Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Bảo là ăn một bữa nhưng còn hơn cả ăn.
Mời được cả Điền Quý Hành, Hứa Diễn Đường không thể không cảm thán Lưu Lang chính là một đóa hoa giao tiếp.
Mười mấy người vây quanh trước bàn lớn, buổi sáng còn khóc lóc than vãn leo núi mệt mỏi muốn chết, nhưng buổi chiều có thể vén tay áo lên để khui bia.
Đây là đặc quyền của những người trẻ tuổi.
Chỉ là không được phù hợp với những học sinh trung học phổ thông mà thôi.
Có rất nhiều người.
Giữa Điền Quý Hành và Hứa Diễn Đường cách nhau 4 người, ngay cả ánh mắt cũng khó mà giao lưu được. Dần dần, anh không chịu được nữa, con ngươi bắt đầu sắc lạnh.
Lưu Lang ngồi bên cạnh mà chẳng nhận ra gì, còn liên tiếp khuyên anh uống thêm chút, để ly bia đầy bọt đến trước miệng anh.
Điền Quý Hành nhìn thoáng qua ly bia đầy bọt, cầm lấy, uống lên.
Nếu Đường Phong Nam mà ở đây thì chắc chắn sẽ thấy quen mắt. Lần đầu tiên Điền Quý Hành hút thuốc cũng quyết đoán như vậy.
Hứa Diễn Đường nhìn qua động tác của anh mà thấy sợ, Điền Quý Hành biết uống bia sao?
Sao dê con lại biết uống bia chứ.
Nhưng sau này cô mới biết, một ít con có thể uống bia được nhưng tửu lượng không tốt lắm.
Vốn Lưu Lang đưa mọi người đi ăn bữa này là để cho hai người làm hòa, kết quả là ăn uống linh đình, hai nhân vật chính còn chưa nói chuyện với nhau.
Ăn xong rồi, các bạn học bắt đầu rời đi.
Sau khi Hứa Diễn Đường tạm biệt Hà Ngưng Nhuế cũng đi luôn, cô cố tình đi chậm lại.
Bởi vì Điền Quý Hành đi phía sau cô.
Hai người cách nhau 3 mét, không thể nói gần cũng không thể nói xa.
Gần đến mức Hứa Diễn Đường có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của anh.
Xa đến mức cô cảm thấy Điền Quý Hành và cô như đang ở 2 thế giới.
Điền Quý Hành chậm rãi đi theo sau cô, nhìn đuôi tóc cô trong chốc lát, rồi lại chăm chú nhìn ba lô của cô.
Ngắm mà không thấy chán.
Thế nào cũng không thấy chán.
Giao lộ ở ngay phía trước.
Hứa Diễn Đường dừng chân, muốn làm hòa với anh.
Rất muốn rất muốn.
Xoay người lại nhìn anh ở phía sau.
Cô bị hoảng hồn.
Đôi mắt ngày thường mù mờ như bị phủ một lớp sương, bấy giờ lại sáng đến lạ. Điền Quý Hành nhìn cô chằm chằm, như mọi khi.
Nhưng Hứa Diễn Đường biết, bây giờ anh không bình thường chút nào.
Mùi bia nồng nặc bắt đầu xông vào khoang mũi của cô.
Dê sữa uống bia xong, bị say.
Nhận ra anh bị say thì Hứa Diễn Đường hơi vui vẻ. Nếu anh say thì cô sẽ không bị xấu hổ khi giảng hòa nhỉ?
Cô đi đến trước một bước, ngẩng đầu nhìn anh.
“Điền Quý Hành, cậu say rồi sao?”
Câu nói đầu tiên.
Là câu nói đầu tiên cô nói với anh trong mười mấy ngày qua.
Điền Quý Hành chầm chậm nhắm mắt, không nói.
“Say thì tốt.” Hứa Diễn Đường nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó dọn dẹp lại biểu cảm, nghiêm túc nhìn anh: “Mình xin lỗi, tụi mình làm hòa nhé.”
“Không cần.” Điền Quý Hành nói chuyện.
Giọng nói hơi khàn, nói từng chữ cũng mơ hồ hơn ngày thường, nhưng Hứa Diễn Đường nghe rõ.
Anh nói không cần.
Đại não cô hoảng loạn ngay lập tức. Ánh mắt lóe sáng khoảng hai giây, lòng bàn tay bắt đầu ứa mồ hôi.
“À.” Hứa Diễn Đường bậm môi.
Điền Quý Hành cúi đầu nhìn cô, vẫn không nói lời nào.
Hứa Diễn Đường chớp mắt, cố gắng không khóc, “Mình xin lỗi.”
Cô xin lỗi lần nữa, mặc kệ anh có chấp nhận hay không.
“Mình đi đây.”
Cô xoay người, bước chân vội vã.
Như là đang muốn chạy trốn.
“Hứa Diễn Đường, cậu luôn là như vậy.”
Một câu như thế ùa vào tai cô.
Cô dừng lại, lẳng lặng đứng im nghe Điền Quý Hành nói —
“Lúc 12 tuổi, cậu nói với mình rằng nghỉ hè cậu sẽ trở về. Mình vẫn luôn hi vọng mùa hè đó có thể dài hơn một chút, thế thì mình mới có thể bên cậu thêm chút nữa.”
Âm thanh anh không lớn, ngữ khí cũng mềm mại hơn ngày thường. Nhưng trong tai của Hứa Diễn Đường thì từng câu chữ lại biến thành mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng, chính xác vào người cô.
“Mình mong chờ đến ngày cuối cùng của mùa hè, cậu cũng chưa trở về.”
Điền Quý Hành lẳng lặng tự thuật lại quá khứ của mình một cách rõ ràng, nhưng lại giống như đang nói về chuyện của ai khác, không hề có cảm xúc gì, dường như anh chỉ là người đứng xem.
“Mùa hè năm cấp 2 cậu có về, nhưng không hề nhớ đến mình đúng không? Nếu mình không đi tìm cậu thì mình chắc chắn sẽ biến mất trong trí nhớ của cậu.”
“Cậu nói cái gì mình tin cái đó, lúc nào cũng thế.”
Hứa Diễn Đường đang khóc, bóng dáng kiên định nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Cô tệ quá.
Thật sự vô cùng tệ.
Trái tim bắt đầu đau đớn, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác này.
Xa lạ, kì diệu, sống động, bất an.
Cô thút thít, lau khô nước mắt, xoay người.
Điền Quý Hành cúi đầu, vành nón tạo ra một cái bóng trên gương mặt anh. Hứa Diễn Đường nhìn xuyên qua cái bóng đó, nắm bắt được chính xác sự tổn thương trong mắt anh.
Sắp tràn ra sự nức nở.
Cô đi lên trước, đến gần anh.
Cô đứng trước mặt anh, nhón chân, dùng cánh tay ôm vòng lấy anh.
Ôm một cái thật chặt, cố gắng hết sức.
Một cái ôm có thể gửi gắm tình cảm.
Điền Quý Hành ngừng thở, vô cùng cẩn thận.
Ba giây, Điền Quý Hành đếm rõ ràng, cô ôm anh ba giây.
Hứa Diễn Đường vỗ lưng anh, nhìn vài đôi mắt anh. Nhịn mong muốn xoa đầu anh xuống, cô nói: “Mình xin lỗi.”
Xin lỗi lần thứ ba.
“Là tại mình không đúng. Chúng ta là bạn tốt nhất, là mình sai. Chúng ta mãi mãi là bạn thân.”
Giống như đang thề thốt, Hứa Diễn Đường cẩn thận lặp lại lần nữa.
Điền Quý Hành sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi cong môi. Anh giống như một đứa trẻ được cho kẹo, cười vô cùng tươi tắn, thỏa mãn.
–
Hứa Diễn Đường trở về, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm.
Điền Quý Hành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô, lưng đứng thẳng, đôi mắt lại trở về như cũ, được che bởi lớp sương mù, ai cũng không thể thấy rõ.
–
Khi ở bên Đường Phong Nam anh uống không ít bia, ngay cả uống rượu trắng cũng chưa từng say, nhưng anh đã học được rất nhiều về phong thái của Đường Phong Nam khi say.
Nhưng anh không hề lừa cô.
Mỗi câu lúc nãy anh nói đều là sự thật, đều là lời nói nghẹn ứ trong lòng anh suốt 6 năm nay.
Lời anh nói với Hứa Diễn Đường, không bằng nói là đang trút bỏ khỏi bản thân.
Lưu Lang cũng giúp anh không ít, hành động lúc nãy của Hứa Diễn Đường làm anh bất ngờ lẫn vui mừng.
Nhưng, là bạn thân.
Thì anh không cần
✢✤✣
Bảo là ăn một bữa nhưng còn hơn cả ăn.
Mời được cả Điền Quý Hành, Hứa Diễn Đường không thể không cảm thán Lưu Lang chính là một đóa hoa giao tiếp.
Mười mấy người vây quanh trước bàn lớn, buổi sáng còn khóc lóc than vãn leo núi mệt mỏi muốn chết, nhưng buổi chiều có thể vén tay áo lên để khui bia.
Đây là đặc quyền của những người trẻ tuổi.
Chỉ là không được phù hợp với những học sinh trung học phổ thông mà thôi.
Có rất nhiều người.
Giữa Điền Quý Hành và Hứa Diễn Đường cách nhau 4 người, ngay cả ánh mắt cũng khó mà giao lưu được. Dần dần, anh không chịu được nữa, con ngươi bắt đầu sắc lạnh.
Lưu Lang ngồi bên cạnh mà chẳng nhận ra gì, còn liên tiếp khuyên anh uống thêm chút, để ly bia đầy bọt đến trước miệng anh.
Điền Quý Hành nhìn thoáng qua ly bia đầy bọt, cầm lấy, uống lên.
Nếu Đường Phong Nam mà ở đây thì chắc chắn sẽ thấy quen mắt. Lần đầu tiên Điền Quý Hành hút thuốc cũng quyết đoán như vậy.
Hứa Diễn Đường nhìn qua động tác của anh mà thấy sợ, Điền Quý Hành biết uống bia sao?
Sao dê con lại biết uống bia chứ.
Nhưng sau này cô mới biết, một ít con có thể uống bia được nhưng tửu lượng không tốt lắm.
Vốn Lưu Lang đưa mọi người đi ăn bữa này là để cho hai người làm hòa, kết quả là ăn uống linh đình, hai nhân vật chính còn chưa nói chuyện với nhau.
Ăn xong rồi, các bạn học bắt đầu rời đi.
Sau khi Hứa Diễn Đường tạm biệt Hà Ngưng Nhuế cũng đi luôn, cô cố tình đi chậm lại.
Bởi vì Điền Quý Hành đi phía sau cô.
Hai người cách nhau 3 mét, không thể nói gần cũng không thể nói xa.
Gần đến mức Hứa Diễn Đường có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của anh.
Xa đến mức cô cảm thấy Điền Quý Hành và cô như đang ở 2 thế giới.
Điền Quý Hành chậm rãi đi theo sau cô, nhìn đuôi tóc cô trong chốc lát, rồi lại chăm chú nhìn ba lô của cô.
Ngắm mà không thấy chán.
Thế nào cũng không thấy chán.
Giao lộ ở ngay phía trước.
Hứa Diễn Đường dừng chân, muốn làm hòa với anh.
Rất muốn rất muốn.
Xoay người lại nhìn anh ở phía sau.
Cô bị hoảng hồn.
Đôi mắt ngày thường mù mờ như bị phủ một lớp sương, bấy giờ lại sáng đến lạ. Điền Quý Hành nhìn cô chằm chằm, như mọi khi.
Nhưng Hứa Diễn Đường biết, bây giờ anh không bình thường chút nào.
Mùi bia nồng nặc bắt đầu xông vào khoang mũi của cô.
Dê sữa uống bia xong, bị say.
Nhận ra anh bị say thì Hứa Diễn Đường hơi vui vẻ. Nếu anh say thì cô sẽ không bị xấu hổ khi giảng hòa nhỉ?
Cô đi đến trước một bước, ngẩng đầu nhìn anh.
“Điền Quý Hành, cậu say rồi sao?”
Câu nói đầu tiên.
Là câu nói đầu tiên cô nói với anh trong mười mấy ngày qua.
Điền Quý Hành chầm chậm nhắm mắt, không nói.
“Say thì tốt.” Hứa Diễn Đường nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó dọn dẹp lại biểu cảm, nghiêm túc nhìn anh: “Mình xin lỗi, tụi mình làm hòa nhé.”
“Không cần.” Điền Quý Hành nói chuyện.
Giọng nói hơi khàn, nói từng chữ cũng mơ hồ hơn ngày thường, nhưng Hứa Diễn Đường nghe rõ.
Anh nói không cần.
Đại não cô hoảng loạn ngay lập tức. Ánh mắt lóe sáng khoảng hai giây, lòng bàn tay bắt đầu ứa mồ hôi.
“À.” Hứa Diễn Đường bậm môi.
Điền Quý Hành cúi đầu nhìn cô, vẫn không nói lời nào.
Hứa Diễn Đường chớp mắt, cố gắng không khóc, “Mình xin lỗi.”
Cô xin lỗi lần nữa, mặc kệ anh có chấp nhận hay không.
“Mình đi đây.”
Cô xoay người, bước chân vội vã.
Như là đang muốn chạy trốn.
“Hứa Diễn Đường, cậu luôn là như vậy.”
Một câu như thế ùa vào tai cô.
Cô dừng lại, lẳng lặng đứng im nghe Điền Quý Hành nói —
“Lúc 12 tuổi, cậu nói với mình rằng nghỉ hè cậu sẽ trở về. Mình vẫn luôn hi vọng mùa hè đó có thể dài hơn một chút, thế thì mình mới có thể bên cậu thêm chút nữa.”
Âm thanh anh không lớn, ngữ khí cũng mềm mại hơn ngày thường. Nhưng trong tai của Hứa Diễn Đường thì từng câu chữ lại biến thành mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng, chính xác vào người cô.
“Mình mong chờ đến ngày cuối cùng của mùa hè, cậu cũng chưa trở về.”
Điền Quý Hành lẳng lặng tự thuật lại quá khứ của mình một cách rõ ràng, nhưng lại giống như đang nói về chuyện của ai khác, không hề có cảm xúc gì, dường như anh chỉ là người đứng xem.
“Mùa hè năm cấp 2 cậu có về, nhưng không hề nhớ đến mình đúng không? Nếu mình không đi tìm cậu thì mình chắc chắn sẽ biến mất trong trí nhớ của cậu.”
“Cậu nói cái gì mình tin cái đó, lúc nào cũng thế.”
Hứa Diễn Đường đang khóc, bóng dáng kiên định nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Cô tệ quá.
Thật sự vô cùng tệ.
Trái tim bắt đầu đau đớn, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác này.
Xa lạ, kì diệu, sống động, bất an.
Cô thút thít, lau khô nước mắt, xoay người.
Điền Quý Hành cúi đầu, vành nón tạo ra một cái bóng trên gương mặt anh. Hứa Diễn Đường nhìn xuyên qua cái bóng đó, nắm bắt được chính xác sự tổn thương trong mắt anh.
Sắp tràn ra sự nức nở.
Cô đi lên trước, đến gần anh.
Cô đứng trước mặt anh, nhón chân, dùng cánh tay ôm vòng lấy anh.
Ôm một cái thật chặt, cố gắng hết sức.
Một cái ôm có thể gửi gắm tình cảm.
Điền Quý Hành ngừng thở, vô cùng cẩn thận.
Ba giây, Điền Quý Hành đếm rõ ràng, cô ôm anh ba giây.
Hứa Diễn Đường vỗ lưng anh, nhìn vài đôi mắt anh. Nhịn mong muốn xoa đầu anh xuống, cô nói: “Mình xin lỗi.”
Xin lỗi lần thứ ba.
“Là tại mình không đúng. Chúng ta là bạn tốt nhất, là mình sai. Chúng ta mãi mãi là bạn thân.”
Giống như đang thề thốt, Hứa Diễn Đường cẩn thận lặp lại lần nữa.
Điền Quý Hành sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi cong môi. Anh giống như một đứa trẻ được cho kẹo, cười vô cùng tươi tắn, thỏa mãn.
–
Hứa Diễn Đường trở về, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm.
Điền Quý Hành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô, lưng đứng thẳng, đôi mắt lại trở về như cũ, được che bởi lớp sương mù, ai cũng không thể thấy rõ.
–
Khi ở bên Đường Phong Nam anh uống không ít bia, ngay cả uống rượu trắng cũng chưa từng say, nhưng anh đã học được rất nhiều về phong thái của Đường Phong Nam khi say.
Nhưng anh không hề lừa cô.
Mỗi câu lúc nãy anh nói đều là sự thật, đều là lời nói nghẹn ứ trong lòng anh suốt 6 năm nay.
Lời anh nói với Hứa Diễn Đường, không bằng nói là đang trút bỏ khỏi bản thân.
Lưu Lang cũng giúp anh không ít, hành động lúc nãy của Hứa Diễn Đường làm anh bất ngờ lẫn vui mừng.
Nhưng, là bạn thân.
Thì anh không cần