Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Bọn mút-tai-to. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi chưa từng thấy bọn mút này bao giờ, nhưng chúng không phải loài thú được sinh trưởng tự nhiên. Chúng giống như bầy sói to xác, nhưng loài sói đâu biết tiếp đất bằng chân sau và giữ thăng bằng dễ dàng như chúng? Loài sói đâu biết lấy chân trước để vẫy những con đằng sau, như thể chúng có cổ tay? Tôi nhận ra những điều đó từ đằng xa. Đến gần hơn, chắc chắn chúng còn lộ ra nhiều thứ hung hiểm nữa.
Cato chạy thẳng một mạch đến Cornucopia, và không cần suy nghĩ nhiều tôi chạy theo hắn. Nếu hắn nghĩ đó là nơi an toàn nhất, tôi còn biết phàn nàn gì nữa? Với lại, dù tôi có leo lên cây, Peeta cũng không thể chạy thoát khỏi chúng với cái chân đau. Peeta! Vừa chạm tay vào mặt kim loại ở chóp đuôi Cornucopia, tôi sực nhớ đến đồng đội của mình. Cậu chạy khập khiễng sau tôi khoảng mười lăm mét, đang cố hết sức có thể, nhưng bầy mút đang nhanh chóng tiến lại gần. Tôi bắn một mũi tên vào chúng, hạ gục một con, nhưng phía sau vẫn còn hàng đàn.
Peeta vẫy tôi về phía chiếc sừng. “Chạy đi, Katniss! Chạy đi!”
Cậu nói đúng. Tôi không thể bảo vệ cả hai khi đang đứng dưới đất. Tôi bắt đầu dùng cả hai tay hai chân leo lên Cornucopia. Với bề mặt làm bằng vàng ròng được thiết kế giống như chiếc giỏ đan hình sừng mà chúng tôi vẫn thường dùng để đựng đồ khi thu hoạch, không có nhiều mấu và đường viền để bám vào cho tử tế. Đã thế sau một ngày nắng gắt ở Đấu trường, bề mặt kim loại nóng ran như muốn làm phỏng rộp tay tôi.
Cato ở đầu bên kia của chiếc sừng, cách mặt đất sáu mét, vừa leo vừa thở hổn hển. Bây giờ là cơ hội tốt để tôi thanh toán hắn. Tôi ngừng lại ở lưng chừng chiếc sừng và gài tên, nhưng ngay khi sắp sửa bắn thì tôi nghe thấy tiếng Peeta la lên. Tôi quay lại, thấy cậu ấy vừa bám vào phần chóp sừng và bầy mút ở ngay dưới gót.
“Leo lên đi!” tôi hét lên. Peeta leo lên, không chỉ vướng cái chân đau mà cả con dao trên tay. Tôi bắn vào cổ họng con sói đầu tiên chạm móng vào khối kim loại. Khi con vật giãy chết, nó vô tình cào bị thương một vài đồng đội. Lúc đó tôi mới để ý đến móng vuốt của chúng. Những móng vuốt dài mười xăng ti mét và sắc lẹm như dao cạo.
Peeta leo đến chân tôi, tôi chụp tay cậu kéo lên. Nhớ ra Cato đang ở phía trên tôi quay lại nhìn, nhưng hắn đang rụt người lại, xung quanh là cả bầy mút, còn nhiều hơn cả chúng tôi. Hắn thốt ra điều gì đó khó hiểu. Tiếng khụt khịt, gầm gừ của bầy mút không làm hắn ngưng.
“Cái gì?” tôi quát về phía hắn.
“Hắn nói, ‘Chúng mày có leo lên được không’?” Peeta đáp, kéo tôi tập trung trở lại vào bầy thú bên dưới.
Bầy mút bắt đầu tập tụ hợp lại. Khi đã thành một nhóm, chúng đứng thẳng lên bằng hai chân sau, giống con người đến kỳ lạ. Lông con nào cũng dày. Một số có lông thẳng và mượt, số khác thì lông quăn, và màu lông thay đổi từ đen tuyền đến một màu, mà tôi chỉ biết dùng từ vàng hoe để diễn tả. Còn một thứ gì khác ở chúng, khiến tôi rờn rợn sau gáy, nhưng tôi vẫn chưa thể nghĩ ra.
Chúng ghé mũi vào chiếc sừng, khịt khịt và ngửi mùi kim loại, cào móng lên bề mặt và cãi cọ với nhau bằng thứ âm thanh the thé. Hẳn đó là cách mà chúng trao đổi với nhau, bởi sau đó bầy thú lùi lại, như để tạo khoảng trống. Rồi một con khá to với bộ lông vàng mượt chạy lấy đà và nhảy đến chiếc sừng. Phải có đôi chân sau cực khỏe, nó mới có thể bật lên chỉ cách chúng tôi ba mét, nhả tiếng gầm gừ từ cửa miệng đỏ au. Trong khoảnh khắc nó bám vào chiếc sừng, tôi phát hiện ra điều mình còn băn khoăn nãy giờ. Đôi mắt xanh đang nhìn tôi trừng trừng không giống của bất cứ loài sói hay chó, hay bất cứ loài răng nanh nào tôi từng thấy. Chúng giống con người, rõ ràng là thế. Và phát hiện đó càng thêm chắc chắn khi tôi để ý trên cổ nó có hình số 1 được nạm đá quý, và toàn bộ sự thật khủng khiếp được sáng tỏ. Mái tóc vàng, cặp mắt xanh, con số... đó chính là Glimmer.
Tôi bật la thất thanh và phải cố gắng để không đánh rơi mũi tên. Tuy đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng tôi vẫn nhận biết rõ, rằng số tên còn lại quá ít ỏi. Tôi đang chờ xem bầy thú này có leo lên được không. Nhưng vào lúc này, dù con mút đã trượt xuống, không sao leo lên được bề mặt kim loại, và tôi có thể nghe tiếng rít chậm rãi của móng vuốt, như tiếng móng tay cào trên bảng đen, tôi vẫn bắn vào cổ họng nó. Nó giật phắt người và rớt huỵch xuống đất.
“Sao thế Katniss?” Peeta nắm lấy tay tôi.
“Chính là con bé!” tôi thốt lên.
“Ai cơ?” Peeta hỏi.
Tôi nhìn hết con này đến con khác, để ý kích thước và màu sắc của chúng. Một con nhỏ người, lông đỏ và đôi mắt màu hổ phách... Mặt cáo! Và đằng kia, lông xám tro và đôi mắt màu nâu đỏ của thằng bé Quận 9, đứa đã chết trong lúc giành chiếc ba lô với tôi! Và tệ hơn cả, con mút nhỏ nhất, lông bóng sẫm màu, đôi mắt nâu to tròn và trên cổ là con số 11 được đơm bằng rơm. Răng nhe ra đầy thù hận. Rue...
“Chuyện gì thế, Katniss?” Peeta lay vai tôi.
“Chính là họ. Tất cả bọn họ. Những người khác. Rue và Mặt cáo và... tất cả đấu thủ khác,” giọng tôi tắc nghẹn.
Peeta thở nặng nề khi nhận ra điều đó. “Người ta đã làm gì họ? Cậu không nghĩ... đó chính là đôi mắt thật của họ ư?”
Đôi mắt chính là điều tôi ít lo lắng nhất. Còn não bộ của chúng thì sao? Liệu chúng có lưu lại ký ức về những đấu thủ không? Liệu chúng có được lập trình để nhìn gương mặt chúng tôi với một lòng căm thù tột độ, vì chúng tôi còn sống sót, còn vì chúng đã bị sát hại tàn bạo không? Và những kẻ chúng tôi đã thực sự giết... liệu chúng có ý thức rằng, chúng đang trả thù chính kẻ đã giết chúng?
Tôi chưa kịp giải thích thì bầy sói đã bắt đầu tấn công chiếc sừng bằng cách khác. Chúng tách ra làm hai nhóm ở hai bên chiếc sừng và dùng sức của chi sau bật lên. Một dấu răng chỉ cách tay tôi vài xăng ti mét và rồi tôi nghe tiếng Peeta hét lớn, người cậu bị kéo mạnh, sức nặng của chàng trai và con vật kéo lấy tôi. Nếu không vì nắm chặt tay tôi trước đó có lẽ cậu đã rớt xuống đất, nhưng vào lúc này, tôi đang dùng hết sức để giữ cho cả hai ở vành chiếc sừng. Và thêm mấy con mút-vật tế khác đang tới.
“Giết nó, Peeta! Giết nó!” Tôi hét lên, và mặc dù không thấy rõ điều gì đang diễn ra, tôi biết chắc cậu vừa đâm vào con thú bởi sức kéo đã nhẹ. Tôi đã có thể kéo Peeta trở lại chiếc sừng, cả hai cùng leo trở lại đỉnh, nơi kẻ thù ít nguy hiểm hơn đang đợi.
Cato vẫn chưa đứng lên được, nhưng hơi thở đã chậm lại và tôi biết hắn sẽ sớm hồi phục để thanh toán chúng tôi, ném chúng tôi xuống chỗ chết. Tôi giương cung, và bắn trúng một con mút chỉ có thể là Thresh. Còn ai khác có thể nhảy cao như thế? Cảm thấy dễ thở hơn một chút, vì dù sao cuối cùng chúng tôi cũng vượt lên trên tầm với của lũ mút, tôi quay lại để đối phó Cato thì cảm thấy cơ thể bị Peeta kéo mạnh. Máu của cậu bắn lên mặt tôi, sau vết chém của Cato.
Cato đứng trước mặt tôi, ngay vành chiếc sừng, đang khóa người Peeta lại bằng một đòn như kiểu khóa cổ, khiến cậu nghẹt thở. Peeta cố gỡ tay Cato nhưng khá yếu ớt, như thể không biết nên tìm cách để thở hay ngăn máu đang túa ra từ vết thương ở bắp chân mà một con mút đã cắn phải.
Tôi nhắm một trong hai mũi tên cuối cùng vào đầu Cato vì biết sẽ chẳng hề hấn gì nếu bắn vào người hay tay chân của hắn, bởi lúc này tôi có thể thấy hắn đang mặc một chiếc áo lưới màu da bó sát người. Một thứ áo giáp bó cao cấp của Capitol. Nó nằm trong chiếc ba lô của hắn ở bữa phá cỗ ư? Áo giáp bó mà cản được những mũi tên của tôi ư? Dù sao, họ cũng bỏ qua khuôn mặt hắn.
Cato chỉ cười. “Nếu bắn, cả tao và nó sẽ cùng rớt xuống.”
Hắn nói đúng. Nếu tôi bắn và hắn rớt xuống bầy mút, Peeta chắc chắn sẽ chết theo. Chúng tôi cùng bị đẩy vào thế kẹt. Tôi không thể bắn Cato mà không giết cả Peeta. Hắn không thể giết Peeta mà đảm bảo rằng không có mũi tên nào xuyên vào sọ. Chúng tôi cứ đứng như tượng, nhìn nhau thăm dò.
Cơ bắp tôi căng cứng, như sắp đứt ra bất cứ lúc nào. Răng tôi nghiến chặt. Tôi không còn nghe tiếng gì của bầy mút, chỉ thấy máu đập dồn dập trong màng nhĩ từ bên tai còn tốt.
Môi Peeta đang tái dần. Nếu tôi không nhanh chóng làm điều gì đó, Peeta sẽ chết vì ngạt thở và Cato sẽ dùng người cậu làm bia chắn. Thật ra tôi biết chắc Cato đã dự tính điều này, vì sau khi ngừng cười, môi hắn khẽ nhếch một cách đắc ý.
Như một nỗ lực cuối cùng, Peeta nhấc những ngón tay đẫm máu khỏi cái chân bị thương đưa lên tay Cato. Thay vì gỡ cánh tay hắn để thoát ra, cậu chuyển hướng tới mu bàn tay Cato đánh một dấu X. Cato chỉ kịp hiểu sau tôi đúng một giây. Tôi biết được khi thấy nụ cười trên môi hắn tắt ngấm. Nhưng một giây cũng là quá trễ bởi vào lúc đó, mũi tên của tôi đã găm vào bàn tay hắn. Hắn hét lớn, buông Peeta theo phản xạ, còn cậu xô ngược vào người hắn. Trong một thoáng kinh hoàng, tôi nghĩ là cả hai sẽ cùng rớt xuống. Tôi chồm người tới trước, vừa kịp nắm lấy tay Peeta trong khi Cato trượt chân trên mặt chiếc sừng đẫm máu và ngã bổ xuống đất.
Chúng tôi nghe thấy tiếng thân người Cato đập mạnh khi rớt từ trên cao xuống, ngay sau đó bầy mút lao bổ vào hắn. Peeta và tôi ôm chặt lấy nhau, chờ đợi tiếng pháo, chờ đợi cuộc chiến kết thúc, chờ đợi được thoát khỏi đây. Nhưng không có tiếng pháo nào cả. Vẫn chưa. Bởi đây là đỉnh điểm của Đấu trường Sinh tử, và bởi khán giả không muốn kết thúc như thế.
Tôi không nhìn xuống, nhưng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của bầy mút, tiếng rên la vì đau đớn của Cato. Tôi không hiểu làm sao hắn vẫn còn sống sót, cho tới khi nhớ ra bộ giáp bảo vệ hắn từ cổ chân tới mắt cá, và nhận ra sự tra tấn này mới kéo dài làm sao. Cato hẳn đã giấu con dao hay thứ gì đó trong người, bởi thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng tru của một con mút, hay tiếng kim khí va chạm khi lưỡi dao quẹt vào mặt vàng của chiếc sừng. Trận chiến diễn ra xung quanh Cornucopia, và Cato hẳn đang cố tìm một cách khác để thoát thân khi hắn chạy vòng lại đuôi của chiếc sừng để leo lên chỗ chúng tôi. Nhưng cuối cùng, dù hắn có mạnh mẽ và xuất sắc đến mấy, vẫn không đọ nổi sức mạnh của cả bầy mút.
Không biết chuyện này kéo dài bao lâu, có thể một tiếng hay gần như thế, cho tới khi Cato gục xuống, mặc cho bầy mút kéo mình trở lại Cornucopia. Lúc này chúng mới thanh toán hắn đây, tôi nghĩ. Nhưng vẫn chưa có tiếng pháo. Màn đêm buông xuống, quốc ca cất lên nhưng trên bầu trời vẫn chưa có hình Cato, chỉ có tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ bên trong mặt kim loại ở bên dưới. Một luồng gió lạnh giá thổi qua nhắc nhở tôi rằng Đấu trường vẫn chưa kết thúc, không ai biết nó sẽ kéo dài đến bao giờ, và vẫn chưa có gì bảo đảm cho chiến thắng.
