Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Hai năm sau khi ba qua đời thì mẹ Hứa tái giá.
Cưới chú Lâm, người vẫn luôn theo đuổi mẹ.
Thật ra chú Lâm là cấp dưới của mẹ, nghe chú ấy nói rằng chú ấy đã yêu mẹ cô rất lâu rồi. Thấy mẹ Hứa đau buồn suốt 2 năm nên mới muốn tiếp cận để chăm sóc cho mẹ.
Ấn tượng của Hứa Diễn Đường đối với chú Lâm này cũng không khắc sâu lắm.
Năm lớp 11, sau khi cô tan học tiết tự học buổi tối, mẹ cô ngồi một mình trong phòng khách chờ cô về nhà.
Ánh đèn nhỏ nhoi chiếu sáng trên đỉnh đầu mẹ, xung quanh thì tối đen như mực. Hứa Diễn Đường bật đèn lớn lên, “Sao mẹ không bật đèn?”
Lúc này mẹ cô mới bàng hoàng hoàn hồn.
Nhưng khi thấy Hứa Diễn Đường thì mẹ bắt đầu khóc.
Hứa Diễn Đường thấy mẹ khóc thì hoảng loạn không biết làm sao, cảnh tượng giống như 2 năm trước khi ba vừa qua đời.
Cô lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Mẹ không ngừng khóc, ánh mắt dừng trên người Hứa Diễn Đường, chất chứa sự áy náy và thống khổ.
Thật lâu sau, mẹ nắm lấy tay của Hứa Diễn Đường, nói: “Đường, mẹ mang thai rồi.”
Lúc đó Hứa Diễn Đường kinh ngạc không khác gì lúc nghe tin ba cô qua đời.
Bởi vì lúc đó, cô không biết đến sự tồn tại của chú Lâm.
Sau khi nghe mẹ giải thích một cách khó khăn, Hứa Diễn Đường rất bình tĩnh, trong lòng như đang mọc ra từng bụi gai, đâm vào trái tim cô từng chút một.
Hứa Diễn Đường hỏi: “Mẹ muốn sinh không?”
Mẹ mím môi, hai mắt không ngừng lập lòe, ánh mắt gần như cầu xin nhìn Hứa Diễn Đường, mẹ nói: “Nếu con không muốn… thì mẹ sẽ không sinh.”
Hứa Diễn Đường thất vọng, cô không muốn.
Ai mà có thể chấp nhận được tin dữ rằng ba qua đời, rồi sau đó lại phải tiếp thu việc mẹ mình mang đến một sinh mệnh mới với tình yêu mới chứ?
Cô nhìn vào đôi mắt mẹ mình, suy nghĩ một lát, gật đầu.
“Mẹ sinh đi.”
“Mẹ có cuộc sống riêng của chính mẹ, mẹ có quyền làm chủ bản thân.”
“Đường…” Mẹ cô không ngừng khóc.
Hứa Diễn Đường thấy được sự cảm kích trong mắt mẹ, nhưng trái tim cô như đang bị một bàn tay to nắm lấy, không thể thở nổi trong vòng một giây.
Mẹ cô cảm kích, cảm kích vì cô đã đồng ý để mẹ sinh ra đứa bé kia.
Kể từ đó, giữa cô và mẹ đã có những rạn nứt không thể hàn gắn.
Sự bực bội, không vui và khó xử kéo dài vài ngày, cô muốn thoát ra khỏi nó.
Ai cũng phải tiến lên, không thể cứ mãi mắc kẹt trong thế giới u buồn mãi không ra được.
Chắc là ba cũng sẽ thông cảm và hiểu cho mẹ giống như cô.
Những ngày đó cô rất thích ngắm nhìn ánh trăng vào mỗi đêm, bởi vì ba cô nói với cô rằng, sau khi người nào đó chết rồi thì sẽ bay lên măt trăng, ở đó ngắm nhìn người nhà của mình.
Ánh trăng bạc treo ngoài trời.
Cô nói: “Chúng ta đều sẽ được hạnh phúc.”
Nói với ba cô.
–
Đêm 30, sau khi ăn xong, Hứa Diễn Đường chơi với An An suốt một buổi chiều nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thì thế giới dường như đang im lặng.
Cô ngẩn ra một lúc, sau đó nhớ ra đêm nay là đêm giao thừa, rồi cuống quít bò dậy khỏi giường, màn hình điện thoại phát sáng trong đêm tối.
Cô nhìn chằm chằm con số “03:04” trên màn hình, ngây ra.
Hơn 3 giờ rồi.
Pháo hoa lúc 12 giờ không đánh thức cô dậy được sao?
Mở khóa màn hình.
Có mấy bạn học nhắn tin chúc tết, có vài người phát bao lì xì.
Lúc 11 giờ hơn, Điền Quý Hành gọi video cho cô nhưng cô không nhận được. Lúc sau nhắn cho cô một câu: [Năm mới vui vẻ.]
Vội vã trả lời anh: [Năm mới vui vẻ, mình chơi với An An nên mệt quá ngủ quên, ngại ghê.]
Cứ tưởng là anh đã ngủ rồi, nhưng không ngờ giây tiếp theo màn hình điện thoại đã bị giao diện video call chiếm lấy.
Cô bật đèn, nhấn nghe.
Mặt Điền Quý Hành cách rất gần màn hình điện thoại, Hứa Diễn Đường có thể thấy rõ ngũ quan của anh. Hình như anh đang nằm trên giường, giữa gương mặt có sự buồn ngủ, Hứa Diễn Đường cảm thấy động tác của anh chậm hơn bình thường.
Cô hỏi: “Sao cậu chưa ngủ.”
Điền Quý Hành nhìn chằm chằm cô gái trong màn hình, nói: “Muốn là người đầu tin chúc cậu năm mới vui vẻ. Năm mới vui vẻ nhé.” Ngón tay vuốt ve chỗ môi cô.
Hứa Diễn Đường cầm chặt điện thoại, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Cô chậm rãi nhích lại gần camera điện thoại, cố nói nhỏ hết sức: “Điền Quý Hành, bây giờ mình rất muốn hôn cậu.” Khóe miệng cười tươi, lúm đồng tin càng rõ ràng.
Điền Quý Hành sửng sốt một chút.
Rồi sau đó đáp lại trong sự vui sướng: “Mình cũng thế, mình cũng muốn hôn cậu.”
✢✤✣
Hai năm sau khi ba qua đời thì mẹ Hứa tái giá.
Cưới chú Lâm, người vẫn luôn theo đuổi mẹ.
Thật ra chú Lâm là cấp dưới của mẹ, nghe chú ấy nói rằng chú ấy đã yêu mẹ cô rất lâu rồi. Thấy mẹ Hứa đau buồn suốt 2 năm nên mới muốn tiếp cận để chăm sóc cho mẹ.
Ấn tượng của Hứa Diễn Đường đối với chú Lâm này cũng không khắc sâu lắm.
Năm lớp 11, sau khi cô tan học tiết tự học buổi tối, mẹ cô ngồi một mình trong phòng khách chờ cô về nhà.
Ánh đèn nhỏ nhoi chiếu sáng trên đỉnh đầu mẹ, xung quanh thì tối đen như mực. Hứa Diễn Đường bật đèn lớn lên, “Sao mẹ không bật đèn?”
Lúc này mẹ cô mới bàng hoàng hoàn hồn.
Nhưng khi thấy Hứa Diễn Đường thì mẹ bắt đầu khóc.
Hứa Diễn Đường thấy mẹ khóc thì hoảng loạn không biết làm sao, cảnh tượng giống như 2 năm trước khi ba vừa qua đời.
Cô lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Mẹ không ngừng khóc, ánh mắt dừng trên người Hứa Diễn Đường, chất chứa sự áy náy và thống khổ.
Thật lâu sau, mẹ nắm lấy tay của Hứa Diễn Đường, nói: “Đường, mẹ mang thai rồi.”
Lúc đó Hứa Diễn Đường kinh ngạc không khác gì lúc nghe tin ba cô qua đời.
Bởi vì lúc đó, cô không biết đến sự tồn tại của chú Lâm.
Sau khi nghe mẹ giải thích một cách khó khăn, Hứa Diễn Đường rất bình tĩnh, trong lòng như đang mọc ra từng bụi gai, đâm vào trái tim cô từng chút một.
Hứa Diễn Đường hỏi: “Mẹ muốn sinh không?”
Mẹ mím môi, hai mắt không ngừng lập lòe, ánh mắt gần như cầu xin nhìn Hứa Diễn Đường, mẹ nói: “Nếu con không muốn… thì mẹ sẽ không sinh.”
Hứa Diễn Đường thất vọng, cô không muốn.
Ai mà có thể chấp nhận được tin dữ rằng ba qua đời, rồi sau đó lại phải tiếp thu việc mẹ mình mang đến một sinh mệnh mới với tình yêu mới chứ?
Cô nhìn vào đôi mắt mẹ mình, suy nghĩ một lát, gật đầu.
“Mẹ sinh đi.”
“Mẹ có cuộc sống riêng của chính mẹ, mẹ có quyền làm chủ bản thân.”
“Đường…” Mẹ cô không ngừng khóc.
Hứa Diễn Đường thấy được sự cảm kích trong mắt mẹ, nhưng trái tim cô như đang bị một bàn tay to nắm lấy, không thể thở nổi trong vòng một giây.
Mẹ cô cảm kích, cảm kích vì cô đã đồng ý để mẹ sinh ra đứa bé kia.
Kể từ đó, giữa cô và mẹ đã có những rạn nứt không thể hàn gắn.
Sự bực bội, không vui và khó xử kéo dài vài ngày, cô muốn thoát ra khỏi nó.
Ai cũng phải tiến lên, không thể cứ mãi mắc kẹt trong thế giới u buồn mãi không ra được.
Chắc là ba cũng sẽ thông cảm và hiểu cho mẹ giống như cô.
Những ngày đó cô rất thích ngắm nhìn ánh trăng vào mỗi đêm, bởi vì ba cô nói với cô rằng, sau khi người nào đó chết rồi thì sẽ bay lên măt trăng, ở đó ngắm nhìn người nhà của mình.
Ánh trăng bạc treo ngoài trời.
Cô nói: “Chúng ta đều sẽ được hạnh phúc.”
Nói với ba cô.
–
Đêm 30, sau khi ăn xong, Hứa Diễn Đường chơi với An An suốt một buổi chiều nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thì thế giới dường như đang im lặng.
Cô ngẩn ra một lúc, sau đó nhớ ra đêm nay là đêm giao thừa, rồi cuống quít bò dậy khỏi giường, màn hình điện thoại phát sáng trong đêm tối.
Cô nhìn chằm chằm con số “03:04” trên màn hình, ngây ra.
Hơn 3 giờ rồi.
Pháo hoa lúc 12 giờ không đánh thức cô dậy được sao?
Mở khóa màn hình.
Có mấy bạn học nhắn tin chúc tết, có vài người phát bao lì xì.
Lúc 11 giờ hơn, Điền Quý Hành gọi video cho cô nhưng cô không nhận được. Lúc sau nhắn cho cô một câu: [Năm mới vui vẻ.]
Vội vã trả lời anh: [Năm mới vui vẻ, mình chơi với An An nên mệt quá ngủ quên, ngại ghê.]
Cứ tưởng là anh đã ngủ rồi, nhưng không ngờ giây tiếp theo màn hình điện thoại đã bị giao diện video call chiếm lấy.
Cô bật đèn, nhấn nghe.
Mặt Điền Quý Hành cách rất gần màn hình điện thoại, Hứa Diễn Đường có thể thấy rõ ngũ quan của anh. Hình như anh đang nằm trên giường, giữa gương mặt có sự buồn ngủ, Hứa Diễn Đường cảm thấy động tác của anh chậm hơn bình thường.
Cô hỏi: “Sao cậu chưa ngủ.”
Điền Quý Hành nhìn chằm chằm cô gái trong màn hình, nói: “Muốn là người đầu tin chúc cậu năm mới vui vẻ. Năm mới vui vẻ nhé.” Ngón tay vuốt ve chỗ môi cô.
Hứa Diễn Đường cầm chặt điện thoại, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Cô chậm rãi nhích lại gần camera điện thoại, cố nói nhỏ hết sức: “Điền Quý Hành, bây giờ mình rất muốn hôn cậu.” Khóe miệng cười tươi, lúm đồng tin càng rõ ràng.
Điền Quý Hành sửng sốt một chút.
Rồi sau đó đáp lại trong sự vui sướng: “Mình cũng thế, mình cũng muốn hôn cậu.”