Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 658
Người đó hưng phấn nói:
- Ở thời đại hoang mãng có một con kim phượng xuất hiện tại U Thánh giới, trên lưng kim phượng cõng một tòa tiên thành . . .
Tu sĩ trẻ tuổi vốn kể chuyện khá đặc sắc, nhưng không nói được mấy câu đã bị Tiểu Quỷ ném ra Trung thành:
- Nhảm nhí!
Mười mấy người lục tục kể chuyện, có kể rất hay nhưng nếu bị Tiểu Quỷ ném ra Trung thành.
Thu Dung Vãn Tuyết cầm quan ngọc bích, rất kích động, khó khăn bình tĩnh lại. Thu Dung Vãn Tuyết nghe mười mấy tu sĩ trẻ tuổi kể chuyện, thầm lấy làm lạ. Các tu sĩ kể chuyện rất đặc sắc, có cái ngang ngửa tiên đế truyền kỳ nhưng vẫn bị Tiểu Quỷ ném ra ngoài.
Không chỉ Thu Dung Vãn Tuyết thấy lạ, nhiều người khác cũng thầm thắc mắc. Những người kể chuyện hay hơn Lý Thất Dạ nhiều nhưng tại sao Tiểu Quỷ thờ ơ? Vì sao?
Thu Dung Vãn Tuyết hoàn toàn không hiểu nổi, nàng thỏ thẻ bên tai Lý Thất Dạ:
- Công tử, tại sao Tiểu Quỷ hứng thú với chuyện công tử kể?
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, cười nói:
- Vấn đề không phải câu chuyện mà trong chuyện đó mang đến tin tức thế nào, phải hữu dụng, có giá trị.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình kêu lên:
- Tin tức hữu dụng, có giá trị?
Thu Dung Vãn Tuyết không cảm thấy công tử nhà nàng kể chuyện có tin tức gì đắt giá.
- Các người sẽ không hiểu nổi chuyện này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không biết vạn cổ, không biết tiên ma thì làm sao biết thứ ẩn chứa trong câu chuyện?
Thu Dung Vãn Tuyết sững sờ, nàng chiêm nghiệm kỹ lại lời công tử nhà nàng kể. Lý Thất Dạ đã nói như thế thì chắc chắn trong câu chuyện ẩn chứa bí mật lớn, nhưng mặc nàng nghĩ sao cũng không cảm thấy câu chuyện có gì kinh thiên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Đừng nghĩ, khả năng của nàng sẽ không hiểu thấu nổi.
Thu Dung Vãn Tuyết thở dài, vứt chuyện này sang một bên. Như Lý Thất Dạ đã nói, Thu Dung Vãn Tuyết không có khả năng tham ngộ thứ trong câu chuyện.
Khi mấy chục người kể chuyện bị Tiểu Quỷ ném đi mọi người dần hiểu đường kể chuyện không đi được, lục tục lấy đồ vật của mình ra đổi.
Cuối cùng cổ quan thứ hai bị một tu sĩ trẻ tuổi xuất thân từ thế gia xa xưa dùng bức tranh chữ cổ đổi lấy.
Yêu thích của Tiểu Quỷ làm người ta thấy lạ. Đối với tu sĩ thì công pháp số một, báu vật thứ hai, mấy thứ như tranh chữ không có tác dụng, không đáng một đồng. Cố tình Tiểu Quỷ thích thứ như vậy.
Vài tu sĩ trẻ tuổi thầm hối hận, sớm biết Tiểu Quỷ thích mấy thứ kỳ lạ này thì bọn họ đã mua hàng tá trong trần gian. Tranh chữ đồ cổ không đáng bao nhiêu tiền, tu sĩ muốn mua bao nhiêu chẳng được.
Trong khi mọi người cảm thấy tranh chữ không đáng giá thì Lý Thất Dạ mở mắt ra, khẽ khen:
- Thứ tốt!
- Đây là thứ gì?
Thu Dung Vãn Tuyết không xem hiểu, nàng không cảm thấy bức tranh chữ tốt ở chỗ nào. Hoặc đối với người thường thì thứ này một tác phẩm nghệ thuật, với tu sĩ nghệ thuật là thứ vô dụng, là rác. Tu sĩ chỉ hướng tới lực lượng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thứ này đến từ một đế triều xa xưa, người bình thường không nhìn thấu được huyền cơ trong đó, nó chứa thứ làm một số người thèm thuồng.
Lý Thất Dạ không nói rõ bên trong ẩn giấu bí mật gì nhưng Thu Dung Vãn Tuyết hiểu rằng bức tranh chữ này không đơn giản. Thu Dung Vãn Tuyết thầm lấy làm lạ tại sao Lý Thất Dạ biết chuyện như vậy, dường như hắn biết rất nhiều bí mật.
Đối với Thu Dung Vãn Tuyết thắc mắc, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Bởi vì đọc sách nhiều, đọc nhiều sách càng biết nhiều điều.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nàng không tin lời hắn nói. Nếu chuyện gì cũng ghi trong sách thì trên đời không có bí mật.
Tiểu Quỷ liên tục đấu giá sáu quan, có kim quan, thần mộc quan, bên trong chứa đủ thứ. Nào là báu vật, kỳ phẩm, có thứ mọi người không biết.
Thứ Tiểu Quỷ muốn đổi cũng đặc biệt. Một số thứ của đại giáo cường quốc không lọt vào mắt Tiểu Quỷ, trong lúc đấu giá Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử lấy ra báu vật trong giáo mình nhưng đều bị từ chối.
Mọi người phát hiện Tiểu Quỷ thích đồ khai quật trong Phong Đô thành, bao gồm quan ngọc bích Lý Thất Dạ đấu giá được, Tiểu Quỷ đấu giá bảy món. Trong sáu món Tiểu Quỷ trao đổi có bốn được khai quật trong Phong Đô thành.
Tu sĩ trẻ tuổi đã hiểu Tiểu Quỷ hướng về vài thứ trong Phong Đô thành, thế là mọi người lấy ra đồ vật mình có từ Phong Đô thành để trao đổi.
Món hàng thứ bảy đấu giá xong, Tiểu Quỷ hiền hòa nói:
- Hai quan cuối cùng rất ghê gớm, là thứ tốt hiếm thấy trên đời.
- Hai báu vật cuối cùng chỉ cần các người có được một món, ngày nào các người tham ngộ được chúng nó thì sẽ thỏa sức vùng vẫy.
Nghe Tiểu Quỷ nói, các tu sĩ trẻ tuổi phấn chấn tinh thần, hưng phấn nhiệt tình. Tiểu Quỷ một hơi đưa ra bảy quan, thứ bên trong toàn đồ ghê gớm, bây giờ chỉ còn lại hai cái. Có vẻ hai quan cuối cùng lợi hại hơn bảy quan trước, thậm chí là vật quý giá hiếm hoi thì chắc rất ghê gớm.
Tiểu Quỷ chậm rãi lấy một đồng quan, quan rất lớn, to hơn đồng quan bình thường gấp đôi, bên trong chứa vật khổng lồ gì đó.
Tiểu Quỷ vỗ nhẹ, híp mắt, cười nói:
- Bây giờ để ta xem thứ của các người, nếu có món ta thích thì đồng quan thuộc về các người.
Có tò mò hỏi:
- Tại sao không mở đồng quan ra trước ọi người xem?
Tiểu Quỷ mỉm cười nói:
- Không vội, đồ ở chỗ ta chắc chắn là thứ tốt, chờ các người lấy đồ mình ra cho ta ngắm một cái rồi mở đồng quan cũng không muộn.
Mọi người nghe lời Tiểu Quỷ lấy đồ mình ra ngay tránh cho tụt hậu hơn người.
Có tu sĩ trẻ tuổi lấy báu vật của mình ra, giới thiệu cho Tiểu Quỷ:
- Ta có một viên lục nha thạch, co được từ Ngũ Giới Môn Phong Đô thành.
