Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 530
Thanh âm trong trẻo trong cổ các kích động, mừng rỡ nói:
- Lão sư, thật sự là lão sư?
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
- Thì ra nàng lừa ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Thì ra nàng không qua chắc chắn.
- Ta tin tưởng là lão sư.
Thanh âm trong trẻo trong cổ các vui mừng nói:
- Nhưng ta không biết lão sư có còn ký ức nhớ ta không.
Lý Thất Dạ tràn đầy cảm thán, buộc lòng thừa nhận:
- Năm tháng vô tình, nhưng có vài chuyện, một số người không thể quên. Nàng có thể đi đến hôm nay đã rất lợi hại, ta kiêu ngạo vì nàng.
Giọng Ma Cô phát ra từ cổ cát, thanh âm trong trẻo tràn ngập khát vọng:
- Ta muốn gặp lão sư.
Lý Thất Dạ im lặng, đối với hắn gặp mặt chẳng bằng không gặp.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
- Có lẽ ta đến Thiên Đạo Viện là sai lầm, bất lợi với nàng, đây không phải chuyện tốt.
- Không, đối với ta là việc tốt.
Thanh âm trong trẻo trong cổ các kích động nói:
- Ít ra có khát vọng để Ma Cô tiếp tục kiên trì. Lão sư thừa vạn cổ, tuy rằng sau khi Ma Cô có thành tựu thì lão sư không quay về thăm Ma Cô nữa, nhưng Ma Cô biết lão sư luôn sống ở đương thời. Hắc Long Vương đột nhiên đoạt thiên mệnh, ta rất lo lắng lão sư có chuyện gì không quay về được nữa. Nếu lão sư không muốn gặp thì Ma Cô không trách lão sư, nhưng Ma Cô rất muốn gặp lão sư.
- Thôi.
Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.
- Nàng đừng xuất thế, ta đi gặp nàng. Nàng cách đỉnh thể trường sinh còn một đoạn đường phải đi. Đại đạo của nàng khóa thế gian đa rất lâu, hôm nay bước ra khỏi khóa đại đạo sẽ phải cố gắng rất nhiều để khóa thế gian lần nữa. Nàng đừng ra khỏi cổ các, khóa đại đạo này. Thiên địa ở bên ngoài, chỉ tâm tỏa đạo, ta đi vào gặp nàng.
Giọng Ma Cô vui mừng vang lên:
- Ta biết ngay lão sư muốn gặp ta!
Răng rắc!
Đại đạo khóa cổ các lúc này đại đạo mở, cánh cửa cổ các lặng lẽ mở ra.
- Tiểu nha đầu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Mọi người từng nói nàng ngốc, ta thì thấy nàng ngày càng ranh mãnh.
Lý Thất Dạ nhấc chân vào trong, khi hắn bước vào cổ các, khóa đại đạo lại khóa cổ các.
Khi Lý Thất Dạ bước vào trong, cổ các tựa như tiên cảnh khác hẳn bề ngoài cổ kính. Trong cổ các tiên khí mờ mịt, thiên địa chìm nổi tự thành một giới.
Khi bước vào trong, người ta sẽ chìm đắm trong tiên khí, từng lũ tiên khí chui vào cơ thể, cảm giác bềnh bồng lâng lâng. Giây phút này tiên khí tẩy rửa hết hơi thở hồng trần.
Trong thiên địa tiên cảnh có một chiếc giường ngọc, tiên khí vô tận nâng giường ngọc, thụy quang bao phủ.
Một thiếu nữ nằm trên giường ngực. Thiếu nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, mắt khép, bình tĩnh. Thiếu nữ mặc đồ mộc mạc, khuôn mặt bình thường nhưng nhìn mãi không chán. Khuôn mặt bình thường lại là kiệt tác đẹp nhất của thần. Nhìn từ góc độ nào đều không thể xoi mói, ngắm nghía cỡ nào cũng không chê được.
Xinh đẹp bình thường nhất, không đẹp làm người nghẹt thở nhưng càng xem càng yêu thích.
Thiếu nữ nằm trên giường ngọc tràn ngập tiên khí, nơi nàng ở là tiên cảnh sinh, siêu phàm thoát tục, không nhiễm hạt bụi trần. Thiếu nữ được tiên khí bao phủ tựa như tiên cảnh đại địa uẩn dưỡng nàng. Thật ra là thiếu nữ uẩn dưỡng tiên cảnh trong cổ các.
Tiên nữ Mai Tố Dao cũng không ăn nhân gian khói lửa, siêu phàm thoát tục. Nhưng Mai Tố Dao thiếu một chút, nàng thiếu bình yên. Thiếu nữ nằm trước mắt Lý Thất Dạ mới thật sự là không nhiễm hạt bụi trần, đạo tâm của nàng bình yên như tiên cảnh, bằng phẳng không dao động, mãi mãi không thay đổi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường nhìn khuôn mặt bình thường mà xinh đẹp, thở dài. Về điều này thì Lý Thất Dạ không bằng Ma Cô, không tranh với đời, chỉ có đạo tâm vĩnh tồn.
Lý Thất Dạ nhìn Ma Cô.
Ma Cô nằm trên giường ngọc chậm rãi mở mắt ra, khi nàng mở mắt thiên địa chưa mở, tiên cảnh ban đầu.
Từng có người hình dung vô địch tiên đế là: Mở mắt, thiên địa sơ, nhắm mắt, vạn cổ diệt. Thật ra lời này hình dung Ma Cô không quá đáng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Ma Cô đang nằm rất kích động:
- Lão sư!!!
- Lão sư, rốt cuộc ta nhìn thấy nguyên hình của lão sư!
Ma Cô vươn tay, bàn tay trần có tiên khí quanh quẩn, là tay tiên không nhiễm bụi.
Ma Cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nói:
- Đây là sự thật. Lão sư, không phải nằm mơ. Lão sư, người thật sự thoát khỏi tiên ma động!
Bất giác khóe mắt Ma Cô chảy lệ, giọt lệ lóng lánh như tiên lộ.
- Nha đầu ngốc, đây là chuyện nên uvi vẻ:
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Ma Cô:
- Nàng đạo tỏa thiên địa, nên không vui không buồn mới đúng.
Ma Cô nín khóc mỉm cười nói:
- Lão sư còn sống, tất cả đáng giá.
Khi Ma Cô nhoẻn miệng cười đó là nụ cười đẹp nhất thế gian, nụ cười xinh đẹp từ tận đáy lòng.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Đừng như vậy, nàng nên quay về bình tĩnh, trường sinh chính là vô vi, nàng cần gì khổ vậy?
Ma Cô từ từ khép mắt:
- Ta nghe lời lão sư.
Ma Cô chậm rãi khép mắt, rèm mi như tinh linh vỗ cánh.
Ma Cô khép mắt, chậm rãi bình tĩnh lại. Trong khoảnh khắc này lão sư lại mãi mãi khóa thiên địa, trở về vĩnh viễn không thay đổi. Nhưng tay Ma Cô nắm chặt hai tay Lý Thất Dạ, mặt treo nụ cười ngọt ngào bình yên.
Ma Cô nhắm mắt ngủ, bình yên và ngọt ngào, chậm rãi nói:
- Lão sư, ta có rất nhiều điều muốn nói với người.
Đạo của Ma Cô trở nên vĩnh hằng, hơn nữa tràn ngập sức sống, như ánh nắng chiếu rọi. Đại đạo từ từ không còn cô độc, có sắc màu khiến người ngưỡng mộ.
Lý Thất Dạ cười vuốt tóc Ma Cô, nói:
- Nha đầu ngốc, đời này ta sẽ thượng lăng thương thiên, thượng chủ vĩnh hằng, về sau có nhiều thời gian.
- Lão sư sắp đi?
Ma Cô bình yên, ngọt ngào, tay bắt chặt tay Lý Thất Dạ như thể nếu thả lỏng là hắn sẽ biến mất.
- Sẽ.
Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:
- Ta sắp đi U Thánh giới, có vài chuyện ta gần giải mở. Nhưng trước đó ta có thời gian nghe nàng nói chuyện.
Ma Cô mỉm cười nói:
- Ta muốn lão sư dạy ta như trước kia.
Nụ cười bình thường mà xinh đẹp nở rộ trong lòng, khiến người cảm thấy lòng ngọt ngào.
- Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Thật ra ta đã không có gì dạy cho nàng, con đường này nàng đi xa hơn ta. Nàng nắm giữ thể trường sinh nhiều hơn ta, về mặt này nàng là đại tông sư, không ai sánh bằng. Ta kiêu ngạo vì nàng, thiên tài, thiên kiêu gì so với nàng không đáng một đồng. Từ vạn cổ đến bây giờ có thiên tài nào kiên trì được?
- Nhưng lão sư có rất rất nhiều thứ ta chưa học được.
Ma Cô nắm chặt tay Lý Thất Dạ, nàng cười như đứa trẻ. Vui vẻ, hân hoan, tất cả nằm trong nụ cười.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Đối với ta thì nàng đi đến hôm nay đã đủ, không ai lợi hại hơn nàng.
Ma Cô vui vẻ cười, bất giác tiên cảnh vui sướng như vạn giới tỏa màu sắc, không khí vui vẻ tràn ngập tiên cảnh.
Ma Cô nói rất nhiều chuyện với Lý Thất Dạ. Hư Xung tiên nhân là tồn tại bí ẩn mạnh nhất đương thời, là một trong hai tổ sư trụ cột của Thiên Đạo Viện. Nhưng trước mặt Lý Thất Dạ thì Ma Cô vẫn là tiểu nữ hài năm xưa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Lão sư, thật sự là lão sư?
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
- Thì ra nàng lừa ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Thì ra nàng không qua chắc chắn.
- Ta tin tưởng là lão sư.
Thanh âm trong trẻo trong cổ các vui mừng nói:
- Nhưng ta không biết lão sư có còn ký ức nhớ ta không.
Lý Thất Dạ tràn đầy cảm thán, buộc lòng thừa nhận:
- Năm tháng vô tình, nhưng có vài chuyện, một số người không thể quên. Nàng có thể đi đến hôm nay đã rất lợi hại, ta kiêu ngạo vì nàng.
Giọng Ma Cô phát ra từ cổ cát, thanh âm trong trẻo tràn ngập khát vọng:
- Ta muốn gặp lão sư.
Lý Thất Dạ im lặng, đối với hắn gặp mặt chẳng bằng không gặp.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
- Có lẽ ta đến Thiên Đạo Viện là sai lầm, bất lợi với nàng, đây không phải chuyện tốt.
- Không, đối với ta là việc tốt.
Thanh âm trong trẻo trong cổ các kích động nói:
- Ít ra có khát vọng để Ma Cô tiếp tục kiên trì. Lão sư thừa vạn cổ, tuy rằng sau khi Ma Cô có thành tựu thì lão sư không quay về thăm Ma Cô nữa, nhưng Ma Cô biết lão sư luôn sống ở đương thời. Hắc Long Vương đột nhiên đoạt thiên mệnh, ta rất lo lắng lão sư có chuyện gì không quay về được nữa. Nếu lão sư không muốn gặp thì Ma Cô không trách lão sư, nhưng Ma Cô rất muốn gặp lão sư.
- Thôi.
Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.
