Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Từ lúc bắt đầu luyện đao, Lý Thất Dạ cảm thấy thật lạ lẫm, mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ hết thảy áo nghĩa của đao thuật, nhưng lúc xuất đao vẫn không cách nào ngừng run rẩy, chưa thể đạt đến yêu cầu cần thiết.
Thế nhưng, Lý Thất Dạ vẫn không nản lòng, một lần lại một lần luyện tập đao thuật, Lý Thất Dạ từ từ trở nên thành thạo theo mỗi lần khổ luyện, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Lý Thất Dạ đã luyện tập được ba trăm lượt, hắn chậm rãi nắm được thuật áo nghĩa này, từ từ, mỗi một lần xuất đao là một lần chính xác.
Tuy rằng bản thân Lý Thất Dạ có hằng hà sa số ký ức và bí mật động trời, thế nhưng đạo tâm kiên định của hắn mách bảo rằng, kiếp này nếu muốn san bằng Tiên Ma Động, thứ cần hắn phải trả giá là sự nỗ lực gấp mười, gấp trăm lần, nếu không, dù cho hắn có nhiều tài nguyên hơn nữa, cũng không thể san bằng Tiên Ma Động thành bình địa, đương thời, không ai có thể hiểu rõ Tiên Ma Động hơn hắn cả.
Trong vòng ba ngày, Lý Thất Dạ không hề bước chân ra khỏi nhà, hắn giam mình trong nội viện chỉ để khổ luyện đao thuật. Hắn phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, bởi vì Lý Thất Dạ biết rõ, lần này đi Cửu Thánh Yêu Môn e rằng lành ít dữ nhiều.
Ba ngày nháy mắt đã qua, Lý Thất Dạ bắt đầu khởi hành đi Cửu Thánh Yêu môn. Ngoại trừ Nam Hoài Nhân một mực phụ trách truyền tin, đi theo hắn còn có một vị hộ pháp họ Mạc.
Tẩy Nhan Cổ Phái có tổng cộng sáu đại trưởng lão, mười hai hộ pháp, ba mươi sáu đường chủ. Ngày hôm nay, đi tới một đại môn phái tầm cỡ như Cửu Thánh Yêu Môn, cũng chỉ có một vị hộ pháp dẫn đội, thật sự không còn lời gì để diễn tả.
- Chỉ có ba người chúng ta?
Trước lúc xuất phát, Lý Thất Dạ nhìn cái đội ngũ đáng xấu hổ này một chút, mở miệng hỏi.
Mạc hộ pháp dẫn đội vốn tiết kiệm lời nói, ông ta cũng là sư phụ của Nam Hoài Nhân. Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Mạc hộ pháp chỉ thoáng liếc nhìn hắn, một câu đều chẳng muốn trả lời.
Ngược lại, Nam Hoài Nhân là một người tinh ranh láu lỉnh, vừa nghe Lý Thất Dạ hỏi, hắn cười khan một cái, mới mở miệng đáp lời:
- Sư huynh, các trưởng lão gần đây đều bận bế quan tu luyện, không có thời gian đi cùng.
Lý Thất Dạ thoáng nhếch môi, lạnh nhạt nói:
- Bế quan tu luyện ư? Chắc là sợ mất mặt chứ gì. Dù sao ta cũng không có cơ hội thông qua khảo hạch, bản thân bọn hắn là trưởng lão, nếu như tự mình xuất hiện, ta thất bại là chuyện nhỏ, bọn hắn mất mặt mớicoi là chuyện lớn, đúng không?
Bị Lý Thất Dạ nói toạc ra, Nam Hoài Nhân không khỏi xấu hổ, nở nụ cười bồi theo hắn. Tuy rằng Lý Thất Dạ nói đúng thì có đúng, nhưng hắn còn chưa có nhập môn tu hành, lại dám đi tham gia khảo hạch của Cửu Thánh Yêu Môn? Đến lúc đó e rằng không chỉ một lần xấu mặt.
Theo trong suy nghĩ của sáu đại trưởng lão, Lý Thất Dạ khẳng định không thể thông qua khảo hạch, đối với bọn hắn, thất bại là chuyện chắc chắn, thế nên đến Cửu Thánh Yêu Môn ngoài việc bị bẽ mặt ra chẳng làm được gì hơn cả.
