Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2791
Giờ phút này Cuồng Thiểu Thiên Đế không phải Thiên Đế Đại Đế, gã mất đi phong độ của Đại Đế.
Thấy Thích Hồn Lâm khổ sở chống đỡ trong kiếm trận, đám người Tề Lâm Đế Nữ nóng ruột nóng gan rồi lại bất lực, bọn họ căn bản không giúp được gì. Nếu lỗ mãng ra tay sẽ vướng víu cho Thích Hồn Lâm.
Cường giả tu sĩ đứng xa xem nhiều người sợ vỡ mật. Một số Thượng Thần thấy cảnh này đều im lặng, không ai chịu ra tay, vì việc này rất mạo hiểm.
Thượng Thần Chiến Vương thế gia hoàn toàn không ý kiến, cùng lắm xem xong nhẹ lắc đầu. Bọn họ đều cảm thấy Cuồng Thiểu Thiên Đế biểu hiện không xứng với phong độ Đại Đế.
Phập! Phập! Phập!
Từng nhát kiếm chém, Thích Hồn Lâm khổ sở chống đỡ, tuy có thể đỡ được đế kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế nhưng không cản nổi huyết quang trong kiếm trận. Loại huyết quang này rất quái dị đáng sợ, nó không chỗ không ở. Có khắp mọi nơi, không gì cản nổi, một khi bị nó đánh trúng sẽ bị thương nặng ngay.
Trong thời gian ngắn người Thích Hồn Lâm đẫm máu, máu tươi nhiễm đỏ Hoàng Triều sáo trang.
Thấy Thích Hồn Lâm bị thương nặng, trong lòng Cuồng Thiểu Thiên Đế dâng lên sung sướng chưa từng có. Gã trút được mối hận, sảng khoái nói:
– Chờ bổn tọa cắt nát ngươi rồi tìm họ Lý, cũng sẽ cắt hắn ra từng kiếm một.
Trong khi Cuồng Thiểu Thiên Đế khoái ý ân cừu thì một33 knhàn nhã vang lên:
– Chỉ bằng vào ngươi? Thậm chí không xứng cho ta kê chân.
Cuồng Thiểu Thiên Đế vụt xoay người, một người đứng đó, nhàn nhã, ung dung, thản nhiên.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, Tề Lâm Đế Nữ lòng nóng như lửa đốt mừng rỡ hét to:
– Công tử!
Thấy Lý Thất Dạ, Cuồng Thiểu Thiên Đế trợn trừng mắt:
– Nhãi ranh họ Lý!
Lần trước Lý Thất Dạ triệu ra Bạch cốt cự vượn khiến Cuồng Thiểu Thiên Đế chịu thiệt lớn, gã nghiến răng nghiến lợi thề sẽ bằm thây vãn bối này ra.
Thấy Lý Thất Dạ, có người hét to một tiếng:
– Đệ nhất hung nhân tới rồi.
Thấy đệ nhất hung nhân, có người không quá tin tưởng thì thào:
– Hắn có thể khiêu chiến Đại Đế sao?
– Khó nói, tiểu tử này cực kỳ tà môn. Lúc ở Phật Dã, hắn trực tiếp tiêu diệt ý chí ngự Long kỵ.
Một vị Thượng Thần nói:
– Hắn mạnh hay yếu đã không thể tính bằng lẽ thường.
Trông thấy Lý Thất Dạ xuất hiện tại nơi này, đám lão tổ Chiến Vương thế gia tim đập chân run. Gặp bốn Đại Đế Chiến Vương thế gia mà Lý Thất Dạ vẫn khỏe mạnh đứng đây thì ý nghĩa thế nào?
Mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế long lên bắn ra tia huyết quang khủng bố:
– Tiểu bối, hôm nay bổn tọa phải bằm thây ngươi ra!
