Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3191
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, ánh mắt của hoàng đế Vạn Thọ quốc phát lạnh, hạ lệnh giết người.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, thế nhưng thân phận thủ tịch đại đệ tử của Lý Thất Dạ đã đủ lý do để hắn dồn ép Lý Thất Dạ vào chỗ chết rồi.
"Cheng"
Từng tiếng binh khí vang lên. Ngân Long quân đoàn vốn định dọn dẹp người phản đối chợt chuyển hướng mâu, bao vây Lý Thất Dạ chặt chẽ.
Trong nháy mắt, cường giả của Ngân Long quân đoàn cầm bảo vật trong tay, trường mâu nhắm thẳng về phía Lý Thất Dạ, một hồi giết chóc sắp sửa bắt đầu.
- Cút ---
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Ngân Long quân đoàn. Phong Tiếu Trần ở bên cạnh hắn quát lên, tay nâng một cái lò lớn.
"Đùng"
Lò lớn hỏa diễm ngợp trời, hóa thành một cái lò trời vô cùng to lớn.
"Ầm, ầm, ầm"
Từng trận nổ vang vang lên. Dưới sự càn quét của lò lớn, Ngân Long quân đoàn vây chặt đám người Lý Thất Dạ bị nghiền nát trong nháy mắt. Tiếng xương vỡ vụn vang bên tai không ngừng, máu tươi tuôn trào, từng tên cường giả bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.
Đan vương Phong Tiếu Trần không chỉ là hạng người hư danh. Hắn không chỉ đan đạo vô địch mà võ đạo của hắn cũng rất mạnh mẽ, cũng là một vị Chân Thần đăng thiên.
"A"
Tiếng kêu thảm vang không dứt bên tai. Phong Tiếu Trần càn quét, mấy ngàn cường giả của Ngân Long quân đoàn bị nghiền nát trong nháy mắt, ngay cả cơ hội hợp thành chiến trận cũng không có.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà máu tươi đã nhuộm đỏ Dược Đàn, rất nhiều cường giả Ngân Long quân đoàn bị đánh rơi, rớt khỏi ngọn núi.
Cuối cùng chỉ nghe "đùng", lò lớn như gió, mang theo sức mạnh ngàn vạn quân va về phía hoàng đế Vạn Thọ quốc. Nhìn lò lớn va tới, hai con ngươi của hoàng đế Vạn Thọ quốc đông lại, không dám khinh thường thực lực của Phong Tiếu Trần.
"Cheng"
Mắt thấy lò lớn đánh trúng hoàng đế Vạn Thọ quốc thì một bàn tay lớn ngăn chặn đường đi, va chạm lò lớn, chưởng lò lớn văng ngược trở về. "Đùng" một tiếng, bàn tay để lại chưởng ấn bên trên lò lớn.
Người xuất thủ vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong một chiêu đã phân biệt được cao thấp, làm cho tất cả mọi người rùng mình.
Trong chớp mắt, chỉ thấy một ông lão đứng ở bên cạnh hoàng đế Vạn Thọ quốc. Hai mắt của ông lão này có thần uy vô thượng, cho dù Chân Đế có mặt ở nơi này thì cũng không dám coi thường thực lực của hắn.
- Hạo Chiến lão tổ.
Nhìn thấy ông lão này, không ít tu sĩ cường giả của Trường Sinh đạo thống ngẩn ngơ thất sắc. Ngay cả nhân vật cấp bậc lão tổ cũng phải rùng mình.
Hạo Chiến lão tổ, Thái Đại Vĩ. Người biết tới vị lão tổ này đều rùng mình, đều phát lạnh. Hắn là nhân vật sóng vai với Đan vương, là một trong hai đại lão tổ hiện nay của Trường Sinh đạo thống.
So với Đan vương Phong Tiếu Trần thì thực lực của Hạo Chiến lão tổ mạnh mẽ hơn, là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, thậm chí có người từng nói rằng hắn đã vấn đỉnh bất hủ.
Chân Thần cửu trọng thiên đúng là nhân vật khiến người ta vô cùng kính nể. Bởi vì Chân Thần cửu trong thiên có được tư cách khiêu chiến Chân Đế cấp thấp, đây không phải là thứ mà Chân Thần cấp thấp có thể so sánh.
- Phong huynh chớ tức giận, hà tất phải chấp nhặt với tiểu bối chứ.
Hạo Chiến lão tổ đứng ở nơi đó, giống như một ngọn núi cao không cách nào với tới, một ngọn núi cao chỉ có thể ngước mặt lên nhìn, khiến mọi người sinh lòng kính nể.
Đan vương Phong Tiếu Trần vang thanh thiên hạ, có được địa vị cao thượng phần nhiều là vì hắn có thể luyện chế Trường Sinh Đan vô song. Luận đạo hạnh cùng thực lực, hắn không thể so sánh với Hạo Chiến lão tổ.
- Thái Đại Vĩ, ngươi đi chung thuyền với Vạn Thọ quốc không phải là hành vi sáng suốt. Đi nhầm một bước, anh danh một đời của ngươi sẽ bị hủy sạch.
Cho dù Hạo Chiến lão tổ mạnh hơn mình, thế nhưng Phong Tiếu Trần lại gọi thẳng tên của hắn.
- Người có chí riêng.
Hạo Chiến lão tổ nói chậm:
- Phong huynh, Trường Sinh đạo thống suy yếu lâu ngày, cần có một người phấn chấn phục hưng nó. Bằng không, Trường Sinh cốc sẽ ngày càng lụn bại, ngày càng suy nhược.
- Ngươi hút quá nhiều lá đu đủ rồi.
Phong Tiếu Trần nói lạnh nhạt:
- Ngươi làm sao có thể tưởng tượng nổi nội tình của Trường Sinh cốc, trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công. Trị vì vô vi không có nghĩa là suy nhược. Vạn thế chìm nổi, biết bao đạo thống tan thành tro bụi, có được bao nhiêu đạo thống có thể truyền thừa vạn thế chứ.
- Ý ta đã quyết.
Hạo Chiến lão tổ nhìn Phong Tiếu Trần, vẻ mặt nghiêm nghị, nói chậm:
- Nể tình giao tình ngày xưa, ta khuyên Phong huynh một câu. Phong huynh cùng Bách Đan môn chớ cuốn vào vũng bùn này. Có một ít sức mạnh Phong huynh không thể phỏng đoán nổi. Bây giờ Phong huynh rút lui thì vẫn còn kịp, bằng không thì cái chờ Phong huynh chính là thân tử đạo tiêu.
- Như vậy càng làm ta cảm thấy hứng thú.
Phong Tiếu Trần cười nói:
- Ta lăn lộn trên đời này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng sợ qua kẻ nào, ai có thần thông vô thượng gì thì cứ việc tới đây, Bách Đan môn ta bất luận ra sao cũng cùng tiến cùng lùi với Trường Sinh cốc. Đây chính là thái độ nên có của con cháu Trường Sinh đạo thống.
Câu nói này của Phong Tiếu Trần rất khí phách, cương trực ngay thẳng, khiến lòng người không khỏi chấn động.
- Nếu như Phong huynh đã quyết định như thế thì ta cũng đành chịu.
Hạo Chiến lão tổ khẽ thở dài, lắc đầu nói rằng:
- Hôm nay giữa ta và ngươi chắc chắn sẽ phân cao thấp trên chiến trường.
- Phân cao thấp thì đã sao!
Phong Tiếu Trần cười lớn nói rằng:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu như hôm nay mọi người phụng sự vì chủ khác nhau, như vậy thì gặp nhau bằng sinh tử.
Mọi người ở đây nín thở, nhìn Phong Tiếu Trần cùng Hạo Chiến lão tổ, trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác không nói thành lời.
Đan vương Phong Tiếu Trần cùng Hạo Chiến lão tổ Thái Đại Vĩ cùng được tôn xưng là hai đại lão tổ của Trường Sinh đạo thống. Giữa bọn họ thậm chí còn có giao tình với nhau. Thế nhưng hôm nay sắp sửa đối đầu sinh tử với nhau.
Mọi người nín thở quan sát. Ai cũng có suy nghĩ riêng phần mình, thế nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy Đan vương Phong Tiếu Trần không phải là đối thủ của Hạo Chiến lão tổ.
Nếu như luận uy vọng hay địa vị thì Đan vương có lẽ hơn, dù sao từng có không ít Chân Thần đăng thiên, thậm chí là bất hủ từng chịu ân huệ của Đan vương Phong Tiếu Trần. Nhất là từng có Chân Đế cầu xin Trường Sinh Đan của Đan vương.
Đan vương không chỉ kết giao khắp thiên hạ mà còn có rất nhiều nhân vật tuyệt thế mang ơn hắn. Cũng chính vì vậy, lúc nguy nan, bất luận là Chân Đế hay là bất hủ, ai cũng tình nguyện giúp đỡ Đan vương một chút sức lực.
---------------Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, thế nhưng thân phận thủ tịch đại đệ tử của Lý Thất Dạ đã đủ lý do để hắn dồn ép Lý Thất Dạ vào chỗ chết rồi.
"Cheng"
Từng tiếng binh khí vang lên. Ngân Long quân đoàn vốn định dọn dẹp người phản đối chợt chuyển hướng mâu, bao vây Lý Thất Dạ chặt chẽ.
Trong nháy mắt, cường giả của Ngân Long quân đoàn cầm bảo vật trong tay, trường mâu nhắm thẳng về phía Lý Thất Dạ, một hồi giết chóc sắp sửa bắt đầu.
- Cút ---
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Ngân Long quân đoàn. Phong Tiếu Trần ở bên cạnh hắn quát lên, tay nâng một cái lò lớn.
"Đùng"
Lò lớn hỏa diễm ngợp trời, hóa thành một cái lò trời vô cùng to lớn.
"Ầm, ầm, ầm"
Từng trận nổ vang vang lên. Dưới sự càn quét của lò lớn, Ngân Long quân đoàn vây chặt đám người Lý Thất Dạ bị nghiền nát trong nháy mắt. Tiếng xương vỡ vụn vang bên tai không ngừng, máu tươi tuôn trào, từng tên cường giả bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.
Đan vương Phong Tiếu Trần không chỉ là hạng người hư danh. Hắn không chỉ đan đạo vô địch mà võ đạo của hắn cũng rất mạnh mẽ, cũng là một vị Chân Thần đăng thiên.
"A"
Tiếng kêu thảm vang không dứt bên tai. Phong Tiếu Trần càn quét, mấy ngàn cường giả của Ngân Long quân đoàn bị nghiền nát trong nháy mắt, ngay cả cơ hội hợp thành chiến trận cũng không có.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà máu tươi đã nhuộm đỏ Dược Đàn, rất nhiều cường giả Ngân Long quân đoàn bị đánh rơi, rớt khỏi ngọn núi.
Cuối cùng chỉ nghe "đùng", lò lớn như gió, mang theo sức mạnh ngàn vạn quân va về phía hoàng đế Vạn Thọ quốc. Nhìn lò lớn va tới, hai con ngươi của hoàng đế Vạn Thọ quốc đông lại, không dám khinh thường thực lực của Phong Tiếu Trần.
"Cheng"
Mắt thấy lò lớn đánh trúng hoàng đế Vạn Thọ quốc thì một bàn tay lớn ngăn chặn đường đi, va chạm lò lớn, chưởng lò lớn văng ngược trở về. "Đùng" một tiếng, bàn tay để lại chưởng ấn bên trên lò lớn.
Người xuất thủ vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong một chiêu đã phân biệt được cao thấp, làm cho tất cả mọi người rùng mình.
Trong chớp mắt, chỉ thấy một ông lão đứng ở bên cạnh hoàng đế Vạn Thọ quốc. Hai mắt của ông lão này có thần uy vô thượng, cho dù Chân Đế có mặt ở nơi này thì cũng không dám coi thường thực lực của hắn.
- Hạo Chiến lão tổ.
Nhìn thấy ông lão này, không ít tu sĩ cường giả của Trường Sinh đạo thống ngẩn ngơ thất sắc. Ngay cả nhân vật cấp bậc lão tổ cũng phải rùng mình.
Hạo Chiến lão tổ, Thái Đại Vĩ. Người biết tới vị lão tổ này đều rùng mình, đều phát lạnh. Hắn là nhân vật sóng vai với Đan vương, là một trong hai đại lão tổ hiện nay của Trường Sinh đạo thống.
So với Đan vương Phong Tiếu Trần thì thực lực của Hạo Chiến lão tổ mạnh mẽ hơn, là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, thậm chí có người từng nói rằng hắn đã vấn đỉnh bất hủ.
Chân Thần cửu trọng thiên đúng là nhân vật khiến người ta vô cùng kính nể. Bởi vì Chân Thần cửu trong thiên có được tư cách khiêu chiến Chân Đế cấp thấp, đây không phải là thứ mà Chân Thần cấp thấp có thể so sánh.
- Phong huynh chớ tức giận, hà tất phải chấp nhặt với tiểu bối chứ.
Hạo Chiến lão tổ đứng ở nơi đó, giống như một ngọn núi cao không cách nào với tới, một ngọn núi cao chỉ có thể ngước mặt lên nhìn, khiến mọi người sinh lòng kính nể.
Đan vương Phong Tiếu Trần vang thanh thiên hạ, có được địa vị cao thượng phần nhiều là vì hắn có thể luyện chế Trường Sinh Đan vô song. Luận đạo hạnh cùng thực lực, hắn không thể so sánh với Hạo Chiến lão tổ.
- Thái Đại Vĩ, ngươi đi chung thuyền với Vạn Thọ quốc không phải là hành vi sáng suốt. Đi nhầm một bước, anh danh một đời của ngươi sẽ bị hủy sạch.
Cho dù Hạo Chiến lão tổ mạnh hơn mình, thế nhưng Phong Tiếu Trần lại gọi thẳng tên của hắn.
- Người có chí riêng.
Hạo Chiến lão tổ nói chậm:
- Phong huynh, Trường Sinh đạo thống suy yếu lâu ngày, cần có một người phấn chấn phục hưng nó. Bằng không, Trường Sinh cốc sẽ ngày càng lụn bại, ngày càng suy nhược.
- Ngươi hút quá nhiều lá đu đủ rồi.
Phong Tiếu Trần nói lạnh nhạt:
- Ngươi làm sao có thể tưởng tượng nổi nội tình của Trường Sinh cốc, trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công. Trị vì vô vi không có nghĩa là suy nhược. Vạn thế chìm nổi, biết bao đạo thống tan thành tro bụi, có được bao nhiêu đạo thống có thể truyền thừa vạn thế chứ.
- Ý ta đã quyết.
Hạo Chiến lão tổ nhìn Phong Tiếu Trần, vẻ mặt nghiêm nghị, nói chậm:
- Nể tình giao tình ngày xưa, ta khuyên Phong huynh một câu. Phong huynh cùng Bách Đan môn chớ cuốn vào vũng bùn này. Có một ít sức mạnh Phong huynh không thể phỏng đoán nổi. Bây giờ Phong huynh rút lui thì vẫn còn kịp, bằng không thì cái chờ Phong huynh chính là thân tử đạo tiêu.
- Như vậy càng làm ta cảm thấy hứng thú.
Phong Tiếu Trần cười nói:
- Ta lăn lộn trên đời này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng sợ qua kẻ nào, ai có thần thông vô thượng gì thì cứ việc tới đây, Bách Đan môn ta bất luận ra sao cũng cùng tiến cùng lùi với Trường Sinh cốc. Đây chính là thái độ nên có của con cháu Trường Sinh đạo thống.
Câu nói này của Phong Tiếu Trần rất khí phách, cương trực ngay thẳng, khiến lòng người không khỏi chấn động.
- Nếu như Phong huynh đã quyết định như thế thì ta cũng đành chịu.
Hạo Chiến lão tổ khẽ thở dài, lắc đầu nói rằng:
- Hôm nay giữa ta và ngươi chắc chắn sẽ phân cao thấp trên chiến trường.
- Phân cao thấp thì đã sao!
Phong Tiếu Trần cười lớn nói rằng:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu như hôm nay mọi người phụng sự vì chủ khác nhau, như vậy thì gặp nhau bằng sinh tử.
Mọi người ở đây nín thở, nhìn Phong Tiếu Trần cùng Hạo Chiến lão tổ, trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác không nói thành lời.
Đan vương Phong Tiếu Trần cùng Hạo Chiến lão tổ Thái Đại Vĩ cùng được tôn xưng là hai đại lão tổ của Trường Sinh đạo thống. Giữa bọn họ thậm chí còn có giao tình với nhau. Thế nhưng hôm nay sắp sửa đối đầu sinh tử với nhau.
Mọi người nín thở quan sát. Ai cũng có suy nghĩ riêng phần mình, thế nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy Đan vương Phong Tiếu Trần không phải là đối thủ của Hạo Chiến lão tổ.
Nếu như luận uy vọng hay địa vị thì Đan vương có lẽ hơn, dù sao từng có không ít Chân Thần đăng thiên, thậm chí là bất hủ từng chịu ân huệ của Đan vương Phong Tiếu Trần. Nhất là từng có Chân Đế cầu xin Trường Sinh Đan của Đan vương.
Đan vương không chỉ kết giao khắp thiên hạ mà còn có rất nhiều nhân vật tuyệt thế mang ơn hắn. Cũng chính vì vậy, lúc nguy nan, bất luận là Chân Đế hay là bất hủ, ai cũng tình nguyện giúp đỡ Đan vương một chút sức lực.
---------------Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com