Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3872
Trưởng lão khác lên tiếng:
- Đúng rồi, Thánh Hiền Quan không chỉ là tượng trưng của tiên hiền còn là trọng bảo cực kỳ cường đại vô địch, không thể làm mất.
Trong phút chốc các trưởng lão, đường chủ nhìn tông chủ Trần Duy Chính. Trong Hộ Sơn tông Trần Duy Chính không chỉ là người thực lực mạnh nhất cũng là tông chủ được tất cả trưởng lão ủng hộ.
Trần Duy Chính lặng im một lúc, biểu tình nghiêm túc nói:
- Giai Tuệ là đệ tử bình thường của tông môn nhưng có thể leo lên thần sơn, vào Tiên Ma động, đây là chuyện các đời chúng ta không làm được. Nghĩa là Giai Tuệ có Thánh Hiền Quan là cơ duyên sâu, nói lên Giai Tuệ đã qua thử thách của tiên hiền và Thủy Tổ. Nếu vậy thì Giai Tuệ có tư cách được Thánh Hiền Quan, huống chi Thánh Hiền Quan đã sớm không ở trong tông môn, hôm nay Giai Tuệ mang về, dù sau này có mất cũng không có chuyện bị lạc. Tuy đạo hạnh của Giai Tuệ còn thấp, không xứng với Thánh Hiền Quan, nhưng tương lai Giai Tuệ sẽ có thành tựu kinh người, không bôi nhọ Thánh Hiền Quan đội trên đầu nàng.
Trần Duy Chính nói từ tốn có lý, làm các trưởng lão, đường chủ nhìn nhau.
Trong khi mọi người im lặng thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Ừm, ngươi không quá ngốc, Hộ Sơn tông có tông chủ như ngươi chưa đến nỗi ngốc hết thuốc chữa.
Lời vừa thốt ra mọi người biến sắc mặt. Nơi này là đại sảnh nghị sự của Hộ Sơn tông, có mặt tại đây toàn là nhân vật quan trọng nhất nhất Hộ Sơn tông, các trưởng lão đều có mặt, bao gồm tông chủ Trần Duy Chính.
Giờ ngay trước mặt các trưởng lão, hộ pháp của Hộ Sơn tông có người hạ thấp tông chủ Trần Duy Chính, quá kiêu ngạo, đây là vũ nục uy nghiêm của Hộ Sơn tông.
Các trưởng lão, hộ pháp trợn trừng mắt, nhìn kỹ thì người nói chuyện là Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn.
Lý Thất Dạ luôn ngủ say đã mở mắt ra, lười biếng nắm, mắt mông lung chưa tỉnh, vẻ mặt tùy ý.
Có trưởng lão khùng lên, mắt sắc bén lạnh lùng quát:
- Một người phàm tục dám buông lời ngông cuồng!
So với trưởng lão nổi giận thì Trần Duy Chính tông chủ Hộ Sơn tông còn giữ được bình tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi hỏi:
- Không biết có cao kiến gì?
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Quách Giai Tuệ:
- Đẩy ta lên.
Quách Giai Tuệ yên lặng đẩy xe lăn lên trước, ngừng ở ghế trên tức là chỗ tông chủ Trần Duy Chính ngồi.
Lý Thất Dạ nhìn tông chủ Trần Duy Chính, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay ta không động can qua, sang bên đi, ta chủ trì đại cục.
Tông chủ Trần Duy Chính con ngươi co rút, mắt lạnh lùng hỏi:
- Đạo hữu muốn cướp quyền?
Trần Duy Chính còn bình tĩnh chưa nổi giận, có chút hàm dưỡng.
Lý Thất Dạ uể oải nói:
- Cướp quyền gì, quyền thế nhỏ nhoi này không bằng cọng lông trâu trong mắt ta. nhưng đám phế vật các ngươi quá ngốc, làm mất mặt lão tổ tông. Truyền thừa tốt vậy mà luyện chẳng ra chi, luyện cái khỉ gì.
Tông chủ Trần Duy Chính biến sắc mặt, chuyện này không liên quan đến vinh nhục của cá nhân gã mà là nhục nhã nguyên Hộ Sơn tông.
Trần Duy Chính nét mặt sa sầm nói:
- Đạo hữu nói thận trọng, đang trong Hộ Sơn tông.
Trưởng lão mới rồi nổi giận gầm lên:
- Tiểu tử từ đâu đến không biết trời cao đất rộng, dám huênh hoang trước mặt chúng ta, đánh ra ngoài, ném xuống núi!
Được trưởng lão ra lệnh, Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh đành đứng dậy tiến lên, trầm giọng trách Quách Giai Tuệ:
- Sư muội, bằng hữu của sư muội không biết nói chuyện, sư muội đưa hắn xuống núi hay để ta làm?
Quách Giai Tuệ hé môi cuối cùng im lặng, lắc đầu với Lý Kiến Khôn ra hiệu gã đừng liều lĩnh.
Lý Kiến Khôn đâu hiểu ý Quách Giai Tuệ, trầm giọng quát:
- Sư muội không ra tay thì sư huynh đành đắc tội ném hắn xuống núi!
Dứt lời Lý Kiến Khôn chộp hướng Lý Thất Dạ.
Rầm!
Tay Lý Kiến Khôn chưa đụng vào Lý Thất Dạ đã bị đánh bay, té cái bịch xuống đất.
Trưởng lão nổi giận ánh mắt sắc bén, lửa giận ngút trời hung hăng chộp Lý Thất Dạ:
- Thì ra là cao thủ, bổn tọa muố nxem ngươi có mấy phần thực lực!
Rầm!
Tay trưởng lão chưa chạm vào Lý Thất Dạ đã giống như Lý Kiến Khôn nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, té cái bịch xuống đất.
Thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích một ngón tay đã đánh bay trưởng lão đó, các trưởng lão khác lòng rung động.
- Ngươi là ai?
Lý Thất Dạ lười nhướng mí mắt, tùy ý nói:
- Không phục thì cùng lên đi, đánh đến khi nào các ngươi chịu phục thì thôi.
Bộ dáng của Lý Thất Dạ chọc điên các hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông.
Mặc dù Hộ Sơn tông xuống dốc thật nhưng hôm nay bị người coi rẻ không xem ra gì, hơn nữa người coi khinh bọn họ là phế nhân nằm trên xe lăn, hỏi sao hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông không điên tiết được.
Không lẽ nhiều trưởng lão, hộ pháp liên hợp lại mà không bằng một phế nhân sao?
Các trưởng lão, hộ pháp tức giận quát:
- Buông lời ngông cuồng, chúng ta chống mắt xem ngươi có bản lĩnh gì!
Các trưởng lão, hộ pháp cùng tấn công, hung hăng lao vào Lý Thất Dạ.
Bọn họ không tin phế nhân nằm trên xe lăn mà mạnh hơn cả đám hợp tác. Nên trưởng lão, hộ pháp tấn công bằng lực lượng mạnh nhất vào Lý Thất Dạ, bọn họ muốn dùng lực lượng mạnh nhất đè hắn xuống đất.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ búng tay một cái, cả đại sảnh như nổ tung. Tất cả hộ pháp, trưởng lão tấn công Lý Thất Dạ đều bị đẩy lùi té ngã xuống đất.
Bọn họ chưa bò dậy nổi thì ngón tay Lý Thất Dạ gõ nhẹ tay vịn ghế, lóc bóc mấy tiếng các trưởng lão, hộ pháp bị đè chặt dưới đất.
Bọn họ định bò dậy thì người lại nặng nề đập xuống đất như té từ trên cao xuống, mặt đập xuống đất khảm vào khối đá, máu chảy ròng ròng hoàn toàn khác hẳn.
Tông chủ Trần Duy Chính đứng bên cạnh chưa ra tay há hốc mồm thật lâu không khép miệng, gã không ngờ đến kết quả như vậy.
Quách Giai Tuệ mở miệng muốn nói nhưng không nói gì, chuyện này vượt qua năng lực của nàng.
Triệu Trí Đình lòng rung động nhìn, dù lòng đã có chuẩn bị nhưng nàng vẫn bị rung động. Triệu Trí Đình thầm hiểu rằng Lý Thất Dạ là cao nhân sâu không lường được, nhưng không ngờ hắn mạnh đến mức này. Ở trong lòng Triệu Trí Đình thì trưởng lão Hộ Sơn tông đã rất mạnh, mạnh nhất trong Hộ Sơn tông.
Nhưng hôm nay bọn họ không chịu nổi một kích trong tay hắn, Lý Thất Dạ chỉ gõ nhẹ ngón tay đã đè tất cả trưởng lão, hộ pháp tại chỗ, quá rung động lòng người.
Còn đại sư huynh Lý Kiến Khôn không có phản ứng gì là vì bị rung động đến ngây người.
Hôm đó bọn họ phát hiện Lý Thất Dạ, mọi người cho rằng hắn chỉ là phế nhân, tàn phế làm người thực vật. Khi ấy Lý Kiến Khôn thậm chí muốn giết Lý Thất Dạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Đúng rồi, Thánh Hiền Quan không chỉ là tượng trưng của tiên hiền còn là trọng bảo cực kỳ cường đại vô địch, không thể làm mất.
Trong phút chốc các trưởng lão, đường chủ nhìn tông chủ Trần Duy Chính. Trong Hộ Sơn tông Trần Duy Chính không chỉ là người thực lực mạnh nhất cũng là tông chủ được tất cả trưởng lão ủng hộ.
Trần Duy Chính lặng im một lúc, biểu tình nghiêm túc nói:
- Giai Tuệ là đệ tử bình thường của tông môn nhưng có thể leo lên thần sơn, vào Tiên Ma động, đây là chuyện các đời chúng ta không làm được. Nghĩa là Giai Tuệ có Thánh Hiền Quan là cơ duyên sâu, nói lên Giai Tuệ đã qua thử thách của tiên hiền và Thủy Tổ. Nếu vậy thì Giai Tuệ có tư cách được Thánh Hiền Quan, huống chi Thánh Hiền Quan đã sớm không ở trong tông môn, hôm nay Giai Tuệ mang về, dù sau này có mất cũng không có chuyện bị lạc. Tuy đạo hạnh của Giai Tuệ còn thấp, không xứng với Thánh Hiền Quan, nhưng tương lai Giai Tuệ sẽ có thành tựu kinh người, không bôi nhọ Thánh Hiền Quan đội trên đầu nàng.
Trần Duy Chính nói từ tốn có lý, làm các trưởng lão, đường chủ nhìn nhau.
Trong khi mọi người im lặng thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Ừm, ngươi không quá ngốc, Hộ Sơn tông có tông chủ như ngươi chưa đến nỗi ngốc hết thuốc chữa.
Lời vừa thốt ra mọi người biến sắc mặt. Nơi này là đại sảnh nghị sự của Hộ Sơn tông, có mặt tại đây toàn là nhân vật quan trọng nhất nhất Hộ Sơn tông, các trưởng lão đều có mặt, bao gồm tông chủ Trần Duy Chính.
Giờ ngay trước mặt các trưởng lão, hộ pháp của Hộ Sơn tông có người hạ thấp tông chủ Trần Duy Chính, quá kiêu ngạo, đây là vũ nục uy nghiêm của Hộ Sơn tông.
Các trưởng lão, hộ pháp trợn trừng mắt, nhìn kỹ thì người nói chuyện là Lý Thất Dạ ngồi trên xe lăn.
Lý Thất Dạ luôn ngủ say đã mở mắt ra, lười biếng nắm, mắt mông lung chưa tỉnh, vẻ mặt tùy ý.
Có trưởng lão khùng lên, mắt sắc bén lạnh lùng quát:
- Một người phàm tục dám buông lời ngông cuồng!
So với trưởng lão nổi giận thì Trần Duy Chính tông chủ Hộ Sơn tông còn giữ được bình tĩnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi hỏi:
- Không biết có cao kiến gì?
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Quách Giai Tuệ:
- Đẩy ta lên.
Quách Giai Tuệ yên lặng đẩy xe lăn lên trước, ngừng ở ghế trên tức là chỗ tông chủ Trần Duy Chính ngồi.
Lý Thất Dạ nhìn tông chủ Trần Duy Chính, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay ta không động can qua, sang bên đi, ta chủ trì đại cục.
Tông chủ Trần Duy Chính con ngươi co rút, mắt lạnh lùng hỏi:
- Đạo hữu muốn cướp quyền?
Trần Duy Chính còn bình tĩnh chưa nổi giận, có chút hàm dưỡng.
Lý Thất Dạ uể oải nói:
- Cướp quyền gì, quyền thế nhỏ nhoi này không bằng cọng lông trâu trong mắt ta. nhưng đám phế vật các ngươi quá ngốc, làm mất mặt lão tổ tông. Truyền thừa tốt vậy mà luyện chẳng ra chi, luyện cái khỉ gì.
Tông chủ Trần Duy Chính biến sắc mặt, chuyện này không liên quan đến vinh nhục của cá nhân gã mà là nhục nhã nguyên Hộ Sơn tông.
Trần Duy Chính nét mặt sa sầm nói:
- Đạo hữu nói thận trọng, đang trong Hộ Sơn tông.
Trưởng lão mới rồi nổi giận gầm lên:
- Tiểu tử từ đâu đến không biết trời cao đất rộng, dám huênh hoang trước mặt chúng ta, đánh ra ngoài, ném xuống núi!
Được trưởng lão ra lệnh, Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh đành đứng dậy tiến lên, trầm giọng trách Quách Giai Tuệ:
- Sư muội, bằng hữu của sư muội không biết nói chuyện, sư muội đưa hắn xuống núi hay để ta làm?
Quách Giai Tuệ hé môi cuối cùng im lặng, lắc đầu với Lý Kiến Khôn ra hiệu gã đừng liều lĩnh.
Lý Kiến Khôn đâu hiểu ý Quách Giai Tuệ, trầm giọng quát:
- Sư muội không ra tay thì sư huynh đành đắc tội ném hắn xuống núi!
Dứt lời Lý Kiến Khôn chộp hướng Lý Thất Dạ.
Rầm!
Tay Lý Kiến Khôn chưa đụng vào Lý Thất Dạ đã bị đánh bay, té cái bịch xuống đất.
Trưởng lão nổi giận ánh mắt sắc bén, lửa giận ngút trời hung hăng chộp Lý Thất Dạ:
- Thì ra là cao thủ, bổn tọa muố nxem ngươi có mấy phần thực lực!
Rầm!
Tay trưởng lão chưa chạm vào Lý Thất Dạ đã giống như Lý Kiến Khôn nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, té cái bịch xuống đất.
Thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích một ngón tay đã đánh bay trưởng lão đó, các trưởng lão khác lòng rung động.
- Ngươi là ai?
Lý Thất Dạ lười nhướng mí mắt, tùy ý nói:
- Không phục thì cùng lên đi, đánh đến khi nào các ngươi chịu phục thì thôi.
Bộ dáng của Lý Thất Dạ chọc điên các hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông.
Mặc dù Hộ Sơn tông xuống dốc thật nhưng hôm nay bị người coi rẻ không xem ra gì, hơn nữa người coi khinh bọn họ là phế nhân nằm trên xe lăn, hỏi sao hộ pháp, trưởng lão Hộ Sơn tông không điên tiết được.
Không lẽ nhiều trưởng lão, hộ pháp liên hợp lại mà không bằng một phế nhân sao?
Các trưởng lão, hộ pháp tức giận quát:
- Buông lời ngông cuồng, chúng ta chống mắt xem ngươi có bản lĩnh gì!
Các trưởng lão, hộ pháp cùng tấn công, hung hăng lao vào Lý Thất Dạ.
Bọn họ không tin phế nhân nằm trên xe lăn mà mạnh hơn cả đám hợp tác. Nên trưởng lão, hộ pháp tấn công bằng lực lượng mạnh nhất vào Lý Thất Dạ, bọn họ muốn dùng lực lượng mạnh nhất đè hắn xuống đất.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ búng tay một cái, cả đại sảnh như nổ tung. Tất cả hộ pháp, trưởng lão tấn công Lý Thất Dạ đều bị đẩy lùi té ngã xuống đất.
Bọn họ chưa bò dậy nổi thì ngón tay Lý Thất Dạ gõ nhẹ tay vịn ghế, lóc bóc mấy tiếng các trưởng lão, hộ pháp bị đè chặt dưới đất.
Bọn họ định bò dậy thì người lại nặng nề đập xuống đất như té từ trên cao xuống, mặt đập xuống đất khảm vào khối đá, máu chảy ròng ròng hoàn toàn khác hẳn.
Tông chủ Trần Duy Chính đứng bên cạnh chưa ra tay há hốc mồm thật lâu không khép miệng, gã không ngờ đến kết quả như vậy.
Quách Giai Tuệ mở miệng muốn nói nhưng không nói gì, chuyện này vượt qua năng lực của nàng.
Triệu Trí Đình lòng rung động nhìn, dù lòng đã có chuẩn bị nhưng nàng vẫn bị rung động. Triệu Trí Đình thầm hiểu rằng Lý Thất Dạ là cao nhân sâu không lường được, nhưng không ngờ hắn mạnh đến mức này. Ở trong lòng Triệu Trí Đình thì trưởng lão Hộ Sơn tông đã rất mạnh, mạnh nhất trong Hộ Sơn tông.
Nhưng hôm nay bọn họ không chịu nổi một kích trong tay hắn, Lý Thất Dạ chỉ gõ nhẹ ngón tay đã đè tất cả trưởng lão, hộ pháp tại chỗ, quá rung động lòng người.
Còn đại sư huynh Lý Kiến Khôn không có phản ứng gì là vì bị rung động đến ngây người.
Hôm đó bọn họ phát hiện Lý Thất Dạ, mọi người cho rằng hắn chỉ là phế nhân, tàn phế làm người thực vật. Khi ấy Lý Kiến Khôn thậm chí muốn giết Lý Thất Dạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com