- Sư huynh quá lo lắng.
Nam Hoài Nhân cười gượng, sau đó nói:
- Cửu Thánh Yêu Môn đối xử với chúng ta không thân mật lắm, thế nên các trưởng lão không muốn xung đột với bọn họ, vì vậy các trưởng lão mới không tham dự việc này.
Lý Thất Dạ cười nhạt đáp lời:
- Cửu Thánh Yêu môn mà thôi, sao đủ thành đạo, xem ra Tẩy Nhan Cổ Phái không còn được như năm đó rồi. Năm đó coi như là Cửu Thánh Đại Hiền còn sống cũng phải đến triều bái Tẩy Nhan Cổ Phái.
Thấy Lý Thất Dạ thả lời ngông cuồng, Mạc hộ pháp chỉ hừ lạnh, lườm Lý Thất Dạ một cái, cũng lười nói chuyện với hắn.
Mà Nam Hoài Nhân chỉ biết cười gượng từ nãy đến giờ, sợ Lý Thất Dạ càng nói càng hung hăng, hắn vội vàng lái sang chuyện khác, giới thiệu với Lý Thất Dạ:
- Sư huynh, đây là sư phụ của ta, là hộ pháp của môn phái.
- Lần đi này kính xin Mạc hộ pháp chăm sóc nhiều hơn.
Lý Thất Dạ cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa đúng mực tự nhiên, ung dung tự tại.
Mạc hộ pháp liếc nhìn Lý Thất Dạ, không muốn nhiều lời, lên tiếng:
- Chúng ta lên đường thôi.
Nói xong ông ta xoay người rời đi. Bản thân Mạc hộ pháp là hộ pháp của Tẩy Nhan Cổ Phái, trên thực tế thì tuổi của ông ta trong các hộ pháp cũng đã khá lớn, đạo hạnh cũng không tồi. Thế nhưng đáng tiếc, Mạc hộ pháp vốn ít nói lại không am hiểu giao tiếp, thế nên địa vị tại Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ bình thường, không thể so sánh với các hộ pháp khác. Nếu không thì lần này đến Cửu Thánh Yêu Môn cũng sẽ không do ông ta dẫn đầu.
Giới cao tầng của Tẩy Nhan Cổ Phái đều hiểu rõ, chuyến đi này nhất định sẽ trở thành một tuồng hài kịch, mà Lý Thất Dạ chắc chắn là diễn viên chính trong tuồng kịch đó, thậm chí không cẩn thận sẽ tự rước đến tai họa chết người, chuyến đi lần này nhất định thất bại, thế nên không chỉ sáu đại trưởng lão né tránh, mà ngay cả những hộ pháp khác đều không muốn dẫn đầu, cuối cùng thì chuyện này bị rơi vào trên vai Mạc hộ pháp.
Mạc hộ pháp cũng cho rằng chuyến đi này nhất định chẳng có gì tốt lành thì tâm tình làm sao mà khá lên cho được? Thế nên ông ta càng trầm mặc, nói một câu đều chẳng buồn giải thích.
Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân đi đến đạo đài của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đạo đài cực kỳ lớn, ở đó có thể chứa đựng vạn người, vô cùng chấn động, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Trung Vực, chỉ sợ không có mấy môn phái truyền thừa có đạo đài lớn như vậy.
Màu xanh đạo đài cổ lão vô cùng, đó là do đạo đài dùng thần thạch quý giá để xây dựng, phía trên có khắc văn tự của Tiên Đế, khí thế hào hùng, sâu không lường được, mỗi một chương văn tự có thể làm phai mờ thời không. Từ đạo đài này liền có thể nhìn ra được căn cơ của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đạo đài này chính là lúc trước Minh Nhân Tiên Đế tự tay chế tạo, nó đã từng được Minh Nhân Tiên Đế dùng để mở đầu cuộc viễn chinh đến các nơi xa xôi, vắt ngang Cửu giới. Loại đạo đài như thế này, phóng tầm mắt ra toàn bộ Đại Trung Vực cũng chỉ có Tiên Môn Đế Thống mới có thể có được.
"Ông ——" một tiếng, vào thời điểm đạo đài bị đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái mở ra, bên trong dựng lên một cái Đạo môn cực lớn. Đạo môn được đánh bóng bằng Thần kim, bên trên có khắc Đế văn vô cùng thâm ảo. Trên Đạo môn có chứa một loạt kẽ hở, những kẽ hở này là dùng để lấy tinh bích lắp vào.
Tinh bích là tinh thạch do thiên địa tinh khí ngưng tụ mà thành, nó có rất nhiều tác dụng, một cái trong đó là dùng để mở ra Đạo môn, vượt qua Không vực. Tinh bích càng nhiều, cấp bậc càng cao thì có thể vượt qua Không vực càng xa.
Đáng tiếc là hiện tại tòa Đạo môn này chỉ vẻn vẹn lắp vài miếng tinh bích cho đủ số lượng, cấp bậc cũng có hạn.
Thấy cảnh này, Lý Thất Dạ khẽ thở dài trong lòng, Tẩy Nhan Cổ Phái thực sự đã xuống dốc rồi, năm đó tòa Đạo môn này không chỉ một lần lắp đầy tinh bích đến từ Tiên thổ mà nó đã từng có thể vượt qua Cửu giới, chỉ cần có tọa độ chính xác, người ta có thể đi bất cứ đâu.
"Đi ——" Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân tiến vào Đạo môn, trong nháy mắt liền bị truyền tống đi nới khác.
Đại Trung Vực rất rộng, rộng đến hàng tỉ dặm, môn phái tu sĩ ở Đại Trung Vực quá nhiều, thậm chí cương quốc cũng có mười mấy cái. Chỉ riêng mấy cái quái vật khổng lồ như cương quốc, thượng quốc, cổ quốc cũng đã rộng nghìn vạn dặm, thậm chí là hơn hàng tỉ dặm.
Cho nên nếu muốn vượt qua cương quốc, trừ khi bản thân là Chân Nhân Thánh Hoàng, nếu không thì cho dù là Hào Hùng, Vương Hầu đều muốn bay một khoảng thời gian rất dài. Huống chi Đại Trung Vực chỉ là một bộ phận của Nhân Hoàng giới mà thôi.
Nhân Hoàng giới còn được xưng là Đế giới hoặc Đế cương, tại nơi rộng lớn này, bắc có Uông Dương, nam có Xích Địa, đông có Bách Thành, tây có Hoang Dã, ở giữa mới là Đại Trung Vực.
Muốn vượt qua cương quốc hoặc là các vực, không thể dựa vào phi hành, phải mượn nhờ Đạo môn kéo dài qua Không vực, đương nhiên, môn phái sở hữu đạo đài có thể kéo dài qua các vực cũng không nhiều, các môn phái như thế, đa phần là chúa tể cương thổ thượng quốc.
Lại "Ông ——" một tiếng, chỉ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ ba người liền được truyền tống đến Cửu Thánh Yêu Môn, từ bên trong Đạo môn của Cửu Thánh Yêu Môn đi ra.
Vừa ra khỏi Đạo môn, bất luận là Mạc hộ pháp hay là Lý Thất Dạ đều lập tức cảm nhận được thiên địa tinh khí nồng đậm khó tan, phóng mắt nhìn quanh, rõ ràng là cảnh tượng một phái tiên gia.
Tông thổ của Cửu Thánh Yêu Môn có thể nói là rộng vạn dặm, núi sông hùng tráng, có thác nước treo ngang, có Thần thụ chống trời, càng có điện ngọc cổ kính chìm nổi giữa những đám mây, tại chỗ sâu nhất, càng có từng đạo thần quang ngút trời, không đoán cũng biết, ở nơi đó chắc hẳn là cất giấu từng món kinh thế Thiên Bảo.
Trong Cửu Thánh Yêu môn, có Thọ tinh (quái thú ở trong truyện này) ra vào các động mây, phun ra nuốt vào mây khói, có Thiên thú bay lượn trong chín tầng trời, khí tức hồng hoang cuồn cuộn vân hà.
