Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 573
Đạo khẩu Thiên Quần đảo của Tĩnh Khê quốc chính là thiết lập ở bên trong Thanh thành, mà Lục Bạch Thu với tư cách là đường chủ Thiên Quần đảo, nàng chính là người có quyền lực lớn nhất ở Thiên Quần đảo! Lục Bạch Thu chỉ chừng ấy tuổi liền có thể lên làm đường chủ, điều này cũng đích xác nói rõ thực lực bản thân nàng không tầm thường.
Khi cự thuyền bay vào Thiên Quần đảo, Lý Thất Dạ nói với Lục Bạch Thu:
- Ta xuống thuyền ở chỗ này đi!
Lục Bạch Thu phân phó phụ thuyền bỏ neo, sau khi Lý Thất Dạ đi xuống, nói với hắn:
- Nếu có gì khó khăn có thể tìm đường khẩu của Thiên Quần đảo chúng ta! Chỉ cần có đủ khả năng, chúng ta nhất định tương trợ!
- Tiểu tử, thêm chút sức!
Ở trên thuyền cũng có lão tu sĩ trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, cười hì hì nói:
- Đường chủ chúng ta độc thân lâu rồi, nói không chừng ngươi có cơ hội đó, chúng ta coi trọng ngươi!
Lời như vậy dẫn đến Lý Thất Dạ cũng dở khóc dở cười, mà Lục Bạch Thu lại là trừng mắt liếc môn hạ đệ tử, dẫn tới đệ tử khác không khỏi cười lớn lên.
Sau khi cự thuyết trước mắt Lý Thất Dạ bay vào Thanh Thành, hắn đánh giá tình huống bốn phía một chút, đi lên cao phong, nhìn về phía Thiên Quần đảo xa xa.
- Tĩnh Khê thủ Thiên Quần, đáng tiếc, hắn lại không đem quốc đô của Tĩnh Khê quốc đặt ở chỗ này.
Thời điểm Lý Thất Dạ nhìn xuống phiến sơn hà này, không khỏi cảm khái mà thở dài một tiếng.
Ở thời đại Thiên Lý tiên đế, Tĩnh Khê quốc thủy tổ kiến quốc lập đạo chính là nghe theo đề nghị của Lý Thất Dạ, chỉ tiếc mặc dù hắn là kiến quốc ở chỗ này, nhưng mà không có đem quốc đô đặt ở đây!
Thiên Quần đảo, vị trí này đối với Tĩnh Khê quốc mà nói cũng không trọng yếu, đối với Thiên Lý Hà mà nói cũng không trọng yếu, nơi này là nhập hải khẩu của đại giang, sau khi đi ra Thiên Quần đảo chính là đại dương mênh mông!
Mặc dù nói đại dương một mảnh mênh mong cũng có hải tộc chư yêu tồn tại, nhưng mà bất luận là hải tộc cũng tốt, hay là hải yêu cũng được, ở trong phiển biển rộng mịt mờ này khó có thể làm được cái gì, đối với Tĩnh Khê quốc, đối với Thiên Lý Hà cho tới cả Diêu Vân cũng không tạo thành uy hiếp.
Ở năm đó Lý Thất Dạ từng đề nghị thủy tổ của Tĩnh Khê quốc kiến đô ở Thiên Quần đảo, đáng tiếc hắn bỏ qua việc kiến đô ở chỗ này, mà là đem đô thành xây dựng ở chỗ phì nhiêu, cái này khiến cho Thiên Quần đảo bỏ lỡ cơ duyên muôn đời.
Lý Thất Dạ đứng ở trên sơn phong, trông về phái Thiên Quần đảo ở xa xa, chín mươi chín hòn đảo đứng vững vàng ở trên phiến đại hải này, đảo có lớn có nhỏ, chín mươi chín hòn đảo thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng mà Lý Thất Dạ lại biết, ở chỗ này cất giấu bí mật kinh thiên, hắn đối với chỗ này cũng là nghiên cứu thật lâu, nhưng mà vẫn không có quá nhiều thu hoạch, cho đến khi hắn ở Đông Bách thành chiếm được Quỷ Nguyên Tổ Thược, khi hắn tìm hiểu được huyền cơ của cái này hắn biết biết được huyền cơ của Thiên Quần đảo.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lý Thất Dạ muốn tới U Thánh giới, Thiên Quần đảo cũng là một trong những mục đích của hắn.
Lý Thất Dạ lấy ra Quỷ Nguyên Tổ Thược, cẩn thận suy tính phiến thiên địa này, cuối cùng nhận thức đúng phương hướng, hướng về hòn đảo phía nam mà đi.
