• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đau lòng vợ trước (1 Viewer)

  • Chương 3

Hiểu Vũ làm theo lời phân phó của Diêm Đằng, tự cầm đĩa đi lấy thức ăn.

Có lẽ do Diêm Đằng không ở bên cạnh cô, nên cô cũng không khách khí mà ăn thật nhiều, cho đến khi cảm thấy dạ dày sắp nổ tung mới dừng tay.

Cô mong muốn ngay cả phần ăn cho bữa sáng ngày mai cũng ăn luôn, nhưng hình như cô đã tính toán sai lầm rồi, bây giờ cô quá no, sắp phun hết ra rồi.

Cô sợ mình sẽ thật sự phun ra, vội vàng đi ra ngoài.

Trước kia cũng có kinh nghiệm tương tự, bộ phận thư ký tổ chức một buổi gặp gỡ tại một bữa tiệc buffet cao cấp, cô cũng thầm nghĩ ăn nhiều một chút, để hôm sau không cần ăn nữa, kết quả vừa đi ra khỏi cổng nhà hàng, đã ói ra ngay ở cống thoát nước, quá mất mặt.

Vì phòng ngừa lại xảy ra chuyện như vậy lần nữa, cô vẫn nên đợi ở bên ngoài trước thì tương đối an toàn hơn, bản thân cô mất mặt là chuyện nhỏ, nếu như để Diêm Đằng thấy cô ăn nhiều đến mức phát ói, cô cũng không muốn sống nữa.

Nhưng, nói đi nói lại, nhà của người giàu có thật đúng là xa hoa!

Chẳng những kiến trúc chủ đạo giống phong cách cổ xưa của Châu Âu, mà ngay cả vườn hoa cũng giống như vườn hoa trên tivi, cây cối cao lớn, hoa dọc theo đường mòn, các loại hương hoa xông vào mũi thật lãng mạn, còn có tượng thần tình yêu cùng đài phun nước, nếu như lúc này xuất hiện một cỗ xe ngựa chậm rãi dong ruổi tới, cô cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái.

Cô bước đi lững thững, tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, bất tri bất giác đi tới kiến trúc chủ đạo ở trung tâm vườn hoa.

Trong bóng đêm, gió nhẹ nhẹ phe phẩy ngọn cây cùng hoa lá, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nhạc từ trong nhà truyền ra.

Muốn có được cuộc sống chất lượng như thế này, sợ rằng thật sự phải gặp một trận mưa tiền thì mới có được.

Đời này cô đừng vọng tưởng có thể sống ở một nơi như thế này rồi, nói không chừng người giúp việc của bọn họ cũng phải tốt nghiệp đại học đâu. . . . . .

Đang miên mang suy nghĩ thì một trận tiếng cãi vã khiến cô phải dừng bước.

Cô đứng bên cạnh hoa viên tròn, ở giữa trồng khoảng 5,6 gốc dừa, tạo nên cảnh phong tình của Nam Dương, cũng bởi vì như vậy, cô không nhìn thấy ai ở chỗ nào cả.

"Anh buông em ra! Diêm Đằng!" Giọng tức giận của cô gái.

Hiểu Vũ sợ hết hồn, nhận ra đó là giọng của Bạch Nhã Hân.

Bạch Nhã Hân và Diêm Đằng ở chỗ này làm cái gì? Không phải Diêm Đằng đang xã giao với khách sao? Ra ngoài từ lúc nào vậy?

"Cho nên, em thật sự coi anh như bánh xe dự bị trong tình yêu của em sao? Trả lời anh!"

Giọng nói chất vấn đầy tức giận của Diêm Đằng truyền tới, tại vườn hoa yên tĩnh này có vẻ rất rõ ràng.

Trời ơi, anh ấy rất tức giận, bọn họ tranh chấp đã bao lâu?

Hiểu Vũ cảm thấy cổ họng của mình thắt chặt lại, trái tim cũng không yên mà đập loạn lên.

"Đúng!" Bạch Nhã Hân sảng khoái thừa nhận."Em chưa từng bảo anh chờ em, cũng chưa từng nói muốn kết hôn với anh, em cảm thấy rất phiền, nếu như anh muốn kết hôn đến vậy, hãy đi tìm một người phụ nữ khác mà kết hôn, đừng mơ tưởng trói chặt lấy em!"

"Đừng nói ra lời sẽ khiến em hối hận!" Diêm Đằng trầm giọng nói, "Anh Kính Triết coi em là em gái, em nên sớm nhận ra sự thật đi, không nên ảo tưởng như vậy, nếu không đến cuối cùng, người bị thương sẽ là em!"

"Anh quan tâm việc em bị thương hay không bị thương làm gì?" Bạch Nhã Hân không khách khí cắt lời anh, giọng nói cũng lớn hơn, "Em tình nguyện bị thương, cũng không muốn kết hôn với anh! Em cầu xin anh, đừng vì em là người phụ nữ đầu tiên của anh mà anh không chịu buông tha em, bây giờ còn kiểu người đàn ông chỉ yêu người phụ nữ đầu tiên của mình thì rất buồn cười!"

"Không buông tha cho em? Hàaa...! Thật hay cho câu không chịu buông tha cho em!" Giọng nói của Diêm Đằng mạnh mẽ, hô hấp nặng trọc."Vì sao anh không bỏ được em? Đó là bởi vì em luôn dán vào trong lòng anh mà nói, ở trên thế giới này, chỉ có anh sẽ yêu em, chỉ có anh luôn bên cạnh em, chỉ có anh sẽ bất chấp tất cả coi em là ưu tiên, cho nên anh mới có thể cho em một cơ hội nữa, nếu như anh biết những lời ngon tiếng ngọt kia của em, cũng chỉ là vì coi anh như bánh xe dự bị trong trò chơi tình yêu của em, thì em cho rằng anh có buông tha cho em hay không!"

"Vậy bây giờ anh biết rồi? Anh thấy rõ rồi chứ? Người đàn ông mà tôi muốn, từ trước đến giờ vẫn luôn là anh Kính Triết, không có được anh ấy, em không cam lòng, cá tính của em chính là như vậy!"

Cổ họng của Hiểu Vũ bắt đầu cảm thấy khô và phát ra vị chát, cô động cũng không dám động, sợ rằng bọn họ sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Đáng chết! Cuộc cãi nhau riêng tư như vậy, có ai vui mừng khi bị bắt gặp chứ? Ngộ nhỡ bị bọn họ phát hiện thì nguy mất rồi, không chỉ bọn họ, mà cô cũng sẽ rất xấu hổ.

"Em chỉ muốn chinh phục anh Kính Triết, chứ em không hề yêu anh ấy." Diêm Đằng nói trúng tim đen của cô ấy.

"Đúng! Em không yêu anh Kính Triết, vậy thì sao chứ? Ít nhất thì em cũng muốn chinh phục anh ấy, nhưng em lại không muốn chinh phục anh chút nào. Diêm Đằng, đối với em mà nói, anh đã không có lực hút nữa rồi, anh quá dễ dàng chinh phục, bát đầu từ ngày chúng ta xảy ra quan hệ đó, thì anh liền khăng khăng một mực với em, chưa bao giờ nhìn một cô gái nào khác, ngay cả khi đặt một cô gái bị cởi sạch lên giường của anh, anh cũng sẽ không hề động đến cô ta, anh chính là một người đàn ông như vậy, rất cố chấp, em không chịu nổi!"

Ôi trời ơi!!! Hiểu Vũ trợn to hai mắt.

Tại sao Bạch Nhã Hân có thể nói như vậy? Tại sao cô ta có thể chỉ trích một người đàn ông yêu cô ta như vậy? Cô ta đúng là người đàn ở trong phúc mà không biết hưởng!

Nhất định cô ta sẽ hối hận! Chờ sau khi mất đi, cô ta sẽ hối hận!

Trời, sao Diêm Đằng lại không nói lời nào? Cứ để mặc cho cô ta chà đạp lên tình cảm của anh như vậy, mà anh cũng không giận sao?

Nói đi chứ! Dù là lời nói dối cũng được, nói cho Bạch Nhã Hân, anh đã có người yêu khác, khiến cô ta tức chết đi. . . . . .

"Cho nên ý của em là, chung tình cũng là một loại sai lầm?" Sau một lúc lâu, cô mới nghe thấy Diêm Đằng trầm giọng, hỏi từng chữ từng chữ.

Cô tức giận chờ Bạch Nhã Hân trả lời, cô gái này sẽ nói ra lời nói quỷ quái gì đây, cô thật tò mò!

Haiz, thật ra thì cô lo lắng Bạch Nhã Hân sẽ không biết lựa lời nói hơn, sẽ hung hăng làm tổn thương Diêm Đằng một lần nữa.

"Chung tình là rất tốt, nhưng nếu dùng trên người một cô gái đã không còn tình yêu đối với anh thì chính là một sai lầm!"

Trong giọng nói của Bạch Nhã Hân đầy khinh thường, hô hấp của cô ta cũng hơi sốt ruột, giống như một con chim đang nóng lòng muốn thoát khỏi cái lồng tre vậy !

"Còn nữa, việc anh cứ một mực chờ đợi phía sau lưng em khiến cho em càng chán ghét, anh bao dung che chở không oán không hối cũng làm em rất chán ghét, anh làm cho em sắp không thể thở nổi, ở bên cạnh anh, em hoàn toàn không thể hô hấp!"

Hống hống hống rống rống! Hiểu Vũ cắn răng, ở trong lòng không ngừng mắng Bạch Nhã Hân.

Thật đáng giận, được tiện nghi còn ra vẻ, loại phụ nữ này có chỗ nào đáng giá để Diêm Đằng yêu như vậy chứ?

Tại sao anh lại để tâm như vậy chứ, giờ phút này cô tình nguyện anh phong lưu cũng không muốn anh cố chấp với một người phụ nữ không còn yêu mình như vậy!

"Em có từng yêu anh sao?" Diêm Đằng nuốt xuống cổ họng, giọng trầm thấp hỏi, "Trả lời anh, em có từng yêu anh sao?"

Gió đêm thổi lất phất, mấy phiến lá từ trên cây không tiếng động bay xuống.

Nghe được vấn đề này, tim của Hiểu Vũ đập mạnh, càng không dám lộn xộn.

Nhưng. . . . . . Cái mũi của cô ngứa quá. . . . . . Thật sự rất ngứa. . . . . .

"Ắt xì!"

... ......dienndannlequyydonn.... .....

Hiểu Vũ che miệng che mũi, cả người cứng đờ.

Đáng chết! Cô lại nhày mũi vào đúng thời khắc mấu chốt quan trọng này?

"Ai?" Giọng nói Diêm Đằng rét lạnh.

Xong rồi. . . . . . Cô thầm rên rỉ trong lòng.

"Ai? Còn không ra?" Trong giọng nói của Diêm Đằng chứa nhiều hàm ý cảnh cáo.

"Là tôi. . . . . ." Hiểu Vũ dùng đầu lưỡi nhuận đôi môi, cô nhắm mắt đi ra ngoài, tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.

"Đây không phải là thư ký của anh sao?" Trong mắt Bạch Nhã Hân tràn đầy không thể tin.

Cô nhìn Hiểu Vũ, lại nhìn sang Diêm Đằng, trong nháy mắt giống như một con mèo hoang bị chọc giận, cô giận không kiềm chế được hỏi Diêm Đằng.

"Anh phái thư ký trốn ở bên trong đó làm cái gì? Anh cái đồ tiểu nhân hèn hạ, anh muốn làm gì? Muốn quay phim hay ghi âm? Anh muốn đưa cho anh Kính Triết xem sao? Anh muốn dùng cái này để phá hoại tình cảm của tôi với anh ấy đúng không?"

Tâm tình của cô hoàn toàn mất khống chế, bắt đầu điên khùng xông qua đánh vào lồng ngực Diêm Đằng.

"Em ——" Diêm Đằng cắn răng bắt hai tay của cô, anh không nhìn được nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên buông tay đẩy cô đang giống như một người đàn bà chanh chua ra, anh sải bước về phía Hiểu Vũ đang sững sờ, một tay kéo cô vào trong ngực.

Đột nhiên, Hiểu Vũ bị anh ôm thật chặt!

Cô bị động trợn to hai mắt, chỉ thấy ánh mắt của Diêm Đằng đang giận dữ, cảm thấy hô hấp nặng nề của anh thổi lất phất ở trên mặt mình, ánh mắt của anh khiến cô hoảng hốt, khiến cô khẩn trương, khiến cả người cô không biết làm sao, nhưng cũng khiến cô cảm thấy tim đập mạnh huyết mạch sôi sục!

"Bạch Nhã Hân!" Diêm Đằng ôm lấy Hiểu Vũ, lạnh lùng nói: "Đừng cho là tôi sẽ một mực chờ đợi phía sau em, tôi cũng chán ghét trò chơi của em như vậy, đối với tôi mà nói, em cũng đã không còn lực hút nữa, hiện tại tôi đã có đối tượng kết hôn, chính là cô ấy, thư ký của tôi, đồng thời cũng là người tình bí mật của tôi —— Thành Hiểu Vũ!"

Trái tim của Hiểu Vũ nhảy lên, cô mở to mắt nhìn anh, sợ hãi không biết tại sao anh lại nói lời nói dối tày trời như vậy.

Mặc dù cô từng mong đợi anh nói lời như vậy để làm Bạch Nhã Hân tức chết, nhưng tại sao là cô chứ? Đối tượng của anh làm sao có thể là cô chứ? Cô. . . . . . Cô hoàn toàn không xứng với anh!

"Anh nói cái cô gái bình thường không có gì nổi bật này là đối tượng kết hôn của anh?" Bạch Nhã Hun không thể tin trừng mắt nhìn bọn họ, cảm giác bản thân bị cho vào bẫy.

"Xin cô không nên làm nhục vợ chưa cưới của tôi!" Diêm Đằng ôm chặt eo của Hiểu Vũ, mạnh mà có lực nói: "Cô ấy không hề bình thường chút nào, trên thực tế, kể từ sau khi ở bên cô ấy, tôi mới biết cái gì gọi là tình yêu, những gì với cô trước kia là trò chơi lúc nhỏ thôi, không đáng giá được nhắc tới."

"Anh nói cái gì? Lúc nhỏ. . . . . . Trò chơi?" Bạch Nhã Hun nheo đôi mắt đẹp lại, giọng nói bỗng lên cao vút."Vậy anh gọi tôi ra làm gì? Anh rõ ràng. . . . . ."

"Câm mồm!" Anh trầm mặt, không khách khí cắt lời Bạch Nhã Hân."Nghe cho kỹ, tôi với cô đã kết thúc, tôi gọi cô ra ngoài là vì tôi đã thuộc về một cô gái khác, tôi muốn xác định cô sẽ không dây dưa với tôi, sẽ không làm cho người phụ nữ của tôi cảm thấy không thoải mái trong lòng, chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Tôi dây dưa với anh? Ai muốn dây dưa với anh? Thật là buồn cười!" Hô hấp của Bạch Nhã Hân dồn dập chuyển hướng sang Hiểu Vũ, tương đối nghiêm nghị nhìn chăm chú vào cô."Cô thật sự là người phụ nữ của Diêm Đằng sao? Cô phải kết hôn với anh ấy?"

"Tôi. . . . . ." Hiểu Vũ cảm thấy tay Diêm Đằng đang ôm eo cô trở nên căng thẳng, giống như đang ám chỉ cô phối hợp, vì vậy cô bật thốt lên, "Đúng là chúng tôi muốn kết hôn, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, tôi cũng đã đồng ý, ngày cưới vào. . . . . . vào cuối tháng!"

Trời ạ, cô nói láo còn rất trơn tru! Liếc thấy sắc mặt Bạch Nhã Hân cũng thay đổi, giống như bây giờ mới tin tưởng Diêm Đằng là nghiêm túc, nét mặt của cô ta thật là ngàn vàng khó mua, lời nói láo này cũng đáng giá!

"Cuối tháng? Cô nói cuối tháng?" Bạch Nhã Hun nhìn chằm chằm Diêm Đằng, mấy phút sau, cô không hề giương nanh múa vuốt nữa, mà chợt cười lạnh một tiếng, "Diêm Đằng, tôi còn không hiểu anh sao? Trong lòng của anh chỉ có một mình tôi, nhưng, nếu như anh nói muốn kết hôn, vậy thì tôi sẽ chờ xem, chờ xem hai người kết hôn, tôi cũng không tin anh thật sự sẽ kết hôn với cô ta!"

Hai mắt Bạch Nhã Hân hết sức lạnh lùng, cô nâng cao cằm nhọn hoàn mỹ của mình, bước qua bọn họ một cách cao quý như công chúa, mà Hiểu Vũ thì chân sắp mềm nhũn rồi.

Cho đến lúc xác định là Bạch Nhã Hân đã đi xa, sẽ không quay lại nữa, Diêm Đằng mới thả cô ra.

Hiện tại chỉ có hai người bọn họ cùng một chỗ.

Cái ôm vừa rồi còn khắc sâu trong lòng cô.

Trong đầu cô bỗng nhiên toát ra một ý tưởng điên cuồng. . . . . .

Bọn họ sao không —— sao không thật sự kết hôn giả, chọc giận Bạch Nhã Hân chứ?

Đối với cô mà nói là không có tổn thất, có thể cùng Diêm Đằng người mà cô thầm mến đã lâu trở thành vợ chồng, dù chỉ là một đám cưới giả, cuộc đời của cô cũng không có gì tiếc nuối.

Bởi vì, nếu như không phải là đám cưới giả, thân phận bọn họ khác nhau quá xa, cả đời cô cũng không cách nào đi đến bên cạnh anh được, càng đừng nói đến sau khi anh đã kết hôn, trở thành người đàn ông đã có vợ, đến lúc đó thì ngay cả tư cách thầm mến cô cũng không có nữa rồi.

Hiện tại không xác định là, anh có thể tiếp nhận một đề nghị điên cuồng như vậy sao?

Anh thật sự có thể bỏ xuống Bạch Nhã Hân được sao?

Hay vừa rồi cũng chỉ là nói lẫy mà thôi, chờ đến lúc hết giận, anh lại muốn quay lại khổ sở chờ đợi bên cạnh Bạch Nhã Hân. . . . . .

Kỳ quái! Nghĩ nhiều, lề mề dài dòng như vậy, không giống với cá tính của Thành Hiểu Vũ cô!

Cô quyết định! Cô liền đưa ra đề nghị với anh, không chắc anh sẽ tiếp nhận đề nghị của cô, không chắc ánh sẽ cần cô làm cô dâu giả, cho dù là anh cự tuyệt, cô cũng không có tổn thất gì, nhiều lắm thì cũng chỉ là bị từ chối mà mắc cở sờ mũi một cái mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt. . . . . .

"Chuyện mới vừa rồi. . . . . . Tôi rất xin lỗi." Diêm Đằng nhìn cô, mi tâm nhăn lại thật sâu, tâm tư rối loạn.

Anh không thể nghi ngờ là đã tìm một phiền toái rất lớn cho mình, dù thế nào muốn dạy dỗ Bạch Nhã Hân, anh cũng không cần phải nói như vậy, không phải sao?

Hôm nay lời đã ra miệng, nếu như anh không kết hôn với Thành Hiểu Vũ, thì chỉ chứng mình lời nói của Bạch Nhã Hân là đúng, chứng minh trong lòng của anh chỉ có nmột người phụ nữ là cô ấy, chứng minh anh không có khả năng kết hôn với người phụ nữ khác, mà cô ấy sẽ rất vui lòng lại tiếp tục xuất hiện bên cạnh anh, làm tình cảm của anh dao động.

Không! Anh tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, Bạch Nhã Hân không thể tiếp tục thao túng tình cảm của anh được, cô ấy đã chà đạp tình cảm của anh đến cực hạn, anh không cần thiết phải chờ đợi cô ấy nữa.

Anh bỗng nhìn Hiểu Vũ.

Nếu như bọn họ thật sự kết hôn. . . . . .

Đáng chết! Anh đang nghĩ cái gì? Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy? Cho dù có bị bức ép đến mức nóng nảy cũng không thể nghĩ như vậy!

Thành Hiểu Vũ đơn thuần như vậy, trẻ tuổi như thế, còn có tương lai tốt đẹp đang chờ cô ấy, chẳng may cô ấy đã có người trong lòng rồi, cô ấy có lý do gì đồng ý yêu cầu vô lễ của anh, phối hợp làm đám cưới giả với anh một cách vô lý như vậy?

"Tổng giám đốc. . . . . ." Hiểu Vũ hít sâu một hơi, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô muốn nói chuyện đám cưới giả với anh, mặc dù rất da mặt dày, nhưng, cô vẫn phải nói.

"Thư ký Thành, chuyện tối nay, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi lại trịnh trọng xin lỗi cô một lần nữa." Anh mệt mỏi nói: "Tôi nghĩ chúng ta cũng không có tâm trạng dự tiệc nữa, tôi đưa cô về nhà."

"Không phải, tôi không nói đến chuyện đó." Cô liếm liếm môi, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực.

Diêm Đằng nháy nháy mắt."Vậy, cô muốn nói gì?"

Vì làm cho mình bớt khẩn trương, Hiểu Vũ hắng giọng, dùng giọng điệu cực kỳ tầm thường, cực kỳ qua quýt, nhanh nhẹn hỏi "Chúng ta làm một bản khế ước hôn nhân thế nào?"

Diêm Đằng ngây ngẩn cả người.

"Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa." Anh trừng mắt nhìn cô, giống như hoài nghi cô bị sinh vật ngoài hành tinh nào đó nhập vào người vậy.

"Tôi nói ——" cô lại Thanh Thanh cổ họng, cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng dũng khí lớn nhất trong đời nói: "Tôi có thể làm đám cưới giả với anh, chỉ cần anh trả thù lao cho tôi là được, Tổng giám đốc cũng biết, tôi là bà thím yêu tiền mà, cho nên, chúng ta làm một bản khế ước hôn nhân như thế nào?"

Vài ngày sau, Diêm Đằng đang làm việc lại nhớ tới vậy mà mình lại đồng ý làm khế ước hôn nhân với Thành Hiểu Vũ, nhiều lần anh cảm thấy người bị sinh vật lạ ngoài hành tinh nhập vào là anh mới đúng.

Cho dù đề nghị của cô rất phù hợp với nhu cầu của anh, anh cũng không nên tùy hứng theo.

Sự thật chứng minh, tự ái của đàn ông có lúc quan trọng hơn bất cứ thứ gì, anh tình nguyện tiếp nhận đề nghị điên cuồng của Hiểu Vũ, cũng không muốn để cho Bạch Nhã Hân chế giễu.

Chuyện cứ như vậy mà được quyết định.

Bọn họ ký kết một hợp đồng hôn nhân, nói rõ quyền lợi nghĩa vụ của hai bên cùng với thù lao mà cô được nhận, ngày cưới thì định vào thời gian mà Hiểu Vũ nói với Bạch Nhã Hân —— cuối tháng.

Cách cuối tháng chỉ còn ba tuần lễ, muốn chuẩn bị hôn lễ cũng hơi vội vàng, nhưng thật may mắn tiền tài là vạn năng, chỉ cần chịu tốn tiền, tự nhiên có đội tổ chức hôn lễ chuẩn bị hoàn mỹ mọi việc, bọn họ chỉ cần phối hợp với đội tổ chức hôn lễ là được rồi.

Ngày hôm qua anh theo cô về nhà gặp người nhà của cô, ông nội và ba của cô đều rất hài lòng về anh, em trai cô đang đi học ở miền Trung, có thể phải đến ngày cưới mới có thể gặp được.

Đối với người nhà của cô, anh thật sự rất áy náy, xem dáng vẻ bọn họ thương yêu Hiểu Vũ như vậy là biết, mặc dù gia cảnh không được tốt, nhưng bọn họ đều coi cô như công chúa, nếu như biết rõ bọn họ làm đám cưới giả, nhất định bọn họ sẽ ngất xỉu hết.

Mà bây giờ đã không có đường lui nữa rồi, tin cưới đã ban bố, thiệp mời cũng phát đi trong mấy ngày này, nơi tổ chức tiệc cưới đã đặt, ngày mai bọn họ phải đi chụp ảnh cưới, buổi tối anh muốn đưa cô về nhà, để cho cô người nữ chủ nhân tương lai này, gặp mọi người trong nhà.

Anh nhanh chóng xem mấy phần tài liệu trên bàn, ký tên xong, nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều.

Nửa giờ trước chị Lâm đã gọi điện thoại cho anh, nói đã làm một bàn món ăn đang đợi bọn họ, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi muốn gặp vợ tương lai của anh.

Đột nhiên một hồi chuông tin nhắn cắt đứt suy nghĩ của anh.

Thấy người nhắn tin đến, thần kinh của anh đều căng thẳng lên.

Anh từ từ mở ra tin nhắn, mi tâm cũng chau lại.

Đã thấy tin đám cưới của anh, hủy bỏ đi, đừng giận dỗi với em nữa, buổi tối đến nhà em đi, chúng ta nói chuyện một chút, em. . . . . . Nghĩ muốn yêu anh.

Tin nhắn là Bạch Nhã Hân gửi đến, trong lòng anh nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Xem ra cô ấy thật sự bị dọa sợ, mới có thể nhanh chóng cầu hòa như vậy.

Cô đã nói cô không còn yêu anh nữa, nhưng khi anh muốn kết hôn với người phụ nữ khác, cô lại không muốn nhường anh cho người ta, cô chỉ muốn anh làm bánh xe dự bị trong tình yêu của cô, làm cả đời.

Người phụ nữ mà anh yêu lâu như vậy, lại là một người phụ nữ ích kỷ như vậy, mặc dù anh rất không muốn thừa nhận mình yêu lầm người, nhưng anh cũng muốn gánh vác trách nhiệm ngang bằng trong chuyện đó.

Là trong một thời gian dài anh để cho cô cần là lấy, cô mới có thể càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cũng do anh trong một thời gian dài không chịu đối mặt với sự thật, cô mới có thể giẫm tình cảm của anh dưới lòng bàn chân như vậy.

Bắt đầu từ bây giờ, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.

Anh quả quyết xóa tin nhắn, đứng dậy cầm cáo khoác âu phục lên, sải bước rời phòng làm việc.

Bên ngoài, Hiểu Vũ đang chui đầu vào thứ gì đó, cô rất chuyên tâm, khuôn mặt thỏa mãn tràn đầy ý cười, thậm chí không cảm giác được anh đã đi đến trước bàn của cô.

Thậm chí cô còn có dũng khí nói với anh việc làm khế ước hôn nhân, cho tới hôm nay, cho đến lúc nhìn cô như vậy, anh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Rốt cục thì cô lấy dũng khí đó ở đâu ra?

Nếu như là vì tiền, lý do không đầy đủ, anh điều tra tình hình tài chính của nhà họ Thành, mặc dù căng thẳng, cũng có một món nợ, nhưng đều là nợ chồng chất vì tiền chữa bệnh, tiền chữa bệnh của ông nội, ba và người mẹ bị bệnh ung thư đã qua đời của cô, số lượng không lớn đến mức cô phải bán cả việc hôn nhân của mình.

Phải phối hợp cới anh để diễn vở kịch kết hôn long trọng này cũng không dễ dàng, cô phải lừa dối người nhà, bạn bè, đồng nghiệp của mình, cho dù trong tương lai bọn họ có giải trừ khế ước, cô cũng phải đeo cái mác phụ nữ đã ly hôn, làm sao cô sẽ bằng lòng vì tiền mà bán cả bản thân mình chứ?

Anh biết cô rất thích tiền, là bà thím yêu tiền tiêu chuẩn, nhưng cô yêu tiền cũng có đạo lý, chứ không phải cái loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, vì tiền mà bất chấp tất cả. . . . . .

Anh từng thoáng thấy trên bàn của cô có biên lai quyên tiền cho hội trẻ mồ côi Triển vọng thế giới, cũng từng thấy cô từng mua kẹo cao su của ông lão bán kẹo gần công ty.

Một người trong mắt chỉ có tiền là không biết làm loại chuyện đó .

Nếu như không đơn thuần vì tiền, như vậy là vì cái gì? Tại sao cô nguyện ý làm đám cưới giả với anh?

Đám cưới giả đối với cô mà nói là trăm hại không một lợi, cô giúp anh một việc lớn, nhưng còn cô? Cô có ích lợi gì?

"Cô đang chúi đầu vào cái gì thế?" Anh nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Hiểu Vũ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên thấy là anh, cô hốt hoảng cao giọng."Anh anh anh. . . . . . Anh ra ngoài lúc nào?"

May mắn là anh, thư ký là đại diện, thường có khách cùng các quản lý trong công ty ra vào, ngộ nhỡ bị người khác thấy cô đang trong thời gian làm việc mà làm việc riêng sẽ không tốt lắm.

"Vừa mới đi ra mà thôi, cô đang làm cái gì?" Anh tò mò hỏi lại lần nữa.

"Không có gì..., chỉ là mấy tấm thiệp mà thôi." Hiểu Vũ mất tự nhiên cười với anh một cái, vội vàng thu đống thiệp đã làm xong trên bàn vào trong túi xách.

"Cô đang làm thiệp?"

"Cái đó —— thật xin lỗi." Cô áy náy nói: "Tôi biết rõ giờ làm việc không nên làm tư việc riêng, vốn dĩ tôi đã làm xong ở nhà rồi, nhưng lại quên mang đến, cho nên không thể làm gì khác hơn là. . . . . ."

Diêm Đằng khẽ mỉm cười."Tôi không phải là trách cô, chỉ tò mò hiện tại tin tức phát triển như vậy, người ta đều dùng thẻ điện tử để hỏi thăm nhau, sao vẫn còn có người tự mình làm thiệp chứ."

Nghe được anh không có ý trách cứ, Hiểu Vũ yên tâm, cô cười nói: "Bởi vì anh nói, trong nhà của anh mọi người đều đã lớn tuổi, mà người lớn tuổi lại không biết đến thiệp điện tử, cho nên tôi muốn tự mình làm thiệp tặng bọn họ!"

Quà ít lòng nhiều, cô là muốn như vậy, hơn nữa cô cũng không có nhiều tiền để mua lễ lớn.

Anh nói cha mẹ anh mười năm trước gặp một tai nạn xe cộ đã qua đời, hiện tại ở lại trogn biệt thự đều là một vài người làm lâu năm đã làm việc từ thời cha mẹ của anh, ví dụ như chị Lâm phụ trách việc nhà, chú Lâm phụ trách nghề làm vườn, còn có chú Khang đầu bếp cùng với chú Hà người quản lý phụ trách trong nhà thuỷ điện, hồ bơi, nhà để xe cùng tạp vật.

"Cô nói là, mấy tấm thiệp vừa rồi là muốn tặng cho mất người chị Lâm?" Trong mắt Diêm Đằng thoáng qua một tia sáng, tâm cũng rung động theo.

Trong nháy mắt, anh giống như bị cái gì đụng phải vậy, nhưng anh còn chưa kịp bắt lấy, đã cảm thấy nó vụt mất.

"Ừ." Vẻ mặt Hiểu Vũ đầy tươi cười gật đầu một cái, ánh mắt lóe sáng, giống như ca hát nói: "Bởi vì mấy ngày nữa chính là lễ Giáng Sinh, cho nên tôi muốn. . . . . ." Cô hơi lo lắng nhìn anh."Sao vậy? Anh cảm thấy bọn họ sẽ không thích sao?"

"Đời này có lẽ chưa từng có ai tặng thiệp No – el cho bọn họ." Có dòng cảm giác ấm áp chậm rãi dâng lên trong lòng anh, anh nhìn chằm chằm cô."Chúng ta mau trở về đi thôi! Bọn họ nhất định sẽ hết sức vui vẻ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom