Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4065
Bóc!
Con mắt thứ ba của Tam Mục Thần Đồng chợt mở ra, trong khoảnh khắc này dường như thiên địa mở ra một con mắt, dường như con mắt mở ra là mắt thiên địa trong truyền thuyết.
Con mắt thứ ba của Tam Mục Thần Đồng hoàng kim, như được đúc bằng hoàng kim. Tròng mắt, con ngươi đều là hoàng kim với độ thuần khiết cao, giống như mắt hoàng kim khảm vào giữa trán.
Khi con mắt đỏ mở ra làm người ta sinh ra ảo giác trong thiên địa có con mắt như vậy, mọi thứ trên cõi đời bị con mắt đỏ nhìn thấu hết.
Lớn đến núi non sông nước, nhỏ đến con kiến con muỗi, mỏng manh như vi khuẩn đều có trong con mắt này, bị nhìn rõ ràng.
Trong con mắt này mặc cho ngươi có thủ đoạn nghịch thiên gì, thuật tàng hình gì, pháp yêu tà gì đều không thể trốn thoát.
Hoàng Kim Nhãn, khi người Tam Mục tộc tu luyện đến siêu mạnh mới luyện con mắt giống hoàng kim, con mắt đó được gọi là Hoàng Kim Nhãn!
Hoàng Kim Nhãn, phá hư vọng, thấy chân thật, đây là con mắt vô thượng. Hoàng Kim Nhãn mở ra là mọi thứ không có chỗ che giấu, mặc kệ ảo diệu cỡ nào cũng bị nhìn thấu hết.
Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất đương thời, cũng là người tu luyện Hoàng Kim Nhãn thành công nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Tam Mục tộc. Có thể nói Hoàng Kim Nhãn của Tam Mục Thần Đồng đã đại thành, nhìn thấu chân tri. Tam Mục Thần Đồng mà mở Hoàng Kim Nhãn ra là thấy tất cả.
Tam Mục Thần Đồng trầm giọng quát, vận chuyển công pháp:
- Mở!
Ánh sáng Hoàng Kim Nhãn chói lòa, từng lũ ánh sáng vàng tuôn ra.
Ong ong ong ong ong!
Có tiếng rung nhẹ như thiên địa bị Hoàng Kim Nhãn tỏa định, mọi thứ như ngừng lại. Thời gian trôi, gió nhẹ thổi, tất cả chững lại.
Trong Hoàng Kim Nhãn dù là đại thế thiên địa, vạn đạo chi pháp đều lộ ra sơ hở, hưng suy.
Tam Mục Thần Đồng thúc giục Hoàng Kim Nhãn nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý đứng đó, mặc kệ Tam Mục Thần Đồng xem.
Khi ánh sáng vàng của Hoàng Kim Nhãn chiếu lên người Lý Thất Dạ như khoác lớp vàng, trông hắn như mặc áo hoàng kim. Hoàng Kim Nhãn chiếu ánh sáng hoàng kim xuyên thấu Lý Thất Dạ, vô số ánh sáng hoàng kim xuyên qua người hắn, muốn sàn lọc thân thể hắn.
Ánh sáng hoàng kim chiếu rọi dường như Lý Thất Dạ không có chỗ che giấu, tất cả phô bày trong mắt Tam Mục Thần Đồng.
Cộp cộp cộp!
Vang một chuỗi tiếng bước chân, khi Hoàng Kim Nhãn chiếu vào Lý Thất Dạ giây lát thì Tam Mục Thần Đồng chợt biến sắc mặt, thu Hoàng Kim Nhãn lại sau đó thụt lùi mấy bước. Mặt Tam Mục Thần Đồng trắng bệch hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ.
Ánh mắt Tam Mục Thần Đồng nhìn Lý Thất Dạ như gặp quỷ, cực kỳ tà dị, tràn ngập sợ hãi.
Hoàng Kim Nhãn của Tam Mục Thần Đồng là phá hư vọng, thấy chân thật. Lúc Hoàng Kim Nhãn nhìn Lý Thất Dạ, khoảnh khắc đó gã nhìn thấy thứ không nên thấy, dù chỉ một tích tắc đã làm gã sợ tái mặt.
Lý Thất Dạ cười cợt, dửng dưng như không:
- Ta thế nào?
Tam Mục Thần Đồng thụt lùi mấy bước, biểu tình như gặp quỷ, Lý Thất Dạ ở trong mắt gã đáng sợ hơn cả quỷ.
Cộp cộp cộp!
Phía xa vang tiếng trống nặng nề như đang triệu hoán thứ gì.
Tam Mục Thần Đồng hít sâu, nói:
- Ta tạm thời bận việc quan trọng, đi trước.
Tam Mục Thần Đồng nói rất to, không biết nói cho mình hay người khác nghe. Tóm lại Tam Mục Thần Đồng nói xong đi liền, đi nhanh không chút tạm dừng. Tam Mục Thần Đồng đi vội vã không phải vì tiếng trống triệu hoán mà như là muốn rời khỏi đây ngay, cách Lý Thất Dạ xa thật xa.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Sao đi mất rồi?
Tam Mục Thần Đồng đã biến mất phía cuối trời, giả bộ không nghe câu hỏi của Lý Thất Dạ.
Sau khi Tam Mục Thần Đồng chạy trối chết, Đại Hắc Ngưu cười gian:
- Ha, nhóc con có chút ánh mắt, thấy thứ không nên thấy nên trốn ngay.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hoàng Kim Nhãn, con mắt này không tệ, nhưng thiếu chút hỏa hậu nếu không thì con mắt đó có thể tế luyện thành báu vật rất ghê gớm.
Nếu Tam Mục Thần Đồng còn ở chỗ này nghe câu đó sẽ rợn tóc gáy.
Đại Hắc Ngưu cười tà xúi giục:
- Ta biết trong Tam Mục tộc có mấy lão già ghê gớm lắm, Hoàng Kim Nhãn của họ không thua gì của nhóc con kia. Có muốn ta mang đại thánh nhân đi không? Móc mắt bọn họ ra tế luyện thành báu vật.
Tưởng tượng móc Hoàng Kim Nhãn của lão quái vật siêu mạnh của Tam Mục tộc ra tế luyện thành báu vật, chuyện này kích thích biết bao.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
- Ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn, ta đơn giản tiếc tài, tha cho hắn một mạng.
Lý Thất Dạ nói xong đi tiếp.
Đại Hắc Ngưu đuổi theo, ton hót vuốt mông ngựa:
- Đại thánh nhân là thánh nhân ghê gớm. Đại thánh nhân thấy đại soái ngưu ta đây có phải là tư chất vô song, gân cốt tuyệt thế? Đại thánh nhân tiếc tài mà, chỉ con đường sáng cho đại soái ngưu đi, để ta tôi luyện huyết thống của mình.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, trêu chọc nó:
- Chẳng phải ngươi tự xưng là chân tiên, tiên chủng sao? Ngươi chảy huyết thống chân tiên còn cần tôi luyện huyết thống sao?
Đại Hắc Ngưu cười ngại ngùng:
- He he, bổn soái ngưu... cái đó... huyết thống xảy ra chút xíu vấn đề nên muốn tôi luyện thêm, như vậy mới có cơ hội.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Chờ ngươi phá tâm ma rồi tính, phá tâm ma là ngươi có thể đắc đạo.
Đại Hắc Ngưu nghiến răng nói:
- Hừ! Tại Viễn Hoang Thánh Nhân chết sớm!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Vậy sao? Chuyện này không liên quan Viễn Hoang Thánh Nhân, dù Viễn Hoang Thánh Nhân không còn thì có sao? Không thấy thụ yêu già kia chẳng phải vắng Viễn Hoang Thánh Nhân không hề bị ảnh hưởng gì? Theo ta thấy thụ yêu càng hơn khi xưa.
Đại Hắc Ngưu không phục, nhưng nhắc đến thụ yêu già thì nó ủ rũ gục đầu:
- Hừ! Đã bảo lão là yêu, không phải người.
Lý Thất Dạ bỏ lại một câu rồi đi tiếp:
- Chiến thắng chính mình là chiến thắng hết thảy.
Đại Hắc Ngưu nghiêng đầu chiêm nghiệm câu nói của Lý Thất Dạ thật lâu.
Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu khuất xa, ba người đứng trên ngọn núi phía xa nhìn theo, đó là Bảo Nguyên Chân Thần, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế.
Nhóm Khắc Thạch Chân Đế thầm thắc mắc:
- Chuyện gì xảy ra?
Lúc Tam Mục Thần Đồng dùng Hoàng Kim Nhãn bọn họ còn tưởng gã sẽ có trận đại chiến tuyệt thế động trời với Lý Thất Dạ, ai ngờ đầu voi đuôi chuột nhìn người ta xong vội thu về Hoàng Kim Nhãn, tiếng trống vang lên gã liền rời đi.
Khắc Thạch Chân Đế trầm ngâm nói:
- Chắc không phải Tam Mục Thần Đồng sợ Lý Thất Dạ?
Nhưng thấy vô lý, dù sợ Lý Thất Dạ thì Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn, không đến mức không đánh mà chạy.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Con mắt thứ ba của Tam Mục Thần Đồng chợt mở ra, trong khoảnh khắc này dường như thiên địa mở ra một con mắt, dường như con mắt mở ra là mắt thiên địa trong truyền thuyết.
Con mắt thứ ba của Tam Mục Thần Đồng hoàng kim, như được đúc bằng hoàng kim. Tròng mắt, con ngươi đều là hoàng kim với độ thuần khiết cao, giống như mắt hoàng kim khảm vào giữa trán.
Khi con mắt đỏ mở ra làm người ta sinh ra ảo giác trong thiên địa có con mắt như vậy, mọi thứ trên cõi đời bị con mắt đỏ nhìn thấu hết.
Lớn đến núi non sông nước, nhỏ đến con kiến con muỗi, mỏng manh như vi khuẩn đều có trong con mắt này, bị nhìn rõ ràng.
Trong con mắt này mặc cho ngươi có thủ đoạn nghịch thiên gì, thuật tàng hình gì, pháp yêu tà gì đều không thể trốn thoát.
Hoàng Kim Nhãn, khi người Tam Mục tộc tu luyện đến siêu mạnh mới luyện con mắt giống hoàng kim, con mắt đó được gọi là Hoàng Kim Nhãn!
Hoàng Kim Nhãn, phá hư vọng, thấy chân thật, đây là con mắt vô thượng. Hoàng Kim Nhãn mở ra là mọi thứ không có chỗ che giấu, mặc kệ ảo diệu cỡ nào cũng bị nhìn thấu hết.
Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất đương thời, cũng là người tu luyện Hoàng Kim Nhãn thành công nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Tam Mục tộc. Có thể nói Hoàng Kim Nhãn của Tam Mục Thần Đồng đã đại thành, nhìn thấu chân tri. Tam Mục Thần Đồng mà mở Hoàng Kim Nhãn ra là thấy tất cả.
Tam Mục Thần Đồng trầm giọng quát, vận chuyển công pháp:
- Mở!
Ánh sáng Hoàng Kim Nhãn chói lòa, từng lũ ánh sáng vàng tuôn ra.
Ong ong ong ong ong!
Có tiếng rung nhẹ như thiên địa bị Hoàng Kim Nhãn tỏa định, mọi thứ như ngừng lại. Thời gian trôi, gió nhẹ thổi, tất cả chững lại.
Trong Hoàng Kim Nhãn dù là đại thế thiên địa, vạn đạo chi pháp đều lộ ra sơ hở, hưng suy.
Tam Mục Thần Đồng thúc giục Hoàng Kim Nhãn nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý đứng đó, mặc kệ Tam Mục Thần Đồng xem.
Khi ánh sáng vàng của Hoàng Kim Nhãn chiếu lên người Lý Thất Dạ như khoác lớp vàng, trông hắn như mặc áo hoàng kim. Hoàng Kim Nhãn chiếu ánh sáng hoàng kim xuyên thấu Lý Thất Dạ, vô số ánh sáng hoàng kim xuyên qua người hắn, muốn sàn lọc thân thể hắn.
Ánh sáng hoàng kim chiếu rọi dường như Lý Thất Dạ không có chỗ che giấu, tất cả phô bày trong mắt Tam Mục Thần Đồng.
Cộp cộp cộp!
Vang một chuỗi tiếng bước chân, khi Hoàng Kim Nhãn chiếu vào Lý Thất Dạ giây lát thì Tam Mục Thần Đồng chợt biến sắc mặt, thu Hoàng Kim Nhãn lại sau đó thụt lùi mấy bước. Mặt Tam Mục Thần Đồng trắng bệch hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ.
Ánh mắt Tam Mục Thần Đồng nhìn Lý Thất Dạ như gặp quỷ, cực kỳ tà dị, tràn ngập sợ hãi.
Hoàng Kim Nhãn của Tam Mục Thần Đồng là phá hư vọng, thấy chân thật. Lúc Hoàng Kim Nhãn nhìn Lý Thất Dạ, khoảnh khắc đó gã nhìn thấy thứ không nên thấy, dù chỉ một tích tắc đã làm gã sợ tái mặt.
Lý Thất Dạ cười cợt, dửng dưng như không:
- Ta thế nào?
Tam Mục Thần Đồng thụt lùi mấy bước, biểu tình như gặp quỷ, Lý Thất Dạ ở trong mắt gã đáng sợ hơn cả quỷ.
Cộp cộp cộp!
Phía xa vang tiếng trống nặng nề như đang triệu hoán thứ gì.
Tam Mục Thần Đồng hít sâu, nói:
- Ta tạm thời bận việc quan trọng, đi trước.
Tam Mục Thần Đồng nói rất to, không biết nói cho mình hay người khác nghe. Tóm lại Tam Mục Thần Đồng nói xong đi liền, đi nhanh không chút tạm dừng. Tam Mục Thần Đồng đi vội vã không phải vì tiếng trống triệu hoán mà như là muốn rời khỏi đây ngay, cách Lý Thất Dạ xa thật xa.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Sao đi mất rồi?
Tam Mục Thần Đồng đã biến mất phía cuối trời, giả bộ không nghe câu hỏi của Lý Thất Dạ.
Sau khi Tam Mục Thần Đồng chạy trối chết, Đại Hắc Ngưu cười gian:
- Ha, nhóc con có chút ánh mắt, thấy thứ không nên thấy nên trốn ngay.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hoàng Kim Nhãn, con mắt này không tệ, nhưng thiếu chút hỏa hậu nếu không thì con mắt đó có thể tế luyện thành báu vật rất ghê gớm.
Nếu Tam Mục Thần Đồng còn ở chỗ này nghe câu đó sẽ rợn tóc gáy.
Đại Hắc Ngưu cười tà xúi giục:
- Ta biết trong Tam Mục tộc có mấy lão già ghê gớm lắm, Hoàng Kim Nhãn của họ không thua gì của nhóc con kia. Có muốn ta mang đại thánh nhân đi không? Móc mắt bọn họ ra tế luyện thành báu vật.
Tưởng tượng móc Hoàng Kim Nhãn của lão quái vật siêu mạnh của Tam Mục tộc ra tế luyện thành báu vật, chuyện này kích thích biết bao.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
- Ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn, ta đơn giản tiếc tài, tha cho hắn một mạng.
Lý Thất Dạ nói xong đi tiếp.
Đại Hắc Ngưu đuổi theo, ton hót vuốt mông ngựa:
- Đại thánh nhân là thánh nhân ghê gớm. Đại thánh nhân thấy đại soái ngưu ta đây có phải là tư chất vô song, gân cốt tuyệt thế? Đại thánh nhân tiếc tài mà, chỉ con đường sáng cho đại soái ngưu đi, để ta tôi luyện huyết thống của mình.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu, trêu chọc nó:
- Chẳng phải ngươi tự xưng là chân tiên, tiên chủng sao? Ngươi chảy huyết thống chân tiên còn cần tôi luyện huyết thống sao?
Đại Hắc Ngưu cười ngại ngùng:
- He he, bổn soái ngưu... cái đó... huyết thống xảy ra chút xíu vấn đề nên muốn tôi luyện thêm, như vậy mới có cơ hội.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
- Chờ ngươi phá tâm ma rồi tính, phá tâm ma là ngươi có thể đắc đạo.
Đại Hắc Ngưu nghiến răng nói:
- Hừ! Tại Viễn Hoang Thánh Nhân chết sớm!
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Vậy sao? Chuyện này không liên quan Viễn Hoang Thánh Nhân, dù Viễn Hoang Thánh Nhân không còn thì có sao? Không thấy thụ yêu già kia chẳng phải vắng Viễn Hoang Thánh Nhân không hề bị ảnh hưởng gì? Theo ta thấy thụ yêu càng hơn khi xưa.
Đại Hắc Ngưu không phục, nhưng nhắc đến thụ yêu già thì nó ủ rũ gục đầu:
- Hừ! Đã bảo lão là yêu, không phải người.
Lý Thất Dạ bỏ lại một câu rồi đi tiếp:
- Chiến thắng chính mình là chiến thắng hết thảy.
Đại Hắc Ngưu nghiêng đầu chiêm nghiệm câu nói của Lý Thất Dạ thật lâu.
Lý Thất Dạ và Đại Hắc Ngưu khuất xa, ba người đứng trên ngọn núi phía xa nhìn theo, đó là Bảo Nguyên Chân Thần, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế.
Nhóm Khắc Thạch Chân Đế thầm thắc mắc:
- Chuyện gì xảy ra?
Lúc Tam Mục Thần Đồng dùng Hoàng Kim Nhãn bọn họ còn tưởng gã sẽ có trận đại chiến tuyệt thế động trời với Lý Thất Dạ, ai ngờ đầu voi đuôi chuột nhìn người ta xong vội thu về Hoàng Kim Nhãn, tiếng trống vang lên gã liền rời đi.
Khắc Thạch Chân Đế trầm ngâm nói:
- Chắc không phải Tam Mục Thần Đồng sợ Lý Thất Dạ?
Nhưng thấy vô lý, dù sợ Lý Thất Dạ thì Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn, không đến mức không đánh mà chạy.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com