Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3873
Giờ Lý Kiến Khôn mới hiểu Lý Thất Dạ không phải phế nhân, hắn là cường giả siêu mạnh không thể nhúc nhích. Lý Kiến Khôn nhớ lại mình từng định giết Lý Thất Dạ, gã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, rợn tóc gáy. May mắn khi đó Quách Giai Tuệ lương thiện, không thì người chết ở đó không phải Lý Thất Dạ mà là gã.
Trần Duy Chính tông chủ Hộ Sơn tông lấy lại tinh thần rùng mình cúi người hướng Lý Thất Dạ, suýt quỳ dưới đất lạy lục:
- Tiền bối, tiền bối, không biết Hộ Sơn tông ta có nơi nào đắc tội tiền bối, Hộ Sơn tông chúng ta xin lỗi tiền bối...
Đối với Trần Duy Chính vào lúc này vinh nhục cá nhân không là gì, miễn giữ được Hộ Sơn tông, bảo vệ các vị trưởng lão, hộ pháp thì bắt gã quỳ dập đầu gã cũng chịu. Nểu không có các trưởng lão, hộ pháp thì Hộ Sơn tông sẽ mất đi trụ cột vững vàng, Hộ Sơn tông vốn đã yếu càng không chịu nổi một kích.
Trần Duy Chính đã hiểu rằng bọn họ gặp cường giả thật sự, cường giả vượt xa phạm vi thực lực của họ. Chân Thần như Trần Duy Chính cũng không chịu nổi một kích của hắn.
Lý Thất Dạ nhìn Trần Duy Chính thấp hèn van xin, lạnh nhạt nói:
- Nếu ta muốn diệt Hộ Sơn tông các ngươi còn cần chờ tới bây giờ sao? Tùy tiện một tay là diệt được.
Ngón tay Lý Thất Dạ gõ nhẹ, lực lượng trấn áp trên người các trưởng lão, hộ pháp biến mất.
Lực lượng trấn áp biến mất, các trưởng lão, hộ pháp bò dậy, như trút được gánh nặng, lùi sang một bên. Bọn họ nổi da gà, run cầm cập nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này có ngu dốt đến đâu cũng hiểu Hộ Sơn tông gặp cường giả vô cùng đáng sợ, có chuyện gì Hộ Sơn tông có giữ được hay không, có thể vượt qua cửa ải hay không còn khó nói.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Một đám ngu xuẩn, bảo thủ vô tri. Bản lĩnh cả đời Trường Sinh Lão Nhân bị đám ngu ngốc các ngươi giày xéo, các ngươi luyện thành phân chó!
Bị Lý Thất Dạ chửi vào mặt, các trưởng lão, hộ pháp không dám hó hé.
Tông chủ Trần Duy Chính cúi người gật đầu hòa giải:
- Không biết tiền bối xưng hô thế nào? Đến từ tiên hương nào?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Trần Duy Chính:
- Tiên hương gì, hôm nay ta là đệ tử của Hộ Sơn tông, từ nay trở đi do ta tiếp quản Hộ Sơn tông!
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Trần Duy Chính xoe tròn mắt, các trưởng lão, hộ pháp mắt tròn mắt dẹt.
Hộ Sơn tông đột nhiên có một đệ tử cường đại như vậy, ra tay trấn áp tất cả trưởng lão, hộ pháp, bọn họ biết nói gì bây giờ?
Tuy Hộ Sơn tông đã là môn phái nhỏ nhưng bọn họ tuyển nhận đệ tử có thứ tự hẳn hoi, đệ tử nào tham gia Hộ Sơn tông phải qua thử thách.
Giờ Lý Thất Dạ tự xưng là đệ tử của Hộ Sơn tông làm đám Trần Duy Chính câm nín.
Người mạnh như vậy đột nhiên chui ra còn tự xưng là đệ tử của Hộ Sơn tông bọn họ, mở miệng đòi tiếp quản Hộ Sơn tông, cả đám không biết nên nói tiếp thế nào.
Hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông ngó nhau, không biết làm sao bây giờ.
Với Hộ Sơn tông nếu thật sự có đệ tử mạnh như vậy thì bọn họ mừng hết lớn, rất hưng phấn, vì ý nghĩa Hộ Sơn tông có hy vọng chấn hưng.
Vấn đề là Lý Thất Dạ không phải đệ tử thật sự của Hộ Sơn tông, hắn chỉ đột nhiên chui ra, bọn họ hoàn toàn không biết lai lịch của hắn.
Thử nghĩ xem, một người xuất hiện trong Hộ Sơn tông đòi nắm quyền lớn của Hộ Sơn tông, các trưởng lão, hộ pháp làm sao yên lòng?
Trần Duy Chính cười gượng, cúi đầu khom lưng hướng Lý Thất Dạ:
- Ha ha, tiền bối, cái này... tiền bối thấy đó, Hộ Sơn tông chúng... chúng ta chỉ là một ngôi miếu nhỏ, một vũng nước nhỏ bé. Tiền bối là kim thân chân tiên, chân long trên trời...
Lý Thất Dạ hờ hững liếc Trần Duy Chính một cái:
- Như thế nào? Sợ ta soán vị cướp quyền sao? Sợ không giữ được địa vị tông chủ của ngươi?
Trần Duy Chính lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc nói:
- Không, không, không phải ý đó. Không phải Trần mỗ tham luyến quyền vị, nếu có người càng hiền năng thì Trần mỗ lập tức nhường lại ngay. Ha ha, nhưng tiền bối... chúng... chúng ta hoàn toàn không biết gì về tiền bối, mới chỉ tiếp xúc tiền bối...
Trần Duy Chính không nói trái lương tâm, gã luôn muốn chấn hưng Hộ Sơn tông, bất hạnh là không có cách nào. Trần Duy Chính hay các hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông đều có thực lực hữu hạn.
Trong Hộ Sơn tông thực lực của Trần Duy Chính mạnh nhất nhưng mới chỉ là Chân Thần, thực lực như vậy đặt trong Tiên Ma đạo thống không là gì.
Thế hệ trẻ có triển vọng, đệ tử môn hạ biểu hiện có hạn, muốn vượt qua thế hệ trước bọn họ hơi khó, Hộ Sơn tông thật sự xuống dốc. Dù mảnh đất Hộ Sơn tông cai quản ra thiên tài tuyệt thế cũng không muốn bái vào Hộ Sơn tông, sẽ bị đại giáo môn phái khác mạnh hơn bắt cóc, ví dụ Bát Quái Cổ quốc.
Nếu Hộ Sơn tông ra người mạnh hơn Trần Duy Chính, có năng lực hơn gã quản lý Hộ Sơn tông, chấn hưng Hộ Sơn tông thì gã làm tông chủ sẽ rất vui vẻ nhường ghế.
Nhưng Hộ Sơn tông hoàn toàn mù tịt người ngoài như Lý Thất Dạ, bảo họ đưa Hộ Sơn tông cho hắn quản lý là tuyệt đối không được, ai biết hắn có mưu đồ gì với Hộ Sơn tông.
Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc Trần Duy Chính:
- Ngu xuẩn! Miếu nhỏ rách nát các ngươi có gì đáng giá để ta ham? Một đống đồng nát! Hôm nay ta ngồi ở đây là thay Trường Sinh Lão Nhân Thủy Tổ của các ngươi dạy dỗ lại đám ngu vô dụng, đám tử tôn như phế vật các ngươi!
Bị Lý Thất Dạ chửi thẳng mặt là ngu ngốc, phế vật làm đám Trần Duy Chính xì hơi. Người một ngón tay trấn áp cả đám bọn họ thì họ còn cãi gì được? Cái gọi là tự phụ, ưu việt của họ không đáng một đồng trước mặt Lý Thất Dạ.
Trần Duy Chính làm tông chủ phản ứng rất nhanh nhạy, vội hỏi Lý Thất Dạ:
- Nói vậy tiền bối là lão tổ tông của Tiên Ma đạo thống chúng ta, là tiên hiền của Hộ Sơn tông...
Lý Thất Dạ lạnh lùng lườm Trần Duy Chính:
- Hỏi nhiều làm gì, không nên hỏi thì câm mồm.
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng liếc một cái đã làm Trần Duy Chính rùng mình, khoảnh khắc bị nhìn gã cảm giác mình như con kiến, trước mặt gã là cự thú hồng hoang. Đừng nói Trần Duy Chính, nguyên Hộ Sơn tông cũng không đủ hồng hoang cự thú Lý Thất Dạ nhét răng.
Trần Duy Chính nổi da gà, không dám hó hé tiếng nào.
Lý Thất Dạ lười nhìn bọn họ, vung tay.
Bùm!
Không gian dao động, từng tầng phòng ngự hiển hiện. Uy Chân Đế, hơi thở Thủy Tổ ập vào mặt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Trần Duy Chính tông chủ Hộ Sơn tông lấy lại tinh thần rùng mình cúi người hướng Lý Thất Dạ, suýt quỳ dưới đất lạy lục:
- Tiền bối, tiền bối, không biết Hộ Sơn tông ta có nơi nào đắc tội tiền bối, Hộ Sơn tông chúng ta xin lỗi tiền bối...
Đối với Trần Duy Chính vào lúc này vinh nhục cá nhân không là gì, miễn giữ được Hộ Sơn tông, bảo vệ các vị trưởng lão, hộ pháp thì bắt gã quỳ dập đầu gã cũng chịu. Nểu không có các trưởng lão, hộ pháp thì Hộ Sơn tông sẽ mất đi trụ cột vững vàng, Hộ Sơn tông vốn đã yếu càng không chịu nổi một kích.
Trần Duy Chính đã hiểu rằng bọn họ gặp cường giả thật sự, cường giả vượt xa phạm vi thực lực của họ. Chân Thần như Trần Duy Chính cũng không chịu nổi một kích của hắn.
Lý Thất Dạ nhìn Trần Duy Chính thấp hèn van xin, lạnh nhạt nói:
- Nếu ta muốn diệt Hộ Sơn tông các ngươi còn cần chờ tới bây giờ sao? Tùy tiện một tay là diệt được.
Ngón tay Lý Thất Dạ gõ nhẹ, lực lượng trấn áp trên người các trưởng lão, hộ pháp biến mất.
Lực lượng trấn áp biến mất, các trưởng lão, hộ pháp bò dậy, như trút được gánh nặng, lùi sang một bên. Bọn họ nổi da gà, run cầm cập nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này có ngu dốt đến đâu cũng hiểu Hộ Sơn tông gặp cường giả vô cùng đáng sợ, có chuyện gì Hộ Sơn tông có giữ được hay không, có thể vượt qua cửa ải hay không còn khó nói.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Một đám ngu xuẩn, bảo thủ vô tri. Bản lĩnh cả đời Trường Sinh Lão Nhân bị đám ngu ngốc các ngươi giày xéo, các ngươi luyện thành phân chó!
Bị Lý Thất Dạ chửi vào mặt, các trưởng lão, hộ pháp không dám hó hé.
Tông chủ Trần Duy Chính cúi người gật đầu hòa giải:
- Không biết tiền bối xưng hô thế nào? Đến từ tiên hương nào?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Trần Duy Chính:
- Tiên hương gì, hôm nay ta là đệ tử của Hộ Sơn tông, từ nay trở đi do ta tiếp quản Hộ Sơn tông!
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Trần Duy Chính xoe tròn mắt, các trưởng lão, hộ pháp mắt tròn mắt dẹt.
Hộ Sơn tông đột nhiên có một đệ tử cường đại như vậy, ra tay trấn áp tất cả trưởng lão, hộ pháp, bọn họ biết nói gì bây giờ?
Tuy Hộ Sơn tông đã là môn phái nhỏ nhưng bọn họ tuyển nhận đệ tử có thứ tự hẳn hoi, đệ tử nào tham gia Hộ Sơn tông phải qua thử thách.
Giờ Lý Thất Dạ tự xưng là đệ tử của Hộ Sơn tông làm đám Trần Duy Chính câm nín.
Người mạnh như vậy đột nhiên chui ra còn tự xưng là đệ tử của Hộ Sơn tông bọn họ, mở miệng đòi tiếp quản Hộ Sơn tông, cả đám không biết nên nói tiếp thế nào.
Hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông ngó nhau, không biết làm sao bây giờ.
Với Hộ Sơn tông nếu thật sự có đệ tử mạnh như vậy thì bọn họ mừng hết lớn, rất hưng phấn, vì ý nghĩa Hộ Sơn tông có hy vọng chấn hưng.
Vấn đề là Lý Thất Dạ không phải đệ tử thật sự của Hộ Sơn tông, hắn chỉ đột nhiên chui ra, bọn họ hoàn toàn không biết lai lịch của hắn.
Thử nghĩ xem, một người xuất hiện trong Hộ Sơn tông đòi nắm quyền lớn của Hộ Sơn tông, các trưởng lão, hộ pháp làm sao yên lòng?
Trần Duy Chính cười gượng, cúi đầu khom lưng hướng Lý Thất Dạ:
- Ha ha, tiền bối, cái này... tiền bối thấy đó, Hộ Sơn tông chúng... chúng ta chỉ là một ngôi miếu nhỏ, một vũng nước nhỏ bé. Tiền bối là kim thân chân tiên, chân long trên trời...
Lý Thất Dạ hờ hững liếc Trần Duy Chính một cái:
- Như thế nào? Sợ ta soán vị cướp quyền sao? Sợ không giữ được địa vị tông chủ của ngươi?
Trần Duy Chính lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc nói:
- Không, không, không phải ý đó. Không phải Trần mỗ tham luyến quyền vị, nếu có người càng hiền năng thì Trần mỗ lập tức nhường lại ngay. Ha ha, nhưng tiền bối... chúng... chúng ta hoàn toàn không biết gì về tiền bối, mới chỉ tiếp xúc tiền bối...
Trần Duy Chính không nói trái lương tâm, gã luôn muốn chấn hưng Hộ Sơn tông, bất hạnh là không có cách nào. Trần Duy Chính hay các hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông đều có thực lực hữu hạn.
Trong Hộ Sơn tông thực lực của Trần Duy Chính mạnh nhất nhưng mới chỉ là Chân Thần, thực lực như vậy đặt trong Tiên Ma đạo thống không là gì.
Thế hệ trẻ có triển vọng, đệ tử môn hạ biểu hiện có hạn, muốn vượt qua thế hệ trước bọn họ hơi khó, Hộ Sơn tông thật sự xuống dốc. Dù mảnh đất Hộ Sơn tông cai quản ra thiên tài tuyệt thế cũng không muốn bái vào Hộ Sơn tông, sẽ bị đại giáo môn phái khác mạnh hơn bắt cóc, ví dụ Bát Quái Cổ quốc.
Nếu Hộ Sơn tông ra người mạnh hơn Trần Duy Chính, có năng lực hơn gã quản lý Hộ Sơn tông, chấn hưng Hộ Sơn tông thì gã làm tông chủ sẽ rất vui vẻ nhường ghế.
Nhưng Hộ Sơn tông hoàn toàn mù tịt người ngoài như Lý Thất Dạ, bảo họ đưa Hộ Sơn tông cho hắn quản lý là tuyệt đối không được, ai biết hắn có mưu đồ gì với Hộ Sơn tông.
Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc Trần Duy Chính:
- Ngu xuẩn! Miếu nhỏ rách nát các ngươi có gì đáng giá để ta ham? Một đống đồng nát! Hôm nay ta ngồi ở đây là thay Trường Sinh Lão Nhân Thủy Tổ của các ngươi dạy dỗ lại đám ngu vô dụng, đám tử tôn như phế vật các ngươi!
Bị Lý Thất Dạ chửi thẳng mặt là ngu ngốc, phế vật làm đám Trần Duy Chính xì hơi. Người một ngón tay trấn áp cả đám bọn họ thì họ còn cãi gì được? Cái gọi là tự phụ, ưu việt của họ không đáng một đồng trước mặt Lý Thất Dạ.
Trần Duy Chính làm tông chủ phản ứng rất nhanh nhạy, vội hỏi Lý Thất Dạ:
- Nói vậy tiền bối là lão tổ tông của Tiên Ma đạo thống chúng ta, là tiên hiền của Hộ Sơn tông...
Lý Thất Dạ lạnh lùng lườm Trần Duy Chính:
- Hỏi nhiều làm gì, không nên hỏi thì câm mồm.
Lý Thất Dạ chỉ lạnh lùng liếc một cái đã làm Trần Duy Chính rùng mình, khoảnh khắc bị nhìn gã cảm giác mình như con kiến, trước mặt gã là cự thú hồng hoang. Đừng nói Trần Duy Chính, nguyên Hộ Sơn tông cũng không đủ hồng hoang cự thú Lý Thất Dạ nhét răng.
Trần Duy Chính nổi da gà, không dám hó hé tiếng nào.
Lý Thất Dạ lười nhìn bọn họ, vung tay.
Bùm!
Không gian dao động, từng tầng phòng ngự hiển hiện. Uy Chân Đế, hơi thở Thủy Tổ ập vào mặt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com