- Nàng đừng xuất thế, ta đi gặp nàng. Nàng cách đỉnh thể trường sinh còn một đoạn đường phải đi. Đại đạo của nàng khóa thế gian đa rất lâu, hôm nay bước ra khỏi khóa đại đạo sẽ phải cố gắng rất nhiều để khóa thế gian lần nữa. Nàng đừng ra khỏi cổ các, khóa đại đạo này. Thiên địa ở bên ngoài, chỉ tâm tỏa đạo, ta đi vào gặp nàng.
Giọng Ma Cô vui mừng vang lên:
- Ta biết ngay lão sư muốn gặp ta!
Răng rắc!
Đại đạo khóa cổ các lúc này đại đạo mở, cánh cửa cổ các lặng lẽ mở ra.
- Tiểu nha đầu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Mọi người từng nói nàng ngốc, ta thì thấy nàng ngày càng ranh mãnh.
Lý Thất Dạ nhấc chân vào trong, khi hắn bước vào cổ các, khóa đại đạo lại khóa cổ các.
Khi Lý Thất Dạ bước vào trong, cổ các tựa như tiên cảnh khác hẳn bề ngoài cổ kính. Trong cổ các tiên khí mờ mịt, thiên địa chìm nổi tự thành một giới.
Khi bước vào trong, người ta sẽ chìm đắm trong tiên khí, từng lũ tiên khí chui vào cơ thể, cảm giác bềnh bồng lâng lâng. Giây phút này tiên khí tẩy rửa hết hơi thở hồng trần.
Trong thiên địa tiên cảnh có một chiếc giường ngọc, tiên khí vô tận nâng giường ngọc, thụy quang bao phủ.
Một thiếu nữ nằm trên giường ngực. Thiếu nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, mắt khép, bình tĩnh. Thiếu nữ mặc đồ mộc mạc, khuôn mặt bình thường nhưng nhìn mãi không chán. Khuôn mặt bình thường lại là kiệt tác đẹp nhất của thần. Nhìn từ góc độ nào đều không thể xoi mói, ngắm nghía cỡ nào cũng không chê được.
Xinh đẹp bình thường nhất, không đẹp làm người nghẹt thở nhưng càng xem càng yêu thích.
Thiếu nữ nằm trên giường ngọc tràn ngập tiên khí, nơi nàng ở là tiên cảnh sinh, siêu phàm thoát tục, không nhiễm hạt bụi trần. Thiếu nữ được tiên khí bao phủ tựa như tiên cảnh đại địa uẩn dưỡng nàng. Thật ra là thiếu nữ uẩn dưỡng tiên cảnh trong cổ các.
Tiên nữ Mai Tố Dao cũng không ăn nhân gian khói lửa, siêu phàm thoát tục. Nhưng Mai Tố Dao thiếu một chút, nàng thiếu bình yên. Thiếu nữ nằm trước mắt Lý Thất Dạ mới thật sự là không nhiễm hạt bụi trần, đạo tâm của nàng bình yên như tiên cảnh, bằng phẳng không dao động, mãi mãi không thay đổi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường nhìn khuôn mặt bình thường mà xinh đẹp, thở dài. Về điều này thì Lý Thất Dạ không bằng Ma Cô, không tranh với đời, chỉ có đạo tâm vĩnh tồn.
Lý Thất Dạ nhìn Ma Cô.
Ma Cô nằm trên giường ngọc chậm rãi mở mắt ra, khi nàng mở mắt thiên địa chưa mở, tiên cảnh ban đầu.
Từng có người hình dung vô địch tiên đế là: Mở mắt, thiên địa sơ, nhắm mắt, vạn cổ diệt. Thật ra lời này hình dung Ma Cô không quá đáng.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Ma Cô đang nằm rất kích động:
- Lão sư!!!
- Lão sư, rốt cuộc ta nhìn thấy nguyên hình của lão sư!
Ma Cô vươn tay, bàn tay trần có tiên khí quanh quẩn, là tay tiên không nhiễm bụi.
Ma Cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nói:
- Đây là sự thật. Lão sư, không phải nằm mơ. Lão sư, người thật sự thoát khỏi tiên ma động!
Bất giác khóe mắt Ma Cô chảy lệ, giọt lệ lóng lánh như tiên lộ.
- Nha đầu ngốc, đây là chuyện nên uvi vẻ:
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Ma Cô:
- Nàng đạo tỏa thiên địa, nên không vui không buồn mới đúng.
Ma Cô nín khóc mỉm cười nói:
- Lão sư còn sống, tất cả đáng giá.
Khi Ma Cô nhoẻn miệng cười đó là nụ cười đẹp nhất thế gian, nụ cười xinh đẹp từ tận đáy lòng.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Đừng như vậy, nàng nên quay về bình tĩnh, trường sinh chính là vô vi, nàng cần gì khổ vậy?
Ma Cô từ từ khép mắt:
- Ta nghe lời lão sư.
Ma Cô chậm rãi khép mắt, rèm mi như tinh linh vỗ cánh.
Ma Cô khép mắt, chậm rãi bình tĩnh lại. Trong khoảnh khắc này lão sư lại mãi mãi khóa thiên địa, trở về vĩnh viễn không thay đổi. Nhưng tay Ma Cô nắm chặt hai tay Lý Thất Dạ, mặt treo nụ cười ngọt ngào bình yên.
Ma Cô nhắm mắt ngủ, bình yên và ngọt ngào, chậm rãi nói:
- Lão sư, ta có rất nhiều điều muốn nói với người.
Đạo của Ma Cô trở nên vĩnh hằng, hơn nữa tràn ngập sức sống, như ánh nắng chiếu rọi. Đại đạo từ từ không còn cô độc, có sắc màu khiến người ngưỡng mộ.
Lý Thất Dạ cười vuốt tóc Ma Cô, nói:
- Nha đầu ngốc, đời này ta sẽ thượng lăng thương thiên, thượng chủ vĩnh hằng, về sau có nhiều thời gian.
- Lão sư sắp đi?
Ma Cô bình yên, ngọt ngào, tay bắt chặt tay Lý Thất Dạ như thể nếu thả lỏng là hắn sẽ biến mất.
- Sẽ.
Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:
- Ta sắp đi U Thánh giới, có vài chuyện ta gần giải mở. Nhưng trước đó ta có thời gian nghe nàng nói chuyện.
Ma Cô mỉm cười nói:
- Ta muốn lão sư dạy ta như trước kia.
Nụ cười bình thường mà xinh đẹp nở rộ trong lòng, khiến người cảm thấy lòng ngọt ngào.
- Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Thật ra ta đã không có gì dạy cho nàng, con đường này nàng đi xa hơn ta. Nàng nắm giữ thể trường sinh nhiều hơn ta, về mặt này nàng là đại tông sư, không ai sánh bằng. Ta kiêu ngạo vì nàng, thiên tài, thiên kiêu gì so với nàng không đáng một đồng. Từ vạn cổ đến bây giờ có thiên tài nào kiên trì được?
- Nhưng lão sư có rất rất nhiều thứ ta chưa học được.
Ma Cô nắm chặt tay Lý Thất Dạ, nàng cười như đứa trẻ. Vui vẻ, hân hoan, tất cả nằm trong nụ cười.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Đối với ta thì nàng đi đến hôm nay đã đủ, không ai lợi hại hơn nàng.
Ma Cô vui vẻ cười, bất giác tiên cảnh vui sướng như vạn giới tỏa màu sắc, không khí vui vẻ tràn ngập tiên cảnh.
Ma Cô nói rất nhiều chuyện với Lý Thất Dạ. Hư Xung tiên nhân là tồn tại bí ẩn mạnh nhất đương thời, là một trong hai tổ sư trụ cột của Thiên Đạo Viện. Nhưng trước mặt Lý Thất Dạ thì Ma Cô vẫn là tiểu nữ hài năm xưa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook