Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2423
Có lão tổ bất đắc dĩ nói:
- Trong âm mưu này, Phi Tiên Giáo chúng ta chỉ có hai kết cục, hoặc là thắng, trở thành đại giáo vô địch cổ kim, hoặc là thảm bại, tan thành mây khói!
Nghe lão tổ lớn tuổi nhất giảng giải những âm mưu trong đó, Lâm Thiên Đế nổi da gà, có người ở sau lưng Phi Tiên Giáo bày ra âm mưu từ thời đại này qua thời đại khác, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào, người có thể bố trí âm mưu này là tồn tại cường đại ra sao?
Các lão tổ khác lâm vào trầm mặc, lúc bọn họ thông suốt tất cả huyền cơ trong đó thì đã trễ, đại thế đã mất, bọn họ không có biện pháp sửa đổi.
Hào khí lâm vào trầm mặc, Lâm Thiên Đế nghe các lão tổ giải thích cũng hiểu rõ sự đáng sợ trong đó, đáng tiếc hiện tại hắn cũng không có năm lực cải biến.
- Hoặc là Đế hậu còn tại thế có thể cải biến vận mệnh của Phi Tiên Giáo.
Một lão tổ khác nói ra.
- Có lẽ!
Lão tổ lớn tuổi nhất nói ra:
- Nhân Hiền Đế hậu là người vô cùng thông minh, cũng là người vô cùng hiền lành, hiểu đại thế, biết tiến thối, nàng vẫn phụ tá Nhân Hiền Tiên Đế, Nhân Hiền Tiên Đế có thể chịu tải thiên mệnh, công lao của nàng không thể bỏ qua, nhưng nàng tráng niên mất sớm, cũng chưa từng hưởng thụ vinh quang của Đế hậu.
- Đúng thế, Nhân Hiền Đế hậu rất hiền lành, nếu như nàng còn sống, có lẽ có thể hóa giải oán khí trong lòng các đế tử, nàng sẽ giáo hóa các đế tử trở thành người hiền đức, thậm chí có khả năng có đế tử trở thành Tiên Đế. Nếu Nhân Hiền Đế hậu trường thọ, nói không chừng có thể diệt trừ bóng mờ bao phủ Phi Tiên Giáo chúng ta.
Một lão tổ khác cũng đồng ý.
Lâm Thiên Đế trầm mặc, thế gian không có nếu, thế gian cũng không có chuyện quay về quá khứ sửa đổi chuyện đã qua.
- Nên biết ngươi cũng đã biết!
Lão tổ lớn tuổi nhất nói với Lâm Thiên Đế nói ra:
- Mang theo đệ tử rời đi đi, rời xa Phi Tiên Giáo, đi càng xa càng tốt, không được quay về.
- Các đệ tử đã được chọn xong, ngươi lặng lẽ rời đi đi thôi, không nên cáo biệt, cũng không được nói cho bất cứ kẻ nào.
Một lão tổ đưa một phần danh sách cho Lâm Thiên Đế.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói:
- Tuy hiện tại đại thế đã mất, ba mạch chúng ta vẫn có chút tài nguyên, đã được đóng gói xong, mang nó đi đi. Hương khói ba mạch trong tương lai có thể kéo dài hay không phải nhìn nó.
- Lão tổ
Lâm Thiên Đế không muốn rời đi, hắn vội vàng nói:
- Ta nguyện ý lưu lại với các lão tổ, cho dù chiến đến cuối cùng, ta không muốn rời đi. Lão tổ nên cho người khác truyền thừa hương khói, trong tông môn còn nhiều người có thể đảm đương. Lão tổ tài bồi ta, ta không thể vào thời điểm nguy nan lại rời đi.
- Không, chúng ta chọn trúng ngươi là có nguyên nhân, chúng ta cho ngươi đi gặp đại nhân là có nguyên nhân.
Lão tổ lớn tuổi nhất lắc đầu, nói:
- Không ai thích hợp hơn ngươi, đại nhân thưởng thức ngươi, cho nên ngươi mang theo hạt giống ba mạch rời khỏi Phi Tiên Giáo, đại nhân sẽ không đuổi giết ngươi, nhưng những người khác thì khó nói.
- Nhưng mà...
Lâm Thiên Đế há miệng muốn nói.
Lão tổ lớn tuổi nhất chen ngang lời Lâm Thiên Đế, chậm rãi nói ra:
- Không cần nhưng mà, chuyện này đã được quyết định. Đây là thời điểm ngươi hồi báo chúng ta, cũng là thời điểm hồi báo Phi Tiên Giáo, ngươi truyền thừa hương khói ba mạch chính là hồi báo tốt nhất.
Nhìn thấy các lão tổ đang ngồi đây, Lâm Thiên Đế đã hiểu việc này kết cục đã định.
Cuối cùng Lâm Thiên Đế hít sâu một hơi, cung kính quỳ xuống, hắn dập chín bái với các lão tổ, nói:
- Lão tổ, ta không thể tận hiếu, xin bảo trọng!
- Đi thôi, đi càng xa càng tốt, không được quay đầu, không quay về, nhớ kỹ, không được báo thù, truyền thừa hương khói, hạt giống của chúng ta bất diệt, như vậy là đủ rồi.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói.
- Đệ tử tuân mệnh.
Lâm Thiên Đế lại bái, cuối cùng hắn cắn răng quay đầu rời đi, không dám nhìn lại, nước mắt đã bao phủ khóe mắt, hắn biết rõ lần này chia tay là vĩnh biệt, bởi vì hắn biết rõ lần này rời đi sẽ không thể quay về Phi Tiên Giáo.
Nhìn bóng lưng Lâm Thiên Đế biến mất, các lão tổ ngồi đây nhắm mắt lại, tất cả đã được quyết định, bọn họ không thể cưỡng cầu.
Tại thành Minh Châu, sau khi Lâm Thiên Đế cáo từ, Lý Thất Dạ vẫn ngồi tại chỗ, nhưng lúc này có Dư thái quân làm bạn bên cạnh Lý Thất Dạ.
- Thanh Long quân đoàn vừa ra, thiên hạ phải sợ hãi.
Dư thái quân nói:
- Thanh Long quân đoàn xuất thế, người biết rõ Thanh Long quân đoàn đều hiểu đại nhân sẽ đồ sát cửu giới, cũng biết rõ không thể nhúng chàm thiên mệnh, dưới đại cục như thế, còn có thể đánh nhau được sao? Phi Tiên Giáo có thể báo thù sao?
- Sẽ!
Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, nói:
- Đại chiến sẽ diễn ra, trận chiến này Phi Tiên Giáo chắc chắn sẽ dùng toàn lực, bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn bộ thực lực Phi Tiên Giáo để đánh trận chiến này.
- Đám đế tử của Nhân Hiền Tiên Đế tuy cường đại, nhưng không đến mức mù quáng như thế, Thanh Long quân đoàn vừa ra, bọn họ biết rõ có ý nghĩa thế nào!
Dư thái quân cũng ngoài ý muốn nói ra:
- Song phương còn chưa khai chiến chính thức còn có khả năng thương lượng, nếu như bọn họ không ngu sẽ không xảy ra chuyện năm đó. Đổi lại là ta, dưới thế cục này, cho dù trả giá thế nào cũng phải bảo trụ Phi Tiên Giáo, đây là trận chiến không có phần thắng.
- Cho nên bọn họ không phải ngươi, ngươi cũng không phải bọn họ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa, bọn họ không nghĩ sẽ nghị hòa, lui một vạn bước, cho dù bọn họ cố tình nghị hòa, nhưng chuyện này cũng không phải bọn họ nói tính toán, người đứng sau màn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
- Cuối cùng là át chủ bài gì mới làm người đứng phía sau có tự tin chiến thắng trận đánh này?
Dư thái quân cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Chỉ cần là người biết sự tồn tại của âm nha, cũng biết chính mình đang đối mặt với cái gì, đây là tồn tại cự phách chi phối cửu giới từ xưa đến nay, là độc thủ sau màn chân chính. Trong thời đại không có Tiên Đế, cho dù là thực lực gì, tồn tại nào cũng chỉ là trứng chọi đá, cho dù là Tiên Đế cũng không có kết cục tốt.
- Bởi vì sau lưng ta không có thực lực cường đại nên mới quyết chiến.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Trừ sau lưng không có người nắm giữ thực lực cường đại ra, quan trọng hơn là thời gian không chờ bọn chúng.
- Thời gian?
Dư thái quân giật mình một lát, có phần không hiểu.
- Bởi vì thời đại này ta đã xuất thế.
Lý Thất Dạ cười rất tươi, nói ra:
- Bởi vì đời này ta không còn trường sinh bất tử! Trong lòng người bày âm mưu này hiểu rõ, ở kiếp này ta không có Tiên Đế làm chỗ dựa, hơn nữa không còn trường sinh bất tử, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như muốn giết ta, như vậy phải ở thời đại này! Cho nên, người đứng phía sau mới thúc đẩy mọi chuyện.
- Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Cố Tôn cũng muốn buông tay đánh cược một lần, Cố Tôn cũng hiểu đây là cơ hội duy nhất của mình! Bỏ qua kiếp này sẽ không còn cơ hội.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nụ cười của hắn còn mang theo nghiền ngẫm, nói:
- Như người đứng sau Phi Tiên Giáo bày ra âm mưu này từ nhiều thời đại, nếu như thả ta rời đi như thế, hắn không nuốt trôi cục tức này.
- Cho nên đối với người đứng sau lưng Phi Tiên Giáo mà nói, đối với Cố Tôn mà nói, bọn họ chỉ có một cơ hội, chính là kiếp này!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Bỏ qua kiếp này, ta sẽ đi lên cửu thiên thập địa! Cho dù bọn chúng tương lai có mạnh hơn nữa, cho dù tương lai bọn chúng thật sự có một ngày đi lên đó.
- Ở trên cửu thiên thập địa, bọn chúng tính toán là cái gì!
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Chỉ sợ bọn chúng cường đại đến mức đi lên cửu thiên thập địa, đến lúc đó ta giết bọn chúng dễ dàng như giết con kiến. Cố Tôn hiểu đạo lý kia, người sau lưng Phi Tiên Giáo cũng hiểu đạo lý kia, cho nên bất kể nói thế nào, ở kiếp này bọn chúng sẽ đánh cược một lần, bọn chúng không cách nào nuốt được cục tức xuống, cho dù như thế nào, người bày kế không cho phép mình thất bại.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tươi cười, trong lòng Dư thái quân chấn động, có suy nghĩ đáng sợ, kinh hô:
- Đại nhân biết người đứng sau màn là ai sao?
- Có lẽ...
Nghe Dư thái quân nói như vậy, Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, không có trả lời thẳng.
- Đại nhân cũng biết, thời điểm dò xét năm đó cũng đã biết rồi!
Dư thái quân đi theo Lý Thất Dạ lâu như vậy, đương nhiên hiểu nụ cười này của Lý Thất Dạ có ý nghĩa như thế nào, thời điểm này, trong nội tâm nàng sáng sủa.
Trước đó Lý Thất Dạ không nói chuyện này, cũng không bàn nhiều, nàng còn tưởng rằng năm đó dò xét Phi Tiên Giáo không tìm được bằng chứng, cho nên không thể làm gì Phi Tiên Giáo, không thể định tội Phi Tiên Giáo, hiện tại xem ra năm đó đã có đáp án rồi.
- Ta cũng chỉ có một suy đoán mà thôi, chuyện này cũng nên chấm dứt, cũng không có gì cần che dấu nữa.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
Dư thái quân cũng hiểu, nàng cũng không cảm thấy giật mình, trên thực tế trên thế gian nếu bàn về âm mưu, có người nào vượt qua người trước mặt nàng sao?
- Vì sao năm đó đại nhân không bắt lấy bọn chúng luôn, một lần hành động diệt trừ Phi Tiên Giáo?
Dư thái quân tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ trầm mặc đôi chút, cuối cùng hắn chỉ thở dài một hơi, nói ra:
- Hoặc là do ta mềm lòng, năm đó lão đầu tử bọn họ đều quỳ ở đây, dập đầu tóe máu, bọn họ đã từng làm việc cho ta, cũng từng thuần phục ta, cũng từng bán mạng cho ta. Ta cũng cho bọn họ một cơ hội, hy vọng chính bọn họ có thể điều tra ra, hy vọng chính bọn họ sẽ diệt trừ bóng mờ sau lưng, đáng tiếc, bọn họ đã già, bọn họ không phải đối thủ của người đứng sau Phi Tiên Giáo, người này giấu rất sâu, bọn họ không tìm ra được.
- Lại nói...
Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ lạnh giá, sát ý bộc phát, nói ra:
- Huyết thống Cổ Minh vẫn là họa lớn trong lòng của ta, cho tới nay vẫn có người mơ ước, có người muốn huyết thống này tiến hóa, có thể nói người đứng sau Phi Tiên Giáo là người tồn tại ở thời đại Cổ Minh kết thúc, ta muốn xem hắn có thể làm đến mức nào! Vừa vặn ta muốn xem huyết thống này tiến hóa như thế nào!
- Người đứng phía sau kia không ngừng bố trí âm mưu từ thời đại này qua thời đại khác, ta cũng cho hắn một cơ hội, chờ hắn thành công lại hốt trọn ổ, đến lúc đó hậu nhân mới có hiểu biết sâu về huyết thống Cổ Minh, biết mình biết người, bách chiến bách thắng.
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cười rất tươi.
- Đại nhân muốn mượn tay người đứng sau Phi Tiên Giáo quan sát huyết thống Cổ Minh tiến hóa.
Dư thái quân hiểu được.
- Nếu có người vẫn âm thầm nhớ mong chuyện này, ta thật sự muốn xem huyết thống kia biến hóa thế nào, sau khi nó lẫn vào trong huyết thống chúng ta, chúng ta có thể phân biệt ra huyết thống Nhân tộc, huyết thống Cổ Minh hay không, đến bước này mà có được hàng mẫu thì quá tốt, chúng tìm ra biện pháp phòng ngừa huyết thống này, hậu nhân sẽ được lợi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Trong âm mưu này, Phi Tiên Giáo chúng ta chỉ có hai kết cục, hoặc là thắng, trở thành đại giáo vô địch cổ kim, hoặc là thảm bại, tan thành mây khói!
Nghe lão tổ lớn tuổi nhất giảng giải những âm mưu trong đó, Lâm Thiên Đế nổi da gà, có người ở sau lưng Phi Tiên Giáo bày ra âm mưu từ thời đại này qua thời đại khác, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào, người có thể bố trí âm mưu này là tồn tại cường đại ra sao?
Các lão tổ khác lâm vào trầm mặc, lúc bọn họ thông suốt tất cả huyền cơ trong đó thì đã trễ, đại thế đã mất, bọn họ không có biện pháp sửa đổi.
Hào khí lâm vào trầm mặc, Lâm Thiên Đế nghe các lão tổ giải thích cũng hiểu rõ sự đáng sợ trong đó, đáng tiếc hiện tại hắn cũng không có năm lực cải biến.
- Hoặc là Đế hậu còn tại thế có thể cải biến vận mệnh của Phi Tiên Giáo.
Một lão tổ khác nói ra.
- Có lẽ!
Lão tổ lớn tuổi nhất nói ra:
- Nhân Hiền Đế hậu là người vô cùng thông minh, cũng là người vô cùng hiền lành, hiểu đại thế, biết tiến thối, nàng vẫn phụ tá Nhân Hiền Tiên Đế, Nhân Hiền Tiên Đế có thể chịu tải thiên mệnh, công lao của nàng không thể bỏ qua, nhưng nàng tráng niên mất sớm, cũng chưa từng hưởng thụ vinh quang của Đế hậu.
- Đúng thế, Nhân Hiền Đế hậu rất hiền lành, nếu như nàng còn sống, có lẽ có thể hóa giải oán khí trong lòng các đế tử, nàng sẽ giáo hóa các đế tử trở thành người hiền đức, thậm chí có khả năng có đế tử trở thành Tiên Đế. Nếu Nhân Hiền Đế hậu trường thọ, nói không chừng có thể diệt trừ bóng mờ bao phủ Phi Tiên Giáo chúng ta.
Một lão tổ khác cũng đồng ý.
Lâm Thiên Đế trầm mặc, thế gian không có nếu, thế gian cũng không có chuyện quay về quá khứ sửa đổi chuyện đã qua.
- Nên biết ngươi cũng đã biết!
Lão tổ lớn tuổi nhất nói với Lâm Thiên Đế nói ra:
- Mang theo đệ tử rời đi đi, rời xa Phi Tiên Giáo, đi càng xa càng tốt, không được quay về.
- Các đệ tử đã được chọn xong, ngươi lặng lẽ rời đi đi thôi, không nên cáo biệt, cũng không được nói cho bất cứ kẻ nào.
Một lão tổ đưa một phần danh sách cho Lâm Thiên Đế.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói:
- Tuy hiện tại đại thế đã mất, ba mạch chúng ta vẫn có chút tài nguyên, đã được đóng gói xong, mang nó đi đi. Hương khói ba mạch trong tương lai có thể kéo dài hay không phải nhìn nó.
- Lão tổ
Lâm Thiên Đế không muốn rời đi, hắn vội vàng nói:
- Ta nguyện ý lưu lại với các lão tổ, cho dù chiến đến cuối cùng, ta không muốn rời đi. Lão tổ nên cho người khác truyền thừa hương khói, trong tông môn còn nhiều người có thể đảm đương. Lão tổ tài bồi ta, ta không thể vào thời điểm nguy nan lại rời đi.
- Không, chúng ta chọn trúng ngươi là có nguyên nhân, chúng ta cho ngươi đi gặp đại nhân là có nguyên nhân.
Lão tổ lớn tuổi nhất lắc đầu, nói:
- Không ai thích hợp hơn ngươi, đại nhân thưởng thức ngươi, cho nên ngươi mang theo hạt giống ba mạch rời khỏi Phi Tiên Giáo, đại nhân sẽ không đuổi giết ngươi, nhưng những người khác thì khó nói.
- Nhưng mà...
Lâm Thiên Đế há miệng muốn nói.
Lão tổ lớn tuổi nhất chen ngang lời Lâm Thiên Đế, chậm rãi nói ra:
- Không cần nhưng mà, chuyện này đã được quyết định. Đây là thời điểm ngươi hồi báo chúng ta, cũng là thời điểm hồi báo Phi Tiên Giáo, ngươi truyền thừa hương khói ba mạch chính là hồi báo tốt nhất.
Nhìn thấy các lão tổ đang ngồi đây, Lâm Thiên Đế đã hiểu việc này kết cục đã định.
Cuối cùng Lâm Thiên Đế hít sâu một hơi, cung kính quỳ xuống, hắn dập chín bái với các lão tổ, nói:
- Lão tổ, ta không thể tận hiếu, xin bảo trọng!
- Đi thôi, đi càng xa càng tốt, không được quay đầu, không quay về, nhớ kỹ, không được báo thù, truyền thừa hương khói, hạt giống của chúng ta bất diệt, như vậy là đủ rồi.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói.
- Đệ tử tuân mệnh.
Lâm Thiên Đế lại bái, cuối cùng hắn cắn răng quay đầu rời đi, không dám nhìn lại, nước mắt đã bao phủ khóe mắt, hắn biết rõ lần này chia tay là vĩnh biệt, bởi vì hắn biết rõ lần này rời đi sẽ không thể quay về Phi Tiên Giáo.
Nhìn bóng lưng Lâm Thiên Đế biến mất, các lão tổ ngồi đây nhắm mắt lại, tất cả đã được quyết định, bọn họ không thể cưỡng cầu.
Tại thành Minh Châu, sau khi Lâm Thiên Đế cáo từ, Lý Thất Dạ vẫn ngồi tại chỗ, nhưng lúc này có Dư thái quân làm bạn bên cạnh Lý Thất Dạ.
- Thanh Long quân đoàn vừa ra, thiên hạ phải sợ hãi.
Dư thái quân nói:
- Thanh Long quân đoàn xuất thế, người biết rõ Thanh Long quân đoàn đều hiểu đại nhân sẽ đồ sát cửu giới, cũng biết rõ không thể nhúng chàm thiên mệnh, dưới đại cục như thế, còn có thể đánh nhau được sao? Phi Tiên Giáo có thể báo thù sao?
- Sẽ!
Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, nói:
- Đại chiến sẽ diễn ra, trận chiến này Phi Tiên Giáo chắc chắn sẽ dùng toàn lực, bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn bộ thực lực Phi Tiên Giáo để đánh trận chiến này.
- Đám đế tử của Nhân Hiền Tiên Đế tuy cường đại, nhưng không đến mức mù quáng như thế, Thanh Long quân đoàn vừa ra, bọn họ biết rõ có ý nghĩa thế nào!
Dư thái quân cũng ngoài ý muốn nói ra:
- Song phương còn chưa khai chiến chính thức còn có khả năng thương lượng, nếu như bọn họ không ngu sẽ không xảy ra chuyện năm đó. Đổi lại là ta, dưới thế cục này, cho dù trả giá thế nào cũng phải bảo trụ Phi Tiên Giáo, đây là trận chiến không có phần thắng.
- Cho nên bọn họ không phải ngươi, ngươi cũng không phải bọn họ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa, bọn họ không nghĩ sẽ nghị hòa, lui một vạn bước, cho dù bọn họ cố tình nghị hòa, nhưng chuyện này cũng không phải bọn họ nói tính toán, người đứng sau màn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
- Cuối cùng là át chủ bài gì mới làm người đứng phía sau có tự tin chiến thắng trận đánh này?
Dư thái quân cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Chỉ cần là người biết sự tồn tại của âm nha, cũng biết chính mình đang đối mặt với cái gì, đây là tồn tại cự phách chi phối cửu giới từ xưa đến nay, là độc thủ sau màn chân chính. Trong thời đại không có Tiên Đế, cho dù là thực lực gì, tồn tại nào cũng chỉ là trứng chọi đá, cho dù là Tiên Đế cũng không có kết cục tốt.
- Bởi vì sau lưng ta không có thực lực cường đại nên mới quyết chiến.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Trừ sau lưng không có người nắm giữ thực lực cường đại ra, quan trọng hơn là thời gian không chờ bọn chúng.
- Thời gian?
Dư thái quân giật mình một lát, có phần không hiểu.
- Bởi vì thời đại này ta đã xuất thế.
Lý Thất Dạ cười rất tươi, nói ra:
- Bởi vì đời này ta không còn trường sinh bất tử! Trong lòng người bày âm mưu này hiểu rõ, ở kiếp này ta không có Tiên Đế làm chỗ dựa, hơn nữa không còn trường sinh bất tử, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như muốn giết ta, như vậy phải ở thời đại này! Cho nên, người đứng phía sau mới thúc đẩy mọi chuyện.
- Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Cố Tôn cũng muốn buông tay đánh cược một lần, Cố Tôn cũng hiểu đây là cơ hội duy nhất của mình! Bỏ qua kiếp này sẽ không còn cơ hội.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nụ cười của hắn còn mang theo nghiền ngẫm, nói:
- Như người đứng sau Phi Tiên Giáo bày ra âm mưu này từ nhiều thời đại, nếu như thả ta rời đi như thế, hắn không nuốt trôi cục tức này.
- Cho nên đối với người đứng sau lưng Phi Tiên Giáo mà nói, đối với Cố Tôn mà nói, bọn họ chỉ có một cơ hội, chính là kiếp này!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Bỏ qua kiếp này, ta sẽ đi lên cửu thiên thập địa! Cho dù bọn chúng tương lai có mạnh hơn nữa, cho dù tương lai bọn chúng thật sự có một ngày đi lên đó.
- Ở trên cửu thiên thập địa, bọn chúng tính toán là cái gì!
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Chỉ sợ bọn chúng cường đại đến mức đi lên cửu thiên thập địa, đến lúc đó ta giết bọn chúng dễ dàng như giết con kiến. Cố Tôn hiểu đạo lý kia, người sau lưng Phi Tiên Giáo cũng hiểu đạo lý kia, cho nên bất kể nói thế nào, ở kiếp này bọn chúng sẽ đánh cược một lần, bọn chúng không cách nào nuốt được cục tức xuống, cho dù như thế nào, người bày kế không cho phép mình thất bại.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tươi cười, trong lòng Dư thái quân chấn động, có suy nghĩ đáng sợ, kinh hô:
- Đại nhân biết người đứng sau màn là ai sao?
- Có lẽ...
Nghe Dư thái quân nói như vậy, Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, không có trả lời thẳng.
- Đại nhân cũng biết, thời điểm dò xét năm đó cũng đã biết rồi!
Dư thái quân đi theo Lý Thất Dạ lâu như vậy, đương nhiên hiểu nụ cười này của Lý Thất Dạ có ý nghĩa như thế nào, thời điểm này, trong nội tâm nàng sáng sủa.
Trước đó Lý Thất Dạ không nói chuyện này, cũng không bàn nhiều, nàng còn tưởng rằng năm đó dò xét Phi Tiên Giáo không tìm được bằng chứng, cho nên không thể làm gì Phi Tiên Giáo, không thể định tội Phi Tiên Giáo, hiện tại xem ra năm đó đã có đáp án rồi.
- Ta cũng chỉ có một suy đoán mà thôi, chuyện này cũng nên chấm dứt, cũng không có gì cần che dấu nữa.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
Dư thái quân cũng hiểu, nàng cũng không cảm thấy giật mình, trên thực tế trên thế gian nếu bàn về âm mưu, có người nào vượt qua người trước mặt nàng sao?
- Vì sao năm đó đại nhân không bắt lấy bọn chúng luôn, một lần hành động diệt trừ Phi Tiên Giáo?
Dư thái quân tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ trầm mặc đôi chút, cuối cùng hắn chỉ thở dài một hơi, nói ra:
- Hoặc là do ta mềm lòng, năm đó lão đầu tử bọn họ đều quỳ ở đây, dập đầu tóe máu, bọn họ đã từng làm việc cho ta, cũng từng thuần phục ta, cũng từng bán mạng cho ta. Ta cũng cho bọn họ một cơ hội, hy vọng chính bọn họ có thể điều tra ra, hy vọng chính bọn họ sẽ diệt trừ bóng mờ sau lưng, đáng tiếc, bọn họ đã già, bọn họ không phải đối thủ của người đứng sau Phi Tiên Giáo, người này giấu rất sâu, bọn họ không tìm ra được.
- Lại nói...
Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ lạnh giá, sát ý bộc phát, nói ra:
- Huyết thống Cổ Minh vẫn là họa lớn trong lòng của ta, cho tới nay vẫn có người mơ ước, có người muốn huyết thống này tiến hóa, có thể nói người đứng sau Phi Tiên Giáo là người tồn tại ở thời đại Cổ Minh kết thúc, ta muốn xem hắn có thể làm đến mức nào! Vừa vặn ta muốn xem huyết thống này tiến hóa như thế nào!
- Người đứng phía sau kia không ngừng bố trí âm mưu từ thời đại này qua thời đại khác, ta cũng cho hắn một cơ hội, chờ hắn thành công lại hốt trọn ổ, đến lúc đó hậu nhân mới có hiểu biết sâu về huyết thống Cổ Minh, biết mình biết người, bách chiến bách thắng.
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cười rất tươi.
- Đại nhân muốn mượn tay người đứng sau Phi Tiên Giáo quan sát huyết thống Cổ Minh tiến hóa.
Dư thái quân hiểu được.
- Nếu có người vẫn âm thầm nhớ mong chuyện này, ta thật sự muốn xem huyết thống kia biến hóa thế nào, sau khi nó lẫn vào trong huyết thống chúng ta, chúng ta có thể phân biệt ra huyết thống Nhân tộc, huyết thống Cổ Minh hay không, đến bước này mà có được hàng mẫu thì quá tốt, chúng tìm ra biện pháp phòng ngừa huyết thống này, hậu nhân sẽ được lợi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com