Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 877
Cho nên Lý Thất Dạ, Thạch Hạo vào Đăng Thạch huyện bị nhiều người chỉ trỏ. Tu sĩ, người bình thường tò mò nhìn Lý Thất Dạ.
Các phàm nhân nhìn Lý Thất Dạ, tò mò hỏi:
- Là quý tộc trong người đá hay vương giả trong yêu tộc? Hay là nhân tộc?
Có tu sĩ nhìn Lý Thất Dạ, trả lời:
- Hẳn là nhân tộc, hắn huyết khí không hiện, không lộ đạo uy, có vẻ đạo hạnh không mạnh. Đạo hạnh không mạnh mà là hình người thì chắc chắn là nhân tộc, không thể nào là quý tộc trong người đá hay vương giả trong yêu tộc được.
Đám người bình thường nhìn Lý Thất Dạ như ngắm thú quý hiếm:
- Nhân tộc, không ngờ có nhân tộc đến Đăng Thạch huyện!
Đi trên đường cái, Lý Thất Dạ như xiếc thú bị nhiều người nhìn. Đám người tò mò ngó Lý Thất Dạ.
Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm làm Thạch Hạo xấu hổ, gã nói:
- Lý huynh đừng trách, ít có nhân tộc đến đây. Nghe nói bên quốc có thể thấy một số nhân tộc.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, hắn gặp biết bao nhiêu cuộc phiêu lưu, chuyện thế này không đáng làm hắn lo. Lý Thất Dạ cảm thấy rất bình thường, Thạch Dược giới là thiên hạ của yêu tộc, Thạch Nhân tộc, hiếm có nhân tộc tại đây. Nhân tộc xem như động vật quý hiếm, mà cái gì hiếm là quý. Nơi như Đăng Thạch huyện bỗng thấy một nhân tộc đúng là chuyện hiếm có.
Thạch Hạo dẫn Lý Thất Dạ đến huyện phủ, gã là huyện sử, một vị dược sư, cho dù là tiểu dược sư vẫn có chút địa vị.
Thạch Hạo, Lý Thất Dạ đi thẳng tới khu đất trung tâm huyện phủ, gã muốn gặp huyện chủ để nộp ngọc huyết trúc hành.
Đến khu trung tâm nội phủ, có mấy vị huyện sử đang xếp hàng chờ đợi nộp lên linh dược mình gieo trồng.
Thạch Hạo sợ Lý Thất Dạ chờ mất kiên nhẫn, nói:
- Hay Lý huynh đi dạo trong phủ đi? Sợ là phải mất một lúc nữa mới nộp linh dược xong.
Lý Thất Dạ bật cười, gật gù, hắn cất bước đi dạo trong huyện phủ.
Đăng Thạch huyện mặc dù nhỏ nhưng trong phủ có khá nhiều tu sĩ, tuy nhiên đây vẫn là nơi nhỏ, phủ đệ không lớn. Lý Thất Dạ đi một lúc đã xong, hắn rảnh rối đi vào một mảnh dược điền.
Đây là dược điền khá lớn, bên trong trồng nhiều hồn thảo, linh dược, bảo chi. Những linh dược đan thảo có đủ loại tuổi, từ mấy chục năm đến trăm năm, dược linh cao nhất là mấy ngàn năm.
Khối dược điền thế này không lọt vào mắt xanh của Lý Thất Dạ, nhưng chỗ nhỏ như Đăng Thạch huyện thì đây đã là khối dược điền không tệ.
Khi Lý Thất Dạ đi trong dược điền tươi tốt, vào sâu bên trong hắn chợt nghe có thanh âm.
- Xích Lang thảo ơi Xích Lang thảo, phải làm sao ngươi mới chịu lột xác lần một? Ta đã chở ngươi mấy trăm năm, dùng hết mọi thủ đoạn. Cứ tiếp tục thế này ngươi sẽ chết héo.
Lý Thất Dạ đi tới gần, thấy có một lu thuốc, bên trong trồng một gốc hồn thảo. Hồn thảo đỏ rực như lửa, hình dạng giống đuôi sói. Hồn thảo nhấp nháy sáu ánh sáng rực rỡ, nhưng nó lúc chớp lúc tắt như sinh mệnh hồn thảo đang xói mòn, tùy thời chết héo.
Một lão nhân đứng trước hồn thảo như đuôi sói, lão nhân tóc bạc phơ, mặt bình thường, có cái mũi là khác lạ.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân biết ngay thuộc nhân tộc, là một chim sáo đá tu luyện ra, đạo hạnh cũng khá.
Lý Thất Dạ đi tới gần, lão nhân con ngươi co rút, mắt bắn ra tia sáng.
Thái độ lão nhân hơi hung dữ:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Cũng dễ hiểu, Lý Thất Dạ là người xa lạ đột nhiên chạy vào dược điền của lão nhân, lão thân thiện được mới lạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ta và Thạch Hạo đến nộp ngọc huyết trúc hành, đang chán nên đi dạo khắp nơi.
Lão nhân nghe Lý Thất Dạ nói xong thả lỏng cảnh giác, mỉm cười nói:
- Thì ra là bằng hữu của tiểu tử Thạch Hạo.
Lý Thất Dạ nhìn hồn thảo tựa lửa trước mắt, thuận miệng hỏi:
- Nói vậy lão nhân gia quen Thạch Hạo huynh?
Lão nhân cười nói:
- Tiểu tử Thạch Hạo có thiên phú dược đạo tàm tạm, con người luôn chăm chỉ tiến tới. Tiếc rằng ta lớn tuổi, đồ tôn lớn như hắn, không thì sẽ thu vào môn hạ.
Nói đến đây lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Ngươi là nhân tộc? Trong Đăng Thạch huyện hiếm khi thấy nhân tộc, nguyên Thạch Dược giới cũng ít có nhân tộc. Ngươi từ đâu tới?
Lý Thất Dạ nhìn hồn thảo trước mắt một lúc lâu, trả lời:
- Ta chỉ là tán tu đi khắp nơi du lịch, tình cờ đi đến vùng này.
Lão nhân gật gù:
- Người trẻ tuổi, du lịch một chuyến cũng tốt. Hơn nữa nhân tộc các người rất hiếm trong Thạch Dược giới, nên đi nhiều không chừng sẽ quen thiên kim tiểu thư quý tộc người đá. Ngươi nên biết nhân tộc rất được hoan nghênh trong Thạch Dược giới, chưa biết chừng ngươi sẽ trở thành cô gia của quý tộc nào đó, từ nay một bước lên mây.
Lão nhân rất khéo nói, hai người không quen vậy mà lão vẫn nói chuyện vui vẻ được.
Lý Thất Dạ dở khóc dở cười nghe. Nhưng lão nhân nói đúng, trong Thạch Dược giới dù là nam hay nữ nhân tộc đều rất được hoan nghênh, đặc biệt với Thạch Nhân tộc thì nhân tộc là lựa chọn sinh hậu đại số một.
Lão nhân nói câu đó không có ác ý gì, đây là đề nghị không tệ.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói:
- Gốc Xích Lang thảo này sắp chết khô, cứ tiếp tục thế này e rằng trong vòng ba tháng nó sẽ chết.
Lão nhân khó chịu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tiểu hài tử, có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy.
Lão nhân tốn bao nhiêu tâm huyết mới bồi dưỡng ra một gốc Xích Lang thảo sáu biến, mắt thấy sắp lột xác lần thứ bảy. Bây giờ Lý Thất Dạ nói xui nên tất nhiên lão nhân bực bội.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân:
- Ta chỉ nói thật.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Xích Lang thảo là hồn thảo không tệ, chỉ thua long tàm trùng hồn thảo một chút. Có lẽ lão tốn nhiều công sức che chở nuôi dưỡng gốc hồn thảo này, nếu ta không nhìn lầm thì Xích Lang thảo lột xác lần thứ sáu sau đó ngừng lại một thời gian dài. Gần đây nó có khuynh hướng lột xác lần bảy nhưng bị kẹt lại.
Lý Thất Dạ tạm dừng, tiếp tục bảo:
- Xích Lang thảo sắp lột xác lần thứ bảy, lão thấy nó cứ bị kẹt lại thì sốt ruột, định bồi bổ cho Xích Lang thảo. Nước phù sa lão điều chế nếu ta không nhìn lầm thì dùng máu ngân lang lẫn với tro thiết mộc, tro thánh la thảo, lại thêm vào lang đồ thánh thủy.
Nghe Lý Thất Dạ kể vanh vách, lão nhân hết hồn, hút ngụm khí lạnh:
- Sao ngươi biết?
Chỉ có lão nhân biết chuyện này, phối phương nước phù sa cũng không có người thứ hai biết. Thế mà Lý Thất Dạ kể vanh vách.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không có gì, ta vừa ngửi được mùi máu liền biết ngay lão thêm ngân lang huyết, ngân lang huyết phải hòa cùng tro thiết mộc, thánh la thảo mới có tác dụng. Lang đồ thánh thủy là để tăng mạnh công hiệu.
Lý Thất Dạ thấy lão nhân ngây như phỗng, hắn đưa mắt nhìn hồn thảo Xích Lang thảo.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Gốc hồn thảo này làm lão tốn nhiều công sức, lão rất trân trọng. Bỏ nhiều tình cảm vào linh dược mới nuôi được thảo dược tốt, vậy nên ta sẽ cho lão biết đấp án.
Lý Thất Dạ tằng hắng:
- Suy nghĩ của lão không tệ, bình thường làm như vậy cũng được, nhưng đó là dưới tình huống bình thường. Ta phần rễ Xích Lang thảo xanh lè, nếu ta không nhìn lầm thì lão đào nó ở đất đầm lầy, nơi chôn nhiều xác chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Các phàm nhân nhìn Lý Thất Dạ, tò mò hỏi:
- Là quý tộc trong người đá hay vương giả trong yêu tộc? Hay là nhân tộc?
Có tu sĩ nhìn Lý Thất Dạ, trả lời:
- Hẳn là nhân tộc, hắn huyết khí không hiện, không lộ đạo uy, có vẻ đạo hạnh không mạnh. Đạo hạnh không mạnh mà là hình người thì chắc chắn là nhân tộc, không thể nào là quý tộc trong người đá hay vương giả trong yêu tộc được.
Đám người bình thường nhìn Lý Thất Dạ như ngắm thú quý hiếm:
- Nhân tộc, không ngờ có nhân tộc đến Đăng Thạch huyện!
Đi trên đường cái, Lý Thất Dạ như xiếc thú bị nhiều người nhìn. Đám người tò mò ngó Lý Thất Dạ.
Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm làm Thạch Hạo xấu hổ, gã nói:
- Lý huynh đừng trách, ít có nhân tộc đến đây. Nghe nói bên quốc có thể thấy một số nhân tộc.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, hắn gặp biết bao nhiêu cuộc phiêu lưu, chuyện thế này không đáng làm hắn lo. Lý Thất Dạ cảm thấy rất bình thường, Thạch Dược giới là thiên hạ của yêu tộc, Thạch Nhân tộc, hiếm có nhân tộc tại đây. Nhân tộc xem như động vật quý hiếm, mà cái gì hiếm là quý. Nơi như Đăng Thạch huyện bỗng thấy một nhân tộc đúng là chuyện hiếm có.
Thạch Hạo dẫn Lý Thất Dạ đến huyện phủ, gã là huyện sử, một vị dược sư, cho dù là tiểu dược sư vẫn có chút địa vị.
Thạch Hạo, Lý Thất Dạ đi thẳng tới khu đất trung tâm huyện phủ, gã muốn gặp huyện chủ để nộp ngọc huyết trúc hành.
Đến khu trung tâm nội phủ, có mấy vị huyện sử đang xếp hàng chờ đợi nộp lên linh dược mình gieo trồng.
Thạch Hạo sợ Lý Thất Dạ chờ mất kiên nhẫn, nói:
- Hay Lý huynh đi dạo trong phủ đi? Sợ là phải mất một lúc nữa mới nộp linh dược xong.
Lý Thất Dạ bật cười, gật gù, hắn cất bước đi dạo trong huyện phủ.
Đăng Thạch huyện mặc dù nhỏ nhưng trong phủ có khá nhiều tu sĩ, tuy nhiên đây vẫn là nơi nhỏ, phủ đệ không lớn. Lý Thất Dạ đi một lúc đã xong, hắn rảnh rối đi vào một mảnh dược điền.
Đây là dược điền khá lớn, bên trong trồng nhiều hồn thảo, linh dược, bảo chi. Những linh dược đan thảo có đủ loại tuổi, từ mấy chục năm đến trăm năm, dược linh cao nhất là mấy ngàn năm.
Khối dược điền thế này không lọt vào mắt xanh của Lý Thất Dạ, nhưng chỗ nhỏ như Đăng Thạch huyện thì đây đã là khối dược điền không tệ.
Khi Lý Thất Dạ đi trong dược điền tươi tốt, vào sâu bên trong hắn chợt nghe có thanh âm.
- Xích Lang thảo ơi Xích Lang thảo, phải làm sao ngươi mới chịu lột xác lần một? Ta đã chở ngươi mấy trăm năm, dùng hết mọi thủ đoạn. Cứ tiếp tục thế này ngươi sẽ chết héo.
Lý Thất Dạ đi tới gần, thấy có một lu thuốc, bên trong trồng một gốc hồn thảo. Hồn thảo đỏ rực như lửa, hình dạng giống đuôi sói. Hồn thảo nhấp nháy sáu ánh sáng rực rỡ, nhưng nó lúc chớp lúc tắt như sinh mệnh hồn thảo đang xói mòn, tùy thời chết héo.
Một lão nhân đứng trước hồn thảo như đuôi sói, lão nhân tóc bạc phơ, mặt bình thường, có cái mũi là khác lạ.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân biết ngay thuộc nhân tộc, là một chim sáo đá tu luyện ra, đạo hạnh cũng khá.
Lý Thất Dạ đi tới gần, lão nhân con ngươi co rút, mắt bắn ra tia sáng.
Thái độ lão nhân hơi hung dữ:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Cũng dễ hiểu, Lý Thất Dạ là người xa lạ đột nhiên chạy vào dược điền của lão nhân, lão thân thiện được mới lạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ta và Thạch Hạo đến nộp ngọc huyết trúc hành, đang chán nên đi dạo khắp nơi.
Lão nhân nghe Lý Thất Dạ nói xong thả lỏng cảnh giác, mỉm cười nói:
- Thì ra là bằng hữu của tiểu tử Thạch Hạo.
Lý Thất Dạ nhìn hồn thảo tựa lửa trước mắt, thuận miệng hỏi:
- Nói vậy lão nhân gia quen Thạch Hạo huynh?
Lão nhân cười nói:
- Tiểu tử Thạch Hạo có thiên phú dược đạo tàm tạm, con người luôn chăm chỉ tiến tới. Tiếc rằng ta lớn tuổi, đồ tôn lớn như hắn, không thì sẽ thu vào môn hạ.
Nói đến đây lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Ngươi là nhân tộc? Trong Đăng Thạch huyện hiếm khi thấy nhân tộc, nguyên Thạch Dược giới cũng ít có nhân tộc. Ngươi từ đâu tới?
Lý Thất Dạ nhìn hồn thảo trước mắt một lúc lâu, trả lời:
- Ta chỉ là tán tu đi khắp nơi du lịch, tình cờ đi đến vùng này.
Lão nhân gật gù:
- Người trẻ tuổi, du lịch một chuyến cũng tốt. Hơn nữa nhân tộc các người rất hiếm trong Thạch Dược giới, nên đi nhiều không chừng sẽ quen thiên kim tiểu thư quý tộc người đá. Ngươi nên biết nhân tộc rất được hoan nghênh trong Thạch Dược giới, chưa biết chừng ngươi sẽ trở thành cô gia của quý tộc nào đó, từ nay một bước lên mây.
Lão nhân rất khéo nói, hai người không quen vậy mà lão vẫn nói chuyện vui vẻ được.
Lý Thất Dạ dở khóc dở cười nghe. Nhưng lão nhân nói đúng, trong Thạch Dược giới dù là nam hay nữ nhân tộc đều rất được hoan nghênh, đặc biệt với Thạch Nhân tộc thì nhân tộc là lựa chọn sinh hậu đại số một.
Lão nhân nói câu đó không có ác ý gì, đây là đề nghị không tệ.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói:
- Gốc Xích Lang thảo này sắp chết khô, cứ tiếp tục thế này e rằng trong vòng ba tháng nó sẽ chết.
Lão nhân khó chịu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tiểu hài tử, có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy.
Lão nhân tốn bao nhiêu tâm huyết mới bồi dưỡng ra một gốc Xích Lang thảo sáu biến, mắt thấy sắp lột xác lần thứ bảy. Bây giờ Lý Thất Dạ nói xui nên tất nhiên lão nhân bực bội.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân:
- Ta chỉ nói thật.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Xích Lang thảo là hồn thảo không tệ, chỉ thua long tàm trùng hồn thảo một chút. Có lẽ lão tốn nhiều công sức che chở nuôi dưỡng gốc hồn thảo này, nếu ta không nhìn lầm thì Xích Lang thảo lột xác lần thứ sáu sau đó ngừng lại một thời gian dài. Gần đây nó có khuynh hướng lột xác lần bảy nhưng bị kẹt lại.
Lý Thất Dạ tạm dừng, tiếp tục bảo:
- Xích Lang thảo sắp lột xác lần thứ bảy, lão thấy nó cứ bị kẹt lại thì sốt ruột, định bồi bổ cho Xích Lang thảo. Nước phù sa lão điều chế nếu ta không nhìn lầm thì dùng máu ngân lang lẫn với tro thiết mộc, tro thánh la thảo, lại thêm vào lang đồ thánh thủy.
Nghe Lý Thất Dạ kể vanh vách, lão nhân hết hồn, hút ngụm khí lạnh:
- Sao ngươi biết?
Chỉ có lão nhân biết chuyện này, phối phương nước phù sa cũng không có người thứ hai biết. Thế mà Lý Thất Dạ kể vanh vách.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không có gì, ta vừa ngửi được mùi máu liền biết ngay lão thêm ngân lang huyết, ngân lang huyết phải hòa cùng tro thiết mộc, thánh la thảo mới có tác dụng. Lang đồ thánh thủy là để tăng mạnh công hiệu.
Lý Thất Dạ thấy lão nhân ngây như phỗng, hắn đưa mắt nhìn hồn thảo Xích Lang thảo.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Gốc hồn thảo này làm lão tốn nhiều công sức, lão rất trân trọng. Bỏ nhiều tình cảm vào linh dược mới nuôi được thảo dược tốt, vậy nên ta sẽ cho lão biết đấp án.
Lý Thất Dạ tằng hắng:
- Suy nghĩ của lão không tệ, bình thường làm như vậy cũng được, nhưng đó là dưới tình huống bình thường. Ta phần rễ Xích Lang thảo xanh lè, nếu ta không nhìn lầm thì lão đào nó ở đất đầm lầy, nơi chôn nhiều xác chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com