Đây mới là quang cảnh của môn phái lớn, khí tượng như thế, chẳng trách có thể đứng đầu chấp chưởng cương quốc. Nếu mà đem so với Tẩy Nhan Cổ Phái, thì Tẩy Nhan Cổ Phái càng giống như một lão nhân tuổi xế chiều đang hấp hối. Không thể so sánh.
Thấy quang cảnh hoành tráng như vậy, bất luận là Mạc hộ pháp hay Nam Hoài Nhân cũng thất thần trong giây lát, tuy đây không phải là lần đầu bọn họ đến Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng mỗi lần gặp, trong nội tâm bọn họ lại dâng lên một hồi thất vọng. Nhớ năm đó, cho dù là quái vật khổng lồ như Cửu Thánh Yêu Môn đều phải đến triều bái Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đáng tiếc, huy hoàng của những năm đó đã không còn, Tẩy Nhan Cổ Phái của ngày hôm nay đã xuống dốc, thậm chí còn cần phụ thuộc vào Cửu Thánh Yêu Môn.
- Nguyên lai là đích thân Mạc huynh tới, Mạc huynh, đã lâu không gặp.
Thời điểm ba người Mạc hộ pháp đi xuống đạo đài, từ phía Cửu Thánh Yêu Môn đã có một lão nhân mang theo một người đệ tử tới đây đón chào.
Chuyện khảo hạch, Tẩy Nhan Cổ Phái đã truyền tin tức cho Cửu Thánh Yêu Môn, thế nên Cửu Thánh Yêu Môn đã sớm có chuẩn bị.
Đón chào chính là một vị đường chủ của Cửu Thánh Yêu Môn, vị đường chủ này họ Phó, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ tươi cười trên mặt rất khó thấy, trên người hắn chập chờn bảo quang, trong đôi mắt có hàn mang đang lấp lóe, mỗi một đạo hàn mang giống như thực chất, khiến cho người khác phải sợ hãi.
- Làm phiền Phó huynh rồi, có thể để bản thân Phó huynh đón chào, Mạc mỗ hết sức vinh hạnh.
Vừa thấy Phó đường chủ, Mạc hộ pháp vội vàng cúi đầu đáp lời. Chưa hề phát giác khí thế bản thân mình liền thấp hơn đối phương không ít.
Việc này cũng không khó hiểu, Phó đường chủ mặc dù chỉ là một vị đường chủ, thế nhưng từ bảo quang chập chờn trên người ông ta, cũng có thể nhìn ra người ta đã là Hào Hùng một phương. Thử nghĩ một chút, trong Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ có trưởng lão mới được phong làm Hào Hùng, mà người ta chỉ là một vị đường chủ cũng đã có thực lực như vậy.
Mạc hộ pháp nói với Phó đường chủ:
- Phó huynh, lần này chúng ta đến đây là vì chuyện khảo hạch.
Phó đường chủ cố nặn ra ba phần vui vẻ, mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói rằng:
- Việc này trưởng lão đã có phân phó.
Đến đây ông ta liếc nhìn Lý Thất Dạ một cái liền thôi, rồi lại nói tiếp:
- Vị này chính là thủ tịch đại đệ tử của quý phái a.
- Đúng vậy, Lý Thất Dạ chính là thủ tịch đại đệ tử của môn phái chúng ta.
Mạc hộ pháp cười gượng một cái mới đáp lời. Loại người có tư chất giống như Lý Thất Dạ, quả thật không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo.
- Chuyện khảo hạch, chỉ là luận bàn hữu nghị thôi mà.
Phó đường chủ vẫn mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng:
- Mạc huynh cũng không cần miễn cưỡng.
Trong mắt của ông ta lúc này, Lý Thất Dạ đơn giản chỉ là con kiến, không hơn không kém.
- Cũng chỉ khảo hạch, sao đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ cũng lười nhìn Phó đường chủ, nhàn nhã lên tiếng.
Phó đường chủ hừ lạnh, căn bản là không hề để ý tới Lý Thất Dạ, nói với Mạc hộ pháp:
- Mời Mạc huynh đi theo ta.
Theo ông ta, tranh cãi với một tiểu bối như Lý Thất Dạ là chuyện mất thân phận.
Còn Mạc hộ pháp không nhịn được trợn mắt liếc Lý Thất Dạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thế nhưng, Lý Thất Dạ vẫn không nản lòng, một lần lại một lần luyện tập đao thuật, Lý Thất Dạ từ từ trở nên thành thạo theo mỗi lần khổ luyện, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Lý Thất Dạ đã luyện tập được ba trăm lượt, hắn chậm rãi nắm được thuật áo nghĩa này, từ từ, mỗi một lần xuất đao là một lần chính xác.
Tuy rằng bản thân Lý Thất Dạ có hằng hà sa số ký ức và bí mật động trời, thế nhưng đạo tâm kiên định của hắn mách bảo rằng, kiếp này nếu muốn san bằng Tiên Ma Động, thứ cần hắn phải trả giá là sự nỗ lực gấp mười, gấp trăm lần, nếu không, dù cho hắn có nhiều tài nguyên hơn nữa, cũng không thể san bằng Tiên Ma Động thành bình địa, đương thời, không ai có thể hiểu rõ Tiên Ma Động hơn hắn cả.
Trong vòng ba ngày, Lý Thất Dạ không hề bước chân ra khỏi nhà, hắn giam mình trong nội viện chỉ để khổ luyện đao thuật. Hắn phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, bởi vì Lý Thất Dạ biết rõ, lần này đi Cửu Thánh Yêu Môn e rằng lành ít dữ nhiều.
Ba ngày nháy mắt đã qua, Lý Thất Dạ bắt đầu khởi hành đi Cửu Thánh Yêu môn. Ngoại trừ Nam Hoài Nhân một mực phụ trách truyền tin, đi theo hắn còn có một vị hộ pháp họ Mạc.
Tẩy Nhan Cổ Phái có tổng cộng sáu đại trưởng lão, mười hai hộ pháp, ba mươi sáu đường chủ. Ngày hôm nay, đi tới một đại môn phái tầm cỡ như Cửu Thánh Yêu Môn, cũng chỉ có một vị hộ pháp dẫn đội, thật sự không còn lời gì để diễn tả.
- Chỉ có ba người chúng ta?
Trước lúc xuất phát, Lý Thất Dạ nhìn cái đội ngũ đáng xấu hổ này một chút, mở miệng hỏi.
Mạc hộ pháp dẫn đội vốn tiết kiệm lời nói, ông ta cũng là sư phụ của Nam Hoài Nhân. Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Mạc hộ pháp chỉ thoáng liếc nhìn hắn, một câu đều chẳng muốn trả lời.
Ngược lại, Nam Hoài Nhân là một người tinh ranh láu lỉnh, vừa nghe Lý Thất Dạ hỏi, hắn cười khan một cái, mới mở miệng đáp lời:
- Sư huynh, các trưởng lão gần đây đều bận bế quan tu luyện, không có thời gian đi cùng.
Lý Thất Dạ thoáng nhếch môi, lạnh nhạt nói:
- Bế quan tu luyện ư? Chắc là sợ mất mặt chứ gì. Dù sao ta cũng không có cơ hội thông qua khảo hạch, bản thân bọn hắn là trưởng lão, nếu như tự mình xuất hiện, ta thất bại là chuyện nhỏ, bọn hắn mất mặt mớicoi là chuyện lớn, đúng không?
Bị Lý Thất Dạ nói toạc ra, Nam Hoài Nhân không khỏi xấu hổ, nở nụ cười bồi theo hắn. Tuy rằng Lý Thất Dạ nói đúng thì có đúng, nhưng hắn còn chưa có nhập môn tu hành, lại dám đi tham gia khảo hạch của Cửu Thánh Yêu Môn? Đến lúc đó e rằng không chỉ một lần xấu mặt.
Theo trong suy nghĩ của sáu đại trưởng lão, Lý Thất Dạ khẳng định không thể thông qua khảo hạch, đối với bọn hắn, thất bại là chuyện chắc chắn, thế nên đến Cửu Thánh Yêu Môn ngoài việc bị bẽ mặt ra chẳng làm được gì hơn cả.
- Sư huynh quá lo lắng.
Nam Hoài Nhân cười gượng, sau đó nói:
- Cửu Thánh Yêu Môn đối xử với chúng ta không thân mật lắm, thế nên các trưởng lão không muốn xung đột với bọn họ, vì vậy các trưởng lão mới không tham dự việc này.
Lý Thất Dạ cười nhạt đáp lời:
- Cửu Thánh Yêu môn mà thôi, sao đủ thành đạo, xem ra Tẩy Nhan Cổ Phái không còn được như năm đó rồi. Năm đó coi như là Cửu Thánh Đại Hiền còn sống cũng phải đến triều bái Tẩy Nhan Cổ Phái.
Thấy Lý Thất Dạ thả lời ngông cuồng, Mạc hộ pháp chỉ hừ lạnh, lườm Lý Thất Dạ một cái, cũng lười nói chuyện với hắn.
Mà Nam Hoài Nhân chỉ biết cười gượng từ nãy đến giờ, sợ Lý Thất Dạ càng nói càng hung hăng, hắn vội vàng lái sang chuyện khác, giới thiệu với Lý Thất Dạ:
- Sư huynh, đây là sư phụ của ta, là hộ pháp của môn phái.
- Lần đi này kính xin Mạc hộ pháp chăm sóc nhiều hơn.
Lý Thất Dạ cúi đầu, cấp bậc lễ nghĩa đúng mực tự nhiên, ung dung tự tại.
Mạc hộ pháp liếc nhìn Lý Thất Dạ, không muốn nhiều lời, lên tiếng:
- Chúng ta lên đường thôi.
Nói xong ông ta xoay người rời đi. Bản thân Mạc hộ pháp là hộ pháp của Tẩy Nhan Cổ Phái, trên thực tế thì tuổi của ông ta trong các hộ pháp cũng đã khá lớn, đạo hạnh cũng không tồi. Thế nhưng đáng tiếc, Mạc hộ pháp vốn ít nói lại không am hiểu giao tiếp, thế nên địa vị tại Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ bình thường, không thể so sánh với các hộ pháp khác. Nếu không thì lần này đến Cửu Thánh Yêu Môn cũng sẽ không do ông ta dẫn đầu.
Giới cao tầng của Tẩy Nhan Cổ Phái đều hiểu rõ, chuyến đi này nhất định sẽ trở thành một tuồng hài kịch, mà Lý Thất Dạ chắc chắn là diễn viên chính trong tuồng kịch đó, thậm chí không cẩn thận sẽ tự rước đến tai họa chết người, chuyến đi lần này nhất định thất bại, thế nên không chỉ sáu đại trưởng lão né tránh, mà ngay cả những hộ pháp khác đều không muốn dẫn đầu, cuối cùng thì chuyện này bị rơi vào trên vai Mạc hộ pháp.
Mạc hộ pháp cũng cho rằng chuyến đi này nhất định chẳng có gì tốt lành thì tâm tình làm sao mà khá lên cho được? Thế nên ông ta càng trầm mặc, nói một câu đều chẳng buồn giải thích.
Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân đi đến đạo đài của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đạo đài cực kỳ lớn, ở đó có thể chứa đựng vạn người, vô cùng chấn động, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Trung Vực, chỉ sợ không có mấy môn phái truyền thừa có đạo đài lớn như vậy.
Màu xanh đạo đài cổ lão vô cùng, đó là do đạo đài dùng thần thạch quý giá để xây dựng, phía trên có khắc văn tự của Tiên Đế, khí thế hào hùng, sâu không lường được, mỗi một chương văn tự có thể làm phai mờ thời không. Từ đạo đài này liền có thể nhìn ra được căn cơ của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đạo đài này chính là lúc trước Minh Nhân Tiên Đế tự tay chế tạo, nó đã từng được Minh Nhân Tiên Đế dùng để mở đầu cuộc viễn chinh đến các nơi xa xôi, vắt ngang Cửu giới. Loại đạo đài như thế này, phóng tầm mắt ra toàn bộ Đại Trung Vực cũng chỉ có Tiên Môn Đế Thống mới có thể có được.
"Ông ——" một tiếng, vào thời điểm đạo đài bị đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái mở ra, bên trong dựng lên một cái Đạo môn cực lớn. Đạo môn được đánh bóng bằng Thần kim, bên trên có khắc Đế văn vô cùng thâm ảo. Trên Đạo môn có chứa một loạt kẽ hở, những kẽ hở này là dùng để lấy tinh bích lắp vào.
Tinh bích là tinh thạch do thiên địa tinh khí ngưng tụ mà thành, nó có rất nhiều tác dụng, một cái trong đó là dùng để mở ra Đạo môn, vượt qua Không vực. Tinh bích càng nhiều, cấp bậc càng cao thì có thể vượt qua Không vực càng xa.
Đáng tiếc là hiện tại tòa Đạo môn này chỉ vẻn vẹn lắp vài miếng tinh bích cho đủ số lượng, cấp bậc cũng có hạn.
Thấy cảnh này, Lý Thất Dạ khẽ thở dài trong lòng, Tẩy Nhan Cổ Phái thực sự đã xuống dốc rồi, năm đó tòa Đạo môn này không chỉ một lần lắp đầy tinh bích đến từ Tiên thổ mà nó đã từng có thể vượt qua Cửu giới, chỉ cần có tọa độ chính xác, người ta có thể đi bất cứ đâu.
"Đi ——" Mạc hộ pháp mang theo Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân tiến vào Đạo môn, trong nháy mắt liền bị truyền tống đi nới khác.
Đại Trung Vực rất rộng, rộng đến hàng tỉ dặm, môn phái tu sĩ ở Đại Trung Vực quá nhiều, thậm chí cương quốc cũng có mười mấy cái. Chỉ riêng mấy cái quái vật khổng lồ như cương quốc, thượng quốc, cổ quốc cũng đã rộng nghìn vạn dặm, thậm chí là hơn hàng tỉ dặm.
Cho nên nếu muốn vượt qua cương quốc, trừ khi bản thân là Chân Nhân Thánh Hoàng, nếu không thì cho dù là Hào Hùng, Vương Hầu đều muốn bay một khoảng thời gian rất dài. Huống chi Đại Trung Vực chỉ là một bộ phận của Nhân Hoàng giới mà thôi.
Nhân Hoàng giới còn được xưng là Đế giới hoặc Đế cương, tại nơi rộng lớn này, bắc có Uông Dương, nam có Xích Địa, đông có Bách Thành, tây có Hoang Dã, ở giữa mới là Đại Trung Vực.
Muốn vượt qua cương quốc hoặc là các vực, không thể dựa vào phi hành, phải mượn nhờ Đạo môn kéo dài qua Không vực, đương nhiên, môn phái sở hữu đạo đài có thể kéo dài qua các vực cũng không nhiều, các môn phái như thế, đa phần là chúa tể cương thổ thượng quốc.
Lại "Ông ——" một tiếng, chỉ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ ba người liền được truyền tống đến Cửu Thánh Yêu Môn, từ bên trong Đạo môn của Cửu Thánh Yêu Môn đi ra.
Vừa ra khỏi Đạo môn, bất luận là Mạc hộ pháp hay là Lý Thất Dạ đều lập tức cảm nhận được thiên địa tinh khí nồng đậm khó tan, phóng mắt nhìn quanh, rõ ràng là cảnh tượng một phái tiên gia.
Tông thổ của Cửu Thánh Yêu Môn có thể nói là rộng vạn dặm, núi sông hùng tráng, có thác nước treo ngang, có Thần thụ chống trời, càng có điện ngọc cổ kính chìm nổi giữa những đám mây, tại chỗ sâu nhất, càng có từng đạo thần quang ngút trời, không đoán cũng biết, ở nơi đó chắc hẳn là cất giấu từng món kinh thế Thiên Bảo.
Trong Cửu Thánh Yêu môn, có Thọ tinh (quái thú ở trong truyện này) ra vào các động mây, phun ra nuốt vào mây khói, có Thiên thú bay lượn trong chín tầng trời, khí tức hồng hoang cuồn cuộn vân hà.
Đây mới là quang cảnh của môn phái lớn, khí tượng như thế, chẳng trách có thể đứng đầu chấp chưởng cương quốc. Nếu mà đem so với Tẩy Nhan Cổ Phái, thì Tẩy Nhan Cổ Phái càng giống như một lão nhân tuổi xế chiều đang hấp hối. Không thể so sánh.
