Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2081
Với tư cách mười hai táng địa, thậm chí có người ở lại, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên, cũng rất nhiều người không ủng hộ cách nói thụ nhân là sinh linh, rất nhiều người cho rằng thụ nhân chỉ là tử thi mà thôi.
Lúc này Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu đang đi qua thông trang dưới ngọn núi, thôn trang này không lớn, chỉ có chừng trăm người mà thôi.
Chính là vì thôn trang nhỏ, nhìn qua khói xanh bay lên cao, gà gáy chó sủa, mà với tư cách thôn dân thôn trang, đây là lúc về nhà, là khi mặt trời lặn.
Đây là thôn trang nhìn qua rất bình thường, không có cái gì đặc biệt, tiểu thôn trang như vậy có khắp nơi cả Thiên Linh Giới.
Nếu như nói không nhìn thụ nhân trong thôn trang, như vậy thôn trang này khác hẳn các kiến trúc khác ở các nơi trong cả Thiên Linh Giới.
Trong thôn trang như thế, bất cứ gian phòng hay kiến trúc gì, tất cả đều có cảm giác thô ráp, mỗi một gian phòng thể hiện tính thực dụng, có rất ít hoa văn trang sức các loại gì đó.
Nhìn qua kiến trúc như vậy làm cho người ta nghĩ tới tiên dân trong truyền thuyết, đó là chủng tộc sinh linh tồn tại từ cách đây rất lâu trước kia.
Dường như thụ nhân này sinh tồn trong thời đại tiên dân, chúng còn không hiểu nghệ thuật, còn không hiểu mỹ quan, không hiểu thưởng thức, tất cả xuất phát từ thực dụng.
- Thụ nhân, cuối cùng là tộc đàn như thế nào?
Nhìn qua thôn trang này, Diệp Tiểu Tiểu cũng tò mò nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, nói ra:
- Ngươi tới Thần Chỉ Châu lâu như vậy, chẳng lẽ chưa từng thấy qua thụ nhân lộc xác sao?
- Thụ nhân lột xác, lột xác thế nào?
Diệp Tiểu Tiểu kỳ quái nói.
- Vậy đáng tiếc, quá trình thụ nhân lột xác cực kỳ thú vị đấy.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Về sau có cơ hội, nhất định sẽ cho ngươi nhìn thấy quá trình thụ nhân lột xac.s
- Thế nào là quá trình lột xác, nói nhanh một chút.
Diệp Tiểu Tiểu không hài lòng, trừng mắt Lý Thất Dạ.
Tuy Diệp Tiểu Tiểu nàng đến Thần Chỉ Châu thời gian không ngắn, nhưng mà nàng càng nhiều thời gian dùng ở đi cướp bóc, nàng làm cường đạo đã nghiện, làm sao mà quan tâm tới chuyện khác.
- Có cơ hội sẽ mang ngươi đi xem.
Lý Thất Dạ cười cười, đi tới dưới chân núi.
Mà lúc Diệp Tiểu Tiểu tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng mà lại không thể làm gì, đành phải theo chân Lý Thất Dạ mà đi.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu vừa đi tới ngọn núi không xa, hai người bị người ngăn cản lại.
Ngăn cản bọn họ là tu sĩ tuổi không lớn, tu sĩ này nhìn qua là người Mị Linh tộc, không có gì khác với Mị Linh tộc, trên người tên tu sĩ này tỏa ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho thân thể của hắn có vài phần thánh khiết/
- Hai người các ngươi, đứng lại cho ta!
Vừa thấy Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu, tên Mị Linh lập tức ngăn cản đường đi của bọn họ, quát to, thái độ thập phần ngang ngược cùng cao ngạo.
Tên Mị Linh nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu thì sắc mặt trầm xuống, nàng chính là thiên kim tiểu thư của Hoàng Kim Tự, ngày bình thường ai dám hô to gọi nhỏ với nàng.
Đối với hành vi ngăn cản của tên Mị Linh này, Lý Thất Dạ cười rộ lên, con mồi đã đưa tới cửa.
Người hiểu Lý Thất Dạ, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ cười lên như vậy, nhất định sẽ không rét mà run. Nếu như Lý Thất Dạ tươi cười như thế, chắc chắn sẽ có người hỏng bét.
Đáng tiếc tên Mị Linh này không biết chuyện này, hắn vẫn có thái độ ngang ngược, nhìn Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu quát to:
- Các ngươi có nhìn thấy một quái vật Thụ tộc hay không, hắn có cao lớn như vậy, có đôi mắt như đôi mắt trâu!
Nói xong, hắn khoa tay múa chân diễn tả bộ dáng của Thụ tộc.
Đối với miêu thuật của vị mị linh này, Diệp Tiểu Tiểu rất muốn cười, bởi vì mị linh miêu thuật Thụ Tộc chính là nàng cướp đoạt, bất quá, Diệp Tiểu Tiểu nhịn được không bật cười.
- Thụ Tộc này làm sao vậy?
Diệp Tiểu Tiểu nín cười, nghiêm trang nói rằng.
Mị Linh lập tức nghiêm sắc mặt, thái độ mạnh mẽ, lạnh lùng nói rằng:
- Cái này ngươi không cần hỏi nhiều, một ngày thấy được nó, lập tức hướng Cổ Linh Uyên chúng ta hội báo hành tung của hắn, Cổ Linh Uyên sẽ có phần thưởng.
Thấy thái độ của Mị Linh, đâu phải là tư thái treo giải thưởng, đây hoàn toàn là ép buộc người khác đi làm chuyện này.
Cái này cũng không thể trách vị mị linh này có tư thái mạnh mẽ như thế, ở Thần Chỉ Châu, ai cường đại nhất? Không phải Cổ Linh Uyên không còn ai khác rồi.
Hơn nữa, thần kỳ nhất chính là, Cổ Linh Uyên đệ tử ở bất kỳ địa phương nào tại Thần Chỉ Châu, bọn họ cũng không chịu áp chế, cho nên nói, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, Thần Chỉ Châu chính là thiên hạ của bọn họ!
Về phần Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu vì sao không bị áp chế, bí mật này không có ai biết, Cổ Linh Uyên cũng sẽ không cùng với bất cứ người ngoài nào nói ra.
Mọi người chỉ có thể suy đoán, Cổ Linh Uyên không bị áp chế có thể cùng huyết thống của bọn họ có liên quan.
Ở Thiên Linh Giới, mị linh truyền thừa có rất nhiều, thế nhưng, không có mấy người mị linh truyền thừa cảm được xưng máu của mình thống thị xưa nhất, nhưng, Cổ Linh Uyên lại cảm nói như vậy.
Ở Thiên Linh Giới, Cổ Linh Uyên được xưng mình là huyết thống xưa nhất trong mị linh, thậm chí tự xưng nói, Cổ Linh Uyên bọn họ là khởi nguyên của Mị Linh Nhất Tộc.
Đương nhiên, đối với loại thuyết pháp này, rất nhiều mị linh truyền thừa đều phủ nhận, đa số mị linh truyền thừa sẽ không thừa nhận Cổ Linh Uyên là khởi nguyên của Mị Linh Nhất Tộc, thế nhưng, đối với Cổ Linh Uyên huyết thống là cổ xưa nhất trong Mị Linh Nhất Tộc, lại có rất nhiều mị linh thừa nhận loại thuyết pháp này.
Có lẽ chính là bởi vì Cổ Linh Uyên có cổ xưa huyết thống như vậy, điều này làm cho Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu không bị áp chế, đây cũng dẫn đến Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu có thể đi ngang.
Mặc kệ ngươi là tên cướp như thế nào, đi tới Thần Chỉ Châu đều sẽ có bị một ngày áp chế, nói không chừng ngươi đô hội có thể cứu chữa trợ vu Cổ Linh Uyên một ngày như vậy.
Do đó, ở Thiên Linh Giới địa phương khác, lực ảnh hưởng của Cổ Linh Uyên có lẽ hữu hạn, thế nhưng, ở Thần Chỉ Châu, đó chính là thiên hạ của Cổ Linh Uyên, bất luận truyền thừa nào, hay bất kỳ cường giả nào đều phải cho Cổ Linh Uyên mấy phần nhân tình.
Đương nhiên, những người khác có lẽ hội chịu được Cổ Linh Uyên đệ tử xúc phạm, Diệp Tiểu Tiểu cũng không cho là như vậy, làm hoàng kim tự thiên kim tiểu thư, nàng căn bản cũng không sẽ ở trước mặt Cổ Linh Uyên đệ tử ăn nói khép nép.
Vốn là Diệp Tiểu Tiểu muốn cười, vừa thấy được Cổ Linh Uyên đệ tử thái độ xúc phạm, lập tức xụ mặt xuống, lạnh lùng nói rằng:
- Dựa vào cái gì phải đi gặp Cổ Linh Uyên các ngươi hội báo.
Bởi vì Diệp Tiểu Tiểu đã từng cướp đoạt qua tài sản của một ít Cổ Linh Uyên đệ tử, điều này làm cho Cổ Linh Uyên thập phần tức giận. Ở Thần Chỉ Châu, ai dám đánh cướp Cổ Linh Uyên đệ tử? Nơi này là thiên hạ của Cổ Linh Uyên, bất kể là ai tới, là long, co lại cho ta, là hổ, nằm xuống cho ta!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc này Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu đang đi qua thông trang dưới ngọn núi, thôn trang này không lớn, chỉ có chừng trăm người mà thôi.
