Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 813
trận chiến này cực kỳ thảm khốc, vuốt nhọn của Côn Bằng hỗn độn xé miếng thịt to của kim long. Kim long cửu thiên cắn mảng lớn lông chim của Côn Bằng hỗn độn. Hai phe chiến đấu máu phun tung tóe, xé rách bầu trời.
Trận chiến làm người nhìn tinh thần lay động, xem say mê. Đối với mọi người, bao gồm lão tổ đại giáo thì đây là trận chiến đặc sắc, hấp dẫn nhất cuộc đời từng xem.
Côn Bằng chiến kim long, chuyện thật khó tưởng tượng. Tuy không phải thần thú thật trong truyền thuyết, chỉ là Lý Thất Dạ, Đế Tọa biến đổi đại đạo mà ra, mặc dù vậy hai người biến thân làm tất cả vô cùng chân thật. Lý Thất Dạ, Đế Tọa bộc phát ra thần uy như Côn Bằng, kim long thật sự.
Có lão tổ đại giáo quỷ tộc không thích Lý Thất Dạ nhưng xem trận chiến kinh thán, cảm thán rằng:
- Hai người đều là tuấn kiệt, thiên kiêu một thế hệ, đại biểu đỉnh thế hệ trẻ người, quỷ tộc.
Phải công nhận Lý Thất Dạ rất mạnh. Dù quỷ tộc gai mắt Lý Thất Dạ, vô số tu sĩ hận không thể tự tay giết hắn, nhưng xem trận chiến hôm nay buộc lòng công nhận chỉ có thiên chi kiêu tử như Đế Tọa mới xứng làm đối thủ của Lý Thất Dạ. Như Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử lúc trước dựa vào đế khí càn quét kẻ địch, hai người kia không thể đánh đồng với Lý Thất Dạ, Đế Tọa.
Côn Bằng, kim long chiến đến trời sụp. Côn Bằng hỗn độn che trời lắc mình, cơ thể khổng lồ lẩm bẩm. Côn Bằng to cỡ nắm tay thay thế, tốc độ khó tin sà xuống lưng kim long.
Vuốt nhọn của Côn Bằng nhỏ cỡ nắm tay tụ tập khí hỗn độn của cửu giới đâm vào cơ thể to lớn của kim long. Móng vuốt cực kỳ bá đạo, vuốt kèm lực lượng vỗ trời chụp đất.
Ầm!
Kim long rớt từ trên trời xuống, vì móng vuốt đâm thủng cơ thể nó. Khi chìa khóa sắp đập xuống nền đất thì thân hình khổng lồ biến mất, Đế Tọa hiện nguyên hình. Đế Tọa nhảy lên đạp cửu thiên.
Tuy Đế Tọa chưa té xuống đất nhưng vai gã đẫm máu, mới rồi gã chịu thiệt lớn. Móng vuốt của Lý Thất Dạ chẳng những phá hình thể đại đạo cũn đâm thủng vai Đế Tọa.
Côn Bằng biến mất, Lý Thất Dạ lộ nguyên hình, bộ dạng hơi chật vật nhưng không bị thương.
Vừa rồi Côn Bằng, kim long chiến đến trời sụp đất nứt, máu phun tung tóe nhưng chẳng qua là hình dạng đại đạo, hai phe không bị tổn thương nguyên hình. Chỉ có vuốt cuối cùng của Lý Thất Dạ là đâm thủng vai Đế Tọa.
Đế Tọa bị đâm thủng vai, vết máu loang lổ, gã không thèm nhìn vết thương cái nào. Miệng vết thương tỏa ánh sáng thánh khiết, vết thương nhanh chóng khép lại. Đến cảnh giới như Đế Tọa thì chút vết thương không đáng là gì, miễn chân mệnh còn, dù hủy cơ thể cũng không giết gã được.
Đế Tọa hít sâu, mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, ánh mắt sâu hẳm. Vẻ mặt Đế Tọa không thay đổi, con người bình tĩnh.
