Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
7 giờ tối, Trịnh Thanh đã tới nhà hàng, nhân viên phục vụ đem menu tới, Trịnh Thanh e ngại nói, “Tôi đang đợi người khác, đợt chút nữa tôi sẽ gọi món sau, lấy cho tôi một cốc nước chanh trước.”
Hạng mục đang thi công, Thẩm Diệu Đông đã không còn bận như trước, 7 giờ có thể tan làm rồi, nhưng anh không vội đi, cố ý để Trịnh Thanh đợi.
Trịnh Thanh đưa tay liếc nhìn đồng hồ, đã sắp 9 giờ rồi, nhân viên phục vụ cũng đã đến giục 2 lần, nếu như cứ tiếp tục như vậy, Trịnh Thanh vẫn phải e ngại ngồi đợi ở đây.
Nghĩ tới đây, cô nhấc điện thoại, chuẩn bị gọi cho Thẩm Diệu Đông hỏi tình hình, lại thấy anh bước vào nhà hàng, đang đi về hướng mình.
Anh cởi hai cúc áo vest, ngồi xuống đối diện cô, “Tăng ca đến bây giờ, để em phải đợi lâu rồi.”
Dù đã đợi hai tiếng, nhưng Trịnh Thanh chỉ cười nhẹ, “Không sao, tôi cũng mới đến.”
“Ồ? Em đến lúc mấy giờ?”
“8 giờ hơn, vì anh nói anh phải tăng ca nên tôi cố tình đến muộn hơn một chút.”
Thẩm Diệu Đông cười nhếch mép, cô gái này….
Thật không biết nên nói thế nào mới được, vừa rồi bước vào cửa anh đã cố ý hỏi nhân viên Trịnh Thanh đến đây lúc mấy giờ, nhận được đáp rõ ràng là 7 giờ, cô đã đợi 2 tiếng.
Trước khi tới đây anh dặn dò trợ lý tra xem danh sách trong hạng mục phá bỏ, quả thực có quán cafe Dấu Chân Thời Gian.
Đợi Thẩm Diệu Đông gọi món xong, Trịnh Thanh mới ngẩng mặt lên nhìn anh, “Cái đó… công trình dỡ bỏ trên Cổ Lãng Tự là do công ty của anh chịu trách nhiệm đúng không?”
Thẩm Diệu Đông gật đầu, “Đúng, sao vậy?”
“Quán café ấy … đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi muốn hỏi, có cách nào cứu vãn được không?”
“Cứu vãn? Em nghĩ gì vậy, đây là một hạng mục được thống nhất của chính phủ thành phố.”
“Nhưng, chẳng phải là công ty của anh có trách nhiệm thi công sao, cũng có thể không dỡ được chứ.”
Thẩm Diệu Đông trợn tròn mắt, sao cô ấy lại ngây ngô đến những vấn đề này như vậy, “Công ty tôi không dỡ? Vậy đổi sang công ty khác cũng dỡ, câu vừa rồi em nói là đúng, công ty chúng tôi chịu trách nhiệm thi công, nhưng chỉ nằm trong phạm trù thi công.
Có dỡ hay không, dỡ những cái gì, đã đều có trong nội dung quy định trong văn kiện của chính phủ thành phố.”
“Nhưng chẳng phải anh kiểu gì cũng có cách sao…” Trịnh Thanh vẫn chưa thôi hết hi vọng hỏi anh.
Thẩm Diệu Đông nhún vai, “Tôi không có cách nào cả.”
Lúc ấy, nhân viên phục vụ mang món lên, Thẩm Diệu Đông đã đói cồn cào ruột gan, cầm đũa ăn.
Trịnh Thanh nhìn bộ dạng anh, luôn cảm thấy anh ta đang ghi hận bản thân vì chuyện trước đây, cho nên mới không giúp.
Cô ăn vài miếng, căn bản không có tâm trạng ăn, bỏ đũa xuống, “Anh là vì chuyện tôi và Vu Bân nên mới không muốn giúp tôi đúng không?”
“Cô có bệnh à, con người Thẩm Diệu Đông tôi mà là người canh cánh mọi thứ trong lòng sao, nói cho cô biết đây là quyết định của thành phố, tôi có tiền hơn nữa cũng chỉ là thương nhân, có thể xoay chuyển được chính phủ thành phố sao, phụ nữ mấy cô có thể nói logic chút được không, không nên chuyện gì cũng nghĩ là đương nhiên…”
Trịnh Thanh không đợi anh nói hết, cắt đứt, “Đúng, tôi có bệnh đấy, tôi không logic, hôm nay tôi không nên tới tìm anh.” Cô cầm túi lên rời khỏi nhà hàng.
Thẩm Diệu Đông ngây người tại chỗ, nhìn đồ ăn trên bàn, còn muốn anh thanh toán, tự giễu cười nhẹ.
Trịnh Thanh lên chuyến tàu cuối cùng về đảo, trên đường về nhà, Trịnh Thanh nhớ lại những lời vừa rồi của Thẩm Diệu Đông, một bụng tức giận, sao lại có loại đàn ông tính tình thối tha như vậy.
Việc dỡ bỏ đã chắc chắn, không ai có thể thay đổi được, nhưng mấy nhà buồn, mấy ngày trước tết, đã có không ít chủ nhà vui vẻ chuyển những đồ đạc của mình, đợi nửa năm sau chuyển đến chỗ mới.
Ngày cuối cùng quán café mở cửa, Ôn Ninh hỏi Trịnh Thanh, “Chị Thanh, lúc nào chúng ta tới chuyển đồ?”
Trịnh Thanh nghĩ có thể lui một ngày là một ngày, “Đợi qua tết rồi tính sau đi.”
Ở Hạ Môn gần nửa năm Thẩm Diệu Đông cũng được nghỉ quay về Bắc Kinh, vừa về hai ngày đã bị mẫu hậu dạy bảo, bà Thẩm tự mình nấu một bàn ăn toàn những món anh thích, chỉ là không nghĩ tới những ngày tốt lành mới được có 2 ngày, trưa ngày 30, Thẩm Diệu Đông vừa ngồi xuống bàn ăn, bị mẹ nhắc nhở đã hẹn một đối tượng cho anh vào thứ 3, đến lúc đó thì đi gặp.
Thẩm Diệu Đông vừa mới nhấc đũa lên liền bỏ xuống, “Mẹ, con vừa mới về, hơn nữa còn đón năm mới, mẹ cũng không hỏi trước ý kiến của con, đã sắp xếp đi gặp mặt, có phải đã quá không hợp lý rồi không?”
“Mẹ là mẹ con, sắp xếp gặp mặt cho con không cần con đồng ý.”
Nếu như bà Thẩm hỏi trước ý kiến của anh, anh không chừng sẽ đồng ý, nhưng như hiện tại chỉ thông báo một tiếng, Thẩm Diệu Đông chắc chắn sẽ không đồng ý, “Con không đi, thứ 3 con phải đi nước ngoài nghỉ dưỡng.” Anh tùy tiện tìm một lý do.
“Con lớn rồi, cánh cứng rồi muốn bay đi chứ gì, lời nói của mẹ con cũng không nghe nữa, không đi thì bây giờ con cút đi cho mẹ, đừng quay về cái nhà này nữa.”
“Cút thì cút.”
Dám nói dám làm, Thẩm Diệu Đông thật sự đi khỏi biệt thự nhà họ Thẩm vào ngày 30 Tết.
Vừa ra khỏi cổng biệt thự, dì Trần – bảo mẫu trong nhà gọi điện thoại tới, dì Trần đã làm trong nhà họ Thẩm mấy chục năm, Thẩm Diệu Đông cũng là một tay dì chăm tới lớn, Thẩm Diệu Đông nghĩ cuộc điện thoại này chắc chắn là bố mẹ bày mưu bắt dì gọi, nhưng anh vẫn nghe.
“Dì Trần… mẹ con đuổi con thì con đi… con không về, con ra ngoài chơi mấy ngày giải sầu, dì giúp con mang túi của con xuống, không có giấy tờ con không đi đâu được….”
Dì Trần rất cưng chiều Thẩm Diệu Đông, giấu ông bà Thẩm mang túi xuống cho cậu, còn thuận tiện đem cho cậu mấy chiếc áo dày, “Con ra ngoài giải sầu thì cũng phải nói với mẹ con, mẹ con có ai thù địch như vậy?”
“Còn chính là không thể chịu được tác phong độc đoán của mẹ con, cái gì cũng muốn quản, con đã hơn 30 tuổi rồi.
Dì Trần, dì nhanh về đi, bên ngoài lạnh, con đi đây.”
“Ây… đứa trẻ này, đã 30 Tết rồi còn chạy ra ngoài, con định đi đâu?”
“Con đi Hạ Môn, bên đó khí hậu ôn hòa, con cũng có căn hộ, dù sao qua Tết con cũng phải về đó làm việc, xem như quay về trước thôi.”
“Được, đến đó rồi nhắn tin cho dì, tránh để dì lo lắng.”
“Vâng, dì quay về đi, đừng để nhiễm lạnh.”
Trên đường đến sân bay, Thẩm Diệu Đông đặt chuyến bay sớm nhất tới Hạ Môn, nghĩ đến việc một mình đến Hạ Môn đón giao thừa, cũng thật là thê lương.
Một mình đón giao thừa ở Hạ Môn không chỉ có mình Thẩm Diệu Đông, còn có Trịnh Thanh.
Đối với cô mà nói giao thừa năm nay càng buồn hơn, không có Tống Thi Kiều, không có Vu Bân, thậm chí đến quán café cũng sắp không còn nữa rồi.
Hơn nữa giao thừa và 364 ngày còn lại cũng chẳng có gì khác biệt, đều ăn một mình, xem TV một mình, ngủ một mình.
Bữa trưa cô chỉ nấu hai món qua loa.
Ăn xong bữa trưa, cô thật sự không muốn ở trong căn nhà lạnh lẽo này, liền đi dạo ngoài bờ biển.
Bãi biển vắng vẻ, không có một ai, Trịnh Thanh chụp một tấm ảnh biển, đăng lên Wechat, chúc mọi người năm mới vui vẻ, cũng đỡ phải gửi lời chúc phúc cho từng người..
Hạng mục đang thi công, Thẩm Diệu Đông đã không còn bận như trước, 7 giờ có thể tan làm rồi, nhưng anh không vội đi, cố ý để Trịnh Thanh đợi.
Trịnh Thanh đưa tay liếc nhìn đồng hồ, đã sắp 9 giờ rồi, nhân viên phục vụ cũng đã đến giục 2 lần, nếu như cứ tiếp tục như vậy, Trịnh Thanh vẫn phải e ngại ngồi đợi ở đây.
Nghĩ tới đây, cô nhấc điện thoại, chuẩn bị gọi cho Thẩm Diệu Đông hỏi tình hình, lại thấy anh bước vào nhà hàng, đang đi về hướng mình.
Anh cởi hai cúc áo vest, ngồi xuống đối diện cô, “Tăng ca đến bây giờ, để em phải đợi lâu rồi.”
Dù đã đợi hai tiếng, nhưng Trịnh Thanh chỉ cười nhẹ, “Không sao, tôi cũng mới đến.”
“Ồ? Em đến lúc mấy giờ?”
“8 giờ hơn, vì anh nói anh phải tăng ca nên tôi cố tình đến muộn hơn một chút.”
Thẩm Diệu Đông cười nhếch mép, cô gái này….
Thật không biết nên nói thế nào mới được, vừa rồi bước vào cửa anh đã cố ý hỏi nhân viên Trịnh Thanh đến đây lúc mấy giờ, nhận được đáp rõ ràng là 7 giờ, cô đã đợi 2 tiếng.
Trước khi tới đây anh dặn dò trợ lý tra xem danh sách trong hạng mục phá bỏ, quả thực có quán cafe Dấu Chân Thời Gian.
Đợi Thẩm Diệu Đông gọi món xong, Trịnh Thanh mới ngẩng mặt lên nhìn anh, “Cái đó… công trình dỡ bỏ trên Cổ Lãng Tự là do công ty của anh chịu trách nhiệm đúng không?”
Thẩm Diệu Đông gật đầu, “Đúng, sao vậy?”
“Quán café ấy … đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi muốn hỏi, có cách nào cứu vãn được không?”
“Cứu vãn? Em nghĩ gì vậy, đây là một hạng mục được thống nhất của chính phủ thành phố.”
“Nhưng, chẳng phải là công ty của anh có trách nhiệm thi công sao, cũng có thể không dỡ được chứ.”
Thẩm Diệu Đông trợn tròn mắt, sao cô ấy lại ngây ngô đến những vấn đề này như vậy, “Công ty tôi không dỡ? Vậy đổi sang công ty khác cũng dỡ, câu vừa rồi em nói là đúng, công ty chúng tôi chịu trách nhiệm thi công, nhưng chỉ nằm trong phạm trù thi công.
Có dỡ hay không, dỡ những cái gì, đã đều có trong nội dung quy định trong văn kiện của chính phủ thành phố.”
“Nhưng chẳng phải anh kiểu gì cũng có cách sao…” Trịnh Thanh vẫn chưa thôi hết hi vọng hỏi anh.
Thẩm Diệu Đông nhún vai, “Tôi không có cách nào cả.”
Lúc ấy, nhân viên phục vụ mang món lên, Thẩm Diệu Đông đã đói cồn cào ruột gan, cầm đũa ăn.
Trịnh Thanh nhìn bộ dạng anh, luôn cảm thấy anh ta đang ghi hận bản thân vì chuyện trước đây, cho nên mới không giúp.
Cô ăn vài miếng, căn bản không có tâm trạng ăn, bỏ đũa xuống, “Anh là vì chuyện tôi và Vu Bân nên mới không muốn giúp tôi đúng không?”
“Cô có bệnh à, con người Thẩm Diệu Đông tôi mà là người canh cánh mọi thứ trong lòng sao, nói cho cô biết đây là quyết định của thành phố, tôi có tiền hơn nữa cũng chỉ là thương nhân, có thể xoay chuyển được chính phủ thành phố sao, phụ nữ mấy cô có thể nói logic chút được không, không nên chuyện gì cũng nghĩ là đương nhiên…”
Trịnh Thanh không đợi anh nói hết, cắt đứt, “Đúng, tôi có bệnh đấy, tôi không logic, hôm nay tôi không nên tới tìm anh.” Cô cầm túi lên rời khỏi nhà hàng.
Thẩm Diệu Đông ngây người tại chỗ, nhìn đồ ăn trên bàn, còn muốn anh thanh toán, tự giễu cười nhẹ.
Trịnh Thanh lên chuyến tàu cuối cùng về đảo, trên đường về nhà, Trịnh Thanh nhớ lại những lời vừa rồi của Thẩm Diệu Đông, một bụng tức giận, sao lại có loại đàn ông tính tình thối tha như vậy.
Việc dỡ bỏ đã chắc chắn, không ai có thể thay đổi được, nhưng mấy nhà buồn, mấy ngày trước tết, đã có không ít chủ nhà vui vẻ chuyển những đồ đạc của mình, đợi nửa năm sau chuyển đến chỗ mới.
Ngày cuối cùng quán café mở cửa, Ôn Ninh hỏi Trịnh Thanh, “Chị Thanh, lúc nào chúng ta tới chuyển đồ?”
Trịnh Thanh nghĩ có thể lui một ngày là một ngày, “Đợi qua tết rồi tính sau đi.”
Ở Hạ Môn gần nửa năm Thẩm Diệu Đông cũng được nghỉ quay về Bắc Kinh, vừa về hai ngày đã bị mẫu hậu dạy bảo, bà Thẩm tự mình nấu một bàn ăn toàn những món anh thích, chỉ là không nghĩ tới những ngày tốt lành mới được có 2 ngày, trưa ngày 30, Thẩm Diệu Đông vừa ngồi xuống bàn ăn, bị mẹ nhắc nhở đã hẹn một đối tượng cho anh vào thứ 3, đến lúc đó thì đi gặp.
Thẩm Diệu Đông vừa mới nhấc đũa lên liền bỏ xuống, “Mẹ, con vừa mới về, hơn nữa còn đón năm mới, mẹ cũng không hỏi trước ý kiến của con, đã sắp xếp đi gặp mặt, có phải đã quá không hợp lý rồi không?”
“Mẹ là mẹ con, sắp xếp gặp mặt cho con không cần con đồng ý.”
Nếu như bà Thẩm hỏi trước ý kiến của anh, anh không chừng sẽ đồng ý, nhưng như hiện tại chỉ thông báo một tiếng, Thẩm Diệu Đông chắc chắn sẽ không đồng ý, “Con không đi, thứ 3 con phải đi nước ngoài nghỉ dưỡng.” Anh tùy tiện tìm một lý do.
“Con lớn rồi, cánh cứng rồi muốn bay đi chứ gì, lời nói của mẹ con cũng không nghe nữa, không đi thì bây giờ con cút đi cho mẹ, đừng quay về cái nhà này nữa.”
“Cút thì cút.”
Dám nói dám làm, Thẩm Diệu Đông thật sự đi khỏi biệt thự nhà họ Thẩm vào ngày 30 Tết.
Vừa ra khỏi cổng biệt thự, dì Trần – bảo mẫu trong nhà gọi điện thoại tới, dì Trần đã làm trong nhà họ Thẩm mấy chục năm, Thẩm Diệu Đông cũng là một tay dì chăm tới lớn, Thẩm Diệu Đông nghĩ cuộc điện thoại này chắc chắn là bố mẹ bày mưu bắt dì gọi, nhưng anh vẫn nghe.
“Dì Trần… mẹ con đuổi con thì con đi… con không về, con ra ngoài chơi mấy ngày giải sầu, dì giúp con mang túi của con xuống, không có giấy tờ con không đi đâu được….”
Dì Trần rất cưng chiều Thẩm Diệu Đông, giấu ông bà Thẩm mang túi xuống cho cậu, còn thuận tiện đem cho cậu mấy chiếc áo dày, “Con ra ngoài giải sầu thì cũng phải nói với mẹ con, mẹ con có ai thù địch như vậy?”
“Còn chính là không thể chịu được tác phong độc đoán của mẹ con, cái gì cũng muốn quản, con đã hơn 30 tuổi rồi.
Dì Trần, dì nhanh về đi, bên ngoài lạnh, con đi đây.”
“Ây… đứa trẻ này, đã 30 Tết rồi còn chạy ra ngoài, con định đi đâu?”
“Con đi Hạ Môn, bên đó khí hậu ôn hòa, con cũng có căn hộ, dù sao qua Tết con cũng phải về đó làm việc, xem như quay về trước thôi.”
“Được, đến đó rồi nhắn tin cho dì, tránh để dì lo lắng.”
“Vâng, dì quay về đi, đừng để nhiễm lạnh.”
Trên đường đến sân bay, Thẩm Diệu Đông đặt chuyến bay sớm nhất tới Hạ Môn, nghĩ đến việc một mình đến Hạ Môn đón giao thừa, cũng thật là thê lương.
Một mình đón giao thừa ở Hạ Môn không chỉ có mình Thẩm Diệu Đông, còn có Trịnh Thanh.
Đối với cô mà nói giao thừa năm nay càng buồn hơn, không có Tống Thi Kiều, không có Vu Bân, thậm chí đến quán café cũng sắp không còn nữa rồi.
Hơn nữa giao thừa và 364 ngày còn lại cũng chẳng có gì khác biệt, đều ăn một mình, xem TV một mình, ngủ một mình.
Bữa trưa cô chỉ nấu hai món qua loa.
Ăn xong bữa trưa, cô thật sự không muốn ở trong căn nhà lạnh lẽo này, liền đi dạo ngoài bờ biển.
Bãi biển vắng vẻ, không có một ai, Trịnh Thanh chụp một tấm ảnh biển, đăng lên Wechat, chúc mọi người năm mới vui vẻ, cũng đỡ phải gửi lời chúc phúc cho từng người..