Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4414
Sâu trong nơi cực hàn này, lúc đi sâu vào trong sẽ thấy thế gian bị băng phong, có thể nghĩ, nơi này đã lạnh như thế, trung tâm của nó không cho phép bất cứ sinh linh nào sống sót, cho dù Thuỷ tổ tiến vào nơi đây, chỉ sợ cũng khó chèo chống bao lâu.
Lý Thất Dạ tiến lên, hắn xuyên qua nơi cực hàn, vượt qua không gian bị băng phong.
Tại nơi sâu nhất của cực hàn có cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, thời điểm nhìn thấy cảnh này, có người sẽ kêu lên sợ hãi thán phục.
Tại nơi sâu nhất của cực hàn chính là khởi nguyên của cực hàn, phía trên cao chính là Nhất Phương Thiên Thủy, chính Nhất Phương Thiên Thủy tỏa ra cực hàn đóng băng cả vùng biển, đóng băng không gian.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tuy Nhất Phương Thiên Thủy đóng băng phiến hải vực này, cũng đóng băng cả không gian nhưng bản thân Nhất Phương Thiên Thủy lại không bị đóng băng.
Nhìn kỹ một lúc, bên trong Nhất Phương Thiên Thủy có một nữ tử xinh đẹp đang nằm ngang, nữ tử có mỹ mạo tuyệt luân, có thể xưng là tiên nữ, dùng bút mực khó với hình dung sắc đẹp của nàng, thời điểm nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế như vậy, chỉ sợ người trên thế gian sẽ sợ hãi thán phục, thế gian thực sự có mỹ nhân như thế sao? Có lẽ, mỹ nhân như thế không thuộc về thế giới này, mà là thuộc về bầu trời, chính là tiên nữ giáng trần.
Tiên nữ quá mức xinh đẹp, cho dù kẻ nào đi tới nơi này cũng bị dung mạo của nàng hấp dẫn.
Chỉ có điều, ánh mắt Lý Thất Dạ không nhìn mỹ nhân, hắn nhìn vào Nhất Phương Thiên Thủy, Nhất Phương Thiên Thủy, mặc dù không bị hàn khí đáng sợ đóng băng nhưng trong Nhất Phương Thiên Thủy lại có một phiến băng tinh nhỏ lơ lửng, băng tinh chìm nổi trong Nhất Phương Thiên Thủy, giống như nó có thể đóng băng thế giới này.
Không hề nghi ngờ, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, cực hàn đóng băng thiên địa không phải do Nhất Phương Thiên Thủy phát ra, mà là nữ tử tuyệt thế trong Nhất Phương Thiên Thủy phát ra.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn sang mỹ nữ tuyệt thế, hắn chỉ nhìn thoáng qua chứ không nhìn nhiều.
Thời điểm hắn di chuyển ánh mắt, hắn mới phát hiện bên hông mỹ nữ tuyệt thế có một sợi chỉ đỏ, chỉ đỏ liên tục phập phù theo dòng nước.
Nếu nhìn cẩn thận, ngươi sẽ phát hiện đây không phải chỉ đỏ, bởi vì chỉ đỏ phiêu phù theo dòng nước, nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện đó là máu tươi.
Cho nên, đây là máu tươi chứ không phải chỉ đỏ, máu tươi hóa thành chỉ đỏ trôi nổi quanh người nàng.
Ở gần đó có một người ngồi dưới Nhất Phương Thiên Thủy, toàn thân người kia bị đóng băng, xem như đã biến thành tượng băng.
Tuy người này bị cực hàn đóng băng nhưng có thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Đó là nam tử trung niên thần võ vô song, tuy năm tháng đã lưu lại dấu vết trên người nàng, nhưng từ gương mặt góc cạnh của hắn là có thể nhìn ra được, khi còn trẻ, hắn nhất định là mỹ nam tử tuyệt thế vô song.
Tuy hắn không còn anh tuấn như năm xưa, nhưng năm tháng chỉ làm hắn thành thục hơn mà thôi, hắn càng có mị lực vô song khác với trước kia.
Lúc này, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua nam tử bị đóng băng mà thôi, ánh mắt hắn nhìn vào máu tươi như chỉ đỏ kia.
Nếu nhìn cẩn thận, ngươi mới phát hiện máu tươi đang phiêu phù theo dòng nước, hơn nữa cũng không phải từ trên cao chảy xuống, mà là từ thấp hướng lên cao, nói cách khác, chính nam tử trung niên đã làm máu tươi chảy vào người nữ tử, hắn sử dụng máu của mình nuôi dưỡng nữ tử kia.
Lý Thất Dạ đến gần, hắn nhìn nam tử trung niên và tiên nữ kia.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc...
Âm thanh răng rắc vang lên, thời điểm Lý Thất Dạ đến gần, băng giá trên người nam tử trung niên vỡ vụn.
- Tôn giá là thần thánh phương nào…
Băng giá trên người nam tử tan vỡ, đôi mắt hắn bắn ra tia sáng đáng sợ giống như một tia sáng có thể xuyên qua tuyên cổ.
- Khách qua đường mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn hứng thú đánh giá nam tử trung niên và nữ tử trên cao.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không có địch ý gì, nam tử trung niên thở ra một hơi, hắn ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói:
- Tại hạ Huyền Hiêu, không biết tiên sinh tôn xưng như thế nào.
Huyền Hiêu! Nếu như thế gian có người nghe cái tên này nhất định sẽ rung động, đặc biệt là người trong Vạn Thống Giới, bọn họ sẽ rung động mạnh.
Huyền Hiêu, chính là người thông qua hơn một trăm điện trong Mê Tiên Điện, cuối cùng đạt được tiên quan cuối cùng, mở ra một vị tiên nữ, cuối cùng phi thăng tiến vào Tiên Thống giới.
Tại Vạn Thống Giới, có rất nhiều người cho rằng Huyền Hiêu là một người may mắn, hắn quá mức may mắn nên thuận lợi thông qua hơn một trăm điện, cũng có người cho rằng Huyền Hiêu tuyệt thế vô song mới có thể thông qua hơn một trăm điện...
Nhưng câu chuyện về sau, mọi người đều biết, Huyền Hiêu và tiên nữ cùng nhau phi thăng tiến vào Tiên Thống giới, chính bởi vì như thế, Huyền Hiêu trở thành người may mắn trong suy nghĩ của người hậu thế.
Dù sao, từ xưa tời nay, không ai may mắn như Huyền Hiêu, hắn có được tiên nữ, hơn nữa không cần tốn nhiều sức vẫn có thể tiến vào Tiên Thống giới, đây quả thực là chuyện may mắn, chính là ông trời ban thưởng.
Sau đó có rất nhiều truyền thuyết về Huyền Hiêu, có tất cả các nói khác nhau, có truyền thuyết cho rằng Huyền Hiêu và tiên nữ kết làm phu thê, cũng có truyền thuyết cho rằng tiên nữ vứt bỏ Huyền Hiêu trở lại Tiên giới, Huyền Hiêu vi tìm kiếm tiên nữ nên tiến vào Bất Độ Hải...
Trên thế gian, truyền thuyết về Huyền Hiêu sinh ra nhiều dị bản, cũng có người nói hắn là một vị Chân Đế, cũng có người nói hắn là một vị Thuỷ tổ.
Hôm nay, Lý Thất Dạ gặp được Huyền Hiêu tại nơi này nhưng lại không chỉ có Huyền Hiêu, còn có tiên nữ trong truyền thuyết.
- Ta biết rõ ngươi là ai.
Lý Thất Dạ nói ra, hắn cười cười, ngẩng đầu nhìn tiên nữ trên bầu trời.
- Đây là thê tử.
Thấy Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, Huyền Hiêu nói:
- Không biết vì sao tiên sinh đến đây?
Thời điểm nói ra lời này, trên mặt hắn có vài phần cảnh giác.
- Không cần khẩn trương như vậy.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát mà thôi, nhẹ nhàng lắc đầu, từ từ nói:
- Ta cũng không đến đây vì nàng, mặc dù nói nàng có giá trị kinh người, cũng có người sẽ chiếm lấy nàng. Với ta mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, lại nói ta không đoạt chỗ tốt của người khác.
- Tiên sinh đại nghĩa, Huyền Hiêu đa tạ.
Huyền Hiêu khom người cúi đầu trước Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn máu tươi như chỉ đỏ trên người Huyền Hiêu, hắn nói:
- Ngươi phải biết rằng, người chết không thể sống lại.
- Ta biết rõ.
Huyền Hiêu biết rõ Lý Thất Dạ nói là cái gì, từ từ nói:
- Nhưng, ta vẫn muốn thử, cho dù như thế nào, ta nhất định phải thử một chút.
- Chết mà phục sinh, luân hồi chuyển thế, đây là tối kỵ.
Lý Thất Dạ nhìn tiên nữ, hắn lắc đầu nói ra.
- Tiên sinh cũng biết, đời ta tu đạo chính là nghịch thiên mà đi, chiến đấu với thương thiên.
Huyền Hiêu nghiêm túc nói:
- Cả đời tu sĩ chúng ta đều làm chuyện nghịch thiên, làm ít sao? Cần gì phải quan tâm một hai chuyện nghịch thiên nhiều hơn nữa?
- Nàng đã chết, không có ấn ký và dấu vết lưu lại.
Lý Thất Dạ cười cười, từ từ nói:
- Thê tử ngươi có lai lịch không tầm thường, ngươi cũng nên biết, thương thiên không cho phép hành vi này xuất hiện! Thiên địa không để cho! Thế gian cũng không cho!
Huyền Hiêu im lặng, nói:
- Ta biết rõ, nhưng mặc kệ hậu quả như thế nào, ta sẽ làm tất cả. Nơi này là Tam Tiên giới, nơi này là Bất Độ Hải! Không cần thương thiên cho phép, không cần thiên địa cho phép, càng không cần thế gian cho phép, nàng còn sống là được!
Huyền Hiêu nói ra lời này như tuyên thệ chuyện mình sẽ làmk.
- Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ gật đầu, hắn khen một câu, hắn nhìn dòng máu tươi và nói:
- Nàng là cực âm, ngươi thể cực dương, chính là dươc thể dương cương trong truyền thuyết, có thể nói xưa nay hiếm có. Không phủ nhận, dùng chân huyết cực dương của ngươi nuôi dưỡng chân huyết cực âm của nàng, nàng thật sự có cơ hội sống lại nhất định.
- Nhưng tỷ lệ này...
Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn thở dài một tiếng.
Huyền Hiêu im lặng và gật đầu, nói ra:
- Ta biết rõ chuyện này vô cùng xa xôi, chỉ có một phần vạn khả năng, giống như ban cho tính mạng! Đây không phải lĩnh vực chúng ta có thể nhúng tay.
- Đúng, tánh mạng, ban cho tánh mạng, ngay cả trời già cũng thận trọng.
Lý Thất Dạ trịnh trọng gật đầu.
- Nhưng ta vẫn muốn thử một chút, mặc kệ bao nhiêu trăm vạn năm, cho dù là trăm triệu năm, mãi cho đến khi ta chết, chỉ cần có chút cơ hội, ta sẽ không buông tha, ta nhất định sẽ cứu sống nàng.
Nói đến đây, Huyền Hiêu nhìn tiên nữ trên bầu trời, trong đôi mắt lộ ra thâm tình khó nói thành lời.
- Tình đến tận đây, là đủ.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu, hắn nghiêm túc nói ra.
Sau một lát, hắn trịnh trọng nói với Huyền Hiêu:
- Cho dù nàng may mắn sống lại trong tỷ lệ một phần vạn kia, nhưng ngươi phải biết rằng, nàng chính thức sống lại, tỷ lệ này gần như không cần tính. Thiên địa không cho phép, có lẽ đây không phải việc ngươi suy nghĩ, nếu chuyện không tốt xảy ra, tất cả suy nghĩ của ngươi sẽ tan thành mây khói.
Huyền Hiêu im lặng, qua hồi lâu, hắn trịnh trọng gật đầu, nói ra:
- Nghe tiên sinh nói, ta biết rõ, trước đó ta sẽ làm tất cả trong khả năng của mình, cũng nghĩ ra tất cả biện pháp giải quyết. Nhưng, mặc dù chỉ có một tia khả năng, ta vẫn muốn nếm thử, cho dù hậu quả như thế nào!
Nói đến đây, hắn nhìn thê tử của mình, ánh mắt hắn đầy trìu mến.
- Vạn nhất, nàng tỉnh lại, nàng biến thành tồn tại ngươi không mong muốn thì sao?
Lý Thất Dạ nói với Huyền Hiêu, mặc dù nói rất bình thản nhưng rất nghiêm túc.
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, thân thể Huyền Hiêu rung động, tuy động tác rất nhỏ nhưng Lý Thất Dạ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vào lúc đó, Huyền Hiêu xiết chặt nắm đấm, hắn không nói gì, có lẽ nội tâm của hắn đang giãy dụa.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lý Thất Dạ tiến lên, hắn xuyên qua nơi cực hàn, vượt qua không gian bị băng phong.
Tại nơi sâu nhất của cực hàn có cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, thời điểm nhìn thấy cảnh này, có người sẽ kêu lên sợ hãi thán phục.
Tại nơi sâu nhất của cực hàn chính là khởi nguyên của cực hàn, phía trên cao chính là Nhất Phương Thiên Thủy, chính Nhất Phương Thiên Thủy tỏa ra cực hàn đóng băng cả vùng biển, đóng băng không gian.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tuy Nhất Phương Thiên Thủy đóng băng phiến hải vực này, cũng đóng băng cả không gian nhưng bản thân Nhất Phương Thiên Thủy lại không bị đóng băng.
Nhìn kỹ một lúc, bên trong Nhất Phương Thiên Thủy có một nữ tử xinh đẹp đang nằm ngang, nữ tử có mỹ mạo tuyệt luân, có thể xưng là tiên nữ, dùng bút mực khó với hình dung sắc đẹp của nàng, thời điểm nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế như vậy, chỉ sợ người trên thế gian sẽ sợ hãi thán phục, thế gian thực sự có mỹ nhân như thế sao? Có lẽ, mỹ nhân như thế không thuộc về thế giới này, mà là thuộc về bầu trời, chính là tiên nữ giáng trần.
Tiên nữ quá mức xinh đẹp, cho dù kẻ nào đi tới nơi này cũng bị dung mạo của nàng hấp dẫn.
Chỉ có điều, ánh mắt Lý Thất Dạ không nhìn mỹ nhân, hắn nhìn vào Nhất Phương Thiên Thủy, Nhất Phương Thiên Thủy, mặc dù không bị hàn khí đáng sợ đóng băng nhưng trong Nhất Phương Thiên Thủy lại có một phiến băng tinh nhỏ lơ lửng, băng tinh chìm nổi trong Nhất Phương Thiên Thủy, giống như nó có thể đóng băng thế giới này.
Không hề nghi ngờ, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, cực hàn đóng băng thiên địa không phải do Nhất Phương Thiên Thủy phát ra, mà là nữ tử tuyệt thế trong Nhất Phương Thiên Thủy phát ra.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn sang mỹ nữ tuyệt thế, hắn chỉ nhìn thoáng qua chứ không nhìn nhiều.
Thời điểm hắn di chuyển ánh mắt, hắn mới phát hiện bên hông mỹ nữ tuyệt thế có một sợi chỉ đỏ, chỉ đỏ liên tục phập phù theo dòng nước.
Nếu nhìn cẩn thận, ngươi sẽ phát hiện đây không phải chỉ đỏ, bởi vì chỉ đỏ phiêu phù theo dòng nước, nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện đó là máu tươi.
Cho nên, đây là máu tươi chứ không phải chỉ đỏ, máu tươi hóa thành chỉ đỏ trôi nổi quanh người nàng.
Ở gần đó có một người ngồi dưới Nhất Phương Thiên Thủy, toàn thân người kia bị đóng băng, xem như đã biến thành tượng băng.
Tuy người này bị cực hàn đóng băng nhưng có thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Đó là nam tử trung niên thần võ vô song, tuy năm tháng đã lưu lại dấu vết trên người nàng, nhưng từ gương mặt góc cạnh của hắn là có thể nhìn ra được, khi còn trẻ, hắn nhất định là mỹ nam tử tuyệt thế vô song.
Tuy hắn không còn anh tuấn như năm xưa, nhưng năm tháng chỉ làm hắn thành thục hơn mà thôi, hắn càng có mị lực vô song khác với trước kia.
Lúc này, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua nam tử bị đóng băng mà thôi, ánh mắt hắn nhìn vào máu tươi như chỉ đỏ kia.
Nếu nhìn cẩn thận, ngươi mới phát hiện máu tươi đang phiêu phù theo dòng nước, hơn nữa cũng không phải từ trên cao chảy xuống, mà là từ thấp hướng lên cao, nói cách khác, chính nam tử trung niên đã làm máu tươi chảy vào người nữ tử, hắn sử dụng máu của mình nuôi dưỡng nữ tử kia.
Lý Thất Dạ đến gần, hắn nhìn nam tử trung niên và tiên nữ kia.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc...
Âm thanh răng rắc vang lên, thời điểm Lý Thất Dạ đến gần, băng giá trên người nam tử trung niên vỡ vụn.
- Tôn giá là thần thánh phương nào…
Băng giá trên người nam tử tan vỡ, đôi mắt hắn bắn ra tia sáng đáng sợ giống như một tia sáng có thể xuyên qua tuyên cổ.
- Khách qua đường mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn hứng thú đánh giá nam tử trung niên và nữ tử trên cao.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không có địch ý gì, nam tử trung niên thở ra một hơi, hắn ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói:
- Tại hạ Huyền Hiêu, không biết tiên sinh tôn xưng như thế nào.
Huyền Hiêu! Nếu như thế gian có người nghe cái tên này nhất định sẽ rung động, đặc biệt là người trong Vạn Thống Giới, bọn họ sẽ rung động mạnh.
Huyền Hiêu, chính là người thông qua hơn một trăm điện trong Mê Tiên Điện, cuối cùng đạt được tiên quan cuối cùng, mở ra một vị tiên nữ, cuối cùng phi thăng tiến vào Tiên Thống giới.
Tại Vạn Thống Giới, có rất nhiều người cho rằng Huyền Hiêu là một người may mắn, hắn quá mức may mắn nên thuận lợi thông qua hơn một trăm điện, cũng có người cho rằng Huyền Hiêu tuyệt thế vô song mới có thể thông qua hơn một trăm điện...
Nhưng câu chuyện về sau, mọi người đều biết, Huyền Hiêu và tiên nữ cùng nhau phi thăng tiến vào Tiên Thống giới, chính bởi vì như thế, Huyền Hiêu trở thành người may mắn trong suy nghĩ của người hậu thế.
Dù sao, từ xưa tời nay, không ai may mắn như Huyền Hiêu, hắn có được tiên nữ, hơn nữa không cần tốn nhiều sức vẫn có thể tiến vào Tiên Thống giới, đây quả thực là chuyện may mắn, chính là ông trời ban thưởng.
Sau đó có rất nhiều truyền thuyết về Huyền Hiêu, có tất cả các nói khác nhau, có truyền thuyết cho rằng Huyền Hiêu và tiên nữ kết làm phu thê, cũng có truyền thuyết cho rằng tiên nữ vứt bỏ Huyền Hiêu trở lại Tiên giới, Huyền Hiêu vi tìm kiếm tiên nữ nên tiến vào Bất Độ Hải...
Trên thế gian, truyền thuyết về Huyền Hiêu sinh ra nhiều dị bản, cũng có người nói hắn là một vị Chân Đế, cũng có người nói hắn là một vị Thuỷ tổ.
Hôm nay, Lý Thất Dạ gặp được Huyền Hiêu tại nơi này nhưng lại không chỉ có Huyền Hiêu, còn có tiên nữ trong truyền thuyết.
- Ta biết rõ ngươi là ai.
Lý Thất Dạ nói ra, hắn cười cười, ngẩng đầu nhìn tiên nữ trên bầu trời.
- Đây là thê tử.
Thấy Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, Huyền Hiêu nói:
- Không biết vì sao tiên sinh đến đây?
Thời điểm nói ra lời này, trên mặt hắn có vài phần cảnh giác.
- Không cần khẩn trương như vậy.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát mà thôi, nhẹ nhàng lắc đầu, từ từ nói:
- Ta cũng không đến đây vì nàng, mặc dù nói nàng có giá trị kinh người, cũng có người sẽ chiếm lấy nàng. Với ta mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, lại nói ta không đoạt chỗ tốt của người khác.
- Tiên sinh đại nghĩa, Huyền Hiêu đa tạ.
Huyền Hiêu khom người cúi đầu trước Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn máu tươi như chỉ đỏ trên người Huyền Hiêu, hắn nói:
- Ngươi phải biết rằng, người chết không thể sống lại.
- Ta biết rõ.
Huyền Hiêu biết rõ Lý Thất Dạ nói là cái gì, từ từ nói:
- Nhưng, ta vẫn muốn thử, cho dù như thế nào, ta nhất định phải thử một chút.
- Chết mà phục sinh, luân hồi chuyển thế, đây là tối kỵ.
Lý Thất Dạ nhìn tiên nữ, hắn lắc đầu nói ra.
- Tiên sinh cũng biết, đời ta tu đạo chính là nghịch thiên mà đi, chiến đấu với thương thiên.
Huyền Hiêu nghiêm túc nói:
- Cả đời tu sĩ chúng ta đều làm chuyện nghịch thiên, làm ít sao? Cần gì phải quan tâm một hai chuyện nghịch thiên nhiều hơn nữa?
- Nàng đã chết, không có ấn ký và dấu vết lưu lại.
Lý Thất Dạ cười cười, từ từ nói:
- Thê tử ngươi có lai lịch không tầm thường, ngươi cũng nên biết, thương thiên không cho phép hành vi này xuất hiện! Thiên địa không để cho! Thế gian cũng không cho!
Huyền Hiêu im lặng, nói:
- Ta biết rõ, nhưng mặc kệ hậu quả như thế nào, ta sẽ làm tất cả. Nơi này là Tam Tiên giới, nơi này là Bất Độ Hải! Không cần thương thiên cho phép, không cần thiên địa cho phép, càng không cần thế gian cho phép, nàng còn sống là được!
Huyền Hiêu nói ra lời này như tuyên thệ chuyện mình sẽ làmk.
- Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ gật đầu, hắn khen một câu, hắn nhìn dòng máu tươi và nói:
- Nàng là cực âm, ngươi thể cực dương, chính là dươc thể dương cương trong truyền thuyết, có thể nói xưa nay hiếm có. Không phủ nhận, dùng chân huyết cực dương của ngươi nuôi dưỡng chân huyết cực âm của nàng, nàng thật sự có cơ hội sống lại nhất định.
- Nhưng tỷ lệ này...
Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn thở dài một tiếng.
Huyền Hiêu im lặng và gật đầu, nói ra:
- Ta biết rõ chuyện này vô cùng xa xôi, chỉ có một phần vạn khả năng, giống như ban cho tính mạng! Đây không phải lĩnh vực chúng ta có thể nhúng tay.
- Đúng, tánh mạng, ban cho tánh mạng, ngay cả trời già cũng thận trọng.
Lý Thất Dạ trịnh trọng gật đầu.
- Nhưng ta vẫn muốn thử một chút, mặc kệ bao nhiêu trăm vạn năm, cho dù là trăm triệu năm, mãi cho đến khi ta chết, chỉ cần có chút cơ hội, ta sẽ không buông tha, ta nhất định sẽ cứu sống nàng.
Nói đến đây, Huyền Hiêu nhìn tiên nữ trên bầu trời, trong đôi mắt lộ ra thâm tình khó nói thành lời.
- Tình đến tận đây, là đủ.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu, hắn nghiêm túc nói ra.
Sau một lát, hắn trịnh trọng nói với Huyền Hiêu:
- Cho dù nàng may mắn sống lại trong tỷ lệ một phần vạn kia, nhưng ngươi phải biết rằng, nàng chính thức sống lại, tỷ lệ này gần như không cần tính. Thiên địa không cho phép, có lẽ đây không phải việc ngươi suy nghĩ, nếu chuyện không tốt xảy ra, tất cả suy nghĩ của ngươi sẽ tan thành mây khói.
Huyền Hiêu im lặng, qua hồi lâu, hắn trịnh trọng gật đầu, nói ra:
- Nghe tiên sinh nói, ta biết rõ, trước đó ta sẽ làm tất cả trong khả năng của mình, cũng nghĩ ra tất cả biện pháp giải quyết. Nhưng, mặc dù chỉ có một tia khả năng, ta vẫn muốn nếm thử, cho dù hậu quả như thế nào!
Nói đến đây, hắn nhìn thê tử của mình, ánh mắt hắn đầy trìu mến.
- Vạn nhất, nàng tỉnh lại, nàng biến thành tồn tại ngươi không mong muốn thì sao?
Lý Thất Dạ nói với Huyền Hiêu, mặc dù nói rất bình thản nhưng rất nghiêm túc.
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, thân thể Huyền Hiêu rung động, tuy động tác rất nhỏ nhưng Lý Thất Dạ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vào lúc đó, Huyền Hiêu xiết chặt nắm đấm, hắn không nói gì, có lẽ nội tâm của hắn đang giãy dụa.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook