Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Thư vừa tắt lửa căn phòng lập tức tối đen không một chút ánh sáng. Tôi nín thở, căng tai nghe ngóng. Tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Tiếng bước chân nhè nhẹ tiến lại gẫn nơi bọn tôi đang đứng. "Nó" đã đến gần bọn tôi lắm rồi. Ở trong căn phòng tối om với cái thứ người không ra người ngợm không ra ngợm, không biết Thư thế nào chứ lúc đó tai tôi như ù đi, tim đập thình thịch, trong đầu cứ lo không biết tim mình đập to như vậy, không biết “nó” có nghe thấy không. Tôi bấm mạnh tay ra hiệu để Thư bật lửa lên hi vọng ánh sáng sẽ mang sự dũng cảm quay về.
Thư bật lửa. Ánh sáng phát ra vừa đúng lúc “nó" đang ở ngay cạnh bọn tôi, cách chỉ 1 vài bước chân. Tôi giật bắn mình khi thấy “nó" cũng đang giật bắn mình nhìn bọn tôi. Ngay lập tức, nó ném thứ gì đó đang cầm trong tay về phía bọn tôi rồi chạy thục mạng về phía cửa.
Haizzz, nếu nó đứng đó hét lên hoặc gào rú đọc thần trú gì đó thì chắc người bỏ chạy sẽ là tôi. Nhưng quyết định bỏ chạy của nó đã đưa tôi về với thực tại. … “Nó" cũng chỉ là con người thôi và hơn nữa nó bỏ chạy nghĩa là nó cũng đang sợ bọn tôi
Nghĩ vậy, Tôi lao mình đuổi theo và túm được áo nó ngay khi nó vừa chạm tay được đến cánh cửa. Nhưng tôi cũng bị mất đà xô vào người nó và va vào cánh cửa đến rầm 1 cái. Tôi vội vàng đè nó xuống và lấy tay chèn vào miệng nó. Nó mà kêu lên bây giờ đển 2 lão Đinh và Trịnh phát giác ra thì hỏng bét.
Nhưng tôi lo xa, có vẻ “nó" không có ý định kêu thét gì cả. chỉ vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay tôi. Thực ra tôi là thằng thư sinh trói gà không chặt, người loẻo khà loẻo khoẻo, bình thường “vật" nhau với Thư còn thua. May mắn là con ma này còn yếu hơn tôi nữa. Giằng co 1 lúc thì nó biết là không thể thoát được nên đành nằm im thở hổn hển. Lúc này Thư cũng vừa tiến tới trên tay cầm ngọn nến đã được thắp sáng (có lẽ chính là thứ “nó" nem vào bọn tôi trước khi bỏ chạy).
………..
Tôi kéo nó dậy, bẻ quặt 2 tay nó ra sau để Thư đưa cây nến lại gần mặt nó. Lúc này tôi mới chính thức được diện kiến dung nhan của cái thứ ám ảnh tôi từ khi vào công ty đến giờ. Nó là 1 đứa con gái tầm 20 tuổi và có nhiều nét giống với đứa con gái tôi đã nhìn thấy trong bức ảnh trên ban thờ tầng thượng . Có lẽ Ảnh đó chụp lúc nó còn nhỏ, còn bây giờ ở ngoài đời nó đã … dậy thì thành công. Phải thừa nhận là nó rất đẹp. Da trắng muốt, tóc đen, dài phủ loà xoà trước mặt. Cái váy ngủ trắng nó mặc khiến lần trước tôi sợ đái ra quần vì nghĩ là ma. Nhưng đến hôm nay thì tôi thấy nó như 1 thiên thần nhỏ vậy. Gọi là thiên thần nhỏ vì thực sự người nó rất bé. Nó đứng chỉ đến ngang vai tôi, và tay chân cũng đều nhỏ như học sinh cấp 1. Thế nên lúc nãy tôi mới dễ dàng không chế được nó như vậy.
Lúc này nó đang cúi gằm mặt và lấm lét nhìn chúng tôi. Thư hắng giọng, quay sang tôi nháy mắt nói: Cậu lấy số gọi cho công an đi. Báo vừa có trộm đột nhập vào công ty.
Biết là Thư đang nắn gân nó nên tôi từ từ rút điện thoại ra vừa bấm số vừa liếc nhìn “nó". Ai ngờ nó vẫn cứ trơ trơ ở đó, chả biểu hiện thái độ gì. Thư thấy thế chắc cũng bất ngờ nên vội nói: Từ từ đã, để tớ hỏi chuyện nó xem đã.
Nói đoạn thư tiến đến gần, đưa ngọn nến lại sát mặt nó rồi hỏi: Em là ai, tại sao lại ở đây.
Nó im lặng vài giây rồi bất chợt ngước mắt nhìn Thư nói 1 cách khó khăn: Đây … là nhà tao.
Nó nói như thể đã rất lâu rồi nó không giao tiếp với ai, giọng nói của nó méo mó và âm thanh dường như không phát ra được từ miệng vậy.
Tôi bỏ tay nó ra và đứng lùi lại trước cánh cửa, tôi tin là nó không thể chạy thoát ra khỏi căn phòng này được. Điều quan trọng bây giờ là phải lấy được sự tin tưởng từ nó.
“Em nói đây là nhà em, vậy em quan hệ như thế nào với chú Bằng" Tôi cố dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể hỏi nó.
Nhưng vừa nghe đến từ “chú Bằng" nó bỗng co giúm người lại, ánh mắt sợ hãi nhìn chúng tôi và im lặng không nói gì.
Thư có lẽ đã nhận ra mấu chốt của vấn đề liền nói: Cậu gọi cho chú Bằng hỏi xem có phải đây là người nhà chú ấy không.
Nó hoảng hốt quay sang nhìn tôi, ánh mắt như cầu cứu, cái âm thanh buồn cười lại phát ra từ cổ nó: Không … Đừng.
Tôi nói với nó, vẫn dùng giọng nhẹ nhàng triệt để đóng vai cớm tốt: Muốn anh không gọi thì em phải nói sự thật cho anh biết. Nếu em thành thực bọn anh sẽ để em đi. Anh hứa.
Nó trả lời 1 cách khó nhọc: Đây .. là nhà … tôi. Tôi là … con.
“Con ông Bằng" Thư hỏi lại.
Nó gật đầu.
Nhưng con ông Bằng đã chết rồi cơ mà.
Nó lắc đầu nói: Tôi … chưa … chết.
Thế bát hương trên nhà là thờ ai.
Nó: Đấy … là … Phương.
Phương là ai.
Bắt đầu sụt sịt, và mắt đỏ hoe. Nó đáp: Chị gái.
Tôi chen vào: Sao mọi người trong làng không biết em. Họ nói chú Bằng có 1 người con thôi.
Nó lắc đầu: Không phải… 2 con … Bằng tuổi.
Thư gật gù: Ý là 2 chị em sinh đôi à.
Nó gật đầu.
Thư hỏi tiếp: Thế tại sao người làng không biết em.
Nó: Bố … không cho. … Không được ra ngoài.
Thư: Sao lại không được ra ngoài.
Nó: Không biết. Ra ngoài bị đánh.
Nó nói và liên tục liếc ra phía cánh cửa sau lưng tôi, ánh mắt ngày càng hoảng loạn.
Tôi trấn an nó: Em yên tâm, bọn anh sẽ không nói chuyện này với chú Bằng đâu.
Nó: Bố … sắp về.
Thư: Chú Bằng sắp đến đây à.
Nó gật đầu.
Thứ hỏi tiếp giọng gấp gáp hơn: Vậy là trước giờ em sống ở đây ?
Nó gật đầu.
Thư: Thế buổi tối em ra ngoài làm gì.
Nó: ..Chơi với Phương.
Thư: Phương chết rồi mà.
Nó oà khóc: Không … không…
Thư: Thôi được rồi, tôi hỏi 1 câu nữa thôi. Hôm ở trên nhà có người treo cổ chết. Em có biết không.
Nó co rúm người lại sợ hãi, gật đầu rồi lắp bắp: Bạn Phương, Phương gọi đi chơi với Phương.
Thư: Thế em có thấy lúc bạn ấy treo cổ không.
Nó lắc đầu: Không, Nhưng Phương gọi nên tôi lên thắp hương…
Thư: Bình thường em cũng hay lén lên trên đó thắp hương hả.
Nó gật đầu.
Thư: Hôm đó lúc em thắp hương là bạn đó đã treo cổ chưa.
Nó gật đầu.
Thư: Vậy trước khi bạn ấy treo cổ em có thấy ai đến đây không.
Nó gật đầu.
Thư: Ai ?
Nó: Không biết. Cãi nhau … xong bỏ đi…
Thư: Em còn biết gì nữa không ?
Nó lắc đầu.
Thư đang định hỏi tiếp điều gì đó thì tiếng chìa khoá vang lên phía sau cánh cửa….