Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2493
- Hừ, hừ, hừ, xú Thất Dạ, chờ ta luyện thành Đồ Tiên Đế Trận, ta và Lý gia tỷ muội các nàng liên thủ, nhất định sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, cho dù ngươi thành Tiên Đế, chúng ta cũng đánh ngươi thảm hại, đến lúc đó chúng ta sẽ ép Tiên Đế ngươi quỳ cầu xin tha thứ!
Nói xong Long Kinh Tiên cười rộ lên, dường như nhìn thấy bộ dáng Lý Thất Dạ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nghe Long Kinh Tiên kêu gào, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói:
- Vậy ta chờ đám các ngươi, chờ các ngươi có thể luyện thành Đồ Tiên Đế Trận.
- Sẽ, xú Thất Dạ, ngươi chờ đó cho ta, chúng ta nhất định sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất.
Long Kinh Tiên giơ nắm đấm với Lý Thất Dạ, bộ dáng giễu võ giương oai, hung hăng càn quấy khiêu khích Lý Thất Dạ.
Nhìn bộ dạng này của Long Kinh Tiên, Lý Thất Dạ cười một tiếng, nha đầu này có thể nói tiềm lực vô hạn, chỉ cần cho nàng động lực tiến tới. Tương lai nàng sẽ có thành tựu kinh thiên động địa, thiên phú của nàng còn hơn cả Nam Đế là thập đại thiên tài đấy.
Sau khi trở về, Bộ Liên Hương quan tâm hỏi:
- Tiên Ma động có gì không?
Khi thấy ái lang bình an trở về, tâm tình nàng buông lỏng, nàng biết rõ ái lang là vô địch. Nhưng mà đối mặt Tiên Ma động cũng có phần lo lắng.
- Ân oan cũ đã chấm dứt, cũng hoàn thành tâm sự trước khi ta đi.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, mang tình huống trong Tiên Ma động nói cho Bộ Liên Hương biết.
- Cổ Minh!
Nghe được Lý Thất Dạ tự thuật, Bộ Liên Hương lập tức biến sắc, nói ra:
- Cổ Minh thật sự là âm hồn bất tán.
- Đây là chuyện trong dự liệu.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
- Lão đầu trong Tiên Ma động cũng là một quân cờ, bất kể nói như thế nào. Tiên Ma động cũng chấm dứt, lúc này Cổ Minh cũng không chiếm được chỗ tốt gì, bọn chúng nhắm vào Trường Sinh Thảo, nhưng bọn chúng tay không mà về, hơn nữa bị lão đầu trong Tiên Ma động làm trọng thương, trong thời gian ngắn cự đầu của Cổ Minh không thể xuất hiện, vậy cũng tranh thủ cơ hội khó có được cho cửu giới.
- Chỉ tiếc Trường Sinh Thảo.
Bộ Liên Hương tiếc hận nói:
- Nếu ngươi có thể chiếm được Trường Sinh Thảo, tương lai sẽ có lợi ích vô cùng, đặc biệt là trận chiến cuối cùng, nếu thất lợi cũng có thể rút lui chờ đông sơn tái khởi.
- Không có sẽ không có, không nên hối hận. Cho dù có được Trường Sinh Thảo, trong trận chiến cuối cùng nó có tác dụng không lớn. Nó không cách nào giúp ta chiến thắng trận chiến cuối cùng, tối đa cũng chỉ lưu cho ta con đường lui mà thôi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở ra, nói:
- Cả đời này ta hy vọng hoặc thành công, hoặc là tựu triệt để thất bại, không quay đầu trở lại, tất cả đều chấm dứt trong thời đại này.
- Ta biết rõ.
Bộ Liên Hương ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nói:
- Trường sinh bất tử, đối với ngươi là một loại dày vò, nhìn người bên cạnh ra đi, tiễn biệt người nhà, đây chính là việc thống khổ nhất:
Bộ Liên Hương cũng giày vò trong thời gian rất lâu, nàng cũng trải qua sinh tử biệt ly. Nàng hiểu thống khổ khi sống lâu, đặc biệt là chúa tể cửu giới như Lý Thất Dạ càng thống khổ.
Lý Thất Dạ trở về không bao lâu, Ma Cô đến, nàng có ý định theo Lý Thất Dạ rời cửu giới, cho nên chuyện trong Thiên Đạo viện nên làm đã làm xong.
- Vực Thần hy vọng lão sư trước khi rời đi giúp hắn một chút.
Ma Cô nhìn thấy Lý Thất Dạ liền nói:
- Vực Thần muốn rời đi sao?
