Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2721
Vì vậy các tòa kiến trúc cuối cùng bị bỏ hoang, thành chỗ cho cường giả tu sĩ đi ngang qua nghỉ tạm.
Thùng thùng thùng!
Trước cửa cổng Đế Hóa thành có người dập đầu rõ to, một lão nhân quỳ nơi đó cung kính dập đầu.
Lão nhân mặc long bào, cực kỳ trang trọng, cực kỳ cung kính vừa dập đầu vừa nói:
– Xin tổ tông hạ chỉ, chấn hưng uy tông môn!
Lão nhân liên tục dập đầu, vừa dập đầu vừa cung kính nói vọng vào Đế Hóa thành.
Có tu sĩ lần đầu tiên tới Đế Hóa thành thấy cảnh đó thì khó hiểu hỏi:
– Đang làm gì vậy?
– Tộc trưởng Diệp tộc.
Có lão nhân thở dài chép miệng:
– Tộc trưởng Diệp tộc đến xin tổ tông Tiên Vương hàng chỉ. Mấy năm nay Dipẹ tộc suy sụp, bị mấy chủng tộc bên cạnh bài trừ, chiếm nhiều cương thổ. Tiên Vương của họ sống nên không ai dám diệt Diệp tộc nhưng rốt cuộc bị người ăn hiếp. Tộc trưởng Diệp tộc muốn xin lão tổ tông hạ chỉ để chấn hưng Diệp tộc.
Một người bán hàng rong góp lời:
– Tộc trưởng Diệp tộc dập đầu ba tháng rồi nhưng lão tổ tông của bọn họ luân phiên quản lý tại đây không chịu gặp.
Tề Lâm Đế Nữ đi ngang qua Đế Hóa thành, thấy cảnh đó thì thầm cảm thán. Chuyện như thế hay xảy ra, bao nhiêu môn phái, tông môn suy sụp đều muốn phút cuối mời lão tổ tông xuất thế chấn hưng tông môn.
– Đại Đế Tiên Vương cũng khó xử.
Tề Lâm Đế Nữ lẩm bẩm:
– Từng có Đại Đế Tiên Vương mạo hiểm thiên tru hàng thế chỉ vì cố gắng xoay chuyển cho tử tôn.
– Tử tôn đa số vô dụng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Với Đại Đế Tiên Vương thì cắt đứt tình huyết thống với tử tôn không dễ.
Lý Thất Dạ đã thấy chuyện như vậy rất nhiều. Tử tôn chẳng ra chi làm Đại Đế Tiên Vương bất đắc dĩ, một số Đại Đế Tiên Vương buông tay, mặc kệ tông môn, chủng tộc của mình tự sinh tự diệt.
Khi tộc trưởng Diệp tộc liên tục dập đầu thì trong Đế Hóa thành vang lên thanh âm:
– Trở về đi, từ đâu tới liền về lại đó.
Thanh âm thần uy vô thượng, lực lượng vô thượng, khiến người không cưỡng lại được. Ai đều không dám lỗ mãng trước thần uy vô thượng này.
Khi thanh âm vô thượng vang lên, bên ngoài Đế Hóa thành nhốn nháo trong phút chốc lặng ngắt như tờ, mọi người ngừng làm việc. Quầy hàng rong câm miệng, mọi người ngước nhìn Đế Hóa thành.
Không ai thấy tình hình trong Đế Hóa thành, nhưng khi giọng một vị Tiên Vương vang lên khiến lòng nhiều người run rẩy.
Vị Tiên Vương này không phát ra chút trấn áp nhưng vẫn khiến người tràn ngập kính sợ.
Lão nhân đang dập đầu chợt cứng người, mặt xám tro, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng hóa đá tại chỗ.
Đả kích quá lớn cho lão, toàn Diệp tộc ký thác vào lão tổ tông nhưng bây giờ lão tổ tông không quan tâm đến bọn họ nữa, mặc cho Diệp tộc tự sinh tự diệt.
Thật lâu sau lão nhân vẻ mặt đờ đẫn tỉn tháo lại, không dám cãi lệnh Tiên Vương, lầm lũi rời đi.
Nhiều người chép miệng nhìn. Rất nhiều đại giáo cương quốc từng xuống dốc, bao nhiêu người hy vọng vào lão tổ tông của mình, khi lão tổ tông hoàn toàn buông tay là đả kích cực lớn cho một tông môn.
Nhìn bóng lưng tiêu điều của tộc trưởng Diệp tộc khuất xa, có người cảm thán rằng:
– Diệp tộc khó hưng.
Rõ ràng Tiên Vương Diệp tộc không quan tâm hưng suy của Diệp tộc nữa, nghĩa là tương lai Diệp tộc không có Tiên Vương chống lưng, Diệp tộc muốn vực dậy là điều cực kỳ khó khăn.
Đương nhiên ai muốn diệt Diệp tộc phải suy xét bản thân thật kỹ. Mặc dù Tiên Vương của Diệp tộc không chú ý sự hưng úy nhưng không có nghĩa là cho người khác thoải mái tiêu diệt Diệp tộc. Tiên Vương bỏ mặc Diệp tộc hưng suy nhưng nếu ai muốn diệt Diệp tộc thì chưa chắc được phép.
Lộc cộc lộc cộc!
Một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh đến, xe ngựa rất đơn giản, chỉ có ba, năm lão nhân theo hai bên.
Ba, năm lão nhân mặc áo xám, độ mũ, vành nón rất thấp che khuôn mặt. Ba, năm lão nhân thu giấu huyết khí, rất điuẹ thấp, không nhìn ra sâu cạn.
Xe ngựa ngừng lại trước cổng Đế Hóa thành, ban đầu đám người ở trước cổng thành không chú ý đến chiếc xe ngựa đơn giản kia.
Khi một nam một nữ bước xuống xe ngựa liền hấp dẫn mọi ánh mắt.
Khi một nam một nữ bước xuống xe ngựa bỗng chốc kinh diễm toàn trường. Nữ thì quý tộc vô song, tựa như nữ phượng hoàng, nàng như Phượng hoàng từ trên trời bay xuống, mang theo cao quý cùng linh khí. Nàng đẹp đến mức đi đâu cũng hấp dẫn ánh mắt, khiến người nhìn kinh thán.
Nam nhân mặc hoàng thường, không điểm xuyết gì nhiều, có thể nói là ăn mặc điệu thấp và giản dị. hoàng thường đơn ginả khoác lên người nam nhân lại vô cùng kheo léo, như có bàn tay xảo đoạt thiên công cắt may cho gã.
Hoàng thường đơn giản tôn lên thân thể mạnh mẽ hoàn mỹ của nam nhân, dù gã không cơ bắp cuồn cuộn, không có vóc dáng cao lớn khôi ngô nhưng khi gã đứng thẳng người thì tựa ngọn núi thần nguy nga cao ngất. Dường như bên dưới lớp hoàng thường chất chứa lực lượng vô cùng tận, nam nhân như chân long cuối trời.
Khuôn mặt nam nhân không đẹp trai tuyệt trần, không điển trai vô song. Nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú có thần vận khó tả, cảm giác khí chất đá vàng, gõ nhẹ sẽ phát ra thanh âm trong trẻo.
Nam nhân đứng thẳng tắp như chiến qua, dù gã đã giấu huyết khí, tán đi thần uy vẫn toát ra khí thế quét bát hoang, cuốn sạch vạn cổ.
Khi thấy một nam một nữ này, có người hút ngụm khí lạnh kêu lên:
– Kim Qua và Thiên Hoàng Công Chúa!
Nghe cái tên Kim Qua, thanh niên hay thế hệ trước đều rung động. Trong Thanh Châu bàn tán nhiều nhất là Kim Qua.
Đương thời người có cơ hội trở thành Đại Đế nhất, từng là thiên tài tuyệt thế có hy vọng có mười hai Thiên Mệnh nhất. Tiếc rằng vì bị người thư kích hại Kim Qua mất cơ hội lần đầu tiên chịu tải Thiên Mệnh, nhiều đại nhân vật Thiên tộc tiếc thương cho hoàn cảnh của gã. Nếu Kim Qua trở thành Đại Đế Nhân Thánh mười hai Thiên Mệnh thì dữ dội.
Kim Qua xuất hiện ở Đế Hóa thành khiến đám người tim rớt cái bịch. Đặc biệt đại nhân vật thế hệ trước biết có chuyện gì.
– Kim Qua đến Đế Hóa thành vì muốn bái kiến lão tổ tông của họ sao?
Có tu sĩ mắt sắc nhận ra Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ xuống Số Hiệu Vạn Cổ, la lên:
– Lý Thất Dạ cũng ở!
Trong phút chốc nhiều người nhìn Lý Thất Dạ đi cùng Tề Lâm Đế Nữ, ngó sang Kim Qua và Hảo Vọng Giác đứng trước cổng Đế Hóa thành.
Tề Lâm Đế Nữ liếc Lý Thất Dạ đi bên cạnh rồi nhìn Kim Qua, Hảo Vọng Giác đứng phía xa trước mặt. Tề Lâm Đế Nữ cười khổ, lần này sắp đâm thủng trời.
Trong phút chốc mọi người trước Đế Hóa thành đều nín thở, tập trung nhìn cảnh tượng trước mặt.
Mọi người có nghe nói về đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ, đặc biệt chuyện đệ nhất hung nhân giết Thiên Hoàng Thái Tử, hoàng chủ Thiên Hoàng đã đồn rộng khắp Thanh Châu.
Mọi người biết Thiên Hoàng Thái Tử là tiểu cữu tử của Kim Qua, hoàng chủ Thiên Hoàng là nhạc phụ của Kim Qua. Lý Thất Dạ chém cả hai, mọi người cho rằng Thiên Hoàng Công Chúa hay Kim Qua đều không nuốt xuôgsn cục tức này được.
Hiện tại Kim Qua và đệ nhất hung nhân gặp nhau ở Đế Hóa thành, mọi người nín thở, cho rằng sẽ có trò hay để xem.
– Oan gia ngõ hẹp.
Có tu sĩ thì thào:
– E rằng kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thùng thùng thùng!
Trước cửa cổng Đế Hóa thành có người dập đầu rõ to, một lão nhân quỳ nơi đó cung kính dập đầu.
Lão nhân mặc long bào, cực kỳ trang trọng, cực kỳ cung kính vừa dập đầu vừa nói:
– Xin tổ tông hạ chỉ, chấn hưng uy tông môn!
Lão nhân liên tục dập đầu, vừa dập đầu vừa cung kính nói vọng vào Đế Hóa thành.
Có tu sĩ lần đầu tiên tới Đế Hóa thành thấy cảnh đó thì khó hiểu hỏi:
– Đang làm gì vậy?
– Tộc trưởng Diệp tộc.
Có lão nhân thở dài chép miệng:
– Tộc trưởng Diệp tộc đến xin tổ tông Tiên Vương hàng chỉ. Mấy năm nay Dipẹ tộc suy sụp, bị mấy chủng tộc bên cạnh bài trừ, chiếm nhiều cương thổ. Tiên Vương của họ sống nên không ai dám diệt Diệp tộc nhưng rốt cuộc bị người ăn hiếp. Tộc trưởng Diệp tộc muốn xin lão tổ tông hạ chỉ để chấn hưng Diệp tộc.
Một người bán hàng rong góp lời:
– Tộc trưởng Diệp tộc dập đầu ba tháng rồi nhưng lão tổ tông của bọn họ luân phiên quản lý tại đây không chịu gặp.
Tề Lâm Đế Nữ đi ngang qua Đế Hóa thành, thấy cảnh đó thì thầm cảm thán. Chuyện như thế hay xảy ra, bao nhiêu môn phái, tông môn suy sụp đều muốn phút cuối mời lão tổ tông xuất thế chấn hưng tông môn.
– Đại Đế Tiên Vương cũng khó xử.
Tề Lâm Đế Nữ lẩm bẩm:
– Từng có Đại Đế Tiên Vương mạo hiểm thiên tru hàng thế chỉ vì cố gắng xoay chuyển cho tử tôn.
– Tử tôn đa số vô dụng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Với Đại Đế Tiên Vương thì cắt đứt tình huyết thống với tử tôn không dễ.
Lý Thất Dạ đã thấy chuyện như vậy rất nhiều. Tử tôn chẳng ra chi làm Đại Đế Tiên Vương bất đắc dĩ, một số Đại Đế Tiên Vương buông tay, mặc kệ tông môn, chủng tộc của mình tự sinh tự diệt.
Khi tộc trưởng Diệp tộc liên tục dập đầu thì trong Đế Hóa thành vang lên thanh âm:
– Trở về đi, từ đâu tới liền về lại đó.
Thanh âm thần uy vô thượng, lực lượng vô thượng, khiến người không cưỡng lại được. Ai đều không dám lỗ mãng trước thần uy vô thượng này.
Khi thanh âm vô thượng vang lên, bên ngoài Đế Hóa thành nhốn nháo trong phút chốc lặng ngắt như tờ, mọi người ngừng làm việc. Quầy hàng rong câm miệng, mọi người ngước nhìn Đế Hóa thành.
Không ai thấy tình hình trong Đế Hóa thành, nhưng khi giọng một vị Tiên Vương vang lên khiến lòng nhiều người run rẩy.
Vị Tiên Vương này không phát ra chút trấn áp nhưng vẫn khiến người tràn ngập kính sợ.
Lão nhân đang dập đầu chợt cứng người, mặt xám tro, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng hóa đá tại chỗ.
Đả kích quá lớn cho lão, toàn Diệp tộc ký thác vào lão tổ tông nhưng bây giờ lão tổ tông không quan tâm đến bọn họ nữa, mặc cho Diệp tộc tự sinh tự diệt.
Thật lâu sau lão nhân vẻ mặt đờ đẫn tỉn tháo lại, không dám cãi lệnh Tiên Vương, lầm lũi rời đi.
Nhiều người chép miệng nhìn. Rất nhiều đại giáo cương quốc từng xuống dốc, bao nhiêu người hy vọng vào lão tổ tông của mình, khi lão tổ tông hoàn toàn buông tay là đả kích cực lớn cho một tông môn.
Nhìn bóng lưng tiêu điều của tộc trưởng Diệp tộc khuất xa, có người cảm thán rằng:
– Diệp tộc khó hưng.
Rõ ràng Tiên Vương Diệp tộc không quan tâm hưng suy của Diệp tộc nữa, nghĩa là tương lai Diệp tộc không có Tiên Vương chống lưng, Diệp tộc muốn vực dậy là điều cực kỳ khó khăn.
Đương nhiên ai muốn diệt Diệp tộc phải suy xét bản thân thật kỹ. Mặc dù Tiên Vương của Diệp tộc không chú ý sự hưng úy nhưng không có nghĩa là cho người khác thoải mái tiêu diệt Diệp tộc. Tiên Vương bỏ mặc Diệp tộc hưng suy nhưng nếu ai muốn diệt Diệp tộc thì chưa chắc được phép.
Lộc cộc lộc cộc!
Một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh đến, xe ngựa rất đơn giản, chỉ có ba, năm lão nhân theo hai bên.
Ba, năm lão nhân mặc áo xám, độ mũ, vành nón rất thấp che khuôn mặt. Ba, năm lão nhân thu giấu huyết khí, rất điuẹ thấp, không nhìn ra sâu cạn.
Xe ngựa ngừng lại trước cổng Đế Hóa thành, ban đầu đám người ở trước cổng thành không chú ý đến chiếc xe ngựa đơn giản kia.
Khi một nam một nữ bước xuống xe ngựa liền hấp dẫn mọi ánh mắt.
Khi một nam một nữ bước xuống xe ngựa bỗng chốc kinh diễm toàn trường. Nữ thì quý tộc vô song, tựa như nữ phượng hoàng, nàng như Phượng hoàng từ trên trời bay xuống, mang theo cao quý cùng linh khí. Nàng đẹp đến mức đi đâu cũng hấp dẫn ánh mắt, khiến người nhìn kinh thán.
Nam nhân mặc hoàng thường, không điểm xuyết gì nhiều, có thể nói là ăn mặc điệu thấp và giản dị. hoàng thường đơn ginả khoác lên người nam nhân lại vô cùng kheo léo, như có bàn tay xảo đoạt thiên công cắt may cho gã.
Hoàng thường đơn giản tôn lên thân thể mạnh mẽ hoàn mỹ của nam nhân, dù gã không cơ bắp cuồn cuộn, không có vóc dáng cao lớn khôi ngô nhưng khi gã đứng thẳng người thì tựa ngọn núi thần nguy nga cao ngất. Dường như bên dưới lớp hoàng thường chất chứa lực lượng vô cùng tận, nam nhân như chân long cuối trời.
Khuôn mặt nam nhân không đẹp trai tuyệt trần, không điển trai vô song. Nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú có thần vận khó tả, cảm giác khí chất đá vàng, gõ nhẹ sẽ phát ra thanh âm trong trẻo.
Nam nhân đứng thẳng tắp như chiến qua, dù gã đã giấu huyết khí, tán đi thần uy vẫn toát ra khí thế quét bát hoang, cuốn sạch vạn cổ.
Khi thấy một nam một nữ này, có người hút ngụm khí lạnh kêu lên:
– Kim Qua và Thiên Hoàng Công Chúa!
Nghe cái tên Kim Qua, thanh niên hay thế hệ trước đều rung động. Trong Thanh Châu bàn tán nhiều nhất là Kim Qua.
Đương thời người có cơ hội trở thành Đại Đế nhất, từng là thiên tài tuyệt thế có hy vọng có mười hai Thiên Mệnh nhất. Tiếc rằng vì bị người thư kích hại Kim Qua mất cơ hội lần đầu tiên chịu tải Thiên Mệnh, nhiều đại nhân vật Thiên tộc tiếc thương cho hoàn cảnh của gã. Nếu Kim Qua trở thành Đại Đế Nhân Thánh mười hai Thiên Mệnh thì dữ dội.
Kim Qua xuất hiện ở Đế Hóa thành khiến đám người tim rớt cái bịch. Đặc biệt đại nhân vật thế hệ trước biết có chuyện gì.
– Kim Qua đến Đế Hóa thành vì muốn bái kiến lão tổ tông của họ sao?
Có tu sĩ mắt sắc nhận ra Lý Thất Dạ và Tề Lâm Đế Nữ xuống Số Hiệu Vạn Cổ, la lên:
– Lý Thất Dạ cũng ở!
Trong phút chốc nhiều người nhìn Lý Thất Dạ đi cùng Tề Lâm Đế Nữ, ngó sang Kim Qua và Hảo Vọng Giác đứng trước cổng Đế Hóa thành.
Tề Lâm Đế Nữ liếc Lý Thất Dạ đi bên cạnh rồi nhìn Kim Qua, Hảo Vọng Giác đứng phía xa trước mặt. Tề Lâm Đế Nữ cười khổ, lần này sắp đâm thủng trời.
Trong phút chốc mọi người trước Đế Hóa thành đều nín thở, tập trung nhìn cảnh tượng trước mặt.
Mọi người có nghe nói về đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ, đặc biệt chuyện đệ nhất hung nhân giết Thiên Hoàng Thái Tử, hoàng chủ Thiên Hoàng đã đồn rộng khắp Thanh Châu.
Mọi người biết Thiên Hoàng Thái Tử là tiểu cữu tử của Kim Qua, hoàng chủ Thiên Hoàng là nhạc phụ của Kim Qua. Lý Thất Dạ chém cả hai, mọi người cho rằng Thiên Hoàng Công Chúa hay Kim Qua đều không nuốt xuôgsn cục tức này được.
Hiện tại Kim Qua và đệ nhất hung nhân gặp nhau ở Đế Hóa thành, mọi người nín thở, cho rằng sẽ có trò hay để xem.
– Oan gia ngõ hẹp.
Có tu sĩ thì thào:
– E rằng kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com