Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2906
Cửu U Cuồng Ngao được gọi là một trong những học sinh thiên phú cao nhất Thiên Thần học viện, cũng là học sinh cuồng ngạo nhất. Thiên phú như Cửu U Cuồng Ngao cũng chỉ hái đến lá trà mười đạo, huống chi là lão sư vô danh như Lý Thất Dạ.
Hái lá trà mười đạo đã khó, hái ba, năm mảnh càng không thể nào. Đám người Túng Thiên thiếu chủ gài bẫy Lý Thất Dạ vì không cho hắn có hy vọng thắng.
Các học sinh nhìn nhau.
Có học sinh Đế Phủ hát đệm:
- Đúng rồi, lão sư cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi, để được thấy phong thái vô địch tuyệt thế của lão sư.
Mặt ngoài nghe như học sinh Đế Phủ đang khen Lý Thất Dạ, nịnh hắn nhưng thật ra lòng dạ độc ác, không cho hắn dường lui, muố nđẩy hắn lên đống lửa nướng chín.
- Từ khi nào Thiên Thần học viện ra bao cỏ?
Lý Thất Dạ nhìn nhóm Túng Thiên thiếu chủ, cười lắc đầu nói:
- Ở thời đại nhóm Quy Phàm Cổ Thần khi nói chuyện không hợp sẽ đánh trước tính sau. Học sinh Thiên Thần học viện chinh chiến bát phương, từ khi nào biến thành bao cỏ chỉ biết giở trò khôn lõi?
Lý Thất Dạ hứng thú rã rời nói:
- Lá trà mười đạo bình thường không hái vậy.
Lý Thất Dạ không hề hứng thú với lá trà mười đạo.
Thấy Lý Thất Dạ không hứng thú đánh cuộc, Túng Thiên thiếu chủ không chịu bỏ qua:
- Lão sư muốn dừng tay sao?
Túng Thiên thiếu chủ cười khẩy nói:
- Ta nghĩ hái lá trà mười đạo không khó khăn với lão sư, xin lão sư ra tay đi, mọi người đều chờ được xem phong thái tuyệt thế của lão sư. Miễn lão sư hái được ba, năm mảnh lá trà mười đạo là học sinh sẽ quỳ rạp sát đất.
Túng Thiên thiếu chủ nói dễ nghe nhưng thật ra là odòn ép Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nghe Túng Thiên thiếu chủ nói, lắc đầu nói:
- Cách cục quá nhỏ, chỉ có chút trình độ.
Lý Thất Dạ nhiều lần đùn đẩy, Lục Kiếm Thiểu Hoàng trước tiên gài bẫy hắn liền thiếu kiên nhẫn nói:
- Mới rồi lão sư đã nói sẽ chơi tới cùng, lão sư nói mà không dám làm sao?
Tư Tông Thần Tử hùa theo bỏ đá xuống giếng:
- Nếu lão sư không cược thì hãy khom người xin lỗi Túng Thiên huynh đi.
Bọn họ thấy Lý Thất Dạ cứ từ chối thì cho rằng hắn không dám cá.
Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng cười:
- Nếu lão sư không cược thì đã nợ ta một lời xin lỗi, là lão sư chính miệng nói chấp nhận bất cứ khiêu chiến gì.
Tục ngữ nói đúng, rèn sắt khi còn nóng, đã gài hàng Lý Thất Dạ thì không sợ trở mặt.
Nhìn đám người Túng Thiên thiếu chủ vênh váo, Lưu Kim Thắng không nhịn được cười khẩy nói:
- Lá trà mười đạo tầm thường cần gì lão sư ra tay, để lão già ta làm cho!
Nếu là lúc Lưu Kim Thắng trẻ tuổi đã sớm thiếu kiên nhẫn, lớn tuổi rồi lão mới trầm ổn lại. Nhưng thấy nhóm Túng Thiên thiếu chủ giở trò khôn vặt khiến Lưu Kim Thắng không nhịn được, cười nhạt bênh vực Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười phất tay nói:
- Kim Thắng, ngươi vẫn còn bệnh cũ. Lá trà mười đạo bình thường này Tố Dao tiện tay hái được, ngươi hãy yên phận dưỡng bệnh đi.
Mai Tố Dao mỉm cười nói:
- Công tử, dù có phải là cá cược hay không, nếu chỉ hái lá trà mười đạo thì Tố Dao không muốn công tử ra tay. Trước khi tới đây công tử có nói muốn uống chút Đại Đạo trà, lá trà mười đạo bình thường hơi thô ráp sợ công tử không quen uống. Khẩu vị của công tử ít nhất phải uống lá trà mười hai đạo.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Một đám ngu xuẩn nâng lá trà mười đạo lên trời, loại lá trà này chỉ miễn cường cho ta pha nước trà rửa tay, uống nó thì hơi thô ráp, nghèo nàn. Vào được miệng ta ít nhất phải là lá trà mười hai đạo.
Câu nói kiêu ngạo bá đạo của Lý Thất Dạ làm nhóm Túng Thiên thiếu chủ biến sắc mặt, đây là đang tát vào mặt hắn. Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử hái được lá trà bốn, năm đạo đã xem như trân phẩm.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói hái lá trà mười đạo pha trà uống thì ngại trà thô, chỉ có thể dùng làm rửa tay, rõ ràng là cười nhạo bọn họ, cvả mặt.
Túng Thiên thiếu chủ cao ngạo không nhịn được cười khẩy nói:
- Lớn lối quá, có giỏi thì hái xuống xem thử.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười híp mắt:
- Lão sư, vậy xin cho các học sinh chúng ta mở rộng tầm mắt, hái mấy mảnh lá trà mười hai đạo đi.
Tư Tông Thần Tử thuận nước đẩy thuyền:
- Đúng rồi, lá trà mười đạo đã không lọt vào pháp nhãn của lão sư được thì hãy hái lá trà mười hai đạo cho chúng ta kiến thức phong thái vô địch tuyệt thế của lão sư đi.
Nghe Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cắn chặt lá trà mười hai đạo, các học sinh nhìn nhau.
Trừ trường hợp bọn họ không biết ra, trong ghi chép của học viện chưa từng có học sinh hái được lá trà mười hai đạo. Có lẽ có lão sư ngoại lệ nhưng chưa được ghi lại, chỉ có thể nói ghi chép hiện tại là Cửu U Cuồng Ngao có thể hái được lá trà mười đạo.
Mọi người cảm thấy không thể nào hái lá trà mười hai đạo, họ không biết thiên phú của Cửu U Cuồng Ngao cao bao nhiêu, dù sao gã cách thời đại này quá xa.
Nhưng Nhân Thánh là tham khảo tốt nhất. Nhân Thánh là một trong những người thiên phú cao nhất thời đại này, tuyệt thế vô song, nhưng gã chỉ có thể hái lá trà chín đạo.
Nhân Thánh mà có thể hái lá trà chín đạo, các học sinh không tin Lý Thất Dạ hái được lá trà mười hai đạo.
Trong phút chốc các học sinh nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, cảm thấy hắn xấu mặt chắc rồi.
Các học sinh thì thầm, châu đầu ghé tai.
- Lá trà mười hai đạo? Không thể nào!
Học sinh nhỏ giọng nói:
- Ít ra trong ghi chép là không thể nào, chưa từng nghe có ai hái được lá trà mười hai đạo, ta cảm thấy không thể đánh phá được.
Các học sinh nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy hắn khoác lác hơi quá.
Lý Thất Dạ bật cười, lạnh nhạt nói:
- Cũng tốt. Nên cho đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi nhìn xem trời cao bao nhiêu, đất rộng cỡ nào. Đừng tưởng rằng chính mình làm không được thì người khác cũng không thể làm chuyện đó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Xem kỹ cái gì gọi là chúa tể đại đạo, cái gì gọi là vạn cổ duy nhất!
Lý Thất Dạ bước ra một bước đạp hướng sườn núi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ bước vào sườn núi, đại đạo phóng lên cao, vô cùng vô tận phù văn tuôn ra như đại dương mênh mông nhấn chìm cửu thiên thập địa.
Mắt Lý Thất Dạ sáng rực chói lòa như vượt qua tuyên cổ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Chỉ là tiểu đạo.
Lý Thất Dạ xòe tay, chúa tể thiên địa, chưởng chấp Càn Khôn, thủ ngự vạn đạo. Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ co tay lại.
Vèo!
Đại đạo tuyên hoành bị Lý Thất Dạ thu lấy, phù văn vô cùng tận nằm trong tay hắn.
Vèo!
Nguyên đại đạo và phù văn vô cùng vô tận bị bàn tay to thâu tóm, khiến người cảm thấy trong tay Lý Thất Dạ không phải nắm đại đạo mà chỉ là một dải lụa quấn eo.
Đây là đại đạo có thể vượt qua tuyên cổ nhưng nó thật nhỏ bé trong tay Lý Thất Dạ. Lực lượng đại đạo áu lớn, lúc bị Lý Thất Dạ nắm chặt thì nó đung đưa như lựa phất phơ theo gió.
Tay Lý Thất Dạ nắm đại đạo, một bước vào sườn núi, hắn đứng dưới cây trà cổ tùy ý nhìn gốc cây trà cổ trước mắt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hái lá trà mười đạo đã khó, hái ba, năm mảnh càng không thể nào. Đám người Túng Thiên thiếu chủ gài bẫy Lý Thất Dạ vì không cho hắn có hy vọng thắng.
Các học sinh nhìn nhau.
Có học sinh Đế Phủ hát đệm:
- Đúng rồi, lão sư cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi, để được thấy phong thái vô địch tuyệt thế của lão sư.
Mặt ngoài nghe như học sinh Đế Phủ đang khen Lý Thất Dạ, nịnh hắn nhưng thật ra lòng dạ độc ác, không cho hắn dường lui, muố nđẩy hắn lên đống lửa nướng chín.
- Từ khi nào Thiên Thần học viện ra bao cỏ?
Lý Thất Dạ nhìn nhóm Túng Thiên thiếu chủ, cười lắc đầu nói:
- Ở thời đại nhóm Quy Phàm Cổ Thần khi nói chuyện không hợp sẽ đánh trước tính sau. Học sinh Thiên Thần học viện chinh chiến bát phương, từ khi nào biến thành bao cỏ chỉ biết giở trò khôn lõi?
Lý Thất Dạ hứng thú rã rời nói:
- Lá trà mười đạo bình thường không hái vậy.
Lý Thất Dạ không hề hứng thú với lá trà mười đạo.
Thấy Lý Thất Dạ không hứng thú đánh cuộc, Túng Thiên thiếu chủ không chịu bỏ qua:
- Lão sư muốn dừng tay sao?
Túng Thiên thiếu chủ cười khẩy nói:
- Ta nghĩ hái lá trà mười đạo không khó khăn với lão sư, xin lão sư ra tay đi, mọi người đều chờ được xem phong thái tuyệt thế của lão sư. Miễn lão sư hái được ba, năm mảnh lá trà mười đạo là học sinh sẽ quỳ rạp sát đất.
Túng Thiên thiếu chủ nói dễ nghe nhưng thật ra là odòn ép Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nghe Túng Thiên thiếu chủ nói, lắc đầu nói:
- Cách cục quá nhỏ, chỉ có chút trình độ.
Lý Thất Dạ nhiều lần đùn đẩy, Lục Kiếm Thiểu Hoàng trước tiên gài bẫy hắn liền thiếu kiên nhẫn nói:
- Mới rồi lão sư đã nói sẽ chơi tới cùng, lão sư nói mà không dám làm sao?
Tư Tông Thần Tử hùa theo bỏ đá xuống giếng:
- Nếu lão sư không cược thì hãy khom người xin lỗi Túng Thiên huynh đi.
Bọn họ thấy Lý Thất Dạ cứ từ chối thì cho rằng hắn không dám cá.
Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng cười:
- Nếu lão sư không cược thì đã nợ ta một lời xin lỗi, là lão sư chính miệng nói chấp nhận bất cứ khiêu chiến gì.
Tục ngữ nói đúng, rèn sắt khi còn nóng, đã gài hàng Lý Thất Dạ thì không sợ trở mặt.
Nhìn đám người Túng Thiên thiếu chủ vênh váo, Lưu Kim Thắng không nhịn được cười khẩy nói:
- Lá trà mười đạo tầm thường cần gì lão sư ra tay, để lão già ta làm cho!
Nếu là lúc Lưu Kim Thắng trẻ tuổi đã sớm thiếu kiên nhẫn, lớn tuổi rồi lão mới trầm ổn lại. Nhưng thấy nhóm Túng Thiên thiếu chủ giở trò khôn vặt khiến Lưu Kim Thắng không nhịn được, cười nhạt bênh vực Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười phất tay nói:
- Kim Thắng, ngươi vẫn còn bệnh cũ. Lá trà mười đạo bình thường này Tố Dao tiện tay hái được, ngươi hãy yên phận dưỡng bệnh đi.
Mai Tố Dao mỉm cười nói:
- Công tử, dù có phải là cá cược hay không, nếu chỉ hái lá trà mười đạo thì Tố Dao không muốn công tử ra tay. Trước khi tới đây công tử có nói muốn uống chút Đại Đạo trà, lá trà mười đạo bình thường hơi thô ráp sợ công tử không quen uống. Khẩu vị của công tử ít nhất phải uống lá trà mười hai đạo.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Một đám ngu xuẩn nâng lá trà mười đạo lên trời, loại lá trà này chỉ miễn cường cho ta pha nước trà rửa tay, uống nó thì hơi thô ráp, nghèo nàn. Vào được miệng ta ít nhất phải là lá trà mười hai đạo.
Câu nói kiêu ngạo bá đạo của Lý Thất Dạ làm nhóm Túng Thiên thiếu chủ biến sắc mặt, đây là đang tát vào mặt hắn. Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử hái được lá trà bốn, năm đạo đã xem như trân phẩm.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói hái lá trà mười đạo pha trà uống thì ngại trà thô, chỉ có thể dùng làm rửa tay, rõ ràng là cười nhạo bọn họ, cvả mặt.
Túng Thiên thiếu chủ cao ngạo không nhịn được cười khẩy nói:
- Lớn lối quá, có giỏi thì hái xuống xem thử.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng cười híp mắt:
- Lão sư, vậy xin cho các học sinh chúng ta mở rộng tầm mắt, hái mấy mảnh lá trà mười hai đạo đi.
Tư Tông Thần Tử thuận nước đẩy thuyền:
- Đúng rồi, lá trà mười đạo đã không lọt vào pháp nhãn của lão sư được thì hãy hái lá trà mười hai đạo cho chúng ta kiến thức phong thái vô địch tuyệt thế của lão sư đi.
Nghe Tư Tông Thần Tử, Lục Kiếm Thiểu Hoàng cắn chặt lá trà mười hai đạo, các học sinh nhìn nhau.
Trừ trường hợp bọn họ không biết ra, trong ghi chép của học viện chưa từng có học sinh hái được lá trà mười hai đạo. Có lẽ có lão sư ngoại lệ nhưng chưa được ghi lại, chỉ có thể nói ghi chép hiện tại là Cửu U Cuồng Ngao có thể hái được lá trà mười đạo.
Mọi người cảm thấy không thể nào hái lá trà mười hai đạo, họ không biết thiên phú của Cửu U Cuồng Ngao cao bao nhiêu, dù sao gã cách thời đại này quá xa.
Nhưng Nhân Thánh là tham khảo tốt nhất. Nhân Thánh là một trong những người thiên phú cao nhất thời đại này, tuyệt thế vô song, nhưng gã chỉ có thể hái lá trà chín đạo.
Nhân Thánh mà có thể hái lá trà chín đạo, các học sinh không tin Lý Thất Dạ hái được lá trà mười hai đạo.
Trong phút chốc các học sinh nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, cảm thấy hắn xấu mặt chắc rồi.
Các học sinh thì thầm, châu đầu ghé tai.
- Lá trà mười hai đạo? Không thể nào!
Học sinh nhỏ giọng nói:
- Ít ra trong ghi chép là không thể nào, chưa từng nghe có ai hái được lá trà mười hai đạo, ta cảm thấy không thể đánh phá được.
Các học sinh nhìn Lý Thất Dạ, cảm thấy hắn khoác lác hơi quá.
Lý Thất Dạ bật cười, lạnh nhạt nói:
- Cũng tốt. Nên cho đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi nhìn xem trời cao bao nhiêu, đất rộng cỡ nào. Đừng tưởng rằng chính mình làm không được thì người khác cũng không thể làm chuyện đó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Xem kỹ cái gì gọi là chúa tể đại đạo, cái gì gọi là vạn cổ duy nhất!
Lý Thất Dạ bước ra một bước đạp hướng sườn núi.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ bước vào sườn núi, đại đạo phóng lên cao, vô cùng vô tận phù văn tuôn ra như đại dương mênh mông nhấn chìm cửu thiên thập địa.
Mắt Lý Thất Dạ sáng rực chói lòa như vượt qua tuyên cổ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Chỉ là tiểu đạo.
Lý Thất Dạ xòe tay, chúa tể thiên địa, chưởng chấp Càn Khôn, thủ ngự vạn đạo. Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ co tay lại.
Vèo!
Đại đạo tuyên hoành bị Lý Thất Dạ thu lấy, phù văn vô cùng tận nằm trong tay hắn.
Vèo!
Nguyên đại đạo và phù văn vô cùng vô tận bị bàn tay to thâu tóm, khiến người cảm thấy trong tay Lý Thất Dạ không phải nắm đại đạo mà chỉ là một dải lụa quấn eo.
Đây là đại đạo có thể vượt qua tuyên cổ nhưng nó thật nhỏ bé trong tay Lý Thất Dạ. Lực lượng đại đạo áu lớn, lúc bị Lý Thất Dạ nắm chặt thì nó đung đưa như lựa phất phơ theo gió.
Tay Lý Thất Dạ nắm đại đạo, một bước vào sườn núi, hắn đứng dưới cây trà cổ tùy ý nhìn gốc cây trà cổ trước mắt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com