Chính là vì thôn trang nhỏ, nhìn qua khói xanh bay lên cao, gà gáy chó sủa, mà với tư cách thôn dân thôn trang, đây là lúc về nhà, là khi mặt trời lặn.
Đây là thôn trang nhìn qua rất bình thường, không có cái gì đặc biệt, tiểu thôn trang như vậy có khắp nơi cả Thiên Linh Giới.
Nếu như nói không nhìn thụ nhân trong thôn trang, như vậy thôn trang này khác hẳn các kiến trúc khác ở các nơi trong cả Thiên Linh Giới.
Trong thôn trang như thế, bất cứ gian phòng hay kiến trúc gì, tất cả đều có cảm giác thô ráp, mỗi một gian phòng thể hiện tính thực dụng, có rất ít hoa văn trang sức các loại gì đó.
Nhìn qua kiến trúc như vậy làm cho người ta nghĩ tới tiên dân trong truyền thuyết, đó là chủng tộc sinh linh tồn tại từ cách đây rất lâu trước kia.
Dường như thụ nhân này sinh tồn trong thời đại tiên dân, chúng còn không hiểu nghệ thuật, còn không hiểu mỹ quan, không hiểu thưởng thức, tất cả xuất phát từ thực dụng.
- Thụ nhân, cuối cùng là tộc đàn như thế nào?
Nhìn qua thôn trang này, Diệp Tiểu Tiểu cũng tò mò nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, nói ra:
- Ngươi tới Thần Chỉ Châu lâu như vậy, chẳng lẽ chưa từng thấy qua thụ nhân lộc xác sao?
- Thụ nhân lột xác, lột xác thế nào?
Diệp Tiểu Tiểu kỳ quái nói.
- Vậy đáng tiếc, quá trình thụ nhân lột xác cực kỳ thú vị đấy.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Về sau có cơ hội, nhất định sẽ cho ngươi nhìn thấy quá trình thụ nhân lột xac.s
- Thế nào là quá trình lột xác, nói nhanh một chút.
Diệp Tiểu Tiểu không hài lòng, trừng mắt Lý Thất Dạ.
Tuy Diệp Tiểu Tiểu nàng đến Thần Chỉ Châu thời gian không ngắn, nhưng mà nàng càng nhiều thời gian dùng ở đi cướp bóc, nàng làm cường đạo đã nghiện, làm sao mà quan tâm tới chuyện khác.
- Có cơ hội sẽ mang ngươi đi xem.
Lý Thất Dạ cười cười, đi tới dưới chân núi.
Mà lúc Diệp Tiểu Tiểu tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng mà lại không thể làm gì, đành phải theo chân Lý Thất Dạ mà đi.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu vừa đi tới ngọn núi không xa, hai người bị người ngăn cản lại.
Ngăn cản bọn họ là tu sĩ tuổi không lớn, tu sĩ này nhìn qua là người Mị Linh tộc, không có gì khác với Mị Linh tộc, trên người tên tu sĩ này tỏa ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho thân thể của hắn có vài phần thánh khiết/
- Hai người các ngươi, đứng lại cho ta!
Vừa thấy Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu, tên Mị Linh lập tức ngăn cản đường đi của bọn họ, quát to, thái độ thập phần ngang ngược cùng cao ngạo.
Tên Mị Linh nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu thì sắc mặt trầm xuống, nàng chính là thiên kim tiểu thư của Hoàng Kim Tự, ngày bình thường ai dám hô to gọi nhỏ với nàng.
Đối với hành vi ngăn cản của tên Mị Linh này, Lý Thất Dạ cười rộ lên, con mồi đã đưa tới cửa.
Người hiểu Lý Thất Dạ, vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ cười lên như vậy, nhất định sẽ không rét mà run. Nếu như Lý Thất Dạ tươi cười như thế, chắc chắn sẽ có người hỏng bét.
Đáng tiếc tên Mị Linh này không biết chuyện này, hắn vẫn có thái độ ngang ngược, nhìn Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu quát to:
- Các ngươi có nhìn thấy một quái vật Thụ tộc hay không, hắn có cao lớn như vậy, có đôi mắt như đôi mắt trâu!
Nói xong, hắn khoa tay múa chân diễn tả bộ dáng của Thụ tộc.
Đối với miêu thuật của vị mị linh này, Diệp Tiểu Tiểu rất muốn cười, bởi vì mị linh miêu thuật Thụ Tộc chính là nàng cướp đoạt, bất quá, Diệp Tiểu Tiểu nhịn được không bật cười.
- Thụ Tộc này làm sao vậy?
Diệp Tiểu Tiểu nín cười, nghiêm trang nói rằng.
Mị Linh lập tức nghiêm sắc mặt, thái độ mạnh mẽ, lạnh lùng nói rằng:
- Cái này ngươi không cần hỏi nhiều, một ngày thấy được nó, lập tức hướng Cổ Linh Uyên chúng ta hội báo hành tung của hắn, Cổ Linh Uyên sẽ có phần thưởng.
Thấy thái độ của Mị Linh, đâu phải là tư thái treo giải thưởng, đây hoàn toàn là ép buộc người khác đi làm chuyện này.
Cái này cũng không thể trách vị mị linh này có tư thái mạnh mẽ như thế, ở Thần Chỉ Châu, ai cường đại nhất? Không phải Cổ Linh Uyên không còn ai khác rồi.
Hơn nữa, thần kỳ nhất chính là, Cổ Linh Uyên đệ tử ở bất kỳ địa phương nào tại Thần Chỉ Châu, bọn họ cũng không chịu áp chế, cho nên nói, đối với Cổ Linh Uyên mà nói, Thần Chỉ Châu chính là thiên hạ của bọn họ!
Về phần Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu vì sao không bị áp chế, bí mật này không có ai biết, Cổ Linh Uyên cũng sẽ không cùng với bất cứ người ngoài nào nói ra.
Mọi người chỉ có thể suy đoán, Cổ Linh Uyên không bị áp chế có thể cùng huyết thống của bọn họ có liên quan.
Ở Thiên Linh Giới, mị linh truyền thừa có rất nhiều, thế nhưng, không có mấy người mị linh truyền thừa cảm được xưng máu của mình thống thị xưa nhất, nhưng, Cổ Linh Uyên lại cảm nói như vậy.
Ở Thiên Linh Giới, Cổ Linh Uyên được xưng mình là huyết thống xưa nhất trong mị linh, thậm chí tự xưng nói, Cổ Linh Uyên bọn họ là khởi nguyên của Mị Linh Nhất Tộc.
Đương nhiên, đối với loại thuyết pháp này, rất nhiều mị linh truyền thừa đều phủ nhận, đa số mị linh truyền thừa sẽ không thừa nhận Cổ Linh Uyên là khởi nguyên của Mị Linh Nhất Tộc, thế nhưng, đối với Cổ Linh Uyên huyết thống là cổ xưa nhất trong Mị Linh Nhất Tộc, lại có rất nhiều mị linh thừa nhận loại thuyết pháp này.
Có lẽ chính là bởi vì Cổ Linh Uyên có cổ xưa huyết thống như vậy, điều này làm cho Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu không bị áp chế, đây cũng dẫn đến Cổ Linh Uyên đệ tử ở Thần Chỉ Châu có thể đi ngang.
Mặc kệ ngươi là tên cướp như thế nào, đi tới Thần Chỉ Châu đều sẽ có bị một ngày áp chế, nói không chừng ngươi đô hội có thể cứu chữa trợ vu Cổ Linh Uyên một ngày như vậy.
Do đó, ở Thiên Linh Giới địa phương khác, lực ảnh hưởng của Cổ Linh Uyên có lẽ hữu hạn, thế nhưng, ở Thần Chỉ Châu, đó chính là thiên hạ của Cổ Linh Uyên, bất luận truyền thừa nào, hay bất kỳ cường giả nào đều phải cho Cổ Linh Uyên mấy phần nhân tình.
Đương nhiên, những người khác có lẽ hội chịu được Cổ Linh Uyên đệ tử xúc phạm, Diệp Tiểu Tiểu cũng không cho là như vậy, làm hoàng kim tự thiên kim tiểu thư, nàng căn bản cũng không sẽ ở trước mặt Cổ Linh Uyên đệ tử ăn nói khép nép.
Vốn là Diệp Tiểu Tiểu muốn cười, vừa thấy được Cổ Linh Uyên đệ tử thái độ xúc phạm, lập tức xụ mặt xuống, lạnh lùng nói rằng:
- Dựa vào cái gì phải đi gặp Cổ Linh Uyên các ngươi hội báo.
Bởi vì Diệp Tiểu Tiểu đã từng cướp đoạt qua tài sản của một ít Cổ Linh Uyên đệ tử, điều này làm cho Cổ Linh Uyên thập phần tức giận. Ở Thần Chỉ Châu, ai dám đánh cướp Cổ Linh Uyên đệ tử? Nơi này là thiên hạ của Cổ Linh Uyên, bất kể là ai tới, là long, co lại cho ta, là hổ, nằm xuống cho ta!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook