Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Trương Tích Hoa đi rồi, Vương thị trong lúc nhất thời ngây người tại chỗ, trong lòng vừa vội vừa tức, lát sau chỉ có thể dậm chân vào nhà tìm trượng phu La Nhị Cẩu thương lượng đối sách.
Vương thị giọng lớn, thanh âm lại thập phần bén nhọn, La Nhị Cẩu ở trong nhà đã sớm nghe được câu chuyện ngoài cửa, hắn nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Có nói mấy câu cũng không xong. Đàn bà như ngươi rốt cuộc làm được chuyện gì?”
Vương thị thập phần không phục, hếch mặt nhìn hắn.
“Muốn cầu người thì phải mềm mỏng nhẹ nhàng một chút, nếu không thì ai muốn ra tay giúp ngươi? Chuyện gì cũng vậy, tất thảy trêи dưới đều dựa vào ăn nói, nhịn một chút cũng không mất miếng thịt nào! Ngươi đúng là loại đàn bà tóc dài óc ngắn!” La Nhị Cẩu nhìn thấy bộ dáng kia liền tức giận, lập tức lên tiếng mắng.
Hắn lớn lên có chút khôn khéo, làm chuyện gì cũng tính lợi tính hại cẩn thận. Rõ ràng lần này mời được Trương Tích Hoa đến làm tiệc thì đã tiết kiệm được một đống bạc, chỉ trách nữ nhân nhà mình còn muốn giương oai trước mặt người ta.
Vương thị nghe xong thập phần mất hứng, trừng mắt nói: “Có giỏi thì tự mình xử lý đi! Sao còn phải để ta đi cầu người khác.”
“Hay cho ngươi!” Tính khí La Nhị Cẩu cũng không tốt, lúc này đã vung tay muốn đánh người.
“Đây! Đánh đi! Đánh!” Vương thị chỉ vào gương mặt của mình, thở phì phì nói: “Có giỏi thì đánh chết ta đi, còn không đến ngày tiệc rượu ta đi vài vòng là được.”
Vương thị lập tức la lớn, thường ngày cãi vã như cơm bữa, làm vợ chồng nhiều năm, bà sao còn không hiểu La Nhị Cẩu? Nếu hắn dám đánh, bà liền đem mặt mũi bầm dập xuất hiện trong tiệc đầy tháng của cháu ngoại, xem xem thể diện ai sẽ rơi mất? Bởi vậy Vương thị lúc này cũng không sợ La Nhị Cẩu động thủ.
La Nhị Cẩu thở một hơi thật dài, nặng nề buông tay: “Con mẹ nó! Ngươi chờ sau tiệc ta liền đánh chết ngươi!”
“Không cần! Có giỏi thì xuống tay đi!” Lòng dạ Vương thị đang không vui, ngứa miệng muốn mắng người.
Lửa giận trong lòng La Nhị Cẩu cũng bốc lên ngùn ngụt, nhấc chân đá vào ngực Vương thị: “Xem ta có dám hay không?”
Vương thị trở tay không kịp, lập tức ngã lăn ra đất. Bà nguyên bản là mập mạp, ngã xuống một cú thật mạnh, lập tức khiến gạch trêи nền sân nứt vỡ ra.
“Ngươi con mẹ nó La Nhị Cẩu! Suốt ngày ở nhà đánh vợ thì làm được cái gì? Có giỏi thì ra ngoài mà giương oai với thiên hạ kia kìa!”
“Được, sáng mai ta đi nói cho Hương Viên biết chuyện tốt ngươi làm! Để xem ngươi còn dám tung hoành không?”
La Nhị Cẩu không kiên nhẫn nghe Vương thị khóc lóc om sòm, lập tức mở cửa bỏ ra ngoài tìm phòng nhì Trần quả phụ của mình. Vương thị thấy trượng phu ra cửa, liền ngồi dậy phủi sạch xiêm y, miệng nguyền rủa mấy câu. Khóc nháo một hồi liền đói bụng, bữa sáng còn giấu lại hai cái bánh nhân thịt lớn, hiện tại La Nhị Cẩu không ở nhà, Vương thị liền lấy ra ăn. La Nhị Cẩu là người keo kiệt, đến cả lão bà của mình cũng quản không cho ăn nhiều. Bất quá Vương thị dưới sự quản chế của hắn cả người vẫn béo tròn ngân ngấn mỡ.
Cho nên, đôi phu thê này thuộc vào hàng hiếm lạ của Hạ Tây thôn, cũng coi như là xứng đôi, nồi nào úp vung nấy.
Gió mát thổi nhẹ, cỏ xanh lay động, Trương Tích Hoa dắt tay con trai chầm chậm đi vào Giang gia thì thấy Nhạn Nương đang nhặt đậu đũa, từng que từng que ngắt thành các đoạn đều nhau.
Mùa hạ cũng chính là mùa đậu đũa, hái xuống có thể mang luộc hoặc xào, ăn vào ngòn ngọt thanh thanh vô cùng đặc trưng. Nếu ăn không hết có thể ướp một ít muối rồi phơi khô cho vào lọ, mỗi ngày lấy một ít liền ăn được rất lâu.
Nhạn Nương ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tích Hoa lập tức lộ ra tươi cười, nói: “Tích Hoa tỷ, hôm nay rảnh rỗi sao?”
Trương Tích Hoa chỉ Du ca: “Hôm nay hai đệ của ta đến nhà, muốn giết một con gà nhưng tiểu oan gia này nhất định không cho ta hành sự, chỉ có thể dẫn hắn ra ngoài một chút.”
Nhạn Nương gọi Hà Du: “Du ca đến đây nào.”
Du ca lập tức buông tay mẹ, bước như chạy đến vuốt ve bụng lớn của Nhạn Nương. Nhạn Nương vui vẻ cười nói: “Tiểu gia hoả này cũng dễ chịu, ai hắn cũng không lạ. Đáng yêu thế này thì làm sao mà buông tay đây?”
Nhạn Nương luôn thích trẻ con, Du ca lớn lên mũm mĩm, tính tình ngoan ngoãn miệng lại ngọt, tiểu hài đồng này thật sự là gặp người khiến người yêu. Chưa kể Nhạn Nương là đứng một bên nhìn hắn lớn lên, từ lúc chỉ biết há miệng bυ" sữa cho tới lúc có thể gọi người khác, từng chút từng chút nàng không hề bỏ xót cái gì.
Nhạn Nương không tự chủ được vuốt ve mình bụng, cũng không biết đứa nhỏ này sẽ thế nào? Có đáng yêu giống như Tiểu Ngư Nhi của Tích Hoa tỷ không? Cả người Nhạn Nương lấp lánh một loại tình cảm mà chỉ có nữ nhân làm mẹ mới có, khuôn mặt khả ái nõn nà khiến người ta nhìn vào không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác ấm áp.
Trương Tích Hoa cười một tiếng, nói: “Tiểu gia hoả trong bụng muội tương lai xem ra tính tình cũng rất tốt. Đứa nhỏ trong bụng ta lại ngang ngược cứng đầu, náo loạn giày vò ta đến khổ sở đây.”
Thanh âm của Trương Tích Hoa khi nói chuyện cực kì nhỏ nhẹ, thật sự khiến cho người ta thoải mái không thôi. Nhất là khi nàng cười lên lại toát ra một vẻ xinh đẹp động lòng người, Nhạn Nương ngẩng đầu nhìn Trương Tích Hoa, dung mạo của chính mình cũng rất tốt nhưng cũng không bằng một góc của Tích Hoa tỷ. Chỉ cần nhìn thấy Tích Hoa tỷ một lần sẽ không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
“Nhìn cái gì chứ? Trêи mặt ta có gì sao?” Thấy Nhạn Nương đột nhiên nhìn mình không chớp mắt, Trương Tích Hoa nhịn không được trêu ghẹo nói.
Nhạn Nương quẫn bách cực, nàng làm sao mà dám nói mình là bị nhan sắc của Tích Hoa tỷ mê hoặc chứ, chỉ dám lảng sang chuyện khác: “Tích Hoa tỷ, vậy cơm tối ở nhà có đủ thức ăn chưa? Bằng không muội đưa cho tỷ hai trái bí đỏ còn non mang về nhé?” Bí đỏ thời gian này phần lớn đã già, hôm qua Nhạn Nương đi hái rau bí thì phát hiện ra còn hai quả to hơn cái tô lớn một chút nhưng vẫn còn non vì vậy liền hái xuống mang về nhà.
Trương Tích Hoa đáp: “Không cần, năm nay nhà ta cũng có không ít, muội cứ để giành ở nhà ăn đi.”
Nhạn Nương lắc đầu: “Bí mới hái cùng bí đã trữ lại sẽ khác nhau chứ. Một lát muội sẽ đi lấy bí cho tỷ.”
Nàng khom thấp eo, cười với Du ca: “Ta đi lấy bí đỏ. Du ca có thích không?”
Du ca lập tức gật đầu, cao giọng nói: “Muốn!”
Nhạn Nương thoáng đắc ý ngẩng đầu nói với Trương Tích Hoa: “Tỷ xem, Du ca nói muốn ăn kìa.”
“Hắn là trẻ con thì biết cái gì?” Trương Tích Hoa bất đắc dĩ đáp.
Hai người cùng đi vào chõng tre đặt bên hiên nhà nói chuyện phiếm, Nhạn Nương đột nhiên đè thấp tiếng nói với Trương Tích Hoa: “Tích Hoa tỷ, muội nghe nói nhà kia có cháu trai rồi, rằm tháng này sẽ tổ chức tiệc mừng đấy.” Thượng quan lão gia còn muốn tổ chức đầy tháng cho con trong cái thôn nho nhỏ thế này thật sự khiến người ta kϊƈɦ động, thật sự đoán không được người kia là muốn gì.
Trương Tích Hoa lập tức hiểu được Nhạn Nương là muốn nói đến La gia. Nghĩ tới chuyện vừa gặp Vương thị trêи đường, tâm tình có chút phức tạp.
Nhạn Nương thở dài một hơi, nói: “Nhân gian này cũng lạ. Càng không biết xấu hổ lại càng tốt. Tỷ nhìn xem, bọn họ hiện tại trang sức đầy người, không lo ăn không lo mặc, lúc này còn sinh cho lão gia kia một đứa con trai. Về sau không phải càng thuận lợi sao?”
Trương Tích Hoa nói: “Muội hâm mộ bọn họ à?”
Nhạn Nương liền đáp: “Nào có! Ta là nghe Giang thẩm nói vài câu, trong lòng có chút khó hiểu mà thôi.”
Trương Tích Hoa chậm rãi lên tiếng: “Mỗi người lựa chọn cho mình một con đường để đi, đó là con đường mà bọn họ chọn. Muội nghĩ thử xem, nếu là muội, muội có nguyện ý làm những chuyện bọn họ đã làm không?”
Nhạn Nương cười khổ: “Tích Hoa tỷ, tỷ lại hiểu lầm muội rồi. Muội không thể sống như vậy đâu. Có huynh đệ Giang gia đối tốt với muội như vậy là muội đã thoả mãn lắm rồi, không đòi hỏi gì nữa đâu.” Lời vừa dứt Nhạn Nương liền ngượng ngùng cúi đầu.
Trương Tích Hoa phốc xuy nở nụ cười, không trêu ghẹo nàng nữa. Trương Tích Hoa xem mạch cho Nhạn Nương, dặn dò thêm mấy chuyện, hai người lại hàn huyên vài câu thì Trương Tích Hoa cũng cáo từ.
Nàng vừa về đến nhà thì đã trông thấy cửa đã mở, trong sân đặt mấy sọt thóc lớn, hột tròn mẩy, óng vàng rực rỡ. Chỗ giếng truyền đến tiếng nước rào rào, liếc mắt có thể nhìn thấy Hà Sinh cao lớn đang ở ngay cạnh.
Du ca buông tay mẹ, còn ra dấu im lặng với nàng, chầm chậm chạy tới, đến sát giếng nước vui vẻ gọi to: “Cha!”
Hà Sinh đang rửa mặt, cả người đều toàn là vụn cỏ cùng hạt thóc gãy, không muốn bẩn dính vào da con, cho nên hắn liền vươn tay giữ lấy cánh tay con lại.
“Đừng nghịch, qua đây với nương.” Trương Tích Hoa gọi Du ca lại, cũng vội vàng bế con lên. Bị mẹ giữ chặt, Du ca bất mãn, vểnh miệng nhỏ gào to: “Nương xấu! Nương xấu!”
Hà Sinh nhẹ giọng dỗ con, quay đầu hỏi: “Vừa đi đâu sao?”. Trở về không nhìn thấy hai mẹ con nàng, hắn cũng có chút lo lắng.
Trương Tích Hoa nheo mắt lại, cười nói: “Đi ở trong thôn thôi, đến thăm Nhạn Nương một chút, còn được nàng cho hai trái bí đỏ.” Nàng chỉ giỏ trúc bên cạnh.
“Sao lại lấy bí đỏ của nhà người ta, nhà mình cũng còn rất nhiều. Nếu nàng muốn ăn, ta ra vườn hái cho nàng.” Hà Sinh cười cười, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Nàng cũng nên ra ngoài nhiều một chút, cứ ở ru rú trong nhà cũng không tốt. Nhưng mà nhất định phải đợi mặt trời lặn rồi hẵng đi, sớm hơn sẽ không tốt đâu.” Từ ngày làm cha, Hà Sinh đột nhiên có chút dài dòng.
“Ừm.” Trương Tích Hoa cười hỏi: “Ngoài ruộng sắp xong chưa? Thϊế͙p͙ bắt đầu làm cơm nhé?”
Hà Sinh nhìn sắc trời một chút, nói: “Chắc khoảng hơn một giờ nữa, ta tranh thủ đi ngay đây.” Trời hè ngày dài đêm ngắn, trời tối rất chậm, cố gắng một chút thì không phải sờ soạng tuốt lúa trong đêm tối, cả nhà cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn.
Mỗi ngày đều phải phơi dưới nắng gắt, cả người Hà Sinh cũng đen thêm một tầng, cũng may tinh thần vẫn còn tốt. Trương Tích Hoa giúp hắn lau mặt, nhẹ giọng dặn dò: “Trêи bếp có chè đậu xanh, chàng mang theo một ít đi.”
Nàng vốn muốn làm nước ô mai nhưng trong nhà không có sơn tra, vả lại uống nước ô mai chỉ giải khát thôi, không no bụng được. Cho nên nàng liền đổi thành chè đậu xanh, vừa giải nhiệt vừa có thể chắc bụng.
Hà Sinh gật đầu đáp ứng xong liền sửa soạn ra ngoài.
Trương Tích Hoa đột nhiên nhớ đến chuyện của Vương thị, cũng lên tiếng nói: “Vừa rồi La gia muốn mời thϊế͙p͙ đến làm tiệc đầy tháng cho con trai mới sinh của Hương Viên. Còn nói sẽ trả một trăm đồng tiền.”
Hà Sinh dừng bước, lập tức quay người lại nói: “Không đi.”
Trương Tích Hoa nhếch miệng: “Thϊế͙p͙ đã cự tuyệt rồi. Chỉ sợ người ta dây dưa, đến lúc đó không biết phải cự tuyệt thế nào thôi.” Dù sao La gia cùng huyện quan lão gia có quan hệ, cự tuyệt như vậy cũng có chút không tốt. Đã vậy tâm nhãn của La gia cũng rất nhỏ, Trương Tích Hoa tuy rằng trực tiếp cự tuyệt, đáy lòng cũng có chút lo lắng.
Hà Sinh khẽ nhíu mày, lại nói: “Có trả chúng ta một lượng bạc thì cũng không đi. Trong người nàng vốn không khoẻ, nếu quả thực còn dây dưa thì cứ thẳng thắn từ chối là được, không việc gì phải sợ.” Trong hai năm qua có không ít người vì ngại vị lão gia kia mà nhịn nhục cùng im lặng khi mâu thuẫn với La gia, sợ ảnh hưởng đến nhà mình.
Hà Sinh cũng không sợ, hắn vốn không giống những thôn dân an phận thủ thường ngày ngày quanh quẩn. Mấy ngày nữa Đại Lương trấn sẽ đổi huyện lệnh khác, huyện lệnh cũ nhờ lập công chuyện kịp thời cống nạp lương thực đã được đề bạt lên cao. Huyện lệnh sắp nhận chức là một người thanh liêm, bản lãnh mạnh mẽ vang dội, quan lộ của Trần lão gia kia về sau còn khó nói. Chuyện này trong nhất thời Hà Sinh cũng không cách nào giải thích rõ với Trương Tích Hoa, cũng chỉ dám dùng giọng khẳng định nói cho nàng biết. Nàng không cần phải sợ, nàng muốn thế nào thì chính là như thế ấy, chỉ cần nàng vui, mọi chuyện cứ để cho hắn chống đỡ cùng gánh vác.
Trong lúc vô ý nói đến một lượng bạc, đột nhiên nhớ đến chuyện La Hương Cầm năm đó gạt thê tử mình đến xem bệnh, cho một lượng bạc, ánh mắt Hà Sinh không khỏi trầm xuống.
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Được, thϊế͙p͙ biết.”
Hà Sinh có một chút lo lắng: “Hôm nay ta tranh thủ làm xong việc sớm một chút, nếu có người đến làm phiền thì nàng cứ để ta ra mặt, tóm lại nàng đừng lo lắng.”
Thừa dịp trong nhà không người, Trương Tích Hoa bỗng nhiên trốn vào lòng trượng phu, thấp giọng nói: “Có chàng ở đây, thϊế͙p͙ đâu cần phải lo lắng gì.”
Ôn hương nhuyễn ngọc đột nhiên nhào vào ngực, Hà Sinh nhất thời trở tay không kịp, nhẹ tay ôm nàng, nhỏ giọng nói: “Cả người ta đang bẩn lại còn hôi rình đấy.”
Trương Tích Hoa vùi ở trong ngực hắn buồn cười nói: “Thϊế͙p͙ cũng không chê chàng hôi.”
Hà Sinh bất đắc dĩ nói: “Ta tự chán ghét mình hôi đấy.”
Trương Tích Hoa học Du ca cọ cọ vào ngực hắn: “Rồi đó, cả người thϊế͙p͙ cũng thật hôi đây này.”
Hà Sinh nhìn ánh mắt sáng bóng nghịch ngợm của nương tử, có chút khóc cười không xong, đoán chừng trong ánh mắt hắn cũng tràn đầy nhu tình mật ý.
Đôi môi mọng đỏ thơm thơm của nương tử đang ở rất gần, chỉ cần nhìn xuống liền không muốn rời đi. Hắn chậm rãi cúi đầu, Trương Tích Hoa ý thức được thân mật, lông mi chớp chớp, thân mình từng đợt run rẩy, chỉ có thể dựa vào thân hình trượng phu mà đứng vững.
“Phụ thân, Du ca cũng muốn ôm một cái.” Du ca nhìn thấy cha mẹ, đột nhiên mở miệng nói.
Trương Tích Hoa giật mình rời khỏi ngực trượng phu, ảo não nói: “Tiểu oan gia này!”
Ánh mắt Du ca loé lên, ngẩng cao đầu nhìn Hà Sinh, cười thật to: “Phụ thân, ta muốn được nâng thật cao!”
Trương Tích Hoa ôm con lên, đỏ mặt nói với Hà Sinh: “Chàng tranh thủ đi sớm, đừng để ý tới hắn.”
Nhìn gò má hây hây của nương tử, Hà Sinh khẽ cười một tiếng, lồng ngực tràn đầy ngọt ngào, bước chân cũng không muốn động.
Trương Tích Hoa thoáng chờ giây lát, đành phải thúc giục nói: “Còn chần chừ cái gì thế?”
Hà Sinh mím môi nói: “Vừa nói không chê ta, giờ đã đuổi ta đi rồi.”
Trương Tích Hoa dậm chân một cái: “Càng lúc càng trẻ con thế à? Xem ra tật dính người của con trai cũng là học từ chàng.”
Hà Sinh nhếch miệng, ánh mắt hàm xúc mười phần, trong lòng hắn có một chút rối rắm, cũng không biết nương tử có hiểu hay không chứ ?
Có phải ám chỉ thêm không nhỉ?
Hai người cách nhau rất gần, Trương Tích Hoa nhón chân lên, nheo mắt lại vội vã chạm một cái vào môi Hà Sinh: “Mau đi đi, thϊế͙p͙ chờ mọi người về nhà dùng cơm.”
Hà Sinh đưa tay sờ sờ khoé môi, nháy mắt đụng chạm kia thật sự khiến hắn vui vẻ. Quả nhiên, nương tử vẫn hiểu rõ hắn nhất. Nghĩ đến chỗ này, Hà Sinh phi thường cao hứng ra cửa.
Đi được một đoạn thì hắn phát hiện ra mình quên mang theo chè đậu xanh, Hà Sinh: “. . .”
Quên đi, một lát là xong việc, về nhà ăn cũng được. Nhưng mà….
Chính hắn không ăn cũng được, nhưng còn cha mẹ, muội muội cùng các cậu em thì sao? Thôi cứ quay trở về một chút vậy.
——————————————————————————————————————————-
Mở lap ngồi trước tivi xem đá banh, mà toàn sợ quá cắm mặt vô máy edit truyện, không dám ngẩng lên luôn huhu T.T
Vương thị giọng lớn, thanh âm lại thập phần bén nhọn, La Nhị Cẩu ở trong nhà đã sớm nghe được câu chuyện ngoài cửa, hắn nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Có nói mấy câu cũng không xong. Đàn bà như ngươi rốt cuộc làm được chuyện gì?”
Vương thị thập phần không phục, hếch mặt nhìn hắn.
“Muốn cầu người thì phải mềm mỏng nhẹ nhàng một chút, nếu không thì ai muốn ra tay giúp ngươi? Chuyện gì cũng vậy, tất thảy trêи dưới đều dựa vào ăn nói, nhịn một chút cũng không mất miếng thịt nào! Ngươi đúng là loại đàn bà tóc dài óc ngắn!” La Nhị Cẩu nhìn thấy bộ dáng kia liền tức giận, lập tức lên tiếng mắng.
Hắn lớn lên có chút khôn khéo, làm chuyện gì cũng tính lợi tính hại cẩn thận. Rõ ràng lần này mời được Trương Tích Hoa đến làm tiệc thì đã tiết kiệm được một đống bạc, chỉ trách nữ nhân nhà mình còn muốn giương oai trước mặt người ta.
Vương thị nghe xong thập phần mất hứng, trừng mắt nói: “Có giỏi thì tự mình xử lý đi! Sao còn phải để ta đi cầu người khác.”
“Hay cho ngươi!” Tính khí La Nhị Cẩu cũng không tốt, lúc này đã vung tay muốn đánh người.
“Đây! Đánh đi! Đánh!” Vương thị chỉ vào gương mặt của mình, thở phì phì nói: “Có giỏi thì đánh chết ta đi, còn không đến ngày tiệc rượu ta đi vài vòng là được.”
Vương thị lập tức la lớn, thường ngày cãi vã như cơm bữa, làm vợ chồng nhiều năm, bà sao còn không hiểu La Nhị Cẩu? Nếu hắn dám đánh, bà liền đem mặt mũi bầm dập xuất hiện trong tiệc đầy tháng của cháu ngoại, xem xem thể diện ai sẽ rơi mất? Bởi vậy Vương thị lúc này cũng không sợ La Nhị Cẩu động thủ.
La Nhị Cẩu thở một hơi thật dài, nặng nề buông tay: “Con mẹ nó! Ngươi chờ sau tiệc ta liền đánh chết ngươi!”
“Không cần! Có giỏi thì xuống tay đi!” Lòng dạ Vương thị đang không vui, ngứa miệng muốn mắng người.
Lửa giận trong lòng La Nhị Cẩu cũng bốc lên ngùn ngụt, nhấc chân đá vào ngực Vương thị: “Xem ta có dám hay không?”
Vương thị trở tay không kịp, lập tức ngã lăn ra đất. Bà nguyên bản là mập mạp, ngã xuống một cú thật mạnh, lập tức khiến gạch trêи nền sân nứt vỡ ra.
“Ngươi con mẹ nó La Nhị Cẩu! Suốt ngày ở nhà đánh vợ thì làm được cái gì? Có giỏi thì ra ngoài mà giương oai với thiên hạ kia kìa!”
“Được, sáng mai ta đi nói cho Hương Viên biết chuyện tốt ngươi làm! Để xem ngươi còn dám tung hoành không?”
La Nhị Cẩu không kiên nhẫn nghe Vương thị khóc lóc om sòm, lập tức mở cửa bỏ ra ngoài tìm phòng nhì Trần quả phụ của mình. Vương thị thấy trượng phu ra cửa, liền ngồi dậy phủi sạch xiêm y, miệng nguyền rủa mấy câu. Khóc nháo một hồi liền đói bụng, bữa sáng còn giấu lại hai cái bánh nhân thịt lớn, hiện tại La Nhị Cẩu không ở nhà, Vương thị liền lấy ra ăn. La Nhị Cẩu là người keo kiệt, đến cả lão bà của mình cũng quản không cho ăn nhiều. Bất quá Vương thị dưới sự quản chế của hắn cả người vẫn béo tròn ngân ngấn mỡ.
Cho nên, đôi phu thê này thuộc vào hàng hiếm lạ của Hạ Tây thôn, cũng coi như là xứng đôi, nồi nào úp vung nấy.
Gió mát thổi nhẹ, cỏ xanh lay động, Trương Tích Hoa dắt tay con trai chầm chậm đi vào Giang gia thì thấy Nhạn Nương đang nhặt đậu đũa, từng que từng que ngắt thành các đoạn đều nhau.
Mùa hạ cũng chính là mùa đậu đũa, hái xuống có thể mang luộc hoặc xào, ăn vào ngòn ngọt thanh thanh vô cùng đặc trưng. Nếu ăn không hết có thể ướp một ít muối rồi phơi khô cho vào lọ, mỗi ngày lấy một ít liền ăn được rất lâu.
Nhạn Nương ngẩng đầu nhìn thấy Trương Tích Hoa lập tức lộ ra tươi cười, nói: “Tích Hoa tỷ, hôm nay rảnh rỗi sao?”
Trương Tích Hoa chỉ Du ca: “Hôm nay hai đệ của ta đến nhà, muốn giết một con gà nhưng tiểu oan gia này nhất định không cho ta hành sự, chỉ có thể dẫn hắn ra ngoài một chút.”
Nhạn Nương gọi Hà Du: “Du ca đến đây nào.”
Du ca lập tức buông tay mẹ, bước như chạy đến vuốt ve bụng lớn của Nhạn Nương. Nhạn Nương vui vẻ cười nói: “Tiểu gia hoả này cũng dễ chịu, ai hắn cũng không lạ. Đáng yêu thế này thì làm sao mà buông tay đây?”
Nhạn Nương luôn thích trẻ con, Du ca lớn lên mũm mĩm, tính tình ngoan ngoãn miệng lại ngọt, tiểu hài đồng này thật sự là gặp người khiến người yêu. Chưa kể Nhạn Nương là đứng một bên nhìn hắn lớn lên, từ lúc chỉ biết há miệng bυ" sữa cho tới lúc có thể gọi người khác, từng chút từng chút nàng không hề bỏ xót cái gì.
Nhạn Nương không tự chủ được vuốt ve mình bụng, cũng không biết đứa nhỏ này sẽ thế nào? Có đáng yêu giống như Tiểu Ngư Nhi của Tích Hoa tỷ không? Cả người Nhạn Nương lấp lánh một loại tình cảm mà chỉ có nữ nhân làm mẹ mới có, khuôn mặt khả ái nõn nà khiến người ta nhìn vào không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác ấm áp.
Trương Tích Hoa cười một tiếng, nói: “Tiểu gia hoả trong bụng muội tương lai xem ra tính tình cũng rất tốt. Đứa nhỏ trong bụng ta lại ngang ngược cứng đầu, náo loạn giày vò ta đến khổ sở đây.”
Thanh âm của Trương Tích Hoa khi nói chuyện cực kì nhỏ nhẹ, thật sự khiến cho người ta thoải mái không thôi. Nhất là khi nàng cười lên lại toát ra một vẻ xinh đẹp động lòng người, Nhạn Nương ngẩng đầu nhìn Trương Tích Hoa, dung mạo của chính mình cũng rất tốt nhưng cũng không bằng một góc của Tích Hoa tỷ. Chỉ cần nhìn thấy Tích Hoa tỷ một lần sẽ không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
“Nhìn cái gì chứ? Trêи mặt ta có gì sao?” Thấy Nhạn Nương đột nhiên nhìn mình không chớp mắt, Trương Tích Hoa nhịn không được trêu ghẹo nói.
Nhạn Nương quẫn bách cực, nàng làm sao mà dám nói mình là bị nhan sắc của Tích Hoa tỷ mê hoặc chứ, chỉ dám lảng sang chuyện khác: “Tích Hoa tỷ, vậy cơm tối ở nhà có đủ thức ăn chưa? Bằng không muội đưa cho tỷ hai trái bí đỏ còn non mang về nhé?” Bí đỏ thời gian này phần lớn đã già, hôm qua Nhạn Nương đi hái rau bí thì phát hiện ra còn hai quả to hơn cái tô lớn một chút nhưng vẫn còn non vì vậy liền hái xuống mang về nhà.
Trương Tích Hoa đáp: “Không cần, năm nay nhà ta cũng có không ít, muội cứ để giành ở nhà ăn đi.”
Nhạn Nương lắc đầu: “Bí mới hái cùng bí đã trữ lại sẽ khác nhau chứ. Một lát muội sẽ đi lấy bí cho tỷ.”
Nàng khom thấp eo, cười với Du ca: “Ta đi lấy bí đỏ. Du ca có thích không?”
Du ca lập tức gật đầu, cao giọng nói: “Muốn!”
Nhạn Nương thoáng đắc ý ngẩng đầu nói với Trương Tích Hoa: “Tỷ xem, Du ca nói muốn ăn kìa.”
“Hắn là trẻ con thì biết cái gì?” Trương Tích Hoa bất đắc dĩ đáp.
Hai người cùng đi vào chõng tre đặt bên hiên nhà nói chuyện phiếm, Nhạn Nương đột nhiên đè thấp tiếng nói với Trương Tích Hoa: “Tích Hoa tỷ, muội nghe nói nhà kia có cháu trai rồi, rằm tháng này sẽ tổ chức tiệc mừng đấy.” Thượng quan lão gia còn muốn tổ chức đầy tháng cho con trong cái thôn nho nhỏ thế này thật sự khiến người ta kϊƈɦ động, thật sự đoán không được người kia là muốn gì.
Trương Tích Hoa lập tức hiểu được Nhạn Nương là muốn nói đến La gia. Nghĩ tới chuyện vừa gặp Vương thị trêи đường, tâm tình có chút phức tạp.
Nhạn Nương thở dài một hơi, nói: “Nhân gian này cũng lạ. Càng không biết xấu hổ lại càng tốt. Tỷ nhìn xem, bọn họ hiện tại trang sức đầy người, không lo ăn không lo mặc, lúc này còn sinh cho lão gia kia một đứa con trai. Về sau không phải càng thuận lợi sao?”
Trương Tích Hoa nói: “Muội hâm mộ bọn họ à?”
Nhạn Nương liền đáp: “Nào có! Ta là nghe Giang thẩm nói vài câu, trong lòng có chút khó hiểu mà thôi.”
Trương Tích Hoa chậm rãi lên tiếng: “Mỗi người lựa chọn cho mình một con đường để đi, đó là con đường mà bọn họ chọn. Muội nghĩ thử xem, nếu là muội, muội có nguyện ý làm những chuyện bọn họ đã làm không?”
Nhạn Nương cười khổ: “Tích Hoa tỷ, tỷ lại hiểu lầm muội rồi. Muội không thể sống như vậy đâu. Có huynh đệ Giang gia đối tốt với muội như vậy là muội đã thoả mãn lắm rồi, không đòi hỏi gì nữa đâu.” Lời vừa dứt Nhạn Nương liền ngượng ngùng cúi đầu.
Trương Tích Hoa phốc xuy nở nụ cười, không trêu ghẹo nàng nữa. Trương Tích Hoa xem mạch cho Nhạn Nương, dặn dò thêm mấy chuyện, hai người lại hàn huyên vài câu thì Trương Tích Hoa cũng cáo từ.
Nàng vừa về đến nhà thì đã trông thấy cửa đã mở, trong sân đặt mấy sọt thóc lớn, hột tròn mẩy, óng vàng rực rỡ. Chỗ giếng truyền đến tiếng nước rào rào, liếc mắt có thể nhìn thấy Hà Sinh cao lớn đang ở ngay cạnh.
Du ca buông tay mẹ, còn ra dấu im lặng với nàng, chầm chậm chạy tới, đến sát giếng nước vui vẻ gọi to: “Cha!”
Hà Sinh đang rửa mặt, cả người đều toàn là vụn cỏ cùng hạt thóc gãy, không muốn bẩn dính vào da con, cho nên hắn liền vươn tay giữ lấy cánh tay con lại.
“Đừng nghịch, qua đây với nương.” Trương Tích Hoa gọi Du ca lại, cũng vội vàng bế con lên. Bị mẹ giữ chặt, Du ca bất mãn, vểnh miệng nhỏ gào to: “Nương xấu! Nương xấu!”
Hà Sinh nhẹ giọng dỗ con, quay đầu hỏi: “Vừa đi đâu sao?”. Trở về không nhìn thấy hai mẹ con nàng, hắn cũng có chút lo lắng.
Trương Tích Hoa nheo mắt lại, cười nói: “Đi ở trong thôn thôi, đến thăm Nhạn Nương một chút, còn được nàng cho hai trái bí đỏ.” Nàng chỉ giỏ trúc bên cạnh.
“Sao lại lấy bí đỏ của nhà người ta, nhà mình cũng còn rất nhiều. Nếu nàng muốn ăn, ta ra vườn hái cho nàng.” Hà Sinh cười cười, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Nàng cũng nên ra ngoài nhiều một chút, cứ ở ru rú trong nhà cũng không tốt. Nhưng mà nhất định phải đợi mặt trời lặn rồi hẵng đi, sớm hơn sẽ không tốt đâu.” Từ ngày làm cha, Hà Sinh đột nhiên có chút dài dòng.
“Ừm.” Trương Tích Hoa cười hỏi: “Ngoài ruộng sắp xong chưa? Thϊế͙p͙ bắt đầu làm cơm nhé?”
Hà Sinh nhìn sắc trời một chút, nói: “Chắc khoảng hơn một giờ nữa, ta tranh thủ đi ngay đây.” Trời hè ngày dài đêm ngắn, trời tối rất chậm, cố gắng một chút thì không phải sờ soạng tuốt lúa trong đêm tối, cả nhà cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn.
Mỗi ngày đều phải phơi dưới nắng gắt, cả người Hà Sinh cũng đen thêm một tầng, cũng may tinh thần vẫn còn tốt. Trương Tích Hoa giúp hắn lau mặt, nhẹ giọng dặn dò: “Trêи bếp có chè đậu xanh, chàng mang theo một ít đi.”
Nàng vốn muốn làm nước ô mai nhưng trong nhà không có sơn tra, vả lại uống nước ô mai chỉ giải khát thôi, không no bụng được. Cho nên nàng liền đổi thành chè đậu xanh, vừa giải nhiệt vừa có thể chắc bụng.
Hà Sinh gật đầu đáp ứng xong liền sửa soạn ra ngoài.
Trương Tích Hoa đột nhiên nhớ đến chuyện của Vương thị, cũng lên tiếng nói: “Vừa rồi La gia muốn mời thϊế͙p͙ đến làm tiệc đầy tháng cho con trai mới sinh của Hương Viên. Còn nói sẽ trả một trăm đồng tiền.”
Hà Sinh dừng bước, lập tức quay người lại nói: “Không đi.”
Trương Tích Hoa nhếch miệng: “Thϊế͙p͙ đã cự tuyệt rồi. Chỉ sợ người ta dây dưa, đến lúc đó không biết phải cự tuyệt thế nào thôi.” Dù sao La gia cùng huyện quan lão gia có quan hệ, cự tuyệt như vậy cũng có chút không tốt. Đã vậy tâm nhãn của La gia cũng rất nhỏ, Trương Tích Hoa tuy rằng trực tiếp cự tuyệt, đáy lòng cũng có chút lo lắng.
Hà Sinh khẽ nhíu mày, lại nói: “Có trả chúng ta một lượng bạc thì cũng không đi. Trong người nàng vốn không khoẻ, nếu quả thực còn dây dưa thì cứ thẳng thắn từ chối là được, không việc gì phải sợ.” Trong hai năm qua có không ít người vì ngại vị lão gia kia mà nhịn nhục cùng im lặng khi mâu thuẫn với La gia, sợ ảnh hưởng đến nhà mình.
Hà Sinh cũng không sợ, hắn vốn không giống những thôn dân an phận thủ thường ngày ngày quanh quẩn. Mấy ngày nữa Đại Lương trấn sẽ đổi huyện lệnh khác, huyện lệnh cũ nhờ lập công chuyện kịp thời cống nạp lương thực đã được đề bạt lên cao. Huyện lệnh sắp nhận chức là một người thanh liêm, bản lãnh mạnh mẽ vang dội, quan lộ của Trần lão gia kia về sau còn khó nói. Chuyện này trong nhất thời Hà Sinh cũng không cách nào giải thích rõ với Trương Tích Hoa, cũng chỉ dám dùng giọng khẳng định nói cho nàng biết. Nàng không cần phải sợ, nàng muốn thế nào thì chính là như thế ấy, chỉ cần nàng vui, mọi chuyện cứ để cho hắn chống đỡ cùng gánh vác.
Trong lúc vô ý nói đến một lượng bạc, đột nhiên nhớ đến chuyện La Hương Cầm năm đó gạt thê tử mình đến xem bệnh, cho một lượng bạc, ánh mắt Hà Sinh không khỏi trầm xuống.
Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Được, thϊế͙p͙ biết.”
Hà Sinh có một chút lo lắng: “Hôm nay ta tranh thủ làm xong việc sớm một chút, nếu có người đến làm phiền thì nàng cứ để ta ra mặt, tóm lại nàng đừng lo lắng.”
Thừa dịp trong nhà không người, Trương Tích Hoa bỗng nhiên trốn vào lòng trượng phu, thấp giọng nói: “Có chàng ở đây, thϊế͙p͙ đâu cần phải lo lắng gì.”
Ôn hương nhuyễn ngọc đột nhiên nhào vào ngực, Hà Sinh nhất thời trở tay không kịp, nhẹ tay ôm nàng, nhỏ giọng nói: “Cả người ta đang bẩn lại còn hôi rình đấy.”
Trương Tích Hoa vùi ở trong ngực hắn buồn cười nói: “Thϊế͙p͙ cũng không chê chàng hôi.”
Hà Sinh bất đắc dĩ nói: “Ta tự chán ghét mình hôi đấy.”
Trương Tích Hoa học Du ca cọ cọ vào ngực hắn: “Rồi đó, cả người thϊế͙p͙ cũng thật hôi đây này.”
Hà Sinh nhìn ánh mắt sáng bóng nghịch ngợm của nương tử, có chút khóc cười không xong, đoán chừng trong ánh mắt hắn cũng tràn đầy nhu tình mật ý.
Đôi môi mọng đỏ thơm thơm của nương tử đang ở rất gần, chỉ cần nhìn xuống liền không muốn rời đi. Hắn chậm rãi cúi đầu, Trương Tích Hoa ý thức được thân mật, lông mi chớp chớp, thân mình từng đợt run rẩy, chỉ có thể dựa vào thân hình trượng phu mà đứng vững.
“Phụ thân, Du ca cũng muốn ôm một cái.” Du ca nhìn thấy cha mẹ, đột nhiên mở miệng nói.
Trương Tích Hoa giật mình rời khỏi ngực trượng phu, ảo não nói: “Tiểu oan gia này!”
Ánh mắt Du ca loé lên, ngẩng cao đầu nhìn Hà Sinh, cười thật to: “Phụ thân, ta muốn được nâng thật cao!”
Trương Tích Hoa ôm con lên, đỏ mặt nói với Hà Sinh: “Chàng tranh thủ đi sớm, đừng để ý tới hắn.”
Nhìn gò má hây hây của nương tử, Hà Sinh khẽ cười một tiếng, lồng ngực tràn đầy ngọt ngào, bước chân cũng không muốn động.
Trương Tích Hoa thoáng chờ giây lát, đành phải thúc giục nói: “Còn chần chừ cái gì thế?”
Hà Sinh mím môi nói: “Vừa nói không chê ta, giờ đã đuổi ta đi rồi.”
Trương Tích Hoa dậm chân một cái: “Càng lúc càng trẻ con thế à? Xem ra tật dính người của con trai cũng là học từ chàng.”
Hà Sinh nhếch miệng, ánh mắt hàm xúc mười phần, trong lòng hắn có một chút rối rắm, cũng không biết nương tử có hiểu hay không chứ ?
Có phải ám chỉ thêm không nhỉ?
Hai người cách nhau rất gần, Trương Tích Hoa nhón chân lên, nheo mắt lại vội vã chạm một cái vào môi Hà Sinh: “Mau đi đi, thϊế͙p͙ chờ mọi người về nhà dùng cơm.”
Hà Sinh đưa tay sờ sờ khoé môi, nháy mắt đụng chạm kia thật sự khiến hắn vui vẻ. Quả nhiên, nương tử vẫn hiểu rõ hắn nhất. Nghĩ đến chỗ này, Hà Sinh phi thường cao hứng ra cửa.
Đi được một đoạn thì hắn phát hiện ra mình quên mang theo chè đậu xanh, Hà Sinh: “. . .”
Quên đi, một lát là xong việc, về nhà ăn cũng được. Nhưng mà….
Chính hắn không ăn cũng được, nhưng còn cha mẹ, muội muội cùng các cậu em thì sao? Thôi cứ quay trở về một chút vậy.
——————————————————————————————————————————-
Mở lap ngồi trước tivi xem đá banh, mà toàn sợ quá cắm mặt vô máy edit truyện, không dám ngẩng lên luôn huhu T.T