Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2562
Nhóm Thạch Tẩu nhìn đám người bao vây, ăn mặc khác nhau, một số là hình dạng tên bán hàng rong, số khác khác mặc đồ chạy chân, một số có tiêu ký tông môn. Có thể nói mấy chục người trước mắt là tam giáo cửu lưu, muôn hình muôn vẻ đều có.
Mấy chục người tam giáo cửu lưu này đều là tu sĩ chứ không phải phàm nhân chặn đường ăn cướp.
Đam tu sĩ tam giáo cửu lưu bao vây làm ba người Thạch Tẩu thầm lấy làm lạ, bọn họ đắc tội những người này khi nào mà có ý đồ xấu với họ như vậy?
Bị mấy chục người bao vây, Lý Thất Dạ thản nhiên hỏi:
- Được rồi, ta không rảnh nói tào lao với đám côn đồ các ngươi, kêu người có thể nói chuyện ra đi.
Ngay lúc đó, mấy chục người bao vây nhóm Lý Thất Dạ tránh ra một con đường, một thanh niên đi tới, có một nam nhân đi theo bọn họ.
Nam nhân và thanh niên đi tới, gã chỉ vào Lý Thất Dạ:
- Lão đại, chính là hắn!
Thạch Tẩu giương mắt nhìn, bọn họ biết nam nhân này, đó là tên bán hàng rong bán hàng giả mà bọn họ mới gặp không lâu.
Khi đó đám người Thạch Tẩu cứ tưởng chuyện đã xong không ngờ lại gây sóng gió.
Tên bán hàng rong gọi lão đại là một thanh niên, tuổi không lớn, bề ngoài chừng mười bảy, tám tuổi, vóc dáng hơi thấp lùn, mặc trường bào rọng lớn, bụng to. Dáng vẻ thanh niên như thương nhân nhỏ có chút sự nghiệp, đặc biệt đôi mắt, khi gã nheo mắt lại thì hấp háy tia sáng như tùy thời có thể tìm đến thương cơ.
Thanh niên bộ dạng thương nhân tiến lên trước, cười tủm tỉm nhìn trái ngó phải, xem Lý Thất Dạ lại sang nhóm Thạch Tẩu, bộ dạng hòa khí phát tài, không giống đến kiếm chuyện.
Thanh niên bụng to cười tủm tỉm nói:
- Huynh đệ của ta nói gặp được cao nhân, Lão Lục ta bất tài, đặc biệt đến xem cao nhân có hình dạng thế nào.
Đám người Thạch Tẩu tim rớt cái bịch, biết việc này khó giải quyết êm đẹp.
Thạch Tẩu không dám yếu thế, trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn sao?
- Không có gì.
Thanh niên cười híp mắt:
- Bang Côn Đồ chúng ta kiếm miếng cơm ăn trên mảnh đất thành Tề Lâm này, các huynh đệ đều là tầng dưới chót khó khăn, ăn miếng cơm không dễ gì. Có lúc gian khó thì như chó đói giành khúc xương.
Đám người Thạch Tẩu nhìn nhau, có ai gọi bang phái của mình là bang Côn Đồ không? Nghe hơ không đàng hoàng, chẳng ra cái gì.
Ba người Thạch Tẩu không dám lơ là, mấy chục người bao vây bọn họ tuy mặc đồ đầy tớ, tên bán hàng rong nhưng bao tu sĩ trăm phần trăm.
Hạ Trần thiếu kiên nhẫn, khi thanh niên dừng lời thì gã hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
- Bang Côn Đồ chúng ta lập chiêu bài vàng ở thành Tề Lâm không dễ dàng, chiêu bài của bang Côn Đồ chúng ta vang danh tại thành Tề Lâm, danh dự năm trăm vạn năm ai ai đều tin tưởng, không lừa già dối trẻ.
Thanh niên cười tủm tỉm:
- Nhưng các ngươi vu oan huynh đệ của ta bán hàng giả, làm mất danh dự bang Côn Đồ, tổn thương tình cảm của huynh đệ. Vì vậy Thánh Lão Lục ta không thể ngồi khoanh tay nhìn.
Thiên tộc trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn sao?
- Không sao gì.
Thánh Lão Lục cười híp mắt nói:
- Bang Côn Đồ chúng ta mở cửa vì làm ăn, người làm ăn đều là hòa khí phát tài, đánh giết không phải phong cách của chúng ta, mọi người thấy có đúng không? Thánh Lão Lục ta là người công bằng, các ngươi tổn thương danh dự bang Côn Đồ, tổn thương tình cảm của huynh đệ ta thì các ngươi phải bù đắp.
- Vậy đi.
Thánh Lão Lục hắng giọng:
- Các ngươi mua hàng của huynh đệ ta, chắc giá tám ngàn viên Đạo Hầu Hỗn Độn thạch, số còn dư coi như huynh đệ chúng ta uống trà, bồi thường tâm hồn bị thương của hắn.
Hạ Trần, Trầm Hiểu San rất giận, bọn họ trừng Thánh Lão Lục.
Hạ Trần hét to:
- Các ngươi đây là lừa bịp tống tiền!
Trước đó món hàng này chỉ bán năm trăm viên Đạo Sư Hỗn Độn thạch, bây giờ Thánh Lão Lục kêu giá tám ngàn viên Đạo Hầu Hỗn Độn thạch, mới nửa ngày ngắn ngủi mà giá tăng gấp vô số lần.
- Sao lại bảo là lừa bịp tống tiền?
Thánh Lão Lục cười tủm tỉm:
- Chiêu bài của thương nhân là vô giá, người buôn bán chúng ta hòa khí phát tài, đây đã là giá rất rẻ.
Hạ Trần còn trẻ, thiếu niên nóng tính, tức giận lạnh lùng hỏi:
- Nếu chúng ta không đưa thì sao?
Thánh Lão Lục cười gian:
- Làm ăn đúng là hòa khí phát tài nhưng nếu có người muốn phá chiêu bài của chúng ta thì lại là chuyện khác.
Mặc dù Thánh Lão Lục vẫn cười híp mắt nhưng đã xoa tay.
Không chỉ Thánh Lão Lục xoa tay, mấy chục người bao vây bọn họ đều xoa tay, bộ dáng đã nói lên tất cả.
Trong phút chốc đám người Hạ Trần căng thẳng, đèu rút binh khí ra chuẩn bị nghênh chiến.
Thạch Tẩu nhìn hướng Lý Thất Dạ, bộ dáng xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó:
- Ý của tiên sinh thế nào?
Thạch Tẩu không muốn lớn chuyện, càng không mong gây chuyện thị phi trong thành Tề Lâm, nhưng tám ngàn viên Đạo Hầu Hỗn Độn thạch là số lượng không nhỏ với bọn họ.
Lý Thất Dạ cười khẽ, nhìn Thánh Lão Lục:
- Ngươi có tin là ta lột da ngươi xuống lau chân không? Tuy da ngươi hơi non nhưng lột xuống làm giày thì chưa được, dùng để lau chân có thể chấp nhận được.
Thánh Lão Lục ngoài cười nhưng trong không cười, híp mắt nói:
- Ha ha ha! Vị tiên sinh này lớn lối dữ.
Mới rồi Thánh Lão Lục luôn nói chuyện với nhóm Thạch Tẩu nhưng luôn đánh giá Lý Thất Dạ, quan sát hắn.
Thánh Lão Lục cười tủm tỉm:
- Không giấu gì tiên sinh, da ta rất thô ráp, hay có người muốn lột da ta xuống nhưng không lột được. Nếu tiên sinh muốn lột da già của ta chỉ sợ đâm tay, nếu tổn thương bàn tay mềm của tiên sinh thì không hay.
- Cái này mà tính da già gì.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Da như thế lột một cái là xong ngay, da già trong Lão Thạch Động hơi cứng chút, dù sao tấm da đó cũng lâu rồi.
Lý Thất Dạ thốt lời, Thánh Lão Lục thay đổi sắc mặt, thụt lùi một bước. Thánh Lão Lục nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm như đôi mắt có thể đâm chết hắn.
Lý Thất Dạ mỉm cười đối diện ánh mắt Thánh Lão Lục.
- Ta nghe không hiểu tiên sinh nói cái gì.
Thánh Lão Lục khó khăn giữ khuôn mặt cười:
- Tiên sinh có lai lịch lớn, Thánh Lão Lục ta chưa thỉnh giá tôn danh của tiên sinh.
Lý Thất Dạ nhe răng cười nhìn Thánh Lão Lục:
- Lý Thất Dạ.
Nghe Lý Thất Dạ báo tên, Thánh Lão Lục lục tìm ký ức, nhớ tất cả người mình nhớ được nhưng không tìm thấy cái tên tương tự, tức là gã chưa từng nghe qua. Thánh Lão Lục không cam lòng, vì tin tức của gã luôn rất nhanh nhayk.
Thánh Lão Lục cười tủm tỉm:
- Chỉ trách Thánh Lão Lục ta kiến thức hạn hẹp, chưa nghe qua tên của tiên sinh.
- Không thể trách ngươi, bằng vào ngươi chưa đủ tư cách biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Hãy đi hỏi Khải Công, người đó sẽ cho ngươi biết.
Cộp cộp cộp!
Thánh Lão Lục liên tục thụt lùi mấy bước, mặt trắng bệch như gặp quỷ, gã nhìn Lý Thất Dạ đáng sợ hơn thấy quỷ.
Thánh Lão Lục thành lập bang Côn Đồ, bọn họ thích nhất là gian lận lừa gạt tu sĩ, một số cường giả cũng lọt vào bẫy của họ. Có một số việc đệ tử môn hạ không giải quyết được thì Thánh Lão Lục đích thân ra mặt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Mấy chục người tam giáo cửu lưu này đều là tu sĩ chứ không phải phàm nhân chặn đường ăn cướp.
Đam tu sĩ tam giáo cửu lưu bao vây làm ba người Thạch Tẩu thầm lấy làm lạ, bọn họ đắc tội những người này khi nào mà có ý đồ xấu với họ như vậy?
Bị mấy chục người bao vây, Lý Thất Dạ thản nhiên hỏi:
- Được rồi, ta không rảnh nói tào lao với đám côn đồ các ngươi, kêu người có thể nói chuyện ra đi.
Ngay lúc đó, mấy chục người bao vây nhóm Lý Thất Dạ tránh ra một con đường, một thanh niên đi tới, có một nam nhân đi theo bọn họ.
Nam nhân và thanh niên đi tới, gã chỉ vào Lý Thất Dạ:
- Lão đại, chính là hắn!
Thạch Tẩu giương mắt nhìn, bọn họ biết nam nhân này, đó là tên bán hàng rong bán hàng giả mà bọn họ mới gặp không lâu.
Khi đó đám người Thạch Tẩu cứ tưởng chuyện đã xong không ngờ lại gây sóng gió.
Tên bán hàng rong gọi lão đại là một thanh niên, tuổi không lớn, bề ngoài chừng mười bảy, tám tuổi, vóc dáng hơi thấp lùn, mặc trường bào rọng lớn, bụng to. Dáng vẻ thanh niên như thương nhân nhỏ có chút sự nghiệp, đặc biệt đôi mắt, khi gã nheo mắt lại thì hấp háy tia sáng như tùy thời có thể tìm đến thương cơ.
Thanh niên bộ dạng thương nhân tiến lên trước, cười tủm tỉm nhìn trái ngó phải, xem Lý Thất Dạ lại sang nhóm Thạch Tẩu, bộ dạng hòa khí phát tài, không giống đến kiếm chuyện.
Thanh niên bụng to cười tủm tỉm nói:
- Huynh đệ của ta nói gặp được cao nhân, Lão Lục ta bất tài, đặc biệt đến xem cao nhân có hình dạng thế nào.
Đám người Thạch Tẩu tim rớt cái bịch, biết việc này khó giải quyết êm đẹp.
Thạch Tẩu không dám yếu thế, trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn sao?
- Không có gì.
Thanh niên cười híp mắt:
- Bang Côn Đồ chúng ta kiếm miếng cơm ăn trên mảnh đất thành Tề Lâm này, các huynh đệ đều là tầng dưới chót khó khăn, ăn miếng cơm không dễ gì. Có lúc gian khó thì như chó đói giành khúc xương.
Đám người Thạch Tẩu nhìn nhau, có ai gọi bang phái của mình là bang Côn Đồ không? Nghe hơ không đàng hoàng, chẳng ra cái gì.
Ba người Thạch Tẩu không dám lơ là, mấy chục người bao vây bọn họ tuy mặc đồ đầy tớ, tên bán hàng rong nhưng bao tu sĩ trăm phần trăm.
Hạ Trần thiếu kiên nhẫn, khi thanh niên dừng lời thì gã hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
- Bang Côn Đồ chúng ta lập chiêu bài vàng ở thành Tề Lâm không dễ dàng, chiêu bài của bang Côn Đồ chúng ta vang danh tại thành Tề Lâm, danh dự năm trăm vạn năm ai ai đều tin tưởng, không lừa già dối trẻ.
Thanh niên cười tủm tỉm:
- Nhưng các ngươi vu oan huynh đệ của ta bán hàng giả, làm mất danh dự bang Côn Đồ, tổn thương tình cảm của huynh đệ. Vì vậy Thánh Lão Lục ta không thể ngồi khoanh tay nhìn.
Thiên tộc trầm giọng hỏi:
- Ngươi muốn sao?
- Không sao gì.
Thánh Lão Lục cười híp mắt nói:
- Bang Côn Đồ chúng ta mở cửa vì làm ăn, người làm ăn đều là hòa khí phát tài, đánh giết không phải phong cách của chúng ta, mọi người thấy có đúng không? Thánh Lão Lục ta là người công bằng, các ngươi tổn thương danh dự bang Côn Đồ, tổn thương tình cảm của huynh đệ ta thì các ngươi phải bù đắp.
- Vậy đi.
Thánh Lão Lục hắng giọng:
- Các ngươi mua hàng của huynh đệ ta, chắc giá tám ngàn viên Đạo Hầu Hỗn Độn thạch, số còn dư coi như huynh đệ chúng ta uống trà, bồi thường tâm hồn bị thương của hắn.
Hạ Trần, Trầm Hiểu San rất giận, bọn họ trừng Thánh Lão Lục.
Hạ Trần hét to:
- Các ngươi đây là lừa bịp tống tiền!
Trước đó món hàng này chỉ bán năm trăm viên Đạo Sư Hỗn Độn thạch, bây giờ Thánh Lão Lục kêu giá tám ngàn viên Đạo Hầu Hỗn Độn thạch, mới nửa ngày ngắn ngủi mà giá tăng gấp vô số lần.
- Sao lại bảo là lừa bịp tống tiền?
Thánh Lão Lục cười tủm tỉm:
- Chiêu bài của thương nhân là vô giá, người buôn bán chúng ta hòa khí phát tài, đây đã là giá rất rẻ.
Hạ Trần còn trẻ, thiếu niên nóng tính, tức giận lạnh lùng hỏi:
- Nếu chúng ta không đưa thì sao?
Thánh Lão Lục cười gian:
- Làm ăn đúng là hòa khí phát tài nhưng nếu có người muốn phá chiêu bài của chúng ta thì lại là chuyện khác.
Mặc dù Thánh Lão Lục vẫn cười híp mắt nhưng đã xoa tay.
Không chỉ Thánh Lão Lục xoa tay, mấy chục người bao vây bọn họ đều xoa tay, bộ dáng đã nói lên tất cả.
Trong phút chốc đám người Hạ Trần căng thẳng, đèu rút binh khí ra chuẩn bị nghênh chiến.
Thạch Tẩu nhìn hướng Lý Thất Dạ, bộ dáng xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó:
- Ý của tiên sinh thế nào?
Thạch Tẩu không muốn lớn chuyện, càng không mong gây chuyện thị phi trong thành Tề Lâm, nhưng tám ngàn viên Đạo Hầu Hỗn Độn thạch là số lượng không nhỏ với bọn họ.
Lý Thất Dạ cười khẽ, nhìn Thánh Lão Lục:
- Ngươi có tin là ta lột da ngươi xuống lau chân không? Tuy da ngươi hơi non nhưng lột xuống làm giày thì chưa được, dùng để lau chân có thể chấp nhận được.
Thánh Lão Lục ngoài cười nhưng trong không cười, híp mắt nói:
- Ha ha ha! Vị tiên sinh này lớn lối dữ.
Mới rồi Thánh Lão Lục luôn nói chuyện với nhóm Thạch Tẩu nhưng luôn đánh giá Lý Thất Dạ, quan sát hắn.
Thánh Lão Lục cười tủm tỉm:
- Không giấu gì tiên sinh, da ta rất thô ráp, hay có người muốn lột da ta xuống nhưng không lột được. Nếu tiên sinh muốn lột da già của ta chỉ sợ đâm tay, nếu tổn thương bàn tay mềm của tiên sinh thì không hay.
- Cái này mà tính da già gì.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Da như thế lột một cái là xong ngay, da già trong Lão Thạch Động hơi cứng chút, dù sao tấm da đó cũng lâu rồi.
Lý Thất Dạ thốt lời, Thánh Lão Lục thay đổi sắc mặt, thụt lùi một bước. Thánh Lão Lục nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm như đôi mắt có thể đâm chết hắn.
Lý Thất Dạ mỉm cười đối diện ánh mắt Thánh Lão Lục.
- Ta nghe không hiểu tiên sinh nói cái gì.
Thánh Lão Lục khó khăn giữ khuôn mặt cười:
- Tiên sinh có lai lịch lớn, Thánh Lão Lục ta chưa thỉnh giá tôn danh của tiên sinh.
Lý Thất Dạ nhe răng cười nhìn Thánh Lão Lục:
- Lý Thất Dạ.
Nghe Lý Thất Dạ báo tên, Thánh Lão Lục lục tìm ký ức, nhớ tất cả người mình nhớ được nhưng không tìm thấy cái tên tương tự, tức là gã chưa từng nghe qua. Thánh Lão Lục không cam lòng, vì tin tức của gã luôn rất nhanh nhayk.
Thánh Lão Lục cười tủm tỉm:
- Chỉ trách Thánh Lão Lục ta kiến thức hạn hẹp, chưa nghe qua tên của tiên sinh.
- Không thể trách ngươi, bằng vào ngươi chưa đủ tư cách biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Hãy đi hỏi Khải Công, người đó sẽ cho ngươi biết.
Cộp cộp cộp!
Thánh Lão Lục liên tục thụt lùi mấy bước, mặt trắng bệch như gặp quỷ, gã nhìn Lý Thất Dạ đáng sợ hơn thấy quỷ.
Thánh Lão Lục thành lập bang Côn Đồ, bọn họ thích nhất là gian lận lừa gạt tu sĩ, một số cường giả cũng lọt vào bẫy của họ. Có một số việc đệ tử môn hạ không giải quyết được thì Thánh Lão Lục đích thân ra mặt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com