Tôi quay lại Peeta và phát hiện ra chân cậu đang chảy máu nhiều hơn bao giờ hết. Toàn bộ đồ dùng, ba lô đã nằm lại bên hồ khi chúng tôi chạy trốn bầy thú. Tôi không có băng gạc, không có gì để cầm máu đang chảy ra từ bắp chân cậu. Mặc dù đang run cầm cập dưới cái lạnh cắt da, tôi vẫn cởi áo khoác, cởi cả áo thun và nhanh chóng buộc chúng vào nhau. Cái lạnh bất ngờ khiến răng tôi va vào nhau lập cập.
Mặt Peeta xám đi dưới ánh trăng nhợt nhạt. Tôi đặt cậu nằm xuống rồi xem xét vết thương. Dòng máu ấm nóng, dinh dính chảy qua ngón tay tôi. Băng vẫn chưa đủ. Tôi đã nhiều lần thấy mẹ buộc ga rô và cố bắt chước lại. Tôi cắt ống tay áo thun, quấn làm hai vòng quanh chân cậu phía dưới đầu gối và buộc hờ. Không có gì để chèn vào nút thắt, tôi đặt vào đó mũi tên còn lại và siết lại chặt hết mức. Việc này khá mạo hiểm, Peeta có thể mất đi cái chân, nhưng để cứu mạng sống của cậu, tôi có thể làm gì khác? Tôi băng vết thương với mảnh áo còn lại và nằm xuống cạnh cậu.
“Đừng ngủ nhé,” tôi nhắc Peeta. Không chắc điều này có giúp ích gì khi chữa bệnh hay không, nhưng tôi sợ rằng nếu thiếp đi cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại.
“Cậu lạnh không?” Peeta hỏi. Cậu cởi chiếc áo khoác, để tôi ôm chặt, rồi quàng chiếc áo quanh người tôi. Có đỡ lạnh hơn một chút sau khi sẻ chia hơi ấm dưới hai lớp áo khoác nhưng đêm vẫn còn dài lắm. Nhiệt độ tiếp tục hạ. Bây giờ, ngay cả bề mặt Cornucopia cũng dần trở nên lạnh giá dù khi tôi leo lên nó vẫn còn nóng rẫy.
“Cato vẫn có thể thắng,” tôi thì thào với Peeta.
“Đừng tin vào điều ấy,” cậu nói, kéo mũ trùm đầu của tôi lên, nhưng người còn run lập cập hơn cả tôi.
Tiếp theo đó là những giây phút tồi tệ nhất trong cuộc đời, thử nghĩ xem, khi tôi không thể hé răng bất kỳ thứ gì. Cái lạnh đã đủ tra tấn rồi, nhưng cơn ác mộng thật sự là khi nghe Cato rên la, kêu van và cuối cùng, chỉ còn đủ sức rên rỉ khi bị bầy mút xâu xé. Ngay sau đó, tôi không còn quan tâm đến việc hắn là ai và đã làm những gì, tôi chỉ muốn nỗi đau đớn của hắn két thúc thật nhanh chóng.
“Tại sao chúng không giết quách hắn luôn nhỉ?” tôi hỏi Peeta.
“Cậu biết tại sao mà,” cậu nói và kéo tôi lại gần.
Tôi biết. Lúc này thì không ai có thể rời mắt khỏi màn hình. Theo cách nghĩ của Ban Tổ chức, đây là màn tiêu khiển cuối cùng.
Thảm cảnh đó cứ tiếp diễn và cuối cùng hằn sâu vào tâm trí tôi, chặn đứng những ký ức của ngày hôm qua và những hy vọng về ngày mai, xóa hết mọi thứ chỉ trừ hiện tại, tôi bắt đầu tin rằng, sẽ không bao giờ thay đổi. Sẽ không có thứ khác, ngoại trừ cái rét, nỗi sợ và âm thanh vật vã của chàng trai đang chết dần chiếc mòn trong chiếc sừng.
Peeta đã bắt đầu mê man, tôi gọi lớn tên cậu càng lúc càng to, bởi nếu cậu ra đi trong tay tôi vào lúc này, tôi biết là mình sẽ hoàn toàn mất trí. Cậu đang cố gượng, có lẽ vì tôi nhiều hơn vì bản thân mình, nhưng thật khó, bởi cơn vô thức rồi sẽ trở thành sự giải thoát. Nhưng dòng máu nóng đang rần rật trong người tôi sẽ không đời nào để tôi đi theo cậu ấy. Nên tôi không thể để cậu ấy ra đi. Đơn giản là không thể.
Dấu hiệu duy nhất về sự dịch chuyển của thời gian, nó nằm ở trên kia, thiên đường, nơi mặt trăng đang nhích nhè nhẹ. Peeta chỉ về phía nó, cho tôi thấy sự xê dịch, và thỉnh thoảng, chỉ trong thoáng chốc thôi, tôi lại cảm thấy chút hy vọng le lói trước khi bị đẩy trở lại cơn hành xác trong đêm.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng cậu thì thầm, rằng mặt trời đang lên. Tôi mở mắt và thấy những ngôi sao đang lặn dần trong ánh bình minh nhạt nhòa. Tôi còn thấy khuôn mặt của Peeta tái nhợt vì mất máu ra sao. Thời gian còn lại của cậu thật ít ỏi. Tôi biết tôi phải đưa cậu về lại Capitol. Tiếng pháo vẫn chưa vang lên. Áp chiếc tai còn tốt xuống mặt sừng, tôi có thể nghe tháy tiếng thoi thóp của Cato.
“Tớ nghĩ hắn sắp chết rồi. Katniss, cậu bắn hắn được không?” Peeta hỏi.
Nếu hắn ở gần miệng chiếc sừng, tôi có thể kết liễu. Việc này có thể xem như làm phước.
“Mũi tên cuối cùng của tớ kẹp trong ga rô rồi,” tôi nói.
“Lấy nó đi,” Peeta nói, cởi chiếc áo khoác, buông tôi nhích ra.
Rồi tôi rút mũi tên và thắt lại ga rô chặt hết mức bằng những ngón tay tê cóng. Tôi xoa hai tay với nhau, cố làm máu lưu thông trở lại. Tôi bò lại miệng chiếc sừng và đến được miệng vành. Peeta nắm chặt lấy tôi để giữ.
Phải mất một lúc, tôi mới nhìn thấy Cato đang nằm trong vũng máu, dưới ánh sáng lờ mờ. Rồi cái đống thịt sống ấy, từng là kẻ thù của tôi, phát ra một tiếng kêu, và tôi biết được miệng của hắn ở đâu. Tôi nghĩ hắn đang cố nói làm ơn.
Lòng thương hại, chứ không phải sự trả thù, đã đưa mũi tên của tôi găm thẳng vào sọ hắn. Peeta giữ lấy tôi, tay cầm cung, bao tên trống rỗng.
“Cậu bắn trúng hắn chứ?” cậu khẽ hỏi.
Tiếng pháo vang lên.
“Vậy là chúng ta đã thắng, Katniss,” giọng cậu dường như không còn sinh khí.
“Hoan hô chúng ta nào,” tôi cất tiếng, nhưng giọng nói chẳng hề pha chút hân hoan.
Một chiếc lỗ mở ra dưới mặt đất, và như đã biết trước, đám mút nhảy xuống dưới hố, biến mất trước khi mặt đất phía trên chúng khép lại.
Chúng tôi chờ chiếc phi thuyền đến, mang đi thi thể của Cato, chờ tiếng kèn trôm pét mừng chiến thắng theo sau đó, nhưng không có gì xảy ra.
“Ê!” tôi hét vào không khí. “Có chuyện gì thế?” Chỉ có duy nhất là tiếng rúc rích của những con chim bị đánh thức.
“Có lẽ vì cái xác. Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây,” Peeta nói.
Tôi cố nhớ lại. Chúng tôi có phải tách xa khỏi đấu thủ chết sau cùng không nhỉ? Tâm trí tôi quá rối ren, nhưng còn lý do nào khác cho việc trì hoãn này?
“Được rồi. Cậu có thể tới được cái hồ không?” tôi hỏi.
“Phải thử mới biết được,” Peeta nói. Chúng tôi nhích xuống phía đuôi chiếc sừng và nhảy xuống đất. Nếu chân tôi còn tê cứng như thế này, làm sao Peeta có thể di chuyển được? Tôi đứng dậy trước, cúi người và vòng tay dìu cậu lên. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được cái hồ. Tôi chum tay múc một vốc nước lạnh cho Peeta và vốc thứ hai cho mình.
Một con húng nhại cất tiếng hót dài và trầm, và những giọt nước mắt giải thoát lã chã trên khuôn mặt tôi khi chiếc phi thuyền xuất hiện và mang thi thể Cato đi. Lúc này họ có thể đến đón chúng tôi. Lúc này chúng tôi có thể về nhà.
Nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu gì.
“Họ chờ cái gì nhỉ?” Peeta nói yếu ớt. Do thiếu ga rô và sau nỗ lực trở về cái hồ, vết thương của cậu lại chảy máu trở lại.
“Tớ không biết,” tôi nói. Dù lý do là gì chăng nữa, tôi không muốn nhìn cậu mất thêm một chút máu nào. Tôi đứng dậy để tìm một cái que và ngay lập tức thấy mũi tên đã bật khỏi áo giáp của Cato. Mũi tên nào cũng vậy thôi.
Khi tôi khom người nhặt nó thì tiếng Claudius Templesmith vang lên giữa trường đấu.
“Chúc mừng hai đấu thủ sót lại cuối cùng của Đấu trường Sinh tử lần thứ Bảy mươi tư. Sự thay đổi luật vừa qua đã bị rút lại. Sau khi xem xét kỹ cuốn sách điều lệ, sẽ chỉ được phép có một người duy nhất chiến thắng,” ông ta nói. “Chúc may mắn luôn ở bên các bạn.”
Một thoáng chốc tĩnh lặng, và chỉ có thế. Tôi nhìn chăm chăm vào Peeta với nỗi nghi hoặc trong khi sự thật đang được phơi lộ. Họ chưa bao giờ có ý định để cả hai chúng tôi sống sót. Tất cả đều được Ban Tổ chức sắp đặt, để đảm bảo một cuộc đấu gay cấn nhất trong lịch sử. Và như một con ngốc, tôi đã tin vào điều họ nói.
“Nếu cậu nghĩ kỹ, chuyện này không có gì bất ngờ,” Peeta dịu dàng. Tôi nhìn cậu đang cắn răn chịu đựng vết thương ở chân. Rồi cậu tiến về phía tôi, chậm rãi, lấy con dao khỏi thắt lưng.
Trước khi tôi nhận thức được mình đang làm gì, cây cung với mũi tên gài sẵn đang chĩa thẳng vào tim cậu. Peeta nhướng mày, quăng con dao xuống hồ. Tôi hạ vũ khí xuống và bước lùi lại, mặt đỏ bừng lên vì hổ thẹn.
“Không,” cậu nói. “Làm đi.” Peeta bước khập khiễng về phía tôi và ấn cây cung vào lại tay tôi.
“Tớ không thể,” tôi nói. “Tớ sẽ không làm thế.”
“Làm đi. Trước khi bọn họ đưa bầy mút trở lại hay đại loại như thế. Tớ không muốn chết như Cato,” cậu nói.
“Vậy thì cậu bắn tớ đi,” tôi nói trong giận dữ, đưa cây cung cho cậu. “Cậu bắn tớ đi, rồi về nhà và làm gì thì làm!”
Và khi nói điều đó ra, tôi biết rằng sẽ dễ chịu hơn, nếu được chết ở đây, ngay lúc này.
“Cậu biết là tớ không thể,” Peeta nói, bỏ cây cung xuống. “Tốt thôi, dù sao tớ cũng đi trước.” Cậu cúi xuống và tháo chiếc băng khỏi chân, để máu mình chảy xuống dưới đất.
“Không, cậu không thể tự giết mình,” tôi nói. Tôi quỳ gối, đang vô vọng băng lại vết thương của cậu.
“Katniss,” cậu nói. “Tớ muốn như thế.”
“Cậu không thể để tớ ở lại đây một mình,” tôi nói. Bởi vì, nếu cậu chết, biết đâu tôi sẽ không bao giờ có thể trở về nhà. Tôi sẽ trải qua phần đời còn lại ở trường đấu, tìm cách thoát khỏi đây.
“Nghe này,” Peeta nói, kéo tôi đứng dậy. “Chúng ta đều biết là phải có một người chiến thắng. Chỉ có thể là một trong hai chúng ta. Làm ơn, hãy để tớ chết. Hãy vì tớ.” Và cậu còn tiếp tục nói, rằng đã yêu tôi như thế nào, cuộc sống sẽ ra sao nếu thiếu tôi, nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa, bởi câu nói trước đó còn văng vẳng trong đầu tôi, vang lên rõ nét.
Chúng ta đều biết là phải có một người chiến thắng.
Đúng, phải có một người chiến thắng. Nếu không có người thắng, toàn bộ thất bại sẽ đổ lên đầu Ban Tổ chức. Họ đã làm hỏng việc trước Capitol. Và có thể sẽ bị trừng trị, chậm rãi trong đau đớn, trong khi những máy quay sẽ chiếu đi khắp đất nước.
Nếu Peeta và tôi cùng chết, hoặc chúng tôi làm cho họ nghĩ thế...
Tôi mò mẫm cái túi da trên thắt lưng, mở nó ra. Peeta thấy vậy liền nắm chặt cổ tay tôi. “Không, tớ sẽ không để cậu làm vậy.”
“Tin tớ đi,” tôi thì thầm. Cậu nhìn tôi một lúc lâu, rồi buông tay. Tôi nới miệng túi và lấy một nắm dâu, bỏ vào tay cậu ấy. Và lấy một ít cho tôi. “Sẵn sàng đếm đến ba chứ?”
Peeta cúi xuống và hôn tôi lần nữa, rất ngọt ngào. “Đếm đến ba,” cậu nói.
Chúng tôi đứng lên, tựa lưng vào nhau, hai tay còn lại cùng nắm chặt.
“Hãy đưa lên. Tớ muốn mọi người đều trông thấy,” cậu ấy nói.
Tôi xòe tay, và những trái dâu thẫm màu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôi siết chặt tay Peeta lần cuối như ra dấu, như một lời từ biệt, rồi cả hai bắt đầu đếm. “Một.” Có thể tôi đã tính sai. “Hai.” Có thể họ cũng chẳng quan tâm xem chúng tôi chết không. “Ba!” Đã quá trễ để thay đổi quyết định. Tôi đưa tay lên miệng, nhìn thế giới lần cuối. Những trái dâu vừa rơi vào miệng tôi thì tiếng trôm pét vang lên.
Giọng Claudius Templesmith la lên át đi tiếng kèn. “Ngừng! Ngừng ngay! Thưa quý bà và quý ông, tôi xin trân trọng giới thiệu hai người chiến thắng của Đấu trường Sinh tử Bảy mươi tư, Katniss Everdeen và Peeta Mellark! Đó chính là hai đấu thủ của Quận 12!”
Cato chạy thẳng một mạch đến Cornucopia, và không cần suy nghĩ nhiều tôi chạy theo hắn. Nếu hắn nghĩ đó là nơi an toàn nhất, tôi còn biết phàn nàn gì nữa? Với lại, dù tôi có leo lên cây, Peeta cũng không thể chạy thoát khỏi chúng với cái chân đau. Peeta! Vừa chạm tay vào mặt kim loại ở chóp đuôi Cornucopia, tôi sực nhớ đến đồng đội của mình. Cậu chạy khập khiễng sau tôi khoảng mười lăm mét, đang cố hết sức có thể, nhưng bầy mút đang nhanh chóng tiến lại gần. Tôi bắn một mũi tên vào chúng, hạ gục một con, nhưng phía sau vẫn còn hàng đàn.
Peeta vẫy tôi về phía chiếc sừng. “Chạy đi, Katniss! Chạy đi!”
Cậu nói đúng. Tôi không thể bảo vệ cả hai khi đang đứng dưới đất. Tôi bắt đầu dùng cả hai tay hai chân leo lên Cornucopia. Với bề mặt làm bằng vàng ròng được thiết kế giống như chiếc giỏ đan hình sừng mà chúng tôi vẫn thường dùng để đựng đồ khi thu hoạch, không có nhiều mấu và đường viền để bám vào cho tử tế. Đã thế sau một ngày nắng gắt ở Đấu trường, bề mặt kim loại nóng ran như muốn làm phỏng rộp tay tôi.
Cato ở đầu bên kia của chiếc sừng, cách mặt đất sáu mét, vừa leo vừa thở hổn hển. Bây giờ là cơ hội tốt để tôi thanh toán hắn. Tôi ngừng lại ở lưng chừng chiếc sừng và gài tên, nhưng ngay khi sắp sửa bắn thì tôi nghe thấy tiếng Peeta la lên. Tôi quay lại, thấy cậu ấy vừa bám vào phần chóp sừng và bầy mút ở ngay dưới gót.
“Leo lên đi!” tôi hét lên. Peeta leo lên, không chỉ vướng cái chân đau mà cả con dao trên tay. Tôi bắn vào cổ họng con sói đầu tiên chạm móng vào khối kim loại. Khi con vật giãy chết, nó vô tình cào bị thương một vài đồng đội. Lúc đó tôi mới để ý đến móng vuốt của chúng. Những móng vuốt dài mười xăng ti mét và sắc lẹm như dao cạo.
Peeta leo đến chân tôi, tôi chụp tay cậu kéo lên. Nhớ ra Cato đang ở phía trên tôi quay lại nhìn, nhưng hắn đang rụt người lại, xung quanh là cả bầy mút, còn nhiều hơn cả chúng tôi. Hắn thốt ra điều gì đó khó hiểu. Tiếng khụt khịt, gầm gừ của bầy mút không làm hắn ngưng.
“Cái gì?” tôi quát về phía hắn.
“Hắn nói, ‘Chúng mày có leo lên được không’?” Peeta đáp, kéo tôi tập trung trở lại vào bầy thú bên dưới.
Bầy mút bắt đầu tập tụ hợp lại. Khi đã thành một nhóm, chúng đứng thẳng lên bằng hai chân sau, giống con người đến kỳ lạ. Lông con nào cũng dày. Một số có lông thẳng và mượt, số khác thì lông quăn, và màu lông thay đổi từ đen tuyền đến một màu, mà tôi chỉ biết dùng từ vàng hoe để diễn tả. Còn một thứ gì khác ở chúng, khiến tôi rờn rợn sau gáy, nhưng tôi vẫn chưa thể nghĩ ra.
Chúng ghé mũi vào chiếc sừng, khịt khịt và ngửi mùi kim loại, cào móng lên bề mặt và cãi cọ với nhau bằng thứ âm thanh the thé. Hẳn đó là cách mà chúng trao đổi với nhau, bởi sau đó bầy thú lùi lại, như để tạo khoảng trống. Rồi một con khá to với bộ lông vàng mượt chạy lấy đà và nhảy đến chiếc sừng. Phải có đôi chân sau cực khỏe, nó mới có thể bật lên chỉ cách chúng tôi ba mét, nhả tiếng gầm gừ từ cửa miệng đỏ au. Trong khoảnh khắc nó bám vào chiếc sừng, tôi phát hiện ra điều mình còn băn khoăn nãy giờ. Đôi mắt xanh đang nhìn tôi trừng trừng không giống của bất cứ loài sói hay chó, hay bất cứ loài răng nanh nào tôi từng thấy. Chúng giống con người, rõ ràng là thế. Và phát hiện đó càng thêm chắc chắn khi tôi để ý trên cổ nó có hình số 1 được nạm đá quý, và toàn bộ sự thật khủng khiếp được sáng tỏ. Mái tóc vàng, cặp mắt xanh, con số... đó chính là Glimmer.
Tôi bật la thất thanh và phải cố gắng để không đánh rơi mũi tên. Tuy đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng tôi vẫn nhận biết rõ, rằng số tên còn lại quá ít ỏi. Tôi đang chờ xem bầy thú này có leo lên được không. Nhưng vào lúc này, dù con mút đã trượt xuống, không sao leo lên được bề mặt kim loại, và tôi có thể nghe tiếng rít chậm rãi của móng vuốt, như tiếng móng tay cào trên bảng đen, tôi vẫn bắn vào cổ họng nó. Nó giật phắt người và rớt huỵch xuống đất.
“Sao thế Katniss?” Peeta nắm lấy tay tôi.
“Chính là con bé!” tôi thốt lên.
“Ai cơ?” Peeta hỏi.
Tôi nhìn hết con này đến con khác, để ý kích thước và màu sắc của chúng. Một con nhỏ người, lông đỏ và đôi mắt màu hổ phách... Mặt cáo! Và đằng kia, lông xám tro và đôi mắt màu nâu đỏ của thằng bé Quận 9, đứa đã chết trong lúc giành chiếc ba lô với tôi! Và tệ hơn cả, con mút nhỏ nhất, lông bóng sẫm màu, đôi mắt nâu to tròn và trên cổ là con số 11 được đơm bằng rơm. Răng nhe ra đầy thù hận. Rue...
“Chuyện gì thế, Katniss?” Peeta lay vai tôi.
“Chính là họ. Tất cả bọn họ. Những người khác. Rue và Mặt cáo và... tất cả đấu thủ khác,” giọng tôi tắc nghẹn.
Peeta thở nặng nề khi nhận ra điều đó. “Người ta đã làm gì họ? Cậu không nghĩ... đó chính là đôi mắt thật của họ ư?”
Đôi mắt chính là điều tôi ít lo lắng nhất. Còn não bộ của chúng thì sao? Liệu chúng có lưu lại ký ức về những đấu thủ không? Liệu chúng có được lập trình để nhìn gương mặt chúng tôi với một lòng căm thù tột độ, vì chúng tôi còn sống sót, còn vì chúng đã bị sát hại tàn bạo không? Và những kẻ chúng tôi đã thực sự giết... liệu chúng có ý thức rằng, chúng đang trả thù chính kẻ đã giết chúng?
Tôi chưa kịp giải thích thì bầy sói đã bắt đầu tấn công chiếc sừng bằng cách khác. Chúng tách ra làm hai nhóm ở hai bên chiếc sừng và dùng sức của chi sau bật lên. Một dấu răng chỉ cách tay tôi vài xăng ti mét và rồi tôi nghe tiếng Peeta hét lớn, người cậu bị kéo mạnh, sức nặng của chàng trai và con vật kéo lấy tôi. Nếu không vì nắm chặt tay tôi trước đó có lẽ cậu đã rớt xuống đất, nhưng vào lúc này, tôi đang dùng hết sức để giữ cho cả hai ở vành chiếc sừng. Và thêm mấy con mút-vật tế khác đang tới.
“Giết nó, Peeta! Giết nó!” Tôi hét lên, và mặc dù không thấy rõ điều gì đang diễn ra, tôi biết chắc cậu vừa đâm vào con thú bởi sức kéo đã nhẹ. Tôi đã có thể kéo Peeta trở lại chiếc sừng, cả hai cùng leo trở lại đỉnh, nơi kẻ thù ít nguy hiểm hơn đang đợi.
Cato vẫn chưa đứng lên được, nhưng hơi thở đã chậm lại và tôi biết hắn sẽ sớm hồi phục để thanh toán chúng tôi, ném chúng tôi xuống chỗ chết. Tôi giương cung, và bắn trúng một con mút chỉ có thể là Thresh. Còn ai khác có thể nhảy cao như thế? Cảm thấy dễ thở hơn một chút, vì dù sao cuối cùng chúng tôi cũng vượt lên trên tầm với của lũ mút, tôi quay lại để đối phó Cato thì cảm thấy cơ thể bị Peeta kéo mạnh. Máu của cậu bắn lên mặt tôi, sau vết chém của Cato.
Cato đứng trước mặt tôi, ngay vành chiếc sừng, đang khóa người Peeta lại bằng một đòn như kiểu khóa cổ, khiến cậu nghẹt thở. Peeta cố gỡ tay Cato nhưng khá yếu ớt, như thể không biết nên tìm cách để thở hay ngăn máu đang túa ra từ vết thương ở bắp chân mà một con mút đã cắn phải.
Tôi nhắm một trong hai mũi tên cuối cùng vào đầu Cato vì biết sẽ chẳng hề hấn gì nếu bắn vào người hay tay chân của hắn, bởi lúc này tôi có thể thấy hắn đang mặc một chiếc áo lưới màu da bó sát người. Một thứ áo giáp bó cao cấp của Capitol. Nó nằm trong chiếc ba lô của hắn ở bữa phá cỗ ư? Áo giáp bó mà cản được những mũi tên của tôi ư? Dù sao, họ cũng bỏ qua khuôn mặt hắn.
Cato chỉ cười. “Nếu bắn, cả tao và nó sẽ cùng rớt xuống.”
Hắn nói đúng. Nếu tôi bắn và hắn rớt xuống bầy mút, Peeta chắc chắn sẽ chết theo. Chúng tôi cùng bị đẩy vào thế kẹt. Tôi không thể bắn Cato mà không giết cả Peeta. Hắn không thể giết Peeta mà đảm bảo rằng không có mũi tên nào xuyên vào sọ. Chúng tôi cứ đứng như tượng, nhìn nhau thăm dò.
Cơ bắp tôi căng cứng, như sắp đứt ra bất cứ lúc nào. Răng tôi nghiến chặt. Tôi không còn nghe tiếng gì của bầy mút, chỉ thấy máu đập dồn dập trong màng nhĩ từ bên tai còn tốt.
Môi Peeta đang tái dần. Nếu tôi không nhanh chóng làm điều gì đó, Peeta sẽ chết vì ngạt thở và Cato sẽ dùng người cậu làm bia chắn. Thật ra tôi biết chắc Cato đã dự tính điều này, vì sau khi ngừng cười, môi hắn khẽ nhếch một cách đắc ý.
Như một nỗ lực cuối cùng, Peeta nhấc những ngón tay đẫm máu khỏi cái chân bị thương đưa lên tay Cato. Thay vì gỡ cánh tay hắn để thoát ra, cậu chuyển hướng tới mu bàn tay Cato đánh một dấu X. Cato chỉ kịp hiểu sau tôi đúng một giây. Tôi biết được khi thấy nụ cười trên môi hắn tắt ngấm. Nhưng một giây cũng là quá trễ bởi vào lúc đó, mũi tên của tôi đã găm vào bàn tay hắn. Hắn hét lớn, buông Peeta theo phản xạ, còn cậu xô ngược vào người hắn. Trong một thoáng kinh hoàng, tôi nghĩ là cả hai sẽ cùng rớt xuống. Tôi chồm người tới trước, vừa kịp nắm lấy tay Peeta trong khi Cato trượt chân trên mặt chiếc sừng đẫm máu và ngã bổ xuống đất.
Chúng tôi nghe thấy tiếng thân người Cato đập mạnh khi rớt từ trên cao xuống, ngay sau đó bầy mút lao bổ vào hắn. Peeta và tôi ôm chặt lấy nhau, chờ đợi tiếng pháo, chờ đợi cuộc chiến kết thúc, chờ đợi được thoát khỏi đây. Nhưng không có tiếng pháo nào cả. Vẫn chưa. Bởi đây là đỉnh điểm của Đấu trường Sinh tử, và bởi khán giả không muốn kết thúc như thế.
Tôi không nhìn xuống, nhưng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của bầy mút, tiếng rên la vì đau đớn của Cato. Tôi không hiểu làm sao hắn vẫn còn sống sót, cho tới khi nhớ ra bộ giáp bảo vệ hắn từ cổ chân tới mắt cá, và nhận ra sự tra tấn này mới kéo dài làm sao. Cato hẳn đã giấu con dao hay thứ gì đó trong người, bởi thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng tru của một con mút, hay tiếng kim khí va chạm khi lưỡi dao quẹt vào mặt vàng của chiếc sừng. Trận chiến diễn ra xung quanh Cornucopia, và Cato hẳn đang cố tìm một cách khác để thoát thân khi hắn chạy vòng lại đuôi của chiếc sừng để leo lên chỗ chúng tôi. Nhưng cuối cùng, dù hắn có mạnh mẽ và xuất sắc đến mấy, vẫn không đọ nổi sức mạnh của cả bầy mút.
Không biết chuyện này kéo dài bao lâu, có thể một tiếng hay gần như thế, cho tới khi Cato gục xuống, mặc cho bầy mút kéo mình trở lại Cornucopia. Lúc này chúng mới thanh toán hắn đây, tôi nghĩ. Nhưng vẫn chưa có tiếng pháo. Màn đêm buông xuống, quốc ca cất lên nhưng trên bầu trời vẫn chưa có hình Cato, chỉ có tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ bên trong mặt kim loại ở bên dưới. Một luồng gió lạnh giá thổi qua nhắc nhở tôi rằng Đấu trường vẫn chưa kết thúc, không ai biết nó sẽ kéo dài đến bao giờ, và vẫn chưa có gì bảo đảm cho chiến thắng.
Tôi quay lại Peeta và phát hiện ra chân cậu đang chảy máu nhiều hơn bao giờ hết. Toàn bộ đồ dùng, ba lô đã nằm lại bên hồ khi chúng tôi chạy trốn bầy thú. Tôi không có băng gạc, không có gì để cầm máu đang chảy ra từ bắp chân cậu. Mặc dù đang run cầm cập dưới cái lạnh cắt da, tôi vẫn cởi áo khoác, cởi cả áo thun và nhanh chóng buộc chúng vào nhau. Cái lạnh bất ngờ khiến răng tôi va vào nhau lập cập.
Mặt Peeta xám đi dưới ánh trăng nhợt nhạt. Tôi đặt cậu nằm xuống rồi xem xét vết thương. Dòng máu ấm nóng, dinh dính chảy qua ngón tay tôi. Băng vẫn chưa đủ. Tôi đã nhiều lần thấy mẹ buộc ga rô và cố bắt chước lại. Tôi cắt ống tay áo thun, quấn làm hai vòng quanh chân cậu phía dưới đầu gối và buộc hờ. Không có gì để chèn vào nút thắt, tôi đặt vào đó mũi tên còn lại và siết lại chặt hết mức. Việc này khá mạo hiểm, Peeta có thể mất đi cái chân, nhưng để cứu mạng sống của cậu, tôi có thể làm gì khác? Tôi băng vết thương với mảnh áo còn lại và nằm xuống cạnh cậu.
“Đừng ngủ nhé,” tôi nhắc Peeta. Không chắc điều này có giúp ích gì khi chữa bệnh hay không, nhưng tôi sợ rằng nếu thiếp đi cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại.
“Cậu lạnh không?” Peeta hỏi. Cậu cởi chiếc áo khoác, để tôi ôm chặt, rồi quàng chiếc áo quanh người tôi. Có đỡ lạnh hơn một chút sau khi sẻ chia hơi ấm dưới hai lớp áo khoác nhưng đêm vẫn còn dài lắm. Nhiệt độ tiếp tục hạ. Bây giờ, ngay cả bề mặt Cornucopia cũng dần trở nên lạnh giá dù khi tôi leo lên nó vẫn còn nóng rẫy.
“Cato vẫn có thể thắng,” tôi thì thào với Peeta.
“Đừng tin vào điều ấy,” cậu nói, kéo mũ trùm đầu của tôi lên, nhưng người còn run lập cập hơn cả tôi.
Tiếp theo đó là những giây phút tồi tệ nhất trong cuộc đời, thử nghĩ xem, khi tôi không thể hé răng bất kỳ thứ gì. Cái lạnh đã đủ tra tấn rồi, nhưng cơn ác mộng thật sự là khi nghe Cato rên la, kêu van và cuối cùng, chỉ còn đủ sức rên rỉ khi bị bầy mút xâu xé. Ngay sau đó, tôi không còn quan tâm đến việc hắn là ai và đã làm những gì, tôi chỉ muốn nỗi đau đớn của hắn két thúc thật nhanh chóng.
“Tại sao chúng không giết quách hắn luôn nhỉ?” tôi hỏi Peeta.
“Cậu biết tại sao mà,” cậu nói và kéo tôi lại gần.
Tôi biết. Lúc này thì không ai có thể rời mắt khỏi màn hình. Theo cách nghĩ của Ban Tổ chức, đây là màn tiêu khiển cuối cùng.
Thảm cảnh đó cứ tiếp diễn và cuối cùng hằn sâu vào tâm trí tôi, chặn đứng những ký ức của ngày hôm qua và những hy vọng về ngày mai, xóa hết mọi thứ chỉ trừ hiện tại, tôi bắt đầu tin rằng, sẽ không bao giờ thay đổi. Sẽ không có thứ khác, ngoại trừ cái rét, nỗi sợ và âm thanh vật vã của chàng trai đang chết dần chiếc mòn trong chiếc sừng.
Peeta đã bắt đầu mê man, tôi gọi lớn tên cậu càng lúc càng to, bởi nếu cậu ra đi trong tay tôi vào lúc này, tôi biết là mình sẽ hoàn toàn mất trí. Cậu đang cố gượng, có lẽ vì tôi nhiều hơn vì bản thân mình, nhưng thật khó, bởi cơn vô thức rồi sẽ trở thành sự giải thoát. Nhưng dòng máu nóng đang rần rật trong người tôi sẽ không đời nào để tôi đi theo cậu ấy. Nên tôi không thể để cậu ấy ra đi. Đơn giản là không thể.
Dấu hiệu duy nhất về sự dịch chuyển của thời gian, nó nằm ở trên kia, thiên đường, nơi mặt trăng đang nhích nhè nhẹ. Peeta chỉ về phía nó, cho tôi thấy sự xê dịch, và thỉnh thoảng, chỉ trong thoáng chốc thôi, tôi lại cảm thấy chút hy vọng le lói trước khi bị đẩy trở lại cơn hành xác trong đêm.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng cậu thì thầm, rằng mặt trời đang lên. Tôi mở mắt và thấy những ngôi sao đang lặn dần trong ánh bình minh nhạt nhòa. Tôi còn thấy khuôn mặt của Peeta tái nhợt vì mất máu ra sao. Thời gian còn lại của cậu thật ít ỏi. Tôi biết tôi phải đưa cậu về lại Capitol. Tiếng pháo vẫn chưa vang lên. Áp chiếc tai còn tốt xuống mặt sừng, tôi có thể nghe tháy tiếng thoi thóp của Cato.
“Tớ nghĩ hắn sắp chết rồi. Katniss, cậu bắn hắn được không?” Peeta hỏi.
Nếu hắn ở gần miệng chiếc sừng, tôi có thể kết liễu. Việc này có thể xem như làm phước.
“Mũi tên cuối cùng của tớ kẹp trong ga rô rồi,” tôi nói.
“Lấy nó đi,” Peeta nói, cởi chiếc áo khoác, buông tôi nhích ra.
Rồi tôi rút mũi tên và thắt lại ga rô chặt hết mức bằng những ngón tay tê cóng. Tôi xoa hai tay với nhau, cố làm máu lưu thông trở lại. Tôi bò lại miệng chiếc sừng và đến được miệng vành. Peeta nắm chặt lấy tôi để giữ.
Phải mất một lúc, tôi mới nhìn thấy Cato đang nằm trong vũng máu, dưới ánh sáng lờ mờ. Rồi cái đống thịt sống ấy, từng là kẻ thù của tôi, phát ra một tiếng kêu, và tôi biết được miệng của hắn ở đâu. Tôi nghĩ hắn đang cố nói làm ơn.
Lòng thương hại, chứ không phải sự trả thù, đã đưa mũi tên của tôi găm thẳng vào sọ hắn. Peeta giữ lấy tôi, tay cầm cung, bao tên trống rỗng.
“Cậu bắn trúng hắn chứ?” cậu khẽ hỏi.
Tiếng pháo vang lên.
“Vậy là chúng ta đã thắng, Katniss,” giọng cậu dường như không còn sinh khí.
“Hoan hô chúng ta nào,” tôi cất tiếng, nhưng giọng nói chẳng hề pha chút hân hoan.
Một chiếc lỗ mở ra dưới mặt đất, và như đã biết trước, đám mút nhảy xuống dưới hố, biến mất trước khi mặt đất phía trên chúng khép lại.
Chúng tôi chờ chiếc phi thuyền đến, mang đi thi thể của Cato, chờ tiếng kèn trôm pét mừng chiến thắng theo sau đó, nhưng không có gì xảy ra.
“Ê!” tôi hét vào không khí. “Có chuyện gì thế?” Chỉ có duy nhất là tiếng rúc rích của những con chim bị đánh thức.
“Có lẽ vì cái xác. Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây,” Peeta nói.
Tôi cố nhớ lại. Chúng tôi có phải tách xa khỏi đấu thủ chết sau cùng không nhỉ? Tâm trí tôi quá rối ren, nhưng còn lý do nào khác cho việc trì hoãn này?
“Được rồi. Cậu có thể tới được cái hồ không?” tôi hỏi.
“Phải thử mới biết được,” Peeta nói. Chúng tôi nhích xuống phía đuôi chiếc sừng và nhảy xuống đất. Nếu chân tôi còn tê cứng như thế này, làm sao Peeta có thể di chuyển được? Tôi đứng dậy trước, cúi người và vòng tay dìu cậu lên. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được cái hồ. Tôi chum tay múc một vốc nước lạnh cho Peeta và vốc thứ hai cho mình.
Một con húng nhại cất tiếng hót dài và trầm, và những giọt nước mắt giải thoát lã chã trên khuôn mặt tôi khi chiếc phi thuyền xuất hiện và mang thi thể Cato đi. Lúc này họ có thể đến đón chúng tôi. Lúc này chúng tôi có thể về nhà.
Nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu gì.
“Họ chờ cái gì nhỉ?” Peeta nói yếu ớt. Do thiếu ga rô và sau nỗ lực trở về cái hồ, vết thương của cậu lại chảy máu trở lại.
“Tớ không biết,” tôi nói. Dù lý do là gì chăng nữa, tôi không muốn nhìn cậu mất thêm một chút máu nào. Tôi đứng dậy để tìm một cái que và ngay lập tức thấy mũi tên đã bật khỏi áo giáp của Cato. Mũi tên nào cũng vậy thôi.
Khi tôi khom người nhặt nó thì tiếng Claudius Templesmith vang lên giữa trường đấu.
“Chúc mừng hai đấu thủ sót lại cuối cùng của Đấu trường Sinh tử lần thứ Bảy mươi tư. Sự thay đổi luật vừa qua đã bị rút lại. Sau khi xem xét kỹ cuốn sách điều lệ, sẽ chỉ được phép có một người duy nhất chiến thắng,” ông ta nói. “Chúc may mắn luôn ở bên các bạn.”
Một thoáng chốc tĩnh lặng, và chỉ có thế. Tôi nhìn chăm chăm vào Peeta với nỗi nghi hoặc trong khi sự thật đang được phơi lộ. Họ chưa bao giờ có ý định để cả hai chúng tôi sống sót. Tất cả đều được Ban Tổ chức sắp đặt, để đảm bảo một cuộc đấu gay cấn nhất trong lịch sử. Và như một con ngốc, tôi đã tin vào điều họ nói.
“Nếu cậu nghĩ kỹ, chuyện này không có gì bất ngờ,” Peeta dịu dàng. Tôi nhìn cậu đang cắn răn chịu đựng vết thương ở chân. Rồi cậu tiến về phía tôi, chậm rãi, lấy con dao khỏi thắt lưng.
Trước khi tôi nhận thức được mình đang làm gì, cây cung với mũi tên gài sẵn đang chĩa thẳng vào tim cậu. Peeta nhướng mày, quăng con dao xuống hồ. Tôi hạ vũ khí xuống và bước lùi lại, mặt đỏ bừng lên vì hổ thẹn.
“Không,” cậu nói. “Làm đi.” Peeta bước khập khiễng về phía tôi và ấn cây cung vào lại tay tôi.
“Tớ không thể,” tôi nói. “Tớ sẽ không làm thế.”
“Làm đi. Trước khi bọn họ đưa bầy mút trở lại hay đại loại như thế. Tớ không muốn chết như Cato,” cậu nói.
“Vậy thì cậu bắn tớ đi,” tôi nói trong giận dữ, đưa cây cung cho cậu. “Cậu bắn tớ đi, rồi về nhà và làm gì thì làm!”
Và khi nói điều đó ra, tôi biết rằng sẽ dễ chịu hơn, nếu được chết ở đây, ngay lúc này.
“Cậu biết là tớ không thể,” Peeta nói, bỏ cây cung xuống. “Tốt thôi, dù sao tớ cũng đi trước.” Cậu cúi xuống và tháo chiếc băng khỏi chân, để máu mình chảy xuống dưới đất.
“Không, cậu không thể tự giết mình,” tôi nói. Tôi quỳ gối, đang vô vọng băng lại vết thương của cậu.
“Katniss,” cậu nói. “Tớ muốn như thế.”
“Cậu không thể để tớ ở lại đây một mình,” tôi nói. Bởi vì, nếu cậu chết, biết đâu tôi sẽ không bao giờ có thể trở về nhà. Tôi sẽ trải qua phần đời còn lại ở trường đấu, tìm cách thoát khỏi đây.
“Nghe này,” Peeta nói, kéo tôi đứng dậy. “Chúng ta đều biết là phải có một người chiến thắng. Chỉ có thể là một trong hai chúng ta. Làm ơn, hãy để tớ chết. Hãy vì tớ.” Và cậu còn tiếp tục nói, rằng đã yêu tôi như thế nào, cuộc sống sẽ ra sao nếu thiếu tôi, nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa, bởi câu nói trước đó còn văng vẳng trong đầu tôi, vang lên rõ nét.
Chúng ta đều biết là phải có một người chiến thắng.
Đúng, phải có một người chiến thắng. Nếu không có người thắng, toàn bộ thất bại sẽ đổ lên đầu Ban Tổ chức. Họ đã làm hỏng việc trước Capitol. Và có thể sẽ bị trừng trị, chậm rãi trong đau đớn, trong khi những máy quay sẽ chiếu đi khắp đất nước.
Nếu Peeta và tôi cùng chết, hoặc chúng tôi làm cho họ nghĩ thế...
Tôi mò mẫm cái túi da trên thắt lưng, mở nó ra. Peeta thấy vậy liền nắm chặt cổ tay tôi. “Không, tớ sẽ không để cậu làm vậy.”
“Tin tớ đi,” tôi thì thầm. Cậu nhìn tôi một lúc lâu, rồi buông tay. Tôi nới miệng túi và lấy một nắm dâu, bỏ vào tay cậu ấy. Và lấy một ít cho tôi. “Sẵn sàng đếm đến ba chứ?”
Peeta cúi xuống và hôn tôi lần nữa, rất ngọt ngào. “Đếm đến ba,” cậu nói.
Chúng tôi đứng lên, tựa lưng vào nhau, hai tay còn lại cùng nắm chặt.
“Hãy đưa lên. Tớ muốn mọi người đều trông thấy,” cậu ấy nói.
Tôi xòe tay, và những trái dâu thẫm màu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôi siết chặt tay Peeta lần cuối như ra dấu, như một lời từ biệt, rồi cả hai bắt đầu đếm. “Một.” Có thể tôi đã tính sai. “Hai.” Có thể họ cũng chẳng quan tâm xem chúng tôi chết không. “Ba!” Đã quá trễ để thay đổi quyết định. Tôi đưa tay lên miệng, nhìn thế giới lần cuối. Những trái dâu vừa rơi vào miệng tôi thì tiếng trôm pét vang lên.
Giọng Claudius Templesmith la lên át đi tiếng kèn. “Ngừng! Ngừng ngay! Thưa quý bà và quý ông, tôi xin trân trọng giới thiệu hai người chiến thắng của Đấu trường Sinh tử Bảy mươi tư, Katniss Everdeen và Peeta Mellark! Đó chính là hai đấu thủ của Quận 12!”