Thấy quang cảnh hoành tráng như vậy, bất luận là Mạc hộ pháp hay Nam Hoài Nhân cũng thất thần trong giây lát, tuy đây không phải là lần đầu bọn họ đến Cửu Thánh Yêu Môn, nhưng mỗi lần gặp, trong nội tâm bọn họ lại dâng lên một hồi thất vọng. Nhớ năm đó, cho dù là quái vật khổng lồ như Cửu Thánh Yêu Môn đều phải đến triều bái Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đáng tiếc, huy hoàng của những năm đó đã không còn, Tẩy Nhan Cổ Phái của ngày hôm nay đã xuống dốc, thậm chí còn cần phụ thuộc vào Cửu Thánh Yêu Môn.
- Nguyên lai là đích thân Mạc huynh tới, Mạc huynh, đã lâu không gặp.
Thời điểm ba người Mạc hộ pháp đi xuống đạo đài, từ phía Cửu Thánh Yêu Môn đã có một lão nhân mang theo một người đệ tử tới đây đón chào.
Chuyện khảo hạch, Tẩy Nhan Cổ Phái đã truyền tin tức cho Cửu Thánh Yêu Môn, thế nên Cửu Thánh Yêu Môn đã sớm có chuẩn bị.
Đón chào chính là một vị đường chủ của Cửu Thánh Yêu Môn, vị đường chủ này họ Phó, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ tươi cười trên mặt rất khó thấy, trên người hắn chập chờn bảo quang, trong đôi mắt có hàn mang đang lấp lóe, mỗi một đạo hàn mang giống như thực chất, khiến cho người khác phải sợ hãi.
- Làm phiền Phó huynh rồi, có thể để bản thân Phó huynh đón chào, Mạc mỗ hết sức vinh hạnh.
Vừa thấy Phó đường chủ, Mạc hộ pháp vội vàng cúi đầu đáp lời. Chưa hề phát giác khí thế bản thân mình liền thấp hơn đối phương không ít.
Việc này cũng không khó hiểu, Phó đường chủ mặc dù chỉ là một vị đường chủ, thế nhưng từ bảo quang chập chờn trên người ông ta, cũng có thể nhìn ra người ta đã là Hào Hùng một phương. Thử nghĩ một chút, trong Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chỉ có trưởng lão mới được phong làm Hào Hùng, mà người ta chỉ là một vị đường chủ cũng đã có thực lực như vậy.
Mạc hộ pháp nói với Phó đường chủ:
- Phó huynh, lần này chúng ta đến đây là vì chuyện khảo hạch.
Phó đường chủ cố nặn ra ba phần vui vẻ, mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói rằng:
- Việc này trưởng lão đã có phân phó.
Đến đây ông ta liếc nhìn Lý Thất Dạ một cái liền thôi, rồi lại nói tiếp:
- Vị này chính là thủ tịch đại đệ tử của quý phái a.
- Đúng vậy, Lý Thất Dạ chính là thủ tịch đại đệ tử của môn phái chúng ta.
Mạc hộ pháp cười gượng một cái mới đáp lời. Loại người có tư chất giống như Lý Thất Dạ, quả thật không phải chuyện gì đáng kiêu ngạo.
- Chuyện khảo hạch, chỉ là luận bàn hữu nghị thôi mà.
Phó đường chủ vẫn mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng:
- Mạc huynh cũng không cần miễn cưỡng.
Trong mắt của ông ta lúc này, Lý Thất Dạ đơn giản chỉ là con kiến, không hơn không kém.
- Cũng chỉ khảo hạch, sao đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ cũng lười nhìn Phó đường chủ, nhàn nhã lên tiếng.
Phó đường chủ hừ lạnh, căn bản là không hề để ý tới Lý Thất Dạ, nói với Mạc hộ pháp:
- Mời Mạc huynh đi theo ta.
Theo ông ta, tranh cãi với một tiểu bối như Lý Thất Dạ là chuyện mất thân phận.
Còn Mạc hộ pháp không nhịn được trợn mắt liếc Lý Thất Dạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com