- Chỗ ta có một trầm hà tỏa, chiếm được trong Quỷ Tảo Tương Quỷ Hà.
Mọi người thi nhau lấy báu vật ra.
Tiểu Quỷ nhìn chằm chằm thứ Thần Nhiên hoàng tử lấy ra.
Thần Nhiên hoàng tử thấy Tiểu Quỷ có hứng thú với đồ của mình, nhiệt tình đề cử:
- Thứ này ta có được trong Phong Đô thành, lúc khai quật ánh sáng âm huyền nhấp nháy. Ta chưa biết là báu vật gì nhưng chắc chắn là có một không hai.
Tiểu Quỷ nhìn đồ của Thần Nhiên hoàng tử, gật gù:
- Hơi thú vị.
Thanh Kim Tử lấy một con mắt ra, một con mắt xám trắng, nói:
- Đây là mắt cổ của thánh hiền tộc ta để lại, không rõ lai lịch nhưng tuyệt đối là báu vật ghê gớm.
Tiểu Quỷ nhìn con mắt Thanh Kim Tử đưa ra, gật đầu khen:
- Ừm! Thứ này đúng là hiếm thấy.
Trong khi Tiểu Quỷ xem từng món mọi người đưa ra, Lý Thất Dạ lại nhìn chằm chằm đồng quan. Khi Tiểu Quỷ lấy đồng quan ra, Lý Thất Dạ trợn to mắt, đáy mắt lóe ánh sáng sâu thẳm như muốn nhìn thấu đồng quan.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ đồng quan, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, nhìn tới nhìn lui.
Tiểu Quỷ xem hết đồ của mọi người, chỉ có hai món làm lão thấy hơi thích, một là của Thần Nhiên hoàng tử, hai là con mắt của Thanh Kim Tử.
Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử thầm hưng phấn, hai người có cơ hội rất lớn.
- Ài, các người có ít đồ tốt quá.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Ở thời đại hoang mãng có một con kim phượng xuất hiện tại U Thánh giới, trên lưng kim phượng cõng một tòa tiên thành . . .
Tu sĩ trẻ tuổi vốn kể chuyện khá đặc sắc, nhưng không nói được mấy câu đã bị Tiểu Quỷ ném ra Trung thành:
- Nhảm nhí!
Mười mấy người lục tục kể chuyện, có kể rất hay nhưng nếu bị Tiểu Quỷ ném ra Trung thành.
Thu Dung Vãn Tuyết cầm quan ngọc bích, rất kích động, khó khăn bình tĩnh lại. Thu Dung Vãn Tuyết nghe mười mấy tu sĩ trẻ tuổi kể chuyện, thầm lấy làm lạ. Các tu sĩ kể chuyện rất đặc sắc, có cái ngang ngửa tiên đế truyền kỳ nhưng vẫn bị Tiểu Quỷ ném ra ngoài.
Không chỉ Thu Dung Vãn Tuyết thấy lạ, nhiều người khác cũng thầm thắc mắc. Những người kể chuyện hay hơn Lý Thất Dạ nhiều nhưng tại sao Tiểu Quỷ thờ ơ? Vì sao?
Thu Dung Vãn Tuyết hoàn toàn không hiểu nổi, nàng thỏ thẻ bên tai Lý Thất Dạ:
- Công tử, tại sao Tiểu Quỷ hứng thú với chuyện công tử kể?
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, cười nói:
- Vấn đề không phải câu chuyện mà trong chuyện đó mang đến tin tức thế nào, phải hữu dụng, có giá trị.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình kêu lên:
- Tin tức hữu dụng, có giá trị?
Thu Dung Vãn Tuyết không cảm thấy công tử nhà nàng kể chuyện có tin tức gì đắt giá.
- Các người sẽ không hiểu nổi chuyện này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không biết vạn cổ, không biết tiên ma thì làm sao biết thứ ẩn chứa trong câu chuyện?
Thu Dung Vãn Tuyết sững sờ, nàng chiêm nghiệm kỹ lại lời công tử nhà nàng kể. Lý Thất Dạ đã nói như thế thì chắc chắn trong câu chuyện ẩn chứa bí mật lớn, nhưng mặc nàng nghĩ sao cũng không cảm thấy câu chuyện có gì kinh thiên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Đừng nghĩ, khả năng của nàng sẽ không hiểu thấu nổi.
Thu Dung Vãn Tuyết thở dài, vứt chuyện này sang một bên. Như Lý Thất Dạ đã nói, Thu Dung Vãn Tuyết không có khả năng tham ngộ thứ trong câu chuyện.
Khi mấy chục người kể chuyện bị Tiểu Quỷ ném đi mọi người dần hiểu đường kể chuyện không đi được, lục tục lấy đồ vật của mình ra đổi.
Cuối cùng cổ quan thứ hai bị một tu sĩ trẻ tuổi xuất thân từ thế gia xa xưa dùng bức tranh chữ cổ đổi lấy.
Yêu thích của Tiểu Quỷ làm người ta thấy lạ. Đối với tu sĩ thì công pháp số một, báu vật thứ hai, mấy thứ như tranh chữ không có tác dụng, không đáng một đồng. Cố tình Tiểu Quỷ thích thứ như vậy.
Vài tu sĩ trẻ tuổi thầm hối hận, sớm biết Tiểu Quỷ thích mấy thứ kỳ lạ này thì bọn họ đã mua hàng tá trong trần gian. Tranh chữ đồ cổ không đáng bao nhiêu tiền, tu sĩ muốn mua bao nhiêu chẳng được.
Trong khi mọi người cảm thấy tranh chữ không đáng giá thì Lý Thất Dạ mở mắt ra, khẽ khen:
- Thứ tốt!
- Đây là thứ gì?
Thu Dung Vãn Tuyết không xem hiểu, nàng không cảm thấy bức tranh chữ tốt ở chỗ nào. Hoặc đối với người thường thì thứ này một tác phẩm nghệ thuật, với tu sĩ nghệ thuật là thứ vô dụng, là rác. Tu sĩ chỉ hướng tới lực lượng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thứ này đến từ một đế triều xa xưa, người bình thường không nhìn thấu được huyền cơ trong đó, nó chứa thứ làm một số người thèm thuồng.
Lý Thất Dạ không nói rõ bên trong ẩn giấu bí mật gì nhưng Thu Dung Vãn Tuyết hiểu rằng bức tranh chữ này không đơn giản. Thu Dung Vãn Tuyết thầm lấy làm lạ tại sao Lý Thất Dạ biết chuyện như vậy, dường như hắn biết rất nhiều bí mật.
Đối với Thu Dung Vãn Tuyết thắc mắc, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Bởi vì đọc sách nhiều, đọc nhiều sách càng biết nhiều điều.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nàng không tin lời hắn nói. Nếu chuyện gì cũng ghi trong sách thì trên đời không có bí mật.
Tiểu Quỷ liên tục đấu giá sáu quan, có kim quan, thần mộc quan, bên trong chứa đủ thứ. Nào là báu vật, kỳ phẩm, có thứ mọi người không biết.
Thứ Tiểu Quỷ muốn đổi cũng đặc biệt. Một số thứ của đại giáo cường quốc không lọt vào mắt Tiểu Quỷ, trong lúc đấu giá Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử lấy ra báu vật trong giáo mình nhưng đều bị từ chối.
Mọi người phát hiện Tiểu Quỷ thích đồ khai quật trong Phong Đô thành, bao gồm quan ngọc bích Lý Thất Dạ đấu giá được, Tiểu Quỷ đấu giá bảy món. Trong sáu món Tiểu Quỷ trao đổi có bốn được khai quật trong Phong Đô thành.
Tu sĩ trẻ tuổi đã hiểu Tiểu Quỷ hướng về vài thứ trong Phong Đô thành, thế là mọi người lấy ra đồ vật mình có từ Phong Đô thành để trao đổi.
Món hàng thứ bảy đấu giá xong, Tiểu Quỷ hiền hòa nói:
- Hai quan cuối cùng rất ghê gớm, là thứ tốt hiếm thấy trên đời.
- Hai báu vật cuối cùng chỉ cần các người có được một món, ngày nào các người tham ngộ được chúng nó thì sẽ thỏa sức vùng vẫy.
Nghe Tiểu Quỷ nói, các tu sĩ trẻ tuổi phấn chấn tinh thần, hưng phấn nhiệt tình. Tiểu Quỷ một hơi đưa ra bảy quan, thứ bên trong toàn đồ ghê gớm, bây giờ chỉ còn lại hai cái. Có vẻ hai quan cuối cùng lợi hại hơn bảy quan trước, thậm chí là vật quý giá hiếm hoi thì chắc rất ghê gớm.
Tiểu Quỷ chậm rãi lấy một đồng quan, quan rất lớn, to hơn đồng quan bình thường gấp đôi, bên trong chứa vật khổng lồ gì đó.
Tiểu Quỷ vỗ nhẹ, híp mắt, cười nói:
- Bây giờ để ta xem thứ của các người, nếu có món ta thích thì đồng quan thuộc về các người.
Có tò mò hỏi:
- Tại sao không mở đồng quan ra trước ọi người xem?
Tiểu Quỷ mỉm cười nói:
- Không vội, đồ ở chỗ ta chắc chắn là thứ tốt, chờ các người lấy đồ mình ra cho ta ngắm một cái rồi mở đồng quan cũng không muộn.
Mọi người nghe lời Tiểu Quỷ lấy đồ mình ra ngay tránh cho tụt hậu hơn người.
Có tu sĩ trẻ tuổi lấy báu vật của mình ra, giới thiệu cho Tiểu Quỷ:
- Ta có một viên lục nha thạch, co được từ Ngũ Giới Môn Phong Đô thành.
- Chỗ ta có một trầm hà tỏa, chiếm được trong Quỷ Tảo Tương Quỷ Hà.
Mọi người thi nhau lấy báu vật ra.
Tiểu Quỷ nhìn chằm chằm thứ Thần Nhiên hoàng tử lấy ra.
Thần Nhiên hoàng tử thấy Tiểu Quỷ có hứng thú với đồ của mình, nhiệt tình đề cử:
- Thứ này ta có được trong Phong Đô thành, lúc khai quật ánh sáng âm huyền nhấp nháy. Ta chưa biết là báu vật gì nhưng chắc chắn là có một không hai.
Tiểu Quỷ nhìn đồ của Thần Nhiên hoàng tử, gật gù:
- Hơi thú vị.
Thanh Kim Tử lấy một con mắt ra, một con mắt xám trắng, nói:
- Đây là mắt cổ của thánh hiền tộc ta để lại, không rõ lai lịch nhưng tuyệt đối là báu vật ghê gớm.
Tiểu Quỷ nhìn con mắt Thanh Kim Tử đưa ra, gật đầu khen:
- Ừm! Thứ này đúng là hiếm thấy.
Trong khi Tiểu Quỷ xem từng món mọi người đưa ra, Lý Thất Dạ lại nhìn chằm chằm đồng quan. Khi Tiểu Quỷ lấy đồng quan ra, Lý Thất Dạ trợn to mắt, đáy mắt lóe ánh sáng sâu thẳm như muốn nhìn thấu đồng quan.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ đồng quan, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, nhìn tới nhìn lui.
Tiểu Quỷ xem hết đồ của mọi người, chỉ có hai món làm lão thấy hơi thích, một là của Thần Nhiên hoàng tử, hai là con mắt của Thanh Kim Tử.
Thần Nhiên hoàng tử, Thanh Kim Tử thầm hưng phấn, hai người có cơ hội rất lớn.
- Ài, các người có ít đồ tốt quá.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com