-
Chương 4
Có vẻ âm thanh tôi nghe thấy nhiều nhất trên giường bệnh.
Là tiếng kêu rộn rã của ve sầu.
Bệ cửa sổ màu trắng xa xăm vô tận, và trần nhà sạch đến mức không có hạt bụi nào.
Những giọt nước chảy từ chiếc bình truyền trên giá xuống, mũi kim tiêm cắm trên cổ tay giống như một cái gai đâm thẳng vào trong máu thịt.
Tôi không nhớ rõ mình đã nằm trong bệnh viện bao nhiêu ngày, cũng không nhớ rõ đã có bao nhiêu người đến thăm tôi.
Bác sĩ hoặc y tá, thanh niên hay thiếu nữ đứng bên cửa sổ, trong một giây phút nào đó, tôi dường như cũng không nghe thấy giọng của họ.
Cơn ác mộng cuộn trào như sóng biển trong ký ức, hình ảnh bị Thẩm Diên Tri và em gái anh ta bắt nạt, có đôi khi sẽ tái hiện lại trong giấc mơ một cách rõ ràng.
Tôi đã quên, tôi vốn ở trong vực sâu, nhưng lại hi vọng được ác ma giải thoát.
Thì ra tôi thật sự sẽ đắm chìm trong sự dịu dàng của Thẩm Diên Tri, thì ra có một giây phút nào đó, tôi lại cảm thấy anh ta không phải anh ta nữa.
Bụng tôi đau mất mấy ngày, vết khâu trên bàn phẫu thuật khiến tôi nhìn vào cũng thấy hoảng sợ.
Có một hôm, tôi nằm trên giường mà không tài nào ngủ được, ống kim bị cắm vào mạch máu kia trở thành một sự tồn tại vô cùng chướng mắt.
Tôi ấn tay lên đó, bác sĩ nói ống kim là nhựa dẻo, thế nên có thể cắm vào trong mạch máu rất lâu.
Nhưng ống kim cắm vào tay, vô cùng khó chịu.
Đến lần thứ tư ấn xuống, cuối cùng tôi rút mạnh ống kim.
Một ít máu bị ứa ra, nhưng không quá đau.
Nói thật, tôi không cảm nhận được cơn đau nữa rồi.
Thật ra tôi cảm thấy mình đã không chịu nổi sự xuất hiện của người khác nữa, tôi chỉ muốn ở một mình thôi.
Cứ nằm trên giường bệnh cũng tốt, mà c.h.ế.t luôn đi cũng được.
Chẳng sao cả, tôi không quan tâm.
……
Tôi lén đổ số thuốc y tá đưa cho tôi đi.
Bởi vì người khác đều không uống, chỉ mình tôi phải uống.
Ống kim truyền nước lại được thay cái mới sau đó cắm vào tay tôi, giống như số phận đã định sẵn không thể phản kháng vậy.
Sau đó, tôi dần cảm giác được, là mẹ tôi tới thăm tôi.
Bà ấy cứ cả ngày chìm trong nước mắt, khóc còn đau khổ hơn cả tôi.
Nhưng mà, tôi cũng không muốn trả lời bà ấy nữa.
Tôi không hiểu lời bà ấy nói, bà ấy cứ cầu xin tôi, xin tôi đừng như thế này đừng như thế kia, xin tôi mau mau khỏe lại, xin tôi đừng không để tâm đến ai cả.
Thật ra, không phải tôi không muốn để tâm, mà tôi thật sự không có sức nói chuyện với người khác.
Tôi bỗng cảm thấy giao tiếp là điều không cần thiết, bởi vì không có ai quan tâm tới cảm nhận của tôi cả.
……
Ánh sáng đi theo đám mây xuyên qua khung cửa sổ, tôi dùng nó để tính toán thời gian của mình.
Có một buổi tối, tôi vẫn hoảng loạn bất an, không tài nào ngủ được.
Cánh cửa phòng bệnh bỗng được ai đó đẩy ra.
Nên hình dung tiếng bước chân đó như thế nào nhỉ, quá quen thuộc, quen thuộc đến mức ngày nào đêm nào tôi cũng không dám quên đi.
Điều này thì tôi có thể chắc chắn được.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Diên Tri tới thăm tôi.
Có vẻ anh ta cũng không ngờ rằng tôi vẫn chưa ngủ, nên đứng ở cạnh giường đối mắt với tôi.
Tôi còn cho rằng mình có thể bình tĩnh đối diện với Thẩm Diên Tri, có điều khi anh ta bước chân lại gần.
Tôi vẫn không nhịn được, đưa tay lấy cái hộp cơm bằng sắt mẹ tôi để lại bên cửa sổ, ném thẳng về phía anh ta.
Anh ta không tránh đi, chỉ có chút lảo đảo.
Thế nên tôi mới phát hiện, anh ta vẫn chưa cắt tóc, ánh mắt ít nhiều cũng có chút mệt mỏi.
Trên khuỷu tay anh ta còn đang được băng bó.
“……”
Màn đêm vẫn luôn như vậy, nó mặc cho cơn gió thổi qua những bóng cây ngoài cửa sổ, mà sự im lặng và tàn nhẫn luôn có thể gặm nhấm lòng người.
“Anh nghe y tá nói, em lén đổ thuốc đi rồi?”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, anh ta đi từng bước về phía tôi, còn tôi lại ném mọi thứ xung quanh về phía anh ta.
“Khanh Khanh.”
Lúc nào anh ta gọi tên tôi, cũng đều mang dáng vẻ vô cùng thâm tình ấy.
Có lẽ là, anh ta đã quen dùng cách lừa gạt này để tạo ra những cái bẫy nguy hiểm.
Anh ta chỉ đang lừa gạt tôi mà thôi.
Anh ta đẩy tôi xuống đất, sau đó kéo lấy cổ tôi rồi hôn tôi.
Buồn cười nhất chính là, không ngờ tôi lại quên, là kẻ nào đã đẩy tôi xuống vực thẳm.
15.
Trong phòng bệnh vô cùng ồn ào.
Nhưng sức sống của mùa hè có vẻ không liên quan gì tới tôi cả.
Thẩm Diên Tri lôi cổ em gái anh ta vào trong.
“Em sẽ không bao giờ xin lỗi người phụ nữ đó! Thẩm Diên Tri em nói cho anh biết, anh đừng có ép người quá đáng!”
Cô gái một mực giãy giụa, cuối cùng bị Thẩm Diên Tri đá vào sau đầu gối.
Suýt nữa quỳ xuống trước giường bệnh của tôi.
“Cô!” Cô ta trừng mắt nhìn tôi đầy dữ tợn.
Trông chẳng khác gì một trò hề, nhưng tôi thật sự không có tâm trạng quan tâm cô ta, hơn nữa người đàn ông đứng sau lưng cô ta cũng đang làm tôi ngứa mắt.
Tôi dứt khoát nhắm mắt lại, nằm trên giường, coi như không nhìn thấy gì.
“Xin lỗi.”
Đến cuối cùng, cô ta vẫn nói lí nhí một câu.
“......”
“Khanh Khanh.”
Tôi nghe thấy anh ta đang gọi tên tôi.
Thật ra tôi vốn không muốn mở mắt ra đâu.
Nhưng giọng nói của Thẩm Nhụy Hân bỗng cao lên hẳn quãng tám, quá ầm ĩ.
“Anh! Anh làm gì thế! Anh mau đứng dậy!”
“......”
Có lẽ CEO của Thẩm thị quỳ xuống đất là hình ảnh khá hiếm thấy nhỉ.
Anh ta quỳ thẳng trước giường bệnh của tôi, sau đó cụp mắt xuống, ánh sáng như đang bao trùm sau lưng anh ta.
Thẩm Nhụy Hân ở bên cạnh đang kéo lấy anh ta gào khóc.
“Anh! Anh đứng dậy đi! Anh đừng quỳ……”
“Dựa vào đâu mà anh phải quỳ trước mặt cô ta chứ, anh nhìn lại anh xem……”
“Thẩm Diên Tri!”
Không biết từ lúc nào, Thẩm Nhụy Hân ở bên cạnh anh ta đã khóc sắp không thành tiếng nữa rồi.
Tôi cũng chẳng buồn xem cảnh này, hơn nữa tôi cũng chẳng cách nào đi đồng cảm nữa.
Thẩm Nhụy Hân không kéo được Thẩm Diên Tri, cuối cùng cô ta ôm mặt khóc, một mình chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng ve kêu mùa hè thu gọn vào trong một căn phòng.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Diên Tri.
Có vẻ như ánh mặt trời quá gay gắt, một tầng sáng chói lòa quét qua đồng tử của anh ta.
Dường như một khoảng ký ức rất xa, từ rất lâu về trước, cũng là đôi mắt này, cũng là tiếng ve kêu thế này.
Cũng không biết tại sao.
16.
Nằm trên giường bệnh quá lâu, người ta sẽ trở nên vô cùng chán đời.
Tôi thì lại không căm ghét cái chết, mà chỉ cảm thấy bị nhốt trong bốn bức tường này vô cùng khó chịu.
Thế nên y tá đặc cách cho tôi xuống vườn hoa dưới tầng đi dạo, thật ra thời tiết mùa hè phần lớn đều rất nóng nực, không có quá nhiều bệnh nhân đi lại phía dưới.
Tôi hay ngồi ở dưới bóng cây râm mát, dưới mái hiên ngay giữa sân vườn, vừa hay có một cây đàn piano màu trắng.
Hình như là của bệnh nhân cũ nào đó đã quyên góp cho bệnh viện.
Nếu may mắn, thi thoảng sẽ gặp được một tay lão luyện nào đó ngồi đàn một bản nhạc.
Ví dụ như mấy ngày nay, cứ có một cậu thanh niên khoảng 17-18 tuổi đàn piano ở đó.
Ấn tượng của tôi đối với cậu ấy khá sâu sắc, bởi vì cậu có một mái tóc màu trắng.
Tuy da của cậu ấy cũng trắng gần như trong suốt, nhưng ít nhất nhìn vào vẫn khá khỏe mạnh.
Thế nên có lẽ không phải bị bạch tạng, mà là màu tóc cậu ấy tự nhuộm.
Nhưng trông cậu ấy có vẻ rất ngoan, không giống một cậu trai đang trong thời kì nổi loạn.
Tôi đã nhìn cậu ấy khoảng 2-3 ngày nhỉ.
Đến ngày thứ tư, cậu ấy không tới.
Thực ra tôi đã thích đàn piano từ lâu rồi, hồi tiểu học từng học đánh đàn, còn bị mẹ bắt thi chứng chỉ piano cấp 10 nữa.
Có lẽ đàn piano đã để đó khá lâu, âm thanh không còn quá chuẩn.
Tôi đàn có hơi vấp, cố gắng dựa vào trí nhớ của mình để đánh nên đoạn nhạc.
Cuối cùng có một âm chuyển quá cao, tôi bỗng nhiên quên mất.
Trong lúc nghĩ mãi mà không ra, một bàn tay trắng như ngọc bỗng xuất hiện bên cạnh tôi.
Cậu thiếu niên ấy nhắm hai mắt lại cũng có thể đàn ra khúc nhạc mà tôi mãi cũng không nhớ nổi.
Mà một người đến khi bị y tá chạm vào cũng run lên như tôi, thế nhưng lại không bài xích cậu ấy.
Ánh nắng ban trưa vô cùng gay gắt, khí nóng thiêu đốt như muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Tôi thẫn thờ nhìn cậu ấy, mà sau đó, cậu ấy cũng tới ngồi cạnh tôi.
Bốn bàn tay cùng nhau chơi đàn.
Từ sau khi học cấp 3, tôi đã quên mất âm nhạc có ý nghĩa gì với mình rồi.
Rõ ràng ước mơ hồi còn nhỏ của tôi, là trở thành một nghệ sĩ piano mà.
Cho đến khi bản nhạc kết thúc.
Người bên cạnh cười nhìn tôi.
Mắt cậu ấy cong cong, lúc cười lên còn có cặp má lúm rất đẹp.
“Em tên là Tống Hữu Tinh.”
“Chị ơi, đã lâu không gặp.”
17.
Trong trí nhớ của tôi không có nhân vật Tống Hữu Tinh này.
Nhưng cậu ấy luôn nói, chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu trước đây rồi.
“Chị quên em rồi cũng không sao, bởi vì một ngày nào đó chị nhất định sẽ nhớ ra thôi.”
Cậu ấy luyện đánh đàn cùng tôi.
Mang máy chơi game đến chơi cùng tôi.
Tôi biết sự xuất hiện của cậu ấy rất kì lạ, có lẽ cũng không mang mục đích tốt đẹp gì.
Nhưng tôi vẫn không cách nào ghét cậu ấy được.
Bởi vì cậu ấy luôn cười với tôi.
Bởi vì cậu không giống mẹ tôi, suốt ngày chìm trong nước mắt.
Bởi vì cậu ấy không giống Thẩm Diên Tri, cứ nửa đêm lại đến bên đầu giường tôi, y như hồn ma vậy.
Tống Hữu Tinh chính là Tống Hữu Tinh, chỉ có cậu ấy đối xử tốt với tôi.
Cảm giác này rất kì lạ, có lẽ tình cảm của con người vốn nên được cảm nhận như vậy.
Chỉ cần cậu ấy cười với tôi, tôi sẽ tạm thời quên đi được những đau khổ đó.
“Chị ơi, chị có muốn để em đưa chị đi không?”
Một buổi chiều nào đó, cậu ấy bỗng nói như vậy với tôi.
Thật ra tôi không cho rằng bản thân có thể trốn khỏi lòng bàn tay của Thẩm Diên Tri, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi vẫn gật đầu, tin tưởng cậu ấy.
Thế là hôm đó, Tống Hữu Tinh vẫn luôn trốn trong phòng bệnh của tôi.
Đến khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, cậu ấy lén lút đưa tôi ra ngoài.
Chúng tôi đi ra từ cửa sổ phòng bệnh, tầng hai cũng không tính là quá cao.
Cậu ấy dắt lấy tay tôi, tim tôi chưa từng đập mạnh như vậy bao giờ.
Cậu thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, nắm lấy cổ tay của tôi.
Hôm nay không có trăng, ánh sáng cũng chỉ mơ mơ hồ hồ.
Nhìn từ xương lông mày xuống, tôi phát hiện dưới khóe mắt của cậu ấy có một nốt ruồi rất nhỏ.
Tôi bỗng nhiên rất muốn khóc.
Cậu ấy ngồi xổm xuống, lấy vạt áo lau nước mắt cho tôi.
“Tống Hữu Tinh, tôi không nhớ ra cậu là ai.”
Nhưng tại sao cậu lại quen thuộc đến vậy chứ.
“Thật ra, không nhớ lại được cũng không sao, Tần Tử Khanh, chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Cậu ấy đạp chiếc xe đạp, còn tôi ngồi sau lưng cậu ấy.
Làn gió đêm thổi qua, bệnh viện tôi ở nằm ngay ven biển, thế nên chỉ cần đạp xe men theo con đường đó là có thể nhìn thấy sóng biển cuộn trào.
Cậu ấy đạp chiếc xe, đưa tôi đi tới cuối con đường.
Mà sau lưng chúng tôi, dần dần có mấy chiếc xe ô tô đang ép sát.
Thế nên, ai rồi cũng phải quay về hiện thực.
Cho dù cuộc gặp gỡ có lãng mạn đến đâu, cho dù bạn có thích người trước mắt đến cỡ nào.
Tống Hữu Tinh không nói lời nào mà tiếp tục đạp xe, nhưng sao cậu ấy có thể vượt qua chiếc xe ô tô bốn bánh đây.
Gió ở vách núi lớn như vậy, cuối cùng cậu ấy vẫn phải chật vật dừng xe lại.
Ánh đèn của chiếc xe ép chúng tôi dừng lại thật sự rất chói mắt, người bước xuống từ trên xe loạng choạng đi về phía tôi.
Thẩm Diên Tri ôm tôi vào lòng.
Mùi thuốc trên người anh ta rất nặng, cho dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi cái ôm của anh ta.
Thẩm Diên Tri cất giọng khàn khàn, anh ta như muốn nhét tôi vào trong lòng vậy.
“Khanh Khanh, nếu như cậu ta thật sự đưa em đi.”
“Anh sẽ giết chết cậu ta.”
“......”
18.
Tôi và Thẩm Diên Tri cãi nhau một trận om sòm.
Cũng có thể coi là một mình tôi nổi điên.
Ai có thể ép được người có thân phận và địa vị như anh ta cơ chứ.
Cuối cùng, tôi đã xuất viện, nhưng không trở về chỗ của Thẩm Diên Tri.
Tôi dùng cách tuyệt thực để uy hiếp anh ta, anh ta đồng ý cho tôi về sống trong căn nhà của mình.
Cái giá phải trả là, ngày nào tôi cũng phải uống hết bình sữa bò dưới sự giám sát của anh ta.
Chuyện đã đến nước này, nếu nói bình sữa mỗi ngày tôi uống đó không có vấn đề gì, tôi nghĩ đến chính anh ta cũng không tin nổi.
Có điều tôi cũng chẳng quan tâm nữa.
Anh ta bắt tôi uống, tôi sẽ uống.
Tôi nhìn chăm chăm vào anh ta, uống một hơi hết sạch sữa bò, sau đó dùng sức đóng chặt cánh cửa.
Bỏ lại anh ta ở bên ngoài.
Chiếc nhẫn thứ ba bị tôi tháo xuống mang đi cầm đồ, đương nhiên, tôi cũng không có ý định muốn chuộc nó về.
Tống Hữu Tinh bỗng nhiên mắc một căn bệnh rất nghiêm trọng.
Tôi biết suy nghĩ của mình rất kì lạ, thật ra tôi với cậu ấy quen nhau chưa được bao lâu, nhưng tôi muốn cố gắng hết sức để cứu cậu ấy.
Nếu thật sự phải nói ra một lí do, có lẽ là, trước giờ chưa từng có ai đối xử chân thành với tôi như vậy.
Hầu như tình cảm của tất cả mọi người đều mang theo mục đích mà tới, chỉ có duy nhất Tống Hữu Tinh, cậu ấy chỉ cười với mình tôi.
Tôi đưa cậu ấy đến rất nhiều bệnh viện, nhưng đều không chữa khỏi.
Điều đáng ghét nhất là, Thẩm Diên Tri cứ đi theo tôi mãi.
Đúng là âm hồn bất tán.
Anh ta nói mình có thể cung cấp dịch vụ chữa trị tốt nhất cho Tống Hữu Tinh, bảo tôi đừng tự giày vò bản thân nữa.
Tôi lười để ý đến anh ta.
Nhưng từng ngày trôi qua, tình trạng sức khỏe của Tống Hữu Tinh ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cậu ấy bắt đầu không đi nổi, ho ra máu trước mặt tôi, hoặc là bỗng dưng bị ngất xỉu.
Cuối cùng, Tống Hữu Tinh vẫn vào trong căn phòng bệnh được Thẩm Diên Tri sắp xếp.
Sức khỏe của cậu ấy ngày một tồi tệ hơn.
Tháng sáu, trời đổ mấy cơn mưa rất lớn, mà trong một buổi chiều mưa nào đó.
Trong một buổi chiều tà không thấy ánh hoàng hôn, Tống Hữu Tinh đi rồi.
Đời người luôn có rất nhiều cuộc gặp gỡ cùng những giây phút chia ly, buổi sáng hôm đó, cậu ấy vẫn còn hẹn tôi cùng đi ngắm hoa hải đường bên công viên Thính Nguyệt.
Rốt cuộc Tống Hữu Tinh có ý nghĩa gì đối với tôi nhỉ?
Rõ ràng tôi với cậu ấy mới quen nhau không lâu.
Rõ ràng tôi không nên tức giận, cũng không nên đau lòng.
Rõ ràng tôi sớm đã không còn gì để mất nữa rồi.
Thật ra ngày hôm đó tôi không hề khóc, mà chỉ ngồi trong phòng bệnh của cậu ấy rất lâu.
Tôi chỉ mất đi một người cuối cùng tôi có thể mất mà thôi.
Chỉ có vậy mà thôi.
……
“Em xem, em lại chỉ còn có mình anh.”
Vào ngày thứ ba sau khi Tống Hữu Tinh đi, trời rất đẹp, Thẩm Diên Tri dựa vào cửa phòng bệnh đưa sữa cho tôi.
Anh ta mặc một chiếc khoác màu đen, anh ta vẫn luôn như vậy, bề ngoài thì áo mũ chỉnh tề.
Ai biết sâu trong nội tâm đã mục nát thành cái dạng gì đâu.
Người đàn ông cúi xuống nhìn tôi từ từ uống hết sữa, sau đó đưa tay lên muốn xoa đầu tôi theo thói quen.
Nhưng tôi lại tránh đi.
Thật ra nếu nhìn kĩ, đuôi mắt của Thẩm Diên Tri cũng có một nốt ruồi.
Đôi mắt đen nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, tôi cũng nhìn thẳng vào anh ta.
Anh ta biết Tống Hữu Tinh chết rồi sao? Cái chết của Tống Hữu Tinh, có liên quan đến anh ta không?
Cơn mưa bóng mây hắt vào trong phòng.
Thẩm Diên Tri cúi đầu nhìn tôi một lúc, sau đó hôn tôi.
Tôi rất ghét cơ thể đã bị anh ta nắm rõ trong lòng bàn tay này, ghét nhiệt độ ấm áp còn sót lại sau khi bàn tay anh ta lướt qua.
Răng môi cọ xát vào nhau, nhịp tim cứ đập không ngừng như hồi trống bên tai.
“Thẩm Diên Tri, tôi sẽ tiễn anh xuống địa ngục.”
“Cô Tần, anh đã ở dưới địa ngục rồi.”
19.
Tôi và Thẩm Diên Tri kết hôn, nhận được những lời chúc phúc vô cùng giả tạo của đám bạn bè thân thích.
Anh ta trở nên chiều chuộng tôi hơn bao giờ hết, cho dù tôi đưa ra yêu cầu gì, anh ta cũng đều đồng ý.
Tôi chỉ tiện miệng nói câu nóng quá, anh ta liền đưa tôi tới New Zealand ở tận nửa kia Trái đất.
Nơi đó quả thực có núi tuyết không bao giờ tan, hơn nữa còn đang vào mùa đông.
“Có lạnh không?”
Tôi sớm đã bị anh ta trùm ba lớp trong ba lớp ngoài rồi, anh ta vẫn còn muốn khoác chiếc khăn choàng cho tôi, nhưng tôi lại né tránh.
Phía sau lưng vang tới tiếng cười khẽ của anh ta.
“Sao trông như con gấu nhỏ vậy?”
“......”
Hơi thở phả ra sẽ ngưng tụ lại thành một làn sương nhỏ, chúng tôi ở trong một khách sạn dưới chân núi Aoraki.
Vừa nhìn đã biết đây là nơi ở của giới thượng lưu, có đầy đủ các loại thiết bị, cho dù hiện giờ chưa phải là mùa du lịch, nhưng thi thoảng vẫn có thể bắt gặp một vài du khách trong khách sạn.
“Ngày mai em muốn đi đâu chơi?”
Những ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Diên Tri cầm con dao, phết bơ lên miếng bánh mì, miếng bánh tôi phết bơ trông lại xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng anh ta vẫn nhìn rất thích thú.
Cuối cùng anh ta thở dài một tiếng, đổi miếng bánh của tôi sang đĩa ăn của mình.
Trong khách sạn có nuôi vài con chó săn, trông có vẻ rất hung dữ, nhưng sau vài ngày chung sống, tôi phát hiện chỉ cần cho chúng đồ ăn, chúng nó sẽ vẫy vẫy đuôi như mấy đứa ngốc.
Thế nên tôi đã ném miếng bánh mì vừa được Thẩm Diên Tri đổi sang đĩa cho mấy con chó đó ăn.
Người đàn ông trước mặt đương nhiên không ngờ được rằng tôi sẽ làm như vậy.
Chân Thẩm Diên Tri dưới gầm bàn đá nhẹ chân tôi, có vẻ như đã bị chọc tức đến bật cười.
“Anh còn chưa chọc giận em đâu nhỉ, Tần Tiểu Khanh?”
“......”
Tôi lười không thèm trả lời anh ta, gió tuyết bên ngoài cửa sổ có vẻ đã đỡ hơn nhiều so với trận hoành hành đêm qua của nó.
Lớp tuyết ngoài sân dày đến mức có thể lấp đầy cả đầu gối, có không ít khách du lịch đang nghịch tuyết ngoài đó.
Trên tập giấy quảng cáo của khách sạn, kể về một truyền thuyết có từ ngàn năm liên quan tới dãy núi này.
Ngoài tiếng Māori bản địa ra, còn có cả bản tiếng Anh nữa.
Tôi tiện tay cầm tập quảng cáo lên đọc.
Trong tập quảng cáo có nói, đi thẳng về phía núi tuyết, khi sắp tới được đỉnh núi cao nhất, có thể sẽ tìm được tinh linh nhỏ đại diện cho sự may mắn.
Một câu chuyện vô nghĩa dùng để tuyên truyền, tôi nhìn lướt vài cái rồi ném qua một bên.
Nhưng Thẩm Diên Tri cứ lải nhải bên tai tôi mãi không ngừng, làm tôi thấy rất phiền phức.
“Nếu anh thật sự rảnh đến vậy, không bằng đi tìm cái này cho tôi đi?”
Thật ra, đây chỉ là lời qua loa lấy lệ mà tôi nói ra khi cảm thấy mất kiên nhẫn mà thôi.
Nhưng Thẩm Diên Tri ngơ ra chừng hai giây, nhìn tập quảng cáo, đôi mắt hơi cong lên.
“Ước muốn gì cũng có thể thực hiện à, vậy có lẽ anh thật sự rất cần đấy.”
“......”
Tôi thở dài một tiếng.
Không ngờ người này thật sự chuẩn bị xuất phát lên núi, trong khách sạn vẫn còn vài khách leo núi, họ muốn chinh phục đỉnh núi ấy, thế nên Thẩm Diên Tri có thể đi theo bọn họ.
Tôi không biết tại sao người này lại trở thành dáng vẻ như vậy, trước đây rõ ràng anh ta rất chững chạc, giờ lại chỉ vì một câu nói của tôi mà……
Dù sao cũng là leo núi tuyết, phải chuẩn bị rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp, buổi tối lúc anh ta sắp xếp hành lý, tôi ôm cánh tay ngồi trước cửa phòng nhìn anh ta.
Thẩm Diên Tri kéo khóa áo lên mức cao nhất, chỉ còn để lộ ra đôi mắt đen nhánh, trông có vẻ hơi ươn ướt vì thấy cảnh tuyết rơi.
Tôi hoàn toàn không có hứng thú với việc leo núi, vì vậy cũng không đi cùng với bọn họ.
Mắt anh ta cong cong lên.
“Sao thế, không nỡ để anh đi à?”
“......”
“Tôi chỉ mong anh chết giữa đường đi, tốt nhất đừng bao giờ quay trở về nữa.”
Tôi hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Diên Tri, nhưng anh ta cũng chỉ cười khẽ.
Sau đó đi qua xoa đầu tôi.
“Đừng như vậy, Khanh Khanh, có vài lời, nói mãi rồi sẽ trở thành sự thật đấy.”
“......”