Lý Thất Dạ khảo sát một hòn đảo lại một hòn đảo, cuối cùng hắn đi lên một hòn đảo ở phía nam nhất. Hòn đảo này ở trong các hòn đảo của Thiên Quần đảo cũng không có quá nhiều chỗ xuất sắc, nếu quả thật muốn tìm một chỗ để cho nó bất đồng với hòn đảo khác, đó chính là thời điểm từ trên cao nhìn xuống, hòn đảo này xem ra giống như một bàn tay.
Lý Thất Dạ đi lên chỗ cao nhất của hòn đảo này, thời điểm thấy chỗ cao nhất này, hắn không khỏi lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là ở chỗ này, có một số việc vạn cổ đều không có người có thể suy tính ra!
Ở chỗ cao nhất của hòn đảo này có một gốc cây khô, chính xác mà nói, đó là một gốc cây đã bị khô chết. Đỉnh của gốc cây này lớn nhỏ như bàn tay, toàn thân nám đen, xem ra gốc cây này rất có khả năng là dẫn tới thiên lôi, cuối cùng thiên lôi bổ lên trên thân nó, đem nó đánh chết, cuối cùng khô bại đến chỉ còn lại một cái cọc gỗ ba thước.
Hơn nữa cái cọc gỗ cách mặt đất ba thước này còn là trống không, hốc cây đâm thẳng xuống chỗ sâu mặt dất, cũng không biết nó đâm sâu đến chừng nào, hướng bên trong thụ động nhìn lại là một mảnh tối đen như mực.
Chính là cái cọc gỗ giống như bị sét đánh chết đi này nhìn lên giống như một cái bàn tay mở ra, giống như một cái hắc thủ từ dưới đất vươn ra.
- Đang đang đang!
Khi Lý Thất Dạ lấy tay gõ vào cọc gỗ, cọc gỗ trơ trọi vang lên một trận thanh âm kim thiết thanh thúy, tựa như đây không phải là cọc gỗ mà là thần thiết.
- Quả nhiên là nó!
Sau khi Lý Thất Dạ cẩn thận quan sát gốc cây này, sau đó so sánh với Quỷ Nguyên Tổ Thược ở trên tay, không khỏi động dung nói.
Lý Thất Dạ nhìn cọc gỗ này, cuối cùng không khỏi lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Để cho ta xem truyền thuyết có phải là thật hay không, vạn cổ chi mê liền để cho ta tới giải khai đi!
Từ khi một ngày này vừa tới, Lý Thất Dạ ở trên hòn đảo này ngồi xuống, hắn tiện tay xây một tòa nhà tranh, sau đó bắt đầu sống cuộc sống như người phàm.
Sau khi Lý Thất Dạ ở lại trên hòn đảo này, hắn bắt đầu thu hoạch thụ giao của Quỷ Hòe thụ, hắn tựa hồ biến hóa nhanh chóng, biến thành một người giao nông.
Hơn nữa Lý Thất Dạ cũng không chỉ là chỉ thu lấy thụ giao của Quỷ Hòe thụ ở trên đảo này, hắn là muốn đạp hết tất cả hòn đảo của Thiên Quần đảo, thụ giao của Quỷ Hòe thụ trên từng hòn đảo hắn đều thu hoạch.
Lý Thất Dạ muốn thu hoạch tất cả thụ giao của Quỷ Hòe thụ trên tất cả hòn đảo, cái này không chỉ là hắn cần đại lượng thụ giao, quan trọng hơn là hắn muốn thụ giao ở trên tất cả các đảo của Thiên Quần đảo đều lưu lại dấu vết của hắn, vết cắt độc nhất vô nhị.
Nếu như chỉ đơn giản là thu hoạch thụ giao, Lý Thất Dạ trực tiếp thuê người phàm là được, làm sao cần chính mình động thủ chứ.
Dĩ nhiên chuyện này xa xa không có đơn giản như vậy, Lý Thất Dạ không chỉ là cần thụ giao.
Từ sau khi Lý Thất Dạ ở trên hòn đảo này, ngày qua ngày, làm những chuyện giống như giao nông làm, cắt giao, thu giao! Lặp đi lặp lại, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Thiên Quần đảo mặc dù nói là nhập hải khẩu, nhưng mà trên Thiên Quần đảo này như cũ vẫn có vài chục vạn phàm nhân, trong đó có mấy hòn đảo tương đối lớn còn có không ít thành trì không thua gì đại thành trên đất liền.
Có thể nói Thiên Quần đảo cũng là một địa phương náo nhiệt phồn hoa, phàm nhân ở nơi này đa số lấy đánh cá mà sống, căn bản là không có ai làm giao nông, bởi vì thụ giao của Quỷ Hòe thụ căn bản là không có chỗ dùng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Khi cự thuyền bay vào Thiên Quần đảo, Lý Thất Dạ nói với Lục Bạch Thu:
- Ta xuống thuyền ở chỗ này đi!
Lục Bạch Thu phân phó phụ thuyền bỏ neo, sau khi Lý Thất Dạ đi xuống, nói với hắn:
- Nếu có gì khó khăn có thể tìm đường khẩu của Thiên Quần đảo chúng ta! Chỉ cần có đủ khả năng, chúng ta nhất định tương trợ!
- Tiểu tử, thêm chút sức!
Ở trên thuyền cũng có lão tu sĩ trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, cười hì hì nói:
- Đường chủ chúng ta độc thân lâu rồi, nói không chừng ngươi có cơ hội đó, chúng ta coi trọng ngươi!
Lời như vậy dẫn đến Lý Thất Dạ cũng dở khóc dở cười, mà Lục Bạch Thu lại là trừng mắt liếc môn hạ đệ tử, dẫn tới đệ tử khác không khỏi cười lớn lên.
Sau khi cự thuyết trước mắt Lý Thất Dạ bay vào Thanh Thành, hắn đánh giá tình huống bốn phía một chút, đi lên cao phong, nhìn về phía Thiên Quần đảo xa xa.
- Tĩnh Khê thủ Thiên Quần, đáng tiếc, hắn lại không đem quốc đô của Tĩnh Khê quốc đặt ở chỗ này.
Thời điểm Lý Thất Dạ nhìn xuống phiến sơn hà này, không khỏi cảm khái mà thở dài một tiếng.
Ở thời đại Thiên Lý tiên đế, Tĩnh Khê quốc thủy tổ kiến quốc lập đạo chính là nghe theo đề nghị của Lý Thất Dạ, chỉ tiếc mặc dù hắn là kiến quốc ở chỗ này, nhưng mà không có đem quốc đô đặt ở đây!
Thiên Quần đảo, vị trí này đối với Tĩnh Khê quốc mà nói cũng không trọng yếu, đối với Thiên Lý Hà mà nói cũng không trọng yếu, nơi này là nhập hải khẩu của đại giang, sau khi đi ra Thiên Quần đảo chính là đại dương mênh mông!
Mặc dù nói đại dương một mảnh mênh mong cũng có hải tộc chư yêu tồn tại, nhưng mà bất luận là hải tộc cũng tốt, hay là hải yêu cũng được, ở trong phiển biển rộng mịt mờ này khó có thể làm được cái gì, đối với Tĩnh Khê quốc, đối với Thiên Lý Hà cho tới cả Diêu Vân cũng không tạo thành uy hiếp.
Ở năm đó Lý Thất Dạ từng đề nghị thủy tổ của Tĩnh Khê quốc kiến đô ở Thiên Quần đảo, đáng tiếc hắn bỏ qua việc kiến đô ở chỗ này, mà là đem đô thành xây dựng ở chỗ phì nhiêu, cái này khiến cho Thiên Quần đảo bỏ lỡ cơ duyên muôn đời.
Lý Thất Dạ đứng ở trên sơn phong, trông về phái Thiên Quần đảo ở xa xa, chín mươi chín hòn đảo đứng vững vàng ở trên phiến đại hải này, đảo có lớn có nhỏ, chín mươi chín hòn đảo thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng mà Lý Thất Dạ lại biết, ở chỗ này cất giấu bí mật kinh thiên, hắn đối với chỗ này cũng là nghiên cứu thật lâu, nhưng mà vẫn không có quá nhiều thu hoạch, cho đến khi hắn ở Đông Bách thành chiếm được Quỷ Nguyên Tổ Thược, khi hắn tìm hiểu được huyền cơ của cái này hắn biết biết được huyền cơ của Thiên Quần đảo.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lý Thất Dạ muốn tới U Thánh giới, Thiên Quần đảo cũng là một trong những mục đích của hắn.
Lý Thất Dạ lấy ra Quỷ Nguyên Tổ Thược, cẩn thận suy tính phiến thiên địa này, cuối cùng nhận thức đúng phương hướng, hướng về hòn đảo phía nam mà đi.
