Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Có Vương thị chỉ cần thấy tiền là sáng mắt làm nương, lại có La Nhị Cẩu thấy phú quý liền không muốn buông làm cha, La Hương Viên cũng không chờ xúi giục đến lần thứ hai đã vội chạy đi tìm vị lão gia kia.
Thời gian trước sở dĩ không thành công chẳng qua là vì La Hương Cầm hiểu quá rõ tính khí của phu thê La Nhị Cẩm nên đã sớm có tâm phòng bị, vì thế La Hương Viên đi làm khách một chuyến trở về vẫn không hề biết mặt vị lão gia kia.
Vương thị cũng chưa từng bỏ ý định, nửa tháng trước đã để cho La Hương Viên khăn gói đến trong viện của La Hương Cầm, lấy lí do muốn chăm sóc đường tỷ đang mang thai dày mặt ở lại. La Hương Cầm mang thai mệt mỏi tâm lực cũng không còn, chỉ dùng lời nói chèn ép vài lần, nhưng La Hương Viên là đuổi mãi không đi.
La Hương Cầm hết cách rồi, đơn giản liền quyết định chờ mình sinh xong lại tính toán đến việc này.
Vị Huyện thái gia kia là dựa vào nhạc gia cường thế mới có chút chức tước, từ nha môn truyền ra chuyện hắn sợ vợ cũng không sai. Đáng tiếc vị phu nhân kia tướng mạo bình thường, hắn lại là một tên háo sắc, ngày thường chỉ dám lén lút cùng bọn nha hoàn làm chút chuyện cẩu thả, nhưng chuyện lập phòng ngoài thế này từ trước đến giờ hắn không dám làm.
La Hương Cầm may mắn ở chỗ nhà mẹ đẻ của Dương phu nhân dời đến huyện bên, núi cao, “Hoàng Đế” xa, lá gan của Dương lão gia lớn lên không ít. Trước La Hương Cầm hắn cũng có một vị tâm phúc, bất quá hồng nhan bạc mệnh, một năm trước đã trở thành người cõi âm. Qua mấy năm như vậy Dương lão gia đã sớm thành thói quen, dừng lại nửa năm thấy Dương phu nhân vẫn không có động tĩnh gì thì hắn mới dám lập phòng ngoài cho La Hương Cầm.
Khi nghe tin La Hương Cầm có thai thì hắn liền muốn huỷ đi nhưng lại nghe qua lời ngon tiếng ngọt, được nàng hầu hạ tận răng thì hắn mới thôi không nói gì.
Hắn đã có một người con trai cùng ba người con gái với Dương phu nhân, tâm tình cũng chỉ muốn vui đùa với mấy đoá hoa bên đường mà thôi. Thế nhưng đầu xuân năm nay con trai trưởng của hắn vừa mới nhận một chức vụ quan trọng trong huyện, trong lúc cưỡi ngựa săn thú để ăn mừng thì lại bị ngã từ trêи ngựa xuống, gãy mất một chân. Hiện tại chỉ còn một chân, đi đường còn phải dùng quải trượng, chức vụ kia cũng tự động rơi vào tay người khác, con đường làm quan mờ mịt không chút hi vọng, Dương lão gia thập phần tiếc nuối. Tuổi tác của Dương phu nhân đã sớm không thể sinh con, cho nên tâm tư Dương lão gia cũng có chút động, chỉ cần La Hương Cầm sinh con trai thì may mắn có thể có người chống đỡ gia nghiệp.
Hắn suy nghĩ một phen kĩ càng, phòng ngừa chuyện không may còn đem La Hương Cầm bảo hộ vô cùng kĩ càng, trong ngoài cho hơn mười mấy người hầu hạ.
La Hương Cầm được sủng ái cũng không che dấu cùng đề phòng phu thê La Nhị Cẩu. Nàng trước đây ăn không ít khổ sở bởi sự hành hạ của đôi vợ chồng này, hiện tại không nhịn được có chút đắc ý vênh váo, qua mấy lần liền khiến cho La Nhị Cẩu cùng Vương thị nổi lên tâm tư.
La Hương Cầm mềm mại đáng yêu biết chiều lòng người khác, dung mạo cũng phù hợp với ánh mắt với Dương lão gia. Mỗi lần lão gia vui lòng La Hương Cầm liền hưởng thụ không ít. Không tính đến chi phí ăn mặc các thứ, đồ trang sức các loại mỗi lần đều được mấy hộp, chọc phu thê La Nhị Cẩu vội đến đỏ mắt.
Hai vợ chồng liền khuyến khích khuê nữ La Hương Viên noi theo đường tỷ, cùng Dương lão gia kết giao, sau này còn lo không có ngày lành sao?
La Hương Viên trước kia chưa thấy qua Dương lão gia thì trong lòng liền nghĩ đến một nam nhân thành thục nho nhã. Nhân ngày cận sinh của La Hương Cầm, Dương lão gia đang đi trong sân liền bắt gặp La Hương Cầm.
Lại không nghĩ tới là một lão già mặt to bụng phệ, La Hương Viên lập tức có chút kháng cự. Nhìn thấy bộ dáng hai người có chút giống nhau, Dương lão gia nghĩ tới mấy ngày nay La Hương Viên không làm được chuyện kia, muội muội theo sau tỷ tỷ hầu hạ hắn một chút cũng là một dạng lạc thú. Từ đó hắn liền bắt đầu tiêu không ít bạc trêи người La Hương Viên, chỉ qua vài ngày sau đã cùng nàng đưa đẩy hành sự.
Đương nhiên chi tiết như thế nào mấy người trong thôn cũng không biết rõ. Vương thị cũng chỉ nói rằng vị lão gia kia là tự tìm tới khuê nữ nhà mình, yêu thích không buông, muốn nhân ngày lành thu vào cửa.
Khuê nữ có nhân duyên tốt người làm cha mẹ sao có thể ngăn cản? Huống hồ đối phương cũng là viên quan, từ xưa đến giờ dân không đấu với quan, Vương thị trắng mắt nói vợ chồng nhà bà cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Trong thôn có không ít phụ nhân len lén mắng Vương thị, cái gì cũng xúi ɖu͙ƈ con gái làm rồi mà hiện tại còn ra vẻ muốn lập đền thờ trinh tiết đây.
Mặc kệ người ngoài châm chọc cùng khiêu khích, phu thê La Nhị Cẩu được như ý vội vàng chạy lên huyện một chuyến, đêm đó thu được 5 lượng bạc liền cười không khép miệng. Cái gì liêm sỉ lễ nghi đều ném qua sau đầu.
Hà Tằng thị vừa về đến nhà thì nghe thấy khuê nữ đang nói chuyện không chút ý tứ. Việc rách nát của La gia nghe đến một câu liền thấy bẩn tai, bà liền mắng: “Có cô nương nào như ngươi không cơ chứ? Ta mà còn nghe được ngươi huyên thuyên chuyện này thêm một lần nào nữa thì cũng nên tự mình tìm chỗ mà dung thân đi.”
Hà Nguyên Nguyên lập tức cúi đầu ra vẻ sám hối: “Nương, ta nhất định sẽ không nói nữa. Người cũng đừng tức giận, tẩu tử thường nói tức giận nhiều sẽ không tốt đâu. Người muốn đánh muốn mắng ta thế nào cũng được nhưng đừng để tổn hại đến thân thể mình.”
Hà Tằng thị liếc mắt, nhịn không được làm bộ muốn đánh nàng.
Hà Nguyên Nguyên vội vàng chạy đi, lè lưỡi hướng về Hà Tằng thị, cười nói: “Nương, ta không phải trốn đánh đòn đâu. Ta đi dắt trâu giúp phụ thân.”
Hà Tằng thị tuy rằng sinh khí, nhưng khuê nữ đã chạy xa, bà cũng không bắt được, chỉ có thể đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Hà Nguyên Nguyên.
Trương Tích Hoa lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Cô nhỏ có thể ở trước mặt mẹ chồng đùa giỡn như vậy còn không phải vì cha mẹ chồng cưng chiều hay sao? Giả dụ như bây giờ cô nhỏ lại làm ra chuyện tày đình khiến mẹ chồng tức giận thì bà cũng sẽ không xuống tay quá nặng. Từ khi Trương Tích Hoa đến đây, điều này đã trở thành thông lệ.
Nàng đột nhiên nảy sinh chút hâm mộ, để yêu chiều cùng bảo bọc tiểu cô nương vô tư không chút ý tứ như cô nhỏ thì phải là người có phúc khí đến cỡ nào?
Tính tình Hà Nguyên Nguyên có chút nóng nảy nhưng tâm địa trong sáng, lúc nào cũng hoạt bát hào phóng, cùng nàng ở chung sẽ rất vui vẻ. Trương Tích Hoa thật sự xem nàng như tiểu muội mà đối đãi, mỗi ngày sẽ không tự chủ được mà cưng chiều nàng. Mỗi lần cô nhỏ trộm lười làm việc, Trương Tích Hoa đều thay nàng giải quyết ổn thoả.
Đó là có người nhà mình thương yêu, nhưng nếu phải gả tới nhà khác, với tính tình của cô nhỏ, không biết họ có nguyện ý nhân nhượng nàng hay không?
Nghĩ đến chỗ này, Trương Tích Hoa thở dài. Mẹ chồng cùng đại tỷ đã tính toán chuyện hôn sự của cô nhỏ từ lâu, chuyện này cũng không đến lượt nàng quản, chỉ hi vọng cô nhỏ sẽ tìm được một tấm chồng tốt.
Hà Tằng thị đột nhiên lên tiếng: “Mấy việc Nguyên Nguyên nói ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều. Thời gian trước La gia muốn mời ngươi chữa bệnh nhưng ta đã từ chối. Ngươi cũng đừng trách ta tự mình chủ trương, chúng ta dính líu đến sẽ mang phiền vào thân, chi bằng ít dây dưa một chút sẽ không phải khó xử.”
Trương Tích Hoa vội vàng nói: “Nương cũng là vì ta suy nghĩ, đều là vì tâm thương ta cả. Chuyện gì ta cũng muốn hỏi qua ý người, để nương giúp một chút.”
Thoáng dừng lại, Trương Tích Hoa nói tiếp: “Như chuyện Du ca vậy, người dặn không nên để hắn ra ngoài, hai ngày nay ở trong phòng thân thể hắn đã hồi phục rất tốt.”
Những lời này Trương Tích Hoa nói ra cũng không phải cố ý lấy lòng mẹ chồng, mà bên người có mẹ chồng giúp đỡ, rất nhiều chuyện nàng không cần phải bận tâm đến, cả người cũng nhẹ nhõm.
Hà Tằng thị nghe xong, trong mắt toát ra chút ý cười, nhịn không được liền nói: “Du ca đang ngủ sao?”
Trương Tích Hoa gật gật đầu nói: “Vừa ngủ được một lát.”
Hà Tằng thị nói: “Vậy để cho hắn ngủ đi. Bệnh vừa khỏi cần ngủ nhiều một chút thân thể mới có thể sớm bình phục.”
Hai người vừa trò chuyện được thêm mấy câu thì thấy con trai lớn của Hoàng Đại thẩm tới nhà thỉnh Trương Tích Hoa đến xem bệnh một lát. Hà Tằng thị liền nhận chăm sóc Hà Du, để cho Trương Tích Hoa yên tâm ra cửa.
Hai cái người một trước một sau ra khỏi Hà gia, Hoàng Gia Vượng chờ ở một bên, để cho Trương Tích Hoa đi trước.
Dáng đi của Hoàng Gia Vượng thẳng tắp, che dấu tâm tình rất khá nhưng ánh mắt vẫn lộ ra chút tâm tư.
Cô nhỏ thường xuyên nói tiểu tử này cái gì cũng không tốt, Trương Tích Hoa nghe nhiều, liền yên lặng lưu ý một phen. Kỳ thật trừ bỏ gia cảnh kém một chút, nàng thấy Hoàng Gia Vượng cũng rất ổn.
Nhưng là thế sự khó khăn, chỉ cần gia cảnh không được tốt lắm, hai người liền không có khả năng. Mẹ chồng đương nhiên sẽ không gả cô nhỏ đến nhà kia để uống nước sống qua ngày.
Hoàng Gia Vượng trêи mặt mang theo lo lắng, nhìn hết xung quanh cũng không trông thấy bóng dáng Hà Nguyên Nguyên, lại không tiện mở miệng hỏi Trương Tích Hoa, vì thế chỉ im lặng bước đi.
Trương Tích Hoa không cần đoán cũng biết Hoàng Gia Vượng muốn gì, bất quá nàng cũng không giải thích với hắn, chỉ nói: “Ta đi trước xem thế nào.”
Vào đến Hoàng gia thì thấy Hoàng Đại thẩm đang phơi một ít măng khô, trừ bỏ ban đêm lâu lâu ho khan vài trận, bệnh tình của bà đã khá hơn rất nhiều. Bà trông thấy Trương Tích Hoa liền trừng mắt nhìn con trai cả, sau mới quay đầu cười với Trương Tích Hoa: “A Sinh nương tử à, ngươi đến cũng thật đúng lúc, ta vừa mới hái một ít đậu đen đây, ngươi cầm về nhà đi.”
Trương Tích Hoa không nghĩ tới Hoàng Đại thẩm vẫn còn nhớ chuyện nàng xin đậu đen, vì thế cười cười nói: “Trong nhà còn lưu lại không ít, thẩm cứ để giành ăn đi ạ.”
Trương Tích Hoa dùng đậu đen nấu cháo cùng mấy loại canh hết sức hấp dẫn, Hà Sinh cũng rất thích, vì thế Hà gia năm nay cũng gieo một mảnh đậu đen, phơi khô ráo còn trữ lại một bao lớn, đoán chừng phải ăn cả năm.
Hai người nhàn thoại vài câu, Trương Tích Hoa xem qua mạch tượng một chút, cũng không cần phải bổ sung gì vào mấy thang thuốc đang dùng, cuối cùng nói mấy lời đại ý cũng giống như chuẩn đoán của Vương đại phu.
Hoàng gia lúc này mới thật sự yên tâm.
Lúc nàng sắp trở về thì Hoàng Gia Vượng đuổi theo, ra sức đưa cho Trương Tích Hoa một túi lớn. Gia Vượng thập phần ngượng ngùng gãi đầu: “Mấy ngày trước ở trong núi nhặt được. Tẩu tử mang về đi ạ.”
Trương Tích Hoa cúi đầu thoáng nhìn, thấy toàn là mộc nhĩ đã được phơi khô. Đây là đồ tốt, đã phơi khô mà còn được một túi nhiều như vậy cũng không phải dễ dàng gì. Nhớ đến mọi người trong nhà rất thích mộc nhĩ xào các loại, nàng liền cười cười nói: “Được, ta đây mặt dày xin nhận.”
Hoàng Gia Vượng thấy nàng tiếp nhận, đáy lòng cao hứng, ánh mắt sáng ngời, hé miệng nói: “Nào có, là ta phiền tẩu tử phải đi một chuyến.”
Trương Tích Hoa về đến nhà thì Hà Du đã tỉnh ngủ, lúc này đang vùi trong lòng mẹ chồng cười đến thoải mái. Hà Tằng thị vô cùng cao hứng, bà cũng không kịp đợi, vội vàng thông báo: “Du ca nhà ta mọc răng rồi.”
Thời gian trước sở dĩ không thành công chẳng qua là vì La Hương Cầm hiểu quá rõ tính khí của phu thê La Nhị Cẩm nên đã sớm có tâm phòng bị, vì thế La Hương Viên đi làm khách một chuyến trở về vẫn không hề biết mặt vị lão gia kia.
Vương thị cũng chưa từng bỏ ý định, nửa tháng trước đã để cho La Hương Viên khăn gói đến trong viện của La Hương Cầm, lấy lí do muốn chăm sóc đường tỷ đang mang thai dày mặt ở lại. La Hương Cầm mang thai mệt mỏi tâm lực cũng không còn, chỉ dùng lời nói chèn ép vài lần, nhưng La Hương Viên là đuổi mãi không đi.
La Hương Cầm hết cách rồi, đơn giản liền quyết định chờ mình sinh xong lại tính toán đến việc này.
Vị Huyện thái gia kia là dựa vào nhạc gia cường thế mới có chút chức tước, từ nha môn truyền ra chuyện hắn sợ vợ cũng không sai. Đáng tiếc vị phu nhân kia tướng mạo bình thường, hắn lại là một tên háo sắc, ngày thường chỉ dám lén lút cùng bọn nha hoàn làm chút chuyện cẩu thả, nhưng chuyện lập phòng ngoài thế này từ trước đến giờ hắn không dám làm.
La Hương Cầm may mắn ở chỗ nhà mẹ đẻ của Dương phu nhân dời đến huyện bên, núi cao, “Hoàng Đế” xa, lá gan của Dương lão gia lớn lên không ít. Trước La Hương Cầm hắn cũng có một vị tâm phúc, bất quá hồng nhan bạc mệnh, một năm trước đã trở thành người cõi âm. Qua mấy năm như vậy Dương lão gia đã sớm thành thói quen, dừng lại nửa năm thấy Dương phu nhân vẫn không có động tĩnh gì thì hắn mới dám lập phòng ngoài cho La Hương Cầm.
Khi nghe tin La Hương Cầm có thai thì hắn liền muốn huỷ đi nhưng lại nghe qua lời ngon tiếng ngọt, được nàng hầu hạ tận răng thì hắn mới thôi không nói gì.
Hắn đã có một người con trai cùng ba người con gái với Dương phu nhân, tâm tình cũng chỉ muốn vui đùa với mấy đoá hoa bên đường mà thôi. Thế nhưng đầu xuân năm nay con trai trưởng của hắn vừa mới nhận một chức vụ quan trọng trong huyện, trong lúc cưỡi ngựa săn thú để ăn mừng thì lại bị ngã từ trêи ngựa xuống, gãy mất một chân. Hiện tại chỉ còn một chân, đi đường còn phải dùng quải trượng, chức vụ kia cũng tự động rơi vào tay người khác, con đường làm quan mờ mịt không chút hi vọng, Dương lão gia thập phần tiếc nuối. Tuổi tác của Dương phu nhân đã sớm không thể sinh con, cho nên tâm tư Dương lão gia cũng có chút động, chỉ cần La Hương Cầm sinh con trai thì may mắn có thể có người chống đỡ gia nghiệp.
Hắn suy nghĩ một phen kĩ càng, phòng ngừa chuyện không may còn đem La Hương Cầm bảo hộ vô cùng kĩ càng, trong ngoài cho hơn mười mấy người hầu hạ.
La Hương Cầm được sủng ái cũng không che dấu cùng đề phòng phu thê La Nhị Cẩu. Nàng trước đây ăn không ít khổ sở bởi sự hành hạ của đôi vợ chồng này, hiện tại không nhịn được có chút đắc ý vênh váo, qua mấy lần liền khiến cho La Nhị Cẩu cùng Vương thị nổi lên tâm tư.
La Hương Cầm mềm mại đáng yêu biết chiều lòng người khác, dung mạo cũng phù hợp với ánh mắt với Dương lão gia. Mỗi lần lão gia vui lòng La Hương Cầm liền hưởng thụ không ít. Không tính đến chi phí ăn mặc các thứ, đồ trang sức các loại mỗi lần đều được mấy hộp, chọc phu thê La Nhị Cẩu vội đến đỏ mắt.
Hai vợ chồng liền khuyến khích khuê nữ La Hương Viên noi theo đường tỷ, cùng Dương lão gia kết giao, sau này còn lo không có ngày lành sao?
La Hương Viên trước kia chưa thấy qua Dương lão gia thì trong lòng liền nghĩ đến một nam nhân thành thục nho nhã. Nhân ngày cận sinh của La Hương Cầm, Dương lão gia đang đi trong sân liền bắt gặp La Hương Cầm.
Lại không nghĩ tới là một lão già mặt to bụng phệ, La Hương Viên lập tức có chút kháng cự. Nhìn thấy bộ dáng hai người có chút giống nhau, Dương lão gia nghĩ tới mấy ngày nay La Hương Viên không làm được chuyện kia, muội muội theo sau tỷ tỷ hầu hạ hắn một chút cũng là một dạng lạc thú. Từ đó hắn liền bắt đầu tiêu không ít bạc trêи người La Hương Viên, chỉ qua vài ngày sau đã cùng nàng đưa đẩy hành sự.
Đương nhiên chi tiết như thế nào mấy người trong thôn cũng không biết rõ. Vương thị cũng chỉ nói rằng vị lão gia kia là tự tìm tới khuê nữ nhà mình, yêu thích không buông, muốn nhân ngày lành thu vào cửa.
Khuê nữ có nhân duyên tốt người làm cha mẹ sao có thể ngăn cản? Huống hồ đối phương cũng là viên quan, từ xưa đến giờ dân không đấu với quan, Vương thị trắng mắt nói vợ chồng nhà bà cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Trong thôn có không ít phụ nhân len lén mắng Vương thị, cái gì cũng xúi ɖu͙ƈ con gái làm rồi mà hiện tại còn ra vẻ muốn lập đền thờ trinh tiết đây.
Mặc kệ người ngoài châm chọc cùng khiêu khích, phu thê La Nhị Cẩu được như ý vội vàng chạy lên huyện một chuyến, đêm đó thu được 5 lượng bạc liền cười không khép miệng. Cái gì liêm sỉ lễ nghi đều ném qua sau đầu.
Hà Tằng thị vừa về đến nhà thì nghe thấy khuê nữ đang nói chuyện không chút ý tứ. Việc rách nát của La gia nghe đến một câu liền thấy bẩn tai, bà liền mắng: “Có cô nương nào như ngươi không cơ chứ? Ta mà còn nghe được ngươi huyên thuyên chuyện này thêm một lần nào nữa thì cũng nên tự mình tìm chỗ mà dung thân đi.”
Hà Nguyên Nguyên lập tức cúi đầu ra vẻ sám hối: “Nương, ta nhất định sẽ không nói nữa. Người cũng đừng tức giận, tẩu tử thường nói tức giận nhiều sẽ không tốt đâu. Người muốn đánh muốn mắng ta thế nào cũng được nhưng đừng để tổn hại đến thân thể mình.”
Hà Tằng thị liếc mắt, nhịn không được làm bộ muốn đánh nàng.
Hà Nguyên Nguyên vội vàng chạy đi, lè lưỡi hướng về Hà Tằng thị, cười nói: “Nương, ta không phải trốn đánh đòn đâu. Ta đi dắt trâu giúp phụ thân.”
Hà Tằng thị tuy rằng sinh khí, nhưng khuê nữ đã chạy xa, bà cũng không bắt được, chỉ có thể đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Hà Nguyên Nguyên.
Trương Tích Hoa lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Cô nhỏ có thể ở trước mặt mẹ chồng đùa giỡn như vậy còn không phải vì cha mẹ chồng cưng chiều hay sao? Giả dụ như bây giờ cô nhỏ lại làm ra chuyện tày đình khiến mẹ chồng tức giận thì bà cũng sẽ không xuống tay quá nặng. Từ khi Trương Tích Hoa đến đây, điều này đã trở thành thông lệ.
Nàng đột nhiên nảy sinh chút hâm mộ, để yêu chiều cùng bảo bọc tiểu cô nương vô tư không chút ý tứ như cô nhỏ thì phải là người có phúc khí đến cỡ nào?
Tính tình Hà Nguyên Nguyên có chút nóng nảy nhưng tâm địa trong sáng, lúc nào cũng hoạt bát hào phóng, cùng nàng ở chung sẽ rất vui vẻ. Trương Tích Hoa thật sự xem nàng như tiểu muội mà đối đãi, mỗi ngày sẽ không tự chủ được mà cưng chiều nàng. Mỗi lần cô nhỏ trộm lười làm việc, Trương Tích Hoa đều thay nàng giải quyết ổn thoả.
Đó là có người nhà mình thương yêu, nhưng nếu phải gả tới nhà khác, với tính tình của cô nhỏ, không biết họ có nguyện ý nhân nhượng nàng hay không?
Nghĩ đến chỗ này, Trương Tích Hoa thở dài. Mẹ chồng cùng đại tỷ đã tính toán chuyện hôn sự của cô nhỏ từ lâu, chuyện này cũng không đến lượt nàng quản, chỉ hi vọng cô nhỏ sẽ tìm được một tấm chồng tốt.
Hà Tằng thị đột nhiên lên tiếng: “Mấy việc Nguyên Nguyên nói ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều. Thời gian trước La gia muốn mời ngươi chữa bệnh nhưng ta đã từ chối. Ngươi cũng đừng trách ta tự mình chủ trương, chúng ta dính líu đến sẽ mang phiền vào thân, chi bằng ít dây dưa một chút sẽ không phải khó xử.”
Trương Tích Hoa vội vàng nói: “Nương cũng là vì ta suy nghĩ, đều là vì tâm thương ta cả. Chuyện gì ta cũng muốn hỏi qua ý người, để nương giúp một chút.”
Thoáng dừng lại, Trương Tích Hoa nói tiếp: “Như chuyện Du ca vậy, người dặn không nên để hắn ra ngoài, hai ngày nay ở trong phòng thân thể hắn đã hồi phục rất tốt.”
Những lời này Trương Tích Hoa nói ra cũng không phải cố ý lấy lòng mẹ chồng, mà bên người có mẹ chồng giúp đỡ, rất nhiều chuyện nàng không cần phải bận tâm đến, cả người cũng nhẹ nhõm.
Hà Tằng thị nghe xong, trong mắt toát ra chút ý cười, nhịn không được liền nói: “Du ca đang ngủ sao?”
Trương Tích Hoa gật gật đầu nói: “Vừa ngủ được một lát.”
Hà Tằng thị nói: “Vậy để cho hắn ngủ đi. Bệnh vừa khỏi cần ngủ nhiều một chút thân thể mới có thể sớm bình phục.”
Hai người vừa trò chuyện được thêm mấy câu thì thấy con trai lớn của Hoàng Đại thẩm tới nhà thỉnh Trương Tích Hoa đến xem bệnh một lát. Hà Tằng thị liền nhận chăm sóc Hà Du, để cho Trương Tích Hoa yên tâm ra cửa.
Hai cái người một trước một sau ra khỏi Hà gia, Hoàng Gia Vượng chờ ở một bên, để cho Trương Tích Hoa đi trước.
Dáng đi của Hoàng Gia Vượng thẳng tắp, che dấu tâm tình rất khá nhưng ánh mắt vẫn lộ ra chút tâm tư.
Cô nhỏ thường xuyên nói tiểu tử này cái gì cũng không tốt, Trương Tích Hoa nghe nhiều, liền yên lặng lưu ý một phen. Kỳ thật trừ bỏ gia cảnh kém một chút, nàng thấy Hoàng Gia Vượng cũng rất ổn.
Nhưng là thế sự khó khăn, chỉ cần gia cảnh không được tốt lắm, hai người liền không có khả năng. Mẹ chồng đương nhiên sẽ không gả cô nhỏ đến nhà kia để uống nước sống qua ngày.
Hoàng Gia Vượng trêи mặt mang theo lo lắng, nhìn hết xung quanh cũng không trông thấy bóng dáng Hà Nguyên Nguyên, lại không tiện mở miệng hỏi Trương Tích Hoa, vì thế chỉ im lặng bước đi.
Trương Tích Hoa không cần đoán cũng biết Hoàng Gia Vượng muốn gì, bất quá nàng cũng không giải thích với hắn, chỉ nói: “Ta đi trước xem thế nào.”
Vào đến Hoàng gia thì thấy Hoàng Đại thẩm đang phơi một ít măng khô, trừ bỏ ban đêm lâu lâu ho khan vài trận, bệnh tình của bà đã khá hơn rất nhiều. Bà trông thấy Trương Tích Hoa liền trừng mắt nhìn con trai cả, sau mới quay đầu cười với Trương Tích Hoa: “A Sinh nương tử à, ngươi đến cũng thật đúng lúc, ta vừa mới hái một ít đậu đen đây, ngươi cầm về nhà đi.”
Trương Tích Hoa không nghĩ tới Hoàng Đại thẩm vẫn còn nhớ chuyện nàng xin đậu đen, vì thế cười cười nói: “Trong nhà còn lưu lại không ít, thẩm cứ để giành ăn đi ạ.”
Trương Tích Hoa dùng đậu đen nấu cháo cùng mấy loại canh hết sức hấp dẫn, Hà Sinh cũng rất thích, vì thế Hà gia năm nay cũng gieo một mảnh đậu đen, phơi khô ráo còn trữ lại một bao lớn, đoán chừng phải ăn cả năm.
Hai người nhàn thoại vài câu, Trương Tích Hoa xem qua mạch tượng một chút, cũng không cần phải bổ sung gì vào mấy thang thuốc đang dùng, cuối cùng nói mấy lời đại ý cũng giống như chuẩn đoán của Vương đại phu.
Hoàng gia lúc này mới thật sự yên tâm.
Lúc nàng sắp trở về thì Hoàng Gia Vượng đuổi theo, ra sức đưa cho Trương Tích Hoa một túi lớn. Gia Vượng thập phần ngượng ngùng gãi đầu: “Mấy ngày trước ở trong núi nhặt được. Tẩu tử mang về đi ạ.”
Trương Tích Hoa cúi đầu thoáng nhìn, thấy toàn là mộc nhĩ đã được phơi khô. Đây là đồ tốt, đã phơi khô mà còn được một túi nhiều như vậy cũng không phải dễ dàng gì. Nhớ đến mọi người trong nhà rất thích mộc nhĩ xào các loại, nàng liền cười cười nói: “Được, ta đây mặt dày xin nhận.”
Hoàng Gia Vượng thấy nàng tiếp nhận, đáy lòng cao hứng, ánh mắt sáng ngời, hé miệng nói: “Nào có, là ta phiền tẩu tử phải đi một chuyến.”
Trương Tích Hoa về đến nhà thì Hà Du đã tỉnh ngủ, lúc này đang vùi trong lòng mẹ chồng cười đến thoải mái. Hà Tằng thị vô cùng cao hứng, bà cũng không kịp đợi, vội vàng thông báo: “Du ca nhà ta mọc răng rồi.”