Ma Cô nói như vậy, Lý Thất Dạ đã đoán được một ít, chậm rãi nói.
Ma Cô gật đầu, nói ra:
- Vực Thần muốn trở về, sứ mạng của hắn ở Thiên Đạo viện xem như hoàn thành, hắn từ đâu tới đây thì nên về nơi đó.
Vực Thần có ngàn vạn quan hệ với Thế Giới Thụ, hắn bị đưa đến Thiên Đạo viện, vẫn ở trong Thiên Đạo viện, chưa từng rời đi, nhưng sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẳng, thọ nguyên của Vực Thần gần hết, hắn có suy nghĩ lá rụng về cội.
- Đám lão đầu Thiên Đạo viện các ngươi nguyện ý thả người?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói.
Đối với Thiên Đạo viện mà nói, Vực Thần là thần thủ hộ của Thiên Đạo viện, Thiên Đạo viện có Vực Thần nên con cháu vô tư, bất kể gặp địch nhân cường đại cỡ nào, Thiên Đạo viện vẫn không sợ hãi.
Có thể nói Vực Thần là phòng tuyến cường đại nhất của Thiên Đạo viện, nếu như Thiên Đạo viện mất đi Vực Thần, như vậy bọn họ sẽ tổn thất thảm trọng.
Nhưng mà ở kiếp này Vực Thần muốn rời đi, Thiên Đạo viện nguyện ý cho Vực Thần rời khỏi, đối với Thiên Đạo viện mà nói là chuyện khó tin, nhưng cũng chứng minh đây là một loại đột phá.
- Vực Thần muốn lá rụng về cội, các lão nhân trong nội viện chúc phúc lão nhân gia, cũng hy vọng lão nhân gia có thể an hưởng tuổi già.
Ma Cô nói.
Mặc dù nói Thiên Đạo viện có phần không bỏ, nhưng cuối cùng nhất Thiên Đạo viện vẫn tôn trọng lựa chọn của Vực Thần.
- Đám lão đầu tử Thiên Đạo viện các ngươi mạnh hơn Chiến Thần Điện năm đó.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Nếu Vực Thần muốn lá rụng về cội, cũng không phải việc khó gì, chờ ta mở Hư Không Môn ra, sẽ mang hắn trở về Thế Giới Thụ.
- Hư Không Môn?
Nghe nói như thế, Bộ Liên Hương thất kinh, nói ra:
- Hư Không Môn chính là một trong cửu đại thiên bảo, ngươi có thể mở nó ra sao? Truyền thuyết từ xưa tới nay chưa từng có ai mở nó ra. Cho tới nay vẫn không ai đi qua Hư Không Môn, tối đa chỉ leo lên Thế Giới Thụ mà thôi, Hạo Hải Tiên Đế vì thế mà nổi danh đấy.
- Đúng, từ xưa tới nay chưa từng có ai mở Hư Không Môn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Trước đó kể cả ta cũng không thể mở Hư Không Môn, trước kia không thể mở Hư Không Môn, đó là vì thời cơ chưa thành thục, nhưng hiện tại thời cơ chín muồi, ta chắc chắn có thể mở Hư Không Môn, ta muốn xem thế giới sau Hư Không Môn là thế nào.
- Hư Không Môn.
Bộ Liên Hương cũng không khỏi thì thào nói:
- Phía sau Hư Không Môn có thế giới khác sao?
Đủ loại tin tức từ Hư Không Môn, cho dù Bộ Liên Hương cũng nghe qua không ít truyền thuyết, nhưng nàng cũng không biết phía sau Hư Không Môn có thể giới như thế nào.
- Cụ thể không biết, nhưng mà chúng ta cho rằng chắc chắn đã diễn hóa thành thế giới. Cửu đại thiên bảo, tất cả thiên bảo nào cũng vô cùng huyền diệu, chúng thực sự không phải là bảo vật đơn giản như thế. Nhưng mà tất cả không sao cả, tất cả đều nắm giữ trong tay ta, đến lúc đó mở ra xem xét là được rồi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Hư Không Môn chính là cửu đại thiên bảo, lão sư có thể mang đi nó sao?
Cho dù là Ma Cô cũng tò mò.