Đối với thiên kiêu số một như Đế Tọa, đối thủ càng cường đại gã càng bình tĩnh, chiến ý càng dâng cao.
Đế Tọa nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, gã phát ra khí thế hùng hồn:
- Tốt, tốt tốt, vừa lúc hợp ý ta.
Bộ dáng Đế Tọa như biển cả mênh mông, hào hùng đại khí.
Giờ phút này, khí chât Đế Tọa thay đổi lớn, không còn như bão tố mưa rào, giận dữ muốn xé rách thiên địa nữa.
Đế Tọa đặc biệt bình tĩnh, đại khí bàng bạc. Đế Tọa trăm sông đổ về một biển, đại đạo đường hoàng, hạo nhiên vô tận. Đế Tọa phát ra khí thế hợp với thân phận của gã, truyền nhân Vạn Cốt Hoàng Tọa. Đế Tọa không vui uồn hờn giận gì nữa, gã hợp thành một cùng thiên địa. Đế Tọa là thiên địa, mà thiên địa chính là gã. Đế Tọa là đại đạo trưởng tồn, hạo nhiên chính khí.
Nhưng Đế Tọa không còn tức giận nữa, đại đạo trưởng tồn, hạo nhiên chính khí làm nhiều 4 mọi người tim đập nhanh, lòng chìm xuống. Hơi thở của Đế Tọa làm người ta kiêng dè, gã như trở thành đế vương khống chế mặt đất, đạo vương giả. Hạo nhiên bàng bạc.
Vù vù vù vù vù!
Đế Tọa cầm cây thương, trường thương cho 1e7 trên đời không gì sánh bằng. Thương người hợp nhất, thương là Đế Tọa, gã chính là thương, hoàn mỹ vô song.
Khi Đế Tọa cầm cây thương, mọi sơ hở biến mất, toàn thân không có nhiều thiếu sót, sơ hở gì. Người xem không biết xuống tay từ chỗ nào.
Đế Tọa cầm trường thương không phải đế khí, vũ khí tuyệt trần gì. Đây là bản mệnh chân khí của Đế Tọa, vũ khí nổi tiếng như cồn, Đế thương.
Đế thương của Đế Tọa đúc bằng một khối thể phách chín thiên uẩn, qua nhiều đợt rèn luyện gã sáng tạo ra thương đạo kinh thế vô song.
Máy năm gần đây bao người nổi tiếng lẫy lưng gục dưới trường thương của Đế Tọa.
Đế Tọa từng hào hùng nói rằng dù không dùng đế thuật, đế khí thì gã vẫn có thể hoành hành thiên hạ.
Đế Tọa không nói khoác, người nhìn Đế thương đều khen không dứt miệng, gọi là độc nhất vô nhị.
Chưa thấy hết thương đạo nhưng nhìn Đế Tọa cầm trường thương, lão tổ đại giáo khen ngợi:
- Lứa tuổi thế này sáng tạo ra thương đạo như thế, tương lai dù không phải đạo thiên mệnh thì cũng là thương đạo có một không hai. Thiên tài đương thời chỉ có một mình Đế Tọa.
Nhân vật như lão tổ đại giáo nhìn một cái liền biết sâu cạn, thấy Đế Tọa cầm thương là biết ngay thương đạo lợi hại.
Đế Tọa chỉ trường thương hướng Lý Thất Dạ, Đế thương chưa tấn công nhưng thương thế đã bao phủ thiên địa, thương kình khóa chặt Lý Thất Dạ. Giờ phút này, trời đất dù lớn nhưng không có chỗ chứa Lý Thất Dạ.
Trường thương Đế Tọa chỉ một cái như xuyên suốt thiên địa vạn giới, trường thương là ý chí của gã, vững chắc không gì đỡ được.
Khí thế Đế Tọa nuốt sơn hà:
- Lấy binh khí ra!
