Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4050
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Ha, ta chỉ so sánh vậy thôi, nhưng cũng gần giống.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, lắc đầu cười nói:
- Bọn họ chưa đến độ cao đó, ngươi đừng hù họ.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
- Bản đại soái ngưu chỉ cho họ biết lòng người hiểm ác, trên đời không có chúa cứu thế, trước tiên cho họ một bài học.
Nhóm học sinh Triệu Thu Thực nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Vì chỗ này xuất hiện một thế giới xương trắng khiến bọn họ cứ thấy là lạ, vì Quang Minh Thánh Viện của họ là quang minh sáng soi, chúng sinh bình thường cũng được soi tỏ, là thiên đường cho sinh linh thiên địa. Giờ chỗ này xuất hiện thế giới xương trắng to lớn làm nhóm học sinh thấy kỳ lạ.
Lý Thất Dạ cười cười tiến lên trước, hắn đi tùy ý, thường nhìn lên trời.
Học sinh Tẩy Tội viện theo sau Lý Thất Dạ, bọn họ vừa đi dạo vừa ngắm.
Có học sinh nhặt được một viên bảo châu từ khe hở xương trắng:
- Nhìn này nhìn này, ta nhặt được một viên bảo châu!
Bảo châu to cỡ nắm tay người trưởng thành, tỏa ánh sáng đỏ rực. Nhặt được bảo châu khiến học sinh siêu hưng phấn nói cho bạn học khác biết.
Lý Thất Dạ liếc sơ qua bộ xương dài thô to, cười nói:
- Đây là chân hỏa lân xà, khi còn sống là dị chủng, sau khi vào đây được quang minh, tu đại đạo, kết châu ở xương sống lưng. Ngươi có thể lật khúc xương sống thứ mười tám đến ba mươi sáu của nó sẽ tìm được nhiều bảo châu như vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói đám học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn chạy tới:
- Thật không?
Đám học sinh hợp sức di chuyển từng khối xương trắng to còn hơn ngọn núi.
Khi học sinh Tẩy Tội viện dời ra một khớp xương, ánh lửa bừng lên, dưới khớp xương đầy bảo châu đỏ rực.
- Oa, đúng thật, có rất nhiều bảo châu!
- Chúng ta lật hết lên xem!
Học sinh Tẩy Tội viện rất hưng phấn, bọn họ làm theo lời Lý Thất Dạ dời những khớp xương đi. Các khớp xương bắn ra ánh lửa, đầy ắp bảo châu xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đám học sinh Tẩy Tội viện nhặt hết bảo châu lên, mặt mày hớn hở nói:
- Phát tài!
Những học sinh nhặt hết bảo châu sau đó đưa cho Lý Thất Dạ, vì có hắn chỉ điểm nên bọn họ mới tìm được, không dám độc chiếm.
Lý Thất Dạ chỉ liếc qua, không nhận:
- Các ngươi chia nhau đi, Chân Hỏa Châu xua lạnh tán độc, để phòng thân rất tốt.
Báu vật như vậy vô cùng quý giá đối với học sinh Tẩy Tội viện, nhưng với Lý Thất Dạ thì không khác gì cát sỏi.
Các học sinh Tẩy Tội viện hoan hô, chia nhau các bảo châu.
Đại Hắc Ngưu cười gian:
- Ha ha, bổn soái ngưu không lừa các ngươi đi? Ta nói mang các ngươi đến tìm báu vật liền thấy nhiều báu vật rồi.
Học sinh Tẩy Tội viện cảm thấy Đại Hắc Ngưu nói hơi có lý, nó không lừa bọn họ.
Trong khi học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn chia bảo châu, Lý Thất Dạ cười chỉ vào bộ xương to phía xa, nói:
- Thấy con hoành sơn thiết báo kia? Dỡ xương của nó xuống cắt ra, trong cốt tủy là thép thật, tài liệu tốt để chế tạo binh khí.
Đám học sinh reo lên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Các ngươi có thể tự tìm kiếm, nơi này có thứ tốt vượt qua các ngươi tưởng tượng, được đến thứ tốt gì tùy vào cơ duyên của chính mình.
Các học sinh chạy đi, gỡ xuống xương cắt ra, cốt tủy bên trong hóa thành thép thật, các cây thép rất giống báu vật.
Đám học sinh Tẩy Tội viện siêu hưng phấn, bận rộn như con kiến nhỏ. Bọn họ đi giữa các bộ xương lớn tìm từng thứ tốt để lại dưới những khúc xương.
Lúc những bộ xương còn sống toàn là cự thú siêu mạnh, sau khi chúng nó chết tuy rằng huyết khí tinh hoa đều tan biến nhưng còn để lại chút thứ quý giá.
Có học sinh tìm thấy một cái răng như trường đao lấp lóe tia sáng lạnh:
- Nhìn này nhìn này, các ngươi xem cái răng này thế nào?
Lý Thất Dạ bình phẩm một câu:
- Không tệ, là nanh thủy của đoạn thủy ngạc, sắc bén cứng rắn.
Có học sinh tìm thấy khúc xương trắng trong bộ xương, nó trơn bóng như ngọc, hưng phấn reo lên:
- Ta nhặt được một khúc xương mềm!
Có học sinh kéo xương ngón chân vừa thô vừa dài chạy tới, xương ngón chân như đúc bằng hoàng kim:
- Các ngươi xem ta tìm thấy gì này!
Đám học sinh Tẩy Tội viện mừng hết cỡ, điên cuồng đào tìm bảo bối khắp nơi. Thế giới xương trắng âm trầm ở trong mắt họ không còn kinh dị rùng rợn mà chất đống báu vật.
Trừ Lý Thất Dạ ngẫu nhiên chỉ điểm ra còn lại để bọn họ tự tìm.
Lý Thất Dạ đi thong thả, báu vật bình thường không lọt vào pháp nhãn của hắn, chỉ ngẫu nhiên ngừng lại trước một số bộ xương to. Lý Thất Dạ sẽ cắt xương sọ lấy ra một dúm lửa lạ, hoặc cắt xương sống lấy ngọc tinh ra.
Nơi đây có nhiều báu vật cự thú để lại nhưng hiếm cái nào lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ. Ngẫu nhiên có một, hai món khiến hắn tự mình lấy ra, cái khác thì hắn chỉ liếc mắt một cái.
Trong khi các học sinh Tẩy Tội viện say mê đào bảo bối, Lý Thất Dạ bỗng bực bội lườm Đại Hắc Ngưu:
- Ngươi mang ta đến đây chẳng lẽ để ta nhặt đồng nát?
Đại Hắc Ngưu luôn đi theo Lý Thất Dạ, nó không đào bảo bối.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
- A không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết Viễn Hoang Thánh Nhân không phải thứ tốt, vì vậy mang ngươi đến xem nơi này. Ngươi là đại thánh nhân, chắc nhìn ra chút manh mối trong này?
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời, cười hờ hững:
- Ta hiểu biết Viễn Hoang Thánh Nhân nhiều hơn người.
Đại Hắc Ngưu lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi cho rằng hắn là thánh nhân hay... ha ha, là ma đầu trong hắc ám?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Trên đời hiếm ai vừa sinh ra đã là ác ma. Ai cũng đã từng giãy dụa, có người vượt qua được đi làm chúa cứu thế, có người vượt qua đối kháng hắc ám, có người vượt qua đi cứu chính mình, không vì người thương, không vì ai khác, chỉ vì bản thân.
Lý Thất Dạ tạm dừng, hắn nhìn phương xa chậm rãi nói:
- Nhưng có người không thể kiên trì, có người thì vượt qua được. Nên với một số người không thể từ một giai đoạn hoặc sự kiện nào đó hắn đã làm phán đoán là thánh nhân hay ma đầu.
Lý Thất Dạ lắc đầu lạnh nhạt nói:
- Viễn Hoang Thánh Nhân cũng từng giãy dụa, từng khát vọng. Tiếc rằng đời người tám chín phần mười không như ý muốn.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, liếc sang Đại Hắc Ngưu, hắn lạnh nhạt nói:
- Chỉ có vậy? Ngươi đơn giản muốn biết Viễn Hoang Thánh Nhân là người tốt hay xấu?
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở nói:
- Ha, không dám, không dám. Ta tin tưởng có nhiều thứ không lừa được đôi mắt của đại thánh nhân. Nhìn nơi này chắc đại thánh nhân cũng biết, tuy sinh linh nào đều sống và chết, bệnh rồi chết. Nhưng đại thánh nhân cảm thấy chỗ này bình thường không?Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Ha, ta chỉ so sánh vậy thôi, nhưng cũng gần giống.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, lắc đầu cười nói:
- Bọn họ chưa đến độ cao đó, ngươi đừng hù họ.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
- Bản đại soái ngưu chỉ cho họ biết lòng người hiểm ác, trên đời không có chúa cứu thế, trước tiên cho họ một bài học.
Nhóm học sinh Triệu Thu Thực nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Vì chỗ này xuất hiện một thế giới xương trắng khiến bọn họ cứ thấy là lạ, vì Quang Minh Thánh Viện của họ là quang minh sáng soi, chúng sinh bình thường cũng được soi tỏ, là thiên đường cho sinh linh thiên địa. Giờ chỗ này xuất hiện thế giới xương trắng to lớn làm nhóm học sinh thấy kỳ lạ.
Lý Thất Dạ cười cười tiến lên trước, hắn đi tùy ý, thường nhìn lên trời.
Học sinh Tẩy Tội viện theo sau Lý Thất Dạ, bọn họ vừa đi dạo vừa ngắm.
Có học sinh nhặt được một viên bảo châu từ khe hở xương trắng:
- Nhìn này nhìn này, ta nhặt được một viên bảo châu!
Bảo châu to cỡ nắm tay người trưởng thành, tỏa ánh sáng đỏ rực. Nhặt được bảo châu khiến học sinh siêu hưng phấn nói cho bạn học khác biết.
Lý Thất Dạ liếc sơ qua bộ xương dài thô to, cười nói:
- Đây là chân hỏa lân xà, khi còn sống là dị chủng, sau khi vào đây được quang minh, tu đại đạo, kết châu ở xương sống lưng. Ngươi có thể lật khúc xương sống thứ mười tám đến ba mươi sáu của nó sẽ tìm được nhiều bảo châu như vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói đám học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn chạy tới:
- Thật không?
Đám học sinh hợp sức di chuyển từng khối xương trắng to còn hơn ngọn núi.
Khi học sinh Tẩy Tội viện dời ra một khớp xương, ánh lửa bừng lên, dưới khớp xương đầy bảo châu đỏ rực.
- Oa, đúng thật, có rất nhiều bảo châu!
- Chúng ta lật hết lên xem!
Học sinh Tẩy Tội viện rất hưng phấn, bọn họ làm theo lời Lý Thất Dạ dời những khớp xương đi. Các khớp xương bắn ra ánh lửa, đầy ắp bảo châu xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đám học sinh Tẩy Tội viện nhặt hết bảo châu lên, mặt mày hớn hở nói:
- Phát tài!
Những học sinh nhặt hết bảo châu sau đó đưa cho Lý Thất Dạ, vì có hắn chỉ điểm nên bọn họ mới tìm được, không dám độc chiếm.
Lý Thất Dạ chỉ liếc qua, không nhận:
- Các ngươi chia nhau đi, Chân Hỏa Châu xua lạnh tán độc, để phòng thân rất tốt.
Báu vật như vậy vô cùng quý giá đối với học sinh Tẩy Tội viện, nhưng với Lý Thất Dạ thì không khác gì cát sỏi.
Các học sinh Tẩy Tội viện hoan hô, chia nhau các bảo châu.
Đại Hắc Ngưu cười gian:
- Ha ha, bổn soái ngưu không lừa các ngươi đi? Ta nói mang các ngươi đến tìm báu vật liền thấy nhiều báu vật rồi.
Học sinh Tẩy Tội viện cảm thấy Đại Hắc Ngưu nói hơi có lý, nó không lừa bọn họ.
Trong khi học sinh Tẩy Tội viện hưng phấn chia bảo châu, Lý Thất Dạ cười chỉ vào bộ xương to phía xa, nói:
- Thấy con hoành sơn thiết báo kia? Dỡ xương của nó xuống cắt ra, trong cốt tủy là thép thật, tài liệu tốt để chế tạo binh khí.
Đám học sinh reo lên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Các ngươi có thể tự tìm kiếm, nơi này có thứ tốt vượt qua các ngươi tưởng tượng, được đến thứ tốt gì tùy vào cơ duyên của chính mình.
Các học sinh chạy đi, gỡ xuống xương cắt ra, cốt tủy bên trong hóa thành thép thật, các cây thép rất giống báu vật.
Đám học sinh Tẩy Tội viện siêu hưng phấn, bận rộn như con kiến nhỏ. Bọn họ đi giữa các bộ xương lớn tìm từng thứ tốt để lại dưới những khúc xương.
Lúc những bộ xương còn sống toàn là cự thú siêu mạnh, sau khi chúng nó chết tuy rằng huyết khí tinh hoa đều tan biến nhưng còn để lại chút thứ quý giá.
Có học sinh tìm thấy một cái răng như trường đao lấp lóe tia sáng lạnh:
- Nhìn này nhìn này, các ngươi xem cái răng này thế nào?
Lý Thất Dạ bình phẩm một câu:
- Không tệ, là nanh thủy của đoạn thủy ngạc, sắc bén cứng rắn.
Có học sinh tìm thấy khúc xương trắng trong bộ xương, nó trơn bóng như ngọc, hưng phấn reo lên:
- Ta nhặt được một khúc xương mềm!
Có học sinh kéo xương ngón chân vừa thô vừa dài chạy tới, xương ngón chân như đúc bằng hoàng kim:
- Các ngươi xem ta tìm thấy gì này!
Đám học sinh Tẩy Tội viện mừng hết cỡ, điên cuồng đào tìm bảo bối khắp nơi. Thế giới xương trắng âm trầm ở trong mắt họ không còn kinh dị rùng rợn mà chất đống báu vật.
Trừ Lý Thất Dạ ngẫu nhiên chỉ điểm ra còn lại để bọn họ tự tìm.
Lý Thất Dạ đi thong thả, báu vật bình thường không lọt vào pháp nhãn của hắn, chỉ ngẫu nhiên ngừng lại trước một số bộ xương to. Lý Thất Dạ sẽ cắt xương sọ lấy ra một dúm lửa lạ, hoặc cắt xương sống lấy ngọc tinh ra.
Nơi đây có nhiều báu vật cự thú để lại nhưng hiếm cái nào lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ. Ngẫu nhiên có một, hai món khiến hắn tự mình lấy ra, cái khác thì hắn chỉ liếc mắt một cái.
Trong khi các học sinh Tẩy Tội viện say mê đào bảo bối, Lý Thất Dạ bỗng bực bội lườm Đại Hắc Ngưu:
- Ngươi mang ta đến đây chẳng lẽ để ta nhặt đồng nát?
Đại Hắc Ngưu luôn đi theo Lý Thất Dạ, nó không đào bảo bối.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở:
- A không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết Viễn Hoang Thánh Nhân không phải thứ tốt, vì vậy mang ngươi đến xem nơi này. Ngươi là đại thánh nhân, chắc nhìn ra chút manh mối trong này?
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời, cười hờ hững:
- Ta hiểu biết Viễn Hoang Thánh Nhân nhiều hơn người.
Đại Hắc Ngưu lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi cho rằng hắn là thánh nhân hay... ha ha, là ma đầu trong hắc ám?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Trên đời hiếm ai vừa sinh ra đã là ác ma. Ai cũng đã từng giãy dụa, có người vượt qua được đi làm chúa cứu thế, có người vượt qua đối kháng hắc ám, có người vượt qua đi cứu chính mình, không vì người thương, không vì ai khác, chỉ vì bản thân.
Lý Thất Dạ tạm dừng, hắn nhìn phương xa chậm rãi nói:
- Nhưng có người không thể kiên trì, có người thì vượt qua được. Nên với một số người không thể từ một giai đoạn hoặc sự kiện nào đó hắn đã làm phán đoán là thánh nhân hay ma đầu.
Lý Thất Dạ lắc đầu lạnh nhạt nói:
- Viễn Hoang Thánh Nhân cũng từng giãy dụa, từng khát vọng. Tiếc rằng đời người tám chín phần mười không như ý muốn.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, liếc sang Đại Hắc Ngưu, hắn lạnh nhạt nói:
- Chỉ có vậy? Ngươi đơn giản muốn biết Viễn Hoang Thánh Nhân là người tốt hay xấu?
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở nói:
- Ha, không dám, không dám. Ta tin tưởng có nhiều thứ không lừa được đôi mắt của đại thánh nhân. Nhìn nơi này chắc đại thánh nhân cũng biết, tuy sinh linh nào đều sống và chết, bệnh rồi chết. Nhưng đại thánh nhân cảm thấy chỗ này bình thường không?Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook