Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Cứ nghĩ đến chuyện mình đã thành bà nội, cả người Hà Tằng thị đều vui vẻ, cước bộ cũng thập phần thoải mái. Bà nhẹ nhàng mở cửa phòng vợ chồng Hà Sinh, khẽ khàng nhìn tôn tử ngủ một lúc lâu mới đưa cho Hà Sinh một đồng tiền, oán giận nói: “Đừng có ngơ ngác ở chỗ này, ra cửa mua một ít cá trích lớn về đây đi.”
Những người khác cũng đã rời đi, Trương Tích Hoa mệt mỏi đến díp cả mắt, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngủ cạnh nàng. Hà Sinh lấy một cái ghế đến cạnh giường, nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ, cảm giác như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bị nương phân phó, Hà Sinh chậm rãi đứng lên, lưu luyến một hồi mới dời bước ra cửa. Trong thôn tin tức cũng linh thông, trêи đường đi Hà Sinh gặp không ít người hỏi thăm: “A Sinh a, nghe nói thê tử của ngươi sinh?”
Hà Sinh hiếm khi cười, híp mắt hồi đáp: “Sinh, mẹ con bình an.”
Có khác người lại hỏi: “Sinh gì nhỉ?”
Hà Sinh tiếp tục cười híp mắt nói: “Là một tên tiểu tử, thân thể chắc nịch, chơi đùa một lúc lâu mới bằng lòng ngủ.” Trong lời nói không hề che giấu sự yêu thích với hài tử nhà mình.
“Thì ra là vậy, chúc mừng ngươi.”
Hà Sinh gật đầu, lập tức biểu đạt ý cảm tạ, cười thật tình để lộ ra mấy cái răng sáng bóng đẹp đẽ. Dọc theo đường đi gặp ai hỏi hắn đều thập phần kiên nhẫn đáp lại.
Hà Sinh vừa ra khỏi cửa thì Hà Đại Xuyên cùng Hà Nguyên Nguyên cũng vừa chạy về đến nhà. Hai người trêи đường cũng đã nghe qua tin tức, có thể thấy chuyện vui đã muốn lan truyền khắp các ngõ ngách trong thôn.
Phòng của con trai cùng con dâu ông không thể tuỳ tiện đi vào, Hà Đại Xuyên đành đứng trước cửa phòng đợi khuê nữ đem tôn tử ra cho ông xem. Hà Nguyên Nguyên đến gần thì Trương Tích Hoa lập tức mở mắt. . .
Hà Nguyên Nguyên dừng tay, gãi đầu cười ha ha nói: “Tẩu tử, đánh thức tỷ?”
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Không có đâu, tỷ đã sớm tỉnh.”
Đau đớn như vậy, sao nàng có thể ngủ được, vừa rồi chính là lịm đi một lát, sau vì đau mà tỉnh lại.
“Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, ta đem oa nhi cho cha nhìn một chút, ông đợi ở ngoài cửa từ nãy đến giờ.” Hà Nguyên Nguyên nói.
Trương Tích Hoa chống đỡ thân thể, đem đứa nhỏ ngủ say bao bọc kỹ lưỡng giao cho cô nhỏ. Hà Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm bọc vải trong ngực chốc lát, thấy hắn đột nhiên bẹt miệng, tựa hồ muốn khóc, Hà Nguyên Nguyên lo lắng cực kỳ, bất quá đứa nhỏ chính là giật nhẹ khóe miệng, cũng không tỉnh lại nữa, nàng thận trọng ôm ra cửa phòng.
Hà Tằng thị đang từ nhà chính đi vào liền thấy, khuê nữ thường ngày hấp ta hấp tấp, sao có thể yên tâm giao cho nàng bế cháu?
Vì thế vội vàng nói: “Hai ngươi cẩn thận cháu ta!”. Bà còn cẩn thận đứng lại giám sát hai cha con Hà Đại Xuyên một lát, thấy không có chuyện gì mới rời đi.
Thấy thê tử đi xa, Hà Đại Xuyên bĩu môi bất mãn nói: “Thế nào lại bảo là cháu của mỗi bà ấy, rõ ràng cũng là cháu ta mà?”
Ông nói xong liền cúi xuống nhìn mặt đứa bé, yêu thích đến độ không từ ngữ nào diễn tả được, nói với Hà Nguyên Nguyên:
“Nguyên nguyên, cả bốn tỷ muội nhà ngươi khi còn bé đều một tay cha giúp mẹ ôm, đem oa nhi cho ta đi.”
Nếu cha đã nói như vậy, Hà Nguyên Nguyên cũng đem cháu giao cho Hà Đại Xuyên, ở một bên cười nói: “Ngủ cũng thật ngon, chuyển đi dời lại như vậy mà vẫn không thức giấc.”
“Ngủ ngoan như vậy mới tốt.”
Hà Đại Xuyên cười nói.
Hà Nguyên Nguyên cười hắc hắc nói: “Nhìn qua là đã thấy giống con nha. Mũi nhỏ, miệng nhỏ, rất dễ nhìn.”
Hà Đại Xuyên phất tay nói: “Làm sao giống ngươi? Ta thấy giống ta mới đúng.”
Hà Nguyên Nguyên nhìn cha mình đang ra sức nháy mắt với đứa bé, không khách khí nói: “Cha à đừng mê sảng như vậy.”
Phụ tử hai người vây quanh đứa nhỏ thì thầm thật lâu, mãi đến khi Hà Sinh trở về mới đoạt lại, mang đứa bé đặt cạnh Trương Tích Hoa cho tiểu tử an tâm ngủ.
Trương Tích Hoa nghe theo mẹ chồng cùng với Thúy Hoa thẩm, Giang đại nương phân phó, xoa bộ ngực mình thúc sữa. Đứa nhỏ từ lúc sinh ra đến bây giờ còn chưa uống ngụm sữa nào, trong lòng nàng phi thường lo lắng.
Hà Tằng thị cũng hâm một chén sữa cho nàng uống, ở một bên dạy nàng thúc sữa. Sinh xong hơn một giờ nàng cũng đã thuận lợi cho con bυ".
Đứa nhỏ không chỉ hoạt bát ngay từ trong bụng mà ra ngoài bυ" sữa mẹ cũng rất mạnh mẽ, chỉ cần đưa tới liền lập tức biết hút vào. Nhìn tôn tử bυ" đến say mê, Hà Tằng thị liền vắt hết óc tính toán thức ăn cho Trương Tích Hoa bồi bổ.
Ăn no uống say, đứa trẻ lại nhắm mắt ngủ. Mấy người nhà Hà Nhị thúc cùng mấy nhà thân quen trong thôn nhận được tin tức đều đến thăm đứa nhỏ một chút. Hà Tằng thị ôm đứa nhỏ đến nhà chính, hào phóng để mọi người nhìn qua một chút. Nhiều người như vậy nhưng đứa nhỏ vẫn thập phần bình tĩnh say giấc nồng.
Mọi người thấy thế đều nói đứa nhỏ là một tâm thương cha mẹ, hiếu thuận ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ đến bây giờ vẫn chưa có tên chính thức, mọi người vẫn quen miệng gọi “Đại Lang, Đại Lang”. Trong thôn mấy nhà có hài đồng đều gọi đại lang, nhị lang, tam lang… đến tận năm 4, 5 tuổi mới được trưởng bối đặt tên cho.
Từ nửa tháng trước Hà Sinh đã tìm được mấy cái tên, bất quá vẫn chưa lựa chọn được cái nào ưng ý nhất. Đêm đến khi thê tử cùng con trai đã ngủ yên thì hắn lại thức dậy, chong đèn mở rương tìm sách vở, từng chữ từng chữ suy nghĩ.
“Oa a. . . Oa a. . .” Đại Lang đột nhiên oa oa khóc lớn, Hà Sinh lập tức giật mình, ném sách vở sang một bên đi đến bên giường kéo con vào lòng, cẩn thận vuốt lưng.
Nhờ Hà Tằng thị chỉ dạy tận tình, Hà Sinh đã có thể ôm con thoải mái hơn, nhè nhẹ vỗ lưng cho đứa bé. Nhưng vô luận thế nào, Đại Lang vẫn như cũ khóc nỉ non không ngừng, chỉ trong chốc lát khuôn mặt của hắn đã đỏ lựng lên, chọc tâm Hà Sinh muốn vỡ tan.
“Hà lang, chàng xem có phải hắn muốn đi tiểu một chút không?” Trương Tích Hoa vốn ngủ không sâu, đứa nhỏ vừa khóc, nàng cũng tỉnh lại, chật vật xoay người đối trượng phu nói.
“Ừm.” Hà Sinh thận trọng đem tã mở ra xem, quả nhiên là như vậy. Hà Sinh cười cười: “Ừ đúng vậy đấy.”
Hắn cúi đầu nựng con: “Thì ra là muốn báo cho phụ thân thay tã mới. Thật ngoan!”
Trương Tích Hoa vươn tay nói: “Đưa hắn cho thϊế͙p͙.”, định tự mình thay tã cho con.
Hà Sinh đi đến rương chứa đồ cho trẻ, nhanh tay tìm một cái tã lót đưa cho nàng.
Trương Tích Hoa thay tã mới cho con xong liền cởi áo cho hài tử bυ" sữa.
Quả nhiên, ăn no xong hắn đã thôi khóc, chỉ nức nở vài tiếng nho nhỏ rồi tiếp tục ngủ.
Đứng nhìn một hồi, Hà Sinh nhẹ giọng nói: “Thì ra là đói bụng… Tiểu tử tham ăn.”
Đứa nhỏ đang ngủ yên trong vòng tay mẹ tựa hồ biết phụ thân là mắng hắn, lại bẹt miệng khóc lên.
Trương Tích Hoa đổi bên đút cho Đại Lang ăn, chật vật một hồi hắn mới nín khóc.
Trương Tích Hoa ngẩng đầu trừng liếc mắt nhìn trượng phu, nhỏ giọng oán giận nói: “Chàng đừng mắng con.”
Đối với tiểu hài tử bất kể là lời khen hay câu chê đều không nên nói nhiều. Hà Tằng thị đã có ý dặn dò điều này từ sớm, những vị khách đến thăm cũng không dám khen ngợi quá mức.
Hà Sinh nào phải không biết, chỉ là hắn kìm lòng không đậu mà thôi. Nhưng mà, nhìn thấy trong mắt tiểu nương tử nhà mình chỉ toàn là nhu tình cho oa nhi, tâm tình Hà Sinh tự nhiên cảm thấy có chút thất bại.
Hà Tằng thị nghe tiếng Đại Lang khóc, vội vàng khoác áo đi đến hỏi: “Sao lại khóc đấy? Đã thay tã chưa? Đã cho ăn chưa?”
Hà Sinh liền trấn an: “Đã đổi tã rồi ạ, Tích Hoa đang cho hắn ăn.”
Hà Tằng thị nghe vậy, gật gật nói: “Có cái gì không rõ cứ gọi ta rời giường.” Mấy người mới làm cha làm mẹ thế này dù thế nào cũng làm người ta không yên lòng được.
Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm. Sáng sớm phải nhờ người đi Dương Tây thôn báo tin cho nhà thông gia, báo cho cả Hà Nguyên Tuệ và mấy chỗ thân thích khác. Còn phải chuẩn bị làm lễ cho cháu trai…
Hà Tằng thị cũng là lần đầu tiên được làm bà nội, trong lòng bà cũng loạn thành một đoàn, phải đi nhờ Hà Nhị thẩm giúp đỡ một chút…
Hà Sinh nói: “Nương, chúng con biết. Người mau đi nghỉ sớm đi thôi.”
Hà Sinh cũng không còn tâm tư tìm tên cho con. Đứa nhỏ ăn no lại không chịu ngủ nữa, nương tử còn phải nghỉ ngơi bảo dưỡng thân thể. Hà Sinh để cho nàng nghỉ ngơi, chính mình ôm con vào ngực, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
Có thể là vì vừa ra khỏi bụng mẹ, còn chưa kịp thích ứng với bên ngoài, đứa nhỏ còn chưa quen thuộc với vòng tay ôm ấp của phụ thân, mới đầu còn khóc rất to, vất vả một hồi mới ngủ say. Đem đứa nhỏ đặt cẩn thận đặt vào giữa giường, Hà Sinh rốt cục cũng có thể trèo lên giường.
Hắn xoa xoa cánh tay mỏi nhừ của mình, chầm chậm rơi vào giấc ngủ.
Hôm sau, Hà Tằng thị sáng sớm đã nhờ người đi Dương Tây thôn báo tin tức. Hà Nguyên Tuệ cũng rất nhanh biết được tin vui, lập tức báo rằng 3 ngày nữa làm lễ cho oa nhi nàng sẽ về.
Hà gia có tôn tử, đoán chừng có một người duy nhất mất hứng là Lý Tú Nương.
Tú Nương trong lòng góp nhặt uất khí không thể phát tiết, chỉ có thể oán trách tiểu khuê nữ của mình. Nàng còn đang ở cữ, Hà Phú mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc, trong phòng thường xuyên chỉ có nàng cùng đứa nhỏ thôi.
“Ngươi rõ ràng biết ngươi không nên tới đây đúng chứ?” Tú Nương tức giận nói.
Trẻ mới sinh nghe không rõ, cũng nghe không hiểu, nó ngoan ngoãn nằm trong tã, ngủ đến an yên. Tú Nương càng nhìn càng bực tức, nàng đột nhiên ra sức cấu đứa nhỏ một cái.
Đứa trẻ lập tức khóc oa oa.
Nghe tiếng khóc, Tú Nương lại càng thêm không kiên nhẫn, nàng hùng hùng hổ hổ nói: “Khóc! Khóc! Khóc cái gì? Ngươi chính là thứ đồ bỏ đi, cũng không phải nam nhi. Còn khóc nữa ta sẽ đánh ngươi…”
Đứa nhỏ thấy nương không muốn ôm mình, khóc càng thêm lớn.
Tú Nương bịt lỗ tai, liên tục lắc đầu…
Những người khác cũng đã rời đi, Trương Tích Hoa mệt mỏi đến díp cả mắt, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngủ cạnh nàng. Hà Sinh lấy một cái ghế đến cạnh giường, nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ, cảm giác như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bị nương phân phó, Hà Sinh chậm rãi đứng lên, lưu luyến một hồi mới dời bước ra cửa. Trong thôn tin tức cũng linh thông, trêи đường đi Hà Sinh gặp không ít người hỏi thăm: “A Sinh a, nghe nói thê tử của ngươi sinh?”
Hà Sinh hiếm khi cười, híp mắt hồi đáp: “Sinh, mẹ con bình an.”
Có khác người lại hỏi: “Sinh gì nhỉ?”
Hà Sinh tiếp tục cười híp mắt nói: “Là một tên tiểu tử, thân thể chắc nịch, chơi đùa một lúc lâu mới bằng lòng ngủ.” Trong lời nói không hề che giấu sự yêu thích với hài tử nhà mình.
“Thì ra là vậy, chúc mừng ngươi.”
Hà Sinh gật đầu, lập tức biểu đạt ý cảm tạ, cười thật tình để lộ ra mấy cái răng sáng bóng đẹp đẽ. Dọc theo đường đi gặp ai hỏi hắn đều thập phần kiên nhẫn đáp lại.
Hà Sinh vừa ra khỏi cửa thì Hà Đại Xuyên cùng Hà Nguyên Nguyên cũng vừa chạy về đến nhà. Hai người trêи đường cũng đã nghe qua tin tức, có thể thấy chuyện vui đã muốn lan truyền khắp các ngõ ngách trong thôn.
Phòng của con trai cùng con dâu ông không thể tuỳ tiện đi vào, Hà Đại Xuyên đành đứng trước cửa phòng đợi khuê nữ đem tôn tử ra cho ông xem. Hà Nguyên Nguyên đến gần thì Trương Tích Hoa lập tức mở mắt. . .
Hà Nguyên Nguyên dừng tay, gãi đầu cười ha ha nói: “Tẩu tử, đánh thức tỷ?”
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Không có đâu, tỷ đã sớm tỉnh.”
Đau đớn như vậy, sao nàng có thể ngủ được, vừa rồi chính là lịm đi một lát, sau vì đau mà tỉnh lại.
“Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, ta đem oa nhi cho cha nhìn một chút, ông đợi ở ngoài cửa từ nãy đến giờ.” Hà Nguyên Nguyên nói.
Trương Tích Hoa chống đỡ thân thể, đem đứa nhỏ ngủ say bao bọc kỹ lưỡng giao cho cô nhỏ. Hà Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm bọc vải trong ngực chốc lát, thấy hắn đột nhiên bẹt miệng, tựa hồ muốn khóc, Hà Nguyên Nguyên lo lắng cực kỳ, bất quá đứa nhỏ chính là giật nhẹ khóe miệng, cũng không tỉnh lại nữa, nàng thận trọng ôm ra cửa phòng.
Hà Tằng thị đang từ nhà chính đi vào liền thấy, khuê nữ thường ngày hấp ta hấp tấp, sao có thể yên tâm giao cho nàng bế cháu?
Vì thế vội vàng nói: “Hai ngươi cẩn thận cháu ta!”. Bà còn cẩn thận đứng lại giám sát hai cha con Hà Đại Xuyên một lát, thấy không có chuyện gì mới rời đi.
Thấy thê tử đi xa, Hà Đại Xuyên bĩu môi bất mãn nói: “Thế nào lại bảo là cháu của mỗi bà ấy, rõ ràng cũng là cháu ta mà?”
Ông nói xong liền cúi xuống nhìn mặt đứa bé, yêu thích đến độ không từ ngữ nào diễn tả được, nói với Hà Nguyên Nguyên:
“Nguyên nguyên, cả bốn tỷ muội nhà ngươi khi còn bé đều một tay cha giúp mẹ ôm, đem oa nhi cho ta đi.”
Nếu cha đã nói như vậy, Hà Nguyên Nguyên cũng đem cháu giao cho Hà Đại Xuyên, ở một bên cười nói: “Ngủ cũng thật ngon, chuyển đi dời lại như vậy mà vẫn không thức giấc.”
“Ngủ ngoan như vậy mới tốt.”
Hà Đại Xuyên cười nói.
Hà Nguyên Nguyên cười hắc hắc nói: “Nhìn qua là đã thấy giống con nha. Mũi nhỏ, miệng nhỏ, rất dễ nhìn.”
Hà Đại Xuyên phất tay nói: “Làm sao giống ngươi? Ta thấy giống ta mới đúng.”
Hà Nguyên Nguyên nhìn cha mình đang ra sức nháy mắt với đứa bé, không khách khí nói: “Cha à đừng mê sảng như vậy.”
Phụ tử hai người vây quanh đứa nhỏ thì thầm thật lâu, mãi đến khi Hà Sinh trở về mới đoạt lại, mang đứa bé đặt cạnh Trương Tích Hoa cho tiểu tử an tâm ngủ.
Trương Tích Hoa nghe theo mẹ chồng cùng với Thúy Hoa thẩm, Giang đại nương phân phó, xoa bộ ngực mình thúc sữa. Đứa nhỏ từ lúc sinh ra đến bây giờ còn chưa uống ngụm sữa nào, trong lòng nàng phi thường lo lắng.
Hà Tằng thị cũng hâm một chén sữa cho nàng uống, ở một bên dạy nàng thúc sữa. Sinh xong hơn một giờ nàng cũng đã thuận lợi cho con bυ".
Đứa nhỏ không chỉ hoạt bát ngay từ trong bụng mà ra ngoài bυ" sữa mẹ cũng rất mạnh mẽ, chỉ cần đưa tới liền lập tức biết hút vào. Nhìn tôn tử bυ" đến say mê, Hà Tằng thị liền vắt hết óc tính toán thức ăn cho Trương Tích Hoa bồi bổ.
Ăn no uống say, đứa trẻ lại nhắm mắt ngủ. Mấy người nhà Hà Nhị thúc cùng mấy nhà thân quen trong thôn nhận được tin tức đều đến thăm đứa nhỏ một chút. Hà Tằng thị ôm đứa nhỏ đến nhà chính, hào phóng để mọi người nhìn qua một chút. Nhiều người như vậy nhưng đứa nhỏ vẫn thập phần bình tĩnh say giấc nồng.
Mọi người thấy thế đều nói đứa nhỏ là một tâm thương cha mẹ, hiếu thuận ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ đến bây giờ vẫn chưa có tên chính thức, mọi người vẫn quen miệng gọi “Đại Lang, Đại Lang”. Trong thôn mấy nhà có hài đồng đều gọi đại lang, nhị lang, tam lang… đến tận năm 4, 5 tuổi mới được trưởng bối đặt tên cho.
Từ nửa tháng trước Hà Sinh đã tìm được mấy cái tên, bất quá vẫn chưa lựa chọn được cái nào ưng ý nhất. Đêm đến khi thê tử cùng con trai đã ngủ yên thì hắn lại thức dậy, chong đèn mở rương tìm sách vở, từng chữ từng chữ suy nghĩ.
“Oa a. . . Oa a. . .” Đại Lang đột nhiên oa oa khóc lớn, Hà Sinh lập tức giật mình, ném sách vở sang một bên đi đến bên giường kéo con vào lòng, cẩn thận vuốt lưng.
Nhờ Hà Tằng thị chỉ dạy tận tình, Hà Sinh đã có thể ôm con thoải mái hơn, nhè nhẹ vỗ lưng cho đứa bé. Nhưng vô luận thế nào, Đại Lang vẫn như cũ khóc nỉ non không ngừng, chỉ trong chốc lát khuôn mặt của hắn đã đỏ lựng lên, chọc tâm Hà Sinh muốn vỡ tan.
“Hà lang, chàng xem có phải hắn muốn đi tiểu một chút không?” Trương Tích Hoa vốn ngủ không sâu, đứa nhỏ vừa khóc, nàng cũng tỉnh lại, chật vật xoay người đối trượng phu nói.
“Ừm.” Hà Sinh thận trọng đem tã mở ra xem, quả nhiên là như vậy. Hà Sinh cười cười: “Ừ đúng vậy đấy.”
Hắn cúi đầu nựng con: “Thì ra là muốn báo cho phụ thân thay tã mới. Thật ngoan!”
Trương Tích Hoa vươn tay nói: “Đưa hắn cho thϊế͙p͙.”, định tự mình thay tã cho con.
Hà Sinh đi đến rương chứa đồ cho trẻ, nhanh tay tìm một cái tã lót đưa cho nàng.
Trương Tích Hoa thay tã mới cho con xong liền cởi áo cho hài tử bυ" sữa.
Quả nhiên, ăn no xong hắn đã thôi khóc, chỉ nức nở vài tiếng nho nhỏ rồi tiếp tục ngủ.
Đứng nhìn một hồi, Hà Sinh nhẹ giọng nói: “Thì ra là đói bụng… Tiểu tử tham ăn.”
Đứa nhỏ đang ngủ yên trong vòng tay mẹ tựa hồ biết phụ thân là mắng hắn, lại bẹt miệng khóc lên.
Trương Tích Hoa đổi bên đút cho Đại Lang ăn, chật vật một hồi hắn mới nín khóc.
Trương Tích Hoa ngẩng đầu trừng liếc mắt nhìn trượng phu, nhỏ giọng oán giận nói: “Chàng đừng mắng con.”
Đối với tiểu hài tử bất kể là lời khen hay câu chê đều không nên nói nhiều. Hà Tằng thị đã có ý dặn dò điều này từ sớm, những vị khách đến thăm cũng không dám khen ngợi quá mức.
Hà Sinh nào phải không biết, chỉ là hắn kìm lòng không đậu mà thôi. Nhưng mà, nhìn thấy trong mắt tiểu nương tử nhà mình chỉ toàn là nhu tình cho oa nhi, tâm tình Hà Sinh tự nhiên cảm thấy có chút thất bại.
Hà Tằng thị nghe tiếng Đại Lang khóc, vội vàng khoác áo đi đến hỏi: “Sao lại khóc đấy? Đã thay tã chưa? Đã cho ăn chưa?”
Hà Sinh liền trấn an: “Đã đổi tã rồi ạ, Tích Hoa đang cho hắn ăn.”
Hà Tằng thị nghe vậy, gật gật nói: “Có cái gì không rõ cứ gọi ta rời giường.” Mấy người mới làm cha làm mẹ thế này dù thế nào cũng làm người ta không yên lòng được.
Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm. Sáng sớm phải nhờ người đi Dương Tây thôn báo tin cho nhà thông gia, báo cho cả Hà Nguyên Tuệ và mấy chỗ thân thích khác. Còn phải chuẩn bị làm lễ cho cháu trai…
Hà Tằng thị cũng là lần đầu tiên được làm bà nội, trong lòng bà cũng loạn thành một đoàn, phải đi nhờ Hà Nhị thẩm giúp đỡ một chút…
Hà Sinh nói: “Nương, chúng con biết. Người mau đi nghỉ sớm đi thôi.”
Hà Sinh cũng không còn tâm tư tìm tên cho con. Đứa nhỏ ăn no lại không chịu ngủ nữa, nương tử còn phải nghỉ ngơi bảo dưỡng thân thể. Hà Sinh để cho nàng nghỉ ngơi, chính mình ôm con vào ngực, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
Có thể là vì vừa ra khỏi bụng mẹ, còn chưa kịp thích ứng với bên ngoài, đứa nhỏ còn chưa quen thuộc với vòng tay ôm ấp của phụ thân, mới đầu còn khóc rất to, vất vả một hồi mới ngủ say. Đem đứa nhỏ đặt cẩn thận đặt vào giữa giường, Hà Sinh rốt cục cũng có thể trèo lên giường.
Hắn xoa xoa cánh tay mỏi nhừ của mình, chầm chậm rơi vào giấc ngủ.
Hôm sau, Hà Tằng thị sáng sớm đã nhờ người đi Dương Tây thôn báo tin tức. Hà Nguyên Tuệ cũng rất nhanh biết được tin vui, lập tức báo rằng 3 ngày nữa làm lễ cho oa nhi nàng sẽ về.
Hà gia có tôn tử, đoán chừng có một người duy nhất mất hứng là Lý Tú Nương.
Tú Nương trong lòng góp nhặt uất khí không thể phát tiết, chỉ có thể oán trách tiểu khuê nữ của mình. Nàng còn đang ở cữ, Hà Phú mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc, trong phòng thường xuyên chỉ có nàng cùng đứa nhỏ thôi.
“Ngươi rõ ràng biết ngươi không nên tới đây đúng chứ?” Tú Nương tức giận nói.
Trẻ mới sinh nghe không rõ, cũng nghe không hiểu, nó ngoan ngoãn nằm trong tã, ngủ đến an yên. Tú Nương càng nhìn càng bực tức, nàng đột nhiên ra sức cấu đứa nhỏ một cái.
Đứa trẻ lập tức khóc oa oa.
Nghe tiếng khóc, Tú Nương lại càng thêm không kiên nhẫn, nàng hùng hùng hổ hổ nói: “Khóc! Khóc! Khóc cái gì? Ngươi chính là thứ đồ bỏ đi, cũng không phải nam nhi. Còn khóc nữa ta sẽ đánh ngươi…”
Đứa nhỏ thấy nương không muốn ôm mình, khóc càng thêm lớn.
Tú Nương bịt lỗ tai, liên tục lắc đầu…