Giờ phút này, Đế Tọa không chỉ thương nhân hợp nhất, gã đã hòa hợp với thiên địa. Đế Tọa quên hết thù hận, nợ máu, quên Thần Nhiên Phượng Nữ đã chết.
Trong mắt Đế Tọa chỉ có kình địch Lý Thất Dạ, gã chỉ ôm một suy nghĩ duy nhất là đánh bại hắn, không còn tạp niệm khác.
Đế Tọa có thể thành tựu đạo hạnh hôm nay đúng là có chỗ khác biệt. Đế Tọa được gọi là thiên chi kiêu tử, thiên tài tuyệt thế không phóng đại chút nào.
Đế Tọa có thành tựu như hôm nay không chỉ vì thiên phú siêu kinh người, quan trọng là gã có sự chăm chú, đơn thuần mà người khác không có.
Giờ phút này, Đế Tọa quên đi mọi thứ, gã chỉ có y nghĩ đánh bại Lý Thất Dạ. Thương cầm trong tay, thiên địa vạn vật đều có!
Đinh!
Tiếng khóa sắt nặng nề vang lên, một tinh hỏa chi tỏa to lớn khóa người Lý Thất Dạ lại. Hai tay Lý Thất Dạ xòe ra, hai thần liên rũ xuống.
Đây là thái dương tinh hỏa, từng lũ tinh hoa vô thượng ghép lại thành trật tự thần liên, là pháp tắc tinh hỏa. Pháp tắc tinh hỏa có thể hòa tan tất cả, đốt cháy vạn vật giờ như sợi xích nằm gọn trong tay Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Đế Tọa thương nhân một thể, cười nói:
- Đây là binh khí của ta.
Con ngươi Đế Tọa co rút nhìn pháp tắc tinh hỏa trong tay Lý Thất Dạ, thanh âm như sấm quát to:
- Tiếp chiêu!
Đế Tọa dứt lời, trường thương đánh ra.
Thương động, sơn hà động. Đế Tọa đâm một thương làm mọi người giật mình, tặc lưỡi khen. Đế Tọa đâm ra một thương có phong độ đại tông sư, chân trời góc biển, làn khió lướt nhẹ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Trận chiến làm người nhìn tinh thần lay động, xem say mê. Đối với mọi người, bao gồm lão tổ đại giáo thì đây là trận chiến đặc sắc, hấp dẫn nhất cuộc đời từng xem.
Côn Bằng chiến kim long, chuyện thật khó tưởng tượng. Tuy không phải thần thú thật trong truyền thuyết, chỉ là Lý Thất Dạ, Đế Tọa biến đổi đại đạo mà ra, mặc dù vậy hai người biến thân làm tất cả vô cùng chân thật. Lý Thất Dạ, Đế Tọa bộc phát ra thần uy như Côn Bằng, kim long thật sự.
Có lão tổ đại giáo quỷ tộc không thích Lý Thất Dạ nhưng xem trận chiến kinh thán, cảm thán rằng:
- Hai người đều là tuấn kiệt, thiên kiêu một thế hệ, đại biểu đỉnh thế hệ trẻ người, quỷ tộc.
Phải công nhận Lý Thất Dạ rất mạnh. Dù quỷ tộc gai mắt Lý Thất Dạ, vô số tu sĩ hận không thể tự tay giết hắn, nhưng xem trận chiến hôm nay buộc lòng công nhận chỉ có thiên chi kiêu tử như Đế Tọa mới xứng làm đối thủ của Lý Thất Dạ. Như Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử lúc trước dựa vào đế khí càn quét kẻ địch, hai người kia không thể đánh đồng với Lý Thất Dạ, Đế Tọa.
Côn Bằng, kim long chiến đến trời sụp. Côn Bằng hỗn độn che trời lắc mình, cơ thể khổng lồ lẩm bẩm. Côn Bằng to cỡ nắm tay thay thế, tốc độ khó tin sà xuống lưng kim long.
Vuốt nhọn của Côn Bằng nhỏ cỡ nắm tay tụ tập khí hỗn độn của cửu giới đâm vào cơ thể to lớn của kim long. Móng vuốt cực kỳ bá đạo, vuốt kèm lực lượng vỗ trời chụp đất.
Ầm!
Kim long rớt từ trên trời xuống, vì móng vuốt đâm thủng cơ thể nó. Khi chìa khóa sắp đập xuống nền đất thì thân hình khổng lồ biến mất, Đế Tọa hiện nguyên hình. Đế Tọa nhảy lên đạp cửu thiên.
Tuy Đế Tọa chưa té xuống đất nhưng vai gã đẫm máu, mới rồi gã chịu thiệt lớn. Móng vuốt của Lý Thất Dạ chẳng những phá hình thể đại đạo cũn đâm thủng vai Đế Tọa.
Côn Bằng biến mất, Lý Thất Dạ lộ nguyên hình, bộ dạng hơi chật vật nhưng không bị thương.
Vừa rồi Côn Bằng, kim long chiến đến trời sụp đất nứt, máu phun tung tóe nhưng chẳng qua là hình dạng đại đạo, hai phe không bị tổn thương nguyên hình. Chỉ có vuốt cuối cùng của Lý Thất Dạ là đâm thủng vai Đế Tọa.
Đế Tọa bị đâm thủng vai, vết máu loang lổ, gã không thèm nhìn vết thương cái nào. Miệng vết thương tỏa ánh sáng thánh khiết, vết thương nhanh chóng khép lại. Đến cảnh giới như Đế Tọa thì chút vết thương không đáng là gì, miễn chân mệnh còn, dù hủy cơ thể cũng không giết gã được.
Đế Tọa hít sâu, mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, ánh mắt sâu hẳm. Vẻ mặt Đế Tọa không thay đổi, con người bình tĩnh.
Đối với thiên kiêu số một như Đế Tọa, đối thủ càng cường đại gã càng bình tĩnh, chiến ý càng dâng cao.
Đế Tọa nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, gã phát ra khí thế hùng hồn:
- Tốt, tốt tốt, vừa lúc hợp ý ta.
Bộ dáng Đế Tọa như biển cả mênh mông, hào hùng đại khí.
Giờ phút này, khí chât Đế Tọa thay đổi lớn, không còn như bão tố mưa rào, giận dữ muốn xé rách thiên địa nữa.
Đế Tọa đặc biệt bình tĩnh, đại khí bàng bạc. Đế Tọa trăm sông đổ về một biển, đại đạo đường hoàng, hạo nhiên vô tận. Đế Tọa phát ra khí thế hợp với thân phận của gã, truyền nhân Vạn Cốt Hoàng Tọa. Đế Tọa không vui uồn hờn giận gì nữa, gã hợp thành một cùng thiên địa. Đế Tọa là thiên địa, mà thiên địa chính là gã. Đế Tọa là đại đạo trưởng tồn, hạo nhiên chính khí.
Nhưng Đế Tọa không còn tức giận nữa, đại đạo trưởng tồn, hạo nhiên chính khí làm nhiều 4 mọi người tim đập nhanh, lòng chìm xuống. Hơi thở của Đế Tọa làm người ta kiêng dè, gã như trở thành đế vương khống chế mặt đất, đạo vương giả. Hạo nhiên bàng bạc.
Vù vù vù vù vù!
Đế Tọa cầm cây thương, trường thương cho 1e7 trên đời không gì sánh bằng. Thương người hợp nhất, thương là Đế Tọa, gã chính là thương, hoàn mỹ vô song.
Khi Đế Tọa cầm cây thương, mọi sơ hở biến mất, toàn thân không có nhiều thiếu sót, sơ hở gì. Người xem không biết xuống tay từ chỗ nào.
Đế Tọa cầm trường thương không phải đế khí, vũ khí tuyệt trần gì. Đây là bản mệnh chân khí của Đế Tọa, vũ khí nổi tiếng như cồn, Đế thương.
Đế thương của Đế Tọa đúc bằng một khối thể phách chín thiên uẩn, qua nhiều đợt rèn luyện gã sáng tạo ra thương đạo kinh thế vô song.
Máy năm gần đây bao người nổi tiếng lẫy lưng gục dưới trường thương của Đế Tọa.
Đế Tọa từng hào hùng nói rằng dù không dùng đế thuật, đế khí thì gã vẫn có thể hoành hành thiên hạ.
Đế Tọa không nói khoác, người nhìn Đế thương đều khen không dứt miệng, gọi là độc nhất vô nhị.
Chưa thấy hết thương đạo nhưng nhìn Đế Tọa cầm trường thương, lão tổ đại giáo khen ngợi:
- Lứa tuổi thế này sáng tạo ra thương đạo như thế, tương lai dù không phải đạo thiên mệnh thì cũng là thương đạo có một không hai. Thiên tài đương thời chỉ có một mình Đế Tọa.
Nhân vật như lão tổ đại giáo nhìn một cái liền biết sâu cạn, thấy Đế Tọa cầm thương là biết ngay thương đạo lợi hại.
Đế Tọa chỉ trường thương hướng Lý Thất Dạ, Đế thương chưa tấn công nhưng thương thế đã bao phủ thiên địa, thương kình khóa chặt Lý Thất Dạ. Giờ phút này, trời đất dù lớn nhưng không có chỗ chứa Lý Thất Dạ.
Trường thương Đế Tọa chỉ một cái như xuyên suốt thiên địa vạn giới, trường thương là ý chí của gã, vững chắc không gì đỡ được.
Khí thế Đế Tọa nuốt sơn hà:
- Lấy binh khí ra!
Giờ phút này, Đế Tọa không chỉ thương nhân hợp nhất, gã đã hòa hợp với thiên địa. Đế Tọa quên hết thù hận, nợ máu, quên Thần Nhiên Phượng Nữ đã chết.
Trong mắt Đế Tọa chỉ có kình địch Lý Thất Dạ, gã chỉ ôm một suy nghĩ duy nhất là đánh bại hắn, không còn tạp niệm khác.
Đế Tọa có thể thành tựu đạo hạnh hôm nay đúng là có chỗ khác biệt. Đế Tọa được gọi là thiên chi kiêu tử, thiên tài tuyệt thế không phóng đại chút nào.
Đế Tọa có thành tựu như hôm nay không chỉ vì thiên phú siêu kinh người, quan trọng là gã có sự chăm chú, đơn thuần mà người khác không có.
Giờ phút này, Đế Tọa quên đi mọi thứ, gã chỉ có y nghĩ đánh bại Lý Thất Dạ. Thương cầm trong tay, thiên địa vạn vật đều có!
Đinh!
Tiếng khóa sắt nặng nề vang lên, một tinh hỏa chi tỏa to lớn khóa người Lý Thất Dạ lại. Hai tay Lý Thất Dạ xòe ra, hai thần liên rũ xuống.
Đây là thái dương tinh hỏa, từng lũ tinh hoa vô thượng ghép lại thành trật tự thần liên, là pháp tắc tinh hỏa. Pháp tắc tinh hỏa có thể hòa tan tất cả, đốt cháy vạn vật giờ như sợi xích nằm gọn trong tay Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Đế Tọa thương nhân một thể, cười nói:
- Đây là binh khí của ta.
Con ngươi Đế Tọa co rút nhìn pháp tắc tinh hỏa trong tay Lý Thất Dạ, thanh âm như sấm quát to:
- Tiếp chiêu!
Đế Tọa dứt lời, trường thương đánh ra.
Thương động, sơn hà động. Đế Tọa đâm một thương làm mọi người giật mình, tặc lưỡi khen. Đế Tọa đâm ra một thương có phong độ đại tông sư, chân trời góc biển, làn khió lướt nhẹ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook