-
Chương 5
Ngày mà đội leo núi của Thẩm Diên Tri xuất phát, trời rất đẹp.
Ánh nắng chiếu trên nền tuyết, có hơi chói mắt.
Thế nên tôi không nhìn rõ người trước mặt.
Thẩm Diên Tri bảo tôi đợi anh ta trở về.
Tôi hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến anh ta, sau đó quay người trở về khách sạn.
Thẩm Diên Tri không ở đây, tôi tự do hơn nhiều, ít nhất thì anh ta không dính lấy tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Có không ít người Trung Quốc ở trong khách sạn, tôi quen được một em gái nhỏ.
Cô bé khoảng 16-17 tuổi, nghỉ hè tới đây chơi cùng gia đình.
Nhưng bầu trời sáng sớm vẫn còn mênh mông không chút gợn mây, đến chiều, mây đen đã bao trùm cả ngọn núi tuyết.
Chiều tối, một cơn bão tuyết bỗng nhiên ập đến, bầu trời xung quanh ảm đạm, không thấy tia sáng nào.
Nhóm Thẩm Diên Tri vừa hay lại có không ít người đi, mọi người bỗng chốc vô cùng lo lắng bất an.
Dù sao đã có mấy người nói không liên lạc được với người nhà của họ, không biết có phải tự nhiên mất tín hiệu hay không.
Rất nhiều người tập trung trong sảnh khách sạn, nhân viên kêu mọi người đừng lo lắng, trong số nhóm người kia, có đến mấy người đều là khách leo núi có kinh nghiệm lâu năm, khả năng đối phó với gió tuyết đột ngột mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Chưa biết rốt cuộc bọn họ có gặp nguy hiểm không, nhưng riêng việc đợi đội tìm kiếm cứu nạn cũng phải đến sáng hôm sau rồi.
Bầu trông khí trong sảnh ngày càng nặng nề hơn, cô bé 16-17 tuổi kia đang ngồi cạnh tôi ăn từng miếng cơm một.
Bố mẹ cô bé, hình như cũng ở trong đội leo núi đó.
“Tiểu Yến, cháu chạy đi đâu thế, dì tìm cháu mãi.”
Một giọng nữ dịu dàng bỗng vang lên bên tai tôi, nghe thấy tiếng mẹ đẻ, tôi bèn ngước đầu lên.
Tôi và cô gái đó nhìn nhau mất vài giây.
Cô ấy có hơi sững sờ khi thấy tôi.
“Này…… Cậu là, Tần Tử Khanh phải không?”
“......”
Tôi rất bất ngờ khi cô ấy biết tên mình, bèn hơi nhướn mày lên.
“Ôi trời, cậu không nhớ mình nữa sao, lớp 11/3 trường Trung học Dũng Châu, Lâm Hiểu Đồng! Hai chúng mình là bạn cùng lớp đấy!”
“......”
Lần đầu tiên nghe thấy có người nhắc lại chuyện cấp 3, tôi vẫn bất giác co người lại.
Nhưng mà, tôi vẫn có cảm giác bị chia cắt, bị tan vỡ đó.
Tôi cố gắng tìm lại những gương mặt đã bạo lực học đường mình, nhưng… tôi không tìm thấy.
Một mảng mơ hồ, ngũ quan của tất cả mọi người như bị lẫn lộn với nhau.
“Chẹp, hồi cấp 3 chúng ta chơi cũng khá thân mà, mình ngồi ở bàn phía trước cậu, còn chia cho cậu bao nhiêu là đồ ăn vặt, cậu không nhớ ra mình nữa sao?”
“Không phải lúc đó cậu chơi thân với Thẩm Nhụy Hân lắm à, à đấy, còn anh trai cô ấy nữa, Thẩm Diên Tri.”
“Bây giờ cậu còn ở bên Thẩm Diên Tri nữa không? Nói thật, lúc đó hai cậu đúng là, một cặp trời sinh luôn đấy……”
“Chỉ đáng tiếc, lớp 11 cậu đã chuyển đi rồi, chúng mình còn chưa kịp chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người đều quý cậu lắm……”
……
Đầu óc tôi choáng váng.
Rõ ràng đang đứng ở đây, đang nghe cô gái trước mắt nói chuyện, nhưng khoảnh khắc đó, tôi dường như đã mất đi ý thức.
Thẩm Nhụy Hân, Thẩm Diên Tri.
Người bạn tốt nhất.
Người mình thích nhất.
Những kí ức nào đó giống như bùn đất vỡ tan, tiếng ồn não nề bao trùm cả thính giác.
Tôi cứ bàng hoàng đứng yên tại chỗ, sau đó chạy thật nhanh về phòng.
Bên cạnh hình như có tiếng cô gái ấy gọi tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Tôi và Thẩm Diên Tri ở trong phòng đôi, đồ đạc hành lý rải rác trên sàn, ngọn đèn ấm áp chập chờn bên đầu giường.
Tôi ôm chặt lấy đầu, sau đó từ từ thu mình lại trong góc.
Hít vào, thở ra.
Tôi không muốn cơ thể mình run rẩy nữa, sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Cầm không chắc, điện thoại lại rơi xuống đất.
Tôi lập tức ngồi xuống, mở mục tìm kiếm, tìm trường Trung học Dũng Châu.
Sau đó tìm thông tin theo thời gian tương ứng.
Ngón tay run rẩy lướt từng bài viết một, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở một bài viết trên diễn đàn vào nhiều năm trước.
“Sao tối nay lại có xe cảnh sát đến trường chúng ta thế, có anh em nào ở lại tự học biết vụ gì không?”
“Đúng đó, còn có xe cứu thương, lúc đấy đang trong giờ học, tôi thò đầu qua cửa sổ nhìn thấy đấy.”
“Cái gì vậy, kể chi tiết được không?”
“Một học sinh nữ khi đó cả người đầy máu bị khiêng ra ngoài, sợ lắm luôn ý.”
“Lớp nào thế, lớp nào thế?”
“Cái này không nói được đâu, tôi chỉ có thể nói là, cái cảnh đó, cmn, quá là….”
“Đừng có úp úp mở mở nữa? Rốt cuộc là chuyện gì? Cố ý g.i.ế.t người à?”
“Tôi nói cậu nghe, còn đáng sợ hơn thế nữa.”
“Thế cậu phải nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, rốt cuộc có nói không thì bảo.”
“Tôi sợ đắc tội người khác lắm, thôi bỏ đi, không nói nữa.”
“......”
Thật ra, cũng chẳng có gì không nói được cả, nhỉ?
Tôi cúi đầu nhìn bụng của mình.
Nghĩ kĩ lại, hôm đó tôi tưởng mình đã mang thai rồi.
Kỳ kinh nguyệt của tôi vốn đã không đều, hơn nữa nôn mửa là triệu chứng say nắng thường thấy mỗi mùa hè mà.
Mấu chốt là, đến cả que thử thai tôi cũng không dùng, mà đã tự suy đoán rằng mình mang thai rồi.
Không thấy vô lý hay sao.
Tôi một mực tin rằng mình đang mang thai.
Nhưng sự thật thì sao.
Tôi đã không thể nào mang thai nữa rồi.
21.
Con người luôn là sinh vật rất khó đối diện với hoàn cảnh khó khăn.
Tôi nghĩ, thật ra, rất nhiều rất nhiều giây phút trước đây, tôi đều đang tự lừa dối mình mà thôi.
Thế nên, khi nhớ lại sự thật khi đó, tôi mới cảm giác đầu óc như sắp nổ tung.
Tại sao trí nhớ của tôi lại luôn bị đứt quãng?
Tại sao hôm đó tôi nhớ được là Thẩm Diên Tri dí đầu thuốc vào tay tôi, mà lại không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Thẩm Diên Tri cứ một mực giám sát tôi, bảo tôi nhất định phải uống ly sữa đó?
Tại sao Tạ Ý Liễu và Tống Hữu Tinh lại xuất hiện một cách mơ hồ như vậy?
Tại sao bạn bè của anh ta đều gọi tôi là… đồ thần kinh.
……
Vào kỳ nghỉ hè đầy tiếng ve kêu của năm lớp 11, tôi đã trải qua một chuyện tàn nhẫn nhất, đẫm m.á.u nhất, b.ạ.o lực nhất trong cuộc đời mình.
Ban đầu, chỉ có mấy công nhân đến trường học lắp điều hòa, tìm tôi để hỏi đường.
Chỉ vậy mà thôi, tôi không làm gì cả, chỉ nói cho bọn họ lối đi chính xác.
Bỗng nhiên có một tên nở nụ cười đen tối, sau đó kéo tôi vào trong nhà vệ sinh nam.
Từ ánh sáng đỏ tàn khốc cuối cùng của buổi hoàng hôn, đến vùng đồng bằng của thành phố, nơi chứa những vì sao chạng vạng.
Trong ba tiếng đồng hồ đó, tôi đã phải chịu sự tra tấn, hành hạ tàn nhẫn đến mức vô nhân đạo.
Đầu thuốc lá thật sự là do Thẩm Diên Tri dí sao?
Cái tát đó thật sự là do Thẩm Diên Tri đánh sao?
Sữa bò bị đổ từ trên đỉnh đầu xuống…… thật sự là sữa bò sao?
Sau đó, tôi nghe cảnh sát nói, trong đám cặn bã đó có kẻ hút m.a t.ú.y, thế nên mới làm ra loại chuyện phóng đãng này.
Sau đó, có lẽ chúng đều bị bắt rồi nhỉ, nhưng ngày nào tôi cũng ngồi trong phòng bệnh, chìm trong nước mắt.
Tôi khóc đến mức không thể khóc nổi nữa, mỗi ngày đều đứng trước gương, nhìn những vết tích trên cơ thể mình.
Khi đó, Thẩm Diên Tri là bạn trai của tôi.
Nhưng tôi làm sao đối diện với anh được đây.
Tôi của lúc này, rốt cuộc còn tư cách gì đối diện với anh nữa.
Tôi thật sự không cách nào nói chuyện với anh, tôi thật sự hi vọng anh vứt bỏ mình.
Thật đấy, đừng nhìn tôi nữa, một Thẩm Diên Tri tốt như vậy, tôi sớm đã không xứng với anh nữa rồi.
Tôi là một kẻ yếu đuối, hèn nhát.
Đến cuối cùng, tôi chọn cách trốn tránh để giải quyết mọi chuyện.
Nếu Thẩm Diên Tri không muốn rời xa tôi, vậy thì tôi sẽ đắp nặn anh thành một kẻ xấu xa là được.
Như vậy, anh chắc chắn sẽ không chịu nổi tôi, một ngày nào đó, anh chắc chắn sẽ không chịu nổi sự giày vò không rõ ràng này.
Giống như Thẩm Nhụy Hân vậy.
Giống như Thẩm Nhụy Hân, người bạn tốt nhất trước kia của tôi vậy.
Tưởng tượng cô ấy thành người hành hạ tôi, để cô ấy rời xa tôi, vậy là được.
Tôi sẽ đợi đến lúc Thẩm Diên Tri ruồng bỏ tôi.
Nhưng mà, tôi cứ nhớ lại, sau đó quên đi, hết lần này đến lần khác.
Tôi đã tưởng tượng anh thành một kẻ vô cùng, vô cùng xấu xa mà.
Lẽ nào anh không thấy tủi thân, không thấy oan ức chút nào sao, Thẩm Diên Tri?
Tại sao không vứt bỏ em đi, Thẩm Diên Tri?
22.
Cho đến khi nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, không thể nhìn rõ gì cả.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
Là Tống Hữu Tinh.
Thật ra Tống Hữu Tinh là người do tôi tưởng tượng ra.
Hiện giờ cậu ấy có thể xuất hiện, có lẽ là vì Thẩm Diên Tri không còn ở đây, mà tôi lại không uống thuốc.
Thật ra nghĩ kĩ lại, rất nhiều chuyện đều có thể suy đoán ra.
Thuốc bỏ vào trong ly sữa bò.
Ví dụ như, sự xuất hiện của Tạ Ý Liễu, là vì tôi làm ầm ĩ không muốn uống thuốc, mà ngừng uống thuốc, tôi sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Ví dụ như, vào ngày tôi tưởng tượng ra mình mang thai ấy, Thẩm Diên Tri đã đồng ý với tôi, anh sẽ không đưa tôi ly sữa có thuốc nữa.
Ví dụ như, buổi tối mà Tống Hữu Tinh đưa tôi đi đó, tôi đã lén đổ thuốc đi mấy ngày liên tiếp rồi.
Mà sau đó Thẩm Diên Tri lại bắt ép tôi uống thuốc.
Sức khỏe của Tống Hữu Tinh bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.
Bởi vì tôi đã dần dần không xuất hiện ảo giác nữa.
Giờ đây Tống Hữu Tinh bỗng nhiên xuất hiện, cậu ấy luôn cười với tôi.
Lúc cậu ấy cười lên, trông rất giống Thẩm Diên Tri ngày xưa.
Tôi cứ cảm giác cậu ấy có gì đó muốn nói cho tôi biết.
Tôi đi theo cậu ấy, đi đến trước đống hành lý của Thẩm Diên Tri.
Trước đây tôi còn lười quan tâm anh mang theo những gì, giờ lại lục tung đống đồ lên tìm như điên.
Cho đến khi tìm thấy một cuốn sổ.
Làm bằng da.
Phía trên viết.
“Nhật ký trị liệu của Khanh Khanh.”