Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4438
Cổ Thủy Bí Nguyên Vạn Kiếp Chân Mệnh, chân mệnh vạn cổ duy nhất, thế gian nếu có tiên, chỉ sợ chân mệnh của tiên cũng không bằng chân mệnh này.
Nếu như dùng tiêu chuẩn của thế nhân cân nhắc, như vậy Lý Thất Dạ hiện tại chính là tiên, Chân Tiên!
Chân mệnh vạn cổ duy nhất như thế, tồn tại như Tam Tiên cũng phải sợ hãi thán phục, không cần đại đạo, không cần thân thể, chỉ riêng chân mệnh đã vô địch, vô địch chân chính.
Về phần Thủy tổ trong Bất Độ Hải, bọn họ ngơ ngác nhìn chân mệnh của Lý Thất Dạ, bọn họ chưa từng nhìn thấy chân mệnh như thế, thậm chí có thể nói bọn họ không tưởng tượng nổ có chân mệnh như vậy.
Có thể nói, chân mệnh như thế đã vượt qua suy nghĩ của Thuỷ tổ, đánh tan lý giải của bọn họ về chân mệnh, đã đánh vỡ thường thức, chân mệnh như thế không nên tồn tại trên thế gian.
- Không phải tiên, hơn hẳn tiên.
Nhìn chân mệnh của Lý Thất Dạ, Thủy tổ trong Bất Độ Hải thán phục.
- Có chân mệnh như vậy, hơn hẳn chân mệnh tiên nhân, cuộc đời này không uổng.
Có Thuỷ tổ cảm khái, có thể nhìn thấy chân mệnh như vậy, bọn họ đã thỏa mãn.
- Năm tháng có bờ, đại đạo không bờ.
Cũng có Thuỷ tổ kinh diễm thất lạc, với tư cách là một trong thập đại Thuỷ tổ, bọn họ vô cùng kinh diễm, có thể nói, từ xưa đến nay, tồn tại có thể đạt tới cấp độ của bọn họ rải rác không có mấy.
Thậm chí sinh thời bọn họ cảm giác mình sắp đạt tới cực hạn của đại đạo, bọn họ từng cho rằng, tiến lên nữa một bước, bọn họ sẽ đạt tới đại đạo đỉnh phong, cực hạn của đại đạo.
Nhưng hôm nay nhìn thấy thành tựu của Lý Thất Dạ, cho dù kinh diễm như thập đại Thuỷ tổ cũng cảm thấy mình nhỏ bé, trước kia bọn họ tự nhận đã đụng chạm cực hạn đại đạo, chẳng qua chỉ là bọn họ như ếch ngồi đáy giếng.
Trước đó, thập đại Thuỷ tổ kinh diễm, bọn họ tự nhận đã cách đại đạo cực hạn rất gần, hiện tại mới phát hiện, bọn họ còn cách đại đạo cực hạn quá xa xôi, giống như có một cái Bất Độ Hải vắt ngang trước mặt bọn họ, từ cảnh giới của bọn họ còn quá yếu, cho nên bọn họ không thể nhìn thấy bỉ ngạn.
- Đạo vô bờ.
Cho dù tồn tại như Tam Tiên cũng phải cảm khái.
Có thể nói, Tam Tiên hôm nay, bọn họ đã đạt tới cảnh giới người Tam Tiên giới không thể sánh bằng, thậm chí đối với Tam Tiên mà nói, sau khi bọn họ nhìn thấy tồn tại vô thượng, cũng không cho rằng đại đạo vô bờ, bọn họ cũng cho rằng mình sắp đạt tới đại đạo cực hạn, sắp chạm vào cực hạn.
Nhưng thành tựu của Lý Thất Dạ hôm nay đã đánh vỡ nhận thức của Tam Tiên về đại đạo cực hạn, bọn họ đánh giá thấp cực hạn, đại đạo bỉ ngạn, cho dù Tam Tiên như bọn họ vẫn còn kém rất xa.
- Tiên cũng không hơn thế.
Tam Tiên cho rằng như vậy, nói:
- Thế gian không có Chân Tiên, lại hơn hẳn Chân Tiên.
Tồn tại như Tam Tiên đã đạt tới đỉnh phong khó người với tới, sau khi nhìn thấy trạng thái của Lý Thất Dạ, bọn họ hiểu Lý Thất Dạ đã đạt tới độ cao thế nào.
Thế gian không tiên, nhưng Lý Thất Dạ lúc này hơn hẳn Chân Tiên! Có lẽ, trừ không thể trường sinh bất tử ra, Lý Thất Dạ đã là Chân Tiên.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn cười nhạt và nói:
- Lão tặc thiên, quá keo kiệt, không phải chỉ một chút thiên kiếp hay sao, cần phải như vậy không?
Trên bầu trời xuất hiện tia chớp đáng sợ, thiên kiếp không ngừng nổ vang làm tâm hồn người ta sợ hãi, dường như thương thiên rất tức giận, muốn xuất một kích đánh chết Lý Thất Dạ.
Rốt cuộc bầu trời không còn giáng thiên kiếp xuống, cũng không giáng lôi đình.
Qua một lúc lâu, thiên kiếp trên bầu trời co rút lại, nơi đó nắng ráo sáng sủa, bầu trời đã khôi phục như cũ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thiên uy, đây là thứ phàm nhân không thể phỏng đoán, cho dù hiện tại, thiên kiếp đang tích tụ lại, dường như muốn giáng xuống một kích diệt thế, đột nhiên thiên kiếp lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, bầu trời lại khôi phục như trước, phàm nhân trên thế gian không thể phỏng đoán thiên kiếp, không cách nào phỏng đoán ý chí thương thiên.
Đương nhiên, thiên kiếp trên bầu trời biến mất, Lý Thất Dạ không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chỉ cười cười giống như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Vào lúc đó, Thủy tổ trong Bất Độ Hải ngẩng đầu nhìn lên cao, bọn họ nhìn nhau, cười khổ một tiếng và lắc đầu, bọn họ hiểu thiên kiếp không thể giết Lý Thất Dạ nên buông tha đánh một kích mạnh nhất.
Có lẽ ý chí khống chế thiên kiếp cũng biết đánh xuống một kích cũng không làm nên chuyện gì, đại đạo của Lý Thất Dạ đã viên mãn, thiên kiếp mạnh hơn nữa cũng không thể giết hắn.
- Còn gì nữa không?
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn nhìn sang Bất Độ Hải.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Lý Thất Dạ xuyên thấu toàn bộ Bất Độ Hải, có thể nói, dưới ánh mắt kinh khủng của Lý Thất Dạ, Bất Độ Hải bị nhìn thấu không xót lại thứ gì, bất kể cá bơi trong biển hay ốc biển vùi sâu trong lòng biển, bất kể Bất Độ Hải có bao nhiêu hải đảo, có bao nhiêu sinh linh... Tất cả đều hiện ra trong mắt Lý Thất Dạ, hắn biết tất cả mọi việc trên đời.
Thời điểm ánh mắt Lý Thất Dạ dò xét toàn bộ Bất Độ Hải, tất cả Thủy tổ trong Bất Độ Hải khôi phục tinh thần lại.
- Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải lúc trước.
Có Thuỷ tổ thở ra.
- Bất Độ Hải lại khôi phục như ban đầu.
Lúc này có không ít người hoan hô.
Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải, Bất Độ Hải năm đã đã trở lại, bảo sao các Thuỷ tổ không cao hứng cho được?
Từ khi vô thượng khủng bố xuất hiện tại Bất Độ Hải, toàn bộ Bất Độ Hải tràn ngập bất an, bóng mờ đã bao phủ Bất Độ Hải, có rất nhiều Thuỷ tổ nên nội tâm mọi người bất an, Bất Độ Hải không còn là thiên đường thám hiểm như trước
Hôm nay, Lý Thất Dạ dẹp yên hắc ám, Bất Độ Hải năm đó lại quay về.
Bất Độ Hải trong tương lai vẫn là nơi quái vật biển hoành hành, sẽ có hung vật ngoan độc, Bất Độ Hải sẽ đầy nơi hung hiểm, sẽ có phong bạo và không gian loạn lưu... Những hung hiểm này có thể lấy mạng của Thuỷ tổ.
Nhưng những hung hiểm trong Bất Độ Hải đều tới từ thiên địa, các Thuỷ tổ đối mặt với những hung hiểm như thế là đấu với trời, đấu với đất, bọn họ sẽ rất vui, cho dù những hung hiểm này sẽ lấy mạng của bọn họ, bọn họ sẽ nhiệt tình với những thứ không biết.
Đối mặt với những hung hiểm trong Bất Độ Hải, cho dù tùy thời mất đi tính mạng, nhưng đối với không ít Thuỷ tổ mà nói, cho dù mất mạng trong thám hiểm cũng là chuyện vui sướng trong đời, tính mạng của bọn họ sẽ tỏa sáng giống như pháo hoa, rực rỡ mà chói mắt.
Không giống như sa đọa vào hắc ám, đây là việc các Thủy tổ không muốn làm.
- Bất Độ Hải lại trở về như cũ.
Sau khi ánh mắt Lý Thất Dạ dò xét khắp nơi, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều hiểu, trong Bất Độ Hải đã không còn hắc ám.
Bất Độ Hải đã quay về, bọn họ có thể không hưng phấn hay sao?
- Chúng ta sẽ xây dựng quốc gia vô thượng.
Lúc này, có Thuỷ tổ dã tâm bừng bừng, bắt đầu một cuộc sống mới, lại lên đường chinh chiến lần nữa.
Đối với Thuỷ tổ mà nói, từ khi bọn họ bước lên con đường này, bọn họ không dừng lại, chinh chiến là con đường bọn họ phải trải qua, hôm nay mạo hiểm chính là thiên đường của bọn họ, các Thuỷ tổ nguyện ý chinh chiến với tất cả mọi thứ không biết.
- Nên làm chuyện chúng ta ưa thích.
Cũng có thế hệ vô địch nói làm là làm, hắn vươn người đứng dậy và rời đi.
Trước kia, khi đó bóng mờ hắc ám bao phủ Bất Độ Hải, tuy các Thuỷ tổ rất cường đại nhưng vì hắc ám bao phủ nên bọn họ phải làm việc cẩn thận, rất nhiều chuyện không dám làm, thậm chí rất nhiều Thuỷ tổ bởi vì các nguyên nhân mà không dám rời đi.
Đặc biệt một ít Thủy tổ có được tiểu thiên thế giới hoặc thành lập truyền thừa trong Bất Độ Hải, bọn họ càng không dám rời đi, bọn họ cần thủ hộ tiểu thiên thế giới, thủ hộ truyền thừa của mình, thậm chí rất nhiều Thuỷ tổ kết thành liên minh bảo hộ lẫn nhau, sợ có người rơi vào hắc ám.
Hôm nay, hắc ám trong Bất Độ Hải đã bị Lý Thất Dạ dẹp yên, đối với Thuỷ tổ mà nói, bọn họ có thể làm chuyện mình thích, có thể rời khỏi tiểu thiên thế giới của mình, có thể rời khỏi đạo thống, không cần tiếp tục thủ hộ chúng.
- Người Tam Tiên giới cứu vớt, chúa cứu thế của Bất Độ Hải.
Cho dù là các Thuỷ tổ cũng phải quỳ bái Lý Thất Dạ, bọn họ hành đại lễ với Lý Thất Dạ, bài tỏ kính ý cao nhất.
Nếu như không có Lý Thất Dạ càn quét bình hắc ám, Thủy tổ trong Bất Độ Hải không biết phải sống như vậy trong bao lâu, sẽ có bao nhiêu Thủy tổ sa đọa.
Hôm nay dẹp yên hắc ám, nói không quá lời, Bất Độ Hải lại nhìn thấy ánh mặt trời.
- Ông!
Vào lúc này, trong nơi xa xôi của Bất Độ Hải có cầu vồng xuất hiện, trên cầu vồng xuất hiện ba tia sáng, có phù văn thần thánh vô thượng bao phủ.
Sau khi cầu vồng xuất hiện, tiên khí bao phủ thiên địa, vào lúc này, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều bị cầu vồng hấp dẫn nên quay đầu quan sát.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nếu như dùng tiêu chuẩn của thế nhân cân nhắc, như vậy Lý Thất Dạ hiện tại chính là tiên, Chân Tiên!
Chân mệnh vạn cổ duy nhất như thế, tồn tại như Tam Tiên cũng phải sợ hãi thán phục, không cần đại đạo, không cần thân thể, chỉ riêng chân mệnh đã vô địch, vô địch chân chính.
Về phần Thủy tổ trong Bất Độ Hải, bọn họ ngơ ngác nhìn chân mệnh của Lý Thất Dạ, bọn họ chưa từng nhìn thấy chân mệnh như thế, thậm chí có thể nói bọn họ không tưởng tượng nổ có chân mệnh như vậy.
Có thể nói, chân mệnh như thế đã vượt qua suy nghĩ của Thuỷ tổ, đánh tan lý giải của bọn họ về chân mệnh, đã đánh vỡ thường thức, chân mệnh như thế không nên tồn tại trên thế gian.
- Không phải tiên, hơn hẳn tiên.
Nhìn chân mệnh của Lý Thất Dạ, Thủy tổ trong Bất Độ Hải thán phục.
- Có chân mệnh như vậy, hơn hẳn chân mệnh tiên nhân, cuộc đời này không uổng.
Có Thuỷ tổ cảm khái, có thể nhìn thấy chân mệnh như vậy, bọn họ đã thỏa mãn.
- Năm tháng có bờ, đại đạo không bờ.
Cũng có Thuỷ tổ kinh diễm thất lạc, với tư cách là một trong thập đại Thuỷ tổ, bọn họ vô cùng kinh diễm, có thể nói, từ xưa đến nay, tồn tại có thể đạt tới cấp độ của bọn họ rải rác không có mấy.
Thậm chí sinh thời bọn họ cảm giác mình sắp đạt tới cực hạn của đại đạo, bọn họ từng cho rằng, tiến lên nữa một bước, bọn họ sẽ đạt tới đại đạo đỉnh phong, cực hạn của đại đạo.
Nhưng hôm nay nhìn thấy thành tựu của Lý Thất Dạ, cho dù kinh diễm như thập đại Thuỷ tổ cũng cảm thấy mình nhỏ bé, trước kia bọn họ tự nhận đã đụng chạm cực hạn đại đạo, chẳng qua chỉ là bọn họ như ếch ngồi đáy giếng.
Trước đó, thập đại Thuỷ tổ kinh diễm, bọn họ tự nhận đã cách đại đạo cực hạn rất gần, hiện tại mới phát hiện, bọn họ còn cách đại đạo cực hạn quá xa xôi, giống như có một cái Bất Độ Hải vắt ngang trước mặt bọn họ, từ cảnh giới của bọn họ còn quá yếu, cho nên bọn họ không thể nhìn thấy bỉ ngạn.
- Đạo vô bờ.
Cho dù tồn tại như Tam Tiên cũng phải cảm khái.
Có thể nói, Tam Tiên hôm nay, bọn họ đã đạt tới cảnh giới người Tam Tiên giới không thể sánh bằng, thậm chí đối với Tam Tiên mà nói, sau khi bọn họ nhìn thấy tồn tại vô thượng, cũng không cho rằng đại đạo vô bờ, bọn họ cũng cho rằng mình sắp đạt tới đại đạo cực hạn, sắp chạm vào cực hạn.
Nhưng thành tựu của Lý Thất Dạ hôm nay đã đánh vỡ nhận thức của Tam Tiên về đại đạo cực hạn, bọn họ đánh giá thấp cực hạn, đại đạo bỉ ngạn, cho dù Tam Tiên như bọn họ vẫn còn kém rất xa.
- Tiên cũng không hơn thế.
Tam Tiên cho rằng như vậy, nói:
- Thế gian không có Chân Tiên, lại hơn hẳn Chân Tiên.
Tồn tại như Tam Tiên đã đạt tới đỉnh phong khó người với tới, sau khi nhìn thấy trạng thái của Lý Thất Dạ, bọn họ hiểu Lý Thất Dạ đã đạt tới độ cao thế nào.
Thế gian không tiên, nhưng Lý Thất Dạ lúc này hơn hẳn Chân Tiên! Có lẽ, trừ không thể trường sinh bất tử ra, Lý Thất Dạ đã là Chân Tiên.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn cười nhạt và nói:
- Lão tặc thiên, quá keo kiệt, không phải chỉ một chút thiên kiếp hay sao, cần phải như vậy không?
Trên bầu trời xuất hiện tia chớp đáng sợ, thiên kiếp không ngừng nổ vang làm tâm hồn người ta sợ hãi, dường như thương thiên rất tức giận, muốn xuất một kích đánh chết Lý Thất Dạ.
Rốt cuộc bầu trời không còn giáng thiên kiếp xuống, cũng không giáng lôi đình.
Qua một lúc lâu, thiên kiếp trên bầu trời co rút lại, nơi đó nắng ráo sáng sủa, bầu trời đã khôi phục như cũ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thiên uy, đây là thứ phàm nhân không thể phỏng đoán, cho dù hiện tại, thiên kiếp đang tích tụ lại, dường như muốn giáng xuống một kích diệt thế, đột nhiên thiên kiếp lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, bầu trời lại khôi phục như trước, phàm nhân trên thế gian không thể phỏng đoán thiên kiếp, không cách nào phỏng đoán ý chí thương thiên.
Đương nhiên, thiên kiếp trên bầu trời biến mất, Lý Thất Dạ không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chỉ cười cười giống như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Vào lúc đó, Thủy tổ trong Bất Độ Hải ngẩng đầu nhìn lên cao, bọn họ nhìn nhau, cười khổ một tiếng và lắc đầu, bọn họ hiểu thiên kiếp không thể giết Lý Thất Dạ nên buông tha đánh một kích mạnh nhất.
Có lẽ ý chí khống chế thiên kiếp cũng biết đánh xuống một kích cũng không làm nên chuyện gì, đại đạo của Lý Thất Dạ đã viên mãn, thiên kiếp mạnh hơn nữa cũng không thể giết hắn.
- Còn gì nữa không?
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn nhìn sang Bất Độ Hải.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Lý Thất Dạ xuyên thấu toàn bộ Bất Độ Hải, có thể nói, dưới ánh mắt kinh khủng của Lý Thất Dạ, Bất Độ Hải bị nhìn thấu không xót lại thứ gì, bất kể cá bơi trong biển hay ốc biển vùi sâu trong lòng biển, bất kể Bất Độ Hải có bao nhiêu hải đảo, có bao nhiêu sinh linh... Tất cả đều hiện ra trong mắt Lý Thất Dạ, hắn biết tất cả mọi việc trên đời.
Thời điểm ánh mắt Lý Thất Dạ dò xét toàn bộ Bất Độ Hải, tất cả Thủy tổ trong Bất Độ Hải khôi phục tinh thần lại.
- Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải lúc trước.
Có Thuỷ tổ thở ra.
- Bất Độ Hải lại khôi phục như ban đầu.
Lúc này có không ít người hoan hô.
Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải, Bất Độ Hải năm đã đã trở lại, bảo sao các Thuỷ tổ không cao hứng cho được?
Từ khi vô thượng khủng bố xuất hiện tại Bất Độ Hải, toàn bộ Bất Độ Hải tràn ngập bất an, bóng mờ đã bao phủ Bất Độ Hải, có rất nhiều Thuỷ tổ nên nội tâm mọi người bất an, Bất Độ Hải không còn là thiên đường thám hiểm như trước
Hôm nay, Lý Thất Dạ dẹp yên hắc ám, Bất Độ Hải năm đó lại quay về.
Bất Độ Hải trong tương lai vẫn là nơi quái vật biển hoành hành, sẽ có hung vật ngoan độc, Bất Độ Hải sẽ đầy nơi hung hiểm, sẽ có phong bạo và không gian loạn lưu... Những hung hiểm này có thể lấy mạng của Thuỷ tổ.
Nhưng những hung hiểm trong Bất Độ Hải đều tới từ thiên địa, các Thuỷ tổ đối mặt với những hung hiểm như thế là đấu với trời, đấu với đất, bọn họ sẽ rất vui, cho dù những hung hiểm này sẽ lấy mạng của bọn họ, bọn họ sẽ nhiệt tình với những thứ không biết.
Đối mặt với những hung hiểm trong Bất Độ Hải, cho dù tùy thời mất đi tính mạng, nhưng đối với không ít Thuỷ tổ mà nói, cho dù mất mạng trong thám hiểm cũng là chuyện vui sướng trong đời, tính mạng của bọn họ sẽ tỏa sáng giống như pháo hoa, rực rỡ mà chói mắt.
Không giống như sa đọa vào hắc ám, đây là việc các Thủy tổ không muốn làm.
- Bất Độ Hải lại trở về như cũ.
Sau khi ánh mắt Lý Thất Dạ dò xét khắp nơi, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều hiểu, trong Bất Độ Hải đã không còn hắc ám.
Bất Độ Hải đã quay về, bọn họ có thể không hưng phấn hay sao?
- Chúng ta sẽ xây dựng quốc gia vô thượng.
Lúc này, có Thuỷ tổ dã tâm bừng bừng, bắt đầu một cuộc sống mới, lại lên đường chinh chiến lần nữa.
Đối với Thuỷ tổ mà nói, từ khi bọn họ bước lên con đường này, bọn họ không dừng lại, chinh chiến là con đường bọn họ phải trải qua, hôm nay mạo hiểm chính là thiên đường của bọn họ, các Thuỷ tổ nguyện ý chinh chiến với tất cả mọi thứ không biết.
- Nên làm chuyện chúng ta ưa thích.
Cũng có thế hệ vô địch nói làm là làm, hắn vươn người đứng dậy và rời đi.
Trước kia, khi đó bóng mờ hắc ám bao phủ Bất Độ Hải, tuy các Thuỷ tổ rất cường đại nhưng vì hắc ám bao phủ nên bọn họ phải làm việc cẩn thận, rất nhiều chuyện không dám làm, thậm chí rất nhiều Thuỷ tổ bởi vì các nguyên nhân mà không dám rời đi.
Đặc biệt một ít Thủy tổ có được tiểu thiên thế giới hoặc thành lập truyền thừa trong Bất Độ Hải, bọn họ càng không dám rời đi, bọn họ cần thủ hộ tiểu thiên thế giới, thủ hộ truyền thừa của mình, thậm chí rất nhiều Thuỷ tổ kết thành liên minh bảo hộ lẫn nhau, sợ có người rơi vào hắc ám.
Hôm nay, hắc ám trong Bất Độ Hải đã bị Lý Thất Dạ dẹp yên, đối với Thuỷ tổ mà nói, bọn họ có thể làm chuyện mình thích, có thể rời khỏi tiểu thiên thế giới của mình, có thể rời khỏi đạo thống, không cần tiếp tục thủ hộ chúng.
- Người Tam Tiên giới cứu vớt, chúa cứu thế của Bất Độ Hải.
Cho dù là các Thuỷ tổ cũng phải quỳ bái Lý Thất Dạ, bọn họ hành đại lễ với Lý Thất Dạ, bài tỏ kính ý cao nhất.
Nếu như không có Lý Thất Dạ càn quét bình hắc ám, Thủy tổ trong Bất Độ Hải không biết phải sống như vậy trong bao lâu, sẽ có bao nhiêu Thủy tổ sa đọa.
Hôm nay dẹp yên hắc ám, nói không quá lời, Bất Độ Hải lại nhìn thấy ánh mặt trời.
- Ông!
Vào lúc này, trong nơi xa xôi của Bất Độ Hải có cầu vồng xuất hiện, trên cầu vồng xuất hiện ba tia sáng, có phù văn thần thánh vô thượng bao phủ.
Sau khi cầu vồng xuất hiện, tiên khí bao phủ thiên địa, vào lúc này, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều bị cầu vồng hấp dẫn nên quay đầu quan sát.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com