Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3108
Lúc đi Võ Băng Ngưng hừ mũi, lườm Lý Thất Dạ muốn rách khóe mắt. Nếu không phải ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu thì nàng đã liều mạng với tên biến thái này.
- Đúng rồi, quên nói với nàng.
Khi Võ Băng Ngưng cùng Chu Tư Tĩnh sắp đi, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Trong địa bàn của ta thì đừng gây sự hoặc chạy trốn, lỡ chọc giận ta là ta sẽ cởi sạch đồ trên người nàng, treo bên ngoài Hoàng Đình. Có ngoan hay không thì tự nàng quyết định.
Lý Thất Dạ uy hiếp làm Võ Băng Ngưng nghiến răng, hừ mũi, không nói không rằng theo Chu Tư Tĩnh rời đi.
Lý Khiêm tiễn đám người Dương Minh Tu Đà xong quay về gặp Lý Thất Dạ.
- Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi.
Lý Thất Dạ dặn dò Lý Khiêm:
- Cuồng Đình đạo thống tương lai dựa vào các ngươi.
Lý Khiêm giật mình kêu lên:
- Tiên tổ định đi sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đúng vậy, đã tới lúc rời đi.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, hắn đến Tam Tiên giới không phải vì Cuồng Đình đạo thống. Đến Cuồng Đình đạo thống xem như duyên phận, thuận đường chấm dứt đoạn nhân quả với lão già.
- Cái này...
Lý Khiêm khẽ nói:
- Nếu được thì xin tiên tổ cho đệ tử đi thay tiên tổ một chuyến nói lời xin lỗi đến các đạo thống là được.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm, bật cười nói:
- Ngươi đang lo an nguy của ta hay lo cho đạo thống khác?
Bị Lý Thất Dạ chọc thúng, vẻ mặt Lý Khiêm lúng túng cười gượng:
- Đệ tử nguyện phân ưu cho lão tổ tông.
- Ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi.
Lý Thất Dạ xua tay nói:
- Ta rời khỏi Cuồng Đình đạo thống không phải vì muốn đưa cho đạo thống lời giải thích. Ta có chuyện cần làm, đã đến lúc phải rời khỏi đây.
Lý Khiêm do dự một chút, khẽ hỏi:
- Không biết lão tổ muốn đi đâu? Đến đạo thống nào trước?
- Trường Sinh cốc.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, chậm rãi nói:
- Trường sinh đan của Trường Sinh cốc là số một trong Vạn Thống giới nên ta muốn đi xem thử.
Với Lý Thất Dạ thì nghiên cứu trường sinh đan là hiển nhiên, lão tổ nào đến đẳng cấp nhất định cũng sẽ có hứng thú với 62h, ai chẳng muốn trường sinh bất tử?
Lý Khiêm hiểu lầm Lý Thất Dạ, tưởng hắn muốn theo đuổi trường sinh bất tử. Thật ra Lý Thất Dạ chỉ muốn biết ảo diệu đằng sau trường sinh.
Lý Khiêm khẽ hỏi:
- Không biết lão tổ tông đi bao lâu? Khi nào trở về?
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm:
- Ngươi hy vọng ta ở lại Cuồng Đình đạo thống?
Lý Khiêm đáp:
- Không phải đệ tử hy vọng, chỉ sợ toàn bộ đệ tử trong Cuồng Đình đạo thống đều khát vọng lão tổ tông ở lại. Miễn lão tổ tông ở đây thì Cuồng Đình đạo thống chúng ta có trụ cột tinh thần, nguyên Cuồng Đình đạo thống đoàn kết một lòng.
Lý Khiêm không nói câun yà vì nịnh mà nói thật. Trong Cuồng Đình đạo thống ai có uy vọng lớn hơn Lý Thất Dạ? Miễn Lý Thất Dạ còn ở thì hiệu lệnh bất cứ đệ tử Cuồng Đình đạo thống nào cũng được, có thể khiến toàn Cuồng Đình đạo thống đoàn kết một lòng, rất có lợi cho Cuồng Đình đạo thống nổi lên.
- Mỗi một người đều có con đường của riêng mình, mỗi đạo thống cũng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm, lạnh nhạt nói:
- Cuồng Đình đạo thống truyền thừa lâu như vậy đã không còn là trẻ sơ sinh mới ra đời. Nó không cần ai nâng đỡ nó từng bước đi đường. Nếu nó cần điều đó thì Cuồng Đình đạo thống mãi mãi không thể trưởng thành, vĩnh viễn không mạnh lên được. Nó sẽ mãi mãi chỉ là đáo hoa trong nhà kính, vĩnh viễn không sẵn sàng đối mặt giông tố bên ngoài. Nên ta rời đi là thử thách, cũng là cơ hội cho Cuồng Đình đạo thống. Điều nên làm ta đã làm, nên để lại ta cũng để rồi. Con đường tương lai là tự các ngươi đi, miễn các ngươi đi được mới khiến Cuồng Đình đạo thống thật sự lớn mạnh.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Lý Khiêm cúi gập người:
- Lão tổ tông dạy rất đúng, đệ tử ĩn ghi khắc miệng vàng lời ngọc của lão tổ tông.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Cuồng Đình đạo thống có con đường rất dài phải đi, cần các ngươi tự mình cố gắng.
Lý Khiêm cười khổ, khẽ thở dài. Gã biết tương lai của họ không dễ dàng, gánh nặng đường xa. Nhưng tóm lại Lý Thất Dạ đã bày bàn cờ tốt cho họ, con đường bằng phẳng hơn nhiều.
Im lặng một lúc, Lý Khiêm khẽ hỏi:
- Tương lai lão tổ tông muốn đi đâu? Tiên Thống giới hay nơi càng xa xôi?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn hỏi chốn về đúng không?
Lý Khiêm thành thật nói:
- Đệ tử chỉ tò mò. Chân Đế, Thủy Tổ có chốn về nơi đâu? Xin lão tổ tông chỉ điểm bến mê.
Thật ra vấn đề này không chỉ Lý Khiêm tò mò mà nhiều người cũng thắc mắc. Vì theo thời gian trôi qua, Chân Đế hoặc Thủy Tổ mỗi thời đại đều dần biến mất. Không ai biết bọn họ đi đâu, có người nói họ đã chết già đạo vỡ, có người nói họ đi phương xa hơn, có chốn về mà người đời không biết.
Có người do dự, trên đời có nơi tên là Trường Sinh giới, cuối cùng Chân Đế, Thủy Tổ sẽ đi nơi đó, bất tử bất diệt trong Trường Sinh giới.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu ngươi không đến độ cao đó dù biết thì làm được gì? Chỉ thêm buồn phiền. Từng bước đi tiếp đi, nếu ngươi đến Bất Hủ thì có lẽ ngày nào dó sẽ có tư cách biết một chút.
Lý Thất Dạ có nhiều ký ứ, đọc rộng vô số sách sử, cổ bí, lòng dạ mênh mông. Đặc biệt Lý Thất Dạ đã lờ mờ đoán được chốn về của Tam Tiên giới.
- Đệ tử nhớ kỹ.
Lý Khiêm cúi gập đầu, khẽ nói:
- Nếu lão tổ tông gặp Thủy Tổ xin nó igiùm là tử tôn hậu đại Cuồng Đình đạo thống hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia.
Lý Thất Dạ bật cười hỏi:
- Nói vậy là ngươi cảm thấy Cuồng Tổ còn sống?
Lý Khiêm cười gượng:
- Thủy Tổ làm việc sao chúng ta có thể đoán được.
Không chỉ Lý Khiêm ngh ingờ điều này, thật ra neheì utiên hiền, thậm chí Chân Đế của Cuồng Đình đạo thống cũng nghi ngờ.
Vì cho đến nay Thủy Tổ Tam Tiên giới không rõ tung tích, không ai biết những Thủy Tổ Tam Tiên giới đi đâu.
Điều thú vị duy nhất là Cuồng Tổ nói với tử tôn rằng gã chôn trong Tổ Uyên, có ngày sẽ sống lại trở về, vũ hóa đăng tiên.
Điều này khiến hậu nhân hải suy nghĩ, nhiều hậu bối cho rằng Cuồng Tổ không chết.
Nghe Lý Khiêm phỏng đoán, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không chọc thủng.
Võ Băng Ngưng là con tin, bị áp trong Cuồng Đình đạo thống nhưng nàng không cảm thấy mình là con tin.
Thật ra ngày đầu tiên Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống không hề bị ngược đãi hay đối xử tệ gì.
Mấy ngày nay Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống, trên người không đeo gông xiềng, không bị người nhốt như tù nhân.
Có thể nói Võ Băng Ngưng tự do trong Cuồng Đình đạo thống, từ ngày nàng ở lại không bị ai giám thị, không người nào khó xử nàng.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống như vị khách chứ không phải con tin.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống được ra vào tự do. Không ai di theo bên cạnh Võ Băng Ngưng, điều này khiến nàng hơi ngh ingờ Lý Thất Dạ có âm mưu gì với nàng.
Nhưng ngẫm lại thì thấy không thể nào, bây giờ nàng hoàn toàn rơi vào tay Cuồng Đình đạo thống, nếu Lý Thất Dạ có mưu đồ gì thì đã sớm ra tay, sao có thể thả dây dài như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Đúng rồi, quên nói với nàng.
Khi Võ Băng Ngưng cùng Chu Tư Tĩnh sắp đi, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Trong địa bàn của ta thì đừng gây sự hoặc chạy trốn, lỡ chọc giận ta là ta sẽ cởi sạch đồ trên người nàng, treo bên ngoài Hoàng Đình. Có ngoan hay không thì tự nàng quyết định.
Lý Thất Dạ uy hiếp làm Võ Băng Ngưng nghiến răng, hừ mũi, không nói không rằng theo Chu Tư Tĩnh rời đi.
Lý Khiêm tiễn đám người Dương Minh Tu Đà xong quay về gặp Lý Thất Dạ.
- Qua mấy ngày nữa ta sẽ đi.
Lý Thất Dạ dặn dò Lý Khiêm:
- Cuồng Đình đạo thống tương lai dựa vào các ngươi.
Lý Khiêm giật mình kêu lên:
- Tiên tổ định đi sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đúng vậy, đã tới lúc rời đi.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, hắn đến Tam Tiên giới không phải vì Cuồng Đình đạo thống. Đến Cuồng Đình đạo thống xem như duyên phận, thuận đường chấm dứt đoạn nhân quả với lão già.
- Cái này...
Lý Khiêm khẽ nói:
- Nếu được thì xin tiên tổ cho đệ tử đi thay tiên tổ một chuyến nói lời xin lỗi đến các đạo thống là được.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm, bật cười nói:
- Ngươi đang lo an nguy của ta hay lo cho đạo thống khác?
Bị Lý Thất Dạ chọc thúng, vẻ mặt Lý Khiêm lúng túng cười gượng:
- Đệ tử nguyện phân ưu cho lão tổ tông.
- Ta biết suy nghĩ trong lòng ngươi.
Lý Thất Dạ xua tay nói:
- Ta rời khỏi Cuồng Đình đạo thống không phải vì muốn đưa cho đạo thống lời giải thích. Ta có chuyện cần làm, đã đến lúc phải rời khỏi đây.
Lý Khiêm do dự một chút, khẽ hỏi:
- Không biết lão tổ muốn đi đâu? Đến đạo thống nào trước?
- Trường Sinh cốc.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, chậm rãi nói:
- Trường sinh đan của Trường Sinh cốc là số một trong Vạn Thống giới nên ta muốn đi xem thử.
Với Lý Thất Dạ thì nghiên cứu trường sinh đan là hiển nhiên, lão tổ nào đến đẳng cấp nhất định cũng sẽ có hứng thú với 62h, ai chẳng muốn trường sinh bất tử?
Lý Khiêm hiểu lầm Lý Thất Dạ, tưởng hắn muốn theo đuổi trường sinh bất tử. Thật ra Lý Thất Dạ chỉ muốn biết ảo diệu đằng sau trường sinh.
Lý Khiêm khẽ hỏi:
- Không biết lão tổ tông đi bao lâu? Khi nào trở về?
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm:
- Ngươi hy vọng ta ở lại Cuồng Đình đạo thống?
Lý Khiêm đáp:
- Không phải đệ tử hy vọng, chỉ sợ toàn bộ đệ tử trong Cuồng Đình đạo thống đều khát vọng lão tổ tông ở lại. Miễn lão tổ tông ở đây thì Cuồng Đình đạo thống chúng ta có trụ cột tinh thần, nguyên Cuồng Đình đạo thống đoàn kết một lòng.
Lý Khiêm không nói câun yà vì nịnh mà nói thật. Trong Cuồng Đình đạo thống ai có uy vọng lớn hơn Lý Thất Dạ? Miễn Lý Thất Dạ còn ở thì hiệu lệnh bất cứ đệ tử Cuồng Đình đạo thống nào cũng được, có thể khiến toàn Cuồng Đình đạo thống đoàn kết một lòng, rất có lợi cho Cuồng Đình đạo thống nổi lên.
- Mỗi một người đều có con đường của riêng mình, mỗi đạo thống cũng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn Lý Khiêm, lạnh nhạt nói:
- Cuồng Đình đạo thống truyền thừa lâu như vậy đã không còn là trẻ sơ sinh mới ra đời. Nó không cần ai nâng đỡ nó từng bước đi đường. Nếu nó cần điều đó thì Cuồng Đình đạo thống mãi mãi không thể trưởng thành, vĩnh viễn không mạnh lên được. Nó sẽ mãi mãi chỉ là đáo hoa trong nhà kính, vĩnh viễn không sẵn sàng đối mặt giông tố bên ngoài. Nên ta rời đi là thử thách, cũng là cơ hội cho Cuồng Đình đạo thống. Điều nên làm ta đã làm, nên để lại ta cũng để rồi. Con đường tương lai là tự các ngươi đi, miễn các ngươi đi được mới khiến Cuồng Đình đạo thống thật sự lớn mạnh.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế Lý Khiêm cúi gập người:
- Lão tổ tông dạy rất đúng, đệ tử ĩn ghi khắc miệng vàng lời ngọc của lão tổ tông.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Cuồng Đình đạo thống có con đường rất dài phải đi, cần các ngươi tự mình cố gắng.
Lý Khiêm cười khổ, khẽ thở dài. Gã biết tương lai của họ không dễ dàng, gánh nặng đường xa. Nhưng tóm lại Lý Thất Dạ đã bày bàn cờ tốt cho họ, con đường bằng phẳng hơn nhiều.
Im lặng một lúc, Lý Khiêm khẽ hỏi:
- Tương lai lão tổ tông muốn đi đâu? Tiên Thống giới hay nơi càng xa xôi?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn hỏi chốn về đúng không?
Lý Khiêm thành thật nói:
- Đệ tử chỉ tò mò. Chân Đế, Thủy Tổ có chốn về nơi đâu? Xin lão tổ tông chỉ điểm bến mê.
Thật ra vấn đề này không chỉ Lý Khiêm tò mò mà nhiều người cũng thắc mắc. Vì theo thời gian trôi qua, Chân Đế hoặc Thủy Tổ mỗi thời đại đều dần biến mất. Không ai biết bọn họ đi đâu, có người nói họ đã chết già đạo vỡ, có người nói họ đi phương xa hơn, có chốn về mà người đời không biết.
Có người do dự, trên đời có nơi tên là Trường Sinh giới, cuối cùng Chân Đế, Thủy Tổ sẽ đi nơi đó, bất tử bất diệt trong Trường Sinh giới.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu ngươi không đến độ cao đó dù biết thì làm được gì? Chỉ thêm buồn phiền. Từng bước đi tiếp đi, nếu ngươi đến Bất Hủ thì có lẽ ngày nào dó sẽ có tư cách biết một chút.
Lý Thất Dạ có nhiều ký ứ, đọc rộng vô số sách sử, cổ bí, lòng dạ mênh mông. Đặc biệt Lý Thất Dạ đã lờ mờ đoán được chốn về của Tam Tiên giới.
- Đệ tử nhớ kỹ.
Lý Khiêm cúi gập đầu, khẽ nói:
- Nếu lão tổ tông gặp Thủy Tổ xin nó igiùm là tử tôn hậu đại Cuồng Đình đạo thống hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia.
Lý Thất Dạ bật cười hỏi:
- Nói vậy là ngươi cảm thấy Cuồng Tổ còn sống?
Lý Khiêm cười gượng:
- Thủy Tổ làm việc sao chúng ta có thể đoán được.
Không chỉ Lý Khiêm ngh ingờ điều này, thật ra neheì utiên hiền, thậm chí Chân Đế của Cuồng Đình đạo thống cũng nghi ngờ.
Vì cho đến nay Thủy Tổ Tam Tiên giới không rõ tung tích, không ai biết những Thủy Tổ Tam Tiên giới đi đâu.
Điều thú vị duy nhất là Cuồng Tổ nói với tử tôn rằng gã chôn trong Tổ Uyên, có ngày sẽ sống lại trở về, vũ hóa đăng tiên.
Điều này khiến hậu nhân hải suy nghĩ, nhiều hậu bối cho rằng Cuồng Tổ không chết.
Nghe Lý Khiêm phỏng đoán, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không chọc thủng.
Võ Băng Ngưng là con tin, bị áp trong Cuồng Đình đạo thống nhưng nàng không cảm thấy mình là con tin.
Thật ra ngày đầu tiên Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống không hề bị ngược đãi hay đối xử tệ gì.
Mấy ngày nay Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống, trên người không đeo gông xiềng, không bị người nhốt như tù nhân.
Có thể nói Võ Băng Ngưng tự do trong Cuồng Đình đạo thống, từ ngày nàng ở lại không bị ai giám thị, không người nào khó xử nàng.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống như vị khách chứ không phải con tin.
Võ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống được ra vào tự do. Không ai di theo bên cạnh Võ Băng Ngưng, điều này khiến nàng hơi ngh ingờ Lý Thất Dạ có âm mưu gì với nàng.
Nhưng ngẫm lại thì thấy không thể nào, bây giờ nàng hoàn toàn rơi vào tay Cuồng Đình đạo thống, nếu Lý Thất Dạ có mưu đồ gì thì đã sớm ra tay, sao có thể thả dây dài như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com