Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2351
- Tiên Đế thì như thế nào, cho dù hắn trở thành Tiên Đế, dám là địch với ta, ta vẫn diệt hắn.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Lỗi lầm trước kia đã bỏ qua. Nhưng vào thời đại Đạp Không hắn đã phạm tội nghiệt không tha thứ, đủ làm hắn sống không bằng chết.
- Biết vì cái gì ta không diệt hắn hay không, hoặc là vì sao hắn sống không bằng chết?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
- Bởi vì Hắc Long Vương.
Dư thái quân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói ra.
- Đúng thế, Hắc Long Vương đoạt lại chân thân của ta, hắn trả giá thật nhiều, hắn cũng biết ta sẽ không buông tha Cố Tôn, nếu quả thật có ngày đó, hắn hy vọng có thể cho Cố Tôn được đi nhanh, cũng không phải sống không bằng chết năm đó.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
Hắc Long Vương cứu hắn ra đã trả giá thảm trọng, bởi vì trừ Hắc Long Vương báo ân ra, hắn làm như thế nguyên nhân là vì Cố Tôn!
- Hắc Long Vương Nhân nghĩa đã hết, cũng nên cho hắn đi, hắn vì Cố Tôn đã trả giá quá nhiều.
Dư thái quân nói.
- Trong mắt Hắc Long Vương, Cố Tôn không đáng hắn đi trả giá, nhưng mà hắn đã đáp ứng tỷ tỷ Cố Tôn, nhất định sẽ chiếu cố tốt hắn. Hắc Long Vương hứa hẹn qua, chỉ cần hắn còn trên đời sẽ không để Cố Tôn gặp chuyện không may, Hắc Long Vương cho là mình thiếu nợ nàng, cũng chính bởi vì như thế mới cầu tình thay Cố Tôn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
Cố Tôn, đây là em vợ Hắc Long Vương, cũng là thân nhân duy nhất của người Hắc Long Vương yêu. Năm đó người yêu Hắc Long Vương mất sớm, Hắc Long Vương tự trách bản thân, cho rằng mình thiếu nợ nàng.
Cũng chính bởi vì như thế, Hắc Long Vương đã đáp ứng nàng, nhất định sẽ chiếu cố tốt Cố Tôn, chỉ cần hắn còn sống sẽ giúp Cố Tôn bình an.
Bởi vì Hắc Long Vương đáp ứng nàng, mới có thể thay Cố Tôn cầu tình với âm nha, nếu không Cố Tôn có mười cái mạng cũng không đủ chết.
- Dư gia ta cũng không biết khi nào sẽ thua trong tay đám ngu xuẩn kia.
Nói đến chuyện này, Dư thái quân cảm khái nói.
- Có thập nhị âm giai, có tinh võ thập bát pháo, hậu đại tử tôn lại vô năng, Dư gia xem như xuống dốc, ngoại nhân muốn diệt Dư gia, đây là chuyện không có khả năng, trừ phi chính bọn chúng tìm đường chết, chọc vào hoành kích chính thức. Bằng không Dư gia vẫn kéo dài truyền thừa.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
- Đây là điểm ta lo lắng.
Dư thái quân đắng chát cười cười, nói ra:
- Bọn ngu xuẩn này không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cho rằng có lão tổ tông che chở, ai cũng bán ba phần tình cảm. Cũng chính bởi vì như thế, ta mới không giao tinh võ thập bát pháo cho chúng, đây là hại chúng.
- Lời này có đạo lý.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Nếu như bọn chúng nhìn thấy uy lực của vật đó, nhất định sẽ lâng lâng, tự nhận thiên hạ không ai dám trêu vào bọn chúng cả.
- Cũng không biết lão già khọm này còn sống bao lâu.
Dư thái quân đắng chát cười cười, nói ra:
- Thời gian Tông Thắng cũng không nhiều, Dư gia không biết tồn tại bao lâu trong tay đám ngu xuẩn kia.
Tông Thắng chính là con trai duy nhất của Dư thái quân, cũng chính là Dư tổ tông.
- Thế gian nếu không có lo lắng, còn sống là một loại thống khổ, quản chi đã phủ bụi cũng như thế.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, kết thúc tâm tình của Dư thái quân.
Dư thái quân ảm đạm, đối với nàng mà nói, sau khi phu quân qua đời, nàng cũng nguyện ý chờ chết già, nhưng mà vì con cháu, nàng vẫn phải còn sống.
Đối với nàng mà nói, còn sống là thống khổ!
- Con cháu đều có phúc của con cháu, cứ mặc chúng đi!
Cuối cùng Lý Thất Dạ cũng chỉ nói được như vậy.
- Sẽ qua một hai thế hệ, sau này sẽ do bọn chúng, tương lai ta cũng sẽ vùi sâu xuống đất, hóa thành một nắm đất vàng.
Dư thái quân cũng thở dài.
Đối với nàng mà nói, chết còn tốt hơn sống, đây là nơi quy túc rất tốt.
Dư thái quân chính là chiến tướng thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, cũng là đệ nhất chiến tướng thời đại này, đến khi thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế sắp kết thúc, nàng đạt được Lý Thất Dạ cho phép, cùng phu quân rời khỏi Hắc Long quân đoàn, quy ẩn tại Dư gia.
Chiến tướng như Dư thái quân cũng không phải số ít, trong thời đại Thiên Lý Tiên Đế, thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, thậm chí là thời đại Đạp Không Tiên Đế, khi thời gian trôi qua, bọn họ cũng giả ngũ về quê ở ẩn.
Nhưng cho dù mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được thời gian trôi qua, nếu không phủ bụi, chỉ sợ không sống được bao lâu, chính vì như thế, rất nhiều chiến tướng không ngừng tọa hóa, chiến tướng còn lại trên thế gian không nhiều.
- Vẫn còn các chiến tướng le lói.
Lý Thất Dạ thở dài, có chút buồn vô cớ, nói ra:
- Rất nhiều tướng sĩ, rốt cuộc khó gặp mặt.
Dư thái quân chỉ gật đầu, có phàn cảm khái ngàn vạn, sau một lát, nàng nói ra:
- Năm đó thời điểm giải giáp, đại nhân tự tay vẽ Bách Tướng Đồ vẫn còn ở Dư gia, chờ thuộc hạ mang tới cho đại nhân đánh giá.
- Bách Tướng Đồ!
Lý Thất Dạ cũng tươi cười, gật đầu nói:
- Cũng tốt, nên ôn chuyện cũ.
Dư thái quân đi vào trong phòng, mang Bách Tướng Đồ ra. Năm đó khi phu thê bọn họ rời khỏi Hắc Long quân đoàn, Lý Thất Dạ từng tự tay vẽ Bách Tướng Đồ tặng bọn họ.
Sau khi Dư thái quân đi vào phòng, Lý Thất Dạ đứng lên, tinh tế thưởng thức bích họa trên vách điện, trên bích họa có khắc lúc Dư gia hưng thịnh.
Trong năm tháng đó, Hắc Long quân đoàn xưng bá ba thời đại, thậm chí có thể nói, từ mức độ nào đó Hắc Long quân đoàn có đại danh Hắc Long Vương.
Đáng tiếc, từ khi Hắc Long Vương đánh xong một trận kinh thiên, cửu giới lâm vào thời đại đạo nan, từ đó về sau, Hắc Long quân đoàn cũng mai danh ẩn tích, không ai nhìn thấy cờ xí Hắc Long quân đoàn!
Nhìn qua các bích họa này, Lý Thất Dạ thở dài, Hắc Long Vương cứu hắn ra đã trả cái giá lớn, đương nhiên, hắn cũng hiểu Hắc Long Vương tới một mức độ nào đó cũng vì chuộc tội cho Cố Tôn!
Lúc này ngoài sân có một đám đệ tư Dư gia đi tới, cầm đầu là Dư tổ tông, phía sau hắn là Dư tổ, trừ mấy lão tổ của Dư gia, sau đó mới là Dư gia chủ và đám trẻ tuổi tuấn kiệt, trong thế hệ này có Dư Ngọc Liên và Dư Triển.
Hôm nay là thời gian Dư thái quân xuất quan, Dư tổ tông mang theo đệ tử Dư gia đến đây bái kiến, cũng cho vãn bối gặp lão tổ mẫu. Trên thực tế, thế hệ trẻ Dư gia chưa từng gặp lão tổ mẫu, bọn họ chỉ biết có lão tổ mẫu mà thôi, cũng cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, cho dù Dư gia chủ cũng vậy.
Cho dù Dư tổ là Thần Hoàng, hắn từ nhỏ đến lớn gặp được lão tổ mẫu chỉ tính bằng năm đầu ngón tay, gặp được lão tổ mẫu nhiều nhất là Dư tổ tông.
- Người phương nào ——
Lúc đệ tử Dư gia tiến vào đại điện, nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó thưởng thức bích hoạ, tất cả đệ tử Dư gia biến sắc.
- Chính là hắn ——
Vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, Dư Triển như mèo bị giẫm đuôi, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Lý Thất Dạ hét lên một tiếng.
`Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Lỗi lầm trước kia đã bỏ qua. Nhưng vào thời đại Đạp Không hắn đã phạm tội nghiệt không tha thứ, đủ làm hắn sống không bằng chết.
- Biết vì cái gì ta không diệt hắn hay không, hoặc là vì sao hắn sống không bằng chết?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
- Bởi vì Hắc Long Vương.
Dư thái quân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói ra.
- Đúng thế, Hắc Long Vương đoạt lại chân thân của ta, hắn trả giá thật nhiều, hắn cũng biết ta sẽ không buông tha Cố Tôn, nếu quả thật có ngày đó, hắn hy vọng có thể cho Cố Tôn được đi nhanh, cũng không phải sống không bằng chết năm đó.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
Hắc Long Vương cứu hắn ra đã trả giá thảm trọng, bởi vì trừ Hắc Long Vương báo ân ra, hắn làm như thế nguyên nhân là vì Cố Tôn!
- Hắc Long Vương Nhân nghĩa đã hết, cũng nên cho hắn đi, hắn vì Cố Tôn đã trả giá quá nhiều.
Dư thái quân nói.
- Trong mắt Hắc Long Vương, Cố Tôn không đáng hắn đi trả giá, nhưng mà hắn đã đáp ứng tỷ tỷ Cố Tôn, nhất định sẽ chiếu cố tốt hắn. Hắc Long Vương hứa hẹn qua, chỉ cần hắn còn trên đời sẽ không để Cố Tôn gặp chuyện không may, Hắc Long Vương cho là mình thiếu nợ nàng, cũng chính bởi vì như thế mới cầu tình thay Cố Tôn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
Cố Tôn, đây là em vợ Hắc Long Vương, cũng là thân nhân duy nhất của người Hắc Long Vương yêu. Năm đó người yêu Hắc Long Vương mất sớm, Hắc Long Vương tự trách bản thân, cho rằng mình thiếu nợ nàng.
Cũng chính bởi vì như thế, Hắc Long Vương đã đáp ứng nàng, nhất định sẽ chiếu cố tốt Cố Tôn, chỉ cần hắn còn sống sẽ giúp Cố Tôn bình an.
Bởi vì Hắc Long Vương đáp ứng nàng, mới có thể thay Cố Tôn cầu tình với âm nha, nếu không Cố Tôn có mười cái mạng cũng không đủ chết.
- Dư gia ta cũng không biết khi nào sẽ thua trong tay đám ngu xuẩn kia.
Nói đến chuyện này, Dư thái quân cảm khái nói.
- Có thập nhị âm giai, có tinh võ thập bát pháo, hậu đại tử tôn lại vô năng, Dư gia xem như xuống dốc, ngoại nhân muốn diệt Dư gia, đây là chuyện không có khả năng, trừ phi chính bọn chúng tìm đường chết, chọc vào hoành kích chính thức. Bằng không Dư gia vẫn kéo dài truyền thừa.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
- Đây là điểm ta lo lắng.
Dư thái quân đắng chát cười cười, nói ra:
- Bọn ngu xuẩn này không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cho rằng có lão tổ tông che chở, ai cũng bán ba phần tình cảm. Cũng chính bởi vì như thế, ta mới không giao tinh võ thập bát pháo cho chúng, đây là hại chúng.
- Lời này có đạo lý.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Nếu như bọn chúng nhìn thấy uy lực của vật đó, nhất định sẽ lâng lâng, tự nhận thiên hạ không ai dám trêu vào bọn chúng cả.
- Cũng không biết lão già khọm này còn sống bao lâu.
Dư thái quân đắng chát cười cười, nói ra:
- Thời gian Tông Thắng cũng không nhiều, Dư gia không biết tồn tại bao lâu trong tay đám ngu xuẩn kia.
Tông Thắng chính là con trai duy nhất của Dư thái quân, cũng chính là Dư tổ tông.
- Thế gian nếu không có lo lắng, còn sống là một loại thống khổ, quản chi đã phủ bụi cũng như thế.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, kết thúc tâm tình của Dư thái quân.
Dư thái quân ảm đạm, đối với nàng mà nói, sau khi phu quân qua đời, nàng cũng nguyện ý chờ chết già, nhưng mà vì con cháu, nàng vẫn phải còn sống.
Đối với nàng mà nói, còn sống là thống khổ!
- Con cháu đều có phúc của con cháu, cứ mặc chúng đi!
Cuối cùng Lý Thất Dạ cũng chỉ nói được như vậy.
- Sẽ qua một hai thế hệ, sau này sẽ do bọn chúng, tương lai ta cũng sẽ vùi sâu xuống đất, hóa thành một nắm đất vàng.
Dư thái quân cũng thở dài.
Đối với nàng mà nói, chết còn tốt hơn sống, đây là nơi quy túc rất tốt.
Dư thái quân chính là chiến tướng thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, cũng là đệ nhất chiến tướng thời đại này, đến khi thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế sắp kết thúc, nàng đạt được Lý Thất Dạ cho phép, cùng phu quân rời khỏi Hắc Long quân đoàn, quy ẩn tại Dư gia.
Chiến tướng như Dư thái quân cũng không phải số ít, trong thời đại Thiên Lý Tiên Đế, thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, thậm chí là thời đại Đạp Không Tiên Đế, khi thời gian trôi qua, bọn họ cũng giả ngũ về quê ở ẩn.
Nhưng cho dù mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được thời gian trôi qua, nếu không phủ bụi, chỉ sợ không sống được bao lâu, chính vì như thế, rất nhiều chiến tướng không ngừng tọa hóa, chiến tướng còn lại trên thế gian không nhiều.
- Vẫn còn các chiến tướng le lói.
Lý Thất Dạ thở dài, có chút buồn vô cớ, nói ra:
- Rất nhiều tướng sĩ, rốt cuộc khó gặp mặt.
Dư thái quân chỉ gật đầu, có phàn cảm khái ngàn vạn, sau một lát, nàng nói ra:
- Năm đó thời điểm giải giáp, đại nhân tự tay vẽ Bách Tướng Đồ vẫn còn ở Dư gia, chờ thuộc hạ mang tới cho đại nhân đánh giá.
- Bách Tướng Đồ!
Lý Thất Dạ cũng tươi cười, gật đầu nói:
- Cũng tốt, nên ôn chuyện cũ.
Dư thái quân đi vào trong phòng, mang Bách Tướng Đồ ra. Năm đó khi phu thê bọn họ rời khỏi Hắc Long quân đoàn, Lý Thất Dạ từng tự tay vẽ Bách Tướng Đồ tặng bọn họ.
Sau khi Dư thái quân đi vào phòng, Lý Thất Dạ đứng lên, tinh tế thưởng thức bích họa trên vách điện, trên bích họa có khắc lúc Dư gia hưng thịnh.
Trong năm tháng đó, Hắc Long quân đoàn xưng bá ba thời đại, thậm chí có thể nói, từ mức độ nào đó Hắc Long quân đoàn có đại danh Hắc Long Vương.
Đáng tiếc, từ khi Hắc Long Vương đánh xong một trận kinh thiên, cửu giới lâm vào thời đại đạo nan, từ đó về sau, Hắc Long quân đoàn cũng mai danh ẩn tích, không ai nhìn thấy cờ xí Hắc Long quân đoàn!
Nhìn qua các bích họa này, Lý Thất Dạ thở dài, Hắc Long Vương cứu hắn ra đã trả cái giá lớn, đương nhiên, hắn cũng hiểu Hắc Long Vương tới một mức độ nào đó cũng vì chuộc tội cho Cố Tôn!
Lúc này ngoài sân có một đám đệ tư Dư gia đi tới, cầm đầu là Dư tổ tông, phía sau hắn là Dư tổ, trừ mấy lão tổ của Dư gia, sau đó mới là Dư gia chủ và đám trẻ tuổi tuấn kiệt, trong thế hệ này có Dư Ngọc Liên và Dư Triển.
Hôm nay là thời gian Dư thái quân xuất quan, Dư tổ tông mang theo đệ tử Dư gia đến đây bái kiến, cũng cho vãn bối gặp lão tổ mẫu. Trên thực tế, thế hệ trẻ Dư gia chưa từng gặp lão tổ mẫu, bọn họ chỉ biết có lão tổ mẫu mà thôi, cũng cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, cho dù Dư gia chủ cũng vậy.
Cho dù Dư tổ là Thần Hoàng, hắn từ nhỏ đến lớn gặp được lão tổ mẫu chỉ tính bằng năm đầu ngón tay, gặp được lão tổ mẫu nhiều nhất là Dư tổ tông.
- Người phương nào ——
Lúc đệ tử Dư gia tiến vào đại điện, nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó thưởng thức bích hoạ, tất cả đệ tử Dư gia biến sắc.
- Chính là hắn ——
Vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, Dư Triển như mèo bị giẫm đuôi, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Lý Thất Dạ hét lên một tiếng.
`Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com