Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2582
Mắt Thiên Hoàng Thái Tử tóe lửa, gã hét hướng Thạch Sư Thạch phường có mặt:
- Thạch phường các ngươi đánh giá xem những báu vật của ta đáng gá bao nhiêu?
Thạch Sư Thạch phường nhìn nhau, bọn họ biết Thiên Hoàng Thái Tử đã cuồng cá độ, mỗi người bọn họ thấy hoài dân cờ bạc cá cược đỏ mắt như gã.
Thiên Hoàng Thái Tử yêu cầu, đám Thạch Sư Thạch phường nghiêm túc xem xét giá trị, cuối cùng nói:
- Vị công tử này đánh giá năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch hoàn toàn có thể chấp nhận.
Vị Thạch Sư này đã nói rất khéo, ý là đống báu vật, đạo binh của Thiên Hoàng Thái Tử không đáng giá năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch.
- Không lấy ra nổi một ngàn vạn thì đừng há to mồm.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Đầu của ta ở đây, nhưng ngươi không ra giá nổi.
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ cổ mình.
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử lúc xanh lúc đỏ, giờ gã không có bậc thang trèo xuống, gã đã bị thương trên lửa.
Có môt Thạch Sư cố ý nhắc nhở Thiên Hoàng Thái Tử:
- Bằng vào thân phận thái tử có thể mượn Thạch phường năm trăm vạn.
Thạch Sư lên tiếng nhắc nhở Thiên Hoàng Thái Tử tỉnh táo hẳn ra, gã hưng phấn lên. Thiên Hoàng Thái Tử là thái tử Thiên Hoàng quốc, tỷ phu là Tiên Đế, thân phận của gã cao quý không thể tả.
Thiên Hoàng Thái Tử tỏa sáng, tinh thần phấn khởi:
- Năm trăm vạn có là gì? Ta muốn vay năm trăm vạn!
Rầm!
Thiên Hoàng Thái Tử đặt thẻ khách quý hoàng kim lên chiếu bạc, hét to:
- Nhân viên, bản thái tử với danh nghĩa cá nhân mượn năm trăm vạn!
Thiên Hoàng Thái Tử cực kỳ hưng phấn, gã đã cá cược đỏ mặt, y như dân cờ bạc. Thiên Hoàng Thái Tử không thèm suy nghĩ nếu mình thua sẽ có kết cuộc thế nào.
Với Thiên Hoàng Thái Tử, dù gã mượn năm trăm vạn là vinh hạnh của người ta. Người bình thường không mượn nổi năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch, , dù là chủ một giáo chưa chắc có thể mượn từ tay Thạch phường.
Chỉ truyền nhân đế thống tiên môn như Thiên Hoàng Thái Tử mới có tư cách mượn năm trăm vạn, chỉ người thân phận cao quý như gã mới có thể lấy danh nghĩa cá nhân mượn Thạch phường.
Tuy mượn Thạch phường năm trăm vạn nhưng lúc này Thiên Hoàng Thái Tử cảm thấy đó là một loại vinh diệu, biểu thị thân phận của gã, biểu thị sự cao quý. Đổi lại người khác không thể nào mượn năm trăm vạn từ Thạch phường.
Thạch phường sợ cho người như Thiên Hoàng Thái Tử mượn tiền sao? Chỉ cần dân cờ bạc như Thiên Hoàng Thái Tử muốn mượn tiền Thạch phường liền vui vẻ cho mượn, Thạch phường không sợ Thiên Hoàng Thái Tử hoặc Thiên Hoàng quốc quỵt nọ.
Thiên Hoàng quốc chỉ là một môn truyền thừa Tiên Vương, sau lưng Thạch phường là Tề Lâm Đế gia một môn ba truyền thừa Tiên Vương, bọn họ mà sợ bị Thiên Hoàng quốc ăn quỵt? Miễn Thiên Hoàng Thái Tử dám mượn thì Thạch phường dám đòi lại cả vốn lẫn lời.
Trong thời gian ngắn, Hỗn Độn thạch chồng chất như núi đặt trên ciếu bạc, năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch, thật nhiều Hỗn Độn thạch chất đống trên chiếu bạc, Hỗn Độn chi khí tràn ngập.
Rất nhiều người lần đầu tiên thấy đống Hỗn Độn thạch thế này, xem hoa cả mắt. Nhìn đống Hỗn Độn thạch, bao người mắt sán rỡ, có không kiềm được nuốt nước bọt khan.
Đa số cường giả tu sĩ cả đời chưa từng thấy Hỗn Độn thạch nhiều vậy.
Ba người Trầm Hiểu San xoe tròn mắt, bọn họ chỉ có thể nói không hiểu thế giới của người có tiền . Với tiểu môn tiểu phái như nhóm Thiết Thụ môn, có mười viên Đạo Thiên Hỗn Độn thạch đã là tài phú kinh thiên. Hiện tại năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch đặt trước mắt bọn họ, làm họ ngây người, cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
- Hào đổ, một ván là ngàn vạn, chỉ Thiên Hoàng Thái Tử mới cược nổi kiểu này.
Nhìn Hỗn Độn thạch xếp đầy chiếu bạc trước mắt, vua một nước cảm thán rằng:
- Ván cược xa hoa thế này trăm năm mới thấy một.
Tuy Thiên Hoàng Thái Tử mượn năm trăm vạn, những người có mặt thấy nhiều Hỗn Độn thạch như thế mắt sáng rỡ, bị ván cược xa hoa làm ngẩn ngơ, Thiên Hoàng Thái Tử vô cùng thỏa mãn. Như vị vua kia nói, chỉ có Thiên Hoàng Thái Tử mới bỏ ra nổi số tiền đánh bạc kiểu này.
Lúc này Thiên Hoàng Thái Tử hào khí ngất trời đập bàn hét to:
- Tiểu súc sinh, bản thái tử cầm một ngàn vạn mua mạng chó của ngươi!
Bây giờ Thiên Hoàng Thái Tử không còn là thái tử, truyền nhân đế thống tiên môn gì nữa, lý trí hay sách lược đều bị gã ném sau đầu. Thiên Hoàng Thái Tử chỉ là một dân cờ bạc, bị cá độ làm đỏ mắt.
Dân cờ bạc như Thiên Hoàng Thái Tử bây giờ dù thắng ván này cũng sẽ không ngừng lại, không chừng đi tìm người khác cá tiếp.
- Tốt, lợi hại, thế mới là thái tử một nước, mới có khí phách của truyền nhân đế thống tiên môn.
Lý Thất Dạ cười vỗ tay:
- Nếu ngươi có một ngàn vạn rồi vậy muốn đổ như thế nào? Chỉ cần ngươi thắng thì đầu của ta thuộc về ngươi.
Bây giờ Lý Thất Dạ không chỉ muốn mạng Thiên Hoàng Thái Tử, hắn muốn quang minh chính đại ép khô gã, ép đến giọt dầu cuối cùng.
Tuy rằng vừa rồi Thiên Hoàng Thái Tử quê muốn chết, tràn đầy lửa giận nhưng bây giờ vung ra ngàn vạn, ván bài lớn cứu vãn lại chút mặt mũi cho gã. Thiên Hoàng Thái Tử muốn mọi người biết gã dám chơi dám chịu, dù là ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch thì gã vẫn cá tới cùng.
Thiên Hoàng Thái Tử trút ra bực tức rồi nhẹ lòng hơn, nhưng vẫn căm thù Lý Thất Dạ, gã cũng không thèm che giấu sự độc ác của mình.
- Chờ khi ngươi thua bản thái tử sẽ cắt đầu ngươi từng tấc một!
Thiên Hoàng Thái Tử muốn dồn phàm nhân vào đường chết, chờ phàm nhân thua là gã sẽ hành hạ tói bến, khiến phàm nhân sống không bằng chết!
- Chỉ không biết ngươi có bản lĩnh đó hay không.
Lý Thất Dạ không hề giận, mỉm cười hỏi:
- Rồi bây giờ ngươi muốn đổ thế nào?
Thiên Hoàng Thái Tử nói với Lý Lang Hiên:
- Lang Hiên huynh, lại đổ với hắn một ván đi, thắng cái đầu của hắn giúp ta.
Thiên Hoàng Thái Tử lại mời Lý Lang Hiên xuất chiến, gã ngạc nhiên.
Lý Lang Hiên chắp tay nói ngay:
- Điện hạ, năng lực của Lang Hiên có hạn, chỉ e phụ phó thác của điện hạ. Xin điện hạ hãy tìm người khác giỏi hơn.
Ván cược này quá lớn, ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch là một van bài lớn, Lý Lang Hiên không chịu nổi quy mô, gã không muốn dính dáng vào.
- Lang Hiên huynh đừng khen người mà biếm mình.
Thấy Lý Lang Hiên từ chối, Thiên Hoàng Thái Tử khó chịu trầm giọng nói:
- Lang Hiên huynh là thiên tài Thạch Sư, chỉ thua có một ván sao có thể khiếp chiến? Bản thái tử dám đổ một ngàn vạn, chẳng lẽ Lang Hiên huynh yêu quý thanh danh của mình không dám cược sao?
Thiên Hoàng Thái Tử ép buộc Lý Lang Hiên tham gia trận cá cược này, tuy đạo hạnh của gã cao nhưng về tạo nghệ Thạch Sư thì kém xa Lý Lang Hiên. Thiên tài Thạch Sư từng khiến Thạch Sư mạnh nhất Thiên Hoàng quốc phải thua cuộc.
Đấy là lý do Thiên Hoàng Thái Tử xem trọng Lý Lang Hiên. Trong ván cược này nếu Thiên Hoàng Thái Tử đâu với đổ thì gã thua chắc, nếu Lý Lang Hiên ra tay vẫn có khả năng thắng cược.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Thạch phường các ngươi đánh giá xem những báu vật của ta đáng gá bao nhiêu?
Thạch Sư Thạch phường nhìn nhau, bọn họ biết Thiên Hoàng Thái Tử đã cuồng cá độ, mỗi người bọn họ thấy hoài dân cờ bạc cá cược đỏ mắt như gã.
Thiên Hoàng Thái Tử yêu cầu, đám Thạch Sư Thạch phường nghiêm túc xem xét giá trị, cuối cùng nói:
- Vị công tử này đánh giá năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch hoàn toàn có thể chấp nhận.
Vị Thạch Sư này đã nói rất khéo, ý là đống báu vật, đạo binh của Thiên Hoàng Thái Tử không đáng giá năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch.
- Không lấy ra nổi một ngàn vạn thì đừng há to mồm.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Đầu của ta ở đây, nhưng ngươi không ra giá nổi.
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ cổ mình.
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử lúc xanh lúc đỏ, giờ gã không có bậc thang trèo xuống, gã đã bị thương trên lửa.
Có môt Thạch Sư cố ý nhắc nhở Thiên Hoàng Thái Tử:
- Bằng vào thân phận thái tử có thể mượn Thạch phường năm trăm vạn.
Thạch Sư lên tiếng nhắc nhở Thiên Hoàng Thái Tử tỉnh táo hẳn ra, gã hưng phấn lên. Thiên Hoàng Thái Tử là thái tử Thiên Hoàng quốc, tỷ phu là Tiên Đế, thân phận của gã cao quý không thể tả.
Thiên Hoàng Thái Tử tỏa sáng, tinh thần phấn khởi:
- Năm trăm vạn có là gì? Ta muốn vay năm trăm vạn!
Rầm!
Thiên Hoàng Thái Tử đặt thẻ khách quý hoàng kim lên chiếu bạc, hét to:
- Nhân viên, bản thái tử với danh nghĩa cá nhân mượn năm trăm vạn!
Thiên Hoàng Thái Tử cực kỳ hưng phấn, gã đã cá cược đỏ mặt, y như dân cờ bạc. Thiên Hoàng Thái Tử không thèm suy nghĩ nếu mình thua sẽ có kết cuộc thế nào.
Với Thiên Hoàng Thái Tử, dù gã mượn năm trăm vạn là vinh hạnh của người ta. Người bình thường không mượn nổi năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch, , dù là chủ một giáo chưa chắc có thể mượn từ tay Thạch phường.
Chỉ truyền nhân đế thống tiên môn như Thiên Hoàng Thái Tử mới có tư cách mượn năm trăm vạn, chỉ người thân phận cao quý như gã mới có thể lấy danh nghĩa cá nhân mượn Thạch phường.
Tuy mượn Thạch phường năm trăm vạn nhưng lúc này Thiên Hoàng Thái Tử cảm thấy đó là một loại vinh diệu, biểu thị thân phận của gã, biểu thị sự cao quý. Đổi lại người khác không thể nào mượn năm trăm vạn từ Thạch phường.
Thạch phường sợ cho người như Thiên Hoàng Thái Tử mượn tiền sao? Chỉ cần dân cờ bạc như Thiên Hoàng Thái Tử muốn mượn tiền Thạch phường liền vui vẻ cho mượn, Thạch phường không sợ Thiên Hoàng Thái Tử hoặc Thiên Hoàng quốc quỵt nọ.
Thiên Hoàng quốc chỉ là một môn truyền thừa Tiên Vương, sau lưng Thạch phường là Tề Lâm Đế gia một môn ba truyền thừa Tiên Vương, bọn họ mà sợ bị Thiên Hoàng quốc ăn quỵt? Miễn Thiên Hoàng Thái Tử dám mượn thì Thạch phường dám đòi lại cả vốn lẫn lời.
Trong thời gian ngắn, Hỗn Độn thạch chồng chất như núi đặt trên ciếu bạc, năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch, thật nhiều Hỗn Độn thạch chất đống trên chiếu bạc, Hỗn Độn chi khí tràn ngập.
Rất nhiều người lần đầu tiên thấy đống Hỗn Độn thạch thế này, xem hoa cả mắt. Nhìn đống Hỗn Độn thạch, bao người mắt sán rỡ, có không kiềm được nuốt nước bọt khan.
Đa số cường giả tu sĩ cả đời chưa từng thấy Hỗn Độn thạch nhiều vậy.
Ba người Trầm Hiểu San xoe tròn mắt, bọn họ chỉ có thể nói không hiểu thế giới của người có tiền . Với tiểu môn tiểu phái như nhóm Thiết Thụ môn, có mười viên Đạo Thiên Hỗn Độn thạch đã là tài phú kinh thiên. Hiện tại năm trăm vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch đặt trước mắt bọn họ, làm họ ngây người, cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
- Hào đổ, một ván là ngàn vạn, chỉ Thiên Hoàng Thái Tử mới cược nổi kiểu này.
Nhìn Hỗn Độn thạch xếp đầy chiếu bạc trước mắt, vua một nước cảm thán rằng:
- Ván cược xa hoa thế này trăm năm mới thấy một.
Tuy Thiên Hoàng Thái Tử mượn năm trăm vạn, những người có mặt thấy nhiều Hỗn Độn thạch như thế mắt sáng rỡ, bị ván cược xa hoa làm ngẩn ngơ, Thiên Hoàng Thái Tử vô cùng thỏa mãn. Như vị vua kia nói, chỉ có Thiên Hoàng Thái Tử mới bỏ ra nổi số tiền đánh bạc kiểu này.
Lúc này Thiên Hoàng Thái Tử hào khí ngất trời đập bàn hét to:
- Tiểu súc sinh, bản thái tử cầm một ngàn vạn mua mạng chó của ngươi!
Bây giờ Thiên Hoàng Thái Tử không còn là thái tử, truyền nhân đế thống tiên môn gì nữa, lý trí hay sách lược đều bị gã ném sau đầu. Thiên Hoàng Thái Tử chỉ là một dân cờ bạc, bị cá độ làm đỏ mắt.
Dân cờ bạc như Thiên Hoàng Thái Tử bây giờ dù thắng ván này cũng sẽ không ngừng lại, không chừng đi tìm người khác cá tiếp.
- Tốt, lợi hại, thế mới là thái tử một nước, mới có khí phách của truyền nhân đế thống tiên môn.
Lý Thất Dạ cười vỗ tay:
- Nếu ngươi có một ngàn vạn rồi vậy muốn đổ như thế nào? Chỉ cần ngươi thắng thì đầu của ta thuộc về ngươi.
Bây giờ Lý Thất Dạ không chỉ muốn mạng Thiên Hoàng Thái Tử, hắn muốn quang minh chính đại ép khô gã, ép đến giọt dầu cuối cùng.
Tuy rằng vừa rồi Thiên Hoàng Thái Tử quê muốn chết, tràn đầy lửa giận nhưng bây giờ vung ra ngàn vạn, ván bài lớn cứu vãn lại chút mặt mũi cho gã. Thiên Hoàng Thái Tử muốn mọi người biết gã dám chơi dám chịu, dù là ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch thì gã vẫn cá tới cùng.
Thiên Hoàng Thái Tử trút ra bực tức rồi nhẹ lòng hơn, nhưng vẫn căm thù Lý Thất Dạ, gã cũng không thèm che giấu sự độc ác của mình.
- Chờ khi ngươi thua bản thái tử sẽ cắt đầu ngươi từng tấc một!
Thiên Hoàng Thái Tử muốn dồn phàm nhân vào đường chết, chờ phàm nhân thua là gã sẽ hành hạ tói bến, khiến phàm nhân sống không bằng chết!
- Chỉ không biết ngươi có bản lĩnh đó hay không.
Lý Thất Dạ không hề giận, mỉm cười hỏi:
- Rồi bây giờ ngươi muốn đổ thế nào?
Thiên Hoàng Thái Tử nói với Lý Lang Hiên:
- Lang Hiên huynh, lại đổ với hắn một ván đi, thắng cái đầu của hắn giúp ta.
Thiên Hoàng Thái Tử lại mời Lý Lang Hiên xuất chiến, gã ngạc nhiên.
Lý Lang Hiên chắp tay nói ngay:
- Điện hạ, năng lực của Lang Hiên có hạn, chỉ e phụ phó thác của điện hạ. Xin điện hạ hãy tìm người khác giỏi hơn.
Ván cược này quá lớn, ngàn vạn Đạo Thiên Hỗn Độn thạch là một van bài lớn, Lý Lang Hiên không chịu nổi quy mô, gã không muốn dính dáng vào.
- Lang Hiên huynh đừng khen người mà biếm mình.
Thấy Lý Lang Hiên từ chối, Thiên Hoàng Thái Tử khó chịu trầm giọng nói:
- Lang Hiên huynh là thiên tài Thạch Sư, chỉ thua có một ván sao có thể khiếp chiến? Bản thái tử dám đổ một ngàn vạn, chẳng lẽ Lang Hiên huynh yêu quý thanh danh của mình không dám cược sao?
Thiên Hoàng Thái Tử ép buộc Lý Lang Hiên tham gia trận cá cược này, tuy đạo hạnh của gã cao nhưng về tạo nghệ Thạch Sư thì kém xa Lý Lang Hiên. Thiên tài Thạch Sư từng khiến Thạch Sư mạnh nhất Thiên Hoàng quốc phải thua cuộc.
Đấy là lý do Thiên Hoàng Thái Tử xem trọng Lý Lang Hiên. Trong ván cược này nếu Thiên Hoàng Thái Tử đâu với đổ thì gã thua chắc, nếu Lý Lang Hiên ra tay vẫn có khả năng thắng cược.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com