Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Cuối năm nhàn rỗi, thời tiết lại lạnh lẽo, trong thôn từng nhà từng nhà đều đóng cửa sưởi ấm như những chú mèo trú đông, không có chuyện gì cũng rời giường muộn hơn ngày thường rất nhiều, Hà gia cũng vậy.
Hà Đại Xuyên rời giường trước nhất, đem áo bông khuê nữ đã chuẩn bị sẵn mặc lên người, chân mang giày vải ấm áp của con dâu làm, mặt mũi cũng chưa kịp rửa đã vác cuốc ra ngoài. Trêи đất kết một tầng băng mỏng, gió từng đợt thổi vù vù cắt qua da thịt người ẩn ẩn đau…
Hà Tằng thị cũng lập tức rời giường, nhìn thấy phòng Hà Sinh và cửa phòng Hà Nguyên Nguyên vẫn đang đóng cửa im lìm, trong nhà im ắng, bà cũng nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, đặt một ấm nước rồi lại đi về nhà chính nhóm lò sưởi lên.
Trương Tích Hoa mở mắt dậy thì trời đã sáng choang, vừa xoay người định rời giường lại bị trượng phu giữ lại, Hà Sinh mỉm cười nói: “Nằm thêm một lát đi.”
Trương Tích Hoa lại nằm xuống giường, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của trượng phu. Sau chuyện hôm qua, phu thê ở cạnh nhau lại càng thêm tự nhiên, hoà hợp, Trương Tích Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Nương nói hôm nay định đem quà lễ về nhà ta.”
Ý muốn nói nhà mẹ đẻ của nàng ở Dương Tây thôn. Lẽ ra từ sau khi thu hoạch xong hoa màu đã phải đưa quà lễ qua nhưng Hà Sinh vẫn không có thời gian rảnh, bụng Trương Tích Hoa lại ngày càng lớn, để nàng trở về một mình là chuyện không thể.
Bây giờ trêи đường đang kết băng, đoán chừng sẽ có mấy trận tuyết lớn. Vì lý do an toàn, Hà Tằng thị không cho phép Trương Tích Hoa về nhà mẹ đẻ, chỉ để cho Hà Sinh một mình mang đồ đưa đi.
Hà Sinh nhè nhẹ xoa lưng Trương Tích Hoa, cười nói: “Sẽ không trễ đâu, ăn sáng xong ta lập tức lên đường, đến chiều liền có thể trở về rồi.”
Trương Tích Hoa biết trượng phu đã tính toán ổn thỏa, nàng chỉ là có chút tiếc nuối không thể trở về nhà nhìn cha mẹ một chút. Nữ nhi xuất giá, khoảng cách cũng không tính là quá xa thế nhưng quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy lần.
Hà Sinh đem tay trượt đến vùng bụng nhô cao của nàng, vừa đặt vào liền cảm giác được một ít động tĩnh, hắn kinh ngạc vui mừng nói: “Tiểu tử kia tỉnh dậy rồi.”
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Đã tỉnh dậy từ sớm, ta cũng bị hắn làm náo loạn một trận mà tỉnh ngủ.”
Hà Sinh hưng trí bừng bừng, vén chăn xuống giường, từ trong rương lấy ra Tam Tự Kinh. Sau lại kϊƈɦ động tiến vào chăn ấm áp, nghiêm túc nói: “Ta đọc sách cho hắn nghe một chút.”
Dứt lời, Hà Sinh kề sát nương tử, một tay tiếp tục vuốt ve bụng của nàng, tay kia lật sách cẩn thận, từng chữ từng chữ chậm rãi đọc lên: “Nhân chi sơ, tính bản thiện…”
Tiểu tử trong bụng dường như cảm nhận được thanh âm từ tính trầm thấp của phụ thân, hắn càng nghe càng cử động nhiều hơn làm cho ý cười trêи mặt Hà Sinh ngày càng sâu…
Hà Sinh thấy Trương Tích Hoa thường trò chuyện với tiểu tử trong bụng, liền tham gia góp vui với nàng. Nghe thấy hắn trò chuyện thì đứa nhỏ lại càng hoạt bát hơn, cử động vui vẻ không ngừng. Đối với đứa con còn chưa sinh ra của mình, Hà Sinh cũng chỉ biết nhạt nhẽo nói vài lời: “Ta là cha ngươi. . . Ngươi phải ngoan ngoãn. . .” Sau đó liền im bặt, không biết nói thêm gì nữa.
Tình thương con nồng đậm trong tâm làm hắn kϊƈɦ động không ít, liền muốn mở rương sách vở ra chọn một quyển đọc cho con nghe, còn sợ không có gì để nói sao?
Từ đó Hà Sinh liền rất thích công việc này, mỗi ngày đều ôm lấy bụng nương tử đọc một chút văn vẻ, thi ca các loại.
Qua nửa ngày mới đọc sách xong, Hà Sinh còn chưa thoả mãn, giữ nương tử ở trêи giường náo loạn một lúc lâu mới bằng lòng để Trương Tích Hoa rời giường.
Trương Tích Hoa sắp xếp gọn gàng xiêm y cùng giày vớ cho cha mẹ, cùng mấy đôi giày bông cho các đệ muội, dùng dây buộc chặt cẩn thận mới đưa cho trượng phu mang đi. Sửa sang xong này nọ, Trương Tích Hoa đi đến phòng bếp định đỡ đần mẹ chồng một chút. Hà Tằng thị đã hầm xong cháo cho bữa sáng, thức ăn cho heo cũng đã gần chín.
Bà nói: “A Sinh đã dậy chưa? Ngươi đánh thức hắn sớm một chút, tránh tuyết rơi nặng hạt, hơn nữa đi sớm về sớm cũng thuận tiện hơn.”
Trương Tích Hoa ngồi trước bếp lò, thả thêm mấy que củi vào, cười đáp lời: “Đã dậy rồi ạ.”
Chính nàng cũng đã rời giường, trượng phu cũng rất nhanh sẽ thức dậy, hắn vốn không phải là người thích ngủ nướng.
Hà Tằng thị đảo qua một lần nồi cám heo, chuẩn bị mang ra vườn, nói: “Ngươi cứ ở đây canh lửa là được, những thứ khác cứ để đó cho ta.”
Thật ra cũng không còn việc gì lớn, cháo đã hầm nhừ, thêm vào một ít thức ăn tối qua hâm nóng lại liền ổn thoả.
Hà Sinh ở trong sân xem xét một vòng, dựng giá phơi quần áo ở góc sân ngay ngắn trở lại. Đang định trở vào nhà chính ăn sáng thì cửa sân bị đẩy vào, chỉ thấy một thân áo khoác bông xanh đen của Hà Chí Kiệt đứng ở cửa.
Hà Chí Kiệt cười hắc hắc hô: “A Sinh ca, chào buổi sáng.”
Hà Sinh gật đầu nói: “Sớm như vậy đã tới cửa?”
“Mẹ ta muốn ta đi sớm một chút.” Hà Chí Kiệt nhức đầu nói, tay đưa giỏ trúc chứa phiến thịt dê cho Hà Sinh.
Chân của Hà Chí Kiệt hồi phục rất tốt, nửa tháng trước đã có thể hoạt bát nhảy loạn vui vẻ. Cả một thời gian dài không được dùng chân, đến khi có thể đi lại được như trước Hà Chí Kiệt liền thấy như giành được cuộc sống mới, ngày ngày vui vẻ, gặp ai cũng muốn khoe chân mình linh hoạt.
Tưởng rằng sẽ biến thành chân thọt ai ngờ lại có thể thoải mái như cũ, cả nhà Hà Chí Kiệt đối với Trương Tích Hoa cảm kϊƈɦ không thôi. Hôm nay nhà hắn làm thịt một con dê, lập tức mang một nửa đến Hà gia.
Hà Sinh dắt hắn vào nhà chính, Hà Chí Kiệt lặng lẽ liếc nhìn khắp nhà mấy lần, không tìm thấy thân ảnh Trương Tích Hoa, nhất thời có chút thất vọng mất mát, biểu tình toàn là mệt mỏi.
Ánh mắt hắn không tránh được Hà Sinh bắt gặp, Hà Sinh mới đầu cho rằng tiểu tử này là có ý tứ với muội muội nhà mình. Hắn vốn là hán tử thành thật, cũng không nghĩ quá sâu, chỉ cảm thấy bọn họ ở cạnh nhau cũng hoà hợp. Vì vậy mấy lần Hà Sinh thấy Hà Chí Kiệt cố ý tìm cớ kéo dài thời gian ở hắn cũng không có ý kiến gì.
Bất quá rất nhanh Hà Sinh liền phát hiện sự tình có chút không đúng. Bởi vì chỉ cần chú ý một chút, Hà Sinh liền nhận ra Hà Chí Kiệt cùng Hà Nguyên Nguyên đối mặt rất tự nhiên, căn bản không có một chút ý tứ gì khác. Ngược lại khi có nương tử của mình ở gần thì Hà Chí Kiệt nói chuyện lớn tiếng không ít, nếu thấy Trương Tích Hoa để ý tới thì hắn liền cà lăm, ánh mắt trốn tránh, đến cả lỗ tai cũng nhuộm hồng một tầng.
Hết thảy dấu hiệu cho thấy, tiểu tử này thật sự ôm trong lòng tâm tư đó.
Dám đánh chủ ý lên nương tử của mình, Hà Sinh làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt. Lúc này trêи mặt hắn liền lãnh đạm, đem giỏ trúc thu vào tay, nói một tiếng cảm ơn xong vẫn thấy Hà Chí Kiệt len lén nhìn đông nhìn tây, liền hừ một tiếng hỏi: “Cả nhà ngươi đã ăn sáng chưa?”
Ý tứ chính là: Sao còn không trở về nhanh một chút chứ?
Đáng tiếc Hà Chí Kiệt nghe không hiểu, nghe vậy mừng rỡ cười nói: “Ai nha, còn chưa ăn đâu, hôm nay nương nhà ta nấu mấy món khó ăn muốn chết”.
Ý tứ chính là: Muốn lưu lại ăn chùa cơm.
Hà Sinh nghiêm mặt nói: “Thẩm thẩm làm đồ ăn, cho dù có khó ăn thì ngươi cũng đã ăn hơn mười năm, sao hôm nay lại sinh sự?” Hà Sinh vốn là hũ nút, ít khi nặng lời, rõ ràng là mang theo bất mãn.
Đoán chừng Hà Chí Kiệt cũng không đổi chỗ, cũng không biết là không hiểu hay cố tình không hiểu, hắn còn cười nói: “A Sinh ca, sao sáng nay không thấy tẩu… tẩu tử cùng Nguyên Nguyên?”
Thoáng chốc chân mày Hà Sinh nhíu chặt đến độ có thể giết chết một con ruồi, trêи mặt hắn càng lãnh đạm, nếu mắt có thể giết người, liền muốn đem tiểu tử này ra băm vằm một chút.
Hà Sinh đáp: “Các nàng còn chưa rời giường, ngươi mau trở về nhà đi.”
Hà Sinh vừa dứt lời xong thì Trương Tích Hoa đi vào nhà chính, trêи tay bưng một ít rau ngâm, theo sau là Hà Tằng thị.
Ánh mắt của Hà Chí Kiệt lập tức sáng lên, cười ha hả chào hỏi.
Hà Tằng thị nhìn thấy nhà hắn đưa tới thịt dê, cũng là đồ tốt, luộc ăn sẽ cung cấp nhiệt không ít, Hà Tằng thị liền cười hỏi: “A Kiệt ăn sáng chưa? Có muốn lưu lại ăn một ít không?”
Hà Sinh thầm nghĩ không ổn, liếc mắt nhìn Hà Chí Kiệt, quả nhiên chỉ thấy hắn lập tức vui vẻ đáp: “Ai! Vừa lúc ta muốn nếm thử tay nghề của bá bá cùng tẩu tử.”
Tiểu tử mới biết yêu cũng không hiểu cái gì là e lệ, Hà Chí Kiệt còn tự cho rằng tâm tư của hắn không ai có thể phát giác được. Kỳ thật, Hà Chí Kiệt cũng đi qua một đoạn tâm tư gập ghềnh, gian nan.
Hắn hiện tại cũng không ý thức được mình là thích Trương Tích Hoa rồi. Tâm tư chỉ là từ từ chuyện biến tốt. Lúc trước, Trương Tích Hoa không chỉ phối dược, còn tỉ mỉ xem xét thương thế của hắn. Lạc thú duy nhất của hắn lúc đó chính là ngày ngày mắng thầm nàng trong lòng, cho tới khi lớn tiếng quát tháo khiến nàng bày ra sắc mặt rộng lượng không so đo đó thì hắn mới ý thức được chính mình không đúng, khó tránh khỏi áy náy nhưng vẫn không bỏ được mặt mũi mà giải thích. Vì thế chuyện này vẫn đặt ở trong lòng, bất tri bất giác, mỗi ngày đều ngóng trông nàng tới cửa để hắn có thể xin lỗi đàng hoàng. Cứ vậy, cứ vậy, thế nhưng phát triển thành không nhìn thấy nàng liền cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Chỉ cần nhìn thấy nàng tâm tình liền tốt lên, vì thế, Hà Chí Kiệt chỉ đơn thuần nghĩ hắn là muốn trông thấy nàng mỗi ngày thôi.
Điểm tâm dọn lên xong thì Trương Tích Hoa cũng đi gọi Hà Nguyên Nguyên dậy, Hà Đại Xuyên cũng áng chừng thời gian mà trở về. Vì thế Hà gia cùng Hà Chí Kiệt rất nhanh đã tề tựu bên bàn cơm.
Hà Chí Kiệt vốn định chọn chỗ ngồi gần Trương Tích Hoa, ngẩng đầu lên liền thấy Hà Sinh đem ghế dựa của nương tử hắn dời đi.
Hà Sinh ngồi như cọc gỗ im lặng chờ Trương Tích Hoa múc cháo.
Hà Chí Kiệt chỉ có thể đi đến ngồi cạnh Hà Đại Xuyên, chỗ cách xa Trương Tích Hoa nhất.
Ăn cơm được một lúc, Hà Tằng thị chợt nói: “A Sinh ngươi tranh thủ một chút, còn phải đi nhà nhạc gia đưa lễ năm mới đấy.”
Tay đang cầm chén đũa của Hà Sinh hơi run run lên, hắn từ trong bát ngẩng lên kín đáo liếc Hà Chí Kiệt một cái. Nội tâm hắn lập tức có chút khó chịu, hắn rời đi thì tiểu tử này còn dây dưa đến mức độ nào?
Nội tâm sóng trào cuồn cuộn nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh như không, Hà Sinh nghiêm trang nói: “Cước bộ của con rất tốt, không cần gấp gáp.” Nói xong lại tiếp tục chậm rãi ăn.
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Nương, cứ để cho A Sinh ăn no một chút rồi hẵng ra ngoài.”
Hà Sinh nghe xong thực thoải mái, lập tức đem chén trong tay đưa cho nương tử, Trương Tích Hoa liền múc một chén cháo đầy giao lại cho hắn.
Nghĩ đến chỉ một mình hắn đi, trêи đường đi nhanh một chút cũng không sao, Hà Tằng thị không nói nữa, ngược lại hô: “A Kiệt, đừng khách khí! Ăn nhiều một chút, đến. . . Ta lại cho ngươi thêm.”
Chén cháo của Hà Chí Kiệt đã hết, hắn còn đang tính toán làm sao để cho Trương Tích Hoa giúp hắn lấy cháo, trong lòng còn đang có chút mong chờ, không nghĩ tới Hà Tằng thị đã lên tiếng.
Hà Chí Kiệt tự rủa mình xui xẻo, trơ mắt nhìn Hà Tằng thị đoạt đi cái chén trong tay mình.
Thấy vậy, Hà Sinh lập tức vui vẻ.
Ăn xong Hà Chí Kiệt cũng không có lý do gì để trì hoãn lại. Đợi Hà Chí Kiệt rời khỏi, phu thê Hà Sinh trở về phòng một chút.
Trương Tích Hoa kiểm tra lại đồ đạc, nhẹ nhàng giúp trượng phu khoác áo bông mới, ôn tồn dặn dò: “Chú ý đường xá, sớm trở về nhà.”
“Ừm.” Hà Sinh gật gật đầu, liếc mắt nhìn nương tử sợ lạnh ăn mặc như một viên thịt đáng yêu. Làn da nàng trắng nõn, lại vừa sưởi ấm ở nhà chính, lộ ra gò má hồng hồng, chỉ bao nhiêu đó đã khiến người ta muốn cắn một cái.
Đáng tiếc, là có ý nghĩ nhưng lại không có mặt mũi để làm.
Hà Sinh đành mang theo tâm tình vừa thoả mãn vừa tiếc nuối đi về phía Dương Tây thôn.
Hà Đại Xuyên rời giường trước nhất, đem áo bông khuê nữ đã chuẩn bị sẵn mặc lên người, chân mang giày vải ấm áp của con dâu làm, mặt mũi cũng chưa kịp rửa đã vác cuốc ra ngoài. Trêи đất kết một tầng băng mỏng, gió từng đợt thổi vù vù cắt qua da thịt người ẩn ẩn đau…
Hà Tằng thị cũng lập tức rời giường, nhìn thấy phòng Hà Sinh và cửa phòng Hà Nguyên Nguyên vẫn đang đóng cửa im lìm, trong nhà im ắng, bà cũng nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, đặt một ấm nước rồi lại đi về nhà chính nhóm lò sưởi lên.
Trương Tích Hoa mở mắt dậy thì trời đã sáng choang, vừa xoay người định rời giường lại bị trượng phu giữ lại, Hà Sinh mỉm cười nói: “Nằm thêm một lát đi.”
Trương Tích Hoa lại nằm xuống giường, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của trượng phu. Sau chuyện hôm qua, phu thê ở cạnh nhau lại càng thêm tự nhiên, hoà hợp, Trương Tích Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Nương nói hôm nay định đem quà lễ về nhà ta.”
Ý muốn nói nhà mẹ đẻ của nàng ở Dương Tây thôn. Lẽ ra từ sau khi thu hoạch xong hoa màu đã phải đưa quà lễ qua nhưng Hà Sinh vẫn không có thời gian rảnh, bụng Trương Tích Hoa lại ngày càng lớn, để nàng trở về một mình là chuyện không thể.
Bây giờ trêи đường đang kết băng, đoán chừng sẽ có mấy trận tuyết lớn. Vì lý do an toàn, Hà Tằng thị không cho phép Trương Tích Hoa về nhà mẹ đẻ, chỉ để cho Hà Sinh một mình mang đồ đưa đi.
Hà Sinh nhè nhẹ xoa lưng Trương Tích Hoa, cười nói: “Sẽ không trễ đâu, ăn sáng xong ta lập tức lên đường, đến chiều liền có thể trở về rồi.”
Trương Tích Hoa biết trượng phu đã tính toán ổn thỏa, nàng chỉ là có chút tiếc nuối không thể trở về nhà nhìn cha mẹ một chút. Nữ nhi xuất giá, khoảng cách cũng không tính là quá xa thế nhưng quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy lần.
Hà Sinh đem tay trượt đến vùng bụng nhô cao của nàng, vừa đặt vào liền cảm giác được một ít động tĩnh, hắn kinh ngạc vui mừng nói: “Tiểu tử kia tỉnh dậy rồi.”
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Đã tỉnh dậy từ sớm, ta cũng bị hắn làm náo loạn một trận mà tỉnh ngủ.”
Hà Sinh hưng trí bừng bừng, vén chăn xuống giường, từ trong rương lấy ra Tam Tự Kinh. Sau lại kϊƈɦ động tiến vào chăn ấm áp, nghiêm túc nói: “Ta đọc sách cho hắn nghe một chút.”
Dứt lời, Hà Sinh kề sát nương tử, một tay tiếp tục vuốt ve bụng của nàng, tay kia lật sách cẩn thận, từng chữ từng chữ chậm rãi đọc lên: “Nhân chi sơ, tính bản thiện…”
Tiểu tử trong bụng dường như cảm nhận được thanh âm từ tính trầm thấp của phụ thân, hắn càng nghe càng cử động nhiều hơn làm cho ý cười trêи mặt Hà Sinh ngày càng sâu…
Hà Sinh thấy Trương Tích Hoa thường trò chuyện với tiểu tử trong bụng, liền tham gia góp vui với nàng. Nghe thấy hắn trò chuyện thì đứa nhỏ lại càng hoạt bát hơn, cử động vui vẻ không ngừng. Đối với đứa con còn chưa sinh ra của mình, Hà Sinh cũng chỉ biết nhạt nhẽo nói vài lời: “Ta là cha ngươi. . . Ngươi phải ngoan ngoãn. . .” Sau đó liền im bặt, không biết nói thêm gì nữa.
Tình thương con nồng đậm trong tâm làm hắn kϊƈɦ động không ít, liền muốn mở rương sách vở ra chọn một quyển đọc cho con nghe, còn sợ không có gì để nói sao?
Từ đó Hà Sinh liền rất thích công việc này, mỗi ngày đều ôm lấy bụng nương tử đọc một chút văn vẻ, thi ca các loại.
Qua nửa ngày mới đọc sách xong, Hà Sinh còn chưa thoả mãn, giữ nương tử ở trêи giường náo loạn một lúc lâu mới bằng lòng để Trương Tích Hoa rời giường.
Trương Tích Hoa sắp xếp gọn gàng xiêm y cùng giày vớ cho cha mẹ, cùng mấy đôi giày bông cho các đệ muội, dùng dây buộc chặt cẩn thận mới đưa cho trượng phu mang đi. Sửa sang xong này nọ, Trương Tích Hoa đi đến phòng bếp định đỡ đần mẹ chồng một chút. Hà Tằng thị đã hầm xong cháo cho bữa sáng, thức ăn cho heo cũng đã gần chín.
Bà nói: “A Sinh đã dậy chưa? Ngươi đánh thức hắn sớm một chút, tránh tuyết rơi nặng hạt, hơn nữa đi sớm về sớm cũng thuận tiện hơn.”
Trương Tích Hoa ngồi trước bếp lò, thả thêm mấy que củi vào, cười đáp lời: “Đã dậy rồi ạ.”
Chính nàng cũng đã rời giường, trượng phu cũng rất nhanh sẽ thức dậy, hắn vốn không phải là người thích ngủ nướng.
Hà Tằng thị đảo qua một lần nồi cám heo, chuẩn bị mang ra vườn, nói: “Ngươi cứ ở đây canh lửa là được, những thứ khác cứ để đó cho ta.”
Thật ra cũng không còn việc gì lớn, cháo đã hầm nhừ, thêm vào một ít thức ăn tối qua hâm nóng lại liền ổn thoả.
Hà Sinh ở trong sân xem xét một vòng, dựng giá phơi quần áo ở góc sân ngay ngắn trở lại. Đang định trở vào nhà chính ăn sáng thì cửa sân bị đẩy vào, chỉ thấy một thân áo khoác bông xanh đen của Hà Chí Kiệt đứng ở cửa.
Hà Chí Kiệt cười hắc hắc hô: “A Sinh ca, chào buổi sáng.”
Hà Sinh gật đầu nói: “Sớm như vậy đã tới cửa?”
“Mẹ ta muốn ta đi sớm một chút.” Hà Chí Kiệt nhức đầu nói, tay đưa giỏ trúc chứa phiến thịt dê cho Hà Sinh.
Chân của Hà Chí Kiệt hồi phục rất tốt, nửa tháng trước đã có thể hoạt bát nhảy loạn vui vẻ. Cả một thời gian dài không được dùng chân, đến khi có thể đi lại được như trước Hà Chí Kiệt liền thấy như giành được cuộc sống mới, ngày ngày vui vẻ, gặp ai cũng muốn khoe chân mình linh hoạt.
Tưởng rằng sẽ biến thành chân thọt ai ngờ lại có thể thoải mái như cũ, cả nhà Hà Chí Kiệt đối với Trương Tích Hoa cảm kϊƈɦ không thôi. Hôm nay nhà hắn làm thịt một con dê, lập tức mang một nửa đến Hà gia.
Hà Sinh dắt hắn vào nhà chính, Hà Chí Kiệt lặng lẽ liếc nhìn khắp nhà mấy lần, không tìm thấy thân ảnh Trương Tích Hoa, nhất thời có chút thất vọng mất mát, biểu tình toàn là mệt mỏi.
Ánh mắt hắn không tránh được Hà Sinh bắt gặp, Hà Sinh mới đầu cho rằng tiểu tử này là có ý tứ với muội muội nhà mình. Hắn vốn là hán tử thành thật, cũng không nghĩ quá sâu, chỉ cảm thấy bọn họ ở cạnh nhau cũng hoà hợp. Vì vậy mấy lần Hà Sinh thấy Hà Chí Kiệt cố ý tìm cớ kéo dài thời gian ở hắn cũng không có ý kiến gì.
Bất quá rất nhanh Hà Sinh liền phát hiện sự tình có chút không đúng. Bởi vì chỉ cần chú ý một chút, Hà Sinh liền nhận ra Hà Chí Kiệt cùng Hà Nguyên Nguyên đối mặt rất tự nhiên, căn bản không có một chút ý tứ gì khác. Ngược lại khi có nương tử của mình ở gần thì Hà Chí Kiệt nói chuyện lớn tiếng không ít, nếu thấy Trương Tích Hoa để ý tới thì hắn liền cà lăm, ánh mắt trốn tránh, đến cả lỗ tai cũng nhuộm hồng một tầng.
Hết thảy dấu hiệu cho thấy, tiểu tử này thật sự ôm trong lòng tâm tư đó.
Dám đánh chủ ý lên nương tử của mình, Hà Sinh làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt. Lúc này trêи mặt hắn liền lãnh đạm, đem giỏ trúc thu vào tay, nói một tiếng cảm ơn xong vẫn thấy Hà Chí Kiệt len lén nhìn đông nhìn tây, liền hừ một tiếng hỏi: “Cả nhà ngươi đã ăn sáng chưa?”
Ý tứ chính là: Sao còn không trở về nhanh một chút chứ?
Đáng tiếc Hà Chí Kiệt nghe không hiểu, nghe vậy mừng rỡ cười nói: “Ai nha, còn chưa ăn đâu, hôm nay nương nhà ta nấu mấy món khó ăn muốn chết”.
Ý tứ chính là: Muốn lưu lại ăn chùa cơm.
Hà Sinh nghiêm mặt nói: “Thẩm thẩm làm đồ ăn, cho dù có khó ăn thì ngươi cũng đã ăn hơn mười năm, sao hôm nay lại sinh sự?” Hà Sinh vốn là hũ nút, ít khi nặng lời, rõ ràng là mang theo bất mãn.
Đoán chừng Hà Chí Kiệt cũng không đổi chỗ, cũng không biết là không hiểu hay cố tình không hiểu, hắn còn cười nói: “A Sinh ca, sao sáng nay không thấy tẩu… tẩu tử cùng Nguyên Nguyên?”
Thoáng chốc chân mày Hà Sinh nhíu chặt đến độ có thể giết chết một con ruồi, trêи mặt hắn càng lãnh đạm, nếu mắt có thể giết người, liền muốn đem tiểu tử này ra băm vằm một chút.
Hà Sinh đáp: “Các nàng còn chưa rời giường, ngươi mau trở về nhà đi.”
Hà Sinh vừa dứt lời xong thì Trương Tích Hoa đi vào nhà chính, trêи tay bưng một ít rau ngâm, theo sau là Hà Tằng thị.
Ánh mắt của Hà Chí Kiệt lập tức sáng lên, cười ha hả chào hỏi.
Hà Tằng thị nhìn thấy nhà hắn đưa tới thịt dê, cũng là đồ tốt, luộc ăn sẽ cung cấp nhiệt không ít, Hà Tằng thị liền cười hỏi: “A Kiệt ăn sáng chưa? Có muốn lưu lại ăn một ít không?”
Hà Sinh thầm nghĩ không ổn, liếc mắt nhìn Hà Chí Kiệt, quả nhiên chỉ thấy hắn lập tức vui vẻ đáp: “Ai! Vừa lúc ta muốn nếm thử tay nghề của bá bá cùng tẩu tử.”
Tiểu tử mới biết yêu cũng không hiểu cái gì là e lệ, Hà Chí Kiệt còn tự cho rằng tâm tư của hắn không ai có thể phát giác được. Kỳ thật, Hà Chí Kiệt cũng đi qua một đoạn tâm tư gập ghềnh, gian nan.
Hắn hiện tại cũng không ý thức được mình là thích Trương Tích Hoa rồi. Tâm tư chỉ là từ từ chuyện biến tốt. Lúc trước, Trương Tích Hoa không chỉ phối dược, còn tỉ mỉ xem xét thương thế của hắn. Lạc thú duy nhất của hắn lúc đó chính là ngày ngày mắng thầm nàng trong lòng, cho tới khi lớn tiếng quát tháo khiến nàng bày ra sắc mặt rộng lượng không so đo đó thì hắn mới ý thức được chính mình không đúng, khó tránh khỏi áy náy nhưng vẫn không bỏ được mặt mũi mà giải thích. Vì thế chuyện này vẫn đặt ở trong lòng, bất tri bất giác, mỗi ngày đều ngóng trông nàng tới cửa để hắn có thể xin lỗi đàng hoàng. Cứ vậy, cứ vậy, thế nhưng phát triển thành không nhìn thấy nàng liền cảm thấy thời gian như ngừng trôi. Chỉ cần nhìn thấy nàng tâm tình liền tốt lên, vì thế, Hà Chí Kiệt chỉ đơn thuần nghĩ hắn là muốn trông thấy nàng mỗi ngày thôi.
Điểm tâm dọn lên xong thì Trương Tích Hoa cũng đi gọi Hà Nguyên Nguyên dậy, Hà Đại Xuyên cũng áng chừng thời gian mà trở về. Vì thế Hà gia cùng Hà Chí Kiệt rất nhanh đã tề tựu bên bàn cơm.
Hà Chí Kiệt vốn định chọn chỗ ngồi gần Trương Tích Hoa, ngẩng đầu lên liền thấy Hà Sinh đem ghế dựa của nương tử hắn dời đi.
Hà Sinh ngồi như cọc gỗ im lặng chờ Trương Tích Hoa múc cháo.
Hà Chí Kiệt chỉ có thể đi đến ngồi cạnh Hà Đại Xuyên, chỗ cách xa Trương Tích Hoa nhất.
Ăn cơm được một lúc, Hà Tằng thị chợt nói: “A Sinh ngươi tranh thủ một chút, còn phải đi nhà nhạc gia đưa lễ năm mới đấy.”
Tay đang cầm chén đũa của Hà Sinh hơi run run lên, hắn từ trong bát ngẩng lên kín đáo liếc Hà Chí Kiệt một cái. Nội tâm hắn lập tức có chút khó chịu, hắn rời đi thì tiểu tử này còn dây dưa đến mức độ nào?
Nội tâm sóng trào cuồn cuộn nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh như không, Hà Sinh nghiêm trang nói: “Cước bộ của con rất tốt, không cần gấp gáp.” Nói xong lại tiếp tục chậm rãi ăn.
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Nương, cứ để cho A Sinh ăn no một chút rồi hẵng ra ngoài.”
Hà Sinh nghe xong thực thoải mái, lập tức đem chén trong tay đưa cho nương tử, Trương Tích Hoa liền múc một chén cháo đầy giao lại cho hắn.
Nghĩ đến chỉ một mình hắn đi, trêи đường đi nhanh một chút cũng không sao, Hà Tằng thị không nói nữa, ngược lại hô: “A Kiệt, đừng khách khí! Ăn nhiều một chút, đến. . . Ta lại cho ngươi thêm.”
Chén cháo của Hà Chí Kiệt đã hết, hắn còn đang tính toán làm sao để cho Trương Tích Hoa giúp hắn lấy cháo, trong lòng còn đang có chút mong chờ, không nghĩ tới Hà Tằng thị đã lên tiếng.
Hà Chí Kiệt tự rủa mình xui xẻo, trơ mắt nhìn Hà Tằng thị đoạt đi cái chén trong tay mình.
Thấy vậy, Hà Sinh lập tức vui vẻ.
Ăn xong Hà Chí Kiệt cũng không có lý do gì để trì hoãn lại. Đợi Hà Chí Kiệt rời khỏi, phu thê Hà Sinh trở về phòng một chút.
Trương Tích Hoa kiểm tra lại đồ đạc, nhẹ nhàng giúp trượng phu khoác áo bông mới, ôn tồn dặn dò: “Chú ý đường xá, sớm trở về nhà.”
“Ừm.” Hà Sinh gật gật đầu, liếc mắt nhìn nương tử sợ lạnh ăn mặc như một viên thịt đáng yêu. Làn da nàng trắng nõn, lại vừa sưởi ấm ở nhà chính, lộ ra gò má hồng hồng, chỉ bao nhiêu đó đã khiến người ta muốn cắn một cái.
Đáng tiếc, là có ý nghĩ nhưng lại không có mặt mũi để làm.
Hà Sinh đành mang theo tâm tình vừa thoả mãn vừa tiếc nuối đi về phía Dương Tây thôn.