Lý Thất Dạ lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Không thể, cửu đại thiên bảo mặc dù nói là thiên bảo, nhưng cũng không phải là một kiện bảo vật. Có chút thiên bảo thập phần đặc biệt, như Hư Không Môn là một trong đó. Hơn nữa cửu đại thiên bảo thực sự không phải mỗi cái đều mang đi, như Trường Sinh Thảo, Vạn Niệm Hồ, Thể Phương ngươi có thể chiếm lấy nó, hơn nữa cũng có cơ hội mang nó đi, nhưng mà Hư Không Môn thì không được.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nói xong Long Kinh Tiên cười rộ lên, dường như nhìn thấy bộ dáng Lý Thất Dạ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nghe Long Kinh Tiên kêu gào, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, nói:
- Vậy ta chờ đám các ngươi, chờ các ngươi có thể luyện thành Đồ Tiên Đế Trận.
- Sẽ, xú Thất Dạ, ngươi chờ đó cho ta, chúng ta nhất định sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất.
Long Kinh Tiên giơ nắm đấm với Lý Thất Dạ, bộ dáng giễu võ giương oai, hung hăng càn quấy khiêu khích Lý Thất Dạ.
Nhìn bộ dạng này của Long Kinh Tiên, Lý Thất Dạ cười một tiếng, nha đầu này có thể nói tiềm lực vô hạn, chỉ cần cho nàng động lực tiến tới. Tương lai nàng sẽ có thành tựu kinh thiên động địa, thiên phú của nàng còn hơn cả Nam Đế là thập đại thiên tài đấy.
Sau khi trở về, Bộ Liên Hương quan tâm hỏi:
- Tiên Ma động có gì không?
Khi thấy ái lang bình an trở về, tâm tình nàng buông lỏng, nàng biết rõ ái lang là vô địch. Nhưng mà đối mặt Tiên Ma động cũng có phần lo lắng.
- Ân oan cũ đã chấm dứt, cũng hoàn thành tâm sự trước khi ta đi.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, mang tình huống trong Tiên Ma động nói cho Bộ Liên Hương biết.
- Cổ Minh!
Nghe được Lý Thất Dạ tự thuật, Bộ Liên Hương lập tức biến sắc, nói ra:
- Cổ Minh thật sự là âm hồn bất tán.
- Đây là chuyện trong dự liệu.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
- Lão đầu trong Tiên Ma động cũng là một quân cờ, bất kể nói như thế nào. Tiên Ma động cũng chấm dứt, lúc này Cổ Minh cũng không chiếm được chỗ tốt gì, bọn chúng nhắm vào Trường Sinh Thảo, nhưng bọn chúng tay không mà về, hơn nữa bị lão đầu trong Tiên Ma động làm trọng thương, trong thời gian ngắn cự đầu của Cổ Minh không thể xuất hiện, vậy cũng tranh thủ cơ hội khó có được cho cửu giới.
- Chỉ tiếc Trường Sinh Thảo.
Bộ Liên Hương tiếc hận nói:
- Nếu ngươi có thể chiếm được Trường Sinh Thảo, tương lai sẽ có lợi ích vô cùng, đặc biệt là trận chiến cuối cùng, nếu thất lợi cũng có thể rút lui chờ đông sơn tái khởi.
- Không có sẽ không có, không nên hối hận. Cho dù có được Trường Sinh Thảo, trong trận chiến cuối cùng nó có tác dụng không lớn. Nó không cách nào giúp ta chiến thắng trận chiến cuối cùng, tối đa cũng chỉ lưu cho ta con đường lui mà thôi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở ra, nói:
- Cả đời này ta hy vọng hoặc thành công, hoặc là tựu triệt để thất bại, không quay đầu trở lại, tất cả đều chấm dứt trong thời đại này.
- Ta biết rõ.
Bộ Liên Hương ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nói:
- Trường sinh bất tử, đối với ngươi là một loại dày vò, nhìn người bên cạnh ra đi, tiễn biệt người nhà, đây chính là việc thống khổ nhất:
Bộ Liên Hương cũng giày vò trong thời gian rất lâu, nàng cũng trải qua sinh tử biệt ly. Nàng hiểu thống khổ khi sống lâu, đặc biệt là chúa tể cửu giới như Lý Thất Dạ càng thống khổ.
Lý Thất Dạ trở về không bao lâu, Ma Cô đến, nàng có ý định theo Lý Thất Dạ rời cửu giới, cho nên chuyện trong Thiên Đạo viện nên làm đã làm xong.
- Vực Thần hy vọng lão sư trước khi rời đi giúp hắn một chút.
Ma Cô nhìn thấy Lý Thất Dạ liền nói:
- Vực Thần muốn rời đi sao?
Ma Cô nói như vậy, Lý Thất Dạ đã đoán được một ít, chậm rãi nói.
Ma Cô gật đầu, nói ra:
- Vực Thần muốn trở về, sứ mạng của hắn ở Thiên Đạo viện xem như hoàn thành, hắn từ đâu tới đây thì nên về nơi đó.
Vực Thần có ngàn vạn quan hệ với Thế Giới Thụ, hắn bị đưa đến Thiên Đạo viện, vẫn ở trong Thiên Đạo viện, chưa từng rời đi, nhưng sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẳng, thọ nguyên của Vực Thần gần hết, hắn có suy nghĩ lá rụng về cội.
- Đám lão đầu Thiên Đạo viện các ngươi nguyện ý thả người?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói.
Đối với Thiên Đạo viện mà nói, Vực Thần là thần thủ hộ của Thiên Đạo viện, Thiên Đạo viện có Vực Thần nên con cháu vô tư, bất kể gặp địch nhân cường đại cỡ nào, Thiên Đạo viện vẫn không sợ hãi.
Có thể nói Vực Thần là phòng tuyến cường đại nhất của Thiên Đạo viện, nếu như Thiên Đạo viện mất đi Vực Thần, như vậy bọn họ sẽ tổn thất thảm trọng.
Nhưng mà ở kiếp này Vực Thần muốn rời đi, Thiên Đạo viện nguyện ý cho Vực Thần rời khỏi, đối với Thiên Đạo viện mà nói là chuyện khó tin, nhưng cũng chứng minh đây là một loại đột phá.
- Vực Thần muốn lá rụng về cội, các lão nhân trong nội viện chúc phúc lão nhân gia, cũng hy vọng lão nhân gia có thể an hưởng tuổi già.
Ma Cô nói.
Mặc dù nói Thiên Đạo viện có phần không bỏ, nhưng cuối cùng nhất Thiên Đạo viện vẫn tôn trọng lựa chọn của Vực Thần.
- Đám lão đầu tử Thiên Đạo viện các ngươi mạnh hơn Chiến Thần Điện năm đó.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Nếu Vực Thần muốn lá rụng về cội, cũng không phải việc khó gì, chờ ta mở Hư Không Môn ra, sẽ mang hắn trở về Thế Giới Thụ.
- Hư Không Môn?
Nghe nói như thế, Bộ Liên Hương thất kinh, nói ra:
- Hư Không Môn chính là một trong cửu đại thiên bảo, ngươi có thể mở nó ra sao? Truyền thuyết từ xưa tới nay chưa từng có ai mở nó ra. Cho tới nay vẫn không ai đi qua Hư Không Môn, tối đa chỉ leo lên Thế Giới Thụ mà thôi, Hạo Hải Tiên Đế vì thế mà nổi danh đấy.
- Đúng, từ xưa tới nay chưa từng có ai mở Hư Không Môn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Trước đó kể cả ta cũng không thể mở Hư Không Môn, trước kia không thể mở Hư Không Môn, đó là vì thời cơ chưa thành thục, nhưng hiện tại thời cơ chín muồi, ta chắc chắn có thể mở Hư Không Môn, ta muốn xem thế giới sau Hư Không Môn là thế nào.
- Hư Không Môn.
Bộ Liên Hương cũng không khỏi thì thào nói:
- Phía sau Hư Không Môn có thế giới khác sao?
Đủ loại tin tức từ Hư Không Môn, cho dù Bộ Liên Hương cũng nghe qua không ít truyền thuyết, nhưng nàng cũng không biết phía sau Hư Không Môn có thể giới như thế nào.
- Cụ thể không biết, nhưng mà chúng ta cho rằng chắc chắn đã diễn hóa thành thế giới. Cửu đại thiên bảo, tất cả thiên bảo nào cũng vô cùng huyền diệu, chúng thực sự không phải là bảo vật đơn giản như thế. Nhưng mà tất cả không sao cả, tất cả đều nắm giữ trong tay ta, đến lúc đó mở ra xem xét là được rồi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Hư Không Môn chính là cửu đại thiên bảo, lão sư có thể mang đi nó sao?
Cho dù là Ma Cô cũng tò mò.
Lý Thất Dạ lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Không thể, cửu đại thiên bảo mặc dù nói là thiên bảo, nhưng cũng không phải là một kiện bảo vật. Có chút thiên bảo thập phần đặc biệt, như Hư Không Môn là một trong đó. Hơn nữa cửu đại thiên bảo thực sự không phải mỗi cái đều mang đi, như Trường Sinh Thảo, Vạn Niệm Hồ, Thể Phương ngươi có thể chiếm lấy nó, hơn nữa cũng có cơ hội mang nó đi, nhưng mà Hư Không Môn thì không được.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com