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt lười nhìn Cuồng Thiểu Thiên Đế, hắn nhấc một ngón tay.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một tấm bia siêu khổng lồ xuất hiện. Bia to ầm vang tuôn ra phù văn vô cùng tận háo thành một đại thế giới cùng với bia to đè xuống đụng vào kiếm trận của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng vỡ nát vang lên, bẻ gãy nghiền nát. Khi bia to và đại thế giới đụng vào, kiếm trận của Cuồng Thiểu Thiên Đế tan vỡ, không đỡ nổi một kích.
Rầm!
Kiếm trận bị đụng nát bấy, Cuồng Thiểu Thiên Đế bị chân liên tục thụt lùi vài bước.
Thích Hồn Lâm thừa dịp chạy trốn, thở phào nhẹ nhõm.
Thích Hồn Lâm tràn đầy cảm kích lạy dài hướng Lý Thất Dạ:
– Đa tạ công tử ra tay cứu.
Lý Thất Dạ làm biếng nói nhiều, hắn nhìn Cuồng Thiểu Thiên Đế bị đẩy lùi.
– Thứ tốt, đây là báu vật ghê gớm. Đủ xứng là thần khí đỉnh kỷ nguyên.
Cuồng Thiểu Thiên Đế nhìn chằm chằm tay phải của Lý Thất Dạ, âm trầm nói:
– Hôm nay bổn tọa không chỉ đào phật chủng trong cơ thể của ngươi mà còn chặt tay ngươi xuống, lyuện ra báu vật này.
Cuồng Thiểu Thiên Đế cuồng nhưng ánh mắt rất sắc bén, liếc sơ liền biết báu vật tốt hay xấu.
– Trước kia ngươi chỉ là một Đại Đế nông cạn, giờ thì chỉ là con chó điên.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Vì theo đuổi lực lượng mà không tiếc thủ đoạn, không tự biết làm bẩn chính mình.
Đám cường giả nghe Lý Thất Dạ nói quay sang nhìn nhau, trên đời chỉ mình Quy Phàm Cổ Thần dám đánh giá Đại Đế như thế. Nói Đại Đế là con chó điên, bá khí này độc nhất vạn cổ.
Cuồng Thiểu Thiên Đế không chịu nổi bị cười nhạo, nổi giận gầm lên một tiếng:
– Nhãi ranh, chết đi!
Đinh!
Kiếm ngân không dứt bên tai, nháy mắt tam kiếm hợp nhất chém giết hướng Lý Thất Dạ.
Một kiếm chém tới vượt qua vạn cổ, trấn sát thiên giới, càn quét nhật nguyệt tinh thần. Đám Thượng Thần sợ hãi nhìn, cường giả khác đã bị kiếm thế đè quỳ lạy dưới đất, không có sức chống cự.
Nhưng Lý Thất Dạ đối diện nhát kiếm tới gần mà không thèm nhìn, xòe năm ngón tay, bia to giáng xuống. Bia to giáng xuống như một đại thế đập xuống, đánh nát ba ngàn thế giới.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Bia to đập mạnh vào kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Đinh!
Vang tiếng nổ điếc tai, Cuồng Thiểu Thiên Đế không cầm được đế kiếm bay đi xa, bản thân gã bị hất bay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cuồng Thiểu Thiên Đế bị đánh bay đụng nát các ngọn núi cực kỳ to lớn.
Rầm!
Cuồng Thiểu Thiên Đế té cái bịch xuống đất, sụp cái hố sâu hoắm.
Trong phút chốc thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, mọi người bị cảnh tượng trước mắt rung động. Biết bao người há hốc mồm, thật lâu không nói không ra lời.
Một vị Đại Đế dễ dàng bị bàn tay hất bay, một chiêu đập lún xuống đất, một kích như thế quá bá khí.
Một chiêu đánh bay Cuồng Thiểu Thiên Đế khiến nhiều người sinh ra ảo giác Cuồng Thiểu Thiên Đế không phải Thiên Đế, gã như con ruồi bị bia to là cây quạt lớn quạt bay, co nruồi nhỏ bé không chịu nổi một kích.
Trong phút chốc đám người há to miệng không thể khép lại, chuyện này làm họ không tưởng tượng nổi. Đó là Đại Đế, dù chỉ có một Thiên Mệnh nhưng vẫn cường đại.
Hiện tại Đại Đế như con ruồi bị hất bay, không chịu nổi một kích.
Mọi người đều bị rung động không dám hó hé tiếng nào, nín thở, sợ tiếng hít thở làm Lý Thất Dạ khó chịu.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hố sâu dưới đất:
– Nhặt một Huyết Mệnh đã cho rằng mình có được một Thiên Mệnh?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Thứ quái quỷ này chỉ là đầu sỏ trong hắc ám lấy máu làm mồi dẫn gieo vô số hạt giống trong kỷ nguyên của mình. Gặt tinh huyết vô số sinh linh mô phỏng ra Thiên Mệnh.
Lý Thất Dạ xòe năm ngón tay, tế bia phập phềnh theo:
– Huyết Mệnh bình thường bàn về hung tàn làm sao bằng tế bia đã tế thiên tế địa tế chúng sinh của ta? So với nó thì Huyết Mệnh chỉ là tài mọn.
Trên đầu Cuồng Thiểu Thiên Đế treo cao huyết quang có tên là Huyết Mệnh. Thứ này là trong kỷ nguyên ở Viễn Hoang có đầu sỏ trong bóng tối lén gieo hạt giống trên người vô số phàm nhân, tu sĩ trong đại thế, khi thời cơ chín muồi thì gặt tinh huyết của mọi người để tế luyện thành Huyết Mệnh, mô phỏng Thiên Mệnh.
Cuồng Thiểu Thiên Đế được đến huyết quang này, dùng nó thành Thiên Mệnh cho mình.
Nghe Lý Thất Dạ nói, cường giả tu sĩ có mặt rùng mình, bọn họ không biết huyền ảo trong đó nhưng cũng biết chuyện này từng xảy ra.
Thử nghĩ xem, tế luyện tinh huyết vô số người luyện thành Huyết Mệnh mô phỏng Thiên Mệnh là chuyện khủng bố biết bao, tàn nhẫn cỡ nào. Thời đại đó e rằng rất nhiều người đều không biết mình thành hạt giống của người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thấy Thích Hồn Lâm khổ sở chống đỡ trong kiếm trận, đám người Tề Lâm Đế Nữ nóng ruột nóng gan rồi lại bất lực, bọn họ căn bản không giúp được gì. Nếu lỗ mãng ra tay sẽ vướng víu cho Thích Hồn Lâm.
Cường giả tu sĩ đứng xa xem nhiều người sợ vỡ mật. Một số Thượng Thần thấy cảnh này đều im lặng, không ai chịu ra tay, vì việc này rất mạo hiểm.
Thượng Thần Chiến Vương thế gia hoàn toàn không ý kiến, cùng lắm xem xong nhẹ lắc đầu. Bọn họ đều cảm thấy Cuồng Thiểu Thiên Đế biểu hiện không xứng với phong độ Đại Đế.
Phập! Phập! Phập!
Từng nhát kiếm chém, Thích Hồn Lâm khổ sở chống đỡ, tuy có thể đỡ được đế kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế nhưng không cản nổi huyết quang trong kiếm trận. Loại huyết quang này rất quái dị đáng sợ, nó không chỗ không ở. Có khắp mọi nơi, không gì cản nổi, một khi bị nó đánh trúng sẽ bị thương nặng ngay.
Trong thời gian ngắn người Thích Hồn Lâm đẫm máu, máu tươi nhiễm đỏ Hoàng Triều sáo trang.
Thấy Thích Hồn Lâm bị thương nặng, trong lòng Cuồng Thiểu Thiên Đế dâng lên sung sướng chưa từng có. Gã trút được mối hận, sảng khoái nói:
– Chờ bổn tọa cắt nát ngươi rồi tìm họ Lý, cũng sẽ cắt hắn ra từng kiếm một.
Trong khi Cuồng Thiểu Thiên Đế khoái ý ân cừu thì một33 knhàn nhã vang lên:
– Chỉ bằng vào ngươi? Thậm chí không xứng cho ta kê chân.
Cuồng Thiểu Thiên Đế vụt xoay người, một người đứng đó, nhàn nhã, ung dung, thản nhiên.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, Tề Lâm Đế Nữ lòng nóng như lửa đốt mừng rỡ hét to:
– Công tử!
Thấy Lý Thất Dạ, Cuồng Thiểu Thiên Đế trợn trừng mắt:
– Nhãi ranh họ Lý!
Lần trước Lý Thất Dạ triệu ra Bạch cốt cự vượn khiến Cuồng Thiểu Thiên Đế chịu thiệt lớn, gã nghiến răng nghiến lợi thề sẽ bằm thây vãn bối này ra.
Thấy Lý Thất Dạ, có người hét to một tiếng:
– Đệ nhất hung nhân tới rồi.
Thấy đệ nhất hung nhân, có người không quá tin tưởng thì thào:
– Hắn có thể khiêu chiến Đại Đế sao?
– Khó nói, tiểu tử này cực kỳ tà môn. Lúc ở Phật Dã, hắn trực tiếp tiêu diệt ý chí ngự Long kỵ.
Một vị Thượng Thần nói:
– Hắn mạnh hay yếu đã không thể tính bằng lẽ thường.
Trông thấy Lý Thất Dạ xuất hiện tại nơi này, đám lão tổ Chiến Vương thế gia tim đập chân run. Gặp bốn Đại Đế Chiến Vương thế gia mà Lý Thất Dạ vẫn khỏe mạnh đứng đây thì ý nghĩa thế nào?
Mắt Cuồng Thiểu Thiên Đế long lên bắn ra tia huyết quang khủng bố:
– Tiểu bối, hôm nay bổn tọa phải bằm thây ngươi ra!
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt lười nhìn Cuồng Thiểu Thiên Đế, hắn nhấc một ngón tay.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một tấm bia siêu khổng lồ xuất hiện. Bia to ầm vang tuôn ra phù văn vô cùng tận háo thành một đại thế giới cùng với bia to đè xuống đụng vào kiếm trận của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng vỡ nát vang lên, bẻ gãy nghiền nát. Khi bia to và đại thế giới đụng vào, kiếm trận của Cuồng Thiểu Thiên Đế tan vỡ, không đỡ nổi một kích.
Rầm!
Kiếm trận bị đụng nát bấy, Cuồng Thiểu Thiên Đế bị chân liên tục thụt lùi vài bước.
Thích Hồn Lâm thừa dịp chạy trốn, thở phào nhẹ nhõm.
Thích Hồn Lâm tràn đầy cảm kích lạy dài hướng Lý Thất Dạ:
– Đa tạ công tử ra tay cứu.
Lý Thất Dạ làm biếng nói nhiều, hắn nhìn Cuồng Thiểu Thiên Đế bị đẩy lùi.
– Thứ tốt, đây là báu vật ghê gớm. Đủ xứng là thần khí đỉnh kỷ nguyên.
Cuồng Thiểu Thiên Đế nhìn chằm chằm tay phải của Lý Thất Dạ, âm trầm nói:
– Hôm nay bổn tọa không chỉ đào phật chủng trong cơ thể của ngươi mà còn chặt tay ngươi xuống, lyuện ra báu vật này.
Cuồng Thiểu Thiên Đế cuồng nhưng ánh mắt rất sắc bén, liếc sơ liền biết báu vật tốt hay xấu.
– Trước kia ngươi chỉ là một Đại Đế nông cạn, giờ thì chỉ là con chó điên.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Vì theo đuổi lực lượng mà không tiếc thủ đoạn, không tự biết làm bẩn chính mình.
Đám cường giả nghe Lý Thất Dạ nói quay sang nhìn nhau, trên đời chỉ mình Quy Phàm Cổ Thần dám đánh giá Đại Đế như thế. Nói Đại Đế là con chó điên, bá khí này độc nhất vạn cổ.
Cuồng Thiểu Thiên Đế không chịu nổi bị cười nhạo, nổi giận gầm lên một tiếng:
– Nhãi ranh, chết đi!
Đinh!
Kiếm ngân không dứt bên tai, nháy mắt tam kiếm hợp nhất chém giết hướng Lý Thất Dạ.
Một kiếm chém tới vượt qua vạn cổ, trấn sát thiên giới, càn quét nhật nguyệt tinh thần. Đám Thượng Thần sợ hãi nhìn, cường giả khác đã bị kiếm thế đè quỳ lạy dưới đất, không có sức chống cự.
Nhưng Lý Thất Dạ đối diện nhát kiếm tới gần mà không thèm nhìn, xòe năm ngón tay, bia to giáng xuống. Bia to giáng xuống như một đại thế đập xuống, đánh nát ba ngàn thế giới.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Bia to đập mạnh vào kiếm của Cuồng Thiểu Thiên Đế.
Đinh!
Vang tiếng nổ điếc tai, Cuồng Thiểu Thiên Đế không cầm được đế kiếm bay đi xa, bản thân gã bị hất bay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cuồng Thiểu Thiên Đế bị đánh bay đụng nát các ngọn núi cực kỳ to lớn.
Rầm!
Cuồng Thiểu Thiên Đế té cái bịch xuống đất, sụp cái hố sâu hoắm.
Trong phút chốc thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, mọi người bị cảnh tượng trước mắt rung động. Biết bao người há hốc mồm, thật lâu không nói không ra lời.
Một vị Đại Đế dễ dàng bị bàn tay hất bay, một chiêu đập lún xuống đất, một kích như thế quá bá khí.
Một chiêu đánh bay Cuồng Thiểu Thiên Đế khiến nhiều người sinh ra ảo giác Cuồng Thiểu Thiên Đế không phải Thiên Đế, gã như con ruồi bị bia to là cây quạt lớn quạt bay, co nruồi nhỏ bé không chịu nổi một kích.
Trong phút chốc đám người há to miệng không thể khép lại, chuyện này làm họ không tưởng tượng nổi. Đó là Đại Đế, dù chỉ có một Thiên Mệnh nhưng vẫn cường đại.
Hiện tại Đại Đế như con ruồi bị hất bay, không chịu nổi một kích.
Mọi người đều bị rung động không dám hó hé tiếng nào, nín thở, sợ tiếng hít thở làm Lý Thất Dạ khó chịu.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hố sâu dưới đất:
– Nhặt một Huyết Mệnh đã cho rằng mình có được một Thiên Mệnh?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Thứ quái quỷ này chỉ là đầu sỏ trong hắc ám lấy máu làm mồi dẫn gieo vô số hạt giống trong kỷ nguyên của mình. Gặt tinh huyết vô số sinh linh mô phỏng ra Thiên Mệnh.
Lý Thất Dạ xòe năm ngón tay, tế bia phập phềnh theo:
– Huyết Mệnh bình thường bàn về hung tàn làm sao bằng tế bia đã tế thiên tế địa tế chúng sinh của ta? So với nó thì Huyết Mệnh chỉ là tài mọn.
Trên đầu Cuồng Thiểu Thiên Đế treo cao huyết quang có tên là Huyết Mệnh. Thứ này là trong kỷ nguyên ở Viễn Hoang có đầu sỏ trong bóng tối lén gieo hạt giống trên người vô số phàm nhân, tu sĩ trong đại thế, khi thời cơ chín muồi thì gặt tinh huyết của mọi người để tế luyện thành Huyết Mệnh, mô phỏng Thiên Mệnh.
Cuồng Thiểu Thiên Đế được đến huyết quang này, dùng nó thành Thiên Mệnh cho mình.
Nghe Lý Thất Dạ nói, cường giả tu sĩ có mặt rùng mình, bọn họ không biết huyền ảo trong đó nhưng cũng biết chuyện này từng xảy ra.
Thử nghĩ xem, tế luyện tinh huyết vô số người luyện thành Huyết Mệnh mô phỏng Thiên Mệnh là chuyện khủng bố biết bao, tàn nhẫn cỡ nào. Thời đại đó e rằng rất nhiều người đều không biết mình thành hạt giống của người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook