Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3122
- Ngô huynh nói không sai.
Thiên tài trẻ tuổi có mặt ở nơi này cũng phụ họa:
- Công tử cùng nữ võ thần đúng là trai tài gái sắc, trời tạo một đôi, quá sức hoàn mỹ.
Bồi Nguyên Đan mà Hồi Xuân công tử luyện cũng tuyệt nhất thiên hạ, có không biết bao nhiêu tu sĩ trẻ tuổi thèm khát Bồi Nguyên Đan của hắn nhỏ dãi. Vì vậy có không ít tu sĩ trẻ tuổi cũng tình nguyện nịnh hót Hồi Xuân công tử.
Đương nhiên cũng có một ít tu sĩ trẻ tuổi cảm thấy không thoải mái. Dù sao ở Vạn Thống giới có không ít thanh niên tuấn kiệt ái mộ nữ võ thần, bọn họ nghe nói như vậy đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
- Không dám, không dám.
Tuy câu nói đó khiến Hồi Xuân công tử cảm thấy khoan khoái, thế nhưng hắn vội vàng nói rằng:
- Câu nói này không thể nói lung tung, không thể nói lung tung. Nếu để nữ võ thần nghe thấy thì không ổn, không ổn.
Tuy rằng Hồi Xuân công tử ngoài miệng khiêm tốn thế nhưng trong lòng rất hưởng thụ, có thể nói gió gió xuân đầy mặt, thật giống như thật sự có chuyện như vậy. Thậm chí hắn còn mơ tưởng tới viễn cảnh ôm được mỹ nhân về nhà.
- Ta gặp nhiều người không biết xấu hổ, thế nhưng người không biết xấu hổ đi nịnh hót bùn xìn thì không mấy khi gặp.
Lúc này có tiếng vỗ tay vang lên, âm thanh rất chói tai, đánh tan bầu không khí vui vẻ thân mật của đám người Hồi Xuân công tử.
Mọi người nghe thấy, không khỏi nhìn lại. Chỉ thấy một người trẻ tuổi thoạt nhìn bình thường đứng ở bên ngoài sơn cốc. Hắn đứng ở nó, cười rất tươi.
Người này chính là Lý Thất Dạ vừa quay trở lại mặt đất. Hắn vừa về thì đã nghe thấy đám người Hồi Xuân công tử nịnh hót lẫn nhau, không khỏi mỉm cười, không hề nể mặt mũi.
- Là hắn ---
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng bên ngoài sơn cốc, có người nhận ra hắn ngay lập tức, không khỏi kinh ngạc.
Không ít người nhìn nhau. Cách đây không lâu Lý Thất Dạ ép Ngô Luyện cạp bùn, bây giờ hắn lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa vừa mở miệng thì đã đắc tội hết đám người Hồi Xuân công tử.
Chuyện này khiến rất nhiều người tò mò người trẻ tuổi thoạt nhìn hết sức bình thường này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại to gan như vậy, ngay cả Hồi Xuân công tử mà cũng dám chọc.
Lý Thất Dạ nói như vậy cũng tương đương với vả mặt Hồi Xuân công tử trước mặt mọi người, khiến Hồi Xuân công tử sa sầm mặt mày, sắc mặt trở nên khó coi.
- Lại là ngươi ---
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, hai mắt Ngô Luyện lập tức tuôn trào lửa giận, nghiến răng nghiến lợi. Lúc này hắn chỉ hận không thể băm thi thể Lý Thất Dạ thành vạn mảnh.
- Đạo hữu dừng chân, người ngoài không được vào nơi này.
Khi Lý Thất Dạ muốn đi vào ao sen, đệ tử Vạn Thọ quốc canh giữ ở lối vào sơn cốc lập tức ngăn cản đường đi của hắn.
"Đùng" một tiếng, Lý Thất Dạ vung tay quất bay những đệ tử này, không thèm liếc nhìn bọn họ, đi thẳng vào trong sơn cốc.
Ở bên trong ao sen, có danh túc lão tổ tới từ khắp mọi nơi, có lão tổ đại giáo thế gia, cũng có các thiên tài, Hồi Xuân công tử thì chiêu đãi bọn họ với tư cách chủ nhân.
Bây giờ Lý Thất Dạ quất bay đệ tử Vạn Thọ quốc, chuyện này tương đương với việc vả mặt Hồi Xuân công tử, vả mặt Vạn Thọ quốc bọn họ.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã đi tới bên cạnh ao sen, nhìn sơ qua Hỏa Nguyên Chi Liên ở trong ao sen, còn phần đám người Hồi Xuân công tử thì hắn không thèm điếm xỉa tới.
- Tiểu súc sinh, ngươi lại dám tới nơi này.
Tỉnh táo lại, Ngô Luyện quát lạnh, lập tức nói ngay với Hồi Xuân công tử:
- Công tử, chính hắn nhục nhã Vạn Thọ quốc chúng ta.
Ngô Luyện không nhắc tới chuyện hắn kết thù với Lý Thất Dạ, cũng không nhắc tới chuyện Lý Thất Dạ ép hắn cạp bùn. Hắn nói thẳng Lý Thất Dạ sỉ nhục Vạn Thọ quốc, hắn muốn biến Lý Thất Dạ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Vạn Thọ quốc.
Nhìn Lý Thất Dạ, Hồi Xuân công tử nhíu mày lại, nói chậm:
- Hành động của tôn quá hơi bị quá phận. Không nhắc chuyện cũ, hôm nay các vị lão tổ cùng tuấn kiệt tới đây ngồi sen tìm đạo, tôn giá tới đây gây sự, thật đúng là không coi các vĩ lão tổ ra gì.
Hồi Xuân công tử ăn nói có trình độ hơn hẳn Ngô Luyện. Hắn không chỉ đại diện cho Vạn Thọ quốc mà đồng thời còn liệt Lý Thất Dạ trở thành kẻ thù của tất cả lão tổ có mặt ở nơi đây.
- Thật hả?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỗ này không phải nhà ngươi, ta muốn tới thì tới, muốn làm gì thì làm đó. Có người chặn đường ta thì giáo huấn hắn một chầu là xong.
Lý Thất Dạ ăn nói bá đạo thẳng thắn, đơn giản mà thô bạo. Rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài sơn cốc cảm thấy thoải mái. Rất nhiều tu sĩ cường giả khó chịu việc đám người Hồi Xuân công tử chiếm riêng ao sen, không cho người ngoài đi vào. Thế nhưng bọn họ tuy giận nhưng không dám nói.
Bây giờ Lý Thất Dạ xông vào ao sen, thẳng thắn thô bạo, thẳng thắn vẽ mặt Hồi Xuân công tử, có không biết bao nhiêu người cảm thấy khoan khoái sung sướng.
Hồi Xuân công tử sầm mặt, nói chậm:
- Hỏa Nguyên Chi Liên có hạn, ưu tiên chư vị danh túc dội thể ngộ đạo là quy củ nghìn vạn năm nay...
- Quy củ hay không...
Lý Thất Dạ vung tay, cắt ngang Hồi Xuân công tử, cười nói:
- Trong mắt ta quy củ không đáng nhắc tới, lời nói của ta chính là quy củ! Vì vậy hôm nay ao sen này do ta thầu.
Câu nói này vừa nói ra, Hồi Xuân công tử hoàn toàn biến sắc, những danh túc lão tổ có mặt ở đây cũng biến sắc. Lý Thất Dạ nói chuyện quá bá đạo, nếu như để Lý Thất Dạ chiếm riêng ao sen thì bọn họ còn mặt mũi nào lăn lộn giang hồ nữa chứ?
- Quá kiêu ngạo rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai.
Các thiên tài thế gia có mặt ở nơi này dễ kích động nhất, lập tức quát tháo Lý Thất Dạ.
- Cái thứ không biết sống chết, trước mặt chư vị danh túc lão tổ, trước mặt công tử nhà ta mà lại dám ăn nói khoác lác!
Ngô Luyện hét lớn:
- Hôm nay nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn thay!
Lúc này Hồi Xuân công tử cũng lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Nếu như tôn giá muốn độc chiếm ao sen thì phải thể hiện bản lĩnh. Trước giờ, muốn sử dụng Hỏa Nguyên Chi Liên thì nhất định phải xét tư cách, hôm nay tôn giá còn chưa đủ tư cách có mặt ở đây nên càng khỏi nói tới việc độc chiếm ao sen! Nói khó nghe, tôn giá chưa đủ tuổi!
Hồi Xuân công tử vô cùng thẳng thắn. Hắn cũng coi Lý Thất Dạ là một cây đinh. Dù đây là đạo thống Trường Sinh Cốc thế nhưng nơi này lại là địa bàn của Vạn Thọ quốc, danh tiếng của Hồi Xuân công tử rộng khắp thiên hạ, có từng sợ ai chứ. Hạng người vô danh như Lý Thất Dạ, hắn không thèm để tâm. Cho dù Lý Thất Dạ có là cao nhân thì hắn cũng không sợ.
Ở bên trong đạo thống Trường Sinh Cốc, có cao nhân nào dám đối đầu với Vạn Thọ quốc bọn họ chứ, làm như vậy là tự tìm mất mặt, tự tìm đường chết!
- Thật sao?
Lúc này, một âm thanh lạnh lùng nói chậm:
- Nếu như Lý công tử không có tư cách thì ai mới có tư cách, là ngươi hả?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thiên tài trẻ tuổi có mặt ở nơi này cũng phụ họa:
- Công tử cùng nữ võ thần đúng là trai tài gái sắc, trời tạo một đôi, quá sức hoàn mỹ.
Bồi Nguyên Đan mà Hồi Xuân công tử luyện cũng tuyệt nhất thiên hạ, có không biết bao nhiêu tu sĩ trẻ tuổi thèm khát Bồi Nguyên Đan của hắn nhỏ dãi. Vì vậy có không ít tu sĩ trẻ tuổi cũng tình nguyện nịnh hót Hồi Xuân công tử.
Đương nhiên cũng có một ít tu sĩ trẻ tuổi cảm thấy không thoải mái. Dù sao ở Vạn Thống giới có không ít thanh niên tuấn kiệt ái mộ nữ võ thần, bọn họ nghe nói như vậy đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.
- Không dám, không dám.
Tuy câu nói đó khiến Hồi Xuân công tử cảm thấy khoan khoái, thế nhưng hắn vội vàng nói rằng:
- Câu nói này không thể nói lung tung, không thể nói lung tung. Nếu để nữ võ thần nghe thấy thì không ổn, không ổn.
Tuy rằng Hồi Xuân công tử ngoài miệng khiêm tốn thế nhưng trong lòng rất hưởng thụ, có thể nói gió gió xuân đầy mặt, thật giống như thật sự có chuyện như vậy. Thậm chí hắn còn mơ tưởng tới viễn cảnh ôm được mỹ nhân về nhà.
- Ta gặp nhiều người không biết xấu hổ, thế nhưng người không biết xấu hổ đi nịnh hót bùn xìn thì không mấy khi gặp.
Lúc này có tiếng vỗ tay vang lên, âm thanh rất chói tai, đánh tan bầu không khí vui vẻ thân mật của đám người Hồi Xuân công tử.
Mọi người nghe thấy, không khỏi nhìn lại. Chỉ thấy một người trẻ tuổi thoạt nhìn bình thường đứng ở bên ngoài sơn cốc. Hắn đứng ở nó, cười rất tươi.
Người này chính là Lý Thất Dạ vừa quay trở lại mặt đất. Hắn vừa về thì đã nghe thấy đám người Hồi Xuân công tử nịnh hót lẫn nhau, không khỏi mỉm cười, không hề nể mặt mũi.
- Là hắn ---
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng bên ngoài sơn cốc, có người nhận ra hắn ngay lập tức, không khỏi kinh ngạc.
Không ít người nhìn nhau. Cách đây không lâu Lý Thất Dạ ép Ngô Luyện cạp bùn, bây giờ hắn lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa vừa mở miệng thì đã đắc tội hết đám người Hồi Xuân công tử.
Chuyện này khiến rất nhiều người tò mò người trẻ tuổi thoạt nhìn hết sức bình thường này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại to gan như vậy, ngay cả Hồi Xuân công tử mà cũng dám chọc.
Lý Thất Dạ nói như vậy cũng tương đương với vả mặt Hồi Xuân công tử trước mặt mọi người, khiến Hồi Xuân công tử sa sầm mặt mày, sắc mặt trở nên khó coi.
- Lại là ngươi ---
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, hai mắt Ngô Luyện lập tức tuôn trào lửa giận, nghiến răng nghiến lợi. Lúc này hắn chỉ hận không thể băm thi thể Lý Thất Dạ thành vạn mảnh.
- Đạo hữu dừng chân, người ngoài không được vào nơi này.
Khi Lý Thất Dạ muốn đi vào ao sen, đệ tử Vạn Thọ quốc canh giữ ở lối vào sơn cốc lập tức ngăn cản đường đi của hắn.
"Đùng" một tiếng, Lý Thất Dạ vung tay quất bay những đệ tử này, không thèm liếc nhìn bọn họ, đi thẳng vào trong sơn cốc.
Ở bên trong ao sen, có danh túc lão tổ tới từ khắp mọi nơi, có lão tổ đại giáo thế gia, cũng có các thiên tài, Hồi Xuân công tử thì chiêu đãi bọn họ với tư cách chủ nhân.
Bây giờ Lý Thất Dạ quất bay đệ tử Vạn Thọ quốc, chuyện này tương đương với việc vả mặt Hồi Xuân công tử, vả mặt Vạn Thọ quốc bọn họ.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đã đi tới bên cạnh ao sen, nhìn sơ qua Hỏa Nguyên Chi Liên ở trong ao sen, còn phần đám người Hồi Xuân công tử thì hắn không thèm điếm xỉa tới.
- Tiểu súc sinh, ngươi lại dám tới nơi này.
Tỉnh táo lại, Ngô Luyện quát lạnh, lập tức nói ngay với Hồi Xuân công tử:
- Công tử, chính hắn nhục nhã Vạn Thọ quốc chúng ta.
Ngô Luyện không nhắc tới chuyện hắn kết thù với Lý Thất Dạ, cũng không nhắc tới chuyện Lý Thất Dạ ép hắn cạp bùn. Hắn nói thẳng Lý Thất Dạ sỉ nhục Vạn Thọ quốc, hắn muốn biến Lý Thất Dạ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Vạn Thọ quốc.
Nhìn Lý Thất Dạ, Hồi Xuân công tử nhíu mày lại, nói chậm:
- Hành động của tôn quá hơi bị quá phận. Không nhắc chuyện cũ, hôm nay các vị lão tổ cùng tuấn kiệt tới đây ngồi sen tìm đạo, tôn giá tới đây gây sự, thật đúng là không coi các vĩ lão tổ ra gì.
Hồi Xuân công tử ăn nói có trình độ hơn hẳn Ngô Luyện. Hắn không chỉ đại diện cho Vạn Thọ quốc mà đồng thời còn liệt Lý Thất Dạ trở thành kẻ thù của tất cả lão tổ có mặt ở nơi đây.
- Thật hả?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỗ này không phải nhà ngươi, ta muốn tới thì tới, muốn làm gì thì làm đó. Có người chặn đường ta thì giáo huấn hắn một chầu là xong.
Lý Thất Dạ ăn nói bá đạo thẳng thắn, đơn giản mà thô bạo. Rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài sơn cốc cảm thấy thoải mái. Rất nhiều tu sĩ cường giả khó chịu việc đám người Hồi Xuân công tử chiếm riêng ao sen, không cho người ngoài đi vào. Thế nhưng bọn họ tuy giận nhưng không dám nói.
Bây giờ Lý Thất Dạ xông vào ao sen, thẳng thắn thô bạo, thẳng thắn vẽ mặt Hồi Xuân công tử, có không biết bao nhiêu người cảm thấy khoan khoái sung sướng.
Hồi Xuân công tử sầm mặt, nói chậm:
- Hỏa Nguyên Chi Liên có hạn, ưu tiên chư vị danh túc dội thể ngộ đạo là quy củ nghìn vạn năm nay...
- Quy củ hay không...
Lý Thất Dạ vung tay, cắt ngang Hồi Xuân công tử, cười nói:
- Trong mắt ta quy củ không đáng nhắc tới, lời nói của ta chính là quy củ! Vì vậy hôm nay ao sen này do ta thầu.
Câu nói này vừa nói ra, Hồi Xuân công tử hoàn toàn biến sắc, những danh túc lão tổ có mặt ở đây cũng biến sắc. Lý Thất Dạ nói chuyện quá bá đạo, nếu như để Lý Thất Dạ chiếm riêng ao sen thì bọn họ còn mặt mũi nào lăn lộn giang hồ nữa chứ?
- Quá kiêu ngạo rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai.
Các thiên tài thế gia có mặt ở nơi này dễ kích động nhất, lập tức quát tháo Lý Thất Dạ.
- Cái thứ không biết sống chết, trước mặt chư vị danh túc lão tổ, trước mặt công tử nhà ta mà lại dám ăn nói khoác lác!
Ngô Luyện hét lớn:
- Hôm nay nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn thay!
Lúc này Hồi Xuân công tử cũng lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Nếu như tôn giá muốn độc chiếm ao sen thì phải thể hiện bản lĩnh. Trước giờ, muốn sử dụng Hỏa Nguyên Chi Liên thì nhất định phải xét tư cách, hôm nay tôn giá còn chưa đủ tư cách có mặt ở đây nên càng khỏi nói tới việc độc chiếm ao sen! Nói khó nghe, tôn giá chưa đủ tuổi!
Hồi Xuân công tử vô cùng thẳng thắn. Hắn cũng coi Lý Thất Dạ là một cây đinh. Dù đây là đạo thống Trường Sinh Cốc thế nhưng nơi này lại là địa bàn của Vạn Thọ quốc, danh tiếng của Hồi Xuân công tử rộng khắp thiên hạ, có từng sợ ai chứ. Hạng người vô danh như Lý Thất Dạ, hắn không thèm để tâm. Cho dù Lý Thất Dạ có là cao nhân thì hắn cũng không sợ.
Ở bên trong đạo thống Trường Sinh Cốc, có cao nhân nào dám đối đầu với Vạn Thọ quốc bọn họ chứ, làm như vậy là tự tìm mất mặt, tự tìm đường chết!
- Thật sao?
Lúc này, một âm thanh lạnh lùng nói chậm:
- Nếu như Lý công tử không có tư cách thì ai mới có tư cách, là ngươi hả?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com