Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2474
- Ngày xưa nếu không vì đối kháng Cổ Minh, ngươi cảm thấy ta sẽ nhiều lần bảo vệ ngươi sao?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Cơ hội cần phải tự mình nắm bắt, nếu không dù có thiên phú ghê gớm, cơ duyên dữ dội đến đâu, mình không nắm chắc thì cuối cùng chỉ là giỏ trẻ mcú nước, công dã tràng!
- Ngày xưa đúng là ta phụ ý tốt của Âm Nha .95, là tính của ta vừa lạnh vừa ngạo.
Nam nhân trung niên cười nói:
- Chuyện quá khứ ta không có gì hối hận được nữa, tiếc nuối duy nhất trong đời là chưa thể đánh bại Thiên Đồ. Hắn để lại đau khổ dây dưa qua từng đời cho ta.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Đại đạo lâu dài, không chỉ có thiên phú leìn được, còn cần cơ trí, đạo tâm.
Nam nhân trung niên cười nói:
- Ta tin tưởng Âm Nha đại nhân không đến để cười nhạo ta, đại nhân không phải loại người hẹp hòi như vậy.
- Nếu ta thật sự ghi hận thì không chỉ đến cười nhạo ngươi, sớm nhiệt ngươi rồi. Nếu ta ghi hận, lúc ở Khổ Trúc Lấm, Cao Dương Thiên sẽ không ra tay cứu ngươi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Tađến chỉ vì muốn cho ngươi biết một tin tức, kẻ thù của ngươi không chỉ còn sống, sớm muộn gì hắn sẽ lại ra tay, ngươi có thể xuất thế không?
Nam nhân trung niên rùng mình, tuy gã đã khống chế cảm xúc nhưng đôi tay vẫn run rẩy.
- Dù ngươi có thể xuất thế lần nữa cũng chỉ có nước bị đồ sát.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Dù vết thương của ngươi lành, dù ngươi có thể trở về đỉnh, nhưng ngươi vẫn không đánh lại hắn!
Lý Thất Dạ nhìn trạng thái của nam nhân trung niên, lắc đầu:
- Ngày xưa ta từng trông chờ ngươi, hiện tại ta cũng cảm thấy ngươi không thể trông chừng, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này.
Lý Thất Dạ vô cùng thất vọng, thở dài thườn thượt.
Nam nhân trung niên hít sâu bình ổn cảm xúc, gã thở dài cười khổ nói:
- Đại nhân nói đúng, dù ta xuất thế thì cũng sẽ thua thảm lần nữa, có vài thứ đã bỏ lỡ thì không thể cứu vãn, không có được.
Lý Thất Dạ nhìn nam nhân trung niên, hắn không muốn nói gì nữa. Trạng thái hiện tại của nam nhân trung niên đã không ra gì, dù có xuất thế cũng không phát huy tác dụng bao nhiêu.
Nam nhân trung niên nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc hỏi:
- Đại nhân đi chuyến này cũng là vì Cổ Minh?
Lý Thất Dạ nhìn nam nhân trung niên, hắn không giấu diếm, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Cổ Minh vẫn có dư nghiệt tàn đảng trong Cửu Giới. Chờ thời cơ chín muồi thì chắc chắn bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại! Bọn họ tuyệt đối không chịu ngừng. Cổ Minh bọn họ muốn vùng lên cần mảnh đất phì nhiêu như Cửu Giới. Hắc ám bao phủ Cửu Giới là chuyện sớm hay muộn, nên Cửu Giới cần người trông chừng, trông giữ. Nếu ta rời đi hy vọng còn có người có thể đối kháng Cổ Minh!
Nam nhân trung niên lặng im, hồi lâu sau gã cười cay đắng:
- Nói ra thật xấu hổ, đại nhân luôn lấy thiên hạ làm đầu, nhìn Cửu Giới, các thời đại qua đi đại nhân vẫn trông giữ Cửu Giới, không bỏ nó được, luyến tiếc Cửu Giới. Ta lấy ân oán cá nhân làm niệm, không yên tâm nên cố chấp, không nhìn rộng Cửu Giới, không suy nghĩ cho chúng sinh Cửu Giới.
- Ngày xưa ta luôn muốn quyết thắng thua với Thiên Đồ, muốn báo thù cho tông môn của mình, chỉ có thé. Ta không nghĩ nhiều Cổ Minh hành hạ chúng sinh thiên hạ, nô dịch vạn tộc Cửu Giới, hắc ám luôn bao phủ Cửu Giới. Khiến đại nhân thất vọng là sai lầm của ta, là ta tự làm tự chịu.
Nói đến đây nam nhân trung niên thở dài.
- Chờ đợi đi, cố gắng tranh thủ đi, tương lai có lẽ vẫn còn cơ may.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Có thể trông giữ được Cửu Giới phải dựa vào chính ngươi cố gắng, có làm được chút gì cho Cửu Giới không phải từ ngươi quyết định. Ta không có cách nào ép ngươi làm gì, cũng không thể miễn cưỡng ngươi đi làm cái gì, đi đâu là tùy ngươi. Tiếp tục chôn mình ở đây hay liều một phen khi tương lai bao phủ Cửu Giới, cố gắng sức mọn vì thế gian này? Tất cả chỉ trong một ý nghĩ của ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế nam nhân trung niên im lặng.
Lý Thất Dạ không muốn nọi nữa, hắn cất bước đi, rời khỏi Thông Thiên phong, bước vào Thiên Cổ Thi Địa.
Nam nhân trung niên im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài nhìn phương xa, nhìn chân trời, nhìn thẫn thờ.
Trên đời này còn gì khiến nam nhân trung niên lưu luyến, cố nhân ngày xưa mất hết, tông môn sớm thành tro, người gã yêu, người yêu gã đều thành nắm đất.
Thứ duy nhất khiến nam nhân trung niên không bỏ xuống đất, khiến gã tiếp tục sống tạm vì chấp niệm trong lòng.
Nam nhân trung niên buồn bã thở dài, lại nằm xuống quan tài gỗ. Rầm một tiếng, náp quan tài đóng lại.
Lý Thất Dạ rời khỏi Thông Thiên phong đi thẳng vào Thiên Cổ Thi Địa, hắn chưa đi vào sâu thì chợt vang tiếng nổ, thanh âm có trật tự, có tiết tấu.
Một cổ quan xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, cổ quan do các con kiến cổ nâng. Những con kiến cổ nâng cổ quan đi rất nhanh, thật khó tưởng tượng kiến cổ lại có lực lượng, tốc độ dữ dội vậy.
Nhìn kiến cổ dời quan tài, Lý Thất Dạ bật cười thì thào:
- Không ngờ đời này ngồi lên, đây xem như khởi đầu không tệ.
Rầm!
Kiến cổ mở cổ quan ra, bên trong trống rỗng không có gì, chỉ là quan tài trống.
Lý Thất Dạ nhìn quan tài trống bị mở ra, hắn bật cười, hắn nghĩ đến một câu xưa.
U minh ra, trọng sinh khởi, thiên lộ hiện, thần thạch mở. Nhập thiên quan, thành vạn cổ. Khải thi địa, thiên tương cổ.
Lý Thất Dạ nhìn cổ quan, khẽ thở dài:
- Cũng được, họa phúc Cửu Giới thì Cửu Giới tự dựa vào mình, điều ta có thể làm được chỉ có bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ không chút do dự bước vào cổ quan, như người chết nằm trong đó.
Rầm!
Khi Lý Thất Dạ nằm vào cổ quan thì kiến cổ đậy nắp quan tài.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiến cổ nâng cổ quan vào sâu trong Thiên Cổ Thi Địa.
Lý Thất Dạ nằm trong cổ quan, hoàn toàn yên tĩnh, không nghe thanh âm gì, không cảm nhận được cổ quan di chuyển. Nằm ở chỗ này đặc biệt thoải mái, như đang nằm trên giường của mình, rất nhanh khiến người vào giấc mơ đẹp.
Lý Thất Dạ nằm trong cổ quan không sợ, không nóng nảy, không quan tâm sẽ bị đưa đi đâu. Lý Thất Dạ không lo Thiên Cổ Thi Địa làm chuyện gì, Thiên Cổ Thi Địa dám tới nghênh tiếp hắn tức là không có ác ý.
Trong cổ quan không có khái niệm thời gian, Lý Thất Dạ nằm trong này không biết qua bao lâu rốt cuộc tới nơi.
Cổ quan mưở ra, kiến cổ di chuyển quan tài đã mất. Đây là một cổ điệệ tối tăm, nói đúng hơn là cổ điện bị chém thành hai.
Nheìu thứ trong cổ địnê tàn phá không chịu nổi, cái ghế to đằng trước cổ điệệ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Nhìn khí phái của chiếc ghêá to có thể suyđoán ra trước đó từng có vô thượng đế vương ngồi trên ghế hiệu lệnh thiên hạ.
Cổ điện bị chém nửa, bên phải là Thâm Uyên sâu không thấy đyá. Trong Thâm Uyên một mảnh tối tăm không chút ánh sáng, không có tiếng động gì, bất cứ sinh linh nào rơi vào Thâm Uyên sẽ bị nuốt mất.
Đứng trong cổ điện hoang phế, bên cạnh Thâm Uyên như cái mồm ma vương há rộng, còn đang trong Thiên Cổ Thi Địa, người lớn gan cỡ nào cũng sẽ sợ nhũn chân.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Cơ hội cần phải tự mình nắm bắt, nếu không dù có thiên phú ghê gớm, cơ duyên dữ dội đến đâu, mình không nắm chắc thì cuối cùng chỉ là giỏ trẻ mcú nước, công dã tràng!
- Ngày xưa đúng là ta phụ ý tốt của Âm Nha .95, là tính của ta vừa lạnh vừa ngạo.
Nam nhân trung niên cười nói:
- Chuyện quá khứ ta không có gì hối hận được nữa, tiếc nuối duy nhất trong đời là chưa thể đánh bại Thiên Đồ. Hắn để lại đau khổ dây dưa qua từng đời cho ta.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Đại đạo lâu dài, không chỉ có thiên phú leìn được, còn cần cơ trí, đạo tâm.
Nam nhân trung niên cười nói:
- Ta tin tưởng Âm Nha đại nhân không đến để cười nhạo ta, đại nhân không phải loại người hẹp hòi như vậy.
- Nếu ta thật sự ghi hận thì không chỉ đến cười nhạo ngươi, sớm nhiệt ngươi rồi. Nếu ta ghi hận, lúc ở Khổ Trúc Lấm, Cao Dương Thiên sẽ không ra tay cứu ngươi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Tađến chỉ vì muốn cho ngươi biết một tin tức, kẻ thù của ngươi không chỉ còn sống, sớm muộn gì hắn sẽ lại ra tay, ngươi có thể xuất thế không?
Nam nhân trung niên rùng mình, tuy gã đã khống chế cảm xúc nhưng đôi tay vẫn run rẩy.
- Dù ngươi có thể xuất thế lần nữa cũng chỉ có nước bị đồ sát.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Dù vết thương của ngươi lành, dù ngươi có thể trở về đỉnh, nhưng ngươi vẫn không đánh lại hắn!
Lý Thất Dạ nhìn trạng thái của nam nhân trung niên, lắc đầu:
- Ngày xưa ta từng trông chờ ngươi, hiện tại ta cũng cảm thấy ngươi không thể trông chừng, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này.
Lý Thất Dạ vô cùng thất vọng, thở dài thườn thượt.
Nam nhân trung niên hít sâu bình ổn cảm xúc, gã thở dài cười khổ nói:
- Đại nhân nói đúng, dù ta xuất thế thì cũng sẽ thua thảm lần nữa, có vài thứ đã bỏ lỡ thì không thể cứu vãn, không có được.
Lý Thất Dạ nhìn nam nhân trung niên, hắn không muốn nói gì nữa. Trạng thái hiện tại của nam nhân trung niên đã không ra gì, dù có xuất thế cũng không phát huy tác dụng bao nhiêu.
Nam nhân trung niên nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc hỏi:
- Đại nhân đi chuyến này cũng là vì Cổ Minh?
Lý Thất Dạ nhìn nam nhân trung niên, hắn không giấu diếm, gật đầu nói:
- Đúng vậy! Cổ Minh vẫn có dư nghiệt tàn đảng trong Cửu Giới. Chờ thời cơ chín muồi thì chắc chắn bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại! Bọn họ tuyệt đối không chịu ngừng. Cổ Minh bọn họ muốn vùng lên cần mảnh đất phì nhiêu như Cửu Giới. Hắc ám bao phủ Cửu Giới là chuyện sớm hay muộn, nên Cửu Giới cần người trông chừng, trông giữ. Nếu ta rời đi hy vọng còn có người có thể đối kháng Cổ Minh!
Nam nhân trung niên lặng im, hồi lâu sau gã cười cay đắng:
- Nói ra thật xấu hổ, đại nhân luôn lấy thiên hạ làm đầu, nhìn Cửu Giới, các thời đại qua đi đại nhân vẫn trông giữ Cửu Giới, không bỏ nó được, luyến tiếc Cửu Giới. Ta lấy ân oán cá nhân làm niệm, không yên tâm nên cố chấp, không nhìn rộng Cửu Giới, không suy nghĩ cho chúng sinh Cửu Giới.
- Ngày xưa ta luôn muốn quyết thắng thua với Thiên Đồ, muốn báo thù cho tông môn của mình, chỉ có thé. Ta không nghĩ nhiều Cổ Minh hành hạ chúng sinh thiên hạ, nô dịch vạn tộc Cửu Giới, hắc ám luôn bao phủ Cửu Giới. Khiến đại nhân thất vọng là sai lầm của ta, là ta tự làm tự chịu.
Nói đến đây nam nhân trung niên thở dài.
- Chờ đợi đi, cố gắng tranh thủ đi, tương lai có lẽ vẫn còn cơ may.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Có thể trông giữ được Cửu Giới phải dựa vào chính ngươi cố gắng, có làm được chút gì cho Cửu Giới không phải từ ngươi quyết định. Ta không có cách nào ép ngươi làm gì, cũng không thể miễn cưỡng ngươi đi làm cái gì, đi đâu là tùy ngươi. Tiếp tục chôn mình ở đây hay liều một phen khi tương lai bao phủ Cửu Giới, cố gắng sức mọn vì thế gian này? Tất cả chỉ trong một ý nghĩ của ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế nam nhân trung niên im lặng.
Lý Thất Dạ không muốn nọi nữa, hắn cất bước đi, rời khỏi Thông Thiên phong, bước vào Thiên Cổ Thi Địa.
Nam nhân trung niên im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài nhìn phương xa, nhìn chân trời, nhìn thẫn thờ.
Trên đời này còn gì khiến nam nhân trung niên lưu luyến, cố nhân ngày xưa mất hết, tông môn sớm thành tro, người gã yêu, người yêu gã đều thành nắm đất.
Thứ duy nhất khiến nam nhân trung niên không bỏ xuống đất, khiến gã tiếp tục sống tạm vì chấp niệm trong lòng.
Nam nhân trung niên buồn bã thở dài, lại nằm xuống quan tài gỗ. Rầm một tiếng, náp quan tài đóng lại.
Lý Thất Dạ rời khỏi Thông Thiên phong đi thẳng vào Thiên Cổ Thi Địa, hắn chưa đi vào sâu thì chợt vang tiếng nổ, thanh âm có trật tự, có tiết tấu.
Một cổ quan xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, cổ quan do các con kiến cổ nâng. Những con kiến cổ nâng cổ quan đi rất nhanh, thật khó tưởng tượng kiến cổ lại có lực lượng, tốc độ dữ dội vậy.
Nhìn kiến cổ dời quan tài, Lý Thất Dạ bật cười thì thào:
- Không ngờ đời này ngồi lên, đây xem như khởi đầu không tệ.
Rầm!
Kiến cổ mở cổ quan ra, bên trong trống rỗng không có gì, chỉ là quan tài trống.
Lý Thất Dạ nhìn quan tài trống bị mở ra, hắn bật cười, hắn nghĩ đến một câu xưa.
U minh ra, trọng sinh khởi, thiên lộ hiện, thần thạch mở. Nhập thiên quan, thành vạn cổ. Khải thi địa, thiên tương cổ.
Lý Thất Dạ nhìn cổ quan, khẽ thở dài:
- Cũng được, họa phúc Cửu Giới thì Cửu Giới tự dựa vào mình, điều ta có thể làm được chỉ có bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ không chút do dự bước vào cổ quan, như người chết nằm trong đó.
Rầm!
Khi Lý Thất Dạ nằm vào cổ quan thì kiến cổ đậy nắp quan tài.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiến cổ nâng cổ quan vào sâu trong Thiên Cổ Thi Địa.
Lý Thất Dạ nằm trong cổ quan, hoàn toàn yên tĩnh, không nghe thanh âm gì, không cảm nhận được cổ quan di chuyển. Nằm ở chỗ này đặc biệt thoải mái, như đang nằm trên giường của mình, rất nhanh khiến người vào giấc mơ đẹp.
Lý Thất Dạ nằm trong cổ quan không sợ, không nóng nảy, không quan tâm sẽ bị đưa đi đâu. Lý Thất Dạ không lo Thiên Cổ Thi Địa làm chuyện gì, Thiên Cổ Thi Địa dám tới nghênh tiếp hắn tức là không có ác ý.
Trong cổ quan không có khái niệm thời gian, Lý Thất Dạ nằm trong này không biết qua bao lâu rốt cuộc tới nơi.
Cổ quan mưở ra, kiến cổ di chuyển quan tài đã mất. Đây là một cổ điệệ tối tăm, nói đúng hơn là cổ điện bị chém thành hai.
Nheìu thứ trong cổ địnê tàn phá không chịu nổi, cái ghế to đằng trước cổ điệệ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Nhìn khí phái của chiếc ghêá to có thể suyđoán ra trước đó từng có vô thượng đế vương ngồi trên ghế hiệu lệnh thiên hạ.
Cổ điện bị chém nửa, bên phải là Thâm Uyên sâu không thấy đyá. Trong Thâm Uyên một mảnh tối tăm không chút ánh sáng, không có tiếng động gì, bất cứ sinh linh nào rơi vào Thâm Uyên sẽ bị nuốt mất.
Đứng trong cổ điện hoang phế, bên cạnh Thâm Uyên như cái mồm ma vương há rộng, còn đang trong Thiên Cổ Thi Địa, người lớn gan cỡ nào cũng sẽ sợ nhũn chân.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com