Lý Thất Dạ khảo sát một hòn đảo lại một hòn đảo, cuối cùng hắn đi lên một hòn đảo ở phía nam nhất. Hòn đảo này ở trong các hòn đảo của Thiên Quần đảo cũng không có quá nhiều chỗ xuất sắc, nếu quả thật muốn tìm một chỗ để cho nó bất đồng với hòn đảo khác, đó chính là thời điểm từ trên cao nhìn xuống, hòn đảo này xem ra giống như một bàn tay.
Lý Thất Dạ đi lên chỗ cao nhất của hòn đảo này, thời điểm thấy chỗ cao nhất này, hắn không khỏi lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là ở chỗ này, có một số việc vạn cổ đều không có người có thể suy tính ra!
Ở chỗ cao nhất của hòn đảo này có một gốc cây khô, chính xác mà nói, đó là một gốc cây đã bị khô chết. Đỉnh của gốc cây này lớn nhỏ như bàn tay, toàn thân nám đen, xem ra gốc cây này rất có khả năng là dẫn tới thiên lôi, cuối cùng thiên lôi bổ lên trên thân nó, đem nó đánh chết, cuối cùng khô bại đến chỉ còn lại một cái cọc gỗ ba thước.
Hơn nữa cái cọc gỗ cách mặt đất ba thước này còn là trống không, hốc cây đâm thẳng xuống chỗ sâu mặt dất, cũng không biết nó đâm sâu đến chừng nào, hướng bên trong thụ động nhìn lại là một mảnh tối đen như mực.
Chính là cái cọc gỗ giống như bị sét đánh chết đi này nhìn lên giống như một cái bàn tay mở ra, giống như một cái hắc thủ từ dưới đất vươn ra.
- Đang đang đang!
Khi Lý Thất Dạ lấy tay gõ vào cọc gỗ, cọc gỗ trơ trọi vang lên một trận thanh âm kim thiết thanh thúy, tựa như đây không phải là cọc gỗ mà là thần thiết.
- Quả nhiên là nó!
Sau khi Lý Thất Dạ cẩn thận quan sát gốc cây này, sau đó so sánh với Quỷ Nguyên Tổ Thược ở trên tay, không khỏi động dung nói.
Lý Thất Dạ nhìn cọc gỗ này, cuối cùng không khỏi lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Để cho ta xem truyền thuyết có phải là thật hay không, vạn cổ chi mê liền để cho ta tới giải khai đi!
Từ khi một ngày này vừa tới, Lý Thất Dạ ở trên hòn đảo này ngồi xuống, hắn tiện tay xây một tòa nhà tranh, sau đó bắt đầu sống cuộc sống như người phàm.
Sau khi Lý Thất Dạ ở lại trên hòn đảo này, hắn bắt đầu thu hoạch thụ giao của Quỷ Hòe thụ, hắn tựa hồ biến hóa nhanh chóng, biến thành một người giao nông.
Hơn nữa Lý Thất Dạ cũng không chỉ là chỉ thu lấy thụ giao của Quỷ Hòe thụ ở trên đảo này, hắn là muốn đạp hết tất cả hòn đảo của Thiên Quần đảo, thụ giao của Quỷ Hòe thụ trên từng hòn đảo hắn đều thu hoạch.
Lý Thất Dạ muốn thu hoạch tất cả thụ giao của Quỷ Hòe thụ trên tất cả hòn đảo, cái này không chỉ là hắn cần đại lượng thụ giao, quan trọng hơn là hắn muốn thụ giao ở trên tất cả các đảo của Thiên Quần đảo đều lưu lại dấu vết của hắn, vết cắt độc nhất vô nhị.
Nếu như chỉ đơn giản là thu hoạch thụ giao, Lý Thất Dạ trực tiếp thuê người phàm là được, làm sao cần chính mình động thủ chứ.
Dĩ nhiên chuyện này xa xa không có đơn giản như vậy, Lý Thất Dạ không chỉ là cần thụ giao.
Từ sau khi Lý Thất Dạ ở trên hòn đảo này, ngày qua ngày, làm những chuyện giống như giao nông làm, cắt giao, thu giao! Lặp đi lặp lại, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Thiên Quần đảo mặc dù nói là nhập hải khẩu, nhưng mà trên Thiên Quần đảo này như cũ vẫn có vài chục vạn phàm nhân, trong đó có mấy hòn đảo tương đối lớn còn có không ít thành trì không thua gì đại thành trên đất liền.
Có thể nói Thiên Quần đảo cũng là một địa phương náo nhiệt phồn hoa, phàm nhân ở nơi này đa số lấy đánh cá mà sống, căn bản là không có ai làm giao nông, bởi vì thụ giao của Quỷ Hòe thụ căn bản là không có chỗ dùng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com