Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2367
- Tổ sư hắn, hắn, hắn...
Tử Thúy Ngưng không tiện đánh giá tổ sư của mình.
- Ta biết rõ, Lỗ Trường Tôn nương tay, bởi vì Cố Tôn là em vợ của Hắc Long Vương.
Lý Thất Dạ nói:
- Lỗ Trường Tôn từ nhỏ đã đi theo Hắc Long Vương, xem Hắc Long Vương như phụ thân, hắn biết rõ Hắc Long Vương đã đáp ứng người khác không giết Cố Tôn, cho nên hắn cũng không hạ thủ được. Lỗ Trường Tôn cái gì cũng tốt, nhưng hắn quá nhân nghĩa.
Chuyện sau đó không cần nói cũng đoán được, thời điểm Cố Tôn quay về lần nữa đã hoàn toàn khác trước, lúc này cho dù Lỗ Trường Tôn cố tình nhốt hắn vào trong vực sâu cũng không phải là vấn đề.
- Nhưng mà, sau khi Cố Tôn trở về, hắn lại ít xuất hiện, ở ru rú trong nhà, cũng không hỏi qua chuyện Trấn Thiên Hải thành, chỉ có Diệp Cửu Châu đảm nhiệm chức vị mà thôi.
Tử Thúy Ngưng nói ra.
Về phần Diệp Cửu Châu đảm nhiệm chức vụ trong Trấn Thiên Hải thành, Lỗ Trường Tôn không thể nói cái gì, bởi vì năm đó Diệp Cửu Châu vô tội, Hắc Long Vương cũng không giáng tội lên người hắn, hắn càng có công lớn với Trấn Thiên Hải thành, cho nên dù về tình hay về lý, cho dù đối mặt với tông quy giới luật, Diệp Cửu Châu cũng không thể vì sư phụ Cố Tôn hắn mà bị tru diệt theo.
- Cố Tôn cũng không phải sợ Lỗ Trường Tôn, hắn đang tụ lực mà thôi, nói không dễ nghe, hắn chẳng muốn đấu với Lỗ Trường Tôn và Sơn tổ, nếu không với tính cách làm người của Cố Tôn, hắn đã sớm nắm lấy Trấn Thiên Hải thành trong tay mình rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu.
Đương nhiên Lý Thất Dạ hiểu rõ, Cố Tôn muốn đối phó là hắn, Cố Tôn chuẩn bị lấy đối phó hắn, đương nhiên Cố Tôn rất muốn tòa bảo khố trong Trấn Thiên Hải thành, nếu như có thể mở bảo khố này ra, hắn sẽ có lực lượng mười phần, thậm chí tự nhận không sợ Tiên Đế!
- Vậy ngươi nói phát hiện của ngươi ra đi.
Lý Thất Dạ nhìn Tử Thúy Ngưng nói ra.
Tử Thúy Ngưng trầm mặc một lát, cuối cùng nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
- Ta, ta cảm thấy người kia không phải Cố Tôn.
Nói ra lời này, nàng cũng không chắc chắn với suy đoán của bản thân.
- Thú vị, nói nghe một chút.
Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, hỏi tiếp.
- Cụ thể là thế nào thì ta không nói nên lời, tóm lại ta cảm thấy là lạ, mỗi một lần nhìn thấy hắn, ta có cảm giác khác biệt, hơn nữa có xu thế suy kiệt, có cảm giác như bị rút hết nước trong người ra hoặc là nói, hắn có điểm giống như bị người ta đoạt xá. Cụ thể là cái gì thì ta không rõ, dù sao rất quái lạ.
Tử Thúy Ngưng cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
- Điểm này không có khả năng, nếu như Cố Tôn thực không phải Cố Tôn, Diệp Cửu Châu nhất định sẽ phát hiện.
Khổng Tước Minh Vương cảm thấy khó tin nổi, nói ra suy nghĩ của mình.
- Đây là điểm khó tin nhất, Diệp Cửu Châu lại không có chút phản ứng nào, dường như hắn không nhận ra có vấn đề gì trong đó cả.
Tử Thúy Ngưng nói.
Nói đến đây, Tử Thúy Ngưng nhíu mày, nói ra:
- Ta sợ có người mượn tay Cố Tôn, lẻn vào Trấn Thiên Hải thành chúng ta, đoạt lấy quyền hành Trấn Thiên Hải thành, ta lo lắng nhất là có kẻ cấu kết người ngoài.
Đây là nguyên nhân Tử Thúy Ngưng lưu lại, nàng không chỉ muốn cứu giúp các lão tổ, càng muốn hiểu rõ có gì đó đang xảy ra.
- Nha đầu, ngươi không hiểu Cố Tôn, lại càng không hiểu Diệp Cửu Châu, Diệp Cửu Châu là người tốt cũng được, là người xấu cũng không sao, nhưng có hai chuyện hắn sẽ không làm, một, phản bội Cố Tôn, hai, phản bội Trấn Thiên Hải thành. Còn có một việc, ngươi sẽ không hiểu, Cố Tôn hắn tuyệt đối không để Trấn Thiên Hải thành lọt vào trong tay người ngoài, trong mắt của hắn, Trấn Thiên Hải thành là thuộc về hắn...
- ... Đương nhiên, ngươi có thân phận thừa kế hợp pháp, hắn vẫn có thể chịu được, dù sao, ngươi cũng tốt, Lỗ Trường Tôn cũng được, Sơn tổ cũng vậy, tất cả đều có thân phận chính thống, có tư cách kế thừa Trấn Thiên Hải thành. Nếu như nói có người muốn cướp Trấn Thiên Hải thành, Cố Tôn là người đầu tiên không đồng ý.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Tuy Cố Tôn là một vương bát đản, nhưng có chút chuyện hắn vẫn có nguyên tắc của mình! Hắn cũng không phải là tiểu nhân cái gì cũng sai.
- Vạn nhất Cố Tôn thật sự bị người ta đoạt xá thì sao?
Tử Thúy Ngưng vẫn lo lắng hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Ngươi không hiểu Cố Tôn, trên đời này có người có thể đoạt xá Cố Tôn sao? Ngươi quá coi thường Cố Tôn, nếu như Cố Tôn còn bị kẻ khác đoạt xá, cũng không phải là Cố Tôn. Hơn nữa Diệp Cửu Châu trung thành với Cố Tôn không cần phải hoài nghi, nếu quả thật Cố Tôn bị đoạt xá, hắn là kẻ liều mạng đầu tiên.
- Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Tử Thúy Ngưng nghi hoặc, mỗi lần Cố Tôn xuất hiện đều có khác biệt, cho dù là trạng thái hay tinh thần đều có biến hóa, đây là điểm làm Tử Thúy Ngưng hoài nghi nhất.
Dù sao, một tu sĩ không có khả năng không ổn định như thế, đặc biệt là người có cảnh giới như Cố Tôn, càng không vì trạng thái chấn động mà không ổn, hơn nữa, nàng có thể thập phần khẳng định, Cố Tôn không phải giả ra.
- Ngươi sẽ từ từ hiểu thôi.
Lý Thất Dạ cười thần bí, nói:
- Ngươi cứ đứng một bên quan sát là được, trò hay sắp diễn ra, đáp án cũng xuất hiện nhanh thôi.
Tử Thúy Ngưng lo lắng nói:
- Các lão tổ bị vây khốn làm sao bây giờ?
Mặc dù nói, các lão tổ bị nhốt trong Hắc Long sảnh, đây được xem như ngoài ý muốn, nhưng mà trong nội tâm nàng rất rõ ràng, việc này nhất định do Cố Tôn làm, nhưng mà nàng không bắt được thủ đoạn của hắn mà thôi.
Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, lấy ra một đạo pháp tắc, "Loong coong" một tiếng, chúng đan vào nhau tạo thành chìa khóa, đưa cho Tử Thúy Ngưng, nói:
- Mang theo nó đi, có thể mở Hắc Long sảnh.
- Thực?
Tiếp nhận chìa khóa, Tử Thúy Ngưng bán tín bán nghi hỏi một câu. các lão tổ trong Trấn Thiên Hải thành không thể mở Hắc Long sảnh, người ngoài như Lý Thất Dạ có thể mở ra, đây là chuyện nàng khó tin nhất
- Đi thôi, ta từng lừa gạt ngươi bao giờ chưa?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Tốt, ta đi.
Tử Thúy Ngưng hít sâu một hơi, trịnh trọng đáp lời.
- Vạn nhất Diệp Cửu Châu và Cố Tôn ra tay thì làm sao bây giờ?
Khổng Tước Minh Vương thấy Tử Thúy Ngưng phải về Trấn Thiên Hải thành, lo lắng nói.
- Các ngươi không hiểu Cố Tôn.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Thứ nhất, thân phận của ngươi là hợp pháp, Cố Tôn sẽ không giết ngươi, nếu như hắn muốn giết ngươi đã sớm động thủ, hắn muốn đoạt quyền, tối đa cũng chỉ cướp đoạt quyền lực của ngươi mà thôi; thứ hai, hiện tại đã khác, trước đó Cố Tôn có khả năng sẽ thử ra tay, hiện tại đối với hắn mà nói, các ngươi chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, không đáng hắn đi lãng phí thời gian, địch nhân hắn kiêng kỵ cả đời đã xuất hiện rồi.
Nói đến đây, hắn cười rất tùy ý.
- Đi thôi, sẽ không có việc gì đâu.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tử Thúy Ngưng không tiện đánh giá tổ sư của mình.
- Ta biết rõ, Lỗ Trường Tôn nương tay, bởi vì Cố Tôn là em vợ của Hắc Long Vương.
Lý Thất Dạ nói:
- Lỗ Trường Tôn từ nhỏ đã đi theo Hắc Long Vương, xem Hắc Long Vương như phụ thân, hắn biết rõ Hắc Long Vương đã đáp ứng người khác không giết Cố Tôn, cho nên hắn cũng không hạ thủ được. Lỗ Trường Tôn cái gì cũng tốt, nhưng hắn quá nhân nghĩa.
Chuyện sau đó không cần nói cũng đoán được, thời điểm Cố Tôn quay về lần nữa đã hoàn toàn khác trước, lúc này cho dù Lỗ Trường Tôn cố tình nhốt hắn vào trong vực sâu cũng không phải là vấn đề.
- Nhưng mà, sau khi Cố Tôn trở về, hắn lại ít xuất hiện, ở ru rú trong nhà, cũng không hỏi qua chuyện Trấn Thiên Hải thành, chỉ có Diệp Cửu Châu đảm nhiệm chức vị mà thôi.
Tử Thúy Ngưng nói ra.
Về phần Diệp Cửu Châu đảm nhiệm chức vụ trong Trấn Thiên Hải thành, Lỗ Trường Tôn không thể nói cái gì, bởi vì năm đó Diệp Cửu Châu vô tội, Hắc Long Vương cũng không giáng tội lên người hắn, hắn càng có công lớn với Trấn Thiên Hải thành, cho nên dù về tình hay về lý, cho dù đối mặt với tông quy giới luật, Diệp Cửu Châu cũng không thể vì sư phụ Cố Tôn hắn mà bị tru diệt theo.
- Cố Tôn cũng không phải sợ Lỗ Trường Tôn, hắn đang tụ lực mà thôi, nói không dễ nghe, hắn chẳng muốn đấu với Lỗ Trường Tôn và Sơn tổ, nếu không với tính cách làm người của Cố Tôn, hắn đã sớm nắm lấy Trấn Thiên Hải thành trong tay mình rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu.
Đương nhiên Lý Thất Dạ hiểu rõ, Cố Tôn muốn đối phó là hắn, Cố Tôn chuẩn bị lấy đối phó hắn, đương nhiên Cố Tôn rất muốn tòa bảo khố trong Trấn Thiên Hải thành, nếu như có thể mở bảo khố này ra, hắn sẽ có lực lượng mười phần, thậm chí tự nhận không sợ Tiên Đế!
- Vậy ngươi nói phát hiện của ngươi ra đi.
Lý Thất Dạ nhìn Tử Thúy Ngưng nói ra.
Tử Thúy Ngưng trầm mặc một lát, cuối cùng nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
- Ta, ta cảm thấy người kia không phải Cố Tôn.
Nói ra lời này, nàng cũng không chắc chắn với suy đoán của bản thân.
- Thú vị, nói nghe một chút.
Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, hỏi tiếp.
- Cụ thể là thế nào thì ta không nói nên lời, tóm lại ta cảm thấy là lạ, mỗi một lần nhìn thấy hắn, ta có cảm giác khác biệt, hơn nữa có xu thế suy kiệt, có cảm giác như bị rút hết nước trong người ra hoặc là nói, hắn có điểm giống như bị người ta đoạt xá. Cụ thể là cái gì thì ta không rõ, dù sao rất quái lạ.
Tử Thúy Ngưng cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
- Điểm này không có khả năng, nếu như Cố Tôn thực không phải Cố Tôn, Diệp Cửu Châu nhất định sẽ phát hiện.
Khổng Tước Minh Vương cảm thấy khó tin nổi, nói ra suy nghĩ của mình.
- Đây là điểm khó tin nhất, Diệp Cửu Châu lại không có chút phản ứng nào, dường như hắn không nhận ra có vấn đề gì trong đó cả.
Tử Thúy Ngưng nói.
Nói đến đây, Tử Thúy Ngưng nhíu mày, nói ra:
- Ta sợ có người mượn tay Cố Tôn, lẻn vào Trấn Thiên Hải thành chúng ta, đoạt lấy quyền hành Trấn Thiên Hải thành, ta lo lắng nhất là có kẻ cấu kết người ngoài.
Đây là nguyên nhân Tử Thúy Ngưng lưu lại, nàng không chỉ muốn cứu giúp các lão tổ, càng muốn hiểu rõ có gì đó đang xảy ra.
- Nha đầu, ngươi không hiểu Cố Tôn, lại càng không hiểu Diệp Cửu Châu, Diệp Cửu Châu là người tốt cũng được, là người xấu cũng không sao, nhưng có hai chuyện hắn sẽ không làm, một, phản bội Cố Tôn, hai, phản bội Trấn Thiên Hải thành. Còn có một việc, ngươi sẽ không hiểu, Cố Tôn hắn tuyệt đối không để Trấn Thiên Hải thành lọt vào trong tay người ngoài, trong mắt của hắn, Trấn Thiên Hải thành là thuộc về hắn...
- ... Đương nhiên, ngươi có thân phận thừa kế hợp pháp, hắn vẫn có thể chịu được, dù sao, ngươi cũng tốt, Lỗ Trường Tôn cũng được, Sơn tổ cũng vậy, tất cả đều có thân phận chính thống, có tư cách kế thừa Trấn Thiên Hải thành. Nếu như nói có người muốn cướp Trấn Thiên Hải thành, Cố Tôn là người đầu tiên không đồng ý.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Tuy Cố Tôn là một vương bát đản, nhưng có chút chuyện hắn vẫn có nguyên tắc của mình! Hắn cũng không phải là tiểu nhân cái gì cũng sai.
- Vạn nhất Cố Tôn thật sự bị người ta đoạt xá thì sao?
Tử Thúy Ngưng vẫn lo lắng hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Ngươi không hiểu Cố Tôn, trên đời này có người có thể đoạt xá Cố Tôn sao? Ngươi quá coi thường Cố Tôn, nếu như Cố Tôn còn bị kẻ khác đoạt xá, cũng không phải là Cố Tôn. Hơn nữa Diệp Cửu Châu trung thành với Cố Tôn không cần phải hoài nghi, nếu quả thật Cố Tôn bị đoạt xá, hắn là kẻ liều mạng đầu tiên.
- Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Tử Thúy Ngưng nghi hoặc, mỗi lần Cố Tôn xuất hiện đều có khác biệt, cho dù là trạng thái hay tinh thần đều có biến hóa, đây là điểm làm Tử Thúy Ngưng hoài nghi nhất.
Dù sao, một tu sĩ không có khả năng không ổn định như thế, đặc biệt là người có cảnh giới như Cố Tôn, càng không vì trạng thái chấn động mà không ổn, hơn nữa, nàng có thể thập phần khẳng định, Cố Tôn không phải giả ra.
- Ngươi sẽ từ từ hiểu thôi.
Lý Thất Dạ cười thần bí, nói:
- Ngươi cứ đứng một bên quan sát là được, trò hay sắp diễn ra, đáp án cũng xuất hiện nhanh thôi.
Tử Thúy Ngưng lo lắng nói:
- Các lão tổ bị vây khốn làm sao bây giờ?
Mặc dù nói, các lão tổ bị nhốt trong Hắc Long sảnh, đây được xem như ngoài ý muốn, nhưng mà trong nội tâm nàng rất rõ ràng, việc này nhất định do Cố Tôn làm, nhưng mà nàng không bắt được thủ đoạn của hắn mà thôi.
Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, lấy ra một đạo pháp tắc, "Loong coong" một tiếng, chúng đan vào nhau tạo thành chìa khóa, đưa cho Tử Thúy Ngưng, nói:
- Mang theo nó đi, có thể mở Hắc Long sảnh.
- Thực?
Tiếp nhận chìa khóa, Tử Thúy Ngưng bán tín bán nghi hỏi một câu. các lão tổ trong Trấn Thiên Hải thành không thể mở Hắc Long sảnh, người ngoài như Lý Thất Dạ có thể mở ra, đây là chuyện nàng khó tin nhất
- Đi thôi, ta từng lừa gạt ngươi bao giờ chưa?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Tốt, ta đi.
Tử Thúy Ngưng hít sâu một hơi, trịnh trọng đáp lời.
- Vạn nhất Diệp Cửu Châu và Cố Tôn ra tay thì làm sao bây giờ?
Khổng Tước Minh Vương thấy Tử Thúy Ngưng phải về Trấn Thiên Hải thành, lo lắng nói.
- Các ngươi không hiểu Cố Tôn.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Thứ nhất, thân phận của ngươi là hợp pháp, Cố Tôn sẽ không giết ngươi, nếu như hắn muốn giết ngươi đã sớm động thủ, hắn muốn đoạt quyền, tối đa cũng chỉ cướp đoạt quyền lực của ngươi mà thôi; thứ hai, hiện tại đã khác, trước đó Cố Tôn có khả năng sẽ thử ra tay, hiện tại đối với hắn mà nói, các ngươi chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, không đáng hắn đi lãng phí thời gian, địch nhân hắn kiêng kỵ cả đời đã xuất hiện rồi.
Nói đến đây, hắn cười rất tùy ý.
- Đi thôi, sẽ không có việc gì đâu.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook