Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Vì sao bán trà sữa?
Đường Tam lúc này đã kịp phản ứng, hắn có chút kinh ngạc, những Yêu Quái này thật sự sẽ tuân thủ trật tự? Nhưng hắn bây giờ trong lòng hắn chỉ có Mỹ công tử nên Đường Tam nhanh chóng tiến lên vài nc, đi đến bên ngoài quầy hàng nhìn nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn không khỏi có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
"Ngươi muốn cài gì?" Mỹ công tử hỏi, thanh âm bình thản.
Đường Tam có chút cà lăm nói: "Ta, ta muốn hai cốc, hai cốc trà sữa."
"Được, hai Yêu tệ." Mỹ công tử cầm hai cốc trà sữa, đựng vào túi đưa cho hắn.
Đường Tam đem hai Yêu tệ đưa tới, Mỹ công tử lại chỉ vào một cái khay trước mặt Đường Tam, trong khay đều là Yêu tệ.
Đường Tam giờ mới hiểu được, nàng không nguyện ý trực tiếp nhận tiền. Không biết vì sao, hắn có chút mừng rỡ, trên mặt lộ ra bộ dạng tươi cười. Sau đó hắn đặt Yêu tệ lên khay, nhận lấy trà sữa.
"Nhanh đi thôi." Mỹ công tử nhìn hắn một cái rồi nói.
Đường Tam cơ hồ là thốt ra: "Tại sao ngươi lại bán trà sữa?"
Mỹ công tử bị hắn hỏi rõ ràng có chút sững sờ, nhân viên bên cạnh không khỏi "phốc" một tiếng nở nụ cười: "Còn có người hỏi ngu vậy sao. Bán trà sữa đương nhiên là vì kiếm tiền a! Kiếm tiền tất nhiên là do thiếu tiền rồi!"
Mỹ công tử tựa hồ không nghe nhân viên cửa hàng nói, nhìn Đường Tam rồi trả lời: "Kiếm tiền nuôi gia đình."
"A, a."
"Mua xong rồi còn không đi?" Một thanh âm phiền muộn từ bên cạnh truyền đến.
Đường Tam quay đầu nhìn thoáng qua Hào Trư Yêu, quay người rời đi. Đi ra vài bước, hắn nhịn không được quay đầu nhìn Mỹ công tử.
Hắn nhìn thấy Mỹ công tử nhăn mày, sau đó phất phất tay với hắn, ý bảo hắn mau đi. Hắn còn chú ý tới, lúc Mỹ công tử pha chế trà sữa cho Hào Trư Yêu, tốc độ rõ ràng chậm hơn so với khi pha chế cho mình.
Nàng đang quan tâm ta, sợ ta chịu thiệt hay sao? Nàng sợ Hào Trư Yêu mua xong trà sữa sẽ gây phiền phức cho ta?
Đường Tam chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, có lẽ bởi vì quá để ý, cho nên hắn mới đặc biệt mẫn cảm.
Một lần nữa trở lại dưới cây đại thụ, hắn đem cốc trà sữa đưa cho Vũ Băng Kỷ. Vũ Băng Kỷ có chút kinh ngạc nhận lấy, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Trà sữa." Đường Tam chỉ trà sữa điếm ở phía xa xa, ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên thân ảnh bận rộn.
"A, có phải muốn đi rồi không?" Vũ Băng Kỷ hỏi.
"Được, đi thôi." Đường Tam không muốn mang đến phiền phức cho Mỹ công tử. Thật sâu nhìn nàng một lần nữa, rồi cùng Vũ Băng Kỷ rời đi.
Trà sữa rất vừa miệng, mang theo mùi sữa nhàn nhạt, và hương vị còn ấm.
Đường Tam vừa uống vừa đi bên cạnh Vũ Băng Kỷ. Ánh mắt hai người đều có chút mờ mịt.
Đi trong chốc lát, Đường Tam đột nhiên phát hiện hình như mình đi lầm đường. Hắn lập tức điều chỉnh phương hướng, đi đến lữ điếm của Quỷ Quỷ. Kỳ thật, từ chỗ này đi đến đó rất xa, nhưng hắn đã nói với Quan Long Giang rồi nên phải đi một chuyến.
Chỉ là dù đi trên đường, trong đầu hắn vẫn đều là thân ảnh kia. Nếu mọi người đều có thể thủ hộ bên cạnh nàng thì thật tốt!
Lữ điếm của Quỷ Quỷ vẫn như bình thường. Khi Đường Tam đi đến chỗ nàng, trời đã tối. Quỷ Quỷ nhìn thấy Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ thì cảm thấy sợ hãi.
"Sao ngươi lại tới đây? Đây là ...?"
"Đây là bạn tốt của ta." Đường Tam vội vàng giới thiệu. Ở bên ngoài, hắn không gọi Vũ Băng Kỷ là Đại sư huynh.
Vũ Băng Kỷ đã hồi phục tinh thần, lúc này trông hắn rất sáng láng, chắc hẳn là đã có thu hoạch từ trong suy tư lúc trước.
"A di hảo, ta là Vũ Băng Kỷ, ở cùng với Tiểu Đường ở thi trấn học viện Gia Lý bên kia." Vũ Băng Kỷ nói.
Quỷ Quỷ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói: "Mau vào đi, vào rồi hẵng nói."
Nàng mang hai người vào một gian phòng, làm chút đồ ăn cho bọn họ, đóng cửa thật kỹ, mới hỏi Đường Tam: "Ngươi sao lại đột nhiên đến đây? Có chuyện gì sao?"
Đường Tam nói: "Ta đến xem một chút. Còn có, Vương lão sư bọn họ thế nào? Mọi người đều tốt cả chứ?"
Quỷ Quỷ nghe hắn hỏi chuyện này, nhẹ nhàng thở ra. Nàng thực sự sợ là xảy ra tình huống đặc thù.
"Bên ca ca không có chuyện gì. Chuyện hôm đó huyên náo rất lớn, hiện tại đã lên đến hai chủng quần đối kháng rồi. Nghe nói Phong Lang lãnh chủ chết rồi, thân phận của tên này không tầm thường, nghe nói là trực hệ huyết mạch Phong Lang Vương, không biết vì sao lại ở cái trấn nhỏ đó làm tiểu lãnh chủ. Sau khi hắn chết, Phong Lang Vương nổi giận, thề muốn báo thù, Phong Lang tộc và Thiểm Báo tộc đã liều mạng vài trận rồi. Thôn trấn bên kia ngược lại khá yên tĩnh, nghe nói Đại Tế Ti cũng đi rồi, hiện tại trong trấn cũng không có sự tình gì, trong thời gian ngắn chắc sẽ không sao."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Vậy có khả năng đưa họ đến nội thành bên này không? Bọn họ ở bên kia không được an toàn."
Với hiểu biết của hắn về Yêu Quái Tộc, chỉ có thành thị lớn như thành Gia Lý mới có trật tự. Bên ngoài căn bản không cần trật tự, có thực lực ngươi có thể sống sót. Không có thực lực, ngươi tuỳ thời đều có thể gặp nguy hiểm.
Nụ cười thản nhiên hiển hiện trên khuôn mặt, Quỷ Quỷ cười nói: "Ngươi thật là một hảo hài tử. Yên tâm đi, tổ chức đang chuẩn bị rồi. Ngươi ở học viện biểu hiện thật tốt, hiện tại ngươi đại biểu cho Phong Lang nhất mạch truyền thừa, biểu hiện càng tốt, tổ chức tự nhiên sẽ càng xem trọng sư phụ của ngươi. Ngươi hiểu ý ta không?"
Đường Tam hiểu, gật gật đầu.
"Sắc trời không còn sớm, các ngươi trở về cũng đã muộn, nhanh ăn một chút rồi về sớm đi. Trên đường chú ý an toàn." Quỷ Quỷ thúc giục nói.
Nàng không biết hôm nay Đường Tam tới thăm nàng là tiện thể, nàng còn nghĩ hắn chỉ đến thăm mình, trong lòng có phần cảm động.
Ăn tối xong, Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ ra về, trở lại học viện Cứu Thục.
Trên đường về, Vũ Băng Kỷ đột nhiên hỏi: "Hôm nay trông ngươi có điểm lạ! Ngươi biết cô nương bán trà sữa trên quảng trường?"
Đường Tam sững sờ, gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu. Hắn còn nghĩ Vũ Băng Kỷ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không nghĩ là hắn vẫn chú ý đến.
Vũ Băng Kỷ nói: "Rốt cuộc là biết hay không biết đây?"
Đường Tam nói: "Gặp một lần. Lần đó ta và Vương lão sư đến Phong Lang tổ phòng dâng lên danh sách lễ vật, ta đứng ở dưới gốc đại thụ chờ hắn. Sau khi nàng nhìn thấy, liền đưa cho ta một cốc trà sữa."
Vũ Băng Kỷ mỉm cười, nói: "Ngươi xin phép nghỉ là vì muốn nhìn nàng sao? Nàng thật sự rất đẹp. Lúc đó ta đang tự hỏi khống chế Băng nguyên tố như thế nào, nhưng dù cách rất xa vẫn bị tướng mạo của nàng hấp dẫn. Khó trách ngươi có phản ứng như vậy."
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Vũ Băng Kỷ thu liễm lại vài phần, nói: "Tiểu Đường ta phải nhắc nhở ngươi, có thể ở chợ trung tâm mở tiệm trà sữa, nàng nhất định có bối cảnh hùng hậu. Chắc hẳn đó là chủng quần phụ thuộc cường đại mới có thể an ổn bán trà sữa ở đó mà không có Yêu Quái nào gây sự. Ai cũng thích cô nương xinh đẹp, nhưng mà ngươi còn nhỏ, về sau nên ít đến thì tốt hơn."
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, trên mặt lại tươi cười: "Trà sữa nhà nàng uống rất ngon."
"Ừ ừ." Đường Tam gật đầu đáp ứng, đã tiếp nhận ý tốt của Vũ Băng Kỷ.
Đến, tất nhiên là vẫn muốn đến rồi.
Nàng bán trà sữa là vì thiếu tiền sao? Vì sao lại thiếu tiền? Sinh ý của trà sữa điếm nhìn qua rất tốt, không biết nàng cần bao nhiêu tiền. Sau khi Đường Tam gặp lại Mỹ công tử, trong đầu đều chỉ tự hỏi vấn đề này.
Ân, tranh thủ sớm đến mới được.
Trở lại học viện Cứu Thục, sắc trời đã tối hẳn, Vũ Băng Kỷ đi đến chỗ Quan Long Giang báo cáo, Đường Tam trực tiếp trở lại gian phòng của mình.
"Ngươi muốn cài gì?" Mỹ công tử hỏi, thanh âm bình thản.
Đường Tam có chút cà lăm nói: "Ta, ta muốn hai cốc, hai cốc trà sữa."
"Được, hai Yêu tệ." Mỹ công tử cầm hai cốc trà sữa, đựng vào túi đưa cho hắn.
Đường Tam đem hai Yêu tệ đưa tới, Mỹ công tử lại chỉ vào một cái khay trước mặt Đường Tam, trong khay đều là Yêu tệ.
Đường Tam giờ mới hiểu được, nàng không nguyện ý trực tiếp nhận tiền. Không biết vì sao, hắn có chút mừng rỡ, trên mặt lộ ra bộ dạng tươi cười. Sau đó hắn đặt Yêu tệ lên khay, nhận lấy trà sữa.
"Nhanh đi thôi." Mỹ công tử nhìn hắn một cái rồi nói.
Đường Tam cơ hồ là thốt ra: "Tại sao ngươi lại bán trà sữa?"
Mỹ công tử bị hắn hỏi rõ ràng có chút sững sờ, nhân viên bên cạnh không khỏi "phốc" một tiếng nở nụ cười: "Còn có người hỏi ngu vậy sao. Bán trà sữa đương nhiên là vì kiếm tiền a! Kiếm tiền tất nhiên là do thiếu tiền rồi!"
Mỹ công tử tựa hồ không nghe nhân viên cửa hàng nói, nhìn Đường Tam rồi trả lời: "Kiếm tiền nuôi gia đình."
"A, a."
"Mua xong rồi còn không đi?" Một thanh âm phiền muộn từ bên cạnh truyền đến.
Đường Tam quay đầu nhìn thoáng qua Hào Trư Yêu, quay người rời đi. Đi ra vài bước, hắn nhịn không được quay đầu nhìn Mỹ công tử.
Hắn nhìn thấy Mỹ công tử nhăn mày, sau đó phất phất tay với hắn, ý bảo hắn mau đi. Hắn còn chú ý tới, lúc Mỹ công tử pha chế trà sữa cho Hào Trư Yêu, tốc độ rõ ràng chậm hơn so với khi pha chế cho mình.
Nàng đang quan tâm ta, sợ ta chịu thiệt hay sao? Nàng sợ Hào Trư Yêu mua xong trà sữa sẽ gây phiền phức cho ta?
Đường Tam chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, có lẽ bởi vì quá để ý, cho nên hắn mới đặc biệt mẫn cảm.
Một lần nữa trở lại dưới cây đại thụ, hắn đem cốc trà sữa đưa cho Vũ Băng Kỷ. Vũ Băng Kỷ có chút kinh ngạc nhận lấy, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Trà sữa." Đường Tam chỉ trà sữa điếm ở phía xa xa, ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên thân ảnh bận rộn.
"A, có phải muốn đi rồi không?" Vũ Băng Kỷ hỏi.
"Được, đi thôi." Đường Tam không muốn mang đến phiền phức cho Mỹ công tử. Thật sâu nhìn nàng một lần nữa, rồi cùng Vũ Băng Kỷ rời đi.
Trà sữa rất vừa miệng, mang theo mùi sữa nhàn nhạt, và hương vị còn ấm.
Đường Tam vừa uống vừa đi bên cạnh Vũ Băng Kỷ. Ánh mắt hai người đều có chút mờ mịt.
Đi trong chốc lát, Đường Tam đột nhiên phát hiện hình như mình đi lầm đường. Hắn lập tức điều chỉnh phương hướng, đi đến lữ điếm của Quỷ Quỷ. Kỳ thật, từ chỗ này đi đến đó rất xa, nhưng hắn đã nói với Quan Long Giang rồi nên phải đi một chuyến.
Chỉ là dù đi trên đường, trong đầu hắn vẫn đều là thân ảnh kia. Nếu mọi người đều có thể thủ hộ bên cạnh nàng thì thật tốt!
Lữ điếm của Quỷ Quỷ vẫn như bình thường. Khi Đường Tam đi đến chỗ nàng, trời đã tối. Quỷ Quỷ nhìn thấy Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ thì cảm thấy sợ hãi.
"Sao ngươi lại tới đây? Đây là ...?"
"Đây là bạn tốt của ta." Đường Tam vội vàng giới thiệu. Ở bên ngoài, hắn không gọi Vũ Băng Kỷ là Đại sư huynh.
Vũ Băng Kỷ đã hồi phục tinh thần, lúc này trông hắn rất sáng láng, chắc hẳn là đã có thu hoạch từ trong suy tư lúc trước.
"A di hảo, ta là Vũ Băng Kỷ, ở cùng với Tiểu Đường ở thi trấn học viện Gia Lý bên kia." Vũ Băng Kỷ nói.
Quỷ Quỷ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói: "Mau vào đi, vào rồi hẵng nói."
Nàng mang hai người vào một gian phòng, làm chút đồ ăn cho bọn họ, đóng cửa thật kỹ, mới hỏi Đường Tam: "Ngươi sao lại đột nhiên đến đây? Có chuyện gì sao?"
Đường Tam nói: "Ta đến xem một chút. Còn có, Vương lão sư bọn họ thế nào? Mọi người đều tốt cả chứ?"
Quỷ Quỷ nghe hắn hỏi chuyện này, nhẹ nhàng thở ra. Nàng thực sự sợ là xảy ra tình huống đặc thù.
"Bên ca ca không có chuyện gì. Chuyện hôm đó huyên náo rất lớn, hiện tại đã lên đến hai chủng quần đối kháng rồi. Nghe nói Phong Lang lãnh chủ chết rồi, thân phận của tên này không tầm thường, nghe nói là trực hệ huyết mạch Phong Lang Vương, không biết vì sao lại ở cái trấn nhỏ đó làm tiểu lãnh chủ. Sau khi hắn chết, Phong Lang Vương nổi giận, thề muốn báo thù, Phong Lang tộc và Thiểm Báo tộc đã liều mạng vài trận rồi. Thôn trấn bên kia ngược lại khá yên tĩnh, nghe nói Đại Tế Ti cũng đi rồi, hiện tại trong trấn cũng không có sự tình gì, trong thời gian ngắn chắc sẽ không sao."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Vậy có khả năng đưa họ đến nội thành bên này không? Bọn họ ở bên kia không được an toàn."
Với hiểu biết của hắn về Yêu Quái Tộc, chỉ có thành thị lớn như thành Gia Lý mới có trật tự. Bên ngoài căn bản không cần trật tự, có thực lực ngươi có thể sống sót. Không có thực lực, ngươi tuỳ thời đều có thể gặp nguy hiểm.
Nụ cười thản nhiên hiển hiện trên khuôn mặt, Quỷ Quỷ cười nói: "Ngươi thật là một hảo hài tử. Yên tâm đi, tổ chức đang chuẩn bị rồi. Ngươi ở học viện biểu hiện thật tốt, hiện tại ngươi đại biểu cho Phong Lang nhất mạch truyền thừa, biểu hiện càng tốt, tổ chức tự nhiên sẽ càng xem trọng sư phụ của ngươi. Ngươi hiểu ý ta không?"
Đường Tam hiểu, gật gật đầu.
"Sắc trời không còn sớm, các ngươi trở về cũng đã muộn, nhanh ăn một chút rồi về sớm đi. Trên đường chú ý an toàn." Quỷ Quỷ thúc giục nói.
Nàng không biết hôm nay Đường Tam tới thăm nàng là tiện thể, nàng còn nghĩ hắn chỉ đến thăm mình, trong lòng có phần cảm động.
Ăn tối xong, Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ ra về, trở lại học viện Cứu Thục.
Trên đường về, Vũ Băng Kỷ đột nhiên hỏi: "Hôm nay trông ngươi có điểm lạ! Ngươi biết cô nương bán trà sữa trên quảng trường?"
Đường Tam sững sờ, gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu. Hắn còn nghĩ Vũ Băng Kỷ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không nghĩ là hắn vẫn chú ý đến.
Vũ Băng Kỷ nói: "Rốt cuộc là biết hay không biết đây?"
Đường Tam nói: "Gặp một lần. Lần đó ta và Vương lão sư đến Phong Lang tổ phòng dâng lên danh sách lễ vật, ta đứng ở dưới gốc đại thụ chờ hắn. Sau khi nàng nhìn thấy, liền đưa cho ta một cốc trà sữa."
Vũ Băng Kỷ mỉm cười, nói: "Ngươi xin phép nghỉ là vì muốn nhìn nàng sao? Nàng thật sự rất đẹp. Lúc đó ta đang tự hỏi khống chế Băng nguyên tố như thế nào, nhưng dù cách rất xa vẫn bị tướng mạo của nàng hấp dẫn. Khó trách ngươi có phản ứng như vậy."
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Vũ Băng Kỷ thu liễm lại vài phần, nói: "Tiểu Đường ta phải nhắc nhở ngươi, có thể ở chợ trung tâm mở tiệm trà sữa, nàng nhất định có bối cảnh hùng hậu. Chắc hẳn đó là chủng quần phụ thuộc cường đại mới có thể an ổn bán trà sữa ở đó mà không có Yêu Quái nào gây sự. Ai cũng thích cô nương xinh đẹp, nhưng mà ngươi còn nhỏ, về sau nên ít đến thì tốt hơn."
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, trên mặt lại tươi cười: "Trà sữa nhà nàng uống rất ngon."
"Ừ ừ." Đường Tam gật đầu đáp ứng, đã tiếp nhận ý tốt của Vũ Băng Kỷ.
Đến, tất nhiên là vẫn muốn đến rồi.
Nàng bán trà sữa là vì thiếu tiền sao? Vì sao lại thiếu tiền? Sinh ý của trà sữa điếm nhìn qua rất tốt, không biết nàng cần bao nhiêu tiền. Sau khi Đường Tam gặp lại Mỹ công tử, trong đầu đều chỉ tự hỏi vấn đề này.
Ân, tranh thủ sớm đến mới được.
Trở lại học viện Cứu Thục, sắc trời đã tối hẳn, Vũ Băng Kỷ đi đến chỗ Quan Long Giang báo cáo, Đường Tam trực tiếp trở lại gian phòng của mình.
Bình luận facebook