Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
Năm đó Lục Đạo Liên chiến với Bồ Ma Thụ một trận mà hủy đi thủy căn, có thể nói nói là lâm nguy sắp chết, về sau Lý Thất Dạ cùng Huyết Tỳ tiên đế mang Lục Đạo Liên tiếp nó vào Nguyệt Quế Thụ, dùng thủ đoạn thông thiên triệt địa mới khiến Lục Đạo Liên sống sót, nhưng mà từ nay về sau nó không còn là Lục Đạo Liên nữa!
Lục Đạo Liên và Bồ Ma Thụ chính là cừu địch sinh tử, một khi có rễ cây Bồ Ma Thụ chạy tới lĩnh vực của nó, sẽ bị Quế Liên Thụ chém giết.
Oanh -- oanh -- oanh --
Hiện tại gai xương và đại thụ bạch cốt ngã xuống, dưới huyết mâu đánh giết đã bị hủy diệt triệt để!
C-K-Í-T..T...T --
Cuối cùng nhất, cơ hồ tất cả ma căn bị đẩy vào trong hắc động, toàn bộ bị cắn nát bấy, rễ chính cũng bị kéo vào trong lỗ đen, cũng kêu thảm và chết đi.
Thời điểm đám người Trần Bảo Kiều ngẩn người, đạo đài thu hồi lỗ đen, nuốt chửng ma huyết, vô thượng tiên môn trên cao đóng lại, đại trận cũng tiêu tán, trong khoảng thời gian ngắn bầu trời sáng sủa, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.
Vào lúc đạo đài chìm xuống đất, nếu như dưới đất còn có ma căn, nó sẽ chờ đợi ma căn trong vô số năm tháng tiếp theo xuất hiện.
Lý Thất Dạ nhảy lên mặt đất, cưỡi lên lưng Ngưu Phấn, vỗ vỗ vỏ của Ngưu Phấn và cười nói:
- Rốt cục kết thúc công việc, chuyến đi lần này vô cùng thuận lợi, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Sương Nhan đã quen với tà môn của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cho dù làm ra chuyện kinh thiên gì, nàng cũng sẽ không giật mình. Về phần Trần Bảo Kiều cùng lão bộc chỉ trầm mặc, phát sinh chuyện như vậy, với bọn họ mà nói chẳng khác gì giấc mộng.
Mấy vạn cường giả, kể cả vương hầu, chân nhân thậm chí là Cổ Thánh cũng bị tiêu diệt, các thiên tài của Thanh Huyền quốc gia cổ, Thánh Thiên giáo đều khó thoát khỏi cái chết.
Chuyện này dù là ai cũng biến sắc, không người nào có thể địch lại Bồ Ma Thụ. Đó cũng là vật trong tay hắn, là thứ hắn tính toán. Không quản Bồ Ma Thụ cường đại thế nào, tất cả đều không đủ nhìn, muốn bóp chết quá dễ dàng.
Hiện tại nhìn qua tiểu nam nhân chừng mười lăm mười sáu tuổi này, đừng nói là Trần Bảo Kiều, cho dù là lão bộc trải qua nhiều sóng gió cũng phải nhìn bằng ánh mắt khác, về sau cho dù đánh chết hắn, hắn đều không muốn là địch với tiểu tử này, trước mắt thanh niên mười lăm mười sáu tuổi này quá tà môn, tà tới rối tinh rối mù!
Về phần Trần Bảo Kiều cũng trầm mặc, thời điểm này nàng hiểu vì sao Lý Sương Nhan lại đi theo tùy tùng tiểu nam nhân này rồi.
Lý Sương Nhan chính là một trong những thiên tài có tiền đồ nhất ở trung tâm vực, nàng không chỉ có tư chất mà người khác khó sánh bằng, càng có mỹ mạo tuyệt thế, mỹ nhân như ngọc. Có thể nói vô số người theo đuổi Lý Sương Nhan, không biết có bao nhiêu tuấn kiệt tới Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn, nhưng mà nàng lại lựa chọn tùy tùng một thiếu niên một phàm thể phàm mệnh.
Nếu là người khác biết rõ, nhất định sẽ cho rằng Lý Sương Nhan điên rồi! Trên thực tế ngay từ đầu Trần Bảo Kiều cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây quả thực chính là chuyện khó hiểu nhất. Lý Sương Nhan cao cao tại thượng, thiên chi kiêu nữ tập trung ngàn vạn sủng ái, vì sao nguyện ý đi theo tùy tùng một kẻ phàm thể phàm mệnh bình thường chứ?
Hiện tại Trần Bảo Kiều cuối cùng đã hiểu được, thiên tài cũng tốt, thiên chi kiều nữ cũng được, đứng trước mặt thiếu niên này, nàng cái gì cũng không phải!
- Tốt, đại sự đã xong, nên đi nhặt ảo được rồi.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ mang theo đám người Lý Sương Nhan đi trở về Quế Liên Thụ, Trần Bảo Kiều cùng lão bộc mới nhìn thấy Quế Liên Thụ cũng phải chịu động dung, hiểu là thứ gì trảm thủy căn của Bồ Ma Thụ rồi!
- Tốt, hiện tại các ngươi tự do.
Lý Thất Dạ tuyên bố với các đệ tử:
- Hiện tại các ngươi có thể tự do ngắt lấy linh dược, nhưng mà không nên đi chọc thiên thú thọ tinh! Chỉ cần các ngươi không chọc chúng, chúng cũng sẽ không đi công kích các ngươi! Nhớ kỹ, không nên quá tham lam, nơi này là tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, đào bảo cũng tốt, ngắt linh dược cũng được, gặp ba lưu một, không nên tận diệt.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, đệ tử ở đây liền hoan nghênh, ngay cả Cổ trưởng lão cũng mừng rỡ, đặc biệt là Cổ trưởng lão từng mượn thiên kính nhìn một màn đại chiến ở chỗ Bồ Ma Thụ, lúc đó hắn vô cùng chấn động.
Thấy Lý Thất Dạ cười nói có thể dồ diệt vạn cường giả, chuyện này khiến bọn họ nói không ra lời, thời điểm này Cổ trưởng lão đã nhất trí cho rằng, chọn Lý Thất Dạ làm người trung hưng môn phái là quá đúng.
Sau khi nghe lệnh của Lý Thất Dạ, các đệ tử đều hưng phấn, đám người Cổ trưởng lão chủ trì dẫn đội, mang môn hạ đệ tử đi đào móc bảo kim, ngắt lấy linh dược.
- Thất Dạ không có đi ngắt linh dược, đào bảo mỏ hay sao?
Thấy Lý Thất Dạ cũng không có ý đồng hành, Cổ Thiết Thủ hỏi thăm.
- Ta có việc cần làm.
Lý Thất Dạ lắc đầu, hiện tại nhìn qua phía bắc, trầm giọng nói:
- Ta muốn đi lên phía bắc một chuyến.
Thấy Lý Thất Dạ có thần thái như thế, Cổ Thiết Thủ cũng không có hỏi lại cái gì, Lý Thất Dạ muốn làm chuyện gì, với tư cách đại trưởng lão thì hắn đều toàn lực ủng hộ!
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ rời khỏi đám người Cổ Thiết Thủ, mang theo Lý Sương Nhan, cưỡi ốc sên đi hướng bắc. Nhưng mà lúc này Trần Bảo Kiều cũng đi theo, còn có lão bộc Trần gia!
Thấy Trần Bảo Kiều muốn đi theo, Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, cũng không có cự tuyệt. Liền mang theo bọn họ đi lên hướng bắc, thẳng vào khu vực sâu nhất phía bắc.
Trải qua một hồi đại chiến, Bồ Ma Thụ phát uy, đế môn mở ra, uy hiếp toàn bộ sinh linh trong Ma Bối Lĩnh, đám người Lý Thất Dạ đi đường không có gặp được bất cứ thiên thú thọ tinh nào cả, lúc này cho dù là thiên thú thọ tinh trăm vạn năm cũng trốn trong hang không dám ra ngoài!
Một đường đi về phía bắc, đám người Lý Thất Dạ ngắt lấy không ít linh dược, thu hoạch hết sức kinh người, ngay cả Trần Bảo Kiều đi theo cũng kinh hỉ không thôi.
Cuối cùng nhất, đám người Lý Thất Dạ dừng ở khu vực sâu nhất phía bắc, cho dù không muốn dừng lại cũng không có đường đi, đường đi của bọn họ bị ngăn cản.
Ở phía trước là phù văn bay múa, phù quang trùng thiên, giống như tiên phù chiếu sáng khắp trời cao, cũng che đậy thiên địa, vô tận phù văn giống như nước từ trên trời giáng xuống, vừa giống như núi lửa phun trào từ lòng đất lên cao.
Phù văn đầy trời không ngừng chìm nổi, lưu chuyển không thôi, nhìn qua thì lộn xộn, dường như đây chỉ là phong bạo, không có bất kỳ quy tắc nào khác, không có chữ nào cả.
Mặc dù là như thế, nhưng mà phù văn ở đây bay múa chìm nổi tỏa ra khí tức đáng sợ, cho dù là sinh linh nào ở nơi này cũng phải run rẩy, thậm chí là cúng bái.
- Trời ơi, đây chính là đế vân! Nơi đây có tiên đế trấn áp!
Ở giữa sân đám người Ngưu Phấn biết nhìn hàng, vừa nhìn thấy phù văn ở đây thì biến sắc, thì thào nói:
- Đây là khu vực tiên đế trấn áp, tiên đế tự mình ra tay, phongâấn chư thiên, đoạn lục đạo, phong ấn trấn áp thiên địa này, cuối là thứ gì mà bị tiên đế trấn áp ở đây vậy?Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lục Đạo Liên và Bồ Ma Thụ chính là cừu địch sinh tử, một khi có rễ cây Bồ Ma Thụ chạy tới lĩnh vực của nó, sẽ bị Quế Liên Thụ chém giết.
Oanh -- oanh -- oanh --
Hiện tại gai xương và đại thụ bạch cốt ngã xuống, dưới huyết mâu đánh giết đã bị hủy diệt triệt để!
C-K-Í-T..T...T --
Cuối cùng nhất, cơ hồ tất cả ma căn bị đẩy vào trong hắc động, toàn bộ bị cắn nát bấy, rễ chính cũng bị kéo vào trong lỗ đen, cũng kêu thảm và chết đi.
Thời điểm đám người Trần Bảo Kiều ngẩn người, đạo đài thu hồi lỗ đen, nuốt chửng ma huyết, vô thượng tiên môn trên cao đóng lại, đại trận cũng tiêu tán, trong khoảng thời gian ngắn bầu trời sáng sủa, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.
Vào lúc đạo đài chìm xuống đất, nếu như dưới đất còn có ma căn, nó sẽ chờ đợi ma căn trong vô số năm tháng tiếp theo xuất hiện.
Lý Thất Dạ nhảy lên mặt đất, cưỡi lên lưng Ngưu Phấn, vỗ vỗ vỏ của Ngưu Phấn và cười nói:
- Rốt cục kết thúc công việc, chuyến đi lần này vô cùng thuận lợi, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Sương Nhan đã quen với tà môn của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cho dù làm ra chuyện kinh thiên gì, nàng cũng sẽ không giật mình. Về phần Trần Bảo Kiều cùng lão bộc chỉ trầm mặc, phát sinh chuyện như vậy, với bọn họ mà nói chẳng khác gì giấc mộng.
Mấy vạn cường giả, kể cả vương hầu, chân nhân thậm chí là Cổ Thánh cũng bị tiêu diệt, các thiên tài của Thanh Huyền quốc gia cổ, Thánh Thiên giáo đều khó thoát khỏi cái chết.
Chuyện này dù là ai cũng biến sắc, không người nào có thể địch lại Bồ Ma Thụ. Đó cũng là vật trong tay hắn, là thứ hắn tính toán. Không quản Bồ Ma Thụ cường đại thế nào, tất cả đều không đủ nhìn, muốn bóp chết quá dễ dàng.
Hiện tại nhìn qua tiểu nam nhân chừng mười lăm mười sáu tuổi này, đừng nói là Trần Bảo Kiều, cho dù là lão bộc trải qua nhiều sóng gió cũng phải nhìn bằng ánh mắt khác, về sau cho dù đánh chết hắn, hắn đều không muốn là địch với tiểu tử này, trước mắt thanh niên mười lăm mười sáu tuổi này quá tà môn, tà tới rối tinh rối mù!
Về phần Trần Bảo Kiều cũng trầm mặc, thời điểm này nàng hiểu vì sao Lý Sương Nhan lại đi theo tùy tùng tiểu nam nhân này rồi.
Lý Sương Nhan chính là một trong những thiên tài có tiền đồ nhất ở trung tâm vực, nàng không chỉ có tư chất mà người khác khó sánh bằng, càng có mỹ mạo tuyệt thế, mỹ nhân như ngọc. Có thể nói vô số người theo đuổi Lý Sương Nhan, không biết có bao nhiêu tuấn kiệt tới Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn, nhưng mà nàng lại lựa chọn tùy tùng một thiếu niên một phàm thể phàm mệnh.
Nếu là người khác biết rõ, nhất định sẽ cho rằng Lý Sương Nhan điên rồi! Trên thực tế ngay từ đầu Trần Bảo Kiều cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây quả thực chính là chuyện khó hiểu nhất. Lý Sương Nhan cao cao tại thượng, thiên chi kiêu nữ tập trung ngàn vạn sủng ái, vì sao nguyện ý đi theo tùy tùng một kẻ phàm thể phàm mệnh bình thường chứ?
Hiện tại Trần Bảo Kiều cuối cùng đã hiểu được, thiên tài cũng tốt, thiên chi kiều nữ cũng được, đứng trước mặt thiếu niên này, nàng cái gì cũng không phải!
- Tốt, đại sự đã xong, nên đi nhặt ảo được rồi.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ mang theo đám người Lý Sương Nhan đi trở về Quế Liên Thụ, Trần Bảo Kiều cùng lão bộc mới nhìn thấy Quế Liên Thụ cũng phải chịu động dung, hiểu là thứ gì trảm thủy căn của Bồ Ma Thụ rồi!
- Tốt, hiện tại các ngươi tự do.
Lý Thất Dạ tuyên bố với các đệ tử:
- Hiện tại các ngươi có thể tự do ngắt lấy linh dược, nhưng mà không nên đi chọc thiên thú thọ tinh! Chỉ cần các ngươi không chọc chúng, chúng cũng sẽ không đi công kích các ngươi! Nhớ kỹ, không nên quá tham lam, nơi này là tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, đào bảo cũng tốt, ngắt linh dược cũng được, gặp ba lưu một, không nên tận diệt.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, đệ tử ở đây liền hoan nghênh, ngay cả Cổ trưởng lão cũng mừng rỡ, đặc biệt là Cổ trưởng lão từng mượn thiên kính nhìn một màn đại chiến ở chỗ Bồ Ma Thụ, lúc đó hắn vô cùng chấn động.
Thấy Lý Thất Dạ cười nói có thể dồ diệt vạn cường giả, chuyện này khiến bọn họ nói không ra lời, thời điểm này Cổ trưởng lão đã nhất trí cho rằng, chọn Lý Thất Dạ làm người trung hưng môn phái là quá đúng.
Sau khi nghe lệnh của Lý Thất Dạ, các đệ tử đều hưng phấn, đám người Cổ trưởng lão chủ trì dẫn đội, mang môn hạ đệ tử đi đào móc bảo kim, ngắt lấy linh dược.
- Thất Dạ không có đi ngắt linh dược, đào bảo mỏ hay sao?
Thấy Lý Thất Dạ cũng không có ý đồng hành, Cổ Thiết Thủ hỏi thăm.
- Ta có việc cần làm.
Lý Thất Dạ lắc đầu, hiện tại nhìn qua phía bắc, trầm giọng nói:
- Ta muốn đi lên phía bắc một chuyến.
Thấy Lý Thất Dạ có thần thái như thế, Cổ Thiết Thủ cũng không có hỏi lại cái gì, Lý Thất Dạ muốn làm chuyện gì, với tư cách đại trưởng lão thì hắn đều toàn lực ủng hộ!
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ rời khỏi đám người Cổ Thiết Thủ, mang theo Lý Sương Nhan, cưỡi ốc sên đi hướng bắc. Nhưng mà lúc này Trần Bảo Kiều cũng đi theo, còn có lão bộc Trần gia!
Thấy Trần Bảo Kiều muốn đi theo, Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, cũng không có cự tuyệt. Liền mang theo bọn họ đi lên hướng bắc, thẳng vào khu vực sâu nhất phía bắc.
Trải qua một hồi đại chiến, Bồ Ma Thụ phát uy, đế môn mở ra, uy hiếp toàn bộ sinh linh trong Ma Bối Lĩnh, đám người Lý Thất Dạ đi đường không có gặp được bất cứ thiên thú thọ tinh nào cả, lúc này cho dù là thiên thú thọ tinh trăm vạn năm cũng trốn trong hang không dám ra ngoài!
Một đường đi về phía bắc, đám người Lý Thất Dạ ngắt lấy không ít linh dược, thu hoạch hết sức kinh người, ngay cả Trần Bảo Kiều đi theo cũng kinh hỉ không thôi.
Cuối cùng nhất, đám người Lý Thất Dạ dừng ở khu vực sâu nhất phía bắc, cho dù không muốn dừng lại cũng không có đường đi, đường đi của bọn họ bị ngăn cản.
Ở phía trước là phù văn bay múa, phù quang trùng thiên, giống như tiên phù chiếu sáng khắp trời cao, cũng che đậy thiên địa, vô tận phù văn giống như nước từ trên trời giáng xuống, vừa giống như núi lửa phun trào từ lòng đất lên cao.
Phù văn đầy trời không ngừng chìm nổi, lưu chuyển không thôi, nhìn qua thì lộn xộn, dường như đây chỉ là phong bạo, không có bất kỳ quy tắc nào khác, không có chữ nào cả.
Mặc dù là như thế, nhưng mà phù văn ở đây bay múa chìm nổi tỏa ra khí tức đáng sợ, cho dù là sinh linh nào ở nơi này cũng phải run rẩy, thậm chí là cúng bái.
- Trời ơi, đây chính là đế vân! Nơi đây có tiên đế trấn áp!
Ở giữa sân đám người Ngưu Phấn biết nhìn hàng, vừa nhìn thấy phù văn ở đây thì biến sắc, thì thào nói:
- Đây là khu vực tiên đế trấn áp, tiên đế tự mình ra tay, phongâấn chư thiên, đoạn lục đạo, phong ấn trấn áp thiên địa này, cuối là thứ gì mà bị tiên đế trấn áp ở đây vậy?Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com