Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Ngày hôm sau Hắc Mộc thành bờ biển, dưới sự giám sát của thủy quân Đại Việt Hoa Hồng Đen thương hội lên tàu rời khỏi Hắc Mộc lãnh địa để lại ba trăm tên nô lệ. Ngoài ra còn có một trăm nô lệ của Hắc Mộc lãnh chúa cùng tù binh chiến tranh cộng lại cũng là hơn bốn trăm người. Những người này Lý Anh Tú cũng không lập tức giải phóng nô tịch cho họ mà giao cho Cao Lỗ quản lý bước đầu giáo dục tư tưởng. Lúc này Lý Anh Tú mới nhận ra mình quá thiếu người để dùng, mọi việc hầu như là một tay Cao Lỗ đảm đương. Tuy tư chất SSS nhưng Cao Lỗ đối với nội chính còn quá đơn giản, dù sao sở trường của hắn không phải ở nơi này.
Lý Anh Tú khảo sát một lần Hắc Mộc lãnh địa, không quá rộng, chỉ tầm hơn một trăm ki-lô-mét vuông. Bao gồm ba quả đổi và vùng đất bên phía biển, thế nhưng nếu có thể kiểm soát được nơi này thì xem như nửa cái phía Bắc Tử Vong rừng rậm đều đã thuộc về Đại Việt, vấn đề chỉ là dân số Đại Việt vẫn chưa tương xứng với một lãnh thổ lớn như vậy, nó vẫn chưa là một lãnh thổ hoàn chỉnh.
Khảo sát địa chất Lý Anh Tú mới thấy được Hắc Mộc lãnh địa khó khăn nhường nào, đất đai không màu mở, trồng lúa mạch năng suất cũng không cao, thủ công nghiệp không phát triển còn kém xa Đại Việt, thương nghiệp cũng chỉ có lác đác vài con buôn nô lệ, ngược lại Hoa Hồng Đen thương hội là lớn nhất. Muốn phát triển nơi đây Lý Anh Tú xem chừng phát triển nông nghiệp là không có hi vọng, chỉ có thể dựa vào công thương nghiệp. Nhưng Hắc Mộc thành lại quá nhỏ, địa thế nằm trên đồi rất khó đi lại chứ đừng nói là phát triển công thương nên Lý Anh Tú quyết định sẽ xây dựng một tòa thành ở phía biển, hắn sẽ biến nơi đây trở thành một cảng thị của Đại Việt. Dù sao hiện tại Đại Việt cũng chỉ có một bến cảng bí mất ở Giác Long cốc mà thôi.
Hai ngày sau Hắc Mộc lãnh chúa cuối cùng cũng không chịu nổi sự tra tấn mà khai ra tiểu kim khố của mình, là một căn phòng bí mật nằm sau vách tường thư phòng trong lâu đài. Lý Anh Tú tại đây thu được mười cái rương lớn, một rương chứa những đồng tiền vàng được đúc tròn trịa, bên trên có khắc những hoa văn ký tự mà Lý Anh Tú không hiểu được, một rương là chứa những vật phẩm được điêu khắc bằng vàng, bạc nhìn có vẻ rất tinh xảo, những rương còn lại đều là chứa những đồng bạc. Sau Lý Anh Tú mới biết tiền tệ lưu hành tại các nước thuộc Tây phương thông dụng là những đồng bạc Dinar, mà một trăm đồng Dinar mới đổi được một đồng vàng. Nên xem như Lý Anh Tú hiện tại cũng có một số tài phú lớn. Mà Hắc Mộc lãnh chúa sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng bị đem đi chém đầu thị chúng, trả lại công đạo cho dân chúng Hắc Mộc lãnh địa.
Lý Anh Tú sau một hồi thảo luận với Cao Lỗ trực tiếp sử dụng tại nguyên từ hệ thống cải tạo lấy một ngàn mẫu ruộng đất tại Hắc Mộc lãnh địa biến nó trở nên màu mỡ. Thế nhưng không giống như ở Giác Long cốc ruộng đất bị đem đi trồng lúa, dù sao thì nguồn nước của Hắc Mộc lãnh địa cũng không dồi dào đến thế, ngược lại lúa mạch là một sự lựa chọn rất tốt nhưng hắn cũng không dự định trồng nó quá nhiều. Lý Anh Tú chia một nửa ruộng đất này cho các cư dân Hắc Mộc lãnh địa, phát cho bọn họ hương liệu cây giống. Đúng là hương liệu, qua tìm hiểu hắn biết được hương liệu đối với các nước ở phía Tây rất có giá, tương lai Hắc Mộc lãnh địa sẽ là đầu mối chính trong việc giao thương trên mặt biển nên Lý Anh Tú muốn biến nơi đây thành một trung tâm công thương nghiệp, nguồn nguyên liệu tất nhiên là phải ở gần rồi.
Một phần hai số đất còn lại Lý Anh Tú lại cho trồng bông vải. Mùa đông sắp đến trong khi dân số Đại Việt có rất ít trang phục mùa đông, sau khi đạt được hạt giống bông vải Lý Anh Tú liền lệnh số lượng lớn gieo trồng xuống, dưới tác động của ruộng tốt chừng hai tháng sau là có thể thua hoạch, vừa kịp mùa đông kéo đến. Mà số đất còn lại Lý Anh Tú muốn để đó di dời một số dân Việt sang để trồng trọt.
Sáng ngày thứ hai Lê Chân để lại năm chiến thuyền cùng bốn mươi lính thủy sau đó liền đi về Giác Long cốc, dù sao bên đó đang trên đà phát triển, Lê Chân vắng mặt lâu quá sẽ không tốt. Mà Lý Anh Tú đến buổi trưa cũng dẫn theo một trăm binh sĩ quay về Cổ Loa. Trước khi đi Lý Anh Tú hướng Cao Lỗ nói. - Lỗ tướng quân, lúc này tạm thời tướng quân ở lại đây đem sự vụ quản lý tốt xuống, lấy khoan hồng chính sách mà cai trị dị địa, nhưng cũng phải cứng rắn, không được để bọn hắn được sủng mà kiêu. Trước mắt phiền tướng quân xây lên các công trình cơ sở trước, không quá nửa tháng sẽ có người đến thay ngươi tiếp quản, lúc đó ngươi cũng có thể yên tâm làm việc nghiên cứu.
Cao Lỗ thực ra không quá thích nội chính, sở thích duy nhất của Cao lỗ chính là rèn, là nghiên cứu ra vũ khí tốt hơn cho quân đội Đại Việt nhưng bất đắc dĩ hiện tại Lý Anh Tú bên thân không có người để dùng, lại không hợp ở lại Hắc Mộc thành trường kỳ nên phải để Cao Lỗ ở lại để ổn định đại cục. Cao Lỗ mỉm cười đối với Lý Anh Tú nói. - Việt vương yên tâm, Cao Lỗ sẽ không làm nhục mệnh.
- Có lời này của tướng quân ta yên tâm.
Lý Anh Tú hài lòng gật đầu liền quay ngựa trở về Cổ Loa, đi theo đoàn người còn có một trăm nô lệ và gần hai trăm nông nô người bản xứ, Lý Anh Tú đem về để bổ sung nhân khẩu cho Cổ Loa nên tốc độ cũng chậm không ít, mất hơn ba ngày đường mới về đến nơi. Cũng giống như lần trước đón chào đoàn quân thắng lợi trở về vẫn là sự nồng nhiệt của nhân dân Cổ Loa, lần này không chỉ là người Việt mà còn có những người bản xứ đã dần hòa nhập vào với tộc Việt. So với cuộc sống lúc trước với bây giờ chẳng khác nào lấy địa ngục so với thiên đường, bọn hắn đều biết những thứ này đều do vị quốc vương trẻ tuổi này đem lại.
Về Cổ Loa Lý Anh Tú công việc bắt đầu bận rộn lên, không có Cao Lỗ Lý Anh Tú phải triệu tập các Bồ Chính để nghe báo cáo lại trong mấy ngày vừa qua, lại sắp xếp nhân khẩu mới trong Cổ Loa. Có thêm lượng nhân khẩu này dân số Cổ Loa đã đạt đến gần hai ngàn người, đã có thể so với một thị trấn, Lý Anh Tú cũng quyết định xây dựng tường thành, mở rộng Cổ Loa, lệnh cho phía bên dưới chuẩn bị một chút. Hắn cũng quyết định xây dựng Chuồng gây giống không ở Cổ Loa mà là ở Giác Long cốc. Theo ý nghĩ của Lý Anh Tú Cổ Loa sau này lộ diện trước thế giới là một trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, những chuồng trại này chung quy là không hợp với Cổ Loa.
Hắn lựa chọn triệu hoán thêm một trăm cư dân đưa sang Giác Long cốc, đi theo còn có một số súc vật để tiến hành gây giống. Lần này thu được mười chiến mã Lý Anh Tú trực tiếp ném vào chuồng ngựa nuôi. Dù sao chức năng chuồng ngựa vẫn thực sự rất mạnh không kém với chuồng gây giống bao nhiêu. Nhưng không ngờ hệ thống lại vang lên thông báo. “Đinh, phát hiện phù hợp chiến mã, mở khóa binh chủng: Khinh kỵ”.
Khinh kỵ: Binh chủng kỵ binh cơ bản, nắm giữ năng lực kỵ chiến cơ bản, trang bị giáp nhẹ, sức cơ động cực cao, giỏi về truy kích. Lưu ý: Không nên dùng khinh kỵ đối diện trực tiếp với địch nhân. Điều kiện huấn luyện: Chiến mã (1), lương thực (5), gỗ (5), sắt (2), vàng (1).
Lý Anh Tú trợn mắt, khinh kỵ vậy mà đắt hơn khinh kỵ do thám đến mấy lần đã vậy còn phải tốn một đơn vị vàng để chiêu mộ. Nhưng nhìn trang bị của khinh kỵ Lý Anh Tú lại càng muốn chửi mẹ. Chiến mã cũng chỉ có bàn đạp mà không có yên ngựa, kỵ binh trang bị cơ bản cũng chỉ là một cái giáp da đơn bạc, một cái khiên gỗ bọc da, một thanh trường thương và một trường kiếm. Trang bị như thế này trực tiếp đối chọi với quân địch cũng chỉ có một con đường chết nha, đến cơ bản nhất trường thương binh chỉ sợ cũng đánh không lại. Lý Anh Tú trực tiếp bỏ qua không chiêu mộ. Chiến mã của hắn là quý giá, không thể hao phí trên binh chủng cùi bắp này được.
Điều mà Lý Anh Tú an ủi nhất chính là những binh lính đóng trong phủ hắn hiện tại. Năm mươi Thiên Tử quân, những người này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trang bị tinh lương, người nào cũng khôi ngô cường tráng, thân thể xăm những hoa văn như của trống đồng, trên trán còn thích ba chữ “thiên tử quân”. ------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Lý Anh Tú khảo sát một lần Hắc Mộc lãnh địa, không quá rộng, chỉ tầm hơn một trăm ki-lô-mét vuông. Bao gồm ba quả đổi và vùng đất bên phía biển, thế nhưng nếu có thể kiểm soát được nơi này thì xem như nửa cái phía Bắc Tử Vong rừng rậm đều đã thuộc về Đại Việt, vấn đề chỉ là dân số Đại Việt vẫn chưa tương xứng với một lãnh thổ lớn như vậy, nó vẫn chưa là một lãnh thổ hoàn chỉnh.
Khảo sát địa chất Lý Anh Tú mới thấy được Hắc Mộc lãnh địa khó khăn nhường nào, đất đai không màu mở, trồng lúa mạch năng suất cũng không cao, thủ công nghiệp không phát triển còn kém xa Đại Việt, thương nghiệp cũng chỉ có lác đác vài con buôn nô lệ, ngược lại Hoa Hồng Đen thương hội là lớn nhất. Muốn phát triển nơi đây Lý Anh Tú xem chừng phát triển nông nghiệp là không có hi vọng, chỉ có thể dựa vào công thương nghiệp. Nhưng Hắc Mộc thành lại quá nhỏ, địa thế nằm trên đồi rất khó đi lại chứ đừng nói là phát triển công thương nên Lý Anh Tú quyết định sẽ xây dựng một tòa thành ở phía biển, hắn sẽ biến nơi đây trở thành một cảng thị của Đại Việt. Dù sao hiện tại Đại Việt cũng chỉ có một bến cảng bí mất ở Giác Long cốc mà thôi.
Hai ngày sau Hắc Mộc lãnh chúa cuối cùng cũng không chịu nổi sự tra tấn mà khai ra tiểu kim khố của mình, là một căn phòng bí mật nằm sau vách tường thư phòng trong lâu đài. Lý Anh Tú tại đây thu được mười cái rương lớn, một rương chứa những đồng tiền vàng được đúc tròn trịa, bên trên có khắc những hoa văn ký tự mà Lý Anh Tú không hiểu được, một rương là chứa những vật phẩm được điêu khắc bằng vàng, bạc nhìn có vẻ rất tinh xảo, những rương còn lại đều là chứa những đồng bạc. Sau Lý Anh Tú mới biết tiền tệ lưu hành tại các nước thuộc Tây phương thông dụng là những đồng bạc Dinar, mà một trăm đồng Dinar mới đổi được một đồng vàng. Nên xem như Lý Anh Tú hiện tại cũng có một số tài phú lớn. Mà Hắc Mộc lãnh chúa sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng bị đem đi chém đầu thị chúng, trả lại công đạo cho dân chúng Hắc Mộc lãnh địa.
Lý Anh Tú sau một hồi thảo luận với Cao Lỗ trực tiếp sử dụng tại nguyên từ hệ thống cải tạo lấy một ngàn mẫu ruộng đất tại Hắc Mộc lãnh địa biến nó trở nên màu mỡ. Thế nhưng không giống như ở Giác Long cốc ruộng đất bị đem đi trồng lúa, dù sao thì nguồn nước của Hắc Mộc lãnh địa cũng không dồi dào đến thế, ngược lại lúa mạch là một sự lựa chọn rất tốt nhưng hắn cũng không dự định trồng nó quá nhiều. Lý Anh Tú chia một nửa ruộng đất này cho các cư dân Hắc Mộc lãnh địa, phát cho bọn họ hương liệu cây giống. Đúng là hương liệu, qua tìm hiểu hắn biết được hương liệu đối với các nước ở phía Tây rất có giá, tương lai Hắc Mộc lãnh địa sẽ là đầu mối chính trong việc giao thương trên mặt biển nên Lý Anh Tú muốn biến nơi đây thành một trung tâm công thương nghiệp, nguồn nguyên liệu tất nhiên là phải ở gần rồi.
Một phần hai số đất còn lại Lý Anh Tú lại cho trồng bông vải. Mùa đông sắp đến trong khi dân số Đại Việt có rất ít trang phục mùa đông, sau khi đạt được hạt giống bông vải Lý Anh Tú liền lệnh số lượng lớn gieo trồng xuống, dưới tác động của ruộng tốt chừng hai tháng sau là có thể thua hoạch, vừa kịp mùa đông kéo đến. Mà số đất còn lại Lý Anh Tú muốn để đó di dời một số dân Việt sang để trồng trọt.
Sáng ngày thứ hai Lê Chân để lại năm chiến thuyền cùng bốn mươi lính thủy sau đó liền đi về Giác Long cốc, dù sao bên đó đang trên đà phát triển, Lê Chân vắng mặt lâu quá sẽ không tốt. Mà Lý Anh Tú đến buổi trưa cũng dẫn theo một trăm binh sĩ quay về Cổ Loa. Trước khi đi Lý Anh Tú hướng Cao Lỗ nói. - Lỗ tướng quân, lúc này tạm thời tướng quân ở lại đây đem sự vụ quản lý tốt xuống, lấy khoan hồng chính sách mà cai trị dị địa, nhưng cũng phải cứng rắn, không được để bọn hắn được sủng mà kiêu. Trước mắt phiền tướng quân xây lên các công trình cơ sở trước, không quá nửa tháng sẽ có người đến thay ngươi tiếp quản, lúc đó ngươi cũng có thể yên tâm làm việc nghiên cứu.
Cao Lỗ thực ra không quá thích nội chính, sở thích duy nhất của Cao lỗ chính là rèn, là nghiên cứu ra vũ khí tốt hơn cho quân đội Đại Việt nhưng bất đắc dĩ hiện tại Lý Anh Tú bên thân không có người để dùng, lại không hợp ở lại Hắc Mộc thành trường kỳ nên phải để Cao Lỗ ở lại để ổn định đại cục. Cao Lỗ mỉm cười đối với Lý Anh Tú nói. - Việt vương yên tâm, Cao Lỗ sẽ không làm nhục mệnh.
- Có lời này của tướng quân ta yên tâm.
Lý Anh Tú hài lòng gật đầu liền quay ngựa trở về Cổ Loa, đi theo đoàn người còn có một trăm nô lệ và gần hai trăm nông nô người bản xứ, Lý Anh Tú đem về để bổ sung nhân khẩu cho Cổ Loa nên tốc độ cũng chậm không ít, mất hơn ba ngày đường mới về đến nơi. Cũng giống như lần trước đón chào đoàn quân thắng lợi trở về vẫn là sự nồng nhiệt của nhân dân Cổ Loa, lần này không chỉ là người Việt mà còn có những người bản xứ đã dần hòa nhập vào với tộc Việt. So với cuộc sống lúc trước với bây giờ chẳng khác nào lấy địa ngục so với thiên đường, bọn hắn đều biết những thứ này đều do vị quốc vương trẻ tuổi này đem lại.
Về Cổ Loa Lý Anh Tú công việc bắt đầu bận rộn lên, không có Cao Lỗ Lý Anh Tú phải triệu tập các Bồ Chính để nghe báo cáo lại trong mấy ngày vừa qua, lại sắp xếp nhân khẩu mới trong Cổ Loa. Có thêm lượng nhân khẩu này dân số Cổ Loa đã đạt đến gần hai ngàn người, đã có thể so với một thị trấn, Lý Anh Tú cũng quyết định xây dựng tường thành, mở rộng Cổ Loa, lệnh cho phía bên dưới chuẩn bị một chút. Hắn cũng quyết định xây dựng Chuồng gây giống không ở Cổ Loa mà là ở Giác Long cốc. Theo ý nghĩ của Lý Anh Tú Cổ Loa sau này lộ diện trước thế giới là một trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, những chuồng trại này chung quy là không hợp với Cổ Loa.
Hắn lựa chọn triệu hoán thêm một trăm cư dân đưa sang Giác Long cốc, đi theo còn có một số súc vật để tiến hành gây giống. Lần này thu được mười chiến mã Lý Anh Tú trực tiếp ném vào chuồng ngựa nuôi. Dù sao chức năng chuồng ngựa vẫn thực sự rất mạnh không kém với chuồng gây giống bao nhiêu. Nhưng không ngờ hệ thống lại vang lên thông báo. “Đinh, phát hiện phù hợp chiến mã, mở khóa binh chủng: Khinh kỵ”.
Khinh kỵ: Binh chủng kỵ binh cơ bản, nắm giữ năng lực kỵ chiến cơ bản, trang bị giáp nhẹ, sức cơ động cực cao, giỏi về truy kích. Lưu ý: Không nên dùng khinh kỵ đối diện trực tiếp với địch nhân. Điều kiện huấn luyện: Chiến mã (1), lương thực (5), gỗ (5), sắt (2), vàng (1).
Lý Anh Tú trợn mắt, khinh kỵ vậy mà đắt hơn khinh kỵ do thám đến mấy lần đã vậy còn phải tốn một đơn vị vàng để chiêu mộ. Nhưng nhìn trang bị của khinh kỵ Lý Anh Tú lại càng muốn chửi mẹ. Chiến mã cũng chỉ có bàn đạp mà không có yên ngựa, kỵ binh trang bị cơ bản cũng chỉ là một cái giáp da đơn bạc, một cái khiên gỗ bọc da, một thanh trường thương và một trường kiếm. Trang bị như thế này trực tiếp đối chọi với quân địch cũng chỉ có một con đường chết nha, đến cơ bản nhất trường thương binh chỉ sợ cũng đánh không lại. Lý Anh Tú trực tiếp bỏ qua không chiêu mộ. Chiến mã của hắn là quý giá, không thể hao phí trên binh chủng cùi bắp này được.
Điều mà Lý Anh Tú an ủi nhất chính là những binh lính đóng trong phủ hắn hiện tại. Năm mươi Thiên Tử quân, những người này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trang bị tinh lương, người nào cũng khôi ngô cường tráng, thân thể xăm những hoa văn như của trống đồng, trên trán còn thích ba chữ “thiên tử quân”. ------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn