Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3614
Bát Tí Kim Long cũng lo lắng, nói rằng:
- Đó là một loại công tâm, không có liên quan tới thực lực. Có chịu đựng nổi hay không, nhất định phải xem đạo tâm.
Đám người Bát Tí Kim Long đương nhiên lo lắng an nguy của Lý Thất Dạ. Bọn họ gửi gắm tất cả hy vọng vào Lý Thất Dạ, nếu như Lý Thất Dạ gặp chuyện không hay thì hy vọng ra ngoài của bọn họ sẽ hoàn toàn dập tắt.
- Công tử đúng là trẻ thật, thế nhưng đạt tới cảnh giới này thì đạo tâm mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Hắn chắc chắn có thể chịu đựng được.
Độc Phượng Thần Cơ nói:
- Cho dù không chịu đựng được thì cũng có thể toàn thân trở ra. Đừng quên ngay cả các ngươi cũng có thể toàn thân trở ra, công tử mạnh như thế, mấy người chúng ta làm sao có thể so bì?
- Chỉ là sợ hắn gượng chống, người chết trong này không hề ít. Bọn họ là vì gượng chống, gượng càng lâu thì càng nhập ma, cuối cùng điên hết.
Bát Tí Kim Long rầu lo.
- Yên tâm đi, không sao cả.
So với đám người Bát Tí Kim Long thì Bệnh Quân trấn định hơn, hắn rất có lòng tin với Lý Thất Dạ.
- Công tử đã dám đi vào thì chắc chắn nắm chắc mười phần.
Bệnh Quân nhìn sát khí trong hố lớn, nói chậm:
- Người đạt tới cảnh giới như bọn họ, cho dù đường đi có trắc trở cách mấy thì cũng có thể đi hết. Huống chi không có nắm chắc thì sao hắn dám đi vào chứ? Đó chính là tự tìm đường chết. Chẳng lẽ hắn điên sao?
Nghe Bệnh Quân nói thế, đám người Bát Tí Kim Long như uống thuốc an thần. Tồn tại mạnh như Lý Thất Dạ, nếu như không nắm chắc thì sẽ không phát điên chạy vào trong đấy, cũng sẽ không ngu ngốc tới mức tự tìm đường chết. Hắn dám đi vào, thì chính là có chắc chắn thành công.
- Chúng ta lẳng lặng chờ đợi, kiên nhẫn một chút đi.
Bệnh Quân nhìn hố lớn, hắn là người bình tĩnh nhất đám.
Lý Thất Dạ một đường đi xuống, hố sâu rất lớn, dường như không có điểm cuối. Lúc mới đi xuống thì dưới chân có không ít xương trắng, rất nhiển hiên, trước đó từng có không ít cường giả bị nhốt trong Hồng Hoang Thiên Lao thăm dò nơi này, thế nhưng cuối cùng bọn họ đều chết ở nơi này.
Càng xuống sâu thì bạch cốt dưới chân càng ít, càng xuống sâu thì sát khí càng cường đại, cảm giác xôn xao cám dỗ càng khủng bố. Người có thể kiên trì đi tới nơi này đều hết sức khó lường, đều là cường giả cực kỳ nghịch thiên.
Càng xuống sâu khí sát khí càng kinh khủng, giống như thần đao xẻo thịt, khiến người ta đau nhức, ngay cả phòng thủ cường đại nhất cũng không thể chịu đựng nổi sát khí khủng bố như này. Sát khí này như có thể xoắn nát tất cả mọi thứ bất cứ lúc nào.
Cũng chỉ có tồn tại tới cảnh giới của Lý Thất Dạ mới có thể chịu đựng được sát khí khủng bố vô song.
Càng xuống sâu thì cảm giác xôn xao cũng càng mãnh liệt. Sau khi ngươi xuống sâu tới mức độ nhất định thì ngươi thậm chí còn cảm nhận được đất đai cuồng bạo, cứ như nơi này tràn ngập lệ khí cuồng bạo, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Cứ như nơi này có gào thét vô tận, có phẫn nộ vô tận, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan thiên địa thành từng mảnh.
Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng đi tới nơi muốn đến. Nơi này có một cái hố sâu không mấy rộng.
Cái hố này rất sâu. Nhìn kỹ thì cái hố này bị chân hỏa đáng sợ đốt thành, cứ như chân hỏa muốn đốt xuyên thủng đại địa vậy.
"Đùng đùng đùng"
Khi tới gần hố sâu thì tiếng nổ đùng đoàng vang không dứt, trời đất như quay cuồng, nơi này cũng vì vậy mà rung chuyển.
Tất cả sát khí cùng cảm giác xôn xao đều phun ra từ cái hố này. Cái hố sâu này giống như cội nguồn của phẫn nộ. Nơi này dâng trào sát khí cuồn cuộn không dứt, phun ra cảm giác xôn xao kinh khủng vô luân.
Nhìn hố sâu này, Lý Thất Dạ nhảy xuống không chút do dự. Được sức mạnh cường đại nhất che chở, mặc kệ sát khí mạnh như thế nào, cảm giác xôn xao kinh khủng như thế nào, đều cũng không thể làm Lý Thất Dạ tổn thương mảy may.
Lý Thất Dạ nhảy vào hố sâu, khi hai chân đạp đất thì đập vào mắt là một bộ thi thể, nói chính xác hơn là một bộ xương trắng.
Xem xét xương trắng thì có thể thấy đây là một người khôi ngô, người này chết rất lâu, xương trắng đã ố vàng.
Thế nhưng khiến người ta rùng mình đó chính là sát khí kinh khủng vô song cùng cảm giác xôn xao là do bộ xương trắng này phun ra. Dường như người này trước khi chết rất phẫn nộ, rất cuồng bạo, rất không cam lòng. Hắn muốn xông ra khỏi nơi này, muốn phá tan thiên địa này thành từng mảnh vụn.
Thế nhưng cho dù bộ xương trắng này khi còn sống có nóng nảy cách mấy, tức giận cách mấy thì cũng không thể thoát khỏi nơi này.
Lúc này, ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi lên sợi xích trên bộ xương trắng. Sợi xích này màu đỏ sậm, dường như trăm vạn năm trước từng bị chân hỏa đốt cháy. Thế nhưng trăm vạn năm trôi qua, nó vẫn còn nóng hổi y nguyên.
Lý Thất Dạ nhìn dọc theo xích sắc, chỉ thấy xích sắc ghim chặt xuống mặt đất, dường như đầu xích sắc ghim vào nơi sâu nhất trong lòng đất, hòa làm một thể với đại địa.
Lại nhìn đầu khác của xích sắc, nó đang khóa chặt bộ xương trắng, khóa chặt vào xương ngực của nó.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ, nhẹ nhàng gật đầu, nói chậm:
- Thủ đoạn thật mạnh, không chỉ khóa nhục thân, mà còn khóa cả chân mệnh. Đáng sợ hơn đó là khóa chặt đạo tâm. Bị xích sắc này khóa chặt, sợ rằng mãi mãi không thể tháo xuống, trừ phi là tồn tại bất tử bất diệt, có thể hủy hết tất cả làm lại từ đầu.
Có thể sử dụng thủ đoạn nghịch thiên như vậy để khóa chặt một người, chứng tỏ người ra tay cực kỳ khủng bố, cực kỳ nghịch thiên, mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên người bị khóa cũng là tồn tại mạnh không ai bằng, bằng không thì cũng không cần phí tâm cơ như vậy để khóa chặt một người. Nếu là kẻ yếu thì có thể tiện tay trấn áp, cần gì phải động can qua lớn đến như vậy chứ.
Nhìn thấy màn này, Lý Thất Dạ đã biết hố sâu này có như thế nào. Người bị khóa ở nơi này không cam lòng bị khóa như vậy, hắn dùng chân hỏa vô song đốt cháy sợi xích sắc này, thế nhưng hắn dùng vô số tuế nguyệt cũng không thể đốt đứt sợi xích sắc này.
Là bởi bì chân hỏa vô song của hắn đốt ngày đốt đêm nên đã đốt mặt đất thành một cái hố sâu.
Hơn nữa, sợi xích sắc này khóa chặt đại địa, hòa thành một thể với đại địa, cho dù có đốt thủng đại địa thì cũng không thể lấy ra đầu còn lại của sợi xích sắc.
Tuy không biết đã đốt bao nhiêu tuế nguyệt, thế nhưng người bị khóa chặt ở nơi này đã thất bại, cuối cùng chết già ở nơi này.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Đó là một loại công tâm, không có liên quan tới thực lực. Có chịu đựng nổi hay không, nhất định phải xem đạo tâm.
Đám người Bát Tí Kim Long đương nhiên lo lắng an nguy của Lý Thất Dạ. Bọn họ gửi gắm tất cả hy vọng vào Lý Thất Dạ, nếu như Lý Thất Dạ gặp chuyện không hay thì hy vọng ra ngoài của bọn họ sẽ hoàn toàn dập tắt.
- Công tử đúng là trẻ thật, thế nhưng đạt tới cảnh giới này thì đạo tâm mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Hắn chắc chắn có thể chịu đựng được.
Độc Phượng Thần Cơ nói:
- Cho dù không chịu đựng được thì cũng có thể toàn thân trở ra. Đừng quên ngay cả các ngươi cũng có thể toàn thân trở ra, công tử mạnh như thế, mấy người chúng ta làm sao có thể so bì?
- Chỉ là sợ hắn gượng chống, người chết trong này không hề ít. Bọn họ là vì gượng chống, gượng càng lâu thì càng nhập ma, cuối cùng điên hết.
Bát Tí Kim Long rầu lo.
- Yên tâm đi, không sao cả.
So với đám người Bát Tí Kim Long thì Bệnh Quân trấn định hơn, hắn rất có lòng tin với Lý Thất Dạ.
- Công tử đã dám đi vào thì chắc chắn nắm chắc mười phần.
Bệnh Quân nhìn sát khí trong hố lớn, nói chậm:
- Người đạt tới cảnh giới như bọn họ, cho dù đường đi có trắc trở cách mấy thì cũng có thể đi hết. Huống chi không có nắm chắc thì sao hắn dám đi vào chứ? Đó chính là tự tìm đường chết. Chẳng lẽ hắn điên sao?
Nghe Bệnh Quân nói thế, đám người Bát Tí Kim Long như uống thuốc an thần. Tồn tại mạnh như Lý Thất Dạ, nếu như không nắm chắc thì sẽ không phát điên chạy vào trong đấy, cũng sẽ không ngu ngốc tới mức tự tìm đường chết. Hắn dám đi vào, thì chính là có chắc chắn thành công.
- Chúng ta lẳng lặng chờ đợi, kiên nhẫn một chút đi.
Bệnh Quân nhìn hố lớn, hắn là người bình tĩnh nhất đám.
Lý Thất Dạ một đường đi xuống, hố sâu rất lớn, dường như không có điểm cuối. Lúc mới đi xuống thì dưới chân có không ít xương trắng, rất nhiển hiên, trước đó từng có không ít cường giả bị nhốt trong Hồng Hoang Thiên Lao thăm dò nơi này, thế nhưng cuối cùng bọn họ đều chết ở nơi này.
Càng xuống sâu thì bạch cốt dưới chân càng ít, càng xuống sâu thì sát khí càng cường đại, cảm giác xôn xao cám dỗ càng khủng bố. Người có thể kiên trì đi tới nơi này đều hết sức khó lường, đều là cường giả cực kỳ nghịch thiên.
Càng xuống sâu khí sát khí càng kinh khủng, giống như thần đao xẻo thịt, khiến người ta đau nhức, ngay cả phòng thủ cường đại nhất cũng không thể chịu đựng nổi sát khí khủng bố như này. Sát khí này như có thể xoắn nát tất cả mọi thứ bất cứ lúc nào.
Cũng chỉ có tồn tại tới cảnh giới của Lý Thất Dạ mới có thể chịu đựng được sát khí khủng bố vô song.
Càng xuống sâu thì cảm giác xôn xao cũng càng mãnh liệt. Sau khi ngươi xuống sâu tới mức độ nhất định thì ngươi thậm chí còn cảm nhận được đất đai cuồng bạo, cứ như nơi này tràn ngập lệ khí cuồng bạo, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Cứ như nơi này có gào thét vô tận, có phẫn nộ vô tận, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan thiên địa thành từng mảnh.
Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng đi tới nơi muốn đến. Nơi này có một cái hố sâu không mấy rộng.
Cái hố này rất sâu. Nhìn kỹ thì cái hố này bị chân hỏa đáng sợ đốt thành, cứ như chân hỏa muốn đốt xuyên thủng đại địa vậy.
"Đùng đùng đùng"
Khi tới gần hố sâu thì tiếng nổ đùng đoàng vang không dứt, trời đất như quay cuồng, nơi này cũng vì vậy mà rung chuyển.
Tất cả sát khí cùng cảm giác xôn xao đều phun ra từ cái hố này. Cái hố sâu này giống như cội nguồn của phẫn nộ. Nơi này dâng trào sát khí cuồn cuộn không dứt, phun ra cảm giác xôn xao kinh khủng vô luân.
Nhìn hố sâu này, Lý Thất Dạ nhảy xuống không chút do dự. Được sức mạnh cường đại nhất che chở, mặc kệ sát khí mạnh như thế nào, cảm giác xôn xao kinh khủng như thế nào, đều cũng không thể làm Lý Thất Dạ tổn thương mảy may.
Lý Thất Dạ nhảy vào hố sâu, khi hai chân đạp đất thì đập vào mắt là một bộ thi thể, nói chính xác hơn là một bộ xương trắng.
Xem xét xương trắng thì có thể thấy đây là một người khôi ngô, người này chết rất lâu, xương trắng đã ố vàng.
Thế nhưng khiến người ta rùng mình đó chính là sát khí kinh khủng vô song cùng cảm giác xôn xao là do bộ xương trắng này phun ra. Dường như người này trước khi chết rất phẫn nộ, rất cuồng bạo, rất không cam lòng. Hắn muốn xông ra khỏi nơi này, muốn phá tan thiên địa này thành từng mảnh vụn.
Thế nhưng cho dù bộ xương trắng này khi còn sống có nóng nảy cách mấy, tức giận cách mấy thì cũng không thể thoát khỏi nơi này.
Lúc này, ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi lên sợi xích trên bộ xương trắng. Sợi xích này màu đỏ sậm, dường như trăm vạn năm trước từng bị chân hỏa đốt cháy. Thế nhưng trăm vạn năm trôi qua, nó vẫn còn nóng hổi y nguyên.
Lý Thất Dạ nhìn dọc theo xích sắc, chỉ thấy xích sắc ghim chặt xuống mặt đất, dường như đầu xích sắc ghim vào nơi sâu nhất trong lòng đất, hòa làm một thể với đại địa.
Lại nhìn đầu khác của xích sắc, nó đang khóa chặt bộ xương trắng, khóa chặt vào xương ngực của nó.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ, nhẹ nhàng gật đầu, nói chậm:
- Thủ đoạn thật mạnh, không chỉ khóa nhục thân, mà còn khóa cả chân mệnh. Đáng sợ hơn đó là khóa chặt đạo tâm. Bị xích sắc này khóa chặt, sợ rằng mãi mãi không thể tháo xuống, trừ phi là tồn tại bất tử bất diệt, có thể hủy hết tất cả làm lại từ đầu.
Có thể sử dụng thủ đoạn nghịch thiên như vậy để khóa chặt một người, chứng tỏ người ra tay cực kỳ khủng bố, cực kỳ nghịch thiên, mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên người bị khóa cũng là tồn tại mạnh không ai bằng, bằng không thì cũng không cần phí tâm cơ như vậy để khóa chặt một người. Nếu là kẻ yếu thì có thể tiện tay trấn áp, cần gì phải động can qua lớn đến như vậy chứ.
Nhìn thấy màn này, Lý Thất Dạ đã biết hố sâu này có như thế nào. Người bị khóa ở nơi này không cam lòng bị khóa như vậy, hắn dùng chân hỏa vô song đốt cháy sợi xích sắc này, thế nhưng hắn dùng vô số tuế nguyệt cũng không thể đốt đứt sợi xích sắc này.
Là bởi bì chân hỏa vô song của hắn đốt ngày đốt đêm nên đã đốt mặt đất thành một cái hố sâu.
Hơn nữa, sợi xích sắc này khóa chặt đại địa, hòa thành một thể với đại địa, cho dù có đốt thủng đại địa thì cũng không thể lấy ra đầu còn lại của sợi xích sắc.
Tuy không biết đã đốt bao nhiêu tuế nguyệt, thế nhưng người bị khóa chặt ở nơi này đã thất bại, cuối cùng chết già ở nơi này.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com