Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4208
Lòng Thái Doãn Hỉ rung động mạnh:
- Thiên Nữ nói quá lời.
Thái Doãn Hỉ đâu dám bắt Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo, lão cúi gập đầu hướng Huệ Thanh Tuyền:
- Vậy Doãn Hỉ xin đi lấy.
Thái Doãn Hỉ nói xong vội rời đi, lão không tiện tùy thân mang theo thứ quan trọng như hổ phù.
Sau khi Thái Doãn Hỉ đi, Lý Thất Dạ cười giơ ngón tay cái:
- Khá lắm, cô nương ra từ Ngũ Hành Sơn có lòng dạ người khác khó tới tơi.
Huệ Thanh Tuyền cười khẽ:
- So với đạo huynh thì còn kém rất xa.
So với vừa rồi ung dung ưu nhã thì nàng bây giờ tinh nghịch hơn, vẫn rất đẹp.
Lý Thất Dạ cười cười lấy ra một vật, là ngọc bội màu xanh biếc, chỉ có nửa khối ngọc.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nàng xuống dưới một lần không dễ dàng, thấy nha đầu cũng hiểu chuyện khiến người thích, thôi hãy lấy lại thứ này đi. Từ nay nàng có thể kê cao gối ngủ.
Khối ngọc bội này là lúc Lý Thất Dạ ở trong lương đình tránh mưa tại Tiên Thống đạo thống, có một lão nhân đưa tặng ngọc bối đính thân.
Ngọc bội xanh biếc, người không biết hàng cũng hiểu khối ngọc bội này không phải vật phàm.
Khi thấy Lý Thất Dạ lấy ngọc bội ra, Tĩnh Nhi đứng sau lưng Huệ Thanh Tuyền trợn to đôi mắt. Lúc này Tĩnh Nhi căng thẳng hơn ai hết, nàng nhìn ngọc bội chằm chằm, lo lắng thay cho tiểu thư nhà mình, sợ Lý Thất Dạ đột nhiên đổi ý.
Nàng là thị nữ mà không kiềm được sốt ruột muốn giật lại ngọc bội, vì khối ngọc bội này liên quan hạnh phúc cả đời của tiểu thư nhà nàng, không thể để nó tùy tiện rơi vào tay ai.
So với Tĩnh Nhi căng thẳng thì Huệ Thanh Tuyền rất bình tĩnh, nàng cười nhìn ngọc bội, ánh mắt như dòng nước. Nàng nhìn Lý Thất Dạ, vẫn ung dung, quý tộc như vậy, nữ nhân thế này có ai không thích.
Huệ Thanh Tuyền mỉm cười dịu dàng hỏi:
- Đạo huynh muốn từ hôn sao?
Ngẫm lại thân phận của nàng, Ngũ Hành Thiên Nữ, người thừa kế Ngũ Hành Sơn, lời nói dịu dàng thốt ra từ môi nàng có sức nặng bao nhiêu, khiến người mất hồn.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Không tính là từ hôn, lão già nhà các ngươi chẳng qua muốn gài bẫy ta. Nếu nàng là nha đầu điêu ngoa thì ta sẽ làm khó dễ một chút, nhưng nha đầu hiểu chuyện như vậy thì thôi ta không làm khó dễ. Cầm khối ngọc bội này thì nàng cũng yên tâm rồi, khỏi phải e ngại gì nữa.
Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm dễ nghe làm người nhũn xương:
- Nếu như nói Thanh Tuyền không ngại thì sao?
Nữ nhân như vậy nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ làm người hối hận mãi mãi.
Đại Hắc Ngưu vỗ tay xen lời:
- Thế là tốt nhất, quá tuyệt vời! Hai người là trời sinh một đôi, dưới đất một song, không ai thích hợp ghép cặp hơn hai người. Hai người là trời đất tạo nên, nếu không thành đôi thì có lỗi với mối thân duyên này!
Đại Hắc Ngưu mong mỏi hai người thành đôi ngay, ước gì đưa đi động phòng luôn. Đại Hắc Ngưu cảm thấy Lý Thất Dạ phối với Ngũ Hành Sơn thì không còn gì tốt hơn, hai người sinh ra đứa trẻ mập mạp nữa thì sẽ là kết quả nó muốn thấy nhất.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Nếu dịu dàng thêm chút nữa thì ta sẽ bị nhũn xương.
Huệ Thanh Tuyền không đắc ý, nàng nhẹ lắc đầu nói:
- Nếu Thanh Tuyền có sức hấp dẫn được như vậy thì Thanh Tuyền rất vui mừng. Thanh Tuyền không thể nào lay động đạo tâm của đương thời, nếu Thanh Tuyền muốn động đạo tâm của đương thời thì như kiến lay cây, không biết tự lượng sức mình.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhìn ngọc bội trong tay:
- Hay cho cô nương, nàng khẳng định không muốn lấy về ngọc bội này?
Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm làm người nghe mê say:
- Nếu đạo huynh thật sự muốn trả lại ngọc bội, ai đưa cho đạo huynh thì đạo huynh hãy trả lại người đó.
Nữ nhân như Huệ Thanh Tuyền khi đã dịu dàng thì rất trí mạng.
Giọng Huệ Thanh Tuyền dịu dàng quanh quẩn bên tai Lý Thất Dạ:
- Ta tin lão tổ của chúng ta là người hiểu tình hiểu lý, tuyệt đối sẽ không khó xử đạo huynh.
Nghe Huệ Thanh Tuyền không chịu nhận lại ngọc bội, Tĩnh Nhi căng thẳng thần kinh lo lắng cho tiểu thư, nàng khẽ kêu:
- Tiểu thư!
Huệ Thanh Tuyền không nói gì, Tĩnh Nhi đành mím môi lại, nàng hiểu ý của tiểu thư.
Lý Thất Dạ nâng lên nâng xuống ngọc bội, hắn cười cất nó vào:
- Thôi được, Ngũ Hành Sơn là chỗ tốt, có rảnh nhất định sẽ ghé qua.
Ánh mắt Huệ Thanh Tuyền dịu dàng khiến người chết chìm trong đó không ra được:
- Thanh Tuyền chắc chắn sẽ ở tệ môn từ xa nghênh Lý huynh đến.
Lý Thất Dạ bật cười gật đầu nói:
- Được, hứa chắc.
Thấy Lý Thất Dạ cất ngọc bội, Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
- May quá là may.
Đại Hắc Ngưu căng thẳng còn hơn hai đương sự, nó vỗ ngực cười nói:
- Bổn soái ngưu chờ uống rượu mừng của các người.
Lý Thất Dạ, Huệ Thanh Tuyền không nói gì.
Một lúc lâu sau hai tay Thái Doãn Hỉ nâng một hộp báu đi vào, cung kính nâng tới trước mặt Lý Thất Dạ, mở nắp hộp ra, một hổ phù đặt bên trong. Hổ phù rất cổ xưa, không biết từ niên đại nào truyền thừa xuống.
Thái Doãn Hỉ lấy hổ phù ra đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ, nói:
- Đây là hổ phù của Thiên Tiệm, xin công tử cất kỹ. Doãn Hỉ kiến thức nông cạn, không biết công tử sâu cạn, xin công tử đừng trách.
Lý Thất Dạ cầm lấy hổ phù, nhìn một hồi rồi cười nói:
- Ngươi đã rất thông minh, hèn gì Ngũ Hành Sơn thu nhận ngươi.
Lý Thất Dạ cất hổ phù xong lấy ra tấm bản vẽ đưa cho Thái Doãn Hỉ, lạnh nhạt nói:
- Thiên Tiệm không cứng rắn không gì phá nổi như ngươi tưởng. Nó được xây đã quá lâu, có chút sơ hở. Đối với người đời thì chút sơ hở này không là gì, nhưng với hạng người vô địch thật sự thì có sơ hở như thế dù Thiên Tiệm cứng rắn đến đâu vẫn có thể tự do tới lui.
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Thái Doãn Hỉ hết hồn, vội cầm lấy bản vẽ, xem xong mặt trắng bệch. Vì Lý Thất Dạ vẽ các điểm sơ hở hết sức kỹ càng, mỗi sơ hở như có thể mở ra cánh cửa.
Đối với cường giả trên cõi đời, dù họ biết rõ có sơ hở cũng không vào được. Nhưng như Lý Thất Dạ nói, đối với hạng người vô địch nếu bị bọn họ biết sơ hở thì Thiên Tiệm không ngăn được họ, có thể tự do tới lui.
Thái Doãn Hỉ lạy dài:
- Đa tạ công tử! Công tử đến vì phúc lợi của Tiên Thống Giới, nhận được công tử che chở...Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Thiên Nữ nói quá lời.
Thái Doãn Hỉ đâu dám bắt Ngũ Hành Sơn làm đảm bảo, lão cúi gập đầu hướng Huệ Thanh Tuyền:
- Vậy Doãn Hỉ xin đi lấy.
Thái Doãn Hỉ nói xong vội rời đi, lão không tiện tùy thân mang theo thứ quan trọng như hổ phù.
Sau khi Thái Doãn Hỉ đi, Lý Thất Dạ cười giơ ngón tay cái:
- Khá lắm, cô nương ra từ Ngũ Hành Sơn có lòng dạ người khác khó tới tơi.
Huệ Thanh Tuyền cười khẽ:
- So với đạo huynh thì còn kém rất xa.
So với vừa rồi ung dung ưu nhã thì nàng bây giờ tinh nghịch hơn, vẫn rất đẹp.
Lý Thất Dạ cười cười lấy ra một vật, là ngọc bội màu xanh biếc, chỉ có nửa khối ngọc.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nàng xuống dưới một lần không dễ dàng, thấy nha đầu cũng hiểu chuyện khiến người thích, thôi hãy lấy lại thứ này đi. Từ nay nàng có thể kê cao gối ngủ.
Khối ngọc bội này là lúc Lý Thất Dạ ở trong lương đình tránh mưa tại Tiên Thống đạo thống, có một lão nhân đưa tặng ngọc bối đính thân.
Ngọc bội xanh biếc, người không biết hàng cũng hiểu khối ngọc bội này không phải vật phàm.
Khi thấy Lý Thất Dạ lấy ngọc bội ra, Tĩnh Nhi đứng sau lưng Huệ Thanh Tuyền trợn to đôi mắt. Lúc này Tĩnh Nhi căng thẳng hơn ai hết, nàng nhìn ngọc bội chằm chằm, lo lắng thay cho tiểu thư nhà mình, sợ Lý Thất Dạ đột nhiên đổi ý.
Nàng là thị nữ mà không kiềm được sốt ruột muốn giật lại ngọc bội, vì khối ngọc bội này liên quan hạnh phúc cả đời của tiểu thư nhà nàng, không thể để nó tùy tiện rơi vào tay ai.
So với Tĩnh Nhi căng thẳng thì Huệ Thanh Tuyền rất bình tĩnh, nàng cười nhìn ngọc bội, ánh mắt như dòng nước. Nàng nhìn Lý Thất Dạ, vẫn ung dung, quý tộc như vậy, nữ nhân thế này có ai không thích.
Huệ Thanh Tuyền mỉm cười dịu dàng hỏi:
- Đạo huynh muốn từ hôn sao?
Ngẫm lại thân phận của nàng, Ngũ Hành Thiên Nữ, người thừa kế Ngũ Hành Sơn, lời nói dịu dàng thốt ra từ môi nàng có sức nặng bao nhiêu, khiến người mất hồn.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Không tính là từ hôn, lão già nhà các ngươi chẳng qua muốn gài bẫy ta. Nếu nàng là nha đầu điêu ngoa thì ta sẽ làm khó dễ một chút, nhưng nha đầu hiểu chuyện như vậy thì thôi ta không làm khó dễ. Cầm khối ngọc bội này thì nàng cũng yên tâm rồi, khỏi phải e ngại gì nữa.
Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm dễ nghe làm người nhũn xương:
- Nếu như nói Thanh Tuyền không ngại thì sao?
Nữ nhân như vậy nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ làm người hối hận mãi mãi.
Đại Hắc Ngưu vỗ tay xen lời:
- Thế là tốt nhất, quá tuyệt vời! Hai người là trời sinh một đôi, dưới đất một song, không ai thích hợp ghép cặp hơn hai người. Hai người là trời đất tạo nên, nếu không thành đôi thì có lỗi với mối thân duyên này!
Đại Hắc Ngưu mong mỏi hai người thành đôi ngay, ước gì đưa đi động phòng luôn. Đại Hắc Ngưu cảm thấy Lý Thất Dạ phối với Ngũ Hành Sơn thì không còn gì tốt hơn, hai người sinh ra đứa trẻ mập mạp nữa thì sẽ là kết quả nó muốn thấy nhất.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Nếu dịu dàng thêm chút nữa thì ta sẽ bị nhũn xương.
Huệ Thanh Tuyền không đắc ý, nàng nhẹ lắc đầu nói:
- Nếu Thanh Tuyền có sức hấp dẫn được như vậy thì Thanh Tuyền rất vui mừng. Thanh Tuyền không thể nào lay động đạo tâm của đương thời, nếu Thanh Tuyền muốn động đạo tâm của đương thời thì như kiến lay cây, không biết tự lượng sức mình.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhìn ngọc bội trong tay:
- Hay cho cô nương, nàng khẳng định không muốn lấy về ngọc bội này?
Huệ Thanh Tuyền dịu dàng, thanh âm làm người nghe mê say:
- Nếu đạo huynh thật sự muốn trả lại ngọc bội, ai đưa cho đạo huynh thì đạo huynh hãy trả lại người đó.
Nữ nhân như Huệ Thanh Tuyền khi đã dịu dàng thì rất trí mạng.
Giọng Huệ Thanh Tuyền dịu dàng quanh quẩn bên tai Lý Thất Dạ:
- Ta tin lão tổ của chúng ta là người hiểu tình hiểu lý, tuyệt đối sẽ không khó xử đạo huynh.
Nghe Huệ Thanh Tuyền không chịu nhận lại ngọc bội, Tĩnh Nhi căng thẳng thần kinh lo lắng cho tiểu thư, nàng khẽ kêu:
- Tiểu thư!
Huệ Thanh Tuyền không nói gì, Tĩnh Nhi đành mím môi lại, nàng hiểu ý của tiểu thư.
Lý Thất Dạ nâng lên nâng xuống ngọc bội, hắn cười cất nó vào:
- Thôi được, Ngũ Hành Sơn là chỗ tốt, có rảnh nhất định sẽ ghé qua.
Ánh mắt Huệ Thanh Tuyền dịu dàng khiến người chết chìm trong đó không ra được:
- Thanh Tuyền chắc chắn sẽ ở tệ môn từ xa nghênh Lý huynh đến.
Lý Thất Dạ bật cười gật đầu nói:
- Được, hứa chắc.
Thấy Lý Thất Dạ cất ngọc bội, Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
- May quá là may.
Đại Hắc Ngưu căng thẳng còn hơn hai đương sự, nó vỗ ngực cười nói:
- Bổn soái ngưu chờ uống rượu mừng của các người.
Lý Thất Dạ, Huệ Thanh Tuyền không nói gì.
Một lúc lâu sau hai tay Thái Doãn Hỉ nâng một hộp báu đi vào, cung kính nâng tới trước mặt Lý Thất Dạ, mở nắp hộp ra, một hổ phù đặt bên trong. Hổ phù rất cổ xưa, không biết từ niên đại nào truyền thừa xuống.
Thái Doãn Hỉ lấy hổ phù ra đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ, nói:
- Đây là hổ phù của Thiên Tiệm, xin công tử cất kỹ. Doãn Hỉ kiến thức nông cạn, không biết công tử sâu cạn, xin công tử đừng trách.
Lý Thất Dạ cầm lấy hổ phù, nhìn một hồi rồi cười nói:
- Ngươi đã rất thông minh, hèn gì Ngũ Hành Sơn thu nhận ngươi.
Lý Thất Dạ cất hổ phù xong lấy ra tấm bản vẽ đưa cho Thái Doãn Hỉ, lạnh nhạt nói:
- Thiên Tiệm không cứng rắn không gì phá nổi như ngươi tưởng. Nó được xây đã quá lâu, có chút sơ hở. Đối với người đời thì chút sơ hở này không là gì, nhưng với hạng người vô địch thật sự thì có sơ hở như thế dù Thiên Tiệm cứng rắn đến đâu vẫn có thể tự do tới lui.
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Thái Doãn Hỉ hết hồn, vội cầm lấy bản vẽ, xem xong mặt trắng bệch. Vì Lý Thất Dạ vẽ các điểm sơ hở hết sức kỹ càng, mỗi sơ hở như có thể mở ra cánh cửa.
Đối với cường giả trên cõi đời, dù họ biết rõ có sơ hở cũng không vào được. Nhưng như Lý Thất Dạ nói, đối với hạng người vô địch nếu bị bọn họ biết sơ hở thì Thiên Tiệm không ngăn được họ, có thể tự do tới lui.
Thái Doãn Hỉ lạy dài:
- Đa tạ công tử! Công tử đến vì phúc lợi của Tiên Thống Giới, nhận được công tử che chở...Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com