Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2883
Thấy bạn học nam này, nhiều bạn học nữ xông chào:
- Thiểu Hoàng tới rồi!
Các nàng cực kỳ nhiệt tình, mắt hình trái tim, không chút che giấu lòng ái mộ.
Bạn học nam ngọc thụ lâm phong này là nhân vật phong vân trong Bách Đường, thậm chí nổi tiếng nguyên Thiên Thần học viện, được nhiều người trong học viện ủng hộ và yêu mến. Nam nhân tên Khổng Diệp Lâm hay còn gọi là Lục Kiếm Thiểu Hoàng.
Các bạn học nam nữ nịnh Lục Kiếm Thiểu Hoàng:
- Lần này Thiểu Hoàng liên hợp với Diệu Thiền học tỷ chắc chắn sẽ quét ngang nguyên hội phẩm trà.
- Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến, chắc hội phẩm trà lần này náo nhiệt hơn năm ngoái đây.
Dạ Hân Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt:
- Lục Kiếm Thiểu Hoàng là lãnh tụ học sinh trong Bách Đường, là một trong Tam Tử Thiên Thần học viện chúng ta. Nếu Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến thì chắc Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử cũng sẽ tới.
Kim Hoàn Thiết Tí tò mò hỏi:
- Nghe nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng là nhi tử của Cửu Kiếm Thượng Thần, có thật không vậy?
- Đúng rồi!
Dạ Hân Tuyết gật đầu nói:
- Nghe nói lúc Lục Kiếm Thiểu Hoàng tới Thiên Thần học viện được Nhân Thánh đưa tiễn, có thể nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất có sức nặng.
Kim Hoàn Thiết Tí cảm thán rằng:
- Vênh váo thật. Cửu Kiếm Thượng Thần là Thượng Thần mười một đồ đằng, người hộ đạo Nhân Thánh. Hiện tại Nhân Thánh là một vị Tiên Vương, tương lai có thể trở thành Tiên Vương tám Thiên Mệnh. Có núi dựa như thế thì đúng là hĩnh mũi nhìn đời. Hắn đến Thiên Thần học viện chắc chỉ để mở rộng nhân mạch.
Như Dạ Hân Tuyết nói, Lục Kiếm Thiểu Hoàng là nhi tử của Cửu Kiếm Thượng Thần, mà Cửu Kiếm Thượng Thần là người hộ đạo của Nhân Thánh, có thể nói chỗ dựa của Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất mạnh.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng có thiên phú siêu cao, được người gọi là một trong Tam Tử của thư viện. Thiên phú của Lục Kiếm Thiểu Hoàng đủ tư cách vào Thánh Viện, thậm chí là Đế Phủ. Nhưng Lục Kiếm Thiểu Hoàng cố tình ở lại Bách Đường, trở thành lãnh tụ tất cả học sinh trong Bách Đường. Có thể nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng kêu một tiếng là vô số học sinh Bách Đường sẽ hưởng ứng ngay.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến gần Diệu Thiền, cử chỉ hơi thân thiết, đôi mắt lộ rõ mến mộ:
- Diệu học muội, hội phẩm trà lần này cao thủ như mây, vi huynh không biết tự lượng sức mình nguyện ý xung phong. Mong Diệu học muội khi đó sẽ bày mưu tính kế cho ta.
Diệu Thiền không chỉ điệu thấp mà lời nói cũng khiêm tốn:
- Học trưởng khiêm tốn, học trưởng nắm chắc mọi thứ trong tay, tiểu muội sẽ phất cờ cổ vũ cho học trưởng.
Được Diệu Thiền khen làm lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng lâng lâng, ưỡn ngực nhô cao hơn:
- Đâu, khi đó còn cần học muội nhắc nhở.
Diệu Thiền cười cười, giương mắt nhìn. Diệu Thiền chợt thấy một người, dó là một nam nhân vô cùng bình thường. Nam nhân đi trên đường cái rộn ràng người qua lại, không chút bắt mắt, tùy thời sẽ biến mất trong dòng người.
Người này là Lý Thất Dạ, khi Diệu Thiền thấy hắn thì nàng biến sắc mặt, tinh thần chấn động. Người khác không biết Lý Thất Dạ nhưng Diệu Thiền thì có!
Trái tim đập nhanh, Diệu Thiền thầm thở ra, xoay người bỏ đi.
Diệu Thiền đột nhiên rời khỏi làm Diệu Thiền sửng sốt, gã vội đuổi theo:
- Học muội đi đâu vậy?
Diệu Thiền không quay đầu lại vội vàng chạy đi:
- Ta chợt nhớ có việc, thứ lỗi cho ta đi trước một bước.
Lý Thất Dạ thấy hành động của Diệu Thiền, hắn cười cười, không làm gì. Năm xưa Lý Thất Dạ giết Kim Ô Thái Tử, diệt Đề Thiên Cốc nhưng nếu Diệu Thiền biết tiến lùi không chọc vào hắn thì hắn không quan tâm người như nàng sống.
Diệu Thiền rời đi, Lý Thất Dạ mang nhóm Dạ Hân Tuyết đi dạo một lúc.
Lý Thất Dạ nói với ba người:
- Các ngươi cứ tùy tiện đi, tađi gặp một người.
Đám người Dạ Hân Tuyết nào dám càu nhàu.
Kim Hoàn Thiết Tí vội nói: - Vâng, chúng ta chờ lão sư ở vườn trà.
Lý Thất Dạ cười dặn:
- Nhớ trông chừng bọn họ.
Lý Thất Dạ nói câu đó với Lưu Kim Thắng, dù xảy ra chuyện gì nếu có gã ở thì chắc sẽ ứng đối được, dù sao Lưu Kim Thắng không dễ chọc.
Lưu Kim Thắng gật đầu, không trả lời, gã yên lặng đi cùng Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí.
Ba người Dạ Hân Tuyết rời đi, Lý Thất Dạ xuyên qua hơn một nửa thư viện, đi qua các con hẻm, cuối cùng dừng lại trước sân nhỏ cũ kỹ.
Hai cánh cửa gỗ đóng chặt, trên cửa ogõ treo vòng đồng. Lý Thất Dạ nhìn nhìn, nhởn miệng cười, tiến lên gõ vòng đồng.
Cốc cốc cốc!
Vòng đồng đập vào cửa gỗ đầy tiết tấu, thanh âm cực kỳ êm tai.
Nhiều lần gõ cho đến khi két một tiếng, cửa gỗ mở ra. Một lão bộc đứng đằng sau cửa gỗ, lão bộc mặc áo xám, lão nhìn Lý Thất Dạ mà không nói gì, chỉ cúi đầu.
Lý Thất Dạ cười nhìn lão bộc, nhẹ gật đầu bước vào sân nhỏ.
Trong viện nhỏ không có đồ gì, chỉ có một đạo đài không chút bắt mắt, Lý Thất Dạ bước lên đạo đài.
Vù vù vù vù vù!
Đạo đài mở ra, một đạo môn hiện, Lý Thất Dạ nháy mắt bị truyền tống đi.
Giây sau Lý Thất Dạ xuất hiện ở nơi 96, nơi này vẫn là một đạo đài.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ lại bị đưa đi, truyền tống tới chỗ khác.
Cứ thế lặp lại, Lý Thất Dạ bị truyền tống mấy lần, cuối cùng hắn tài được đưa đến một tòa phủ đệ. Phủ đệ phòng ngự cực kỳ nghiêm ngặt, các đại trận trấn thủ nguyên tòa phù đệ, nếu có người ngoài bước vào một bước là sẽ bị nghiền nát nay.
Nhưng Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng gì, hắn bước nhanh vào, chớp mắt đã vào sâu trong phủ đệ. Nơi này có một tòa tiên tinh làm ra phòng nhỏ, mơ hồ thấy một người ngồi xếp bằng đang phun mây nuốt khói.
Lý Thất Dạ nhìn người ngồi xếp bằng trong căn phòng nhỏ, hắn cười cười tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Khi Lý Thất Dạ ngồi xuống thì người ngồi xếp bằng chợt mở mắt ra.
- Thánh Sư!
Khi người đó mở mắt, nháy mắt phun ra nuốt vào trời trăng, ba ngàn đại đạo ở trong đó khiến người sợ hãi vô cùng.
- Thôi, ngươi ở yên bên trong đi.
Khi người đó định đứng lên đón chào, Lý Thất Dạ phất tay nói:
- Thiên Thần học viện dựng tiên ốc như vậy cho ngươi đã khó khăn, đừng để hậu nhân dồn tài nguyên đều trở thành vô ích.
- Đệ tử không thể đứng lên đón chào, hổ thẹn.
Người trong phòng cảm thán rằng:
- Đệ tử rất muốn lại gặp mặt lão sư một lần.
- Nhất định, sau này sẽ có cơ hội.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Ngươi là đại danh đỉnh đỉnh Tu La, khi nào có tình cảm ủy mị vậy?
Bị Lý Thất Dạ trêu, người trong phòng cười gượng:
- Có lẽ vì học sinh đã rất lâu không gặp lão sư, hoặc vì học sinh đã già, thân thể ngày càng lụn bại.
Người trong phòng tên Tu La, là một trong các lão tổ mạnh nhất Thiên Thần học viện, sâu không lường được, đã từng cứu Thiên Thần học viện vợt qua nhiều cửa ải khó khăn, có địa vị rất cao trong Thiên Thần học viện.
Có thể nói dù trong Thiên Thần học viện thì ít ai có thể đích thân thấy mặt Tu La, muốn gặp tồn tại như Tu La đều phải được lão tổ Thiên Thần học viện xét duyệt và đồng ý, không phải lão sư nào cũng được thấy Tu La.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Thiểu Hoàng tới rồi!
Các nàng cực kỳ nhiệt tình, mắt hình trái tim, không chút che giấu lòng ái mộ.
Bạn học nam ngọc thụ lâm phong này là nhân vật phong vân trong Bách Đường, thậm chí nổi tiếng nguyên Thiên Thần học viện, được nhiều người trong học viện ủng hộ và yêu mến. Nam nhân tên Khổng Diệp Lâm hay còn gọi là Lục Kiếm Thiểu Hoàng.
Các bạn học nam nữ nịnh Lục Kiếm Thiểu Hoàng:
- Lần này Thiểu Hoàng liên hợp với Diệu Thiền học tỷ chắc chắn sẽ quét ngang nguyên hội phẩm trà.
- Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến, chắc hội phẩm trà lần này náo nhiệt hơn năm ngoái đây.
Dạ Hân Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt:
- Lục Kiếm Thiểu Hoàng là lãnh tụ học sinh trong Bách Đường, là một trong Tam Tử Thiên Thần học viện chúng ta. Nếu Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến thì chắc Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử cũng sẽ tới.
Kim Hoàn Thiết Tí tò mò hỏi:
- Nghe nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng là nhi tử của Cửu Kiếm Thượng Thần, có thật không vậy?
- Đúng rồi!
Dạ Hân Tuyết gật đầu nói:
- Nghe nói lúc Lục Kiếm Thiểu Hoàng tới Thiên Thần học viện được Nhân Thánh đưa tiễn, có thể nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất có sức nặng.
Kim Hoàn Thiết Tí cảm thán rằng:
- Vênh váo thật. Cửu Kiếm Thượng Thần là Thượng Thần mười một đồ đằng, người hộ đạo Nhân Thánh. Hiện tại Nhân Thánh là một vị Tiên Vương, tương lai có thể trở thành Tiên Vương tám Thiên Mệnh. Có núi dựa như thế thì đúng là hĩnh mũi nhìn đời. Hắn đến Thiên Thần học viện chắc chỉ để mở rộng nhân mạch.
Như Dạ Hân Tuyết nói, Lục Kiếm Thiểu Hoàng là nhi tử của Cửu Kiếm Thượng Thần, mà Cửu Kiếm Thượng Thần là người hộ đạo của Nhân Thánh, có thể nói chỗ dựa của Lục Kiếm Thiểu Hoàng rất mạnh.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng có thiên phú siêu cao, được người gọi là một trong Tam Tử của thư viện. Thiên phú của Lục Kiếm Thiểu Hoàng đủ tư cách vào Thánh Viện, thậm chí là Đế Phủ. Nhưng Lục Kiếm Thiểu Hoàng cố tình ở lại Bách Đường, trở thành lãnh tụ tất cả học sinh trong Bách Đường. Có thể nói Lục Kiếm Thiểu Hoàng kêu một tiếng là vô số học sinh Bách Đường sẽ hưởng ứng ngay.
Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến gần Diệu Thiền, cử chỉ hơi thân thiết, đôi mắt lộ rõ mến mộ:
- Diệu học muội, hội phẩm trà lần này cao thủ như mây, vi huynh không biết tự lượng sức mình nguyện ý xung phong. Mong Diệu học muội khi đó sẽ bày mưu tính kế cho ta.
Diệu Thiền không chỉ điệu thấp mà lời nói cũng khiêm tốn:
- Học trưởng khiêm tốn, học trưởng nắm chắc mọi thứ trong tay, tiểu muội sẽ phất cờ cổ vũ cho học trưởng.
Được Diệu Thiền khen làm lòng Lục Kiếm Thiểu Hoàng lâng lâng, ưỡn ngực nhô cao hơn:
- Đâu, khi đó còn cần học muội nhắc nhở.
Diệu Thiền cười cười, giương mắt nhìn. Diệu Thiền chợt thấy một người, dó là một nam nhân vô cùng bình thường. Nam nhân đi trên đường cái rộn ràng người qua lại, không chút bắt mắt, tùy thời sẽ biến mất trong dòng người.
Người này là Lý Thất Dạ, khi Diệu Thiền thấy hắn thì nàng biến sắc mặt, tinh thần chấn động. Người khác không biết Lý Thất Dạ nhưng Diệu Thiền thì có!
Trái tim đập nhanh, Diệu Thiền thầm thở ra, xoay người bỏ đi.
Diệu Thiền đột nhiên rời khỏi làm Diệu Thiền sửng sốt, gã vội đuổi theo:
- Học muội đi đâu vậy?
Diệu Thiền không quay đầu lại vội vàng chạy đi:
- Ta chợt nhớ có việc, thứ lỗi cho ta đi trước một bước.
Lý Thất Dạ thấy hành động của Diệu Thiền, hắn cười cười, không làm gì. Năm xưa Lý Thất Dạ giết Kim Ô Thái Tử, diệt Đề Thiên Cốc nhưng nếu Diệu Thiền biết tiến lùi không chọc vào hắn thì hắn không quan tâm người như nàng sống.
Diệu Thiền rời đi, Lý Thất Dạ mang nhóm Dạ Hân Tuyết đi dạo một lúc.
Lý Thất Dạ nói với ba người:
- Các ngươi cứ tùy tiện đi, tađi gặp một người.
Đám người Dạ Hân Tuyết nào dám càu nhàu.
Kim Hoàn Thiết Tí vội nói: - Vâng, chúng ta chờ lão sư ở vườn trà.
Lý Thất Dạ cười dặn:
- Nhớ trông chừng bọn họ.
Lý Thất Dạ nói câu đó với Lưu Kim Thắng, dù xảy ra chuyện gì nếu có gã ở thì chắc sẽ ứng đối được, dù sao Lưu Kim Thắng không dễ chọc.
Lưu Kim Thắng gật đầu, không trả lời, gã yên lặng đi cùng Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí.
Ba người Dạ Hân Tuyết rời đi, Lý Thất Dạ xuyên qua hơn một nửa thư viện, đi qua các con hẻm, cuối cùng dừng lại trước sân nhỏ cũ kỹ.
Hai cánh cửa gỗ đóng chặt, trên cửa ogõ treo vòng đồng. Lý Thất Dạ nhìn nhìn, nhởn miệng cười, tiến lên gõ vòng đồng.
Cốc cốc cốc!
Vòng đồng đập vào cửa gỗ đầy tiết tấu, thanh âm cực kỳ êm tai.
Nhiều lần gõ cho đến khi két một tiếng, cửa gỗ mở ra. Một lão bộc đứng đằng sau cửa gỗ, lão bộc mặc áo xám, lão nhìn Lý Thất Dạ mà không nói gì, chỉ cúi đầu.
Lý Thất Dạ cười nhìn lão bộc, nhẹ gật đầu bước vào sân nhỏ.
Trong viện nhỏ không có đồ gì, chỉ có một đạo đài không chút bắt mắt, Lý Thất Dạ bước lên đạo đài.
Vù vù vù vù vù!
Đạo đài mở ra, một đạo môn hiện, Lý Thất Dạ nháy mắt bị truyền tống đi.
Giây sau Lý Thất Dạ xuất hiện ở nơi 96, nơi này vẫn là một đạo đài.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ lại bị đưa đi, truyền tống tới chỗ khác.
Cứ thế lặp lại, Lý Thất Dạ bị truyền tống mấy lần, cuối cùng hắn tài được đưa đến một tòa phủ đệ. Phủ đệ phòng ngự cực kỳ nghiêm ngặt, các đại trận trấn thủ nguyên tòa phù đệ, nếu có người ngoài bước vào một bước là sẽ bị nghiền nát nay.
Nhưng Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng gì, hắn bước nhanh vào, chớp mắt đã vào sâu trong phủ đệ. Nơi này có một tòa tiên tinh làm ra phòng nhỏ, mơ hồ thấy một người ngồi xếp bằng đang phun mây nuốt khói.
Lý Thất Dạ nhìn người ngồi xếp bằng trong căn phòng nhỏ, hắn cười cười tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Khi Lý Thất Dạ ngồi xuống thì người ngồi xếp bằng chợt mở mắt ra.
- Thánh Sư!
Khi người đó mở mắt, nháy mắt phun ra nuốt vào trời trăng, ba ngàn đại đạo ở trong đó khiến người sợ hãi vô cùng.
- Thôi, ngươi ở yên bên trong đi.
Khi người đó định đứng lên đón chào, Lý Thất Dạ phất tay nói:
- Thiên Thần học viện dựng tiên ốc như vậy cho ngươi đã khó khăn, đừng để hậu nhân dồn tài nguyên đều trở thành vô ích.
- Đệ tử không thể đứng lên đón chào, hổ thẹn.
Người trong phòng cảm thán rằng:
- Đệ tử rất muốn lại gặp mặt lão sư một lần.
- Nhất định, sau này sẽ có cơ hội.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Ngươi là đại danh đỉnh đỉnh Tu La, khi nào có tình cảm ủy mị vậy?
Bị Lý Thất Dạ trêu, người trong phòng cười gượng:
- Có lẽ vì học sinh đã rất lâu không gặp lão sư, hoặc vì học sinh đã già, thân thể ngày càng lụn bại.
Người trong phòng tên Tu La, là một trong các lão tổ mạnh nhất Thiên Thần học viện, sâu không lường được, đã từng cứu Thiên Thần học viện vợt qua nhiều cửa ải khó khăn, có địa vị rất cao trong Thiên Thần học viện.
Có thể nói dù trong Thiên Thần học viện thì ít ai có thể đích thân thấy mặt Tu La, muốn gặp tồn tại như Tu La đều phải được lão tổ Thiên Thần học viện xét duyệt và đồng ý, không phải lão sư nào cũng được thấy Tu La.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com