Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Trời vừa sáng Trương Tích Hoa đã rời giường, Hà Sinh cùng hai lão nhân gia và cô nhỏ đã tranh thủ đi ruộng cắt lúa từ lúc gà vừa gáy.
Ngày hè trời nắng gắt, đi gặt lúa hiệu quả nhất vẫn là lúc sáng sớm, cắt xong liền đem phơi dưới nắng vàng thì đến chiều đã có thể đem đi tuốt hạt. Tuốt sạch vỏ trấu liền mang phơi thêm một ngày nắng nữa là đã có thể mang đi cất trữ rồi. Nói ra thì đơn giản, cả một quá trình thu hoạch này lại chính là tranh thủ cùng nhờ cậy vào lão thiên, liên quan đến lương thực cả một năm của toàn gia, cả nhà cũng không ai dám qua loa.
Sức lao động hiện tại của Hà gia cũng chỉ có một mình Hà Sinh, Hà Đại Xuyên tuổi cũng đã cao, không thể làm lụng vất vả trong thời gian dài. Trương Tích Hoa đang mang thai, việc nặng việc nhọc đều không đến tay nàng, tất cả đều để cho Hà Sinh làm hết. Ban đêm nhìn bàn tay cầm bút năm nào giờ đã thô ráp đầy vết chai, bả vai sưng lớn cùng tấm lưng đầy vết bầm của hắn, tâm Trương Tích Hoa đau xót không thôi.
Nàng cũng chỉ biết đau lòng, chuyện gì cũng không làm được. Những lúc như thế này Trương Tích Hoa đột nhiên cảm thấy bất lực lan tràn.
Hai năm trước chuyện đồng áng của Hà gia còn có huynh đệ Giang gia phụ giúp một tay, tình hình cũng không quá khó khăn. Năm nay Giang gia cũng đã có vài mẫu đất, chính bọn hắn cũng bận rộn vất vả mãi không xong, lấy đâu thời gian mà giúp đỡ Hà gia? Hà gia cũng không nói gì, cũng chỉ là hàng xóm láng giềng cùng nhau hỗ trợ thôi, sao có thể bắt người ta mặc kệ ruộng lúa nhà họ mà chạy đến nhà mình giúp đỡ được.
Quan hệ của Trương Tích Hoa cùng Nhạn Nương rất tốt, nữ nhân gầy yếu năm nào giờ đã là thai phụ hơn tám tháng, ngày qua ngày chuẩn bị sẵn sàng chờ ngày lâm bồn. Lần trước Trương Tích Hoa đến xem xét thân thể của Nhạn Nương thì nàng tỏ ra vô cùng áy náy chuyện nhà mình không giúp đỡ được Hà gia. Trương Tích Hoa cười cười, chỉ nói: ” Chờ huynh đệ Giang gia xong việc thì nhà ta cũng còn không ít chuyện cần bọn họ giúp một tay, muội không nên suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta đều là hương thân hương lý, không cần phải khách khí như vậy.”
Nhạn Nương dáng người xinh xắn lanh lợi, mang thai chỉ thấy bụng to lên một vòng, hai má vẫn thanh lệ như vậy, dung mạo trắng trẻo thanh tú, thân mình nặng, động tác cũng không quá nhanh, nàng nhè nhẹ vuốt bụng mình, ngượng ngùng giải thích: “Ruộng trong nhà tầm khoảng bốn năm hôm nữa là sẽ thu xong, đến lúc ấy bọn hắn nhất định sẽ đến giúp Hà gia một tay.”
Đứa bé của Giang gia sắp chào đời, mấy huynh đệ đang ra sức tích cóp gia tài cùng lương thực cẩn thận. Bọn họ đã trải qua những ngày khó khăn, càng không muốn để con mình phải chịu đói chịu khổ. Trương Tích Hoa cũng làm mẹ, tâm tư của người làm cha làm mẹ nàng đương nhiên hiểu rất rõ.
Anh em nhà họ Giang giúp Hà gia làm việc, Hà gia cũng cẩn thận gởi biếu lương thực cùng một ít bạc gọi là thù lao. Trương Tích Hoa giúp Nhạn Nương điều dưỡng, kiểm tra thân thể, Giang gia mỗi lần cũng cho tiền xem bệnh, cùng mấy loại thức ăn trong nhà gọi là trả công. Bên tình bên nguyện, cũng không ai ép buộc ai.
Hà Tằng thị lúc đầu định thuê mấy người ít đất trong thôn đến giúp một tay, bất quá hiện tại nhà nhà đều vội vàng thu lúa của chính mình, ít nhất phải thư thả thêm vài ngày nữa mới có thể tìm được người. Không còn cách nào khác, Hà Sinh đành chịu khổ thêm mấy ngày.
Trương Tích Hoa sửa sang cẩn thận liền ra khỏi phòng thả mấy con gà trong chuồng ra sân, sau đó ra vườn hái mấy loại rau quả, định băm nhỏ trộn cùng trấu cấp cho bầy gà ăn. Nàng đang cầm dao cắt đều tay thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng đập cửa, lại nghe loáng thoáng thanh âm như của đệ đệ Kỳ Nguyên.
Trương Tích Hoa đặt dao xuống, vuốt thẳng nếp áo rồi đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy hai đệ đệ nhà mình ở bên ngoài. Trương Kỳ Thăng, Trương Kỳ Nguyên nhìn thấy đại tỷ liền nhếch miệng cười: “Tỷ tỷ, chúng đệ gọi thật lâu tỷ mới mở cửa đấy.”
“Hai đệ đến từ lúc nào?” Trương Tích Hoa thấy người nhà mình, trong lòng thập phần vui vẻ, nhịn không được xoa đầu tiểu đệ, cười nói: “Kỳ Nguyên lớn lên thật nhiều nha. Có đói bụng không? Vào nhà đi, tỷ tỷ làm đồ ăn cho hai ngươi ăn.”
Trương Kỳ Thăng cao hơn đại tỷ một cái đầu, vừa nhìn thấy đã biết là một tiểu tử cường tráng, thanh âm hữu lực đáp: “Lúa nhà mình phải đợi thêm mấy ngày nữa mới thu được. Cha mẹ nói tỷ tỷ cùng tỷ phu ở đây sẽ cắt lúa trước, để cho chúng ta đến giúp mấy ngày.”
“Nương còn không cho đệ đi cùng ca ca, rõ ràng là đệ lớn lên không ít, chuyện gì cũng có thể làm nha. Thế là đệ phải nài nỉ một phen nói là muốn gặp tỷ tỷ thì nương mới để cho đệ đi.” Trương Kỳ Nguyên líu ríu nói, hắn năm nay mới chín tuổi, lớn lên thật sự rất tốt, bóng dáng gầy yếu lúc trước đã biến mất không thấy đâu.
Nhìn hai đệ đệ một tay mình nuôi nấng, trong lòng Trương Tích Hoa có chút cảm khái, nhoáng cái thời gian đã trôi đi rất nhanh, tiểu đệ đệ năm nào cũng đã trở thành trụ cột chống đỡ cả nhà. Nàng ôn nhu đáp: “Đúng đúng… Kỳ Nguyên lớn rồi, càng lúc càng hiểu chuyện, còn biết đến giúp tỷ tỷ một tay.”
Trương Kỳ Nguyên nghe đại tỷ khích lệ, ngược lại ngượng ngùng không thôi, chính mình nhìn trái nhìn phải, gò má lộ một tia đỏ ửng.
Nhà mẹ đẻ là quan tâm cùng nhớ nhung đến mình, trong lòng Trương Tích Hoa ấm áp vô cùng, nhịn không được hỏi: “Ta mấy tháng rồi không về thăm cha mẹ, mọi người vẫn khoẻ chứ?” Từ khi biết mình mang thai đến giờ, nàng cũng chưa về nhà mẹ lần nào.
Trương Kỳ Thăng nói: “Phụ thân cũng muốn tới nhưng mẫu thân sợ trong nhà vắng vẻ sẽ bị người khác thu trộm lúa cho nên cha mẹ mới ở nhà trông nom ruộng đồng. Hai lão nhân gia vẫn khoẻ, đại tỷ không cần phải lo lắng.”
Dương Tây thôn trùng điệp núi non, ruộng nước có thể gieo được mạ rất ít, trong thôn đa số chỉ trồng bắp cùng lúa mì chịu hạn cao. Lúa nước khan hiếm, chỉ cần lơ là một chút liền có không ít người tâm tư đen tối lợi dụng trời đêm cắt sạch cả ruộng. Bởi vậy, Thái thị liền không để bạn già đến Hạ Tây thôn.
Trương Tích Hoa dắt hai đứa em vào nhà, thu xếp làm điểm tâm, hai đứa nó tờ mờ sáng đã phải lên đường, đoán chừng lúc này là đang đói bụng. Trương Kỳ Nguyên chạy đến giếng nước lấy một thùng, múc từng vốc uống ừng ực. Nước giếng mát mẻ thanh ngọt, uống vào cả người liền sảng kɧօáϊ. Trương Kỳ Thăng uống nước xong liền nói với với đại tỷ: “Tỷ, hôm nay cả nhà đi gặt lúa ở đâu? Hiện tại ta cùng Kỳ Nguyên đi đến giúp một chút cho nhanh, một lát sẽ cùng mọi người trở về ăn sáng.”
Bây giờ còn sớm, phải hơn nửa canh giờ nữa mặt trời mới bắt đầu lên, không bằng tranh thủ một chút sẽ có lợi hơn. Trương Kỳ Thăng đã là sức lao động chủ yếu trong nhà, làm việc gì cũng tính toán kĩ lưỡng hơn một tầng.
“Đã đi đến mảnh ruộng ven thôn rồi. Các ngươi làm sao mà biết được chỗ nào, một lát nữa ta dẫn hai đệ đi.” Trương Tích Hoa múc nước rửa sạch hai quả lê, đưa cho mỗi đứa một quả.
“Ngọt lắm, ăn một chút đi. Tỷ phu của các đệ hôm qua đi hái, rảnh rỗi tỷ mang hai đệ đi hái lê.”
Trương Kỳ Nguyên nhận lấy quả lê, răng rắc răng rắc cắn lấy, một ngụm lại một ngụm ngọt ngào thanh mát, ăn vào liền muốn ăn thêm.
“Ta biết chỗ đó. Tỷ cứ ở nhà, chúng ta tự mình đi được rồi.” Kỳ Thăng ăn uống nhã nhặn hơn, hắn nhìn đại tỷ đang mang thai mà cả người lại gầy đi không ít, có chút đau lòng nói.
Ba tháng nôn nghén giày vò qua đi, Trương Tích Hoa cũng gầy đi trông thấy, đẫy đã vất vả lắm mới dưỡng thành lại mất sạch. Đối với lần này, Hà Sinh lo lắng không thôi, nhìn thấy nàng có thể ăn uống tốt hơn một chút liền hận không thể dâng hết sơn hào hải vị cho nàng bồi bổ thân thể.
Trương Tích Hoa đáp: “Đệ còn nhớ sao? Cũng được, vậy hai ngươi tự đi đi. Tỷ ở nhà chuẩn bị cơm, đã lâu rồi bọn ngươi không được ăn đồ ăn tỷ làm. Kỳ Thăng ngươi muốn ăn cái gì nhỉ?”
Trương Kỳ Nguyên dẩu môi bất mãn nói: “Đại tỷ, sao tỷ không hỏi đệ?”
Trương Tích Hoa buồn cười nói: “Thế Kỳ Nguyên thích ăn gì?”
Trương Kỳ Nguyên lập tức vui vẻ đáp: “Đệ muốn ăn bánh hành cùng trứng.” Hắn cực kì nhớ bánh hành mềm mềm thơm thơm của đại tỷ làm, bột bánh mươn mướt mỏng tang, trải một cái trứng gà lên trêи, rắc thêm hành xanh thái nhỏ, cuốn lại ăn vào vô cùng ngon miệng. Trương Kỳ Nguyên một hơi có thể ăn bốn, năm cái mà vẫn chưa thoả mãn.
“Được, tỷ làm cho ngươi ăn.” Trương Tích Hoa cưng chiều đáp ứng, quay đầu nhìn Trương Kỳ Thăng chờ hắn lên tiếng.
Trương Kỳ Thăng nói: “Đại tỷ không cần tự tìm mệt mỏi, tiện tay làm chút đồ ăn làm được.” Hắn là xót tỷ tỷ, nào có thể như đệ đệ không tim không phổi yêu cầu lung tung. Cho dù Hà gia rất tốt nhưng tỷ tỷ cũng là gả đến nhà khác, sau phải dựa vào Hà gia mà sống. Bánh hành đệ đệ muốn ăn vừa tốn bột mì hại hao trứng gà, năm nay nhà ai có trứng gà cũng vội vàng cất trữ rồi mang bán lấy tiền. Huống hồ huynh đệ bọn tới đây là để cho tỷ tỷ bớt bận rộn chứ cũng không phải đến để gây thêm phiền toái.
Trương Tích Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại đệ, buồn cười nói: “Ta hiểu, vậy để ta làm bánh khoai lang Kỳ Thăng thích nhất là được rồi.”
“Tỷ. . .” Trương Kỳ Thăng nghẹn lời không biết nói gì.
Được rồi được rồi, góc tường ở đằng kia có hai cái liềm. Ngươi mang theo Kỳ Nguyên đi nhanh về nhanh, tranh thủ sớm một chút còn ăn sáng.”
Trương Kỳ Thăng theo hướng tỷ tỷ chỉ dẫn lấy liềm đến, dắt đệ đệ ra cửa xong hắn còn quay đầu nói: “Đại tỷ, bánh khoai lang cũng không cần lãng phí dầu đâu. Dùng nhiều thân gia sẽ không vui, ta ăn tuỳ tiện là được rồi.” Biết tỷ tỷ thương bọn họ, nhất định sẽ làm một bữa sáng công phu, hắn chỉ có thể nói mấy lời mà thôi.
“Cụ non! Ta sẽ biết chừng mực.” Đưa hai đệ đệ ra ngoài, Trương Tích Hoa còn cẩn thận dặn dò, nhắc đi nhắc lại với bọn họ đường đi, cùng bảo rằng nếu bị lạc đường thì phải đúng lại hỏi, không được tự mình mò mẫm lung tung.
Trương Tích Hoa đi lấy mấy củ khoai lang, động tác nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng. Nàng rửa sạch khoai lang rồi đặt vào nồi hấp chín, sau mang giã nhuyễn trộn cùng bột mì và đường trắng vo thành những viên nhỏ, xong xuôi mới thả vào chảo dầu nóng già mà chiên lên, cuối cùng là để ráo dầu rồi mới xếp ra đĩa. Sau đó mới nhào bột làm bánh hành cho tiểu đệ. Ngoài ra Trương Tích Hoa liền nấu thêm một nồi cháo và một ít canh cải xanh cùng gừng và thịt bằm. Làm lụng ra mồ hôi nhiều, thời tiết lại nóng nực, có chút canh giải nhiệt cùng giải độc cũng rất tốt.
Trương Tích Hoa bận rộn một lúc thì Du ca cũng tỉnh giấc, ở trêи giường lăn lộn mấy vòng, hô lớn “Mẫu thân! Mẫu thân!”. Nương hắn từ trong bếp nghe được động tĩnh đành bỏ giở công việc, vào phòng giúp hắn ăn mặc chỉnh tề rồi mới cho cu cậu chạy ra ngoài. Hà Du lập tức biến thành cái đuôi nhỏ, mẹ đi đến nơi nào thì hắn liền theo đến nơi ấy.
Ngoài đồng có hai đệ đệ của Trương Tích Hoa giúp đỡ, mấy người Hà gia rất nhanh đã xong việc, đang cùng nhau thu thập mọi thứ để trở về ăn cơm.
———————————————-
———————————————-
Chào mọi người lại là mình đây ^^
Hôm nay mọi người thế nào?
Tình hình là còn 10 chương nữa mình sẽ hoàn thành bộ truyện đầu tiên mà mình edit, mình hứa mình sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.
Ngày hè trời nắng gắt, đi gặt lúa hiệu quả nhất vẫn là lúc sáng sớm, cắt xong liền đem phơi dưới nắng vàng thì đến chiều đã có thể đem đi tuốt hạt. Tuốt sạch vỏ trấu liền mang phơi thêm một ngày nắng nữa là đã có thể mang đi cất trữ rồi. Nói ra thì đơn giản, cả một quá trình thu hoạch này lại chính là tranh thủ cùng nhờ cậy vào lão thiên, liên quan đến lương thực cả một năm của toàn gia, cả nhà cũng không ai dám qua loa.
Sức lao động hiện tại của Hà gia cũng chỉ có một mình Hà Sinh, Hà Đại Xuyên tuổi cũng đã cao, không thể làm lụng vất vả trong thời gian dài. Trương Tích Hoa đang mang thai, việc nặng việc nhọc đều không đến tay nàng, tất cả đều để cho Hà Sinh làm hết. Ban đêm nhìn bàn tay cầm bút năm nào giờ đã thô ráp đầy vết chai, bả vai sưng lớn cùng tấm lưng đầy vết bầm của hắn, tâm Trương Tích Hoa đau xót không thôi.
Nàng cũng chỉ biết đau lòng, chuyện gì cũng không làm được. Những lúc như thế này Trương Tích Hoa đột nhiên cảm thấy bất lực lan tràn.
Hai năm trước chuyện đồng áng của Hà gia còn có huynh đệ Giang gia phụ giúp một tay, tình hình cũng không quá khó khăn. Năm nay Giang gia cũng đã có vài mẫu đất, chính bọn hắn cũng bận rộn vất vả mãi không xong, lấy đâu thời gian mà giúp đỡ Hà gia? Hà gia cũng không nói gì, cũng chỉ là hàng xóm láng giềng cùng nhau hỗ trợ thôi, sao có thể bắt người ta mặc kệ ruộng lúa nhà họ mà chạy đến nhà mình giúp đỡ được.
Quan hệ của Trương Tích Hoa cùng Nhạn Nương rất tốt, nữ nhân gầy yếu năm nào giờ đã là thai phụ hơn tám tháng, ngày qua ngày chuẩn bị sẵn sàng chờ ngày lâm bồn. Lần trước Trương Tích Hoa đến xem xét thân thể của Nhạn Nương thì nàng tỏ ra vô cùng áy náy chuyện nhà mình không giúp đỡ được Hà gia. Trương Tích Hoa cười cười, chỉ nói: ” Chờ huynh đệ Giang gia xong việc thì nhà ta cũng còn không ít chuyện cần bọn họ giúp một tay, muội không nên suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta đều là hương thân hương lý, không cần phải khách khí như vậy.”
Nhạn Nương dáng người xinh xắn lanh lợi, mang thai chỉ thấy bụng to lên một vòng, hai má vẫn thanh lệ như vậy, dung mạo trắng trẻo thanh tú, thân mình nặng, động tác cũng không quá nhanh, nàng nhè nhẹ vuốt bụng mình, ngượng ngùng giải thích: “Ruộng trong nhà tầm khoảng bốn năm hôm nữa là sẽ thu xong, đến lúc ấy bọn hắn nhất định sẽ đến giúp Hà gia một tay.”
Đứa bé của Giang gia sắp chào đời, mấy huynh đệ đang ra sức tích cóp gia tài cùng lương thực cẩn thận. Bọn họ đã trải qua những ngày khó khăn, càng không muốn để con mình phải chịu đói chịu khổ. Trương Tích Hoa cũng làm mẹ, tâm tư của người làm cha làm mẹ nàng đương nhiên hiểu rất rõ.
Anh em nhà họ Giang giúp Hà gia làm việc, Hà gia cũng cẩn thận gởi biếu lương thực cùng một ít bạc gọi là thù lao. Trương Tích Hoa giúp Nhạn Nương điều dưỡng, kiểm tra thân thể, Giang gia mỗi lần cũng cho tiền xem bệnh, cùng mấy loại thức ăn trong nhà gọi là trả công. Bên tình bên nguyện, cũng không ai ép buộc ai.
Hà Tằng thị lúc đầu định thuê mấy người ít đất trong thôn đến giúp một tay, bất quá hiện tại nhà nhà đều vội vàng thu lúa của chính mình, ít nhất phải thư thả thêm vài ngày nữa mới có thể tìm được người. Không còn cách nào khác, Hà Sinh đành chịu khổ thêm mấy ngày.
Trương Tích Hoa sửa sang cẩn thận liền ra khỏi phòng thả mấy con gà trong chuồng ra sân, sau đó ra vườn hái mấy loại rau quả, định băm nhỏ trộn cùng trấu cấp cho bầy gà ăn. Nàng đang cầm dao cắt đều tay thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng đập cửa, lại nghe loáng thoáng thanh âm như của đệ đệ Kỳ Nguyên.
Trương Tích Hoa đặt dao xuống, vuốt thẳng nếp áo rồi đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy hai đệ đệ nhà mình ở bên ngoài. Trương Kỳ Thăng, Trương Kỳ Nguyên nhìn thấy đại tỷ liền nhếch miệng cười: “Tỷ tỷ, chúng đệ gọi thật lâu tỷ mới mở cửa đấy.”
“Hai đệ đến từ lúc nào?” Trương Tích Hoa thấy người nhà mình, trong lòng thập phần vui vẻ, nhịn không được xoa đầu tiểu đệ, cười nói: “Kỳ Nguyên lớn lên thật nhiều nha. Có đói bụng không? Vào nhà đi, tỷ tỷ làm đồ ăn cho hai ngươi ăn.”
Trương Kỳ Thăng cao hơn đại tỷ một cái đầu, vừa nhìn thấy đã biết là một tiểu tử cường tráng, thanh âm hữu lực đáp: “Lúa nhà mình phải đợi thêm mấy ngày nữa mới thu được. Cha mẹ nói tỷ tỷ cùng tỷ phu ở đây sẽ cắt lúa trước, để cho chúng ta đến giúp mấy ngày.”
“Nương còn không cho đệ đi cùng ca ca, rõ ràng là đệ lớn lên không ít, chuyện gì cũng có thể làm nha. Thế là đệ phải nài nỉ một phen nói là muốn gặp tỷ tỷ thì nương mới để cho đệ đi.” Trương Kỳ Nguyên líu ríu nói, hắn năm nay mới chín tuổi, lớn lên thật sự rất tốt, bóng dáng gầy yếu lúc trước đã biến mất không thấy đâu.
Nhìn hai đệ đệ một tay mình nuôi nấng, trong lòng Trương Tích Hoa có chút cảm khái, nhoáng cái thời gian đã trôi đi rất nhanh, tiểu đệ đệ năm nào cũng đã trở thành trụ cột chống đỡ cả nhà. Nàng ôn nhu đáp: “Đúng đúng… Kỳ Nguyên lớn rồi, càng lúc càng hiểu chuyện, còn biết đến giúp tỷ tỷ một tay.”
Trương Kỳ Nguyên nghe đại tỷ khích lệ, ngược lại ngượng ngùng không thôi, chính mình nhìn trái nhìn phải, gò má lộ một tia đỏ ửng.
Nhà mẹ đẻ là quan tâm cùng nhớ nhung đến mình, trong lòng Trương Tích Hoa ấm áp vô cùng, nhịn không được hỏi: “Ta mấy tháng rồi không về thăm cha mẹ, mọi người vẫn khoẻ chứ?” Từ khi biết mình mang thai đến giờ, nàng cũng chưa về nhà mẹ lần nào.
Trương Kỳ Thăng nói: “Phụ thân cũng muốn tới nhưng mẫu thân sợ trong nhà vắng vẻ sẽ bị người khác thu trộm lúa cho nên cha mẹ mới ở nhà trông nom ruộng đồng. Hai lão nhân gia vẫn khoẻ, đại tỷ không cần phải lo lắng.”
Dương Tây thôn trùng điệp núi non, ruộng nước có thể gieo được mạ rất ít, trong thôn đa số chỉ trồng bắp cùng lúa mì chịu hạn cao. Lúa nước khan hiếm, chỉ cần lơ là một chút liền có không ít người tâm tư đen tối lợi dụng trời đêm cắt sạch cả ruộng. Bởi vậy, Thái thị liền không để bạn già đến Hạ Tây thôn.
Trương Tích Hoa dắt hai đứa em vào nhà, thu xếp làm điểm tâm, hai đứa nó tờ mờ sáng đã phải lên đường, đoán chừng lúc này là đang đói bụng. Trương Kỳ Nguyên chạy đến giếng nước lấy một thùng, múc từng vốc uống ừng ực. Nước giếng mát mẻ thanh ngọt, uống vào cả người liền sảng kɧօáϊ. Trương Kỳ Thăng uống nước xong liền nói với với đại tỷ: “Tỷ, hôm nay cả nhà đi gặt lúa ở đâu? Hiện tại ta cùng Kỳ Nguyên đi đến giúp một chút cho nhanh, một lát sẽ cùng mọi người trở về ăn sáng.”
Bây giờ còn sớm, phải hơn nửa canh giờ nữa mặt trời mới bắt đầu lên, không bằng tranh thủ một chút sẽ có lợi hơn. Trương Kỳ Thăng đã là sức lao động chủ yếu trong nhà, làm việc gì cũng tính toán kĩ lưỡng hơn một tầng.
“Đã đi đến mảnh ruộng ven thôn rồi. Các ngươi làm sao mà biết được chỗ nào, một lát nữa ta dẫn hai đệ đi.” Trương Tích Hoa múc nước rửa sạch hai quả lê, đưa cho mỗi đứa một quả.
“Ngọt lắm, ăn một chút đi. Tỷ phu của các đệ hôm qua đi hái, rảnh rỗi tỷ mang hai đệ đi hái lê.”
Trương Kỳ Nguyên nhận lấy quả lê, răng rắc răng rắc cắn lấy, một ngụm lại một ngụm ngọt ngào thanh mát, ăn vào liền muốn ăn thêm.
“Ta biết chỗ đó. Tỷ cứ ở nhà, chúng ta tự mình đi được rồi.” Kỳ Thăng ăn uống nhã nhặn hơn, hắn nhìn đại tỷ đang mang thai mà cả người lại gầy đi không ít, có chút đau lòng nói.
Ba tháng nôn nghén giày vò qua đi, Trương Tích Hoa cũng gầy đi trông thấy, đẫy đã vất vả lắm mới dưỡng thành lại mất sạch. Đối với lần này, Hà Sinh lo lắng không thôi, nhìn thấy nàng có thể ăn uống tốt hơn một chút liền hận không thể dâng hết sơn hào hải vị cho nàng bồi bổ thân thể.
Trương Tích Hoa đáp: “Đệ còn nhớ sao? Cũng được, vậy hai ngươi tự đi đi. Tỷ ở nhà chuẩn bị cơm, đã lâu rồi bọn ngươi không được ăn đồ ăn tỷ làm. Kỳ Thăng ngươi muốn ăn cái gì nhỉ?”
Trương Kỳ Nguyên dẩu môi bất mãn nói: “Đại tỷ, sao tỷ không hỏi đệ?”
Trương Tích Hoa buồn cười nói: “Thế Kỳ Nguyên thích ăn gì?”
Trương Kỳ Nguyên lập tức vui vẻ đáp: “Đệ muốn ăn bánh hành cùng trứng.” Hắn cực kì nhớ bánh hành mềm mềm thơm thơm của đại tỷ làm, bột bánh mươn mướt mỏng tang, trải một cái trứng gà lên trêи, rắc thêm hành xanh thái nhỏ, cuốn lại ăn vào vô cùng ngon miệng. Trương Kỳ Nguyên một hơi có thể ăn bốn, năm cái mà vẫn chưa thoả mãn.
“Được, tỷ làm cho ngươi ăn.” Trương Tích Hoa cưng chiều đáp ứng, quay đầu nhìn Trương Kỳ Thăng chờ hắn lên tiếng.
Trương Kỳ Thăng nói: “Đại tỷ không cần tự tìm mệt mỏi, tiện tay làm chút đồ ăn làm được.” Hắn là xót tỷ tỷ, nào có thể như đệ đệ không tim không phổi yêu cầu lung tung. Cho dù Hà gia rất tốt nhưng tỷ tỷ cũng là gả đến nhà khác, sau phải dựa vào Hà gia mà sống. Bánh hành đệ đệ muốn ăn vừa tốn bột mì hại hao trứng gà, năm nay nhà ai có trứng gà cũng vội vàng cất trữ rồi mang bán lấy tiền. Huống hồ huynh đệ bọn tới đây là để cho tỷ tỷ bớt bận rộn chứ cũng không phải đến để gây thêm phiền toái.
Trương Tích Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại đệ, buồn cười nói: “Ta hiểu, vậy để ta làm bánh khoai lang Kỳ Thăng thích nhất là được rồi.”
“Tỷ. . .” Trương Kỳ Thăng nghẹn lời không biết nói gì.
Được rồi được rồi, góc tường ở đằng kia có hai cái liềm. Ngươi mang theo Kỳ Nguyên đi nhanh về nhanh, tranh thủ sớm một chút còn ăn sáng.”
Trương Kỳ Thăng theo hướng tỷ tỷ chỉ dẫn lấy liềm đến, dắt đệ đệ ra cửa xong hắn còn quay đầu nói: “Đại tỷ, bánh khoai lang cũng không cần lãng phí dầu đâu. Dùng nhiều thân gia sẽ không vui, ta ăn tuỳ tiện là được rồi.” Biết tỷ tỷ thương bọn họ, nhất định sẽ làm một bữa sáng công phu, hắn chỉ có thể nói mấy lời mà thôi.
“Cụ non! Ta sẽ biết chừng mực.” Đưa hai đệ đệ ra ngoài, Trương Tích Hoa còn cẩn thận dặn dò, nhắc đi nhắc lại với bọn họ đường đi, cùng bảo rằng nếu bị lạc đường thì phải đúng lại hỏi, không được tự mình mò mẫm lung tung.
Trương Tích Hoa đi lấy mấy củ khoai lang, động tác nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng. Nàng rửa sạch khoai lang rồi đặt vào nồi hấp chín, sau mang giã nhuyễn trộn cùng bột mì và đường trắng vo thành những viên nhỏ, xong xuôi mới thả vào chảo dầu nóng già mà chiên lên, cuối cùng là để ráo dầu rồi mới xếp ra đĩa. Sau đó mới nhào bột làm bánh hành cho tiểu đệ. Ngoài ra Trương Tích Hoa liền nấu thêm một nồi cháo và một ít canh cải xanh cùng gừng và thịt bằm. Làm lụng ra mồ hôi nhiều, thời tiết lại nóng nực, có chút canh giải nhiệt cùng giải độc cũng rất tốt.
Trương Tích Hoa bận rộn một lúc thì Du ca cũng tỉnh giấc, ở trêи giường lăn lộn mấy vòng, hô lớn “Mẫu thân! Mẫu thân!”. Nương hắn từ trong bếp nghe được động tĩnh đành bỏ giở công việc, vào phòng giúp hắn ăn mặc chỉnh tề rồi mới cho cu cậu chạy ra ngoài. Hà Du lập tức biến thành cái đuôi nhỏ, mẹ đi đến nơi nào thì hắn liền theo đến nơi ấy.
Ngoài đồng có hai đệ đệ của Trương Tích Hoa giúp đỡ, mấy người Hà gia rất nhanh đã xong việc, đang cùng nhau thu thập mọi thứ để trở về ăn cơm.
———————————————-
———————————————-
Chào mọi người lại là mình đây ^^
Hôm nay mọi người thế nào?
Tình hình là còn 10 chương nữa mình sẽ hoàn thành bộ truyện đầu tiên mà mình edit, mình hứa mình sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.