Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 6
Tần Vũ tiễn Lục Khê tới cửa Lan viện, trước khi đi hòa nhã nói: "Hôm nay Thái hậu nương nương mời tiểu chủ đến gặp mặt, đã được vinh dự đặc biệt như thế, hẳn là sẽ có cách đối xử khác với tiểu chủ. Tiểu chủ nên biết Thái hậu nương nương không những địa vị tôn quý, hơn nữa ở trong hậu cung này, một câu nói của ngài có lẽ còn có tác dụng hơn so với Vạn Tuế Gia. Mong rằng tiểu chủ nên vạn lần quý trọng phần ưu ái này, cũng xem như là bước vững bước đầu tiên trong cung."
Lục Khê cám ơn sự chỉ điểm của hắn, nhỏ giọng nói: Đêm khuya đường xa, công công sớm về nghỉ ngơi đi." Sau đó mới yên lặng xoay người vào Lan viện.
Tần Vũ rất hài lòng với vị nữ nhi của phủ Tổng đốc Giang Nam này, dù có chỗ dựa vững chắc phía sau nhưng không phô trương cậy mạnh, là người thận trọng dịu dàng, ngày sau nếu có đi lên Tôn vị, cũng sẽ không ỷ sủng mà kiêu. Lần này ắt hẳn Thái hậu cũng sẽ an lòng.
Liếc nhìn phía đối diện, phòng của Ngụy Tranh đã tối đèn, Lục Khê quay đầu lại đẩy cửa vào, thấy Ảnh Nguyệt đang ngồi ở trước bàn ngủ gật, trên người không có có thứ gì ngoài chiếc áo khoác mỏng.
Nàng định cầm chiếc áo choàng trên giường lên phủ thêm cho nàng ấy nhưng không biết vì sao đến giữa chừng lại dừng lại, cuối cùng chỉ thở dài, im lặng ném chiếc áo lại giường. Lục Khê nhìn Ảnh Nguyệt một lát, thu hồi ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng lay tỉnh nàng.
"Đi ngủ đi, chờ ta đến trễ thế này, vất vả cho người rồi."
Ảnh Nguyệt lập tức đứng lên: "Tiểu thư —— tiểu chủ, ngài về rồi! Sao rồi, Thái hậu tìm ngài làm gì?"
"Lung lạc lòng người, biến thành của mình, trừ việc đó ra, còn có thể có cái gì?"
Lục Khê ngồi xuống bàn trang điểm, mượn ánh nến mờ tối, nhìn lên gương đồng gỡ từng vật trang sức xuống.
Trong hậu cung ngươi lừa ta gạt, tâm cơ sâu nặng, làm gì có ai ngu ngốc thật tâm đi tin tưởng Thái hậu là bởi vì nhớ nhung Thừa Dương công chúa mới đối xử khác lạ với nàng? Vào Vi an uyển tổng cộng có 16 vị tiểu chủ, cố tình chọn trúng nàng, chẳng lẽ là bởi vì nàng dung nhan xuất chúng ư?
Nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam, nếu biến thành người của nàng ta, sợ rằng ở trên triều đình, phụ thân cũng sẽ nể trọng nàng ta thêm vài phần.
Hơn nữa, những người có gia thế thì bước đi thuận lợi trên con đường tuyển tú này hơn thường dân bách tính nhiều, dĩ nhiên không có tiền bạc lại chẳng có quyền thế thì làm gì có tiếng nói chứ. Nhưng Thái hậu, người vốn đã phú quý bậc nhất, sao có thể coi trọng hậu thuẫn cỏn con sau lưng nàng, còn có lòng muốn nâng đỡ, giúp nàng một bước lên mây đây?
Hẳn chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi, cái Thái hậu cần là một con cờ, mà cái nàng cần chính là một chỗ dựa vững chắc.
Sau khi cho Ảnh Nguyệt lui xuống, Lục Khê mới nằm lên giường.
Nhớ lại đời trước, bởi vì nàng cùng Quý Thanh An có hôn ước, nên Ảnh Nguyệt có ý đồ muốn dùng thuốc dụ dỗ Quý Thanh An, mong ước bản thân có thể lên vị trí thiếp, nàng liền thất vọng.
Khi đó nếu không phải do nàng nhớ rằng có một món đồ quên giao cho Quý Thanh An, chạy về phòng khách tìm hắn, thì hẳn là Ảnh Nguyệt đã thành công. Lúc Lục Khê đẩy cửa, cả người liền ngẩn ngơ tại chỗ, tỳ nữ cận thân của nàng không một mảnh vải đang nằm trên người vị hôn phu đã hôn mê bất tỉnh, chỉ thiếu một bước cởi quần của hắn ra là xong chuyện.
Trong lúc vừa kinh hãi, vừa nóng giận nàng đã cho Ảnh Nguyệt một cái tát.
Ảnh Nguyệt đi theo nàng ròng rã năm năm, đến cuối cùng lại khóc lóc nói nàng chưa bao giờ suy nghĩ cho tương lai của nàng ta, không những lén che dấu ý đồ với Quý Thanh An, còn gạt chủ tử làm ra chuyện dụ dỗ cô gia, quả thật làm nàng đau lòng cực độ.
Trước mắt, mặc dù mình và Quý Thanh An không còn quan hệ gì nữa, nhưng chuyện đó thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, Ảnh Nguyệt tuyệt không thể tin dùng, nàng cần phải tìm một tâm phúc khác.
Chuyện này, đợi sau khi được tấn thăng nhất định phải lập tức ra tay.
***
Vòng tuyển chọn thứ ba là thi đình, những tiểu chủ đã thông qua hai vòng trước sẽ lần lượt tiến vào đại điện để hoàng thượng, Thái hậu cùng với hoàng hậu tự mình thẩm duyệt, dĩ nhiên trong số đó người có quyền đánh giá cao nhất là hoàng thượng.
Nếu hoàng thượng nhìn trúng người nào, sẽ ban thưởng một khối ngọc bội, chứng minh thân phận; nếu không được chọn, thì sẽ ban thưởng một nhánh hoa đào, sau này sẽ ban cho các quan lại đại thần làm thê thiếp.
Từ trước đến giờ, các tiểu chủ ở Đông Uyển dù chỉ có tư sắc trung bình nhưng hầu hết đều được danh phận ở lại hậu cung, vì hoàng thượng sao có thể không để ý tới những thế lực đứng sau lưng các tiểu chủ này chứ, nếu như ban các nàng ta cho đại thần làm thê thiếp, việc này không phải là giúp họ củng cố thế lực hay sao?
Còn những tiểu chủ ở Tây Uyển không có chỗ dựa thì chỉ có thể hy vọng vào vận mệnh của mình mà thôi.
Cái gọi là vận mệnh, chính là dựa vào diện mạo, dựa vào phong cách, nếu như ngươi có dung nhan khuynh thành như Tây Thi, khí độ bất phàm như Chiêu Quân, vậy thì chúc mừng ngươi, đã lọt qua vòng tuyển chọn này; nếu ngươi không có dung mạo khí độ, như vậy dĩ nhiên, chờ gả vào nhà các quan đại thần đi.
Nhưng đối với những nữ tử đến từ dân gian ở Tây Uyển này, có thể gả vào nhà quan, cũng đã là vinh dự lớn lao rồi.
Ngay trước khi vòng tuyển chọn thứ ba bắt đầu, trong Vi an uyển xảy ra một việc.
Đêm thứ hai kể từ khi Lục Khê trở về từ chỗ Thái hậu, Tần Vũ chợt mang theo vài thị vệ đi tới Đông Uyển, nói là đêm hôm qua, có người nhìn thấy tú nữ ở Đông Uyển chạy ra ngoài Vi an uyển gặp riêng thị vệ gác đêm, người tố giác còn nhặt được một chiếc hoa tai.
Tám vị tiểu chủ ở Đông Uyển lập tức đến chính sảnh Vi an uyển, đứng nhìn bọn thị vệ xông vào từng phòng lục soát, những tiếng oán giận không ngừng vang lên.
Lần này, cuối cùng Lục Khê cũng nhìn thấy bảy vị tiểu chủ khác của Đông Uyển, thì ra hai vị tiểu chủ chưa từng gặp qua ở Cúc viện kia đều là đại mỹ nhân nhất đẳng.
Tám vị tiểu chủ tất nhiên đều có dung mạo xuất chúng, trong đó có bốn vị nổi trội hơn cả.
Mai viện Cố Phương Tình là nhi nữ của Thứ Sử Giang Châu, đôi mắt xếch dài nhỏ hếch lên, vẻ phong tình tự nhiên đọng lại nơi khóe mắt, dung mạo của nàng ta cực kỳ thanh tú, vẻ đẹp này chỉ cần người khác liếc mắt nhìn qua thôi cũng sẽ sinh lòng thương tiếc. Đối với Đế Vương mà nói, nữ nhân như vậy có thể thỏa mãn tâm tình muốn khống chế mọi thứ trong tay.
Cúc uyển Tôn Duy Duyệt, Quách Hàm đều là mỹ nhân hiếm có.
Người trước là cháu gái Thái Sư, chỉ nhìn thoáng qua riêng lẻ thì sẽ không cảm thấy ngũ quan có gì xuất chúng, nhưng khi những chỗ tưởng như tầm thường kia ghép lại với nhau, lại tạo thành một vẻ đẹp khó nói. Khiến người khác chú ý nhất chính là tư thái yểu điệu của nàng ta, đẫy đà mà không mất đi mảnh khảnh, tuyệt đối là hình tượng phong tình vạn chủng, khiến huyết mạch người khác căng lên.
Người sau là muội muội của Trấn Viễn tướng quân Quách Sùng Sơn tiếng tăm lừng lẫy, chiến công vô số. Có lẽ là có xuất thân không tầm thường, nên ở nàng ta tồn tại một loại anh khí mà những nữ nhân bình thường khác không có, rõ ràng là dung nhan nữ tử nhưng không biết vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác anh tuấn hiên ngang, đôi mắt sáng ngời tựa như trăng sáng đêm rằm, không lẩn một chút tạp chất nào.
Nữ tử giống như Quách Hàm, chính là một đóa mai lạnh độc lập duy nhất trong hậu cung, ắt hẳn Đế Vương cũng bởi vì nàng tinh khiết thẳng thắn mà có cách nhìn khác.
Lục Khê âm thầm thở dài, nàng ta không muốn dính vào rắc rối, không có nghĩa là rắc rối sẽ tránh nàng ta ra. Trong chốn hậu cung giết người vô hình này, đóa hoa Hàn Mai kia không biết có thể đứng ngạo nghễ bao lâu, hay sẽ trở nên điêu linh trong sương lạnh?
Vị mỹ nhân cuối cùng kia, dĩ nhiên là bản thân Lục Khê.
Phải nói, luận về dung mạo nàng kém hơn Cố Phương Tình; nếu bàn về phong tình, nàng lại không sánh kịp Tôn Duy Duyệt; nếu so về hiên ngang mạnh mẽ, nàng cũng không bì nổi Quách Hàm. Nhưng vẻ đẹp của nàng cũng là độc nhất vô nhị, là sự giao hòa giữa vẻ hồn nhiên của thiếu nữ và phong thái kiều mỵ của nữ nhân.
Điều này có lẽ là vì tuy thân thể vẫn còn là thiếu nữ, nhưng linh hồn đã trải qua bao sóng gió thăng trầm. Khóe mắt Lục Khê mang theo nụ cười trong suốt dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái như được gió xuân phất qua, nhưng ẩn sau nụ cười ấy lại là tâm tư khó người hiểu thấu.
Vẻ thông tuệ trong đôi mắt kia, không hề giống với bất kì nữ tử nào cùng lứa tuổi.
Trong lúc Lục Khê quan sát mọi người, đã có thị vệ ra khỏi Mai Uyển, cung kính dâng lên Tần Vũ một chiếc hoa tai phỉ thúy: "Khởi bẩm công công, vật này tìm thấy được từ phòng tiểu chủ Nhạc Sênh, trong phòng chỉ có một chiếc hoa tai này là lẻ, vừa vặn cùng đôi với chiếc hôm qua ty chức nhận được."
Vừa liếc mắt qua chiếc hoa tai kia, sắc mặt Nhạc Sênh liền trắng bệch, cả người nàng ta run lên, giống như không thể tin xông về phía thị vệ kia thét to: "Không thể nào! Rõ ràng ta để một đôi ở trên bàn, sao có thể chỉ còn một chiếc?"
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng ta chạy tới níu ống tay áo Tần Vũ: "Công công ngươi chớ nghe cẩu nô tài kia nói xằng nói bậy! Hôm qua ta bị cảm lạnh, luôn nằm trong phòng nghỉ ngơi, sao có thể ra ngoài gặp riêng thị vệ?"
Tần Vũ mặt không thay đổi rút tay về, khẽ thở dài: "Tiểu chủ, chứng cớ rõ ràng, xin thứ cho ty chức không thể không phục mệnh."
"Không! Đây là vu khống! Đây là vu khống!" Nhạc Sênh bắt đầu sợ hãi hét lên, loạng choạng chạy về Mai viện: "Ta có chứng cớ! Hoa tai này rõ ràng là một đôi, nhất định là có một chiếc rơi xuống bàn, ta sẽ tìm đến cho các ngươi thấy!"
"Bắt nàng ta lại." Tần Vũ lạnh nhạt nói.
Vì vậy cả đám thị vệ chỉ cần mấy bước đã bắt được người đang hoảng loạn kia, không chút lưu tình áp giải nàng ta về.
"Các tiểu chủ xin trở về nghỉ ngơi đi, kinh động chư vị, quả thật xin lỗi. Tần mỗ cũng là phụng mệnh làm việc, mong rằng các vị tiểu chủ thứ lỗi cho." Tần Vũ thi lễ xong, dẫn đám thị vệ đi khỏi Vi an uyển.
Những người đứng ở đây, có người bị kinh hãi, có người im lặng không lên tiếng, cũng có người hả hê.
Lục Khê lạnh nhạt liếc nhìn người đang cười công khai kia, Thẩm Kha, sau đó xoay người đi về Lan viện.
Nàng ta nghĩ là ít đi một người sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh sao? Biểu lộ cảm xúc rõ ràng như thế, ngày sau dù có vào hậu cung, cũng sẽ trở thành vật hy sinh cho kẻ khác.
Chuyện lần này của Nhạc Sênh không tốn nhiều thời gian, Lục Khê liền thông suốt.
Nhạc gia là nhà mẹ đẻ của đương kim hoàng hậu Nhạc Thẩm Tâm, nhưng Nhạc Thẩm Tâm lại không có thực quyền, cũng không có con cái, giống như một bù nhìn ngồi trên hậu vị, địa vị chẳng sánh nổi Thường phi. Ngay cả Tiêu Quý nhân được sủng ái vài ngày trước cũng dám cưỡi lên đầu nàng ta.
Ban đầu, Nhạc Thẩm Tâm có thể lên làm hoàng hậu, là do hoàng thượng không có binh quyền, muốn dựa vào thế lực Nhạc gia để đối chọi lại Thái hậu. Nhạc gia đã mấy đời làm Thượng Thư Binh Bộ, lại có một Nguyên soái có thể ra trận giết giặc, tất nhiên là thế lực không thể xem thường.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, kể từ khi hoàng thượng đoạt lại binh quyền, Nhạc gia liền lần nữa thất thế, cái gọi là giết được thú săn đem nấu chó săn (*), đại khái là là ý này. Nhạc Nguyên Soái đã chết trận ở sa trường, Thượng Thư Binh Bộ cũng xuống đài, người ngày xưa hận Nhạc gia đến chết là Thái hậu sao có thể để lại cho bọn họ đường sống?
Nhạc Sênh vừa vào cung đã xảy ra chuyện như thế, xem như Thái hậu đã nhân từ với Nhạc gia lắm rồi, chỉ trục xuất Nhạc Sênh về nhà, cũng đã đủ để dập tắt nhuệ khí của bọn họ.
Vở diễn tuyển tú này, quả nhiên vừa lên đài đã trở nên hấp dẫn.
Lục Khê cám ơn sự chỉ điểm của hắn, nhỏ giọng nói: Đêm khuya đường xa, công công sớm về nghỉ ngơi đi." Sau đó mới yên lặng xoay người vào Lan viện.
Tần Vũ rất hài lòng với vị nữ nhi của phủ Tổng đốc Giang Nam này, dù có chỗ dựa vững chắc phía sau nhưng không phô trương cậy mạnh, là người thận trọng dịu dàng, ngày sau nếu có đi lên Tôn vị, cũng sẽ không ỷ sủng mà kiêu. Lần này ắt hẳn Thái hậu cũng sẽ an lòng.
Liếc nhìn phía đối diện, phòng của Ngụy Tranh đã tối đèn, Lục Khê quay đầu lại đẩy cửa vào, thấy Ảnh Nguyệt đang ngồi ở trước bàn ngủ gật, trên người không có có thứ gì ngoài chiếc áo khoác mỏng.
Nàng định cầm chiếc áo choàng trên giường lên phủ thêm cho nàng ấy nhưng không biết vì sao đến giữa chừng lại dừng lại, cuối cùng chỉ thở dài, im lặng ném chiếc áo lại giường. Lục Khê nhìn Ảnh Nguyệt một lát, thu hồi ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng lay tỉnh nàng.
"Đi ngủ đi, chờ ta đến trễ thế này, vất vả cho người rồi."
Ảnh Nguyệt lập tức đứng lên: "Tiểu thư —— tiểu chủ, ngài về rồi! Sao rồi, Thái hậu tìm ngài làm gì?"
"Lung lạc lòng người, biến thành của mình, trừ việc đó ra, còn có thể có cái gì?"
Lục Khê ngồi xuống bàn trang điểm, mượn ánh nến mờ tối, nhìn lên gương đồng gỡ từng vật trang sức xuống.
Trong hậu cung ngươi lừa ta gạt, tâm cơ sâu nặng, làm gì có ai ngu ngốc thật tâm đi tin tưởng Thái hậu là bởi vì nhớ nhung Thừa Dương công chúa mới đối xử khác lạ với nàng? Vào Vi an uyển tổng cộng có 16 vị tiểu chủ, cố tình chọn trúng nàng, chẳng lẽ là bởi vì nàng dung nhan xuất chúng ư?
Nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam, nếu biến thành người của nàng ta, sợ rằng ở trên triều đình, phụ thân cũng sẽ nể trọng nàng ta thêm vài phần.
Hơn nữa, những người có gia thế thì bước đi thuận lợi trên con đường tuyển tú này hơn thường dân bách tính nhiều, dĩ nhiên không có tiền bạc lại chẳng có quyền thế thì làm gì có tiếng nói chứ. Nhưng Thái hậu, người vốn đã phú quý bậc nhất, sao có thể coi trọng hậu thuẫn cỏn con sau lưng nàng, còn có lòng muốn nâng đỡ, giúp nàng một bước lên mây đây?
Hẳn chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi, cái Thái hậu cần là một con cờ, mà cái nàng cần chính là một chỗ dựa vững chắc.
Sau khi cho Ảnh Nguyệt lui xuống, Lục Khê mới nằm lên giường.
Nhớ lại đời trước, bởi vì nàng cùng Quý Thanh An có hôn ước, nên Ảnh Nguyệt có ý đồ muốn dùng thuốc dụ dỗ Quý Thanh An, mong ước bản thân có thể lên vị trí thiếp, nàng liền thất vọng.
Khi đó nếu không phải do nàng nhớ rằng có một món đồ quên giao cho Quý Thanh An, chạy về phòng khách tìm hắn, thì hẳn là Ảnh Nguyệt đã thành công. Lúc Lục Khê đẩy cửa, cả người liền ngẩn ngơ tại chỗ, tỳ nữ cận thân của nàng không một mảnh vải đang nằm trên người vị hôn phu đã hôn mê bất tỉnh, chỉ thiếu một bước cởi quần của hắn ra là xong chuyện.
Trong lúc vừa kinh hãi, vừa nóng giận nàng đã cho Ảnh Nguyệt một cái tát.
Ảnh Nguyệt đi theo nàng ròng rã năm năm, đến cuối cùng lại khóc lóc nói nàng chưa bao giờ suy nghĩ cho tương lai của nàng ta, không những lén che dấu ý đồ với Quý Thanh An, còn gạt chủ tử làm ra chuyện dụ dỗ cô gia, quả thật làm nàng đau lòng cực độ.
Trước mắt, mặc dù mình và Quý Thanh An không còn quan hệ gì nữa, nhưng chuyện đó thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, Ảnh Nguyệt tuyệt không thể tin dùng, nàng cần phải tìm một tâm phúc khác.
Chuyện này, đợi sau khi được tấn thăng nhất định phải lập tức ra tay.
***
Vòng tuyển chọn thứ ba là thi đình, những tiểu chủ đã thông qua hai vòng trước sẽ lần lượt tiến vào đại điện để hoàng thượng, Thái hậu cùng với hoàng hậu tự mình thẩm duyệt, dĩ nhiên trong số đó người có quyền đánh giá cao nhất là hoàng thượng.
Nếu hoàng thượng nhìn trúng người nào, sẽ ban thưởng một khối ngọc bội, chứng minh thân phận; nếu không được chọn, thì sẽ ban thưởng một nhánh hoa đào, sau này sẽ ban cho các quan lại đại thần làm thê thiếp.
Từ trước đến giờ, các tiểu chủ ở Đông Uyển dù chỉ có tư sắc trung bình nhưng hầu hết đều được danh phận ở lại hậu cung, vì hoàng thượng sao có thể không để ý tới những thế lực đứng sau lưng các tiểu chủ này chứ, nếu như ban các nàng ta cho đại thần làm thê thiếp, việc này không phải là giúp họ củng cố thế lực hay sao?
Còn những tiểu chủ ở Tây Uyển không có chỗ dựa thì chỉ có thể hy vọng vào vận mệnh của mình mà thôi.
Cái gọi là vận mệnh, chính là dựa vào diện mạo, dựa vào phong cách, nếu như ngươi có dung nhan khuynh thành như Tây Thi, khí độ bất phàm như Chiêu Quân, vậy thì chúc mừng ngươi, đã lọt qua vòng tuyển chọn này; nếu ngươi không có dung mạo khí độ, như vậy dĩ nhiên, chờ gả vào nhà các quan đại thần đi.
Nhưng đối với những nữ tử đến từ dân gian ở Tây Uyển này, có thể gả vào nhà quan, cũng đã là vinh dự lớn lao rồi.
Ngay trước khi vòng tuyển chọn thứ ba bắt đầu, trong Vi an uyển xảy ra một việc.
Đêm thứ hai kể từ khi Lục Khê trở về từ chỗ Thái hậu, Tần Vũ chợt mang theo vài thị vệ đi tới Đông Uyển, nói là đêm hôm qua, có người nhìn thấy tú nữ ở Đông Uyển chạy ra ngoài Vi an uyển gặp riêng thị vệ gác đêm, người tố giác còn nhặt được một chiếc hoa tai.
Tám vị tiểu chủ ở Đông Uyển lập tức đến chính sảnh Vi an uyển, đứng nhìn bọn thị vệ xông vào từng phòng lục soát, những tiếng oán giận không ngừng vang lên.
Lần này, cuối cùng Lục Khê cũng nhìn thấy bảy vị tiểu chủ khác của Đông Uyển, thì ra hai vị tiểu chủ chưa từng gặp qua ở Cúc viện kia đều là đại mỹ nhân nhất đẳng.
Tám vị tiểu chủ tất nhiên đều có dung mạo xuất chúng, trong đó có bốn vị nổi trội hơn cả.
Mai viện Cố Phương Tình là nhi nữ của Thứ Sử Giang Châu, đôi mắt xếch dài nhỏ hếch lên, vẻ phong tình tự nhiên đọng lại nơi khóe mắt, dung mạo của nàng ta cực kỳ thanh tú, vẻ đẹp này chỉ cần người khác liếc mắt nhìn qua thôi cũng sẽ sinh lòng thương tiếc. Đối với Đế Vương mà nói, nữ nhân như vậy có thể thỏa mãn tâm tình muốn khống chế mọi thứ trong tay.
Cúc uyển Tôn Duy Duyệt, Quách Hàm đều là mỹ nhân hiếm có.
Người trước là cháu gái Thái Sư, chỉ nhìn thoáng qua riêng lẻ thì sẽ không cảm thấy ngũ quan có gì xuất chúng, nhưng khi những chỗ tưởng như tầm thường kia ghép lại với nhau, lại tạo thành một vẻ đẹp khó nói. Khiến người khác chú ý nhất chính là tư thái yểu điệu của nàng ta, đẫy đà mà không mất đi mảnh khảnh, tuyệt đối là hình tượng phong tình vạn chủng, khiến huyết mạch người khác căng lên.
Người sau là muội muội của Trấn Viễn tướng quân Quách Sùng Sơn tiếng tăm lừng lẫy, chiến công vô số. Có lẽ là có xuất thân không tầm thường, nên ở nàng ta tồn tại một loại anh khí mà những nữ nhân bình thường khác không có, rõ ràng là dung nhan nữ tử nhưng không biết vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác anh tuấn hiên ngang, đôi mắt sáng ngời tựa như trăng sáng đêm rằm, không lẩn một chút tạp chất nào.
Nữ tử giống như Quách Hàm, chính là một đóa mai lạnh độc lập duy nhất trong hậu cung, ắt hẳn Đế Vương cũng bởi vì nàng tinh khiết thẳng thắn mà có cách nhìn khác.
Lục Khê âm thầm thở dài, nàng ta không muốn dính vào rắc rối, không có nghĩa là rắc rối sẽ tránh nàng ta ra. Trong chốn hậu cung giết người vô hình này, đóa hoa Hàn Mai kia không biết có thể đứng ngạo nghễ bao lâu, hay sẽ trở nên điêu linh trong sương lạnh?
Vị mỹ nhân cuối cùng kia, dĩ nhiên là bản thân Lục Khê.
Phải nói, luận về dung mạo nàng kém hơn Cố Phương Tình; nếu bàn về phong tình, nàng lại không sánh kịp Tôn Duy Duyệt; nếu so về hiên ngang mạnh mẽ, nàng cũng không bì nổi Quách Hàm. Nhưng vẻ đẹp của nàng cũng là độc nhất vô nhị, là sự giao hòa giữa vẻ hồn nhiên của thiếu nữ và phong thái kiều mỵ của nữ nhân.
Điều này có lẽ là vì tuy thân thể vẫn còn là thiếu nữ, nhưng linh hồn đã trải qua bao sóng gió thăng trầm. Khóe mắt Lục Khê mang theo nụ cười trong suốt dịu dàng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái như được gió xuân phất qua, nhưng ẩn sau nụ cười ấy lại là tâm tư khó người hiểu thấu.
Vẻ thông tuệ trong đôi mắt kia, không hề giống với bất kì nữ tử nào cùng lứa tuổi.
Trong lúc Lục Khê quan sát mọi người, đã có thị vệ ra khỏi Mai Uyển, cung kính dâng lên Tần Vũ một chiếc hoa tai phỉ thúy: "Khởi bẩm công công, vật này tìm thấy được từ phòng tiểu chủ Nhạc Sênh, trong phòng chỉ có một chiếc hoa tai này là lẻ, vừa vặn cùng đôi với chiếc hôm qua ty chức nhận được."
Vừa liếc mắt qua chiếc hoa tai kia, sắc mặt Nhạc Sênh liền trắng bệch, cả người nàng ta run lên, giống như không thể tin xông về phía thị vệ kia thét to: "Không thể nào! Rõ ràng ta để một đôi ở trên bàn, sao có thể chỉ còn một chiếc?"
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng ta chạy tới níu ống tay áo Tần Vũ: "Công công ngươi chớ nghe cẩu nô tài kia nói xằng nói bậy! Hôm qua ta bị cảm lạnh, luôn nằm trong phòng nghỉ ngơi, sao có thể ra ngoài gặp riêng thị vệ?"
Tần Vũ mặt không thay đổi rút tay về, khẽ thở dài: "Tiểu chủ, chứng cớ rõ ràng, xin thứ cho ty chức không thể không phục mệnh."
"Không! Đây là vu khống! Đây là vu khống!" Nhạc Sênh bắt đầu sợ hãi hét lên, loạng choạng chạy về Mai viện: "Ta có chứng cớ! Hoa tai này rõ ràng là một đôi, nhất định là có một chiếc rơi xuống bàn, ta sẽ tìm đến cho các ngươi thấy!"
"Bắt nàng ta lại." Tần Vũ lạnh nhạt nói.
Vì vậy cả đám thị vệ chỉ cần mấy bước đã bắt được người đang hoảng loạn kia, không chút lưu tình áp giải nàng ta về.
"Các tiểu chủ xin trở về nghỉ ngơi đi, kinh động chư vị, quả thật xin lỗi. Tần mỗ cũng là phụng mệnh làm việc, mong rằng các vị tiểu chủ thứ lỗi cho." Tần Vũ thi lễ xong, dẫn đám thị vệ đi khỏi Vi an uyển.
Những người đứng ở đây, có người bị kinh hãi, có người im lặng không lên tiếng, cũng có người hả hê.
Lục Khê lạnh nhạt liếc nhìn người đang cười công khai kia, Thẩm Kha, sau đó xoay người đi về Lan viện.
Nàng ta nghĩ là ít đi một người sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh sao? Biểu lộ cảm xúc rõ ràng như thế, ngày sau dù có vào hậu cung, cũng sẽ trở thành vật hy sinh cho kẻ khác.
Chuyện lần này của Nhạc Sênh không tốn nhiều thời gian, Lục Khê liền thông suốt.
Nhạc gia là nhà mẹ đẻ của đương kim hoàng hậu Nhạc Thẩm Tâm, nhưng Nhạc Thẩm Tâm lại không có thực quyền, cũng không có con cái, giống như một bù nhìn ngồi trên hậu vị, địa vị chẳng sánh nổi Thường phi. Ngay cả Tiêu Quý nhân được sủng ái vài ngày trước cũng dám cưỡi lên đầu nàng ta.
Ban đầu, Nhạc Thẩm Tâm có thể lên làm hoàng hậu, là do hoàng thượng không có binh quyền, muốn dựa vào thế lực Nhạc gia để đối chọi lại Thái hậu. Nhạc gia đã mấy đời làm Thượng Thư Binh Bộ, lại có một Nguyên soái có thể ra trận giết giặc, tất nhiên là thế lực không thể xem thường.
Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, kể từ khi hoàng thượng đoạt lại binh quyền, Nhạc gia liền lần nữa thất thế, cái gọi là giết được thú săn đem nấu chó săn (*), đại khái là là ý này. Nhạc Nguyên Soái đã chết trận ở sa trường, Thượng Thư Binh Bộ cũng xuống đài, người ngày xưa hận Nhạc gia đến chết là Thái hậu sao có thể để lại cho bọn họ đường sống?
Nhạc Sênh vừa vào cung đã xảy ra chuyện như thế, xem như Thái hậu đã nhân từ với Nhạc gia lắm rồi, chỉ trục xuất Nhạc Sênh về nhà, cũng đã đủ để dập tắt nhuệ khí của bọn họ.
Vở diễn tuyển tú này, quả nhiên vừa lên đài đã trở nên hấp dẫn.