhỏ, leo lên các bậc thang của Thái sơn, cũng để tìm một cơ hội sống.
Quanh đi quẩn lại, mười bảy năm thời gian, như một vòng luân hồi.