Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434
Lão đạo sĩ nhìn Lý Thất Dạ một lúc sau thở dài, không ép hỏi thêm. Mặc kệ tên của Lý Thất Dạ là thật hay giả đã không quan trọng, vì lão hiểu rằng hắn sâu không lường được.
Lý Thất Dạ nhìn lão đạo sĩ, hỏi:
- Tên lão là gì? Đệ tử đời thứ mấy của Trường Sinh Viện?
Lão đạo sĩ chắp tay vào nhau nói:
- Không giấu gì đạo huynh, lão đạo tên Bành Khanh, là đệ tử đời thứ bảy Trường Sinh Viện, cũng là đệ tử duy nhất. Hiện tại chấp chưởng Trường Sinh Viện.
Lý Thất Dạ nói:
- Ta còn trẻ, đừng gọi già như vậy. Cứ gọi là công tử đi.
Lý Thất Dạ im lặng một lúc.
Bành lão đạo sĩ nhìn Lý Thất Dạ, chờ hắn nói tiếp. Trì Tiểu Điệp cảm thấy Lý Thất Dạ có lời muốn nói.
Lý Thất Dạ im lặng một lúc sau kiềm không được hỏi:
- Ma Cô có khỏe không? Bây giờ nàng không quản lý Trường Sinh Viện nữa sao?
Đã nhiều năm trôi qua, Lý Thất Dạ vốn không muốn hỏi tiểu nữ hài ngày xưa đi đâu nhưng vẫn kiềm lòng không đậu.
Bành lão đạo sĩ trả lời:
- Tổ sư đã quy ẩn trong bí địa Thiên Đạo Viện, không còn gặp thế nhân, dù là lão đạo cũng không thể gặp.
Lý Thất Dạ không hỏi thêm, hắn liếc Bành lão đạo sĩ, nói:
- Ngươi luyện lệch thể trường sinh, chẳng lẽ sư phụ của ngươi không nói cho ngươi biết dục tốc thì bất đạt sao?
Trì Tiểu Điệp nghe Lý Thất Dạ nói thì rất rung động. Thể trường sinh, đây là một trong mười hai tiên thể, khó tin hơn là lão đạo sĩ lôi thôi trước mắt tu luyện thể trường sinh một trong mười hai tiên thể. Quá khó tin, Thiên Đạo Viện đúng là chốn ngọa hổ tàng long.
Bành lão đạo sĩ giật nảy mình, lão đứng dậy vái:
- Mong công tử chỉ điểm một hai, khi sư tôn còn trên đời có nhắc nhở. Chỉ là khi ta còn trẻ sốt ruột đi nhầm một bước.
- Không giúp được.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Thể trường sinh có tên là trường sinh, chỉ có thể qua năm rộng tháng dài thuận theo tự niên, mặc nó thành. Đừng cố ý sửa chưa nó thì còn cơ hội để nó tự mình trọng sinh đi vào quỹ đạo.
Bành lão đạo sĩ nghe xong ngẩn ngơ, lão tu luyện thể trường sinh rất lâu, bây giờ nghe Lý Thất Dạ đề nghị cảm thấy có lý.
Bành lão đạo sĩ vái:
- Đa tạ công tử chỉ điểm.
Bành lão đạo sĩ ngồi xuống ghế.
Lý Thất Dạ nói:
- Lần này ta tới đây là có mấy nguyện vọng, bây giờ chỉ còn lại một. Ta muến nghe chuyện về Hư Không Môn.
Nhắc tới Hư Không Môn thì lão đạo sĩ trở nên nghiêm túc, Bành lão đạo sĩ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ. Đoạn thời gian trước sư đệ trong Thiên Đạo Viện có truyền tin về, bảo là gần đây địa mạch dao động dữ dội, rất có thể sẽ lại mở cửa lần nữa. Nhưng không dám nói cụ thể năm nào tháng nào, hiện tại mấy vị sư đệ đang suy tính chuyện này.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Hư Không Môn luôn là điều bí ẩn.
Hỏi trên đời này có ai hiểu rõ Hư Không Môn nhất? Trừ Vạn Tướng Chân Thần đã chết tì chỉ có Lý Thất Dạ, còn Tiểu Nê Thu khi ấy vẫn hồ đồ vô tri.
Bành lão đạo sĩ mở miệng nói:
- Á thánh tổ sư từng vào trong nghiên cứu, tiếc rằng không tìm ra cửa thật sự, hoặc vốn không có cửa đó.
Tiểu Nê Thu lắc đầu, nói:
- Chắc chắn Hư Không Môn tồn tại, còn có chạy đi đâu hay không thì khó nói. Nhưng Thiên Đạo Viện các người để lại một cánh cửa, là manh mối tốt nhất để tìm Hư Không Môn. Bằng vào cảm giác của ta rất khó nói đời này Hư Không Môn có xuất hiện không.
Lý Thất Dạ không sốt ruột, nói:
- Chờ đến lúc đó rồi tính. Tạm thời ta chưa rời khỏi đây, ta cư ngụ tại Tổ Thần miếu. Nếu Thiên Đạo Viện các người có tin tức cụ thể nhớ nói cho ta biết.
Khi Lý Thất Dạ rời đi, Bành lão đạo sĩ đích thân đưa tiễn, chờ hắn xuống núi lão mới quay về.
Sau khi rời khỏi Trường Sinh Viện, Trì Tiểu Điệp tò mò hỏi:
- Hư Không Môn là cái gì?
Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp, trả lời:
- Một trong Cửu Đại Thiên Bảo, Hư Không Môn.
Trì Tiểu Điệp giật mình kêu lên:
- Một trong Cửu Đại Thiên Bảo!
Việc lạ trong hôm nay đã đủ nhiều, nhưng không rung động bằng việc này.
Trì Tiểu Điệp sững sờ thật lâu sau khó tin nói:
- Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư, đó chẳng phải là vật trong truyền thuyết sao? Trên đời không tồn tại cái gì Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư thật sự.
Tiểu Nê Thu nói ngay:
- Tiểu cô nương, nàng đi theo công tử nhà ta lăn lộn đi. Ha, nàng không biết đâu, Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư thật sự tồn tại, Hư Không Môn càng chân thật. Ha đây . . .
Lý Thất Dạ trừng Tiểu Nê Thu, nó im miệng không dám nói bậy nữa.
Trì Tiểu Điệp quá rung động nên không để ý chi tiết đó. Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư là chuyện cổ tích lúc nhỏ nàng nghe trước khi đi ngủ. Cho tới nay thế nhân cho rằng trần gian không thể nào tồn tại cái gọi là Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư. Nhưng Lý Thất Dạ nói câu đó thì mọi thứ trở nên đáng tin.
Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, nàng hít sâu. Lý Thất Dạ không nói thêm về Hư Không Môn, Trì Tiểu Điệp cũng không dám hỏi tiếp.
Trì Tiểu Điệp còn một thắc mắc, nàng hỏi:
- Trường Sinh Viện thuộc Thiên Đạo Viện?
Thiên Đạo Viện nổi tiếng toàn Đông Bách Thành, thậm chí nhân hoàng giới, nhưng chưa từng nghe nói có Trường Sinh Viện.
- Sau này sáng lập.
Lý Thất Dạ nói:
- Trước kia Trường Sinh Viện không thuộc về Thiên Đạo Viện, nhưng sau này Vương Viễn xếp nó vào.
Lại nhắc đến cái tên Vương Viễn, Trì Tiểu Điệp vẫn hoảng hốt như ban đầu.
Vương Viễn, á thánh của Thiên Đạo Viện, không phải tiên đế nhưng uy danh ngang ngửa. Vì sao Lý Thất Dạ luôn biết mấy bí mật động trời này?
Khi đến Tổ Thần miếu, Tiểu Nê Thu than thở:
- Tổ Thần miếu!
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Tự mình tìm chỗ ở đi, đừng làm hỏng công việc, cũng đừng nói linh tinh.
Lý Thất Dạ nói xong quay về phòng mình.
Lý Thất Dạ rời đi, Tiểu Nê Thu đứng trong đại sảnh ngôi miếu, nhìn pho tượng tổ tiên Tri gia.
Tiểu Nê Thu cảm thán rằng:
- Bách Chiến Thần Hoàng!
Tiểu Nê Thu bò tới trước Vạn Tướng Chân Thần, vái lạy:
- Lão chủ nhân yên tâm đi đi, Tiểu Nê Thu ta ngủ say trong linh vực, đời này cuối cùng thoát khỏi ác mộng đám hòa thượng già kia. Lão chủ nhân yên tâm, đời này ta chắc chắn sẽ tu luyện thành hình người. Ha, tiếc là lão chủ nhân không thể thoát khỏi ác mộng chỗ quái quỷ kia. Bà nội nó, sẽ có ngày ta và công tử gia lấy bình nước tiểu kia!
Tiểu Nê Thu nói chuyện không đứng đắn nhưng nó trịnh trọng vái lạy.
Trì Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn bộ dạng của Tiểu Nê Thu, chờ nó bái xong nàng tò mò hỏi:
- Vạn Tướng Chân Thần là chủ nhân của ngươi? Vậy là . . . Là ngươi sống rất lâu sao?
- Là lão chủ nhân của ta.
Tiểu Nê Thu nhìn pho tượng, tưởng nhớ:
- Không tính sống quá lâu, sau này ta trốn vào linh vực của mình, ngủ say đến thời đại này chắc khoảng một, hai trăm năm mới tỉnh lại.
- Chẳng lẽ hắn là hậu đại của Vạn Tướng Chân Thần?
Trì Tiểu Điệp nói hắn là ý chỉ Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy lý do này đáng tin. Lý Thất Dạ là hậu đại của Vạn Tướng Chân Thần, bây giờ hắn trở về bái tế tổ tiên, hơn nữa lấy đi thứ tổ tiên để lại.
Tiểu Nê Thu liếc Trì Tiểu Điệp, chỉ cười không nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lý Thất Dạ nhìn lão đạo sĩ, hỏi:
- Tên lão là gì? Đệ tử đời thứ mấy của Trường Sinh Viện?
Lão đạo sĩ chắp tay vào nhau nói:
- Không giấu gì đạo huynh, lão đạo tên Bành Khanh, là đệ tử đời thứ bảy Trường Sinh Viện, cũng là đệ tử duy nhất. Hiện tại chấp chưởng Trường Sinh Viện.
Lý Thất Dạ nói:
- Ta còn trẻ, đừng gọi già như vậy. Cứ gọi là công tử đi.
Lý Thất Dạ im lặng một lúc.
Bành lão đạo sĩ nhìn Lý Thất Dạ, chờ hắn nói tiếp. Trì Tiểu Điệp cảm thấy Lý Thất Dạ có lời muốn nói.
Lý Thất Dạ im lặng một lúc sau kiềm không được hỏi:
- Ma Cô có khỏe không? Bây giờ nàng không quản lý Trường Sinh Viện nữa sao?
Đã nhiều năm trôi qua, Lý Thất Dạ vốn không muốn hỏi tiểu nữ hài ngày xưa đi đâu nhưng vẫn kiềm lòng không đậu.
Bành lão đạo sĩ trả lời:
- Tổ sư đã quy ẩn trong bí địa Thiên Đạo Viện, không còn gặp thế nhân, dù là lão đạo cũng không thể gặp.
Lý Thất Dạ không hỏi thêm, hắn liếc Bành lão đạo sĩ, nói:
- Ngươi luyện lệch thể trường sinh, chẳng lẽ sư phụ của ngươi không nói cho ngươi biết dục tốc thì bất đạt sao?
Trì Tiểu Điệp nghe Lý Thất Dạ nói thì rất rung động. Thể trường sinh, đây là một trong mười hai tiên thể, khó tin hơn là lão đạo sĩ lôi thôi trước mắt tu luyện thể trường sinh một trong mười hai tiên thể. Quá khó tin, Thiên Đạo Viện đúng là chốn ngọa hổ tàng long.
Bành lão đạo sĩ giật nảy mình, lão đứng dậy vái:
- Mong công tử chỉ điểm một hai, khi sư tôn còn trên đời có nhắc nhở. Chỉ là khi ta còn trẻ sốt ruột đi nhầm một bước.
- Không giúp được.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Thể trường sinh có tên là trường sinh, chỉ có thể qua năm rộng tháng dài thuận theo tự niên, mặc nó thành. Đừng cố ý sửa chưa nó thì còn cơ hội để nó tự mình trọng sinh đi vào quỹ đạo.
Bành lão đạo sĩ nghe xong ngẩn ngơ, lão tu luyện thể trường sinh rất lâu, bây giờ nghe Lý Thất Dạ đề nghị cảm thấy có lý.
Bành lão đạo sĩ vái:
- Đa tạ công tử chỉ điểm.
Bành lão đạo sĩ ngồi xuống ghế.
Lý Thất Dạ nói:
- Lần này ta tới đây là có mấy nguyện vọng, bây giờ chỉ còn lại một. Ta muến nghe chuyện về Hư Không Môn.
Nhắc tới Hư Không Môn thì lão đạo sĩ trở nên nghiêm túc, Bành lão đạo sĩ lắc đầu, nói:
- Ta cũng không rõ. Đoạn thời gian trước sư đệ trong Thiên Đạo Viện có truyền tin về, bảo là gần đây địa mạch dao động dữ dội, rất có thể sẽ lại mở cửa lần nữa. Nhưng không dám nói cụ thể năm nào tháng nào, hiện tại mấy vị sư đệ đang suy tính chuyện này.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
- Hư Không Môn luôn là điều bí ẩn.
Hỏi trên đời này có ai hiểu rõ Hư Không Môn nhất? Trừ Vạn Tướng Chân Thần đã chết tì chỉ có Lý Thất Dạ, còn Tiểu Nê Thu khi ấy vẫn hồ đồ vô tri.
Bành lão đạo sĩ mở miệng nói:
- Á thánh tổ sư từng vào trong nghiên cứu, tiếc rằng không tìm ra cửa thật sự, hoặc vốn không có cửa đó.
Tiểu Nê Thu lắc đầu, nói:
- Chắc chắn Hư Không Môn tồn tại, còn có chạy đi đâu hay không thì khó nói. Nhưng Thiên Đạo Viện các người để lại một cánh cửa, là manh mối tốt nhất để tìm Hư Không Môn. Bằng vào cảm giác của ta rất khó nói đời này Hư Không Môn có xuất hiện không.
Lý Thất Dạ không sốt ruột, nói:
- Chờ đến lúc đó rồi tính. Tạm thời ta chưa rời khỏi đây, ta cư ngụ tại Tổ Thần miếu. Nếu Thiên Đạo Viện các người có tin tức cụ thể nhớ nói cho ta biết.
Khi Lý Thất Dạ rời đi, Bành lão đạo sĩ đích thân đưa tiễn, chờ hắn xuống núi lão mới quay về.
Sau khi rời khỏi Trường Sinh Viện, Trì Tiểu Điệp tò mò hỏi:
- Hư Không Môn là cái gì?
Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp, trả lời:
- Một trong Cửu Đại Thiên Bảo, Hư Không Môn.
Trì Tiểu Điệp giật mình kêu lên:
- Một trong Cửu Đại Thiên Bảo!
Việc lạ trong hôm nay đã đủ nhiều, nhưng không rung động bằng việc này.
Trì Tiểu Điệp sững sờ thật lâu sau khó tin nói:
- Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư, đó chẳng phải là vật trong truyền thuyết sao? Trên đời không tồn tại cái gì Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư thật sự.
Tiểu Nê Thu nói ngay:
- Tiểu cô nương, nàng đi theo công tử nhà ta lăn lộn đi. Ha, nàng không biết đâu, Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư thật sự tồn tại, Hư Không Môn càng chân thật. Ha đây . . .
Lý Thất Dạ trừng Tiểu Nê Thu, nó im miệng không dám nói bậy nữa.
Trì Tiểu Điệp quá rung động nên không để ý chi tiết đó. Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư là chuyện cổ tích lúc nhỏ nàng nghe trước khi đi ngủ. Cho tới nay thế nhân cho rằng trần gian không thể nào tồn tại cái gọi là Cửu Đại Thiên Bảo, Cửu Đại Thiên Thư. Nhưng Lý Thất Dạ nói câu đó thì mọi thứ trở nên đáng tin.
Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, nàng hít sâu. Lý Thất Dạ không nói thêm về Hư Không Môn, Trì Tiểu Điệp cũng không dám hỏi tiếp.
Trì Tiểu Điệp còn một thắc mắc, nàng hỏi:
- Trường Sinh Viện thuộc Thiên Đạo Viện?
Thiên Đạo Viện nổi tiếng toàn Đông Bách Thành, thậm chí nhân hoàng giới, nhưng chưa từng nghe nói có Trường Sinh Viện.
- Sau này sáng lập.
Lý Thất Dạ nói:
- Trước kia Trường Sinh Viện không thuộc về Thiên Đạo Viện, nhưng sau này Vương Viễn xếp nó vào.
Lại nhắc đến cái tên Vương Viễn, Trì Tiểu Điệp vẫn hoảng hốt như ban đầu.
Vương Viễn, á thánh của Thiên Đạo Viện, không phải tiên đế nhưng uy danh ngang ngửa. Vì sao Lý Thất Dạ luôn biết mấy bí mật động trời này?
Khi đến Tổ Thần miếu, Tiểu Nê Thu than thở:
- Tổ Thần miếu!
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Tự mình tìm chỗ ở đi, đừng làm hỏng công việc, cũng đừng nói linh tinh.
Lý Thất Dạ nói xong quay về phòng mình.
Lý Thất Dạ rời đi, Tiểu Nê Thu đứng trong đại sảnh ngôi miếu, nhìn pho tượng tổ tiên Tri gia.
Tiểu Nê Thu cảm thán rằng:
- Bách Chiến Thần Hoàng!
Tiểu Nê Thu bò tới trước Vạn Tướng Chân Thần, vái lạy:
- Lão chủ nhân yên tâm đi đi, Tiểu Nê Thu ta ngủ say trong linh vực, đời này cuối cùng thoát khỏi ác mộng đám hòa thượng già kia. Lão chủ nhân yên tâm, đời này ta chắc chắn sẽ tu luyện thành hình người. Ha, tiếc là lão chủ nhân không thể thoát khỏi ác mộng chỗ quái quỷ kia. Bà nội nó, sẽ có ngày ta và công tử gia lấy bình nước tiểu kia!
Tiểu Nê Thu nói chuyện không đứng đắn nhưng nó trịnh trọng vái lạy.
Trì Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn bộ dạng của Tiểu Nê Thu, chờ nó bái xong nàng tò mò hỏi:
- Vạn Tướng Chân Thần là chủ nhân của ngươi? Vậy là . . . Là ngươi sống rất lâu sao?
- Là lão chủ nhân của ta.
Tiểu Nê Thu nhìn pho tượng, tưởng nhớ:
- Không tính sống quá lâu, sau này ta trốn vào linh vực của mình, ngủ say đến thời đại này chắc khoảng một, hai trăm năm mới tỉnh lại.
- Chẳng lẽ hắn là hậu đại của Vạn Tướng Chân Thần?
Trì Tiểu Điệp nói hắn là ý chỉ Lý Thất Dạ, nàng cảm thấy lý do này đáng tin. Lý Thất Dạ là hậu đại của Vạn Tướng Chân Thần, bây giờ hắn trở về bái tế tổ tiên, hơn nữa lấy đi thứ tổ tiên để lại.
Tiểu Nê Thu liếc Trì Tiểu Điệp, chỉ cười không nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com